Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 893 - Chương 893. Kế Hoạch Luôn Không Theo Kịp Biến Hóa

Chương 893. Kế hoạch luôn không theo kịp biến hóa
Chương 893. Kế hoạch luôn không theo kịp biến hóa

Cô tỏ vẻ như ăn phải phân, lấy một cái bọc từ trong túi xách ra rồi bắt đầu nôn ọe.

Có lẽ tiếng nôn oẹ của cô quá nổi bật so với những âm thanh mọi người đang thưởng thức đậu phụ thối một cách ngon lành.

Tất cả khách hàng đứng trước quầy đều nhìn sang.

Thấy dáng vẻ của cô, người đi đường càng bịt chặt mũi.

Bạn cô gái thấy vậy lập tức không để ý đến đậu phụ thối trên tay nữa.

“Bạn yêu à, cậu sao đấy?”

Cô đang ăn món đậu phụ thối rất ngon miệng. Lúc này, cô thậm chí còn không hề nín thở, ngược lại hơi chìm đắm trong đó.

Nhìn thấy vẻ mặt của bạn mình, cô cảm thấy rất khó hiểu.

“Thối quá, khó ăn kinh khủng!”

Đối mặt với tình huống này, Lâm Chu và những du học sinh có mặt đều thấy đây là chuyện rất bình thường.

Món đậu phụ thối do ông chủ Lâm làm chính tông như vậy, chắc chắn sẽ có cả người thích lẫn không thích.

Trong nước cũng thế.

Ngay cả đậu phụ thối phiên bản đỡ thối hơn mà có vài người chỉ vừa ngửi được tí mùi thôi đã không chấp nhận nổi, đừng nói chi đến người nước ngoài.

Ăn không quen vẫn rất bình thường.

Sau đó, cô gái tóc xoăn dài màu vàng chiếm được hai phần đậu phụ thối.

Một cô gái xinh đẹp như vậy lại ngồi xổm ở ven đường ăn đậu phụ thối có thứ mùi kinh khủng, những người đi ngang qua đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.

Trong mắt họ hiện rõ vẻ khó hiểu.

‘Đây là món gì mà thối khiếp thế?’

‘Ôi trời ạ, đây mà là đồ ăn á hả?’

‘Thứ thối như phân thế này mà cũng có người ăn ngon lành đến vậy ư?’

‘Rốt cuộc là món gì đây? Tôi cũng muốn nếm thử.’

Hiệu ứng do người đẹp mang lại có thể áp dụng ở khắp mọi nơi.

Đặc biệt là khi có cô gái xinh đẹp ngồi ven đường ăn một món vô cùng thối, đã vậy còn ăn ngon lành lại càng tạo nên cảm giác trái ngược, khiến người ta không khỏi tò mò.

Nhờ thế mà có nhiều người muốn nếm thử hơn.

Lâm Chu nhanh chóng bán hết số đậu phụ thối mình mang đến.

“Ồ quao ~ Bán hết đậu phụ thối hôm nay rồi.”

Thấy nhóm khách hàng còn chưa ăn no, Lâm Chu nhìn vào chiếc hộp đựng nguyên liệu đã trống rỗng, tiếc nuối chuẩn bị dọn hàng.

“Hẹn gặp lại ông chủ Lâm vào ngày mai nhé~”

“Ngày mai tôi sẽ dẫn thầy tôi đến đây nếm thử món ngon đặc sắc của Hoa quốc, há há.”

“Tối nay tôi sẽ nhồi nhét bù các đoạn phim trước của ông chủ Lâm... Ế không đúng, là các món ăn trước của ông chủ Lâm.”

“Ông chủ Lâm ơi, ngày mai anh vẫn đến đúng không?”

“...”

Lâm Chu trả lời từng câu hỏi của mọi người.

Sau đó cậu mới dọn dẹp quầy hàng rồi trở về.

Lượng đậu phụ thối bán ra mỗi ngày đều vượt mức chỉ tiêu, Lâm Chu cảm thấy ngày mai cậu nên chuẩn bị thêm nhiều đậu phụ thối hơn nữa, hẳn là có thể hoàn thành luôn nhiệm vụ tuần này.

Tuy số lượng khách không nhiều nhưng mấy người này lại ăn rất dữ!

Nhiệm vụ được hoàn thành suôn sẻ theo cái cách mà cậu không ngờ đến.

Lâm Chu cũng khá là dở khóc dở cười.

Cậu đoán có lẽ việc bán đậu phụ thối ở nước ngoài sẽ không đắt khách cho lắm, thế nhưng chắc cũng có người trong nước đến ủng hộ.

Lúc đầu, Lâm Chu còn định nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ thì cậu sẽ sử dụng thẻ nhiệm vụ.

Cậu chỉ có duy nhất một thẻ, từ khi nhận được đến giờ vẫn luôn cất trong ba lô hệ thống. Nếu không phải trường hợp cần thiết, cậu thật sự không muốn sử dụng nó chút nào, giữ lại làm kỷ niệm hoặc dự phòng càng tốt hơn nhiều!

Không ngờ thực tế cũng gần như những gì cậu tưởng tượng.

Khách nước ngoài không nhiều nhưng khách người Hoa quốc đều ăn rất khỏe, mỗi người có thể ăn tận mười mấy phần.

Khiến nhiệm vụ tưởng chừng như khó khăn trong tuần này cứ thế sắp hoàn thành rồi!

Trên đường về, Lâm Chu ngẫm lại cũng không nhịn được bật cười.

Bày quầy bán hàng đúng là rất thú vị!

Kế hoạch luôn không theo kịp biến hóa.

Dường như cậu vĩnh viễn không biết tuần sau sẽ bày quầy bán hàng ở đâu, cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra ở địa điểm mới.

Cuộc sống đầy ắp những điều bất ngờ và chưa biết.

...

Ngày hôm sau, Lâm Chu ăn trưa xong thì mang theo ba thùng đậu phụ thối lớn đến dưới chân tháp Hespan bày quầy từ sớm.

Cậu đến sớm nhưng những khách hàng đợi cậu ra bán còn đến sớm hơn.

Có người thậm chí còn xin nghỉ phép từ trước chỉ để được ăn đậu phụ thối.

Khi mọi người biết chỉ có thể ăn món đậu phụ thối ngon tuyệt này trong một tuần, tâm trạng của họ trở nên vô cùng nặng nề.

Trước món ăn ngon nhưng số lượng có hạn, những chuyện khác đều không còn quan trọng, bị quẳng ra sau.

Bởi vì theo nguồn thông tin cho thấy: nếu bỏ lỡ món ăn của ông chủ Lâm thì rất có thể sẽ bỏ lỡ vĩnh viễn, không thể không quý trọng nha!

“Ha ha ha ha, bạn gái tôi biết ông chủ Lâm ra nước ngoài thì tức tới bật khóc luôn. Tối qua lúc gọi điện thoại, ẻm đã khóc lóc đặt vé, có lẽ sẽ về trong hôm nay. Ông chủ Lâm, lát nữa tôi muốn đóng gói vài phần, hê hê, may mà không giới hạn số lượng, nếu không tôi khó có thể bàn giao với ẻm rồi.”
Hết chương 893.
Bình Luận (0)
Comment