Những món còn lại là tùy theo khẩu vị của mỗi nhà.
Ăn một mình, Lâm Chu chỉ nấu nướng vài món:
Một ít cải thảo luộc, đầu sư tử thịt cua hấp*, cá sóc chiên xù**, Phật nhảy tường, đậu phụ văn tư***, vịt quay Bắc Kinh...
*Đầu sư tử thịt cua hấp - món ăn nổi tiếng ở Dương Châu, là thịt viên (gồm thịt heo bằm và thịt cua) được tạo hình giống như đầu sư tử rồi mang đi hấp
**Cá sóc chiên xù - món ăn có xuất xứ từ tỉnh Giang Tô, nguyên liệu thường là một loài cá chép của Giang Tô, những miếng cá được tạo hình sao cho khi chiên xù xong sẽ trông như một chú sóc
***Đậu phụ văn tư - món ăn truyền thống nổi tiếng ở tỉnh Giang Tô, đậu phụ được cắt ra thành những sợi siêu mỏng bằng kỹ thuật dùng dao điêu luyện của đầu bếp rồi cho vào nồi nấu chín với các nguyên liệu khác
Khi mọi thứ gần như hoàn hảo mười phân vẹn mười thì chính là thời điểm nhập tiệc!
Một bữa cơm làm suốt từ sáng đến tận chiều mới được ăn.
Cả bàn đầy ắp đồ ăn, vừa nhìn đã thấy hấp dẫn. Cậu còn rất có cảm giác nghi thức chụp ảnh, đăng lên vòng bạn bè.
Trên cơ bản, vòng bạn bè của Lâm Chu đều là những người có liên quan đến ăn uống.
Cậu vừa đăng bài, nhóm bạn tốt đã lập tức lướt trúng.
“Á á á, ông chủ, cậu thật sự không cần tôi trở lại bảo vệ à? Một tuần không gặp rồi, cậu biết một tuần qua tôi phải sống thế nào không! Cầu xin cậu cho tôi về đi làm lại đi mà!”
Đúng lúc nhà Tiểu Lý cũng đang ăn cơm tất niên.
Nhà anh đông người, kể cả đã dùng đến chiếc bàn tròn cực lớn thì vẫn ngồi đầy người. Thức ăn trên bàn cũng rất nhiều, mấy chục món ăn cộng thêm món chính, trông vô cùng hoành tráng. Nhưng hương vị của mấy món này sao có thể sánh bằng cơm tất niên ông chủ làm được!
Nhìn đồ ăn trên tấm ảnh này xem, món nào anh cũng biết, chỉ là chưa từng nếm thử lần nào.
Chỉ nhìn ảnh thôi mà đã thấy thèm thuồng rồi.
Lâm Chu đăng bài lên vòng bạn bè xong thì không xem điện thoại di động nữa.
Cậu tập trung thưởng thức bữa cơm đêm giao thừa của mình, ăn xong bèn đi chuẩn bị nhân sủi cảo, chờ đến tối sẽ ra ngoài bày quầy bán, vừa kịp lúc.
Ngày tháng có gì đó để làm luôn trôi qua nhanh hơn so với việc nằm dài chơi điện thoại.
Chớp mắt đã đến 9 giờ tối.
Lâm Chu đặt phần vỏ và nhân sủi cảo đã chuẩn bị sẵn lên xe quầy hàng, thay quần áo rồi xuất phát.
Đường phố Giang Đông vào dịp tết vẫn rất náo nhiệt.
Khắp nơi đều giăng đèn kết hoa đỏ rực, tuy thành phố cấm bắn pháo hoa, pháo nổ nhưng có vẫn có khu vực châm ngòi đốt đặc biệt.
Lâm Chu vừa lái xe ba bánh ra đường lập tức nghe được tiếng pháo hoa bụp bụp chíu chíu, cực kỳ rộn ràng.
Dù sao thì Giang Đông cũng là thành phố cậu sinh sống lâu nhất, mỗi con đường đều vô cùng quen thuộc.
Cậu biết rõ nơi nào đông người, nơi nào thưa vắng.
Trên đường đi, cậu còn suy nghĩ xem nên bày quầy bán hàng ở đâu.
Sau đó, trong lúc đứng chờ đèn tín hiệu giao thông ở ngã tư.
Cậu chạm mắt với chủ của một chiếc xe đang đỗ chờ đèn giao thông trên cùng làn đường.
Chỉ một cái nhìn này!
Cặp mắt người qua đường trợn to, không tin nổi hô lên: “Ông chủ Lâm!”
“Vãi đạn, là ông chủ Lâm kìa!”
“Tôi nói mà, ông chủ Lâm chắc chắn sẽ về Giang Đông đón tết!”
“Không ngờ ông chủ Lâm đến 30 tết mà vẫn ra ngoài bày quầy bán hàng!”
Người qua đường lái xe ba bánh vui mừng như điên.
Giọng anh ta càng lúc càng to, tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Người đỗ xe ở ngã tư không nhiều lắm.
Anh ta hò hét như vậy, mọi người nghe thấy đều nhìn qua rồi vây lại xem.
Lâm Chu hoảng hồn nhìn thoáng qua người đi đường.
Ánh mắt người này sao mà tốt quá vậy!
Trong cả đám người, chỉ mới đối mặt một lát đã nhận ra cậu ngay.
Tuy biết cậu có rất nhiều khách hàng ruột ở Giang Đông nhưng cái tỷ lệ vừa ra khỏi cửa đã bị nhận mặt này cũng quá ư là...
“Ông chủ Lâm ở đâu cơ?”
“A, tôi nhìn thấy phía trước có chiếc xe quầy hàng ba bánh kìa! Có phải ông chủ Lâm về rồi không?”
“Ông chủ Lâm, tôi nhớ anh lắm lắm!!!”
...
Lâm Chu phát hiện mọi người đều đã nhìn thấy cậu, thậm chí còn không ai thèm nghi ngờ, cứ thế bắt đầu hô lên ông chủ Lâm thì cũng rất bất đắc dĩ.
Dùng cách nói của nhóm khách hàng ruột này, đúng là dù cậu có biến thành tro thì họ cũng có thể nhận ra.
Thế là cậu đành chịu trận, nhanh chóng tháo khẩu trang xuống, mỉm cười chào hỏi.
Vào đông, ngoài trời rất lạnh, cậu ra bày quầy bán hàng trong đêm nên phải che chắn thật kín.
Chắc là do chiếc xe ba bánh này quá bắt mắt, cậu vừa chạy ra đường, mọi người liếc mắt cái đã thấy ngay, sau đó chỉ cần chú ý tới cậu cũng sẽ nhận ra.
Lâm Chu đã quá quen với chuyện này.
“Mọi người năm mới vui vẻ nhé~”
Hết chương 898.