Lại một năm nữa đã qua.
Tuần mới đến, Lâm Chu từ chối nhiệm vụ tuần này, phát tiền thưởng cuối năm cho nhóm nhân viên và bảo tất cả mọi người nghỉ tết, về nhà đón năm mới.
Cậu chỉ có một mình nhưng nhóm chú Tôn thì không phải.
Vào khoảng thời gian cả nhà quây quần đoàn viên thế này, cậu không thể bắt người ta ở lại biệt thự chăm sóc cậu, không cho mọi người về nhà ăn tết được.
“Ông chủ, tôi có thể không về nhà ăn tết mà! Mẹ tôi nói nếu tôi không có bạn gái sẽ không cho tôi qua cửa đấy!”
Lâm Chu đang đắm chìm trong trạng thái ân cần chu đáo đầy cảm động của mình, không hề nhận ra sau khi mọi người nghe xong chuyện nghỉ tết, dù có cầm bao lì xì lớn trong tay cũng không ai cười nổi.
Lúc này, Tiểu Lý vội ôm đùi Lâm Chu giả vờ khóc lóc ỉ ôi, hy vọng nhờ vậy có thể ở lại đón năm mới cùng cậu.
Khó mà tưởng tượng nếu anh được ăn cơm tất niên do ông chủ làm thì sẽ trở thành chàng trai rạng rỡ, sáng láng cỡ nào.
Nhưng ông chủ thật sự quá tốt, còn tận cả tuần nữa mới đến năm mới mà đã muốn cho bọn họ nghỉ, về nhà đón tết.
Đau, đau lòng quá đi thôi!
Tiểu Lý vừa nghĩ đến việc ông chủ ở nhà một mình, làm mấy món ngon kia rồi ăn không hết, cuối cùng đều đổ vào bụng Cơm Nắm, anh quả thật đau đến không chịu nổi, bật khóc thành tiếng.
Lâm Chu: ...
“Không thì anh về nhà sớm một chút để xem mắt cũng được.”
Lâm Chu nhìn anh khóc thảm như vậy, cảm thấy hơi không đành lòng.
Nhưng năm mới mà, nói thế nào cũng phải cho mọi người về nhà chứ!
“Mọi người phải chạy theo tôi quanh năm suốt tháng rồi, giờ sắp sang năm mới, vẫn nên quay về dành thời gian ở cùng người nhà đi thôi. Sau khi về, nên xem mắt thì xem mắt, nên làm gì thì cứ làm nấy nha~”
Hết cách rồi, Lâm Chu ý chí sắt đá, dù mọi người không nỡ đi cũng đều bị khuyên đi.
Tiếp đó, suốt một tuần Lâm Chu chán chường đến mức sống như cá mặn, chẳng ai chăm lo.
Lúc có nhóm quản gia Tôn, cậu được chăm sóc rất kỹ càng, sống quá khỏe mạnh.
Thỉnh thoảng sống vài ngày chán chường như cá mặn kiểu này cũng rất tốt.
Ăn nhiều thực phẩm lành mạnh thế rồi, giờ ăn một chút thực phẩm rác cũng có hương vị khá độc lạ.
Sau đó, thời gian dần trôi đến ngày 30 tết, đồng hồ vừa điểm 00 giờ, nhắc nhở đã cập nhật nhiệm vụ tuần mới lập tức vang lên.
Lâm Chu đã vô cùng quen thuộc với chuyện này, chờ đánh xong ván game trong tay mới thong thả ấn mở giao diện nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ tuần này: Bán tổng cộng 10.000 cái sủi cảo, nhận được 100% đánh giá tốt.]
[Sách dạy nấu ăn: 《 Sủi cảo ngon lành 》]
[Nhận / Từ chối]
“Nhiệm vụ này thú vị đấy!”
Nhớ lại tết Nguyên Đán năm ngoái, cậu không nhận bất cứ nhiệm vụ nào.
Kết quả cậu phải trải qua kỳ nghỉ tết hết sức nhàm chán, còn không bằng ra ngoài bày quầy bán hàng, cảm nhận không khí nhộn nhịp của năm mới.
Dù sao thì mọi người đều được nghỉ vào dịp tết, cậu mà ra ngoài bày quầy bán hàng chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
Ngày nay, hương vị tết mỗi năm càng ngày càng tệ, tết Nguyên Đán chẳng có gì vui, một mình cậu cũng khá là buồn chán.
Nhiệm vụ tuần này rất đơn giản, bán tổng cộng 10.000 cái sủi cảo là được.
100% đánh giá tốt không nhằm nhò gì với cậu, chẳng đáng bận tâm.
Hơn nữa còn không có quy định gì về địa điểm nhiệm vụ, cậu cứ bày bán ở Giang Đông là xong, đúng là dễ như ăn cháo!
Có phải nhiệm vụ này đang dụ dỗ cậu, chê cậu ở nhà quá sa sút, nên mới đưa nhiệm vụ dễ dàng thế này không!
Ai có thể cưỡng lại nổi!
Lâm Chu đang ngẫm nghĩ, chợt nhận ra một chuyện.
Hình như khi cậu càng từ chối nhiều lần thì nhiệm vụ hệ thống ngày càng đơn giản hơn.
Tất nhiên là không tính cái lần nó bắt cậu đi bày quầy bán hàng ở sa mạc.
Nhớ lại tuần lễ cậu phải đến sa mạc bày quầy kia, sa mạc đông người đến nỗi ngay cả lạc đà cũng ùn tắc.
Đến tận lúc này còn khó tưởng tượng nổi khi ấy cậu đã trải qua thế nào.
Nhớ lại xong, Lâm Chu cảm thấy không thể bỏ lỡ nhiệm vụ này.
Cậu đã nằm dài ở nhà một tuần rồi, giờ là lúc làm nhiệm vụ.
Nhận nhiệm vụ, Lâm Chu ngã xuống giường ngủ khò.
Khi thức giấc, cậu lập tức rời giường chuẩn bị cơm tất niên.
Lúc rời đi, Tiểu Lý bọn họ cảm thấy mất mát và buồn rầu là quá hợp lý.
Bởi vì cơm tất niên Lâm Chu chuẩn bị thật sự rất phong phú.
Không phải món ăn trong quốc yến thì không bày lên mặt bàn.
Một người một chó thưởng thức bữa tối đêm giao thừa, không quan tâm số lượng, chỉ chú trọng chất lượng.
Thực đơn đã sớm được chuẩn bị sẵn.
Các loại nguyên liệu, trái cây tươi mới được giao đến từ trước.
Lâm Chu ăn xong bữa sáng đã nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị cơm tất niên, nấu sẵn vài nồi nước lèo.
Theo tập tục đón năm mới của Giang Đông, bàn ăn đêm giao thừa phải có đủ gà, thịt, cá.
Hết chương 897.