Thế là không ít người đã chuyển đến sống ở Giang Đông.
Không ngờ mọi người lại suy đoán rất chuẩn.
Giao thừa, đêm 30 tết! Ông chủ Lâm thình lình ra ngoài bày quầy bán hàng mà không hề báo trước, lại còn bán sủi cảo!
Rất chi là hợp thời!
Tuy Giang Đông không có thói quen ăn sủi cảo vào đêm giao thừa.
Nhưng đây là món do ông chủ Lâm làm, tất nhiên phải khác chứ!
Lâm Chu nhìn nhóm khách hàng trò chuyện sôi nổi trước quầy hàng, trong mắt đều là ý cười.
Cậu quen thuộc Giang Đông nhất, cảm giác với nhóm khách hàng theo cậu ngay từ những ngày đầu này cũng khác biệt hoàn toàn.
Có lẽ là giống tình tiết chim non* nhỉ! Suy cho cùng, Giang Đông là thành phố đầu tiên cậu ở khi vừa xuyên qua, cũng là nơi cậu ở lại lâu nhất.
*tình tiết chim non: chim non vừa mở mắt sẽ coi con vật sống đầu tiên mà chúng nhìn thấy là mẹ của chúng.
Hình dung bằng từ “nhà” cũng không quá đáng.
Lúc này, tâm trạng vui vẻ của nhóm khách hàng ở hiện trường cũng ảnh hưởng đến Lâm Chu, bỗng dưng khiến không khí năm nay càng thêm tươi vui rộn rã.
Vào khoảng thời gian gia đình đoàn viên này, có thể ăn sủi cảo do chính tay ông chủ Lâm làm thì đúng là hay không gì bằng.
Nhóm khách hàng ruột Giang Đông hiện đang xem điện thoại đều biết được tin tức này.
Các kênh thông tin dành riêng cho ông chủ Lâm của họ đã cực kỳ hoàn thiện.
Cao Gia Chí đang xem Xuân Vãn* cùng ông bà ở quê nhà, cảm thấy điện thoại di động rung lên liên tục thì bớt chút thời gian ngó qua một tí.
*Gala mừng xuân của đài truyền hình Trung ương Trung Quốc
Cậu ta ấn mở nhóm quầy bánh bao của ông chủ Lâm, lập tức thấy cả nhóm người chụp hình check-in ở quầy hàng.
Cao Gia Chí giật mình, nhảy dựng lên khỏi ghế sofa.
“Vỡi chè!”
Cao Gia Chí trừng to mắt, khó tin liếc nhìn ảnh chụp trên điện thoại trong tay.
Ông chủ Lâm về Giang Đông bày quầy bán hàng kìa!
Cao Gia Chí không thể tin nổi chuyện này.
Trong chớp mắt, cậu ta lộ ra vẻ mặt khổ sở.
Đau! Đau khổ quá!
Khoảng cách xa nhất trên thế giới chẳng qua chỉ là ngày nhớ đêm mong ông chủ Lâm bày quầy bán hàng, thế nhưng giờ cậu ta lại không ở Giang Đông, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám bạn tốt trong nhóm thi nhau đăng ảnh chụp sủi cảo của ông chủ Lâm tại hiện trường. Cuối cùng thì cậu ta cũng cảm nhận được thế nào là đau lòng.
Nhìn vẻ mặt nhói hết lòng mề của Cao Gia Chí, ông bà cụ đều hết hồn.
Ăn xong cơm tối, cả cha Cao và mẹ Cao đều ra ngoài đánh mạt chược.
Tập tục đón năm mới ở quê họ là chơi mạt chược.
Lại còn là chơi thâu đêm suốt sáng.
Bắt đầu từ 30 tết, hầu như ngày nào cũng có ván. Kể cả khi họ hàng đến chúc tết, trừ những lúc ăn cơm, thời gian còn lại mọi người đều ngồi miết trên bàn mạt chược.
Theo cách nói của người lớn, ai cũng bận rộn quanh năm suốt tháng rồi, tết nhất là khoảng thời gian để bung xõa. Với cả lúc này bà con bạn bè đều có mặt đông đủ, làm gì cũng phải chơi cho đã.
Thế nên hiện giờ ông bà cụ nhà họ Cao, Cao Gia Chí và không thể thiếu sự góp mặt của Đại Bảo, đều đang ở nhà.
Hai người già và một chú chó nhìn thấy Cao Gia Chí đột nhiên đứng phắt dậy, vẻ mặt đau khổ, còn ôm ngực thì thật sự bị dọa đến hoảng sợ.
“Sao vậy?”
“Cháu ngoan, cháu bị sao đấy? Đừng dọa bà nội mà!”
Ông bà đã từng tuổi này, bị cậu ta dọa đến mặt mày tái mét, vội vội vàng vàng nhào tới trước mặt Cao Gia Chí, nhìn cậu ta từ trên xuống dưới.
Ngay cả Đại Bảo cũng lo lắng xoay quanh chân Cao Gia Chí.
Cao Gia Chí thấy người trong nhà bị mình dọa sợ, nhanh chóng bình thường trở lại.
“Ông nội, bà nội, cháu không sao. Chỉ là tự dưng xem tin tức rồi thấy hơi khó chịu thôi ạ.”
Cao Gia Chí không ngờ sẽ hù dọa ông bà nội thành như vậy bèn cất điện thoại đi, nhanh chóng đỡ họ ngồi xuống.
Ông bà đã lớn tuổi, không chịu nổi sợ hãi kiểu này.
“Tin tức gì, xảy ra chuyện gì à?”
Bà nội nắm tay Cao Gia Chí, mặt đầy vẻ lo lắng, xem ra vẫn chưa bình tĩnh lại từ trận hốt hoảng vừa rồi.
“Cháu không có chuyện gì thật không đấy? Lúc nãy bà thấy cháu ôm ngực đau đớn lắm mà?”
Giờ thì Cao Gia Chí vừa lúng túng khó xử vừa hối hận. Sao cậu ta lại quên mất mình đang ở nhà ông bà nội chứ!
Dáng vẻ nổi điên nổi khùng này của cậu ta chắc chắn sẽ làm hai người hoảng sợ.
“Không sao thật mà bà! Nhưng giờ cháu có việc, muốn về Giang Đông một chuyến ạ.”
Dù quê cậu ta cách Giang Đông hàng trăm cây số, thường phải mất 3 - 4 tiếng mới lái xe về tới, lại còn không biết trong dịp tết thì tình trạng ùn tắc trên đường cao tốc sẽ kéo dài tận mấy tiếng đồng hồ. Nhưng cậu ta không chịu nổi cảnh không được ăn sủi cảo do ông chủ Lâm làm.
Đoạn đường này gần hơn lúc ông chủ Lâm bày quầy bán ở nước ngoài nhiều.
Hết chương 901.