Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 902 - Chương 902. Ngoại Truyện: Sủi Cảo Năm Mới (6)

Chương 902. Ngoại truyện: Sủi cảo năm mới (6)
Chương 902. Ngoại truyện: Sủi cảo năm mới (6)

“Hả? Còn chưa hết tết mà cháu phải về rồi à?”

Lời này của Cao Gia Chí thành công dời đi sự chú ý của ông bà.

Sao có thể như vậy được!

Còn chưa hết tết, mới ăn cơm tất niên xong mà đã đòi về ư?

“Không được, không được, chẳng phải cháu nói lần này sẽ ở chơi thêm vài ngày à?”

“Cha mẹ cháu biết chưa?”

“Đã xảy ra chuyện gì mà cháu nôn nóng muốn đi ngay thế? Đợi hết tết không được hả?”

Thấy vẻ không nỡ trên mặt ông bà, Cao Gia Chí khẽ mấp máy môi, cảm thấy thật khó đưa ra quyết định.

Một bên là ông bà nội cả năm mới gặp một lần, cậu ta biết ông bà rất nhớ mình, vất vả lắm mới đợi được đến tết để gặp cháu, cậu ta không muốn thấy hai người buồn bã.

Một bên khác là món ăn ngon của ông chủ Lâm lâu lắm rồi cậu ta không được thưởng thức.

Đúng là muốn mạng của cậu ta mà!

Thời gian cấp bách, không thể chậm trễ.

Cuối cùng, Cao Gia Chí nhìn nét mặt buồn rầu của ông bà, lòng dạ kiên quyết, nhanh chóng đưa ra lựa chọn.

...

Chờ đến khi cha mẹ Cao đánh mạt chược cả đêm quay về, nhìn thấy nhà cửa trống huơ trống hoác, trong mắt lóe lên tia thắc mắc.

“Cả nhà còn chưa thức à?”

Cha Cao bối rối nhìn thời gian, hơn 7 giờ, đáng lẽ giờ này cha mẹ đã dậy từ sớm rồi mà?

Bữa sáng hẳn là đã sẵn sàng.

Giấc ngủ của người lớn tuổi thường rất ngắn.

Hôm nay còn là mùng 1 đầu năm, buổi sáng phải đi chúc tết.

Sao nhà cửa lại yên ắng thế này?

Mẹ Cao đến phòng bếp dạo một vòng, sờ lên bếp lò, cảm nhận được nhiệt độ lạnh buốt phía trên lập tức biết sáng nay người trong nhà chưa hề bật bếp.

“Có khi tối qua cả nhà thức trắng xem Xuân Vãn nên sáng nay dậy trễ ấy mà, để em đi xem thử.”

Dứt lời, mẹ Cao định đi gọi Cao Gia Chí rời giường trước, phải thức dậy trước khi có người đến nhà chúc tết mới được.

Mẹ Cao vừa ngáp vừa đi về phía phòng ngủ của Cao Gia Chí.

Bà thức suốt đêm nên giờ đang mơ mơ màng màng, cảm thấy có gì đó sai sai nhưng lại không biết sai chỗ nào.

Thẳng đến khi nhìn thấy cửa của căn phòng lớn đang mở toang, chiếc giường bừa bộn, quần áo và hành lý rối loạn trên sàn... đừng nói người, đến cả chó cũng không thấy tăm hơi.

“Cha nó ơi, con trai đâu mất tiêu rồi, còn dẫn theo Đại Bảo nữa!!!”

“Đại Bảo, Đại Bảo!?”

Mẹ Cao sốt ruột đi vào phòng, xốc đống quần áo che kín ổ chó lên nhưng không thấy Đại Bảo đâu. Bà lại nôn nóng vén chăn trên giường lên, cũng không tìm được, thế là cúi gập người nhìn dưới gầm giường.

Cha Cao vừa đặt mông ngồi xuống ghế ở dưới lầu, nghe mẹ Cao nói vậy thì kinh ngạc nhảy dựng.

Đầu óc lập tức tỉnh táo hơn nhiều.

“Chuyện gì đây? Mọi người ra ngoài hết rồi à?”

Cha Cao ba bước gộp thành hai phóng lên lầu, phát hiện hai đứa báo con đều không thấy đâu, suýt nữa nước mắt đã trào ra như bão tố.

Sau đó, ông chợt nhận ra từ lúc hai người họ về nhà đến giờ đã làm ầm ĩ lên thế này nhưng trong phòng cha mẹ ông lại chẳng có tí động tĩnh gì, ông bèn quay người chạy như bay về phía phòng ông bà cụ.

“Cha mẹ? Hai người có ở nhà không?”

Sao cả buổi sáng nay trong nhà im phăng phắc thế này!

Cha Cao đi đến trước cửa phòng cha mẹ ông, quên béng luôn chuyện gõ cửa mà mở thẳng cửa ra, xông vào phòng.

Để rồi ông phát hiện cũng không thấy bóng người nào bên trong.

Cha Cao lập tức lấy di động ra, định gọi điện thoại.

Năm mới năm me, người trong nhà chạy đi đâu cả rồi!

Ông móc điện thoại ra lại thấy màn hình đen thui, không có phản ứng gì, lúc này mới xấu hổ sờ đầu.

Khổ thân ông đánh mạt chược suốt đêm, điện thoại thì nhét trong túi, không biết đã cạn sạch pin từ bao giờ.

“Bà xã, điện thoại di động anh hết pin rồi, em lấy điện thoại của em xem con trai có nhắn nhủ gì lại không.”

Người trong nhà không phải kiểu đi đâu cũng không thèm nói một lời, hai người họ chơi mạt chược suốt đêm đến nỗi đầu óc mơ hồ, tìm quanh quẩn mãi làm gì, cứ gọi điện thoại hỏi một chút chẳng phải xong rồi à!

Mẹ Cao nghe ông nói vậy cũng kịp phản ứng, lấy điện thoại di động ra, thế nhưng bà cũng không khác gì ông.

Lúc này, không ai nói gì mà nhanh chân về phòng tìm cục sạc.

Sau khi gắn sạc rồi khởi động máy, ông bà lập tức nhìn thấy những cuộc gọi nhỡ từ cha mẹ và con trai, chỉ là điện thoại hai người họ đều tắt máy nên không có ai trả lời được.

Lại ấn mở trên Wechat thì thấy ngay tin nhắn do con trai gửi đến.

“Mẹ, hai người đánh mạt chược ở đâu thế ạ?”

“Ông chủ Lâm đang bày quầy bán hàng ở Giang Đông kìa!!! Cha mẹ mau về nhà đi, chúng ta cùng đưa ông bà nội về Giang Đông đón tết.”

“Cha mẹ, sao hai người còn chưa về nữa! Con đưa ông bà nội quay lại Giang Đông trước đây, khi nào cha mẹ xem được tin nhắn thì tự lái xe về nhé!”

“...”
Hết chương 902.
Bình Luận (0)
Comment