Cha mẹ Cao đọc được tin nhắn bèn quay sang bốn mắt nhìn nhau, choáng váng cả đầu.
Trong lúc nhất thời, ông bà không biết nên mừng rỡ vì ông chủ Lâm về Giang Đông bày quầy bán hàng hay là nên khó chịu vì bọn họ đánh mạt chược mê mẩn đến mức lần đầu tiên bỏ lỡ tin tức này.
Cha Cao lau mặt, nhìn bà xã đang kích động, thở dài bất đắc dĩ.
“Muốn về cũng không phải lúc này đâu! Chúng ta thức trắng đêm rồi, sao lái xe nổi nữa? Với lại cả nhà ta đâu có đi hết được, một lát có người đến chúc tết, trong nhà phải có người. Anh còn phải theo các anh ra ngoài chúc tết nữa.”
Mẹ Cao cũng không phải người tùy hứng, suy nghĩ kỹ lưỡng thì biết bây giờ bọn họ vốn không đi nổi.
Dịp tết Nguyên Đán, người trong thôn đều biết bọn họ về quê chơi, chớp mắt một cái lại kéo nhau đi hết, không biết sau này sẽ bị đồn thành kiểu gì.
“Aizz, nhắn tin cho con trai bảo nó mua nhiều một chút, về nhà cất vào tủ lạnh, chờ khi nào chúng ta về rồi ăn.”
Cha Cao nhìn thời gian, biết đội ngũ chúc tết đã sắp sửa xuất phát.
Lúc này không còn kịp ăn sáng nữa, ông chỉ có thể tắm rửa cho tinh thần sảng khoái.
Dù trong nhà có hệ thống sưởi nhưng tắm rửa vào mùa đông cũng là một cách giúp đầu óc tỉnh táo.
...
Một bên khác, Cao Gia Chí đã chở ông bà nội lên đến đường cao tốc.
Có lẽ vì không ai về quê rồi quay ngược trở lại ngay trong đêm giao thừa nên đường cao tốc cực kỳ thông thoáng, tương phản rõ rệt với làn đường bên cạnh.
Đời này ông bà nội chưa từng làm chuyện gì kích thích thế này.
Tết Nguyên Đán mà không ở nhà, ngược lại còn làm một chuyến du lịch, nói đi là đi trong tích tắc.
Nổi loạn như vầy thật sự rất đã!
Sau khi tâm trạng kích động lắng xuống, ông bà cụ bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Dù sao thì tuổi tác ông bà đã cao, không thể thức khuya như người trẻ tuổi được.
Một người ngồi chợp mắt trên ghế lái phụ, người còn lại nằm ngủ trên băng ghế sau.
Đại Bảo thì đang đánh một giấc ngon lành trong cốp xe.
Chỉ có Cao Gia Chí chăm chỉ lái xe.
Trong đầu cậu ta tràn ngập hình ảnh sủi cảo do ông chủ Lâm làm nên không buồn ngủ chút nào.
Nhìn sủi cảo đã nấu xong được bạn bè chụp lại ngay tại chỗ, cậu ta thèm đến nỗi nước miếng chảy ròng ròng.
Thời tiết đang vào đông, đây là mùa ăn thịt dê, cuối năm rất nhiều nhà nuôi dê sẽ giết thịt mang đi bán. Nguyên liệu nấu ăn mà ông chủ Lâm mua thì khỏi phải bàn, có lẽ là dê được nuôi trong chính nông trường của cậu.
Thịt dê tươi mới được cắt nhỏ, trộn đều với hành baro được bảo quản bằng cách phủ tuyết bên ngoài, làm thành nhân sủi cảo, không thể tưởng tượng sẽ ngon tới cỡ nào!
Chỉ nghĩ thôi đã thèm nhỏ dãi rồi.
Còn có sủi cảo nhân thịt heo và kim chi cải thảo kia, cậu chưa ăn bao giờ. Bình thường chỉ khi nào ăn thịt nướng, cậu mới gói kèm hai miếng kim chi vào, không nếm ra được mùi vị thế nào.
Ôi má ơi, tò mò muốn chớt!
Sủi cảo vốn không phải món làm cậu ta ngày đêm nhung nhớ như vậy, chỉ có người làm sủi cảo - ông chủ Lâm mới thế thôi.
Trên thực tế, cậu ta vội vội vàng vàng chạy về Giang Đông ngay trong đêm không chỉ vì muốn ăn sủi cảo do ông chủ Lâm làm mà còn vì nhớ cậu nữa.
Trước kia, khoảng thời gian cậu ta dẫn Đại Bảo đi tìm ông chủ Lâm khắp phố lớn ngõ nhỏ vui biết bao nhiêu.
Mới nhớ lại thôi đã khiến người ta vô cùng hoài niệm.
Đừng bao giờ nghi ngờ mối liên kết giữa đầu bếp và khách hàng.
Đôi khi so với món ngon thì tình bạn giữa họ còn sâu sắc hơn tưởng tượng nhiều!
Không chỉ Cao Gia Chí như thế.
Những người vốn sống ở Giang Đông hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ trở về quê nhà vào dịp tết.
Sau khi thấy tin tức này, mọi người đều nghĩ đủ mọi cách chạy gấp về Giang Đông.
Không phải mọi người phát điên vì nhìn thấy ông chủ Lâm bày quầy bán hàng, nhiều người ở hiện trường đã hỏi rồi, cậu sẽ bán đến mấy đêm liền.
Đây không phải vấn đề mọi người có thể gặp được ông chủ Lâm hay không, mà chủ yếu là mọi người có muốn hay không thôi.
Ông chủ Lâm ở ngay bên kia, dù đêm nay không về kịp thì ngày mai, ngày kia chẳng lẽ còn không kịp à!
Chỉ cần quay về là sẽ có cơ hội thưởng thức.
Sủi cảo do ông chủ Lâm làm đang ở trước mắt, nếu cố gắng, có khi sẽ được nếm thử. Còn không cố gắng, thật đúng là đến súp cũng chẳng có mà húp.
Vậy nên dù đêm giao thừa ở Giang Đông năm nay không thể bắn pháo hoa hay đốt pháo thì vẫn cực kỳ nhộn nhịp.
Sau bữa tối, những người nhận được tin tức đều ùa đến chỗ Lâm Chu bày quầy bán hàng như bầy ong vỡ tổ.
Không đến một tiếng đồng hồ, số lượng người xếp hàng chờ đã đạt đến hàng nghìn.
Lâm Chu vừa nấu sủi cảo vừa nhìn đội ngũ xếp hàng xa ngút ngàn không thấy điểm cuối, vội vã lấy loa đã sớm chuẩn bị ra, lại ôm Cơm Nắm ra khỏi gầm xe ấm áp.
Hết chương 903.