Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 92 - Chương 92: Sợ Là Người Này Lát Nữa Cũng Chưa Quay Lại Mua Kẹo Hồ Lô Nữa Quá (2)

Chương 92: Sợ là người này lát nữa cũng chưa quay lại mua kẹo hồ lô nữa quá (2) Chương 92: Sợ là người này lát nữa cũng chưa quay lại mua kẹo hồ lô nữa quá (2)Chương 92: Sợ là người này lát nữa cũng chưa quay lại mua kẹo hồ lô nữa quá (2)

Thấy không đủ chỗ cất, nhóc còn rút mấy quyển sách ra ôm trước ngực, cứ thế lén mang kẹo hồ lô vào trường. ...

Đến hai giờ, cổng trường đã trống, bốn phía cũng không còn bao nhiêu học sinh.

Lâm Chu nhìn kẹo hồ lô trong tủ kính vơi đi một nửa thì rất vừa lòng.

Chờ đến lúc tan học, nếu mỗi học sinh tới một chuyến thì chẳng phải bán sạch năm trăm xâu nhanh chóng còn gì.

Hơn nữa lúc đến trường, bọn nhỏ tranh thủ thời gian đi học, mua mang vào trường cũng không hay.

Thế nên người mua mới không nhiều, vậy mà cũng bán ra được hơn hai trăm xâu còn gì.

Chờ đến giờ tan học, học sinh lớp buổi chiều đều đói bụng, quầy ăn vặt ở cổng trường buôn bán tốt miễn bàn.

Kẹo hồ lô của cậu chắc chắn cũng dễ bán.

"Kẹo hồ lô ơi! Tôi muốn mua kẹo hồ lô, đợi tôi với!"

Lâm Chu định chờ đến khi toàn bộ học sinh đều vào trường thì cũng dọn quầy luôn.

Lâm Chu suy nghĩ kỹ càng, bắt đầu dọn quầy.

Nếu vẫn bán không hết thì còn có thể bày quầy ở cổng chợ đêm.

Chờ đến giờ tan học chiều, tùy tiện tìm một cổng trường bày quầy hàng là được.

Lại chợt nghe thấy có người bên kia đường gọi toáng lên.

Lâm Chu cũng từng trải qua thời trẻ con, hiểu rất rõ tâm lý của học sinh.

Vì cái ăn, hắn quyết định mặt dày.

Lâm Chu nhìn xung quanh xác định bên này chỉ có một mình cậu bán kẹo hồ lô mới dừng chân.

Trình Quảng Bằng ngôi ở trong tiệm, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy kẹo hồ lô sắp dọn quầy, nhanh chóng xông ra khỏi tiệm bắt đầu gọi người.

Cách đường cái, tiếng kêu của cậu con trai kia rành rọt rơi vào tai của Lâm Chu.

Thế là Trình Quảng Bằng sốt ruột, trực tiếp trèo qua lan can đường cái.

Hắn cầm di động chạy về phía bên kia đường.

Nếu vòng qua đường cái thì phải đi thêm một đoạn, rất vòng vèo.

Làm như không thấy những người đi đường vì nghe được âm thanh mà nhìn về phía hắn.

Hắn thấy các học sinh đều vào trường cả rồi, cảnh sát giao thông cũng không có ở đây.

Khoảnh khắc ấy, mặt Trình Quảng Bằng tái đi, xuống cũng không được, ngồi trên rào chắn cũng không xong.

Trơ mắt nhìn Trình Quảng Bằng gọi mình xong thì bắt đầu trèo qua chắn đường chạy tới.

Lâm Chu đứng ở cổng trường không đi.

Cho nên hắn đi đường tắt rất thành thạo.

Giây tiếp theo, cảnh sát giao thông đang định rời đi lập tức cưỡi xe máy chặn Trình Quảng Bằng trên rào chắn.

Bên này có trường học nên không có quá nhiều xe cộ trên đường, chỉ cần không phải thời gian đến trường hoặc tan trường thì không thành vấn đề.

Xấu hổ đến mức đóng đinh tại chỗ.

Vừa rồi hắn không thấy có cảnh sát giao thông mới dám trèo qua rào chắn.

Cảnh sát giao thông cũng không ngờ có người gan lớn như vậy, dưới mí mắt của anh băng ngang đường cái, còn trèo qua rào chắn!

Thật ra cảnh sát giao thông chuẩn bị rời khỏi rồi, nhưng nghe thấy giọng nói của Trình Quảng Bằng gọi kẹo hồ lô nên phản xạ quay đầu nhìn. Vừa nhìn thì hay rồi.

Bắt ngay tại trận luôn.

Nhìn dáng vẻ quen cửa quen nẻo của thằng nhóc này, sợ không phải lần đầu tiên trèo.

Lâm Chu hóng toàn bộ quá trình Trình Quảng Bằng bị dẫn đi, phản ứng đầu tiên là: Có phải cậu không cần chờ nữa không? Sợ là người này lát nữa cũng chưa quay lại mua kẹo hồ lô được quá.

Trước khi Lâm Chu bày quầy là có đưa ra chiến lược.

Đối tượng thích ăn kẹo hồ lô đa số thường là phái nữ và trẻ con.

Lựa chọn đầu tiên đương nhiên là cổng trường, nơi đó nhiều học sinh nhất.

Nhưng còn hai ngày mới tới mùng 1 tháng 9, đa số trường học còn chưa khai giảng.

Trường duy nhất khai giảng sớm chính là trường tiểu học ngoại ngữ quốc tế mà Lâm Chu đến. ...

Tiết học đầu tiên của chiều mùa hè luôn gian nan như vậy.

Từ khi tiếng chuông vào lớp vang lên, đến bây giờ không biết Trân Phong đã ngáp bao nhiêu cái.

Kẹo hồ lô trong cặp bị nhiệt độ cao tác động, lớp đường hơi tan ra, mùi hương ngọt ngào nhè nhẹ lan tỏa.

Trân Phong tham ăn, nào có tâm tư nghe giảng bài.

Trong đầu đều là mấy xâu kẹo hồ lô vừa nãy ăn như hổ đói để tranh thủ thời gian, còn chưa kịp thưởng thức tỉ mỉ đã nuốt vào trong bụng.

Nhớ lại hương vị kia, nước miếng trong miệng cậu không chịu khống chế dâng trào.

Kẹo hồ lô ngon khủng khiếp!

Mát mát lạnh lạnh, còn có lớp đường cứng. Cắn một miếng cà chua bi bọc đường còn sẽ làm vỡ cà chua, nước quả chua dịu ứa ra phối với vỏ đường ngọt ngào, ăn rất giòn.

Bình thường cậu nhóc không thích ăn trái cây, nhưng trái cây làm thành kẹo hồ lô thì khác hẳn.

Không được, càng nghĩ càng thèm.

Nước miếng cứ tuôn ra mãi.

Trân Phong thò một tay vào trong cặp, vẫn nhìn giáo viên trên bục giảng chằm chằm không chớp mắt.

Cả tiết ngoại ngữ đều dùng tiếng Anh, nhóc cảm thấy không khác gì nghe thiên văn.

Tiếng giảng bài của giáo viên chuyển hoán từ lỗ tai nhóc vào trong đầu đã biến thành: Bla... Bla...

Chính là lúc này!
Bình Luận (0)
Comment