Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 93 - Chương 93: Việc Buôn Bán Lời Từ Chênh Lệch Giá (1)

Chương 93: Việc buôn bán lời từ chênh lệch giá (1) Chương 93: Việc buôn bán lời từ chênh lệch giá (1)Chương 93: Việc buôn bán lời từ chênh lệch giá (1)

Trân Phong khẩn trương nhìn giáo viên trên bục giảng quay lưng lại bắt đầu viết, tay mắt lanh lẹ cúi đầu, cắn một ngụm kẹo hồ lô đã cầm trong tay từ trước.

Nhóc nuốt một ngụm xuống rồi ngồi lại đàng hoàng, ngay ngắn, nhìn về phía bảng trắng đen, giáo viên còn đang viết.

Không bị bắt!

Nhóc dựng thẳng cuốn sách lên che miệng, trốn sau cuốn sách cẩn thận nhai kẹo hồ lô.

Ăn vào miệng mới biết mình lấy kẹo hồ lô vị gì.

Sau khi cắn ra, táo gai mang theo nhân tràn đầy hương vị ngọt ngào.

Là nhân khoai mỡi

Mùi khoai mỡ cực kỳ ngọt ngào còn mang theo một chút mùi thơm của sữa, bản thân nguyên liệu không có vị ngọt gì, toàn bộ dựa vào lớp đường bọc bên ngoài kia, vừa nhai còn có thể nghe thấy âm thanh lớp đường vỡ tan trong miệng.

Nói là mặc đồng phục mùa hè mà ngồi điều hòa sẽ lạnh, mở quạt là được. Không sợ nóng làm tan kẹo hồ lô của nhóc à?

Ăn vào không giống ăn kẹo hồ lô, ngược lại giống như đang ăn bánh ngọt nhỏ.

Không phải nhóc tham ăn mà, quan trọng là sợ kẹo hồ lô tan mất thôi.

Nhất là mùi vị ăn vụng trong lớp, cảm giác căng thẳng cẩn thận hơn nhiều so với thời điểm khác, ngược lại càng khiến kẹo hồ lô trong miệng ngon hơn.

Hương vị tuyệt vời khiến đôi mắt lộ ra bên ngoài của Trần Phong tràn ngập ý cười.

Trong phòng học không mở điều hòa, chỉ có mấy cái quạt trần thổi vù vù.

Táo gai nhân khoai mỡ không có cảm giác mọng nước của trái cây.

Cậu nhóc cũng không cảm giác được.

Trần Phong cứ cách một lúc lại ăn vụng một xâu kẹo hồ lô, vượt qua một tiết học.

Thời gian nhoáng cái đã hết tiết.

Nếu không ăn, trời nóng thế này, đến lúc tan học thì kẹo hồ lô của nhóc cũng tan mất rồi còn đâu.

"Các cậu muốn làm gì?"

Không đợi Trần Phong phản ứng lại, nhóc đã bị các bạn học vây xung quanh.

???

Tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên vừa đi, trong phòng học nháy mắt trở nên náo nhiệt.

Trân Phong vừa mở miệng, mùi thơm ngọt ngào trong miệng lập tức xông ra.

"Oa! Kẹo hồ lôi"

"Đã muốn hỏi cậu từ sớm, nếu không phải sợ cậu bị giáo viên phát hiện thì tớ đã cướp rồi."

"Đúng đó, y như con chuột hamster.

"Hay quá ha, trên lớp cậu ăn cái gì đấy? Tớ ngồi đằng trước cũng nghe thấy tiếng nữa."

Bạn cùng bàn vừa nói, vừa nghiêng qua nhìn Trần Phong.

Điều này khiến các bạn học hoài nghỉ cậu ăn vụng lập tức tìm được chứng cớ.

Một tiếng hô kinh ngạc này trực tiếp thu hút mấy bạn học tụ lại.

Kẹo hồ lô đối với học sinh lớp ba có sức hấp dẫn cực lớn. "Trần Phong, cậu mang theo kẹo hồ lô à, có thể cho tớ ăn một xâu không?"

Trần Phong: "..."

Mắt thấy các bạn học đều quây xung quanh nhóc, Trần Phong vốn không muốn chia sẻ.

Kẹo hồ lô ngon như vậy, nhóc còn chưa ăn đủ mà.

Hơn nữa đây là nhóc dùng tiền tiêu vặt một ngày để mua.

Không nỡ cho người khác ăn.

Nhưng nhiều người như vậy đều biết nhóc ăn kẹo hồ lô trên lớp, nếu không lấy ra lỡ như có người thẹn quá thành giận mách với giáo viên thì làm sao?

Cái đầu nhỏ nhỏ của Trần Phong có nỗi lo lắng to to.

Dưới ánh nhìn chăm chú của bạn học, nhóc lôi một hộp kẹo hồ lô ra, triển lãm cho mọi người xem.

"Oa, đẹp quá đi!"

"Đây là kẹo hồ lô gì, tớ chưa ăn bao giờ, đây là trái cây hả?"

"Oa - thật muốn ăn!"

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của các bạn học, Trân Phong nghĩ đến tiên tiêu vặt hôm nay của mình hết rồi thì thoáng cái nảy ra ý tưởng.

"Đây là tớ dùng tiền tiêu vặt mua ở cổng trường, nếu các cậu muốn ăn thì năm tệ một xâu."

Trần Phong không nỡ cho các bạn học ăn kẹo hồ lô miễn phí, lại nghĩ đến bản thân hết tiền liền dự định bán đi.

Nếu các bạn học không mua cũng chẳng sao, nhóc tự ăn chỗ còn lại là được.

Vừa hay nhóc cũng không nỡ chia sẻ.

"Tớ lấy một xâu, tớ muốn dâu tây phủ đường."

"Tớ cũng muốn dâu tây, cậu đừng giành với tớ."

"Trân Phong! Trân Phong! Tớ đưa tiên cho cậu nè, mau đưa tớ một cây kẹo hồ lô đi."

Nghe thấy cần tiền, một đám học sinh ngược lại càng kích động.

Chỉ cần tiêu tiền mua là có thể ăn được, chuyện tốt biết baol

Lúc bọn họ vây lại cũng chỉ là muốn góp vui, không hy vọng Trần Phong thật sự chia cho bọn họ ăn, dù sao nhiều người như vậy, cũng không đủ chia.

Nhưng bỏ tiền mua thì khác.

Tiêu tiền lập tức có thể ăn được.

Không đến một phút đồng hồ, kẹo hồ lô còn lại của Trân Phong đều bị các bạn học phân chia.

Không chừa cho Trần Phong một xâu nào.

Trần Phong rất đau lòng.

Nhưng nhìn bảy mươi tệ mới vừa lấy được trong tay, trừ kẹo hồ lô bản thân ăn mất, nhóc còn kiếm được hai mươi tệ, đảo mắt lại cười.

Đợt này không lỗ.

Chờ chạng vạng tan học, nếu anh trai bán kẹo hồ lô còn ở đó, nhóc có tiền lại mua thôi!

Thật là cha nào con nấy, chuyện buôn bán kiếm lời từ chênh lệch giá này xem như giúp Trần Phong hiểu được.
Bình Luận (0)
Comment