Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh

Chương 11

Ông nội Dư gọi mọi người vào bàn. Bà ngoại Trì ghé sát tai Trì Kính thì thầm: "Hôm nay cô gái tới là chị họ của Gia Gia đấy."

Trì Kính liếc nhìn bà ngoại, lập tức hiểu ra ý đồ thực sự của bữa cơm hôm nay không đơn giản chỉ là tụ họp gia đình.

"Cỡ tuổi con, làm luật sư." Bà nói tiếp, "Lát nữa ăn xong con..."

"Bà ăn chút rau đi ạ." Trì Kính gắp thức ăn cho bà, ngắt lời một cách khéo léo.

"Con lại đánh trống lảng rồi."

"Nếu không thì con ăn không nổi bữa này mất."

Bà ngoại biết mình hơi nôn nóng, bèn vỗ nhẹ tay anh: "Thôi không nói nữa, con ăn đi."

Trì Kính rót cho bà ly nước lọc: "Gần đây đường huyết của bà lại tăng phải không ạ? Mẹ bảo mấy hôm trước bà lại lén uống sữa đậu phộng."

"Bà chỉ uống có chút xíu thôi." Bà ngoại giơ ngón cái và ngón trỏ tạo thành vòng tròn, thành thật nói, "Một ly nhỏ xíu, bà uống bằng ly rượu ấy, đo lượng cẩn thận lắm."

Trì Kính bật cười: "Bà còn nói được. Một ngụm cũng không nên uống, bà không biết đường huyết của mình cao đến mức nào sao?"

Sau khi vào bàn, ông nội Dư lần lượt giới thiệu từng người thân bạn bè có mặt hôm nay. Đến lượt giới thiệu Trì Kính, ông đặc biệt liếc nhìn chị họ của Dư Văn Gia, ý tứ rõ ràng mà không cần nói ra. Dù vậy, ông vẫn giữ chừng mực, trong suốt bữa ăn không hề nhắc đến hai người trẻ, chỉ xem như buổi cơm thân mật, trò chuyện rất nhẹ nhàng. Trì Kính và cô chị họ kia gần như chẳng ai để ý tới nhau.

Để tạo cơ hội cho hai người trẻ trò chuyện, sau bữa chính, ông nội Dư còn sắp xếp một buổi tiệc nướng ngoài trời. Mọi thứ đều thuê người làm, có cả đầu bếp riêng, món ăn do ông đích thân chọn, toàn phần nhỏ để còn bụng ăn đồ nướng sau.

Ngoài trời có gió, mẹ Dư khoác áo cho ông nội rồi cười nói: "Ba đúng là biết bày vẽ."

Thấy Trì Kính vẫn chưa mở lời với cô gái kia, bà ngoại Trì bắt đầu sốt ruột. Bà bê một đĩa thịt nướng chín đưa cho Trì Kính, bảo anh mang sang cho Lâm Lang.

Đĩa thịt này là của Trì Minh nướng, thấy vậy y vội vàng can thiệp: "Ôi bà ơi, bà ngoại yêu dấu của con... Cái đó con vừa nướng xong, con đói muốn xỉu rồi đây này."

"Thằng bé này, mới ăn xong đã kêu đói, bà thấy nãy con cũng ăn không ít mà. Đĩa này cho bà, con đi nướng đĩa khác đi."

Cố gắng cứu viện bất thành, Trì Minh nhún vai ra hiệu cho anh trai - "em hết cách rồi nhé."

Trì Kính hiểu rõ, nếu hôm nay không nói vài câu với cô gái kia, bà ngoại anh sẽ còn tiếp tục "tác chiến". Anh trả lại đĩa thịt cho Trì Minh, rồi lấy một đĩa khác bên cạnh mang đến chỗ cô gái. Vốn dĩ nhóm phụ nữ đang ngồi uống trà bên cạnh, việc cánh đàn ông nướng thịt rồi mang sang cũng chẳng có gì lạ.

"Vừa mới nướng xong." Trì Kính đưa đĩa thịt tới, "Ăn lúc còn nóng nhé."

Cô gái hơi bất ngờ, nhận lấy rồi nói "Cảm ơn", sau đó hỏi: "Anh là Trì Kính đúng không?"

"Ừ." Trì Kính gật đầu.

"Chào anh." Cô chìa tay ra, "Tôi là Lâm Lang."

Ông nội Dư lúc nãy đã giới thiệu qua, Trì Kính biết tên cô nên cũng bắt tay lại.

Lâm Lang liếc nhìn đĩa thịt trong tay, thành thật nói: "Giờ tôi không đói lắm, bình thường cũng ít ăn mấy món này. Tôi để tạm qua bên cạnh được chứ?"

"Không sao, tùy ý cô."

Lâm Lang đặt đĩa thịt lên bàn bên cạnh, rút khăn giấy lau tay, tiếp tục trò chuyện với Trì Kính.

"Hôm tiệc mừng Văn Gia đậu đại học, anh cũng tới phải không?"

"Đúng vậy."

Lâm Lang mỉm cười: "Tôi nói rồi mà, nhìn anh thấy quen quen. Hóa ra hôm đó anh cũng có mặt."

Hôm ấy, dù cô và Trì Kính không ngồi cùng bàn, nhưng anh là người đến muộn nhất, lại có gương mặt khiến người ta ấn tượng sâu sắc, khó mà không nhớ ra.

"Anh với Văn Gia quen nhau lâu chưa?" Dù sao Lâm Lang cũng là luật sư, rất giỏi dẫn dắt câu chuyện. Cô là người thông minh, biết đưa chủ đề về hướng nào để khơi gợi trò chuyện. Trong hoàn cảnh cả hai còn xa lạ, Dư Văn Gia là điểm chung giúp họ dễ bắt chuyện nhất.

"Khá lâu rồi, từ nhỏ đã quen nhau."

"Thời gian trôi nhanh thật đấy, tôi còn nhớ trước đây gặp em ấy vẫn là một đứa trẻ, thoắt cái đã thi đậu tiến sĩ rồi." Lâm Lang nâng ly trà, nhấp một ngụm, "Nhà tôi với nhà em ấy không qua lại nhiều, lần gần nhất gặp em ấy là ở buổi tiệc mừng vào đại học. Lúc đó tôi ngạc nhiên lắm, không ngờ em ấy cao lớn thế rồi."

Trì Kính cúi đầu cười khẽ: "Tôi cũng không ngờ."

Lâm Lang cảm thấy mình đã chọn đúng chủ đề, cô nhìn Trì Kính, muốn tiếp tục trò chuyện thêm.

"Trước khi đến, anh không biết hôm nay bữa cơm này là để mai mối chúng ta à?" Lâm Lang mỉm cười hỏi, cô thấy Trì Kính khá hợp gu mình, đã nói chuyện rồi thì chẳng cần vòng vo nữa.

"Đúng là tôi không biết." Trì Kính đáp.

"Còn tôi thì biết từ sớm rồi. Nghe ông bác nói trước kia anh làm việc ở nước ngoài?"

"Ừ."

"Công tác ở nước ngoài chắc vất vả lắm nhỉ, quanh năm suốt tháng chẳng mấy khi được gặp người nhà."

"Quen rồi thì cũng không sao."

"Anh từng đến những nước nào vậy?" Lâm Lang hơi ngập ngừng một chút, "Hỏi vậy, không phiền chứ?"

"Không đâu."

Trì Kính từng làm việc ở ba quốc gia. Khi nghe đến cái tên Lekitan, Lâm Lang hơi ngạc nhiên: "Lúc anh đến đó hình như vẫn còn đang chiến sự mà?"

"Giờ vẫn còn. Chiến tranh và xung đột ở đó chưa bao giờ thực sự chấm dứt." Trì Kính ngừng lại một chút, rồi trầm giọng nói: "Không chỉ riêng quốc gia ấy, trên thế giới còn rất nhiều nơi người dân vẫn đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Nhiều lắm."

Lâm Lang khẽ thở dài: "Đúng là vậy."

Trên bầu trời, một chiếc máy bay nhỏ lấp lánh ánh sáng bay ngang qua, trông giống như một ngôi sao đang chớp sáng. Trì Kính nhìn về phía "ngôi sao" ấy, nhẹ giọng nói: "Cho nên... chúng ta rất may mắn. Đất nước của chúng ta rất vĩ đại." [ =))))))))) ]

Khi Trì Kính nói những lời này, vẻ mặt anh rất điềm tĩnh, giọng nói nhẹ như làn gió đêm. Nhìn anh, Lâm Lang bỗng thấy xúc động, khẽ "ừ" một tiếng.

Ở bên kia, Trì Minh cố vươn cổ nhìn về phía anh trai mình, rồi dùng khuỷu tay huých huých Dư Văn Gia bên cạnh: "Hình như tôi đoán sai rồi, ai kia có vẻ trò chuyện khá ổn đấy?"

Dư Văn Gia không đáp. Còn bà ngoại Trì ở bên cạnh đã tươi cười như hoa, vui mừng ra mặt.

Mẹ Trì nhìn về phía Trì Kính, nét mặt vô cùng mãn nguyện, mỉm cười nói với mẹ mình: "Quả nhiên mấy chuyện này phải dựa vào duyên số, nhìn hợp mắt rồi tự khắc sẽ trò chuyện được thôi."

Bà ngoại Trì gật đầu: "Mẹ thấy hai đứa đứng cạnh nhau trông rất xứng đôi. Cô bé kia trông vừa xinh xắn lại có thần sắc, Tiểu Kính không lý nào lại không có cảm tình."

Trì Minh bật cười: "Anh con nông cạn vậy sao? Thấy người ta xinh là thích ngay à? Mà nói mới nhớ, ảnh từng yêu đương bao giờ chưa nhỉ? Khoản này thì con mù tịt, hình như chưa từng thấy ảnh hẹn hò với ai bao giờ."

Mẹ Trì cười khẽ: "Nó yêu đương còn phải báo với con à? Ra nước ngoài bao nhiêu năm như thế."

Trì Minh tặc lưỡi: "Nói cũng phải. Biết đâu hồi đại học đã yêu rồi. Anh con làm việc gì cũng kín như bưng."

Dư Văn Gia cầm chai nước khoáng bên cạnh, mở ra uống một ngụm, rồi xách chai nước đến bên ông nội, khẽ nói cậu phải về trước.

"Mới có chút xíu đã về rồi à?" Ông nội hỏi.

"Con về trường, có việc."

"Lại về làm cái nghiên cứu gì đó của con chứ gì?"

"Vâng ạ."

Ông nội thở dài: "Thôi được, con bận thì ông không giữ."

"Hay để mẹ đưa con về nhé?" Mẹ cậu đề nghị.

"Không cần đâu, con đi tàu điện ngầm là được rồi."

Lưu Dục nhìn con trai, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng, đưa tay sờ trán: "Con bị cảm lạnh rồi à? Sao mặt mày khó coi thế?"

Dư Văn Gia siết nhẹ tay mẹ: "Không sao đâu mẹ. Con đi đây."

Dư Văn Gia đi thẳng ra cửa, không chào Trì Kính một tiếng. Từ trước đến nay, cậu vốn không phải người dễ bị chi phối bởi cảm xúc, nhưng lúc này đây, chính cậu cũng thấy mình đang rất cảm tính. Cậu không muốn tiến lại gần Trì Kính, không muốn nhìn thấy anh đứng cạnh người phụ nữ khác, cũng không muốn nghe anh nói chuyện với cô ấy. Nếu lúc này còn tiếp tục ở gần Trì Kính, cậu sẽ chỉ càng bị cuốn vào vòng xoáy cảm xúc, để mặc cho tâm trạng tiêu cực điều khiển.

Trì Kính nhìn thấy Dư Văn Gia đi thẳng ra cửa, không thèm ngoái đầu lại, thậm chí chẳng chào lấy một tiếng. Anh kết thúc cuộc trò chuyện với Lâm Lang rồi lập tức đi theo.

"Về mà không chào anh một câu à?"

Giọng Trì Kính vang lên từ phía sau, Dư Văn Gia dừng lại, đứng yên tại chỗ.

Tiếng bước chân ngày càng đến gần, Dư Văn Gia vẫn không quay đầu lại, chỉ đứng quay lưng nói: "Em đi trước đây, anh Kính."

"Đi sớm vậy? Có việc gấp à?"

"Em về trường."

Không trả lời thẳng vào câu hỏi, tức là không có việc gì gấp.

"Không có việc gì mà vội vàng thế?"

"Chán rồi." Dư Văn Gia đáp.

Trì Kính hơi bất ngờ. Ba chữ ấy nói ra rất nhạt, nếu không thực sự hiểu rõ Dư Văn Gia, e là khó mà nhận ra chút cảm xúc ẩn sâu trong đó.

Dư Văn Gia quay đầu liếc nhìn anh một cái: "Ở đây chẳng có gì thú vị. Em về trường trước."

"Để anh đưa em về."

Dư Văn Gia liếc nhìn về phía bà ngoại và mẹ của Trì Kính, nói nhỏ: "Em đi tàu điện ngầm."

"Anh nói là anh đưa em về."

"Anh mà đi rồi, bà với mẹ chắc không vui đâu."

Cuối cùng, Dư Văn Gia không để Trì Kính tiễn, một mình bắt tàu điện ngầm về trường.

Thân phận "em trai" không thể vượt qua, từ đầu đến cuối luôn là một ngọn núi vô hình đè nặng lên lòng Dư Văn Gia, khiến cậu chẳng thể bước tiếp.

Không phải cậu chưa từng nghĩ đến chuyện tiến thêm một bước. Nhưng một khi bước ra khỏi ranh giới ấy, rất có thể cả thân phận "em trai" cũng sẽ chẳng còn nữa, điều này, cậu đã tự nhắc mình ngay từ lần đầu nổi giận vì Trì Kính thân thiết với một cô gái khác.

Hồi đó Dư Văn Gia đã là sinh viên đại học, học cùng thành phố với Trì Kính. Trường hai người nằm trong cùng một quận, chỉ cách nhau một tuyến tàu điện. Khi ấy Trì Kính làm thêm ở một quán cà phê gần trường của Dư Văn Gia. Một lần tình cờ cậu bắt gặp anh ở đó, từ đó về sau thường xuyên lui tới quán ấy. Khi không có tiết, cậu sẽ đến đọc sách, làm bài tập, có khi ngồi rất lâu.

Không phải lúc nào Trì Kính cũng đến, anh thường chỉ làm vào cuối tuần. Có một thời gian, hay có một cô gái đến quán chờ Trì Kính tan ca. Cô ấy thấy Dư Văn Gia còn chào hỏi, cứ như thể quen biết cậu. Dư Văn Gia thì chẳng có ấn tượng gì, sau mới biết cô ấy là bạn học cấp ba của Trì Kính, sau này lại học chung đại học.

Từ đó về sau, Dư Văn Gia không còn lui tới quán cà phê ấy nữa. Nhưng rồi một ngày, cậu vẫn gặp lại cô gái ấy - ngay tại nhà Trì Kính.

Hôm đó cậu tới nhà Trì Kính để đưa đồ, theo thói quen đi thẳng vào phòng anh, lại bất ngờ thấy cô gái kia đang ở đó. Cô cúi người nhấc một món đồ chơi đặt trên giường của Trì Kính lên, đó là một con gấu bông mặc đồ phi hành gia. Cô tưởng người vào là Trì Kính, liền quay lại, cười nói: "Anh vẫn còn thích món này à? Dễ thương ghê."

Đó là con gấu mà Dư Văn Gia đã tặng Trì Kính từ nhiều năm trước. Gấu màu nâu, mặc bộ đồ phi hành gia có thể tháo rời. Đã cũ, màu sắc cũng phai đi nhiều, thỉnh thoảng Trì Kính còn tháo bộ đồ ra giặt, giặt đến mức màu nâu sậm thành nâu nhạt.

Lúc đó, một cơn giận vô cớ trào lên trong lòng Dư Văn Gia, tâm trạng vốn dĩ đã bực bội giờ càng thêm tồi tệ. Không đợi cô gái phản ứng, cậu liền giật lấy con gấu từ tay cô, vừa quay người thì đúng lúc gặp Trì Kính bước vào.

Trì Kính nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của cậu, hơi ngơ ngác: "Sao thế?"

Anh liếc nhìn con gấu trong tay Dư Văn Gia, càng thấy khó hiểu, lại quay sang nhìn cô bạn học.

Cô gái cũng hoảng hốt, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Em sao vậy?" Trì Kính hạ giọng, đưa tay xoa nhẹ sau đầu Dư Văn Gia, cúi xuống nhìn cậu. Khi đó, Dư Văn Gia chỉ cao tới vai anh, muốn nói chuyện còn phải ngẩng đầu lên một chút.

"Đồ em tặng anh, tại sao người khác có quyền chạm vào?"

Trong mắt Dư Văn Gia lấp lánh cảm xúc mà Trì Kính không thể hiểu thấu. Anh hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn con gấu trong tay cậu. Còn chưa kịp mở miệng, Dư Văn Gia đã đẩy anh ra rồi bỏ đi.

Rời khỏi đó, cậu ném luôn con gấu vào thùng rác ven đường. Về đến nhà, cậu đóng sầm cửa phòng, nằm úp mặt xuống gối, ngực nghẹn lại, khó chịu đến mức không thở nổi.

Cậu biết rõ nguyên nhân là vì ghen, một thứ cảm xúc tiêu cực cuốn lấy khiến cậu mất hết kiểm soát. Lúc nãy khi đứng trước mặt Trì Kính, cậu chỉ thấy bản thân như một thằng hề đáng thương.

Chẳng bao lâu sau, có người gõ cửa. Là giọng của Trì Kính.

Dư Văn Gia khóa trái cửa, Trì Kính đứng bên ngoài hỏi: "Không định nói chuyện với anh nữa à?"

Dư Văn Gia hít sâu, đứng dậy, cố lấy lại giọng bình tĩnh: "Em ngủ rồi."

"Mới bảy giờ mà ngủ gì chứ? Mở cửa đi."

Trên gối còn in vài vệt nước mắt, Dư Văn Gia khẽ dụi mắt, đi đến đứng sau cánh cửa, nói nhỏ: "Em thật sự muốn ngủ, anh Kính."

Giờ cậu không thể nào để Trì Kính vào được, cậu không biết phải đối mặt ra sao, với dáng vẻ bây giờ lại càng không thể.

"Cô ấy không biết đó là món quà em tặng anh." Trì Kính nói.

Nghĩ đến con gấu nhỏ bị ném vào thùng rác, tim Dư Văn Gia lại nhói lên. Cậu thậm chí không dám hỏi Trì Kính và cô gái kia có quan hệ gì.

"Em biết." Dư Văn Gia cúi đầu nói.

"Sau này anh sẽ cất kỹ hơn, không để ai đụng vào nữa."

Dư Văn Gia khựng lại, ngẩng đầu nhìn cánh cửa trước mặt.

Trì Kính đang cầm con gấu nhỏ vừa nhặt lại từ thùng rác, nói tiếp: "Em ném anh thì không sao, ném nó làm gì chứ. Giờ người anh toàn mùi rác, có phải tại em không?"

Dư Văn Gia khe khẽ "ừm" một tiếng, giọng nhỏ xíu: "Tại em."

"Cũng may là trong thùng rác chỉ toàn bìa giấy," Trì Kính vỗ nhẹ vào mũi con gấu.

"Xin lỗi..." Dư Văn Gia tựa trán vào cánh cửa, gọi nhỏ: "Anh Kính..."

Trì Kính dịu giọng hỏi: "Em có thể nói cho anh biết, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

Anh thực sự không hiểu vì sao Dư Văn Gia lại đột nhiên nổi giận như thế, hoàn toàn không giống cậu chút nào.

"Không có gì... Ở trường em cãi nhau với bạn, tâm trạng không tốt." Dư Văn Gia khẽ chạm tay vào cửa, như thể đang vu.ốt ve gương mặt Trì Kính qua lớp gỗ, "Anh Kính..."

"Ừ, em nói đi, anh đang nghe."

Dư Văn Gia im lặng rất lâu, rồi mới khẽ nói: "Em hơi đau đầu, em muốn ngủ một lát."

Từ ngày hôm đó, Dư Văn Gia bắt đầu hiểu rằng, so với những điều bản thân mong muốn, cậu càng hy vọng Trì Kính có thể sống một cuộc đời an yên và bình thường hơn.

Bình Luận (0)
Comment