Sau khi quay lại trường, Dư Văn Gia đi thẳng tới phòng thí nghiệm và tình cờ gặp Tô Văn ở đó. Cậu bạn này đúng là "mọt nghiên cứu" chính hiệu, Dư Văn Gia vốn đã là người thường xuyên tới phòng thí nghiệm, vậy mà gần như lần nào đến cũng thấy Tô Văn đang cặm cụi làm việc.
Tô Văn mải mê làm thí nghiệm đến mức Dư Văn Gia vào được một lúc rồi cậu ta mới phát hiện ra. Trong lúc xoay cổ giãn gân cốt, Tô Văn quay đầu liền thấy có người ngồi cách đó không xa, suýt nữa làm rơi ống nghiệm trong tay vì giật mình.
“Trời đất ơi!” Tô Văn vẫn còn hoảng, “Sư huynh làm em hết hồn!”
Dư Văn Gia không đáp, cúi đầu tiếp tục việc của mình.
Tô Văn cũng không nói gì nữa, lại tiếp tục tập trung vào thí nghiệm.
Đến tận mười giờ tối, hai người mới rời khỏi phòng thí nghiệm, cùng nhau đi xuống tầng. Lúc vào thang máy, Tô Văn nhấn số tầng rồi quay sang nhìn Dư Văn Gia, bất chợt hỏi: “Sư huynh, anh không vui à?”
Dư Văn Gia liếc cậu ta một cái.
Tô Văn vốn là người trầm lặng trong phòng thí nghiệm, luôn tập trung vào công việc của mình và rất ít nói. Nhưng một khi đã lên tiếng thì thường đánh trúng ngay trọng tâm.
Dư Văn Gia không trả lời, Tô Văn nói tiếp: “Em mời anh đi ăn khuya nhé, mình đi ăn đồ nướng ở phố Bắc được không?”
Cứ như cố ý chạm vào chỗ đau, lại còn nhắc đến đồ nướng, lúc này mà thấy đồ nướng là Dư Văn Gia chỉ muốn đá bay cả cái lò than đi cho rồi.
Tô Văn sờ bụng, ban đầu còn thấy ổn, nhưng nhắc đến lại thấy đói thật.
Phố Bắc cũng không xa lắm, Tô Văn nói: “Đi thôi.”
“Tôi không ăn.” Dư Văn Gia đáp.
“Ăn đi mà, tâm trạng không tốt thì ăn chút gì đó ngon ngon biết đâu sẽ khá hơn. Bạn cùng phòng em nói ở phố Bắc có một quán nướng khá ổn đó. Đi đi, em mời.”
Ăn đồ nướng à?
Không phải giải tỏa mà là chuốc thêm bực mình thì có.
Cuối cùng Dư Văn Gia vẫn đi dạo một vòng phố Bắc cùng Tô Văn. Hai người không ăn đồ nướng, nhưng khi đi ngang qua một quầy bán hủ tiếu xào, hương thơm ngào ngạt khiến Tô Văn dừng lại. Cậu quay sang hỏi Dư Văn Gia có muốn ăn không.
Dư Văn Gia đáp: “Tôi không ăn.”
Tô Văn gọi một phần, còn Dư Văn Gia thì lấy điện thoại ra để quét mã thanh toán.
“Rõ ràng là em mời mà.” Tô Văn nói.
“Ai nói với cậu là ‘rõ ràng’?” Dứt lời, Dư Văn Gia quét mã, thanh toán xong rồi nói: “Tôi đi trước đây.”
“Ơ kìa, sư huynh,” Tô Văn gọi với theo.
Dư Văn Gia quay đầu lại.
“Chủ nhật tuần sau có hội thảo ở trung tâm triển lãm, anh đi cùng giáo sư Tề à?”
“Ừ.” Dư Văn Gia gật đầu.
Những hội thảo học thuật lớn thường do giáo sư dẫn học trò đi cùng. Lần này giáo sư Tề chắc chắn sẽ tham dự vì ông có báo cáo trình bày. Sinh viên nào muốn đi chỉ cần đăng ký với ông. Dư Văn Gia có một bài nghiên cứu được chọn, nên lần này không chỉ đến nghe mà còn phải lên trình bày.
Tô Văn mỉm cười: “Vậy nhé. Cảm ơn phần hủ tiếu của anh, lần sau nhất định em sẽ mời lại.”
Sáng hôm sau, Dư Văn Gia đến bệnh viện từ rất sớm, bận rộn suốt buổi sáng đến mức không có thời gian uống nước. Đến giờ nghỉ trưa, cậu bất ngờ nhận được cuộc gọi từ chị họ. Lâm Lang biết cậu bận, nên cố ý chọn giờ nghỉ để gọi.
Lúc đó Dư Văn Gia đang ăn cơm ở căn tin trường, ngồi đối diện là Lý Triệt và Lục Tư Viễn, hai người thân nhau như hình với bóng, hễ không làm việc là lại tụ tập với nhau.
Dư Văn Gia bắt máy, Lâm Lang cười nhẹ ở đầu dây bên kia: “Văn Gia, là chị đây.”
“Vâng, chị họ.”
“Có làm phiền em không?”
“Không ạ. Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì lớn đâu, chị chỉ muốn hỏi em chút chuyện về Trì Kính. Chị nghe ông nói hai người thân nhau lắm.”
Dư Văn Gia cụp mắt xuống: “Chị muốn hỏi gì?”
“Chị định mời anh ấy đi ăn trưa vào chủ nhật tuần sau, ở nhà hàng riêng của bạn chị. Muốn biết anh ấy có món nào thích hoặc không ăn được để còn chuẩn bị trước, tránh làm anh ấy mất hứng.”
Lâm Lang là kiểu người chủ động, đã có cảm tình với Trì Kính thì đương nhiên sẽ không ngồi yên, từ lời nói đến hành động đều rất chu toàn.
“Những chuyện này chị hỏi trực tiếp anh ấy chẳng phải nhanh hơn sao?” Dư Văn Gia nói.
“Nghe giọng em là biết chưa từng theo đuổi ai rồi.” Lâm Lang cười nói.
Dư Văn Gia hơi nhíu mày.
“Có những chuyện không thể nói thẳng được, tế nhị một chút sẽ hiệu quả hơn. Vậy... em có thể tiết lộ cho chị điều gì không? Cho chị chút thông tin để chuẩn bị.”
Dư Văn Gia im lặng một lúc rồi nói: “Anh ấy dị ứng với khoai tây.”
Lý Triệt và Lục Tư Viễn ngồi đối diện vừa nghe xong câu đó thì đồng loạt ngẩng đầu nhìn Dư Văn Gia, bởi vì cả hai đều đang gắp một đũa khoai tây xào chua cay đưa lên miệng.
“Anh ấy không ăn ớt chuông,” Dư Văn Gia nói thêm.
“Được rồi, chị nhớ rồi. Còn gì nữa không? Anh ấy còn kiêng gì khác hay đặc biệt thích món gì không?”
“Anh ấy không kén ăn, chỉ có hai thứ đó là không ăn thôi.” Dư Văn Gia liếc nhìn quả chuối bên cạnh, lại bổ sung: “Anh ấy thích đồ ngọt.”
Tiếng cười trong trẻo của Lâm Lang vang lên từ đầu dây bên kia: “Vậy à, nhìn bề ngoài thì không đoán được đâu. Được rồi, chị hiểu rồi. Cảm ơn em nhiều nhé, Văn Gia.”
Lý Triệt nghe loáng thoáng nội dung cuộc trò chuyện, nhìn gương mặt lạnh tanh của Dư Văn Gia mà phản ứng cực nhanh: “Gì đây? Làm quân sư cho tình địch à?”
Dư Văn Gia ngẩng đầu nhìn hắn.
Lý Triệt suy nghĩ cực kỳ nhanh nhạy, chỉ tay vào điện thoại của Dư Văn Gia, đoán chắc sư đệ bị người khác tranh mất người trong lòng, thế mà còn phải “giúp đỡ” đối thủ, nên có chút không cam tâm: “Không ăn ớt chuông? Là người cậu thích à?”
Thật ra, Lục Tư Viễn cũng đã nhận ra, chỉ là y không nói thẳng như Lý Triệt. Lý Triệt lại hay nhảy chủ đề, nói chuyện cứ không đầu không đuôi. Lục Tư Viễn quay sang liếc hắn: “Tư duy của cậu có thể bớt nhảy nhót chút không?”
“Tôi nói không đúng à?” Lý Triệt nhìn Dư Văn Gia, giọng điệu cứ như bố già: “Không phải người cậu để ý thì sao mặt cậu cứ trầm ngâm như vậy? Ai mà hỏi cậu về sở thích ăn uống thế? Anh nói này, Văn Gia à, cậu như vậy là không ổn đâu. Tính cậu kín đáo quá, chuyện gì cũng giữ trong lòng, không tốt chút nào…”
“Rồi rồi rồi, cậu ăn cơm đi.” Lục Tư Viễn cắt ngang, rõ ràng là Dư Văn Gia rất không muốn nói về chuyện này, mà cũng rất rõ là Lý Triệt đoán trúng rồi.
“Đừng để ý cậu ta.” Lục Tư Viễn nói với Dư Văn Gia, “Chắc tối qua uống nhầm rượu giả, không thì sáng nay ra khỏi nhà quên uống thuốc.”
“Tối qua tôi trực đêm đấy nhé.” Lý Triệt tức tối đến bật cười, “Rượu giả gì mà rượu giả.”
“Thế cậu có thể im miệng chưa?” Lục Tư Viễn nhân lúc Dư Văn Gia không chú ý, nháy mắt ra hiệu bảo hắn dừng lại, đừng nói thêm nữa.
Lý Triệt thở dài, không nói thêm lời nào nữa. Hắn cảm thấy mình đúng là già thật rồi, không theo nổi mấy trò lòng vòng của đám trẻ bây giờ.
Mãi đến chủ nhật, trong ngày diễn ra hội thảo học thuật, Tô Văn mới biết Dư Văn Gia cũng sẽ lên sân khấu trình bày báo cáo nghiên cứu. Những người có tư cách lên phát biểu tại hội thảo đều là "cao thủ", cậu ta vốn biết Dư Văn Gia rất giỏi, nhưng không ngờ lại giỏi đến mức này.
“Anh giỏi thật đấy.” Tô Văn ngồi cạnh Dư Văn Gia, không nhịn được mà cảm thán.
Dư Văn Gia đang xem lại slide thuyết trình của mình, mắt không rời khỏi màn hình: “Khoa mình có nhiều người giỏi lắm.” Ngón tay cậu đặt trên bàn phím gõ vài chữ, nói thêm: “Tương lai cậu cũng sẽ giỏi như vậy thôi.”
Tô Văn nhìn lên sân khấu, khẽ cười: “Sư huynh, thật ra em lớn hơn anh ba tháng đấy.”
Dư Văn Gia cũng không để ý cậu biết tháng sinh của mình từ khi nào, chỉ nhìn màn hình rồi lơ đãng đáp: “Thế cậu muốn tôi gọi cậu là ‘anh’ à?”
“Thôi đừng, em không dám. Em chỉ thấy ngưỡng mộ thôi, đúng là trẻ mà tài cao.”
Hội thảo diễn ra suốt cả ngày, buổi trưa có giờ nghỉ giải lao. Suốt cả buổi sáng Dư Văn Gia chưa hề nhìn điện thoại. Đến trưa cậu mới tranh thủ kiểm tra tin nhắn.
Cậu không ghim bất kỳ cuộc trò chuyện nào lên đầu, avatar của Trì Kính cũng vì thế mà nằm tít dưới cuối danh sách. Trì Kính vốn không thường dùng wechat, có chuyện gì cần sẽ trực tiếp gọi điện cho cậu.
Từ sau buổi họp mặt gia đình hôm đó, hai người không liên lạc gì nữa, thậm chí một cuộc gọi cũng không có, đã một tuần trôi qua rồi.
Nghĩ kỹ lại thấy thật nực cười, dù là trước đây hay bây giờ, người giận dỗi vô lý bao giờ cũng chỉ có mình cậu.
Lúc bốn giờ rưỡi chiều, hội thảo kết thúc. Giáo sư Tề cùng mấy người bạn lâu năm trong giới y học rời đi trước. Mọi người trong khoa rôm rả bàn nhau tối nay ăn một bữa ngon, Lý Triệt nói sẽ mời.
“Trưa nay tôi ăn cũng kha khá rồi đấy.” Một sinh viên năm hai cao học chân thành lên tiếng, “Tôi mê nhất mấy buổi trà giữa giờ của hội thảo học thuật! Buffet đúng là chân ái!”
“Gọi cậu là ‘châu chấu học thuật’ chắc hợp hơn đấy.” Có người vỗ vào ngực cậu trêu đùa.
“Cậu đừng có nói tôi.” Cậu ta gạt tay người đó ra, “Trưa nay cậu ăn cũng đâu có ít.”
Hội thảo vừa kết thúc, không khí lập tức trở nên thoải mái hơn hẳn. Mọi người ríu rít bàn tán xem tối đi ăn ở đâu. Dư Văn Gia cúi đầu thu dọn đồ, điện thoại đặt trên bàn rung nhẹ một cái. Cậu ngước mắt nhìn thoáng qua, màn hình hiện lên tin nhắn của Trì Kính. Cậu lập tức cầm điện thoại lên xem.
Trì Kính: Hội thảo kết thúc chưa?
Dư Văn Gia gõ trả lời: Kết thúc rồi.
Sau đó hỏi tiếp: Sao anh biết hôm nay em có hội thảo?
Trì Kính: Nghe Trì Minh nói.
Trì Kính: Tối qua nhà anh ăn cơm nhé?
Có lẽ Trì Kính vẫn không quen nhắn tin bằng wechat, vừa nhắn xong đã gọi điện tới. Thời gian gửi tin đúng lúc hội thảo vừa tan, rõ ràng anh đã canh giờ rất chuẩn.
“Em còn đang ở hội trường à?” Trì Kính hỏi.
“Anh… hôm nay không đi ăn với chị em à?”
Trì Kính dừng lại một chút: “Em biết chuyện đó sao?”
“Em không biết.”
Trì Kính bật cười: “Giỏi thật đấy, nói dối không chớp mắt. Sao thế, còn định giúp chị họ em theo đuổi anh à?”
“Sao em có thể…” Giọng Dư Văn Gia đột nhiên trầm hẳn xuống. Mấy người xung quanh đang cười nói cũng quay lại nhìn cậu, vẻ mặt khó hiểu.
Dư Văn Gia khẽ nhắm mắt, im lặng vài giây mới thấp giọng nói: “Sao em có thể làm chuyện như thế.”
“Anh không có tình cảm với chị ấy sao?” Dư Văn Gia hỏi. Cậu không quan tâm ánh mắt của người xung quanh, vẫn bình thản nói chuyện qua điện thoại.
“Em nghĩ sao, mới gặp có một lần, sao mà có tình cảm được?”
“Ý anh là, gặp thêm vài lần thì sẽ có à?”
Trì Kính khẽ cười, không rõ là tức giận hay buồn cười: “Dư Văn Gia, anh thấy em bây giờ sao lại lươn lẹo hơn hồi nhỏ thế? Nói chuyện càng ngày càng đáng ăn đòn.”
“Em không có.” Dư Văn Gia hạ giọng, “Em sai rồi.”
Một đám người ngồi bên cạnh nhìn Dư Văn Gia bằng vẻ mặt hoảng hốt. Ba chữ ấy từ miệng cậu thốt ra thật quá kỳ lạ, vốn giọng cậu đã trầm, lại chẳng mang theo chút cảm xúc nào, nghe vào càng kỳ quặc, như kiểu một người đàn ông lạnh lùng đang… làm nũng.