Trì Kính cúi đầu, day day trán, vừa buồn cười vừa bất lực.
Khi nãy ánh mắt bà ngoại đảo lia lịa, chẳng biết trong đầu đang toan tính gì, ai mà ngờ được bà lại nghĩ xa đến thế. Chính sách hôn nhân đồng giới đã được thông qua và áp dụng từ mấy năm trước, giờ hai người đàn ông kết hôn vốn chẳng phải chuyện gì hiếm lạ.
“Bà yên tâm đi ạ.” Trì Kính dịu giọng nói với bà, “Nếu con thật sự có ý định như vậy, nhất định sẽ không giấu bà đâu.”
Trì Minh mãi mới nuốt được ngụm canh, cúi đầu cười khúc khích, nghiêng người ghé tai anh trai thì thầm: “Bà bị mê sảng rồi.”
“Nói gì đấy hả!” Bà cụ giơ tay vỗ nhẹ vào trán y, “Tuy tôi già rồi nhưng tai vẫn còn thính đấy nhé!”
“Con đang khen bà mà.” Trì Minh quay sang giơ ngón cái, “Tai thính, mắt sáng, nhìn xa trông rộng, tinh anh như thần. Biết đâu anh con thật sự lại thích con trai thì sao.”
Cái số Trì Minh sinh ra đúng là để bị anh trai chỉnh đốn, y huých vai vào người Trì Kính, giọng trêu chọc: “Đến lúc đó mà dẫn ‘chồng nhỏ’ về, chắc cả nhà vui lắm đây.”
“Ăn cơm đi.” Trì Kính gắp một miếng khoai tây cho cậu em. Trì Minh đang nói hăng say, thấy vậy thì gắp lên ăn luôn. Ai ngờ miếng ấy là gừng đội lốt khoai, vừa cắn một cái, mùi gừng nồng xộc thẳng lên mũi, lan khắp khoang miệng.
Trì Minh vừa ngậm miếng gừng vừa cười tít mắt nhìn anh trai, cười đến mức sắp không thở nổi nữa rồi.
Trì Minh cúi đầu nhè miếng gừng ra. Chiêu trò của anh trai đúng là trẻ con thật, nhưng mức độ "sát thương" thì không hề nhẹ, mùi gừng cay xộc ấy vẫn còn vương mãi trong miệng, chẳng dễ gì tan đi.
“Lớn tướng rồi.” Trì Minh gắp miếng gừng đưa đến trước mặt Trì Kính, như muốn đưa tang vật cho thủ phạm xem, “Mà cứ như trẻ con.”
“Chắc chắn không trẻ con bằng con.” Mẹ Trì cười nói chen vào.
Một tràng luyên thuyên của Trì Minh không những thành công làm bà ngoại phân tâm, mà còn khiến bà cười tít cả mắt, quên béng chuyện muốn tiếp tục hỏi han Trì Kính.
Ăn xong, mẹ Trì vào bếp cắt ít trái cây, còn Dư Văn Gia thì nhận cuộc điện thoại rồi đi ra sân.
Bà ngoại ăn cơm xong về phòng mãi vẫn chưa thấy quay lại, Trì Kính liền sang xem thử. Vừa bước vào đã thấy bà ngồi trên giường, tay ôm ngực, thở có vẻ hơi gấp.
“Sao thế ạ?” Trì Kính vội bước tới, “Bà không khỏe à?”
Bà xua tay, mỉm cười: “Không sao đâu, chỉ hơi hồi hộp, ngồi đây nghỉ tí là ổn mà.”
Trì Kính chau mày: “Bà có thở nổi không? Có chỗ nào thấy khó chịu không?”
“Ây da, không có đâu mà, bà vẫn thế mấy năm nay rồi. Toàn bệnh cũ, không sao đâu. Lâu lắm mới vui đến vậy, cảm xúc mạnh quá thôi.” Bà vỗ nhẹ lên tay anh, “Thật đấy, không sao đâu.”
“Vài hôm nữa con rảnh, con đưa bà đi bệnh viện kiểm tra lại cho chắc nhé.”
“Ôi giời ơi, kiểm tra gì chứ, không cần đâu. Con bận bao nhiêu việc, bà vẫn đi khám định kỳ đều đều mà, không có gì nghiêm trọng đâu.”
Thật ra mấy ngày nay Trì Kính cũng bận túi bụi, chẳng có thời gian rảnh, mà ngày kia còn phải ra nước ngoài. Anh ra sân nói với Trì Minh: “Lát nữa rảnh thì dẫn bà đi khám một chuyến nhé. Mấy ngày nữa anh phải đi nước ngoài, không sắp được thời gian.”
Trì Minh đang lau bàn, ngẩng lên nhìn anh: “Sao vậy? Bà thấy không khỏe à?”
“Nói là thấy hồi hộp, tim đập nhanh.”
Trước đây bà ngoại từng có bệnh tim, hơn mười năm trước đã phẫu thuật xong rồi, giờ chỉ còn lại triệu chứng hồi hộp nhẹ. Nhưng để chắc ăn, Trì Kính vẫn muốn đưa bà đi kiểm tra kỹ hơn.
“Được rồi, mai em dẫn bà đi.”
Trì Minh dọn dẹp xong thì vào phòng nằm nghỉ một lát. Phòng hai anh em lúc sửa lại hầu như không thay đổi gì so với hồi nhỏ, vẫn là chiếc giường tầng đôi, bàn dài đặt trước cửa sổ. Giường dưới là của Trì Kính. Trì Minh bước vào là lập tức nằm luôn lên giường anh trai. Ngày xưa cái giường nhỏ này vừa vặn, giờ thì đôi chân dài quá khổ của y đã chẳng còn chỗ đặt. Trì Minh không cởi giày, hai chân cứ thế vắt lên lan can kim loại ở cuối giường, tay che mặt, nghỉ chốc lát.
Dư Văn Gia đã lâu không quay lại nơi này, vừa bước vào đã cảm thấy thoáng bâng khuâng. Căn phòng nhỏ gần như chẳng thay đổi gì, bàn học, giường ngủ, mọi thứ vẫn như xưa.
Dù Trì Kính và Trì Minh hiếm khi về ở, mẹ Trì vẫn thường xuyên dọn dẹp căn phòng sạch sẽ tinh tươm. Ga trải giường cũ nhưng gọn gàng, mọi dấu vết sinh hoạt của hai đứa con vẫn được giữ nguyên.
Trên giường của Trì Kính là bộ ga hoa văn cũ kỹ quen thuộc mà Dư Văn Gia từng biết rõ. Hồi trước, cạnh gối còn có một chú gấu nhỏ mặc đồ phi hành gia. Giờ thì gấu không còn ở đó nữa, có thể đã được cất đi, cũng có thể bị vứt rồi. Chú gấu ấy từng gắn liền với một quãng ký ức mà Dư Văn Gia không muốn nhớ lại. Nếu là cậu của năm xưa, giờ có lẽ đã bĩu môi giận dỗi, bắt Trì Kính nói rõ xem đã cất gấu của cậu ở đâu rồi?”
“Sao đứng lơ ngơ ở đây thế?” Giọng Trì Kính vang lên từ phía sau.
Dư Văn Gia quay đầu lại nhìn, căn phòng nhỏ này quá chật, vừa quay người thì gần như chạm vào mặt Trì Kính.
Tay Trì Kính cầm đĩa trái cây, mỉm cười nói: “Không thấy chật sao mà còn đứng trong này.”
“Cũng ổn.” Dư Văn Gia đáp.
Trì Kính bước tới, đá nhẹ vào đôi chân đang vắt vẻo cuối giường của Trì Minh: “Vừa ăn xong đã leo lên giường anh ngủ, người toàn mùi đồ ăn.”
Trì Minh mệt mỏi trả lời: “Mệt mà. Không sao đâu, vài hôm nữa thế nào mẹ cũng giặt ga giường cho anh thôi. Cái ga này bị mẹ giặt đến bạc màu luôn này.”
Trì Kính đưa đĩa trái cây trong tay tới trước mặt Dư Văn Gia: “Tráng miệng, ăn chút trái cây đi.”
Dư Văn Gia cầm một quả cà chua bi. Xui thế nào lại vớ ngay quả chua đến mức nhăn cả mặt. Cậu nhắm mắt lại một lúc, cố nhai rồi nuốt xuống.
“Lạ thật, hồi nãy anh ăn mấy quả đều ngọt mà.” Trì Kính lại lấy một quả khác, đúng là ngọt thật. “Ngọt lắm, em ăn thử quả nữa đi.”
“Thôi, em không thử nữa đâu, tay xui lắm. Lỡ chọn trúng quả chua nữa là mai phải đi khám răng mất.”
Trì Kính tiện tay lấy một quả đưa sát miệng Dư Văn Gia: “Ăn quả anh chọn đi, tay anh hên.”
Dư Văn Gia hơi mím môi, cúi mắt nhìn Trì Kính.
Hành động này, khi họ còn nhỏ từng rất bình thường.
Dư Văn Gia rất muốn nói với Trì Kính rằng: bây giờ họ đều đã trưởng thành, đã có cuộc sống riêng, và hai người đàn ông bình thường thì đâu ai làm vậy với nhau.
Người vẫn đứng yên trong quá khứ là Trì Kính. Còn người muốn bước tiếp, muốn thoát ra khỏi mối quan hệ cũ, lại là cậu.
Nhưng giờ đây, những điều đó đã không còn quan trọng nữa. Cậu đã hiểu điều Trì Kính coi trọng nhất là gì. Cậu sẽ không khiến anh phải bận lòng thêm.
Dư Văn Gia đưa tay nhận lấy quả cà chua bi từ tay Trì Kính.
Cậu cũng chẳng còn phân biệt được là ngọt hay chua nữa rồi.
“Anh, cho em miếng với.” Trì Minh nằm trên giường, há miệng ra, mắt vẫn nhắm nghiền, y như một chú chim non đang đợi được mớm ăn.
Trì Kính nhét vào miệng cậu hai quả, Trì Minh nhai một lúc, thấy ngọt thật mới mở mắt nói: “Cũng được đấy, tay thơm phết. Không nhét cho em miếng gừng nào là may rồi.”
“Nếu em cần thì anh đi lấy cho ngay.”
“Em xin anh luôn đấy.” Trì Minh bật dậy, lấy nĩa xiên hai miếng dưa lưới ăn ngon lành.
Ba người đàn ông cao lớn đứng chen chúc trong căn phòng bé xíu, đi lại phải né nhau, nhìn thôi cũng thấy buồn cười. Nhất là Dư Văn Gia, người gần như chạm đầu vào khung cửa, rõ ràng chiếm diện tích nhiều nhất.
Mẹ Trì gọi vọng vào từ ngoài: “Đừng có chui rúc trong phòng nữa, ra phòng khách xem tivi này!”
Ông nội của Dư Văn Gia hôm nay được bạn cũ mời đi ăn cơm, vẫn chưa về. Trong nhà không có ai nên sau bữa tối ở nhà họ Trì, Trì Kính đưa Dư Văn Gia về lại trường.
Trì Minh vốn định hôm sau đưa bà ngoại đi bệnh viện kiểm tra, nhưng bà không cho, biết cháu bận nên cứ bảo đừng làm lỡ việc.
“Vậy để con bảo trợ lý đưa bà đi, không ảnh hưởng tới công việc của con đâu.” Trì Minh nói.
“Để mẹ con đưa đi sau là được rồi. Con đừng lo nữa.”
Trì Minh nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy được, có chuyện gì bà cứ gọi điện cho con nhé.”
Vốn dĩ bà cụ định vài ngày nữa mới đi kiểm tra, nhưng vì hai đứa cháu cứ giục mãi nên hôm nay đi luôn cho xong.
Buổi sáng, sau khi đi khám xong, lúc quay lại văn phòng, Dư Văn Gia tình cờ đi ngang qua phòng khám, thoáng thấy bóng dáng mẹ Trì và bà ngoại thấp thoáng ở cuối hành lang.
Dư Văn Gia nhớ bà từng bị bệnh tim, ca phẫu thuật năm xưa cũng được thực hiện tại bệnh viện cậu đang công tác. Đã hơn mười năm trôi qua, giáo sư năm ấy mổ cho bà giờ đã nghỉ hưu.
Đã đến bệnh viện thì chắc chắn là có vấn đề sức khỏe, nhưng tối qua nhìn bà vẫn ổn mà.
Ca khám sáng nay là do Lý Triệt phụ trách, đến giờ nghỉ trưa cậu mới tiện thể hỏi thăm, vừa nhắc đến tên bà ngoại Trì, Lý Triệt liền nhớ ra ngay.
“Ủa, cậu quen à?”
“Ừm. Bà có vấn đề gì sao?”
“Bệnh tim do thấp khớp, hở van ba lá, đóng không kín.”
Dư Văn Gia khẽ nhíu mày.
“Bà cụ mới đến khám cách đây không lâu. Kết quả phát hiện trong đợt kiểm tra định kỳ, chính anh là người ra báo cáo kết luận.”
Dư Văn Gia xin bản chẩn đoán bệnh của bà.
Hơn mười năm trước bà được chẩn đoán mắc bệnh tim do thấp khớp, khi đó đã phải mổ mở ngực để thay van hai lá bằng van cơ học. Từ đó đến nay, năm nào bà cũng đi kiểm tra định kỳ. Lần này phát hiện bị hở van ba lá mức nhẹ và đóng không kín.
Tim do thấp khớp vốn là bệnh mãn tính, sau phẫu thuật tái phát cũng là điều thường thấy.
Hiện tại, các triệu chứng của bà chưa rõ rệt, nhưng tuổi đã cao, phẫu thuật lần hai sẽ có rủi ro lớn, nên Lý Triệt khuyên nên điều trị bảo tồn.
Bản thân bà cũng không muốn lại phải lên bàn mổ lần nữa, sợ bệnh chưa kịp khỏi đã không qua nổi ca phẫu thuật.
Lý Triệt kể rằng tinh thần bà rất tốt, nghe chẩn đoán vẫn rất bình thản. Bà nói mình đã sống thêm được hơn mười năm, mà trong mười năm ấy đã khiến bao người phải lo toan vì mình.
Xem tình hình hiện tại, có lẽ Trì Kính và Trì Minh vẫn chưa biết chuyện này. Việc đã được xác định từ trước, chứng tỏ bà cũng không muốn để hai đứa cháu lo lắng.
Nhưng cuối cùng, chuyện này cũng không giấu được Trì Kính.
Tối hôm đó, Trì Kính hỏi mẹ về tình hình kiểm tra, mẹ anh tất nhiên không nói thật. Bà cụ không muốn hai đứa nhỏ biết, nên vẫn giấu suốt từ lúc ấy đến giờ.
Lúc ấy Trì Kính bị đánh lạc hướng, hôm sau bay ra nước ngoài công tác. Sau khi công việc xong xuôi trở về, vừa yên ổn được vài ngày, mẹ anh lại vội vàng sắp xếp buổi xem mắt. Lần này còn chẳng thèm hỏi ý kiến trước, tự tiện quyết định, đúng kiểu ép người ra trận.
Trì Kính vốn không hay so đo với người lớn chuyện này, có thể cho qua thì cho qua, nhưng lần này anh thật sự hơi bực. Trong điện thoại, anh hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ để con yên ổn một chút được không?”
Giọng Trì Kính trầm xuống, rõ ràng là không vui. Mẹ anh vừa định nói gì đó đã bị câu ấy chặn lại.
“Chuyện gì cũng phải có mức độ chứ, mẹ không thấy sao?”
Từ trước đến nay, Trì Kính luôn điềm tĩnh, hiếm khi nói lời nặng với người lớn, nên mẹ anh chỉ lặng thinh, chẳng biết phải trả lời thế nào.
Trì Kính hiểu, chuyện mẹ làm đều là theo ý bà ngoại. Anh nhìn ra được, người sốt ruột không phải mẹ anh, mà là bà.
Chợt nhớ đến lần bà đi khám bệnh gần đây, Trì Kính nhíu mày.
“Mẹ, có phải bà ngoại bệnh rồi không?”
Mẹ Trì im lặng một lúc, Trì Kính trầm giọng: “Chuyện như vậy mà mẹ cũng giấu con?”
Lặng im hồi lâu, mẹ Trì mới thở dài, kể lại mọi chuyện cho anh nghe.
Lúc đó Trì Kính đang ở tầng hầm của khu chung cư, anh lên nhà, mẹ anh đang ở đó, vốn định giục anh đi gặp đối tượng xem mắt.
Về bệnh tình của bà, bác sĩ không khuyến khích phẫu thuật. Bản thân Trì Kính cũng hiểu rõ, điều trị bảo tồn đúng là lựa chọn an toàn hơn.
“Bà con giờ tuổi cao rồi, sao còn chịu nổi thêm một ca mổ, lại còn là mổ mở nữa.” Mẹ Trì rót cho anh cốc nước.
“Con cũng biết tính chất công việc của mình rồi đấy. Ở đây chẳng được bao lâu lại phải đi, bà không lo sao được? Mà giờ con còn chưa lập gia đình, vài năm nữa lại đi, vài năm sau mới về, lúc đó… liệu bà còn chờ được không?”
Mẹ Trì thở dài: “Tuổi lớn rồi, cuộc sống cũng chẳng còn dài nữa, bà với mẹ chẳng còn lo gì ngoài hai anh em con. Nếu không nhìn thấy con thành gia lập thất, sao bà ngoại yên lòng nhắm mắt được.”
Trì Kính nhíu mày: “Mẹ nói gì nghe chẳng may mắn chút nào…”
“Đến nước này rồi, còn nói may với rủi gì nữa. Mấy lời này là bà con nói đấy, bà còn không kiêng kỵ, con kiêng làm gì.” Mẹ Trì vỗ nhẹ vai anh, “Chuyện này cũng tại mẹ. Bà sốt ruột, mẹ cũng không ngăn được. Để mẹ tìm lúc nào đó nói chuyện đàng hoàng với bà, khuyên bà đừng lo nghĩ nhiều nữa.”
“Còn con, đừng để bà biết con đã rõ chuyện rồi. Bà không lo cho bệnh mình, nhưng nếu biết con biết, bà chắc chắn sẽ lo.”
Trì Kính cúi đầu, im lặng không nói.
Mẹ Trì vỗ vào lưng anh một cái, như vừa nhắc nhở, vừa là an ủi: “Con đừng để trong lòng. Đời người ấy mà, mọi thứ đều có số cả, đi đến đâu, thành ra sao… đều là vận mệnh.”