Tối nay có đi xem mắt hay không cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Việc mẹ lén sắp xếp sau lưng anh vốn dĩ đã khiến bà thấy áy náy, sợ anh không vui.
“Để mẹ nói với người giới thiệu bên nhà gái một tiếng, cứ bảo là con có việc đột xuất, dời buổi gặp hôm nay lại nhé.” Mẹ Trì vừa nói vừa cầm lấy điện thoại.
“Đã hẹn rồi mà giờ huỷ đột ngột, người ta sẽ nghĩ sao chứ, lại bảo nhà mình không biết phép tắc.”
“Vậy thì…” Mẹ Trì thoáng bối rối.
“Con sẽ đi một chuyến.”
“Vậy cũng tốt, đi gặp thử xem sao, biết đâu lại là duyên phận thì sao.”
Trì Kính nhìn mẹ một cái: “Sau này mẹ đừng làm mấy chuyện như vậy sau lưng con nữa.”
“Được được, mẹ biết rồi, lần này là lần cuối.”
Tối hôm đó, Trì Kính lái xe đến nhà hàng đã hẹn để đi xem mắt. Trên đường anh nhận được cuộc gọi từ Trang Sở, bạn học cấp ba của mình. Đối phương rủ anh đi ăn tối.
“Hôm nay là cuối tuần, chắc ngài Trì có thời gian chứ?” Trang Sở hỏi qua điện thoại.
“Không may rồi, hôm nay thực sự không rảnh.”
“Lại tăng ca à?”
“Không, lát nữa phải đi xem mắt.”
Trang Sở im lặng một lát, bật cười: “Cậu đang đùa tôi à?”
“Người lớn sắp xếp.”
“Nghe giọng cậu thế này, giống như bị ép đi xem mắt vậy.”
Trì Kính khẽ cười, giọng có chút mệt mỏi: “Không phải bị ép, chẳng lẽ tôi lại tự nguyện nôn nóng đi sao?”
Trang Sở bật cười: “Tôi cũng đoán thế.”
“Tôi đang lái xe, lát nữa nói chuyện sau nhé.”
“Ừ, vậy vài hôm nữa hẹn lại, lúc đó tôi gọi thêm vài người, tụ họp một chút.”
Trì Kính khẽ “ừ” một tiếng.
Vừa biết được sự thật từ mẹ, tâm trạng Trì Kính không khỏi nặng nề. Cuộc gặp tối hôm đó cũng chỉ mang tính hình thức, nhanh chóng kết thúc. Sau khi xong việc, anh quay về nhà. Sau bữa tối bà ngoại thường sẽ xem TV khoảng một tiếng rồi đi ngủ. Nhưng hôm nay có lẽ vì đang chờ tin từ buổi xem mắt nên xem xong vẫn chưa vào phòng, ngồi trong phòng khách đợi rồi ngủ gật lúc nào không hay.
Trì Kính bước vào, thấy bà đang ngồi nghiêng đầu trên sofa, trên người đắp một chiếc chăn mỏng. Trong bếp có tiếng động, chắc là mẹ anh đang bận rộn bên trong.
Anh đi tới, nhẹ nhàng kéo chăn lên cho bà. Bà khẽ gật đầu, rồi tỉnh dậy.
“Là Kính đấy à,” Bà khẽ nắm tay anh, giọng mơ màng.
“Vâng.” Trì Kính dịu dàng nói, “Đừng ngủ ở đây nữa, vào phòng đi bà.”
“Hôm nay gặp cô gái đó, con thấy sao? Có hợp mắt không?”
Trì Kính khẽ cười, trả lời thẳng thắn: “Không phải kiểu con thích.”
“Ối chà, vậy con thích kiểu gì nào!”
“Chắc sau này gặp rồi sẽ biết thôi.” Trì Kính ngồi xuống, “Lúc đó con sẽ kể cho bà nghe đầu tiên.”
Bà nhẹ vỗ vào má anh, thì thầm: “Bà già rồi, chẳng còn sống được bao lâu, không biết còn chờ nổi không nữa…”
Lúc ấy mẹ Trì từ bếp đi ra, thấy anh thì hơi ngạc nhiên: “Sao con lại về đây?”
“Về xem bà thế nào.” Trì Kính đáp.
Mẹ anh nhìn đồng hồ treo tường, giờ vẫn còn sớm, đoán là buổi xem mắt cũng chỉ là đi cho có lệ.
“Được rồi, cháu đích tôn cũng về rồi, mẹ nên đi ngủ thôi.” Mẹ Trì nói rồi đi đỡ bà ngoại, “Không khéo lại cảm lạnh, bệnh thì chỉ khổ cho mẹ thôi.”
Sau khi đưa bà ngoại về phòng, mẹ Trì quay lại, nhìn Trì Kính đầy bất lực: “Không chịu vào phòng ngủ, cứ ngồi chờ ngoài này, đợi con gọi điện báo tin.”
“Gần đây bà có chỗ nào không khỏe không?”
“Con xem, mẹ đã nói rồi mà. Chuyện này đừng nghĩ nhiều, cũng đừng để trong lòng. Cứ lo làm việc của con đi, đừng gánh thêm áp lực. Bà con ấy mà, vẫn khỏe lắm. Tim bà có bệnh lâu rồi, mẹ vẫn trông chừng kỹ lắm, con cứ yên tâm. À, chuyện này cũng đừng nói với em trai con, nó mà biết, thế nào hôm sau cũng chạy về hỏi bà cho mà xem.”
Trì Kính gật đầu: “Vâng.”
Hai ngày sau, Trang Sở rủ Trì Kính đi ăn, gọi thêm mấy người bạn cấp ba. Trì Kính bận rộn, trước đây Trang Sở hẹn mấy lần đều không thành. Hôm nay là buổi tụ họp nhỏ, chỉ năm người, đặt riêng một phòng. Đinh Minh cũng đến.
Lần trước khi Trì Kính mới về nước, anh có ăn một bữa với Trang Sở, từ đó hai người cũng ít liên lạc. Trước bữa ăn lần này, đã mấy năm họ chưa gặp lại. Trang Sở hiện là chuyên gia phân tích tài chính, sự nghiệp thành công, rất có tiếng trong giới. Gã không thay đổi nhiều, vẫn là dáng vẻ năm nào, nói chuyện từ tốn, miệng lúc nào cũng treo nụ cười mơ hồ.
“Người bận rộn cuối cùng cũng rảnh rồi.” Trang Sở nâng ly về phía Trì Kính.
Trì Kính cũng nâng ly đáp lại, uống một ngụm rượu rồi nói: “Chủ yếu là mấy lần trước hẹn không đúng lúc.”
“Cũng phải.” Trang Sở gật đầu, quay sang nói với mấy người còn lại, “Mấy hôm trước tôi hẹn cậu ấy, mà trúng ngay hôm đi xem mắt.”
Ngoài Đinh Minh ra, hai người còn lại đều bật cười.
“Thật hay giả đấy? Điều kiện của cậu thế kia mà cũng phải đi xem mắt à?” Người nói là lớp trưởng hồi cấp ba của họ.
Trì Kính chỉ cười mà không đáp. Đinh Minh ngồi bên cạnh chen vào một câu: “Cậu ấy đi xem mắt cũng nhiều lắm rồi đấy.”
Trang Sở nhìn Trì Kính: “Vậy sao? Kết quả thế nào?”
Trì Kính đáp: “Không có gì cả.”
“Thế tức là không thành rồi.” Lớp trưởng lắc đầu, “Đều là bị gia đình giục đúng không? Nhà tôi cũng giục, dù không sống chung vẫn không thoát nổi.”
Đinh Minh liếc anh ta một cái: “Chẳng phải cậu có người yêu rồi sao?”
“Bố mẹ tôi giục cưới, chứ tôi chưa định kết hôn.”
“Sao thế, không định chịu trách nhiệm à?” Đinh Minh hỏi.
“Tôi là người như vậy à? Yêu là yêu, mà cưới là chuyện khác, tính chất không giống nhau.”
Đinh Minh nheo mắt: “Lý lẽ y như mấy thằng trai tồi ấy.”
“Cút đi.” Lớp trưởng cười, “Tôi với bạn gái đều không muốn kết hôn, đâu phải chỉ mình tôi nghĩ thế.”
Ăn xong, Trang Sở rủ mọi người qua một quán bar speakeasy để uống tiếp. Đó là quán do bạn gã đầu tư, mới khai trương gần đây. Đinh Minh có việc gia đình nên đã rời đi sau bữa ăn, không đi cùng bọn họ.
Bốn người gọi đồ uống rồi ngồi ở quầy bar. Đây thực sự là một quán bar phong cách nhẹ nhàng, không gian thanh nhã, rất có cảm giác riêng tư. Trên sân khấu nhỏ ở giữa quán có ca sĩ đang biểu diễn nhạc dân ca nhẹ nhàng.
Trang Sở đi chào bạn mình, lúc quay lại thì thấy ở quầy bar chỉ còn mỗi Trì Kính ngồi đó.
“Hai người kia đâu rồi?” Trang Sở ngồi xuống hỏi.
“Một người gọi điện cho bạn gái, người kia…” Trì Kính chỉ về phía một chiếc bàn nhỏ gần đó, “Đang giao lưu.”
“Từ ‘giao lưu’ của cậu đúng kiểu dân ngoại giao, nói chuyện nhẹ nhàng lịch thiệp ghê.” Trang Sở bật cười, “Gọi đúng là đi tán gái.”
Trì Kính cười khẽ, không đáp.
Trang Sở nhấp một ngụm rượu, nhìn về phía cái bàn nhỏ rồi bất ngờ hỏi: “Sao đến giờ cậu vẫn chưa có ai?”
Trì Kính liếc nhìn gã.
“Tôi nói là người yêu đấy.”
“Sao lại hỏi thế?”
“Bận công việc quá à?”
“Cũng một phần.”
“Thế còn những phần khác?”
Trì Kính cười nhẹ: “Hôm nay cậu nói chuyện khác hẳn mọi khi.”
Trang Sở mỉm cười: “Bình thường tôi nói chuyện thế nào?”
“Không rõ, nhưng tôi biết cậu xưa nay chẳng mấy khi quan tâm chuyện người khác.”
“Câu đó là lời khen hay chê vậy?”
“Trung lập thôi.” Trì Kính đáp.
“Đổi cách nói khác thì… là lạnh lùng, đúng không?” Trong mắt Trang Sở thấp thoáng nét cười.
Trì Kính cười khẽ, không đáp. Hồi cấp ba Trang Sở đã như thế rồi, dùng lời của Đinh Minh thì “giống như con rắn”, chẳng có bao nhiêu hơi ấm.
Trang Sở lại tiếp tục chủ đề ban nãy, hỏi Trì Kính: “Những lý do còn lại, có phải vì bản thân cậu không muốn tìm?”
Gã là người rất nhạy bén, để đoán ra điều đó thật sự không khó.
“Cậu không có ý định kết hôn.” Trang Sở nhìn Trì Kính nói.
Trì Kính vẫn không trả lời. Anh không thích cảm giác bị nhìn thấu, bị soi xét như thế này.
Trang Sở nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của anh, liền dời ánh mắt đi: “Xin lỗi nhé, có lẽ tôi hơi đường đột.”
Trì Kính khẽ thở ra một hơi: “Không sao, không cần xin lỗi. Ở một mức độ nào đó, cậu nói cũng đúng.”
Trang Sở nhìn Trì Kính một lúc rồi hỏi tiếp: “Có chuyện gì à? Hôm nay trông cậu không vui lắm.”
Trì Kính tìm đại một lý do: “Không có gì đâu, do vụ xem mắt thôi.”
“Nghe cậu nói vậy, hình như mấy chuyện kiểu này diễn ra rất thường xuyên?”
Trì Kính kéo nhẹ khóe môi, miễn cưỡng cười một cái: “Ừ.”
“Người lớn trong nhà sốt ruột lắm hả?”
Trì Kính chống tay lên trán, cúi đầu xuống. Hôm nay anh uống hơi nhiều, cảm xúc cứ nghẹn ở ngực, cuối cùng cũng hé ra chút: “Bà ngoại tôi già rồi, lại đang bệnh…”
Trang Sở cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm rồi nhìn xa xăm, im lặng một lúc lâu. Bỗng gã hỏi: “Vậy trong hoàn cảnh như thế, cậu còn muốn kết hôn không?”
Trì Kính ngước mắt nhìn gã.
“Tôi nói là kết hôn hợp đồng ấy. Tôi không có kế hoạch lập gia đình, nhưng người lớn bên nhà tôi cũng cần có câu trả lời. Nếu cậu có cùng ý định…” Trang Sở dừng lại một chút, rồi bất ngờ mỉm cười, nói ra câu ngớ ngẩn nhất đêm nay, “Hay là kết hôn giả với tôi đi?”
Trì Kính kinh ngạc, sau đó bật cười: “Cậu uống say rồi à?”
Trang Sở lắc lắc ly rượu: “Tí rượu này chưa đủ làm tôi say đâu.”
Sau đó, gã lại nói tiếp: “Cậu yên tâm, chỉ là hôn nhân hình thức thôi. Đây là một giải pháp có lợi cho cả hai, vừa giúp cậu giải quyết khó khăn hiện tại, cũng giúp tôi vượt qua chuyện của mình. Cậu có thể cân nhắc nghiêm túc một chút.”
Quả thật, Trang Sở là người khá lạnh nhạt, những lời vừa rồi giống như đang bàn về một cuộc giao dịch không chút cảm xúc. Trước khi đưa ra đề nghị ấy, gã thậm chí còn chẳng tìm hiểu kỹ xem "khó khăn" của Trì Kính cụ thể là gì.
Trì Kính và Trang Sở cũng quen biết nhiều năm rồi, ít nhiều anh vẫn biết xu hướng tình cảm của Trang Sở. Dù sau khi tốt nghiệp hai người ít liên lạc, không rõ tình trạng tình cảm hiện tại của đối phương, nhưng nghe Đinh Minh kể thì hình như Trang Sở từng quen vài người đàn ông.
Vẻ mặt Trang Sở rất nghiêm túc, không giống đang đùa. Thật ra gã cũng chẳng phải kiểu người đem chuyện này ra để đùa, có lẽ áp lực từ gia đình thật sự khá nặng nề.
Trang Sở hỏi: “Đột nhiên nói với cậu chuyện này, cậu có nghĩ là tôi đang nói chơi không?”
Trì Kính đáp: “Chuyện đó thì phải hỏi cậu.”
“Tôi không đùa kiểu đó đâu. Nếu cậu thấy khả thi, sau khi bắt đầu tôi sẽ lo liệu mọi việc ổn thỏa.”
Trì Kính gần như không cần suy nghĩ, chỉ khẽ cười: “Cảm ơn cậu vì ‘giải pháp’ này, nhưng thôi, miễn đi.”
Câu trả lời của Trì Kính cũng không nằm ngoài dự đoán của Trang Sở. Điều khiến gã hơi bất ngờ là phản ứng của Trì Kính lại bình thản đến vậy, thậm chí còn chẳng tỏ ra quá kinh ngạc.
Bị từ chối, Trang Sở thực sự không quá để tâm, nhưng để nói là hoàn toàn cam lòng thì... cũng không hẳn.
Cùng lúc đó, Dư Văn Gia đang tụ họp với mấy bạn đại học. Ăn xong, cả nhóm bàn nhau tìm chỗ nào đó chơi tiếp.
Dư Văn Gia đã một thời gian chưa gặp Trì Kính. Cậu biết gần đây Trì Kính có chuyến công tác, nhưng không rõ giờ đã về chưa.
Giới hạn của tự do thật ra rất mơ hồ. Khi còn nhỏ, người ta thường nghĩ rằng lớn lên sẽ được tự do hơn. Đến khi trưởng thành mới hiểu, “tự do” luôn kèm theo vô số giới hạn.
Dư Văn Gia cũng từng có khoảng thời gian vô tư vô lo như thế.
Khi ấy, cậu rất bám lấy Trì Kính, không cần lý do gì cũng sẽ đến tìm anh, chẳng bao giờ nghĩ quá nhiều hay tự hỏi liệu bản thân có đang đi quá giới hạn không.
Lúc đó làm gì nghĩ được nhiều như vậy, cậu chỉ biết là, cậu thích ở cạnh Trì Kính.
Giờ thì khác rồi. Đừng nói gặp mặt mỗi ngày, đến cả một tin nhắn wechat cậu cũng ít khi dám chủ động gửi.
Việc quá chú trọng đến giới hạn, cuối cùng lại tạo ra một khoảng cách vô hình.
Dư Văn Gia đi sau mấy người bạn, cúi đầu gửi tin nhắn cho Trì Kính.
“Vẫn đang công tác à?”
Nửa phút sau, Trì Kính trả lời: “Về rồi.”
Dư Văn Gia cầm điện thoại, không biết nên nhắn gì tiếp. Thật ra cậu chỉ đang nhắn vu vơ, không có chuyện gì cụ thể.
Nghĩ một lát, cậu lại tiếp tục nhắn linh tinh: “Giờ đang làm gì thế?”
Trì Kính trả lời: “Ở quán bar uống rượu.”
Dư Văn Gia nhíu mày, cuối cùng cũng có lý do để nhắn tiếp: “Anh đến bar làm gì vậy?”