Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh

Chương 2

Hôm nay đầu óc Dư Văn Gia có hơi chậm chạp, nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng lại. Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh một chú thỏ Bắc Cực đang đứng dậy, bèn khẽ nói: “Em không phải.”

Trì Kính bật cười, giọng nói mang theo ý trêu chọc như đang dỗ trẻ con: “Ừ, không phải.”

Lâu rồi không gặp, khí chất của Dư Văn Gia đã thay đổi khá nhiều, nét mặt cũng trở nên sắc bén hơn. Trước kia cậu còn một chút thịt má phúng phính, khi đó khuôn mặt trông mới thực sự mềm mại, vẫn còn dáng vẻ của một cậu thiếu niên non nớt.

Dư Văn Gia hơi nghiêng người một chút, hai người sóng bước đi cùng nhau. Khóe mắt cậu khẽ lướt qua gương mặt của Trì Kính.

Trì Kính đúng là đã gầy đi rất nhiều, có lẽ vì vậy mà đường nét khuôn mặt trở nên rõ nét, ngũ quan nhìn nghiêng cũng có phần sắc sảo hơn so với trước kia. Nhưng ánh mắt và khí chất vẫn trầm tĩnh ấm áp, khi cười còn mang theo nét khí khái trẻ trung của thuở niên thiếu.

“Lúc ngồi nhìn không ra.” Trì Kính nhìn về phía trước, nói, “Giờ ai cũng cao hơn anh cả.”

Dư Văn Gia không nói gì, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

Từ nhỏ Dư Văn Gia đã khá dè dặt, lớn rồi dường như vẫn vậy. Nhìn dáng vẻ bây giờ của cậu giống như đang giữ khoảng cách, cứ như không quen thân với Trì Kính.

Nhưng thật ra, dù thân hay không thân thì Dư Văn Gia cũng đều như thế, có chút lạnh nhạt, không quá gần gũi. Nếu so sánh thì cậu giống mèo hơn là thỏ.

Hồi nhỏ, có một khoảng thời gian khá dài Dư Văn Gia rất bám lấy Trì Kính, làm gì cũng muốn có anh đi cùng. Khi đó cậu vẫn còn học cấp hai, là một đứa trẻ khá ngầu, ngoại hình sáng sủa nhưng chẳng mấy khi chủ động bắt chuyện với ai. Sau này Trì Kính mới phát hiện ra cậu là kiểu người chậm nhiệt, khi đã thân thì rất thích trò chuyện, thậm chí còn có chút bám người.

Cũng chính khoảng thời gian đó, Trì Kính mới cảm thấy Dư Văn Gia gần gũi và mềm mại với mình nhất.

Sau này, có lẽ là do lớn lên rồi, Dư Văn Gia lại dần không thân thiết với anh như trước nữa, khoảng cách giữa hai người ngày càng rõ rệt.

“Mới hai năm không gặp mà đã xa lạ với anh như vậy rồi.” Trì Kính nghiêng đầu nhìn cậu một cái.

“Không có.”

“Thật không?”

“Thật.”

Trì Kính gật đầu. Anh biết nếu Dư Văn Gia đã nói “thật”, thì chính là thật.

“Lần này về rồi, còn đi nữa không?” Dư Văn Gia cũng biết câu hỏi này có hơi ngốc nghếch. Trì Kính là nhà ngoại giao, sao có thể ở yên một nơi lâu dài được.

Trì Kính khẽ cười, nói: “Ở được vài năm là cùng.”

Tới cửa phòng bao, Dư Văn Gia bước lên trước mở cửa, chắn trước mặt Trì Kính. Trì Kính nhận ra, cậu không chỉ cao hơn mà vai lưng cũng rộng hơn nhiều.

Đúng là không còn là trẻ con nữa rồi.

Trì Kính khẽ cười trong lòng, không nhịn được trêu chọc: “Hai năm qua ăn gì mà cao lớn như thỏ Bắc Cực vậy?”

Dư Văn Gia quay đầu nhìn anh một cái, trả lời trật hướng: “Anh thích thỏ Bắc Cực lắm à?”

“Bắt đúng trọng tâm ghê, anh hỏi đông, em trả lời tây.” Trì Kính búng nhẹ vào trán cậu một cái.

Dư Văn Gia biết anh đang nói đến điều gì, nhưng cậu thật sự muốn biết rốt cuộc Trì Kính có thích thỏ Bắc Cực hay không.

Cửa phòng bao vừa mở ra, tiếng nói cười từ bên trong lập tức tràn ra ngoài. Giọng Dư Văn Gia dần bị át đi: “Vậy có thích không?”

“Cũng được, trông khá buồn cười.” Trì Kính trả lời một cách khách quan và thành thật.

“Vậy ý anh là em trông buồn cười.” Dư Văn Gia nói với vẻ nghiêm túc, nhưng thật ra là đang trêu lại.

Trì Kính bật cười: “Là vì thấy em đáng yêu.”

Không trách được Trì Kính cứ hay trêu chuyện thỏ Bắc Cực, đúng là vì thân hình của Dư Văn Gia bây giờ khác quá nhiều so với lúc nhỏ. Trước khi vào cấp ba, Dư Văn Gia từng rất nhỏ con, lại thêm tính cách không hoà đồng nên từng bị bắt nạt ở mức độ nhất định.

Lần đầu tiên Dư Văn Gia để lại ấn tượng rõ ràng trong lòng Trì Kính nhất chính là trong một lần bị bắt nạt như vậy.

Hồi cấp hai, Dư Văn Gia từng có một thời gian dài sống ở nhà cũ của ông nội trong ngõ nhỏ. Lúc đó ông nội cậu bị bệnh, mẹ cậu đưa cậu đến sống cùng để tiện chăm sóc. Trường cấp hai công lập mà cậu theo học cũng nằm ngay gần đó, trong khu phố ấy có không ít học sinh cùng trường.

Dư Văn Gia dậy sớm, đi học và tan học đều đi bộ. Một lần tan học sau khi chuyển về ngõ nhỏ không lâu, cậu gặp rắc rối ngay trong con hẻm mà ngày nào cậu cũng đi qua để về nhà.

Mấy đứa gây chuyện đều cao lớn, mặc đồng phục cùng trường với Dư Văn Gia, cũng sống trong khu đó. Có vẻ như chúng đã để ý cậu từ trước. Dư Văn Gia đang đi thì nghe phía sau có tiếng bước chân gấp gáp, ngay sau đó cổ cậu bị một cánh tay siết chặt từ phía sau. Lực rất mạnh, khiến cậu loạng choạng suýt ngã.

Dư Văn Gia cau mày, kẻ phía sau mở miệng, mùi thuốc lá nồng nặc: “Này, học sinh giỏi.”

Dư Văn Gia cau mày chặt hơn, cố hết sức gỡ tay đối phương ra. Gã kia cao hơn cậu rất nhiều, dáng người cũng to lớn, sức lực quá chênh lệch, cánh tay kẹp cổ cậu hoàn toàn không lay chuyển.

“Buông tôi ra.” Cậu nhíu mày nói.

Tên kia nghiêng đầu nhìn cậu: “Anh là Chu Vũ Hào lớp 10, không biết anh hả?”

Dư Văn Gia lặng lẽ nhìn thẳng vào gã.

Một gương mặt xa lạ, nhưng giọng điệu hống hách ấy thì không lẫn đi đâu được.

Trường nào cũng có mấy đứa côn đồ nghênh ngang như vậy. Gã mặc đồng phục giống hệt Dư Văn Gia, thân phận ra sao không cần nói cũng rõ.

Chu Vũ Hào vừa cười vừa kéo nhẹ vài sợi tóc bên tai cậu: “Anh biết em đó, học sinh ngoan.”

Cổ bị kéo lệch hẳn, nhưng Dư Văn Gia vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, không nói một lời.

“Khó chịu lắm hả?” Gã cười cợt hỏi.

Dư Văn Gia vẫn im lặng. Chu Vũ Hào đổi tư thế, tay vẫn quàng lấy cổ cậu, còn tay kia hất nhẹ chiếc cặp lên vai mình. Phía sau còn hai đứa con trai nữa, tuy không cao bằng gã nhưng ánh mắt và dáng vẻ cũng chẳng khác gì.

Dư Văn Gia từng phát biểu trong lễ khai giảng với tư cách là học sinh đại diện, lại thường xuyên xuất hiện trong con hẻm này nên đã sớm lọt vào mắt của Chu Vũ Hào.

Đi một mình, yếu ớt, quả thật là đối tượng lý tưởng để bắt nạt.

“Đi ăn kem đi.” Chu Vũ Hào vừa nói vừa quay người, tay vẫn siết lấy cổ Dư Văn Gia, miệng cười tươi như chẳng có gì, “Em trả tiền.”

“Nhà em giàu lắm nhỉ? Căn nhà ông em ở rộng vậy cơ mà, chắc không rẻ đâu ha.”

“Buông ra.” Dư Văn Gia cố gỡ tay gã ra, nhưng Chu Vũ Hào lại siết chặt hơn, tay kẹp cứng cổ cậu.

“Tao nói chuyện tử tế với mày mà mày không chịu nghe phải không? Tụi – tao – muốn – ăn – kem.” Chu Vũ Hào nhấn mạnh từng chữ, “Nghe rõ chưa hả?”

Dư Văn Gia hiểu rõ, có lần một thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Cậu tuyệt đối sẽ không nhượng bộ. Trong lúc khẩn cấp, cậu giơ chân đạp mạnh vào chân Chu Vũ Hào. Gã đau quá chửi một tiếng, tay đang kẹp cổ cậu buông lơi. Dư Văn Gia vừa định chạy thì bị gã túm mạnh tóc kéo lại.

Chu Vũ Hào tức giận đến mức mất kiểm soát, túm lấy tóc mái của Dư Văn Gia kéo mạnh. Dư Văn Gia bị ép ngẩng đầu lên, bị gã nắm tóc ấn chặt vào tường.

“Nhìn mày như con gái thế kia mà cũng dám tỏ vẻ cứng đầu với tao hả?” Chu Vũ Hào nói rồi đập đầu cậu vào bức tường thô ráp. Sườn mặt của Dư Văn Gia va vào tường, đau đến mức khẽ rên lên một tiếng, nhưng cậu vẫn nhắm mắt im lặng, đang cố nghĩ cách thoát ra.

Đây không phải lần đầu cậu gặp tình huống thế này, hồi tiểu học cũng từng có rồi. Tính cách con người vốn phức tạp, giống như sự đa dạng của sinh vật vậy.

Cùng lúc đó, cậu cũng đang nghĩ xem lát nữa về nhà phải giải thích thế nào với ông nội.

“Tao hỏi lại lần nữa, có đi với tụi tao không?” Chu Vũ Hào kéo tóc cậu, giọng đầy đe dọa.

“Không.” Dư Văn Gia trả lời, giọng khàn khàn.

“Mẹ nó, mày…”

“Muốn ăn đòn à?” Một giọng nói vang lên phía sau. Chu Vũ Hào còn chưa kịp quay lại, cổ tay đã bị ai đó tóm chặt.

Dư Văn Gia cúi đầu, trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày vải đen cũ kỹ.

“Buông tay.” Trì Kính nhíu mày nói.

“Không liên quan đến mày, đừng xen vào.”

Trì Kính chẳng buồn đôi co, ánh mắt lạnh lùng nhìn gã: “Chu Vũ Hào, tôi đếm đến ba.”

Hai người cứ thế đối mặt trong vài giây, Chu Vũ Hào nheo mắt tỏ vẻ khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn buông tay. Gã biết rõ, anh em nhà họ Trì không dễ chọc vào, đặc biệt là đứa em, nổi tiếng là đụng một cái là nổ tung.

“Đồ ngu.” Gã văng tục một câu, xách cặp quay người bước đi.

Dư Văn Gia quay đầu lại, vừa lúc thấy cậu con trai cao hơn Chu Vũ Hào nửa cái đầu túm lấy tóc gã: “Làm người ta bị thương mà định thế là xong à? Bố mẹ mày dạy mày vậy hả?”

Vừa dứt lời, cậu thiếu niên ấy đã ấn mạnh đầu Chu Vũ Hào vào tường.

“Trì Kính, mày... mẹ mày...”

Trì Kính không nói không rằng, đập đầu gã thêm một cái vào tường. Hai tên đàn em đi cùng thấy vậy định xông lên giúp, Trì Kính quay đầu liếc qua một cái, bình thản nói: “Nếu không muốn rước họa vào thân thì tốt nhất là cút ngay bây giờ.”

Hai đứa kia đứng chôn chân tại chỗ, ngay cả Chu Vũ Hào còn phải ngán người này, bọn nó đâu dám động vào.

“Đệt, hai thằng ngu tụi mày! Đứng đó làm gì hả?!” Chu Vũ Hào giận dữ quát.

Trì Kính hơi nghiêng đầu nhìn về phía Dư Văn Gia, rồi nói với Chu Vũ Hào: “Xin lỗi cậu ấy đi.”

“Mày xin lỗi mẹ mày ấy—”

“Vẫn là ba giây.” Trì Kính nói xong, lại đập đầu gã vào tường lần nữa, lần này mạnh hơn thấy rõ, khiến Chu Vũ Hào đau quá phải la lên.

Chu Vũ Hào vốn dĩ hay gây chuyện khắp khu này, Trì Kính cũng chẳng lạ gì. Nhưng hôm nay gã thật sự rất quá đáng.

Mà đây cũng là lần đầu tiên Trì Kính can thiệp thẳng tay đến vậy.

Chu Vũ Hào biết rõ, nếu cãi lại Trì Kính thì chẳng có kết cục gì tốt đẹp, đành nhắm mắt, không tình nguyện mà ói một câu “Xin lỗi” về phía Dư Văn Gia, giọng điệu vô cùng miễn cưỡng.

Trì Kính lúc này mới buông tay.

Chu Vũ Hào cắn răng, chỉ vào hai tên đàn em còn đang đứng ngẩn ra: “Tụi mày... giỏi lắm.”

“Anh Hào, bọn em đi trước nha...” Cả hai lập tức chuồn mất, bỏ lại Chu Vũ Hào tức đến mức nghiến chặt răng. Trước khi đi, Trì Kính lại gọi gã lại.

“Trì Kính, mày nghĩ mày có quyền làm vậy hả?!”

“Sau này đừng gây chuyện với cậu ấy nữa.” Trì Kính bình tĩnh nói, giọng không cao nhưng cực kỳ rõ ràng.

Chu Vũ Hào hừ lạnh: “Mày ngăn được tao chắc?”

“Cứ thử xem.”

Chu Vũ Hào nhìn Dư Văn Gia một cái, không nói thêm gì nữa rồi quay lưng rời đi.

Dư Văn Gia ngước mắt nhìn anh bạn mặc đồng phục giống hệt mình. Người này cao hơn Chu Vũ Hào, nhưng dáng người lại mảnh mai. Anh đeo balo lệch một bên vai, khoác chiếc áo khoác xanh trắng rộng rãi, tay áo được xắn lên đến khuỷu, để lộ phần cánh tay trắng ngần.

Khi anh bạn kia quay đầu lại, Dư Văn Gia bất giác chớp mắt rồi vội quay đi.

“Mặt bị trầy rồi hả?” Người kia cúi người xuống gần cậu. Dư Văn Gia không quen việc người lạ đến gần quá nên hơi nghiêng người né ra một chút.

Anh bạn đó khẽ khom lưng, nhìn kỹ vết xước trên mặt Dư Văn Gia do va vào tường. Dư Văn Gia thấy gương mặt này hơi quen quen, đang cố nhớ lại thì đối phương đã lấy khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau mặt cho cậu.

Dư Văn Gia khẽ nhíu mày vì thấy hơi rát.

Trì Kính liếc cậu một cái: “Da em mỏng quá, trầy đến chảy máu rồi.”

“…”

Trì Kính khẽ nhếch môi: “Em nhìn Chu Vũ Hào đi, mặt nó chẳng bị gì, da dày hơn cả tường ấy chứ.”

Dư Văn Gia dùng ánh mắt như một con thú nhỏ nhìn anh, lặng lẽ quan sát kỹ khuôn mặt ấy, cố gắng nhớ xem đây là ai. Đang nhìn thì bỗng nhớ ra mình còn chưa cảm ơn người ta.

“Cảm ơn anh.” Dư Văn Gia ngẩng lên, nhìn vào mắt anh bạn kia nói.

“Không có gì.”

Người kia khẽ mỉm cười. Nụ cười ấy khiến Dư Văn Gia thấy dễ chịu đến lạ.

Bình Luận (0)
Comment