Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh

Chương 3

Trì Kính nhẹ nhàng lau đi bụi bẩn và vết máu trên mặt của Dư Văn Gia.

“Về nhà nhớ bôi chút dung dịch sát trùng, iodine chẳng hạn, cho sạch khuẩn.”

Dư Văn Gia ngoan ngoãn gật đầu.

Trì Kính liếc nhìn về hướng Chu Vũ Hào đã rời đi, hỏi: “Trước đây nó có từng gây rắc rối cho em không?”

Dư Văn Gia lắc đầu. Trì Kính không nghe rõ, quay đầu lại nhìn cậu: “Hử?”

Dư Văn Gia đáp khẽ: “Không có.”

Trì Kính chỉ vào vết trầy trên má cậu: “Anh không nói mấy chuyện như vậy. Những việc kiểu như bắt em làm chân sai vặt, viết bài hộ cũng tính là gây rắc rối đấy.”

Dư Văn Gia lắc đầu: “Không có, trước giờ em chưa từng gặp anh ta.”

Trì Kính gật đầu, còn định nói gì đó thì cậu bé trước mặt đột nhiên hỏi: “Chúng ta… từng gặp nhau rồi đúng không?”

Trì Kính nhìn cậu mấy giây, sau đó bật cười: “Hóa ra em thật sự không nhớ anh à.”

Trì Kính không muốn giải thích thêm, chỉ quay người lại nói: “Đi thôi, anh đưa em về.”

“Chúng ta thật sự từng gặp nhau rồi à?” Dư Văn Gia lon ton theo sau, vai đeo ba lô, mắt không rời khỏi gáy người đi trước.

Tóc người phía trước trông vừa mềm vừa mượt, lượn nhẹ trong làn gió chiều.

Đột nhiên Trì Kính quay người lại. Vì đi quá gần nên Dư Văn Gia không kịp phản ứng, mặt cậu đâm thẳng vào ngực anh…

Dư Văn Gia khẽ ngửi thấy một mùi thơm dịu nhẹ của xà phòng, đó là mùi hương từ bộ đồng phục nam sinh.

Nhiều năm sau, mùi hương ấy vẫn luôn khắc sâu trong ký ức của cậu.

Một bóng người nhỏ nhắn nhẹ như bông bất ngờ đâm sầm vào anh. Trì Kính còn chưa kịp phản ứng gì thì Dư Văn Gia đã bị phản lực đẩy ngả người ra sau.

Trì Kính đưa tay đỡ lấy cậu: “Này…”

Đứa trẻ này gầy yếu đến mức chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn bay đi được.

Khi ấy Trì Kính vẫn chưa biết rằng Dư Văn Gia nhỏ hơn mình tận năm tuổi. Anh chỉ nghĩ đứa bé này bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng. Trì Kính cũng có một cậu em trai, học cùng trường và cùng khối với Dư Văn Gia, nhưng nhìn hai người chẳng giống cùng tuổi chút nào.

Mãi sau này, Trì Kính mới biết, đúng là họ không cùng tuổi thật.

Miệng Dư Văn Gia va vào khóa kéo đồng phục của Trì Kính, môi dưới đỏ ửng lên.

“Đụng có đau không?” Trì Kính hỏi.

Dư Văn Gia ôm lấy mũi, lắc đầu: “Không ạ.”

“Thật không đó?” Trì Kính bật cười, “Nước mắt còn chảy ra kìa.”

Dư Văn Gia chớp mắt, trên hàng mi còn vương vài giọt nước mắt. Cậu ngoan ngoãn nói: “Miệng đau…”

Một lát sau lại nói thêm: “Mũi cũng đau…”

Trì Kính bật cười bất đắc dĩ: “Sao cứ dính sát vào anh thế.” Anh nhìn môi cậu, môi dưới sưng lên nhưng may mà không bị chảy máu.

“Tự nhiên anh quay lại mà…” Giọng cậu bé mang theo chút trách móc.

“Anh đang nói chuyện với em mà.” Trì Kính hạ giọng xuống, hơi cúi người nhìn cậu, “Lúc nãy em hỏi anh, chúng ta đã gặp nhau chưa. Nói cho em biết, đúng là đã gặp rồi, nhưng có vẻ em không nhớ anh.”

Dư Văn Gia nhìn Trì Kính chằm chằm, thậm chí không thèm chớp mắt.

“Em nhớ mà.” Dư Văn Gia nói.

“Vậy sao?” Trì Kính nhướng mày, “Thế mà giờ vẫn chưa nghĩ ra à?”

“Nếu không nhớ thì đã chẳng biết là từng gặp anh rồi.” Lý lẽ của Dư Văn Gia rất thẳng thắn.

“Ừ, cũng đúng.” Trì Kính mỉm cười gật đầu, rồi anh đứng thẳng người dậy, quay lưng bước vào con hẻm. “Đi thôi.”

“Anh,” Dư Văn Gia khẽ gọi, đột ngột gọi lớn hơn, “Anh ơi.”

Trì Kính quay đầu lại.

“Anh… ăn kem không?” Dư Văn Gia thò tay vào túi áo đồng phục, sờ lấy cái ví nhỏ, ngập ngừng hai giây mới nói, “Kem, em mời anh ăn.”

Trì Kính mỉm cười: “Cảm ơn, anh không ăn đâu.”

“Vậy anh có muốn ăn gì khác không?” Dư Văn Gia vẫn giữ tay trong túi, sờ ví, “Em có tiền mà.”

Trì Kính nhẹ giọng nói: “Tiền để dành mà tiêu cho bản thân. Anh không cần gì cả.”

“…Vâng.”

Trì Kính đưa Dư Văn Gia về nhà. Hai người cùng đường về, anh đi phía trước, cậu theo sau. Quãng đường chỉ mất chừng ba phút, cả hai gần như không nói thêm lời nào.

Đến trước cửa nhà Dư Văn Gia, Trì Kính dừng lại, quay sang dặn: “Sau này nếu Chu Vũ Hào còn tìm em gây chuyện, nhớ nói với anh.” Anh chỉ vào vết bầm trên má Dư Văn Gia, “Chuyện này cũng phải nói rõ với người nhà, hiểu chưa?”

Dư Văn Gia nhìn cổng nhà mình, rồi lại nhìn sang Trì Kính, vẻ mặt còn ngơ ngác.

Trì Kính mỉm cười, nghiêng đầu chỉ về căn nhà tập thể ở phía nam: “Anh ở ngay căn bên cạnh nhà ông nội em đấy. Giờ thì nhớ ra chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa?”

Tuy nói là bên cạnh, nhưng thật ra giữa hai nhà còn cách một con hẻm nhỏ.

Ông nội mới khỏi bệnh nặng, Dư Văn Gia cũng chỉ mới chuyển về nhà cũ không lâu, nên chưa từng gặp Trì Kính lần nào. Nhưng thật ra, hai người đã từng gặp nhau từ lâu rồi, chỉ là gặp không nhiều, lúc đó Dư Văn Gia còn quá nhỏ nên gần như chẳng có chút ấn tượng gì. Hơn nữa, cậu vốn không mấy khi để ý đến những người hay chuyện không liên quan đến mình.

Trì Kính thì biết rõ Dư Văn Gia là cháu trai của ông cụ Dư. Nhà anh với nhà ông cụ từ trước đến nay vốn quan hệ hàng xóm rất thân thiết, hai bên đều khá quen thuộc với nhau.

Dư Văn Gia vẫn đứng đó, ngẩn ngơ như chưa kịp tiêu hóa hết thông tin.

“Vào nhà đi, anh đi đây.” Trì Kính nói.

Lúc này Dư Văn Gia mới sực tỉnh, lặng lẽ nhìn Trì Kính rẽ vào con hẻm nhỏ, đi vào căn nhà tập thể bên cạnh. So với ngôi nhà cổ của ông nội, căn nhà tập thể trông cũ kỹ hơn nhiều, cánh cổng sắt đã hoen gỉ, hai câu đối đỏ dán hai bên cột cũng chỉ còn sót lại một nửa, màu đã phai nhạt thành đỏ xám.

---

“Đi vệ sinh mà cũng đi cùng nhau à?”

Trì Kính và Dư Văn Gia bước vào phòng riêng, Trì Minh đang ngồi bên trong quay đầu lại trêu.

Trì Kính đi đến, tiện tay vỗ lên cổ Trì Minh một cái. Trì Minh la “á” một tiếng, rõ là cố ý làm bộ làm tịch, chứ thật ra chẳng đau chút nào.

Bà ngoại Trì cười hiền hậu: “Trước đây Gia Gia thân với Tiểu Kính nhà mình lắm cơ.”

Trì Kính khẽ cười mà không nói gì, thầm nghĩ: “Bà cũng nói là “trước đây” rồi mà, giờ người ta đâu còn thân với con nữa.”

“Em qua bên kia ngồi nhé, anh Kính.” Dư Văn Gia nói với Trì Kính.

Trì Kính gật đầu: “Ừ.”

Cả hai quay lại ngồi vào chỗ của mình.

Chưa đến chín giờ, buổi tiệc kết thúc. Dư Văn Gia bắt tàu điện ngầm về ký túc xá. Dù đang là kỳ nghỉ hè, nhưng với sinh viên y, đặc biệt là nghiên cứu sinh bậc tiến sĩ thì kỳ nghỉ gần như không tồn tại. Vẫn phải làm thí nghiệm, vẫn phải đến bệnh viện.

Đầu óc rối bời, tối đó Dư Văn Gia trằn trọc mãi không ngủ được, đến gần sáng mới mơ mơ màng màng thiếp đi, rồi lại dậy sớm để vào viện.

Buổi sáng theo giáo sư đi kiểm tra phòng bệnh xong, Dư Văn Gia nhận được tin nhắn của Trì Minh. Mẹ và bà ngoại y tổ chức bữa cơm đón Trì Kính trở về, đã đặt nhà hàng và mời cả nhà Dư Văn Gia đến dùng bữa.

Chiều hôm đó, Dư Văn Gia theo phụ mổ một ca đại phẫu kéo dài suốt mười một tiếng đồng hồ, đến khi kết thúc đã là chín giờ tối. Cậu có báo trước với Trì Minh là ca mổ có thể kéo dài, nên sẽ đến muộn hoặc thậm chí không đến được.

Vừa rời bàn mổ, Dư Văn Gia lục trong túi áo lấy điện thoại ra xem, thấy mấy cuộc gọi nhỡ của mẹ cậu, của Trì Minh, và cả Trì Kính.

Cậu gọi lại cho Trì Kính.

“Alo, anh Kính, em vừa rời khỏi phòng mổ.” Dư Văn Gia giải thích.

“Ăn tối chưa?” Trì Kính hỏi từ đầu dây bên kia.

Dư Văn Gia mở tủ, lấy ra một gói bánh quy, xé bao bì và nhét một miếng vào miệng. Nhai được hai lần thì nuốt xuống rồi đáp: “Đang ăn đây.”

Hơn mười tiếng chưa có gì vào bụng, lúc còn trong phòng mổ thì không thấy gì, vừa bước ra mới cảm thấy hơi chóng mặt.

“Còn đi học mà đã bận rộn như vậy rồi.”

“Ca mổ hôm nay hơi lâu một chút.”

Trì Kính vừa mới về đến nhà, anh rót một cốc nước trong bếp rồi hỏi Dư Văn Gia: “Em đã lên lâm sàng rồi à?”

“Ừm, nhưng vẫn chưa được làm phẫu thuật chính.”

“Vậy là giỏi lắm rồi.”

“Không có gì giỏi cả.”

Trì Kính vừa uống nước vừa mỉm cười: “Em còn muốn giỏi đến mức nào nữa.”

Tuy không hiểu sâu về chuyên ngành của Dư Văn Gia, nhưng Trì Kính cũng biết mổ tim là một lĩnh vực cực kỳ khó và áp lực cao.

Phẫu thuật tim mạch phần lớn đều là đại phẫu hạng ba, hạng bốn, thao tác cần độ chính xác cao, thời gian dài, không chỉ là kỹ thuật mà còn là một cuộc chiến về thể lực. Dư Văn Gia vừa mới học xong cao học, với độ phức tạp của các ca mổ tim, kinh nghiệm của cậu vẫn còn hạn chế nên chưa thể làm phẫu thuật chính. Dù vậy, cậu đã được thầy hướng dẫn đưa theo lên bàn mổ rất nhiều lần.

Dư Văn Gia lúc này đói đến mức cảm giác đói cũng không còn rõ nữa. Cơn choáng không phải vì bụng đói mà vì cơ thể cạn kiệt năng lượng. Bây giờ cậu chỉ ăn một cách máy móc như một cách để tiếp nhiên liệu cho cơ thể.

Bánh quy thì khô, ăn cũng chẳng ngon. Cậu chỉ ăn được hai miếng rồi để sang một bên, sau đó cầm lấy chai nước khoáng, mở nắp uống một ngụm. Cúi đầu, cậu li.ếm nhẹ nơi khóe môi còn ướt, ánh mắt dừng lại ở hàng chữ nhỏ trên nhãn chai nước.

Điện thoại vẫn kề bên tai, Dư Văn Gia khẽ gọi: “Anh Kính.”

“Hửm?”

“Chào mừng anh trở về.”

Trì Kính vừa được điều chuyển công tác về nước, công việc bàn giao bận rộn không dứt. Ngoại trừ mấy ngày đầu mới về còn có chút thời gian, sau đó thì hầu như người nhà cũng khó gặp được anh. Khi còn ở nước ngoài, anh và Dư Văn Gia vốn cũng không liên lạc nhiều, giờ về nước rồi, tình hình vẫn không khác mấy.

Dư Văn Gia cũng bận rộn không kém. Hai tuần trôi qua, từ sau buổi tiệc mừng lên học vị, cậu và Trì Kính chưa gặp lại nhau lần nào, cũng gần như không liên lạc.

Hôm nay hiếm khi không quá bận, buổi sáng theo thầy đi khám bệnh xong, Dư Văn Gia tranh thủ đúng giờ đi ăn trưa ở căn tin. Tình cờ, cậu gặp Lý Triệt - bác sĩ điều trị ở khoa tim mạch bệnh viện số hai, cũng là sư huynh cùng thầy hướng dẫn với cậu.

Lý Triệt và Dư Văn Gia đều là học trò của giáo sư Tề Vân Phong, một trong những chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực phẫu thuật tim mạch, được mệnh danh là "thần y sống" của khoa tim bệnh viện số hai. Dù giáo sư Tề có nhiều chỉ tiêu tuyển sinh mỗi năm, nhưng thật ra lại rất kén người, đến giờ dưới tay ông chỉ có một nghiên cứu sinh tiến sĩ là Dư Văn Gia. Nhóm nghiên cứu của họ, kể cả mấy anh chị học cao học, cũng chỉ vỏn vẹn năm sáu người.

Lý Triệt lớn hơn Dư Văn Gia vài khóa, đã đi làm được mấy năm.

Hắn đưa cho Dư Văn Gia một hộp sữa chua: “Lấy dư một hộp, uống đi.”

“Cảm ơn anh.” Dư Văn Gia không nhận, “Em không uống sữa chua.”

“Cái gì cậu cũng không ăn.” Lý Triệt vừa đâm ống hút vào hộp sữa chua, vừa lẩm bẩm rồi tự uống một ngụm, “Hôm kia cho cậu socola cũng không ăn, hôm kìa cho trái lê cũng không ăn, tháng trước cho bánh trứng muối cũng không ăn…”

Lý Triệt nhớ dai thật, lôi từng chuyện cũ ra mà kể.

Dư Văn Gia hỏi lại: “Có phải anh ghi sổ lại không vậy?”

Lý Triệt chỉ vào thái dương: “Ghi trong đầu, làm bác sĩ thì đầu óc làm sao mà tệ được.”

Dư Văn Gia cụp mắt, khẽ cười một tiếng.

“Thứ bảy này có bận gì không? Không bận thì đi ăn với anh.” Lý Triệt nói, “Sinh nhật Lục Tư Viễn, nó đặt chỗ rồi, bảo anh dẫn cậu đi cùng.”

Lục Tư Viễn là bạn đại học của Lý Triệt, cũng là anh em thân thiết lâu năm. Hiện y cũng đang làm việc ở bệnh viện số hai, trong khoa truyền nhiễm. Vì Lý Triệt là sư huynh của Dư Văn Gia nên bình thường ở viện hai người thường xuyên làm việc cùng nhau, nhờ vậy mà Dư Văn Gia và Lục Tư Viễn cũng quen thân dần theo thời gian.

Lục Tư Viễn mời một bàn khách, phần lớn đều là đồng nghiệp trong bệnh viện, còn lại là vài người bạn không cùng ngành. Trên bàn tiệc hơn nửa là bác sĩ. Vừa bước vào phòng, Lý Triệt đã thấy toàn gương mặt quen thuộc, hắn đi tới bắt tay chào hỏi mọi người, còn Dư Văn Gia thì tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Họ đến muộn, bàn gần như đã đầy, chỉ còn lại ba chỗ trống. Sau khi Dư Văn Gia và Lý Triệt ngồi xuống, chỉ còn một ghế trống.

“Trời ơi, bệnh viện số hai tổ chức họp ở đây à?” Có người đùa vui.

“Ngày sinh nhật mà nói mấy câu gở thế này được không hả?”

Người kia đập nhẹ lên ngực, cười xin lỗi: “Lỗi tôi, lỗi tôi, lát nữa tự phạt một ly.”

“Không, phạt luôn đi.”

“Người còn chưa đến đủ mà…”

Không đợi đủ người, Lục Tư Viễn đã nhờ phục vụ bắt đầu dọn món, rồi quay sang bảo mọi người rằng vẫn còn một người bạn sẽ tới trễ, nên cứ ăn trước.

Trong lúc phục vụ chuẩn bị đồ ăn, Lục Tư Viễn lần lượt giới thiệu từng người có mặt hôm nay. Vì phần lớn đều làm trong ngành, không khí sôi động lên rất nhanh, chỉ một lát sau là cả bàn đã rôm rả trò chuyện.

Chưa được bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, có người đẩy cửa bước vào: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Dư Văn Gia hơi bất ngờ khi nghe thấy giọng nói ấy, quay đầu nhìn về phía cửa. Lục Tư Viễn đang cầm ly rượu cũng đặt xuống bàn và đứng dậy. Căn phòng bỗng yên lặng, mọi người ngưng trò chuyện, cùng hướng mắt về phía cửa.

“Xin lỗi mọi người, vừa mới xong việc.” Trì Kính đi đến chỗ Lục Tư Viễn, đưa chai rượu trong tay ra, “Sinh nhật vui vẻ.”

Lục Tư Viễn nhận lấy chai rượu, cười nói: “Cảm ơn cậu. Lâu rồi không gặp rồi.”

Trì Kính gật đầu: “Ừ, đúng là lâu thật.”

“Rượu ngon thế này, khách sáo quá rồi đó.”

“Không có gì đâu.” Trì Kính cười nhẹ đáp.

“Đây là bạn tôi, Trì Kính.” Lục Tư Viễn quay sang giới thiệu với mọi người.

Trì Kính mỉm cười, khẽ gật đầu chào cả bàn. Khi ánh mắt anh lướt qua bàn tiệc, chợt nhìn thấy Dư Văn Gia đang ngồi ở một góc.

Trì Kính hơi kinh ngạc, còn Dư Văn Gia thì điềm tĩnh nhìn anh, không lộ ra biểu cảm gì đặc biệt.

“Ngồi đi nào.” Lục Tư Viễn mời.

Chỗ bên cạnh Dư Văn Gia còn trống, Trì Kính bước tới ngồi xuống cạnh cậu, anh không nói gì, chỉ với tay lấy khăn nóng trong khay.

Dư Văn Gia nghiêng đầu liếc nhìn Trì Kính, không nói câu nào, cứ thế im lặng nhìn anh.

Trì Kính ngồi thẳng lưng ra vẻ “anh lớn”, làm bộ nghiêm nghị: “Gặp người quen mà không chào à.”

Dư Văn Gia liền ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Anh Kính.”

Trì Kính khẽ “ừm” đáp lại.

Im lặng một lúc, Dư Văn Gia bất ngờ cúi đầu khẽ hỏi nhỏ: “Sao anh lại quen Lục Tư Viễn?”

Trì Kính vừa từ tốn lau tay bằng khăn nóng, vừa khẽ mỉm cười, khóe môi như có như không cong lên, cố ý chọc ghẹo: “Người anh quen nhiều lắm.”

Bình Luận (0)
Comment