Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh

Chương 49

Hơi lạnh.

Nói đúng ra, không phải mạnh mẽ quá muộn, mà là quyết định tiến lên một bước về phía trước ấy - đến quá muộn.

Với tính cách của Trì Kính, nếu ngay từ đầu Dư Văn Gia cứ dồn ép, không quan tâm cảm nhận của anh, có lẽ đã hoàn toàn đánh mất Trì Kính từ sớm, cả thân phận em trai cũng không giữ được.

Lúc nói ra câu đó, Dư Văn Gia lập tức nhận ra, điều cậu cần suy ngẫm không phải là mình có đủ mạnh mẽ hay không, mà là có đủ dũng cảm hay không.

Vẫn là suy nghĩ chưa đủ linh hoạt, cứ thẳng một đường mà xử lý vấn đề, đầu óc đơn tuyến nên dễ đi đến cực đoan.

Trước đây cậu mãi không chịu tiến lên, chính là vì mắc kẹt trong cái cực đoan ấy.

Bây giờ đã tiến được một bước thì không thể đi theo lối cũ nữa, cậu cần chậm rãi, không được dồn Trì Kính quá gấp.

Trì Kính rất tỉnh táo, thậm chí còn nghĩ giống hệt như Dư Văn Gia: “Nếu ngay từ đầu em đã cứng rắn với anh như bây giờ, có lẽ chúng ta chẳng thể đi được đến bước này đâu.”

Dư Văn Gia buông Trì Kính ra, gật đầu: “Ừ, sự cứng rắn của em là do anh cho phép. Mà anh cũng bằng lòng để em làm vậy, chuyện này anh không thể phủ nhận được.”

Trì Kính quả thật không thể phản bác.

“Trước kia anh nuông chiều em là vì xem em như em trai, bây giờ vẫn thế sao?” Dư Văn Gia nhìn thẳng vào mắt Trì Kính, vừa hỏi, vừa nhẹ nhàng dẫn dắt anh đối diện với lòng mình. “Anh cho em cơ hội là vì tình cảm anh em, hay vì anh vốn không phản cảm khi em đến gần?”

“Cái đó… còn cần anh trả lời nữa sao?” Trì Kính có chút bất lực, nhưng cũng rất thẳng thắn, “Em biết rõ mà.”

“Em tự hỏi thay anh thôi.” Dư Văn Gia nói, “Chỉ mình anh biết cũng chẳng ích gì, em cũng cần phải biết.”

Dư Văn Gia hiểu, chỉ để Trì Kính nhận rõ lòng mình thôi vẫn chưa đủ. Lý do khiến Trì Kính luôn giữ mình, luôn thận trọng, là vì anh quen đặt cảm xúc của bản thân ở cuối cùng. Dù anh có nhận ra được tình cảm cũng sẽ đè nén nó xuống.

Trì Kính khép mắt lại, hình ảnh trong giấc mơ ban nãy lướt qua trong đầu. Anh khẽ hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Em biết rõ tính chất công việc của anh mà. Nếu thật sự tiến thêm một bước, anh không chắc mình có thể gánh vác được tương lai của em, và cả mối quan hệ này. Sớm muộn gì anh cũng phải đi nơi khác, sẽ rời xa nơi đây, xa em. Những điều em muốn, rất nhiều thứ anh có thể sẽ không cho được. Mối quan hệ này, em sẽ phải vất vả nhiều lắm.”

Nghĩ đến lần ra nước ngoài tham gia công tác hỗ trợ di tản, mấy ngày đó Dư Văn Gia ăn ngủ chẳng yên, lo lắng từng giờ, Trì Kính cảm thấy rất ngột ngạt, kiểu lo lắng ấy với anh mà nói, là một gánh nặng quá lớn.

Trì Kính biết nếu chỉ đứng ở góc độ của Dư Văn Gia mà nói thì cậu sẽ không dễ dàng nghe lọt những lời này, nên đổi lại từ góc nhìn của chính mình: “Bây giờ ta còn chưa đến mức đó, nên có lẽ em chưa cảm nhận rõ. Nhưng sau này thì sao? Khi em thấy mệt mỏi rồi, thấy chán, thấy không còn ý nghĩa nữa, nếu ta chia tay, liệu chúng ta còn có thể trở về như trước không? Liệu có thể coi nhau như người thân quen nữa không? Anh phải đối mặt với em thế nào? Đến lúc đó, trong mắt nhau chẳng còn là gì cả, chỉ là hai người xa lạ với một mối quan hệ lưng chừng, chẳng gần cũng chẳng xa.”

Dư Văn Gia nhìn anh, im lặng hồi lâu, rồi mới nói: “Vậy anh nghĩ bây giờ ta còn quay về như trước được không?”

Trì Kính mím môi, yết hầu khẽ chuyển động, giọng nói rất nhẹ: “Chắc được.”

“Anh có thể, nhưng em thì không.” Dư Văn Gia trả lời dứt khoát, không chút do dự, “Em từng nói rồi mà, em đã mắc kẹt nơi anh từ lâu rồi. Anh thực sự hiểu hết ý nghĩa của câu đó chưa?”

Câu hỏi ấy khiến tim Trì Kính khẽ run lên.

“Và anh thực sự nghĩ mình có thể đối mặt với em như trước, với thân phận bình thường ư? Anh làm được không?” Dư Văn Gia hỏi, sau đó tự trả lời: “Anh không làm được.”

“Chúng ta đều độc lập, mọi mặt đều ngang bằng. Em không cần anh phải chịu trách nhiệm cho em hay cho mối quan hệ này. Những gì anh cho em đã quá nhiều rồi. Nhưng anh nên học cách đòi hỏi từ em, chứ không phải cứ cho mãi.”

Trì Kính cảm thấy cổ họng khô rát: “Nhưng em cho anh… cũng quá nhiều.”

“Chưa đủ. Em còn muốn cho anh nhiều hơn nữa. Nhưng anh lại không dám nhận, đến cả tình cảm của em, anh cũng không dám nhận.” Dư Văn Gia ngẩng lên nhìn Trì Kính, ánh mắt không hề lung lay. “Tương lai ra sao, anh đừng nghĩ đến. Anh đi đâu, cách em bao xa cũng không sao, em vẫn ở đây. Chỉ cần anh đừng buông tay… thì em mãi mãi sẽ ở đây.”

Trì Kính nhìn cậu chăm chú, ánh mắt hơi run rẩy, nhưng không nói được lời nào.

Không ai ngờ rằng, một buổi trưa yên bình như thế, vừa mới trò chuyện vài câu tưởng chừng rất bình thường, vậy mà đã dẫn đến một cuộc đối thoại nặng lòng đến vậy.

Dư Văn Gia nói hết câu này đến câu khác, từng lời như mang theo sức ép vô hình đè lên Trì Kính. Nhận ra mình ép Trì Kính hơi quá, cậu chủ động dừng lại, không nói tiếp nữa.

Trì Kính cần tự mình suy nghĩ, tự mình tìm câu trả lời. Những điều ấy, có ép mấy cũng chẳng giải quyết được gì.

Dư Văn Gia không nói nữa, cho Trì Kính thời gian để thở.

Trì Kính thực sự không biết nên nói gì nữa. Những gì Dư Văn Gia vừa nói, lý lẽ rành mạch, ý nghĩ rõ ràng, cộng thêm khát khao được bày tỏ, từng lời, từng câu đều chắc nịch, khiến Trì Kính chẳng thể phản bác.

Dư Văn Gia nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Trì Kính, hỏi: “Có thấy áp lực không?”

Trì Kính ngẩng mắt lên.

“Đừng cảm thấy áp lực.” Dư Văn Gia nhẹ nhàng xoa xoa tóc anh, “Em nói là chuyện của em, anh nghĩ là chuyện của anh. Nhưng những gì em nói, anh vẫn phải nghe.”

Trì Kính khẽ nói: “Trước đây đâu thấy em nói nhiều như vậy.”

“Em đã nói rồi mà.” Dư Văn Gia thu tay lại, “Em có rất nhiều chuyện chưa từng nói với anh. Em cũng cần có nơi để trút cảm xúc. Bao nhiêu năm nay anh ở nước ngoài, cảm xúc của em tích tụ không ít, những chuyện muốn nói cũng không ít.”

Thật ra còn phải tính cả mấy năm thời học sinh nữa, phần đó Dư Văn Gia đã lược đi. Cậu bày tỏ tình cảm với Trì Kính, nhưng cũng không nói quá nhiều.

“Giờ thấy em lắm lời rồi đúng không?” Dư Văn Gia hỏi, khóe môi cong lên một nụ cười rất nhẹ.

Trì Kính gật đầu: “Ừ.”

“Sau này cũng thế. Riêng với anh, lời muốn nói không thiếu đâu.”

Trì Kính cụp mắt xuống: “Vậy thì tốt.”

“Hửm?” Dư Văn Gia hơi ngẩn ra, chưa hiểu hết ý anh.

“Lúc nhỏ em vốn ít nói, có chuyện gì cũng toàn giữ trong lòng. Giờ biết cách trút cảm xúc rồi… là chuyện tốt.” Trì Kính ngẩng lên nhìn cậu.

“Cho nên lúc nhỏ anh cứ hay chọc em, là để em nói nhiều một chút đúng không?” Dư Văn Gia ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh, “Sợ em nghẹn lâu quá thành bệnh rồi tâm lý phát triển lệch lạc à.”

“Chọc em vì thấy vui.” Trì Kính nghiêng đầu nhìn cậu, “Em chẳng có vấn đề gì về tâm lý cả, không được nói bản thân như thế.”

“Em nói là lúc nhỏ.”

“Không cần biết nhỏ hay lớn, lúc nào em cũng bình thường, tâm lý hoàn toàn khỏe mạnh. Sau này đừng nói vậy nữa.”

Dư Văn Gia gật đầu: “Ừ, không nói nữa.”

“Hồi nhỏ hơn chút, thật ra em cũng khá nhiều lời, nói suốt.” Dư Văn Gia kể, “Khi đó em mới học tiểu học, còn chưa quen anh.”

“Lúc em mặc quần thủng đáy đã gặp anh rồi còn gì.” Trì Kính nhắc nhở.

“Chỉ gặp thôi, chưa tính là quen.”

“Vậy quen anh xong thì không thích nói nữa à?”

“Không phải thế. Sau đó em ít nói là vì bắt đầu vào tuổi dậy thì.”

Trì Kính bật cười: “Tuổi dậy thì của em là lúc đó sao? Nhỏ hơn người ta một đống tuổi, chắc phải lùi lại mấy năm nữa đấy.”

Dư Văn Gia thấy anh cười, thầm nghĩ mấy câu nói nhảm này xem như không phí công.

“Sao sau đó lại ít nói hẳn vậy?” Trì Kính hỏi, trong lòng hơi lo không biết cậu đã trải qua chuyện gì không vui.

“Không có lý do gì đặc biệt đâu. Chỉ là dần dần cảm thấy không muốn nói nữa, nói chuyện với mấy người không cùng tần số, cảm thấy giao tiếp thật phiền phức.”

Nhưng đúng là lâu ngày không chia sẻ, không biểu đạt, sẽ khiến tâm trạng trở nên nặng nề.

Cho nên hồi đó Trì Kính hay tìm cách chọc ghẹo, dỗ dành Dư Văn Gia. Nhờ vậy mà cảm xúc có chỗ để trút ra, niềm vui hay nỗi buồn cũng có nơi để gửi gắm.

Dư Văn Gia nhận được càng nhiều từ Trì Kính, lại càng cần đến anh, đến mức sự cần đến ấy dần dần trở thành thứ tình cảm khác biệt.

“Giờ thấy thoải mái hơn chút nào chưa?” Dư Văn Gia hỏi.

Trì Kính lặng lẽ nhìn cậu.

“Chuyện của chúng ta, anh có thể từ từ suy nghĩ, đừng xem nó như tảng đá đè nặng trong lòng.”

“Nếu đã có chuyện, dù nhỏ cũng là tảng đá, sao mà không nặng lòng được. Nếu em không muốn anh ôm mãi trong lòng, vậy thì để anh dọn nó đi luôn.”

Dọn bằng cách nào, Dư Văn Gia không cần hỏi cũng biết. Cậu liếc nhìn Trì Kính, lòng thì mềm mà miệng lại cứng: “Vậy anh cứ ôm trong lòng tiếp đi.”

“……”

Dư Văn Gia cúi xuống nhặt quyển sách rơi dưới đất, đặt lại lên bàn nhỏ bên cạnh, bất chợt hỏi: “Vậy giờ mình đi đến bước nào rồi?”

“Hửm?”

“‘Nếu ngay từ đầu anh đã quá mạnh mẽ, có lẽ chúng ta chẳng đi đến được bước này.’” Dư Văn Gia lặp lại lời Trì Kính vừa nói, “Bước này là bước nào?”

Ngoài tâm tư mình ra thì mọi chuyện khác Trì Kính đều rất rõ ràng: “Chuyện này em còn cần hỏi anh sao, mọi thứ chẳng phải đang nằm trong tay em à?”

“Cần. Vẫn là hỏi giúp bản thân anh.” Dư Văn Gia liếc nhìn anh, “Cũng là nhắc nhở anh một chút, sợ anh không nhìn rõ tình hình hiện tại, lại trốn tránh cảm xúc của mình.”

Giọng nói Dư Văn Gia tuy nhẹ nhàng nhưng dứt khoát: “Khi anh thật sự nhìn thấu rồi, anh sẽ biết rõ là chúng ta không thể quay về như xưa nữa. Anh chỉ có thể bước tiếp.”

Đúng lúc ấy, điện thoại của Dư Văn Gia vang lên, là ông nội gọi, hỏi sao mãi chưa sang.

Cả hai thay đồ, dọn dẹp rồi cùng ra ngoài.

Sau bữa trưa, Trì Kính bị ông cụ kéo đi đánh vài ván cờ, sau đó ba người cùng đi câu cá ở ngoại ô. Câu cá là hoạt động khá phù hợp để giết thời gian, mà cả Trì Kính lẫn Dư Văn Gia đều là người trầm tính, nên có thể ngồi hàng giờ câu cá mà không thấy chán.

Bữa tối vẫn ăn ở nhà ông cụ, đại gia đình quây quần đến tận khuya mới xong.

Đêm đó trôi qua rất yên bình. Dù thái độ của Dư Văn Gia có thay đổi, nói chuyện thẳng thắn, rõ ràng hơn, nhưng cậu cũng không vượt qua giới hạn nào, vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ, cho Trì Kính đủ không gian và thời gian.

Hai ngày sau, Trì Kính lại đi công tác ngắn ngày, trước khi đi vẫn báo lại lộ trình với Dư Văn Gia.

Trong thời gian Trì Kính vắng nhà, thời tiết ở thành phố bỗng chuyển lạnh. Mùa xuân đã về, trời đang ấm dần lên, dạo gần đây Dư Văn Gia đi ra ngoài không còn mặc áo khoác dày. Tối hôm đó, sau khi đi tập thể dục về, vừa ra khỏi phòng gym đã bị gió lạnh thổi vào mặt.

Thời tiết thay đổi thất thường, ban ngày còn ấm áp, đến tối lại lạnh buốt. Vừa mới tập thể dục xong, người đổ nhiều mồ hôi, lỗ chân lông mở to, gặp gió lạnh rất dễ nhiễm lạnh. Thế nên tối đó Dư Văn Gia đã uống thuốc phòng ngừa ngay khi về nhà.

Nhưng thuốc không phát huy tác dụng như mong đợi. Hôm sau, ban ngày Dư Văn Gia còn thấy bình thường, buổi chiều theo một ca phẫu thuật, đến chín giờ tối về đến nhà đã bắt đầu cảm thấy toàn thân rã rời.

Dư Văn Gia không thích truyền dịch, nếu là bệnh vặt cậu thường chọn uống thuốc. Về nhà, đo nhiệt độ thì thấy hơi sốt, cậu liền uống thuốc hạ sốt, tắm rửa rồi chui vào chăn ngủ luôn.

Từ sau khi trưởng thành, Dư Văn Gia gần như không còn bị sốt hay cảm cúm. Sức khỏe cậu vốn rất tốt, lần này coi như trùng hợp không may, vừa mới tập xong đã bị nhiễm lạnh.

Tối hôm đó, Trì Kính kết thúc công việc sớm hơn dự kiến và trở về nhà. Vừa vào đến nơi, thấy đèn trong nhà đều tắt, trông như không có ai ở nhà.

Anh bật đèn ở hành lang lên, liếc thấy đôi giày mà Dư Văn Gia đã thay ra đặt ngay cửa.

“Ngủ rồi à?”

Trì Kính đẩy vali bước vào phòng khách, thấy trên bàn trà có hộp thuốc đang mở, bên cạnh là ly nước đã uống một nửa.

Anh hơi nhíu mày, đặt vali xuống rồi đi về phía phòng của Dư Văn Gia, gõ cửa nhẹ: “Văn Gia?”

Dư Văn Gia vẫn chưa ngủ, nằm mơ màng trên giường, nghe loáng thoáng tiếng Trì Kính gọi, còn tưởng mình nghe nhầm. Cậu không trả lời, Trì Kính liền trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Người trên giường hơi hé mắt nhìn về phía cửa. Ánh đèn ngoài hắt vào mặt cậu, Trì Kính có thể thấy hai má cậu đỏ ửng.

“Sao vậy?” Trì Kính bước lại gần, “Không khỏe à?”

Dư Văn Gia kéo chăn lên cao hơn, che cả mặt: “Sao hôm nay anh về sớm vậy.”

Trì Kính vén chăn lên, đưa tay chạm vào trán cậu: “Sốt rồi à?”

“Không sao, em uống thuốc hạ sốt rồi.”

“Không đến bệnh viện truyền nước sao?”

“Không.”

“Vậy giờ anh đưa em đi.”

“Không cần đâu, ngủ một giấc là ổn thôi.”

“Không truyền nước sao khỏi được?”

“Được mà, em uống thuốc rồi, ngủ một đêm, ra tí mồ hôi là ổn.”

Trì Kính nhíu mày: “Em không muốn truyền dịch đúng không?”

“Ừm.”

Trì Kính thở dài, tay vẫn đặt trên trán cậu để cảm nhận nhiệt độ: “Em là con nít à.”

Về chuyện này, Dư Văn Gia có chút trẻ con thật. Dù là bác sĩ nhưng cậu lại cực kỳ ghét đi khám bệnh.

Trì Kính lấy nhiệt kế đo lại một lần nữa. Nhờ thuốc nên sốt đã hạ chút ít. Dư Văn Gia không muốn đến bệnh viện, Trì Kính cũng không ép.

Anh vào bếp nấu chút nước gừng, mang vào phòng cho cậu uống, rồi mới đi tắm.

Tắm xong, anh lại ghé phòng Dư Văn Gia xem thử. C vẻ cậu đã ngủ, nhắm mắt, không một tiếng động.

Trì Kính vừa quay người định rời đi thì bất chợt nghe Dư Văn Gia khẽ khàng gọi, giọng khàn đặc: “Anh Kính.”

Trì Kính quay lại: “Sao thế? Muốn uống nước à?”

“Hơi lạnh.”

“Lạnh là bình thường, sốt mà.” Trì Kính cúi người xuống nhìn cậu, “Em lại không chịu đi truyền dịch. Để anh lấy thêm chăn—”

Trì Kính còn chưa nói dứt câu đã bị Dư Văn Gia ngắt lời.

“Hôm nay… có thể ở lại với em không?”

Trì Kính khựng lại, hơi sững sờ.

Bình Luận (0)
Comment