Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh

Chương 50

Em chỉ đang giả vờ đáng thương thôi.

Trì Kính đứng yên tại chỗ một lúc vẫn chưa động đậy, Dư Văn Gia không đợi anh trả lời đã vén chăn lên.

“Lạnh.” Dư Văn Gia nhìn anh nói.

Trì Kính thầm thở dài trong lòng. Anh vốn không chịu được những lời cứng rắn, nhưng trước mặt Dư Văn Gia thì mềm mỏng hay mạnh mẽ gì anh đều chịu thua. Huống hồ bây giờ Dư Văn Gia đang bệnh, trông thật sự rất đáng thương.

“Lạnh mà còn vén chăn, hơi ấm chạy hết rồi.” Trì Kính bước lại gần.

“Ừm, cho nên để tránh mất thêm hơi ấm, phiền anh nằm vào ngay đi.” Người trên giường cuối cùng cũng để lộ mục đích.

Trì Kính dừng bước, hơi nhướng mày: “Nếu anh không nằm vào thì sao?”

“Bệnh của em có thể sẽ càng tệ hơn.”

“Còn dám dọa anh nữa à?”

“Em đâu có dọa, em chỉ đang giả vờ đáng thương thôi.” Dư Văn Gia nói rất thật lòng.

Trì Kính không nhịn được bật cười. Anh đi đến giường, tắt đèn trần, chỉ để lại đèn ngủ đầu giường rồi chui vào chăn.

Hai người cách nhau vài phân, trong chăn ấm áp dễ chịu, hơi nóng từ người Dư Văn Gia lan sang người Trì Kính khiến anh có cảm giác như chính mình cũng đang sốt. Trì Kính nằm thẳng người, nghiêng đầu nhìn Dư Văn Gia một cái. Đúng lúc đó Dư Văn Gia cũng quay mặt lại, dưới ánh đèn vàng dịu, đường nét sắc sảo của cậu đập vào mắt anh.

Môi Dư Văn Gia khô nứt, trông cậu có vẻ rất mệt mỏi.

Trên người Trì Kính còn mang theo hơi lạnh, phần da lộ ra đều lành lạnh. Anh sợ mình sẽ làm Dư Văn Gia lạnh thêm nên cố tình giữ một khoảng cách. Lúc Dư Văn Gia xoay người về phía anh, anh theo phản xạ tránh sang bên một chút.

“Nóng quá hả?” Dư Văn Gia đột nhiên hỏi.

“Hả?” Trì Kính nghiêng đầu nhìn lại.

“Anh nằm xa em quá.”

Thật ra cũng chỉ cách nhau tầm một gang tay. Hai người đàn ông cao to nằm trên một chiếc giường, muốn nằm xa cũng không được.

Trì Kính dùng ngón cái và ngón trỏ đo thử khoảng cách giữa cánh tay hai người: “Ừ, cũng hơi xa, em mà không nói chắc anh tưởng cách cả một cái giường.”

Dư Văn Gia im lặng nghiêng người sát lại, Trì Kính theo phản xạ dùng đầu ngón tay chặn trước ngực cậu: “Trên người anh vẫn còn lạnh, đừng áp sát vội, không khéo em lại nhiễm lạnh.”

“Vậy là có thể áp sát à?”

Dư Văn Gia luôn hành động trước rồi mới hỏi sau. Trì Kính cũng quen rồi, mà thật ra là do anh chiều cậu mà thành ra vậy.

“Chờ chút rồi hãy…”

Trì Kính còn chưa nói hết câu đã bị cắt ngang.

“Không chờ.” Nói rồi Dư Văn Gia liền áp sát lại, nắm lấy tay Trì Kính, kéo anh vào lòng.

Trì Kính bị ôm xoay người lại, đầu mũi chạm vào cổ Dư Văn Gia, lập tức bị hơi nóng bao phủ. Cơ thể Dư Văn Gia thật sự rất nóng, ban nãy không dựa vào nên Trì Kính chưa cảm nhận được rõ ràng.

“Văn Gia…” Trì Kính khẽ nhíu mày, nhiệt độ trên người Dư Văn Gia khiến anh có chút lo lắng.

Có lẽ cái ôm này quá gần gũi và dịu dàng, khiến Dư Văn Gia không muốn buông tay. Trước đó cậu còn nghĩ có thể từ từ, không cần ép Trì Kính quá gấp, nhưng giây phút này lại cảm thấy “từ từ” thật quá mệt mỏi.

“Ừm.” Dư Văn Gia khẽ đáp, siết chặt vòng tay ôm lấy Trì Kính, tưởng rằng anh sẽ không cho ôm, liền nhấn mạnh, “Em đang bệnh mà.”

“Sao em nóng vậy?” Trì Kính hơi đẩy cậu ra, rút tay ra sờ trán cậu.

“Tại anh lạnh nên chạm vào mới thấy nóng thôi, do chênh lệch nhiệt độ ấy.” Có lẽ vì đang bệnh nên hôm nay Dư Văn Gia đặc biệt dính người, cậu cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ Trì Kính, khẽ cọ một cái, “Không sao đâu, giờ em thấy đỡ hơn rồi.”

“Nếu sáng mai nhiệt độ vẫn chưa hạ thì phải đi bệnh viện truyền nước với anh.” Trì Kính khẽ nói bên tai cậu.

“Ừm.”

Dư Văn Gia biết ôm Trì Kính thế này thì anh sẽ không ngủ được, nên ôm một lúc rồi cũng buông ra. Người cậu đang sốt, lại uống thuốc rồi, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, chỉ chốc lát sau cậu đã thiếp đi trong mơ màng.

Sáng hôm đó tỉnh dậy, trên giường chỉ còn lại một mình Dư Văn Gia. Trì Kính dậy sớm, đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng, đến giờ thì vào phòng ngủ xem thử. Dư Văn Gia vừa mới thay đồ xong, hôm nay cậu vẫn phải đến bệnh viện. Trì Kính lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho cậu, may mắn là đã hạ sốt.

Lúc ăn sáng, Dư Văn Gia nói với Trì Kính rằng hai ngày nữa cậu phải đi công tác một thời gian.

“Đi đâu? Công tác à?”

“Vân Nam. Bệnh viện bọn em có một đợt khám bệnh lưu động ở đó.”

“Phải đi bao lâu?”

“Khoảng hai tuần.”

Đây là một chương trình hỗ trợ y tế ngắn hạn do bệnh viện của Dư Văn Gia phối hợp với Sở Y tế địa phương tổ chức. Là hoạt động khám bệnh định hướng của khoa tim mạch, tập trung sàng lọc bệnh tim bẩm sinh cho trẻ em ở những vùng khó khăn, đồng thời cung cấp miễn phí dịch vụ khám và phẫu thuật cho các trường hợp cần thiết.

Đây là lần đầu tiên Dư Văn Gia đi công tác xa sau khi kết hôn, lại còn đi lâu như vậy, khiến Trì Kính có chút không quen. Mỗi ngày Dư Văn Gia đều bận đến mức không có thời gian cầm điện thoại, hai người chỉ có thể nhắn vài tin ngắn trước khi đi ngủ.

Mười ngày trôi qua, Trì Kính vẫn chưa quen với việc Dư Văn Gia không có ở nhà. Dần dần, anh cảm thấy một thứ cảm xúc mơ hồ khó gọi tên. Hai người liên lạc với nhau rất ít, trong mười ngày chỉ gọi được ba cuộc điện thoại, mà cũng chẳng nói được gì nhiều. Giọng Dư Văn Gia trong điện thoại nghe rất mệt mỏi, Trì Kính cũng không muốn làm phiền cậu thêm.

Cuối tuần, Cừu Diệc hẹn Trì Kính đi đánh tennis, còn rủ thêm Đinh Minh đi cùng. Đinh Minh nói cậu không biết môn thể thao "cao cấp" đó, nên chỉ đi theo xem thôi.

Dạo này chỉ khi làm việc Trì Kính mới có thể tập trung. Lúc chơi bóng với Cừu Diệc, anh lại có vẻ lơ đễnh, phản ứng chậm chạp. Một cú đánh của Cừu Diệc bay thẳng vào trán anh.

Cừu Diệc sợ đến mức làm rơi cả vợt, vội chạy đến: “Không sao chứ?”

Trì Kính cúi đầu ôm lấy trán, nói: “Không sao.”

“Trời đất ơi.” Đinh Minh cũng chạy từ ngoài sân vào, “Đập trúng chỗ nào vậy?”

“Trán.” Trì Kính nhíu mày vì đau, “Thật sự không sao.”

“Không sao gì mà không sao.” Đinh Minh gạt tay anh ra xem thử, “Hồi nãy còn thấy cậu khựng lại, nghiêng cả người ra sau, làm tôi hết hồn.”

Tennis có lực đánh mạnh, bị đập trúng chắc chắn rất đau. Đinh Minh đứng bên ngoài nhìn thôi mà cũng thấy đau giùm, còn tưởng trái bóng bay trúng mắt Trì Kính nữa.

Trán Trì Kính đã đỏ lên một mảng, dùng mắt thường cũng có thể thấy đã sưng lên. Cừu Diệc đưa chai nước lạnh của mình cho Trì Kính: “Chườm vào giảm sưng trước đã.”

Trì Kính nhận lấy, áp vào trán.

“Vừa nãy nghĩ gì thế, thấy bóng bay tới mà không né. Lơ đễnh gì vậy, hồn bay đâu rồi?” Đinh Minh nói.

Trì Kính không trả lời.

“Hay là đi bệnh viện kiểm tra xem?” Cừu Diệc hỏi.

“Không cần đâu. Da không bị trầy, tối về bôi thuốc là được rồi.”

Vết sưng trên trán Trì Kính tối đó đã chuyển sang bầm tím. Anh đứng trong phòng tắm, vừa nhìn gương vừa thoa thuốc. Điện thoại để trên kệ rung lên, là cuộc gọi từ Dư Văn Gia.

“Anh Kính.” Giọng cậu khàn khàn, mang theo vẻ mệt mỏi.

Hai người đã một tuần không gọi điện cho nhau. Vừa nghe thấy giọng Dư Văn Gia, tim Trì Kính chợt mềm ra, bất giác dâng lên một nỗi nghèn nghẹn không tên.

Anh rất rõ, những ngày Dư Văn Gia vắng mặt, bản thân đã bị nỗi nhớ gặm nhấm từng chút một như thế nào.

Trì Kính nằm dài trên giường, toàn thân buông lỏng, tay cầm điện thoại áp bên tai. Ở đầu dây bên kia, Dư Văn Gia hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

“Không làm gì cả, chỉ nằm không thôi.” Trì Kính vừa nói vừa vùi mặt vào chăn, vô tình đụng trúng chỗ bị sưng trên trán, đau đến mức phải xuýt xoa một tiếng: “Ui…”

“Sao vậy?”

“Không có gì.” Trì Kính trở mình, nằm ngửa nhìn trần nhà, “Vô ý đụng trúng chân thôi.”

“Đang nằm mà đụng trúng chân? Đổi thành giường sắt rồi hả?” Dư Văn Gia phản ứng rất nhanh.

Trì Kính bật cười: “Đầu óc em nhạy quá đấy.”

“Rốt cuộc là sao?”

“Hôm nay anh đi đánh tennis, bị bóng đập trúng trán, hồi nãy vô tình chạm vào chỗ đó.”

“Bóng gì đập?”

“Tennis.” Trì Kính trả lời khẽ.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Gọi video đi.”

Trì Kính hơi ngẩn ra: “Hả?”

Vừa nói xong, cuộc gọi video từ Dư Văn Gia đã đến. Trì Kính vừa mới tắm xong, lại nằm lăn trên giường một lúc nên quần áo hơi xộc xệch. Anh ngồi dậy, chỉnh lại cổ áo rồi trượt màn hình nhận cuộc gọi, ngồi ở mép giường.

Phía bên kia màn hình là phần đầu giường và bức tường trắng, có lẽ là khách sạn. Dư Văn Gia cũng vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt.

“Cho em xem chỗ bị đập đi.” Dư Văn Gia nói.

“Không sao mà, chỉ hơi sưng một chút.” Trì Kính nghiêng đầu, đưa camera lên một chút, “Vài hôm nữa là hết.”

“Sao mà đánh bóng cũng bị đập trúng nữa.” Dư Văn Gia cau mày, “Anh đánh với ai?”

Trì Kính bật cười: “Lỗi tại anh, không chú ý né.”

“Đã chườm lạnh chưa?”

“Rồi.”

“Bôi thuốc chưa?”

“Cũng bôi rồi.”

“Mỗi ngày nhớ chườm lạnh, khi nào bớt sưng hãy chườm nóng. Đang chườm thì đừng xoa.”

“Biết rồi mà.”

Đây là lần đầu tiên hai người gọi video. Ban đầu Dư Văn Gia chỉ muốn xem vết thương của Trì Kính, nhưng sau khi dặn dò xong, cả hai cùng nhìn nhau qua màn hình, bầu không khí bỗng trở nên im lặng, có chút lúng túng khó gọi tên.

Thời tiết ở Vân Nam đã khá ấm áp, Dư Văn Gia mặc một chiếc áo thun đen, cổ áo bị nước từ tóc nhỏ xuống làm ướt loang lổ.

“Đi sấy tóc đi.” Trì Kính nói, “Kẻo lại cảm lạnh.”

“Bên này nóng mà.” Dư Văn Gia đáp.

“Nóng thì không cảm lạnh à?”

Dư Văn Gia tựa vào đầu giường, không nhúc nhích: “Muốn nhìn anh thêm một chút.”

Trì Kính khẽ mím môi: “Anh không tắt máy đâu, em cứ đi sấy tóc trước đi.”

Trong lúc Dư Văn Gia sấy tóc, Trì Kính đã chui vào trong chăn. Anh cảm thấy có lẽ mình bị quả bóng đó đập trúng nên đầu óc hơi không bình thường, rõ ràng có thể đợi Dư Văn Gia sấy tóc xong rồi gọi lại, vậy mà cứ phải giữ cuộc gọi video cho bằng được.

Dư Văn Gia sấy tóc xong trong năm phút, khi quay lại đã thấy Trì Kính nằm nghiêng trên giường.

“Buồn ngủ rồi à?” Dư Văn Gia hỏi.

“Không có.”

“Lúc ngủ nhớ cẩn thận, đừng nằm nghiêng, đừng để đè lên chỗ sưng ở trán.”

“Ừ.” Giọng Trì Kính có chút lười biếng, “Em có biết chắc khi nào về không?”

“Thứ sáu tuần sau.”

“Còn một tuần nữa à?”

“Ừ.”

Sợ Dư Văn Gia mệt, Trì Kính nói: “Vậy không nói nữa nhé, em nghỉ sớm đi.”

Dư Văn Gia khẽ “ừ” một tiếng, trước khi cúp máy còn nói: “Em nhớ anh.”

Trì Kính hơi khựng lại, tay cầm điện thoại lướt nhẹ ngón tay lên cạnh máy, còn chưa kịp đáp đã nghe Dư Văn Gia hỏi tiếp: “Còn anh, có nhớ em không?”

Trì Kính nhìn người trong màn hình, thành thật đáp: “Có.”

Bình Luận (0)
Comment