Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh

Chương 53

Thế là em liền ra mặt nhận danh phận vợ anh luôn à

Nụ hôn của Dư Văn Gia chẳng thể gọi là dịu dàng, mà là vụng về, không kỹ thuật, mang theo sự mạnh mẽ xen chút thô bạo. Ban đầu còn do Trì Kính chủ động, nhưng dần dần anh chỉ có thể bị động đáp lại. Anh mềm nhũn tựa vào người Dư Văn Gia, gáy bị giữ chặt, tay chân rã rời, đến cả đầu lưỡi cũng không còn sức lực.

Hai người đã hôn bao lâu, Trì Kính hoàn toàn không cảm nhận được. Khi Dư Văn Gia buông anh ra, cả người anh đều lạc lối, não thiếu oxy, đầu óc choáng váng.

Anh lơ mơ cúi đầu xuống, Dư Văn Gia đỡ cằm anh lên để anh ngẩng mặt.

Bây giờ trông Trì Kính không khác gì lúc say rượu lần trước - gò má ửng đỏ, ánh mắt mơ màng.

“Còn muốn hôn nữa không?” Trì Kính mỉm cười hỏi, giọng nói mềm mại có chút dính dính.

“Không cho à?”

Trì Kính nheo mắt lại, cố tình nói: “Không cho nữa.”

“Giờ nói câu đó không có tác dụng đâu.” Dư Văn Gia vừa nói vừa đặt tay ra sau gáy anh, làm bộ muốn hôn tiếp. Trì Kính cũng không né, bình thản nhắm mắt lại, sẵn sàng chờ cậu hôn, mặc dù đầu vẫn còn choáng đến mức như sắp ngã xuống bất cứ lúc nào.

Dư Văn Gia dừng lại cách môi anh chỉ một phân, khẽ thì thầm: “Không phải bảo không cho sao?”

Trì Kính mở mắt ra, nhìn thẳng vào Dư Văn Gia: “Trêu em thôi. Anh nói rồi mà, anh là của em. Em muốn thế nào cũng được.”

“Đừng có nói mấy câu đó hoài.” Dư Văn Gia nhắc nhở.

Trì Kính nhướn mày cười khẽ: “Sao vậy?”

“Anh nói xem?” Dư Văn Gia cụng nhẹ mũi mình vào mũi anh, “Em sẽ được đà lấn tới đấy. Giống như lúc nãy vậy.”

“Cho em được đà lấn tới mà.” Trì Kính đáp.

Dư Văn Gia không kìm được cắn nhẹ một cái lên môi Trì Kính, khiến anh khẽ rên vì đau. Dư Văn Gia dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa môi anh: “Nếu thật sự lấn tới thì anh phải chịu được đấy.”

Dư Văn Gia ôm Trì Kính nằm xuống, hỏi nhỏ: “Còn chóng mặt không?”

Trì Kính nhắm mắt khẽ cười: “Biết anh chóng mặt à?”

Giờ anh không chỉ chóng mặt, mà còn tê cả đầu lưỡi.

“Trông anh bây giờ y như lúc say rượu.” Dư Văn Gia dùng ngón trỏ khẽ cọ nhẹ lên mặt anh - nóng ran và ửng hồng, lại còn hay nói mấy lời khiến người ta xao xuyến, chẳng khác gì lúc uống nhiều.

Trì Kính khẽ “ừ” một tiếng: “Cảm giác giống thật. Say vì bị hôn.”

Dư Văn Gia nhẹ nhàng xoa hai bên thái dương cho anh: “Nếu không chóng mặt nữa thì em còn có thể hôn anh cả tiếng đồng hồ.”

Trì Kính bật cười: “Cho em cơ hội rồi mà, tại em không chịu lấy thôi.”

“Hôm nay để tạm đó, sau này bù từ từ.”

Được Dư Văn Gia xoa bóp thái dương, thần kinh Trì Kính dần thư giãn, rất nhanh liền thiếp đi. Hơi thở anh trở nên đều đặn, Dư Văn Gia kéo chăn đắp cho anh, rồi cúi xuống khẽ hôn lên vành tai.

Tối hôm trước cả hai đều không ngủ, lần này ngủ bù ở khách sạn đến tận trưa mới tỉnh.

Buổi chiều Dư Văn Gia phải đến bệnh viện tập hợp, cậu thức trước, đang thay đồ thì Trì Kính trên giường mơ màng tỉnh dậy.

“Buồn ngủ thì ngủ thêm chút nữa.” Dư Văn Gia đi đến cạnh giường, “Chiều em phải đến bệnh viện, lát nữa sẽ mang cơm ở nhà ăn về cho anh.”

“Không ngủ nữa đâu.” Trì Kính xuống giường, hỏi: “Người không liên quan cũng được vô nhà ăn bệnh viện ăn hả?”

“Anh là người không liên quan sao?”

Trì Kính chớp mắt cười hỏi: “Không phải à?”

“Ít nhất cũng là người nhà của bác sĩ mà.”

Trì Kính nheo mắt cười: “Vậy làm phiền người nhà đưa anh đi cùng nhé.”

Dư Văn Gia tiến lại gần, nói: “Người nhà muốn hôn một cái.”

“Hôn người nhà mà còn phải xin phép nữa à?”

Dư Văn Gia đặt tay ra sau gáy anh, cúi đầu hôn nhẹ. Hai người vừa mới chạm môi, bất ngờ có tiếng gõ cửa vang lên.

Cả hai đều khựng lại, Trì Kính nhìn ra phía cửa, cười đùa: “Có cần anh trốn đi một chút cho xong chuyện không?”

Nếu thật sự muốn trốn, Trì Kính đã chẳng bình thản thế này. Dư Văn Gia bóp nhẹ cằm anh, khẽ cười: “Sao anh phải trốn chứ.”

“Vậy thì không trốn nữa.”

“Nhìn anh có vẻ muốn trốn gì đâu.” Dư Văn Gia bật cười rồi rời khỏi anh, bước đến mở cửa.

Người đứng ngoài là Lý Triệt.

Tầng này toàn là bác sĩ của đội y tế, lúc này mọi người đã nghỉ ngơi xong và chuẩn bị xuống nhà ăn. Phòng của Lý Triệt ở ngay cạnh Dư Văn Gia, đến giờ nên hắn qua gọi cậu cùng đi ăn.

“Đi thôi, xuống ăn cơm.” Vừa liếc mắt thấy Trì Kính đứng sau Dư Văn Gia, Lý Triệt lập tức im bặt. Hắn trố mắt kinh ngạc nhìn người đang đứng phía sau.

“...Trì Kính?” Lý Triệt sững sờ gọi tên, như thể chưa kịp tin vào mắt mình.

Trì Kính mỉm cười, gật đầu chào hắn một cái: “Bác sĩ Lý.”

Lý Triệt vẫn chưa kịp phản ứng: “Sao cậu lại ở đây?”

“Đến thăm Văn Gia.” Trì Kính đáp.

Lý Triệt vẫn còn ngẩn ngơ: “Xa thế mà cũng đến à?”

“Ừ.” Trì Kính mỉm cười.

Cả ba người cùng nhau xuống nhà ăn của bệnh viện. Lúc đứng trong thang máy, trong lòng Lý Triệt cứ thấp thỏm khó hiểu. Hắn đâu có ngốc, tuy không rõ mối quan hệ giữa Dư Văn Gia và Trì Kính thân đến mức nào, nhưng thân đến mức này thì không thể không khiến người ta nghĩ ngợi, chưa kể Trì Kính còn đang mặc áo của Dư Văn Gia.

Lúc ba người ngồi ăn, Trì Kính ngồi đối diện hắn, lúc ấy Lý Triệt mới để ý đến chiếc nhẫn trên ngón áp út của Trì Kính. Hắn hơi bất ngờ, ánh mắt dừng lại một chút nhưng không tiện hỏi, dù sao quan hệ giữa hai người cũng chỉ là quen biết sơ sơ, hỏi nhiều e lại quá đường đột.

Ban đầu Lý Triệt còn tưởng Trì Kính và Dư Văn Gia có thể là kiểu quan hệ “đặc biệt” kia, nhưng thấy trên tay Trì Kính có nhẫn cưới, hắn lại tự phủ định suy đoán ban đầu của mình.

Khi ba người đang ăn, điện thoại của Trì Kính reo lên. Nhà ăn hơi ồn nên anh cầm máy ra ngoài nghe. Nhân lúc đó, Lý Triệt liền hỏi Dư Văn Gia: “Trì Kính kết hôn rồi à?”

“Ừ, kết rồi.”

“Thật á? Anh cứ tưởng cậu ấy còn độc thân chứ. Lần trước đi chơi chung còn chẳng thấy đeo nhẫn. Mới có hơn tháng mà đã cưới luôn rồi sao.” Lý Triệt liếc nhìn Dư Văn Gia, tỏ ra khá tò mò: “Cậu ấy có bạn gái từ trước à?”

“Không có.” Dư Văn Gia trả lời thẳng.

“Hả? Vậy là cưới chớp nhoáng sao?” Trì Kính đâu giống kiểu người kết hôn vội vã như vậy. Lý Triệt nghĩ, nếu chỉ mới quen hơn một tháng mà đã cưới rồi, người kia chắc chắn phải rất đặc biệt.

Lý Triệt chậc lưỡi vài cái, lại nhớ đến chuyện năm xưa Lục Tư Viễn từng theo đuổi Trì Kính mà không được, liền cảm thán: “Chuyện tình cảm vẫn do duyên phận cả thôi. Hồi đó Lục Tư Viễn cố gắng lắm mà vẫn không theo đuổi được, giờ người ta đã có vợ luôn rồi.”

Dư Văn Gia ngẩng đầu liếc nhìn Lý Triệt, ánh mắt có chút khó tả.

“Gì?” Lý Triệt nhìn Dư Văn Gia, chợt “hử” một tiếng: “Cậu nhìn anh kiểu đó là có ý gì?”

Nếu Lý Triệt không hỏi câu đó, chưa chắc Dư Văn Gia sẽ nói rõ chuyện giữa cậu và Trì Kính ngay lúc này. Nhưng bây giờ, khi cả hai đã đi xa đến vậy, việc công khai chỉ là chuyện sớm muộn. Cũng chẳng còn lý do gì để giấu nữa.

Dư Văn Gia nói: “Anh ấy không có vợ, mà có chồng.”

Lý Triệt đang gắp đồ ăn thì dừng tay lại: “Cái gì? Cậu ấy kết hôn với đàn ông á?”

Dư Văn Gia gật đầu: “Kết hôn với em.”

Lý Triệt trợn tròn mắt, đũa suýt nữa rơi khỏi tay.

Đúng lúc đó, Trì Kính quay lại. Anh nhìn thấy Lý Triệt ngồi đơ người, cứ trân trân nhìn Dư Văn Gia với biểu cảm gần như hoảng loạn.

Nhìn phản ứng đó, Trì Kính đại khái cũng đoán được hai người họ vừa nói chuyện gì.

Anh thản nhiên ngồi trở lại chỗ cũ, Lý Triệt quay sang nhìn anh, miệng mấp máy như thể không nói nên lời.

Trông hắn có vẻ muốn hỏi mà lại ngại, sợ Lý Triệt nghẹn đến nội thương, Trì Kính chủ động lên tiếng: “Có chuyện gì vậy?”

Lý Triệt quả thật đang rất bứt rứt, vừa bị hỏi liền thốt luôn ra: “Văn Gia vừa nói với tôi một chuyện… Cậu ấy bảo hai người kết hôn rồi?”

“Đúng vậy.” Trì Kính gật đầu.

Anh thừa nhận nhanh đến mức khiến Lý Triệt nghẹn ngay tại chỗ, nói không nên lời, ngập ngừng hồi lâu mới bật ra được một câu: “…Chúc mừng nhé.”

Trì Kính mỉm cười nói cảm ơn, cố làm dịu đi tâm trạng bối rối của đối phương: “Anh bất ngờ quá hả? Lúc nãy nhìn nét mặt anh giống như hoảng loạn lắm.”

Lý Triệt cười xòa: “Chứ sao nữa! Tôi còn không dám hỏi, sợ lỡ lời. Bảo sao hai người thân nhau thế, hóa ra là vợ chồng rồi à.” Nói xong lại liếc nhìn Dư Văn Gia, “Thằng nhóc này, kết hôn cũng không nói với anh một tiếng? Cũng không thèm mời?”

“Chúng tôi kết hôn hơi gấp.” Trì Kính giải thích thay, “Hôn lễ tổ chức đơn giản thôi, cũng không mời nhiều người.”

Lý Triệt là người biết điều, những gì nên biết thì biết, những gì không cần hỏi cũng không cố hỏi thêm.

Dư Văn Gia còn phải ở lại đây hai ngày nữa, còn Trì Kính thì ngày kia phải đi làm nên dự định về trong hôm nay. Một người đang bận việc cứu người, một người cũng có cuộc sống riêng, không thể cứ ở mãi bên nhau. Trì Kính đặt vé bay tối, lát nữa sẽ lên đường.

Ăn xong, Dư Văn Gia đưa Trì Kính về khách sạn lấy đồ. Vừa vào phòng, Trì Kính đi sau lưng hỏi: “Sao tự nhiên lại kể chuyện tụi mình kết hôn với Lý Triệt thế? Anh chỉ đi ra ngoài có ba phút, em công khai nhanh ghê ha.”

“Anh ấy hỏi mà.” Dư Văn Gia đáp, tiện thể nói thêm, “Anh ấy còn tưởng anh lấy vợ.”

Trì Kính bật cười: “Thế là em liền ra mặt nhận danh phận vợ anh luôn à?”

“Chồng.” Dư Văn Gia chỉnh lại.

Ai ngờ Trì Kính liền thuận miệng đáp: “Anh đây.”

Dư Văn Gia quay đầu nhìn anh một cái.

Trì Kính tiện tay đóng cửa phòng, nói nhỏ: “Gọi lại lần nữa nghe coi.”

Dư Văn Gia khựng lại một giây, rồi lập tức quay người ép anh dựa sát vào cánh cửa, cúi mắt nhìn anh không nói một lời.

Trì Kính hơi nhướng mày: “Sao? Không thích gọi anh như vậy à?”

Chỉ là một cách gọi thôi, nếu Trì Kính muốn nghe, lúc nào Dư Văn Gia cũng có thể chiều theo. Chỉ là cái miệng của anh quá biết trêu ghẹo, rõ ràng đang cố tình đùa giỡn mình, điều này Dư Văn Gia hiểu quá rõ.

“Sao không phải là anh gọi em?” Dư Văn Gia hỏi.

“Đương nhiên là được rồi.” Trì Kính ghé sát bên tai cậu, thấp giọng gọi một tiếng: “Chồng ơi.”

Gọi xong còn cong ngón trỏ, nhẹ nhàng cào cào vành tai cậu, hỏi: “Nghe vậy đã hài lòng chưa?”

Bình Luận (0)
Comment