Nhưng vẫn không chịu nổi
Dư Văn Gia không nói là hài lòng hay không, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Em sắp bị anh dỗ đến mức không phân biệt nổi phương hướng nữa rồi.”
Trì Kính bật cười, khẽ hỏi lại: “Anh dỗ như vậy em có vui không?”
“Đã lạc cả phương hướng rồi, anh nói xem có vui không.”
Trì Kính khẽ vuốt tai cậu, dịu dàng nói: “Vui là tốt rồi. Sau này Văn Gia của anh ngày nào cũng phải vui vẻ thế này.”
Trì Kính hay giỡn hớt, không phải vì gì khác, chỉ là muốn chọc cho Dư Văn Gia vui. Những năm tháng trước đó cậu giấu kín tình cảm, chắc là chẳng mấy khi thật sự vui vẻ. Giờ đây, Trì Kính tất nhiên muốn bù đắp hết thảy, muốn cho người anh yêu tất cả những điều tốt đẹp nhất, để từng khoảnh khắc đều là hạnh phúc.
Ánh mắt Trì Kính chăm chú nhìn Dư Văn Gia, bàn tay lướt từ tai đến má, từng chút một, dịu dàng chạm vào cậu.
Dư Văn Gia hơi nghiêng đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên cổ tay Trì Kính.
Trì Kính mỉm cười, vu.ốt ve gương mặt cậu: “Da mặt mềm thật đấy, trẻ trung có khác ha, mịn màng ghê.”
Dư Văn Gia bật cười, ôm lấy anh kéo vào lòng: “Sao mới nói mấy câu đã bắt đầu không đứng đắn rồi, chẳng giống anh trai gì cả.”
Nói xong liền cúi đầu, mặt kề vào mặt Trì Kính nhẹ nhàng cọ cọ, “Làm như anh không nhẵn nhụi ấy, anh cũng đâu thua gì em.”
“Lúc này mới nhớ ra anh là anh trai à?” Trì Kính nhướng mày, “Không phải em nói không muốn anh coi em là em trai sao, sao giờ lại tự vả rồi?”
Dư Văn Gia chỉ cười mà không đáp.
Trì Kính ngẩng đầu nhìn cậu: “Vậy để anh hỏi em, thế nào là ‘không đứng đắn’? Trước đây anh đứng đắn thật à?”
“Trước kia cũng chẳng đứng đắn mấy.” Dư Văn Gia nói, “Lần này về càng đặc biệt không đứng đắn.”
Trì Kính bật cười thành tiếng.
Vốn dĩ trong xương cốt anh đã chẳng phải người sống nghiêm túc khuôn phép gì cho cam. Trước một người nghiêm túc như Dư Văn Gia, thì cái kiểu chẳng đứng đắn ấy lại thành ra tự nhiên.
Bởi vì chọc ghẹo Dư Văn Gia, với anh chính là một niềm vui không tên.
“Em không thích à?” Trì Kính đưa cằm cọ nhẹ vào giữa xương quai xanh của cậu.
Dư Văn Gia im lặng một lúc, khẽ nói: “Thích.”
Lại im lặng thêm một lúc nữa, Dư Văn Gia mới chậm rãi nói: “Nhưng vẫn không chịu nổi.”
“Chịu không nổi sao?” Trong đáy mắt Trì Kính hiện lên ý cười rất nhạt, “Vậy anh quay lại làm người đứng đắn nhé?”
“Không được.” Dư Văn Gia siết nhẹ tay ôm lấy eo anh.
“Dù có được hay không thì anh cũng chẳng quay lại nữa đâu. Vốn dĩ anh là như vậy mà.”
Trì Kính sao nỡ lạnh lùng với Dư Văn Gia nữa, anh hôn nhẹ lên cằm cậu: “Anh vốn nên như vậy.”
Hai người ôm nhau thêm một lát, sau đó Dư Văn Gia phải quay lại bệnh viện, còn Trì Kính cũng chuẩn bị lên đường đến huyện thành.
“Đến nơi thì nhắn cho em nhé.” Dư Văn Gia nói, “Trước khi lên máy bay cũng nhắn, xuống máy bay cũng phải nhắn.”
Trì Kính cười đáp: “Biết rồi.”
Anh lái xe đưa Dư Văn Gia quay lại bệnh viện, hai người đứng tạm biệt nhau trước cổng.
Dư Văn Gia tháo dây an toàn, nghiêng người sang hôn lên môi Trì Kính.
“Trên đường cẩn thận nhé, lái xe chậm thôi.”
“Nhớ mỗi ngày báo bình an cho anh biết.” Trì Kính nói, “Anh chờ em về.”
Máy bay của Trì Kính khởi hành lúc tám rưỡi tối, anh xuất phát từ trưa nên thời gian vẫn khá dư dả. Trì Kính trả lại xe thuê ở huyện thành, rồi gọi xe mới để ra sân bay. Hai tin nhắn gửi cho Dư Văn Gia bên kia đều không trả lời, chắc bên bệnh viện vẫn còn rất bận.
Trì Kính về đến nơi đã là nửa đêm. Suốt một ngày một đêm bôn ba trên đường, về đến nhà mệt đến mức không mở nổi mắt, anh chẳng buồn tắm rửa, ngã xuống giường là ngủ luôn.
May mà hai ngày tới là cuối tuần, không cần phải dậy sớm.
Mấy hôm trước Trì Kính có nhờ vả Lục Tư Viễn một việc, định bụng sẽ mời y ăn một bữa coi như đáp lễ. Anh gọi điện hẹn Lục Tư Viễn đi ăn, Lục Tư Viễn ở đầu dây bên kia cười nói: “Có gì to tát đâu, khách sáo vậy làm gì.”
Trì Kính cũng cười: “Không tính chuyện vừa rồi, riêng chuyện lần trước cậu dẫn tôi đi cắm trại cũng đủ mời lại một bữa rồi?”
Lục Tư Viễn bật cười: “Vậy thì được.”
Hai người hẹn thời gian xong, Trì Kính nói: “Vậy nhé, không làm phiền cậu nữa.”
Anh vừa định cúp máy thì bị Lục Tư Viễn gọi lại: “Trì Kính.”
“Hửm? Còn chuyện gì à?”
“Cậu…” Giọng Lục Tư Viễn hơi ngập ngừng, “Cậu với Văn Gia, hai người ở bên nhau à?”
“Ừm, đúng vậy.”
“Kết hôn rồi?”
“Phải.”
Lục Tư Viễn bật cười: “Tôi nghe Lý Triệt kể, cậu ấy bảo gặp cậu hôm qua.”
“Tôi cũng đoán vậy. Ngoài anh ấy ra thì chẳng còn ai nữa.”
“Thật ra tôi cũng đoán được phần nào rồi.” Lục Tư Viễn nói, “Hôm đó đi cắm trại, chắc lúc đó hai người đã ở bên nhau rồi đúng không?”
“Lúc đó thì chưa.”
Bên kia đầu dây, Lục Tư Viễn khẽ nhướng mày, hơi bất ngờ: “Trông không giống lắm.”
Trì Kính cười: “Thật sự là chưa. Lúc đó chắc vẫn đang trong giai đoạn làm quen, thăm dò lẫn nhau thôi.”
“Vậy mà hai người kết hôn nhanh thật.”
“Ừ, đúng là hơi nhanh.”
Từ lâu Lục Tư Viễn đã không còn suy nghĩ gì với Trì Kính nữa, nên nói năng cũng rất thoải mái: “Nói thật, tôi không nghĩ cậu sẽ kết hôn, lại còn với con trai.” Y bật cười, “Thật sự khá bất ngờ.”
Trì Kính nói: “Tôi cũng chẳng ngờ.”
“Nhưng nếu là Dư Văn Gia,” Lục Tư Viễn chậm rãi nói, “lại thấy cũng hợp lý.”
Trì Kính khẽ cười: “Sao lại thế?”
“Cảm giác thôi.” Lục Tư Viễn ngẫm nghĩ, “Cảm giác hai người ở bên nhau, người khác không xen vào được. Hôm sinh nhật đó, cậu ngồi cạnh cậu ấy, tôi đã thấy có gì đó là lạ. Không nói chuyện khác, riêng Văn Gia đã rất xuất sắc rồi. Hai người đến với nhau cũng không có gì khó hiểu.” Y ngừng một chút, cảm khái: “Tốt thật đấy. Gặp được đúng người là chuyện rất hiếm có.”
Trì Kính nhẹ giọng “ừ” một tiếng: “Đúng vậy.”
Dư Văn Gia trở về vào chiều ngày thứ tư. Khi máy bay hạ cánh, Trì Kính vẫn đang trong giờ làm nên không thể ra sân bay đón. Dư Văn Gia đi công tác gần một tháng, hôm nay hai bên gia đình hẹn nhau cùng ăn bữa cơm, địa điểm là nhà ông cụ.
Trì Kính phải tăng ca, là người đến muộn nhất.
Nhà ông cụ có sân rộng, phòng ăn được tách riêng thành một gian riêng biệt. Trì Kính bước vào, ánh mắt đảo qua một vòng rồi dừng lại ở phía Dư Văn Gia. Từ lúc Trì Kính bước vào, ánh mắt Dư Văn Gia đã luôn dõi theo anh. Bên cạnh cậu có một chỗ trống, chính là chỗ của Trì Kính.
Trì Kính chào hỏi mấy vị trưởng bối một tiếng rồi đi thẳng về phía Dư Văn Gia. Anh đến bên cậu, khẽ xoa đầu một cái, dịu giọng nói: “Cuối cùng cũng về rồi.”
Dư Văn Gia kéo ghế giúp anh, Trì Kính cởi áo khoác treo lên lưng ghế rồi ngồi xuống, tiện tay nắm lấy tay cậu, sờ nhẹ một cái rồi nói: “Mặc ít quá rồi. Tay lạnh thế này.”
Khí hậu ở đây không giống Vân Nam, trời vẫn chưa đủ ấm để mặc áo ngắn tay. Cả bàn ai cũng mặc áo dài tay, chỉ riêng Dư Văn Gia là mặc mỗi chiếc áo thun. Cậu mặc vậy từ lúc trên máy bay, về đến nhà cũng chưa thay đồ hay khoác thêm gì.
“Không lạnh.” Dư Văn Gia đáp.
Tay hai người nắm chặt dưới gầm bàn, không ai nhìn thấy.
“Hôm trước sốt còn chưa sợ à? Thời tiết thế này dễ cảm lắm, đừng có lúc nào cũng mạnh miệng bảo không lạnh. Không lạnh mà tay lạnh ngắt thế này sao?”
“Em vừa mới rửa tay thôi.”
Dư Văn Gia ngồi bên phải Trì Kính, tay phải của anh bị cậu nắm chặt không buông, thành ra không ăn cơm được. Thấy đối phương có vẻ không định thả tay, Trì Kính nghiêng đầu nhìn cậu, ngón tay cựa quậy trong lòng bàn tay Dư Văn Gia, mỉm cười nói khẽ: “Không cho anh ăn cơm nữa à?”
Dư Văn Gia liếc anh một cái rồi mới chịu buông tay.
Nghĩ cũng thấy buồn cười, cả hai đường đường là vợ chồng hợp pháp, vậy mà trước mặt trưởng bối, đến nắm tay còn phải lén lút như mấy đứa trẻ mới yêu.
Nghĩ đến đây, Trì Kính không khỏi bật cười trong lòng, Dư Văn Gia chẳng phải đúng là một “cậu nhóc” sao.
Trước mặt người lớn, hai người cũng không tiện gần gũi quá. Lắm lúc chỉ là chạm nhẹ ngón tay, hoặc lén lút cào cào vào lòng bàn tay nhau.
Giữa bữa, Trì Kính ra ngoài nghe điện thoại, nói khá lâu, chừng mười mấy phút. Dư Văn Gia ra tìm thì thấy anh vẫn đang nghe máy, anh đứng trong sân, quay lưng về phía phòng ăn. Dư Văn Gia không đến làm phiền, chỉ dựa lưng vào tường chờ. Chờ khoảng hai phút, Trì Kính mới cúp máy.
Anh quay người lại liền thấy Dư Văn Gia đang đứng đó, dáng vẻ thoải mái tựa vào tường, mặc áo thun đen và quần thể thao, đơn giản mà toát lên vẻ gọn gàng, sạch sẽ, rất thu hút.
Chưa cần nói đến tình cảm, riêng vẻ ngoài, Dư Văn Gia đã là một người rất điển trai, nổi bật giữa đám đông.
Sân rộng và vắng, đối với họ mà nói cũng coi như một không gian riêng tư.
Trì Kính biết cậu muốn gì, cất điện thoại vào túi, nhìn cậu nói: “Lại đây.”
Dư Văn Gia bước tới, đứng trước mặt anh.
Trì Kính hơi mở rộng hai tay: “Cho em ôm cái.”
Dư Văn Gia không nói lời nào liền vòng tay ôm lấy anh.
Cằm Trì Kính tựa nhẹ lên vai cậu, bàn tay chầm chậm vuốt lưng, giọng thì thầm: “Mấy hôm nay chắc mệt lắm phải không?”
“Cũng ổn. Mệt nhất là trong lòng.”
Trì Kính bật cười khẽ: “Mệt trong lòng? Vì chuyện gì?”
“Vì anh.” Dư Văn Gia nghiêng đầu, khẽ hôn lên vành tai anh, “Vì nhớ anh.”
Hai người cũng không làm gì quá thân mật, chỉ đứng trong sân ôm nhau một lúc.
Chẳng bao lâu sau, cánh cửa phòng ăn mở ra, mẹ Dư bước ra ngoài. Bà định sang bếp bên lấy thêm bát súp, vừa ra đến sân đã bắt gặp cảnh hai người đang ôm nhau.
Ánh mắt Trì Kính vô tình chạm đúng ánh mắt mẹ Dư, anh hơi ngượng ngùng buông tay ra, khẽ gọi một tiếng: “Mẹ ạ.”
Dư Văn Gia cũng ngoảnh đầu lại, gọi theo: “Mẹ.”
Mẹ Dư mỉm cười dịu dàng: “Mẹ ra bếp lấy cái bát, làm phiền hai đứa rồi.”
Trì Kính hiếm khi thấy ngại như vậy, chỉ biết cười cười, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Bà đi vào bếp lấy bát, Dư Văn Gia cũng theo vào. Mẹ Dư quay đầu lại liếc nhìn: “Con theo vào làm gì đấy? Muốn lấy đồ à?”
“Con giúp mẹ lấy bát.” Dư Văn Gia nói.
Mẹ Dư bật cười: “Có mấy cái bát thôi mà cũng cần con giúp à.”
Bà lấy mấy bát súp trong tủ, vừa làm vừa hỏi: “Văn Gia, bây giờ con với Tiểu Kính sống với nhau tốt chứ?”
“Rất tốt ạ.”
Bà quay người lại, hỏi: “Tốt kiểu gì? Là kiểu mà con vẫn mong muốn ấy hả?”
Dư Văn Gia khẽ gật đầu: “Vâng.”
Mẹ Dư mỉm cười đầy trìu mến, bước đến vỗ nhẹ vào cánh tay cậu:c“Tốt lắm. Vậy là điều ước thành hiện thực rồi, đúng không?”
“Mẹ đã biết từ lâu rồi ạ?”
“Con nói xem?” Bà khẽ vỗ lên trán cậu một cái. “Con là con trai mẹ đấy.”
Dư Văn Gia cười, đón lấy mấy cái bát trong tay mẹ.
Ăn tối xong, hai người cũng không nán lại nhà ông nội lâu. Ngồi một lúc rồi cả hai cùng về nhà.
Dư Văn Gia kéo vali vào phòng khách, Trì Kính đi theo sau, tay vừa đưa lên tháo nút áo vest. Anh cởi áo khoác rồi tiện tay ném lên sofa, đang định tháo cà vạt thì Dư Văn Gia buông vali, đi lại gần hôn anh một cái.
Nụ hôn đến nhanh mà kết thúc cũng nhanh.
Trì Kính nhướng mày nhìn cậu: “Tiến bộ rồi đấy, lần này biết tự hành động không cần xin phép nữa.”
“Anh đừng nói linh tinh.” Dư Văn Gia nhéo nhẹ vành tai anh. “Em không cần xin phép từ lâu rồi.”
Trì Kính không nói gì, chỉ cười cười. Anh mặc áo sơ mi, thắt cà vạt, tay còn đặt trên nút thắt. Rồi anh buông tay xuống, ngẩng cằm ra hiệu cho Dư Văn Gia: “Giúp anh tháo đi.”