Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Chương 13

Khương Nghê vẫn còn nhớ rất rõ. Tần Nghiễn chê loại thuốc này quá mềm, hút không đã gì cả.

Năm ấy, tuyết phủ trắng xóa trấn Khang Lâm. Cô đứng dưới tán thông đen cuối hoàng hôn. Ánh chiều tà vẽ lên những vệt màu lung linh trên nền đen trắng của cành cây khẳng khiu.

Cô mặc chiếc áo khoác lông vũ rộng thùng thình của Tần Nghiễn. Ống tay áo quá dài, chỉ miễn cưỡng lộ ra những đầu ngón tay trắng mềm. Cô vươn tay kéo nhẹ ống tay anh. Trong đôi mắt cô in hình núi tuyết và rừng thông mờ ảo như tranh mực.

“Anh hút thử xem, anh không hút làm sao biết nó mềm hay không chứ?”

Tần Nghiễn hai tay đút túi áo khoác, đứng bất động. Cô bá lấy cánh tay anh, ghé sát lại: “Vậy anh cho em thử điếu của anh đi, em xem… có ‘cứng’ không?”

“Khương Nghê.” Tần Nghiễn nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười: “Thần núi Cống Lạp đang nhìn em đấy.”

Thần núi Cống Lạp là một bà chúa tuyết cao quý. Một người thánh thiện trong truyền thuyết, lúc nào cũng bảo hộ bình an cho muôn phương.

Khóe môi Khương Nghê cong lên nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt đó tựa như vầng trăng khuyết. Cô nhẹ nhàng ghé sát vào anh, hơi thở thơm tho cố tình lướt qua hõm cổ Tần Nghiễn, thủ thỉ đầy mê hoặc: “Có người nhìn, chẳng phải lại càng kí.ch thí.ch hơn sao?”

Ánh mắt Tần Nghiên khẽ hạ xuống, dừng lại trên người cô, sâu thẳm khó đoán. Rồi bất chợt, khóe môi anh khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong quyến rũ: “Em muốn thử cảm giác mạnh hả?”

Giọng nói trầm khàn của anh, tựa như thứ men say được ủ lâu năm, chỉ một chút nhấn nhá ở cuối câu cũng đủ sức thổi bùng ngọn lửa khát khao trong lòng cô. Khương Nghê cảm thấy hưng phấn và choáng váng xâm chiếm đáy mắt trong veo của mình.

Làm sao có thể không say đắm đây?

“Cô gái, cô gái gì ơi?” Tiếng ông chủ cửa hàng hoa quả lại vang lên hai lần.

Khương Nghê giật mình hoàn hồn. Cô đang đeo khẩu trang nên đối phương hiển nhiên không nhận ra.

“Quả táo này, cô có muốn lấy không?” Ông chủ hỏi.

Khương Nghê nhận ra mình đã đứng trước quầy thu ngân, tay đang cầm một quả táo. Tần Nghiễn đứng ngay phía trước cô, anh đang nghiêng đầu nhìn cô.

Khương Nghê lí nhí: “À, dạ lấy ạ.”

Tần Nghiễn cất lời: “Tính chung.”

Cả hai cùng lúc nói ra.

Khương Nghê thoáng khựng lại: “Không cần, tôi…”

“Tít…..”

Ông chủ đã quét mã.

Khương Nghê: “….”

Ánh mắt Khương Nghê lướt qua chiếc điện thoại trên tay Tần Nghiễn. Cô chợt nhận ra, dường như vẫn là mẫu máy anh dùng cách đây năm năm trước.

Tần Nghiên đã cầm bao thuốc lá và sải bước ra ngoài. Ông chủ cửa hàng giúp Khương Nghê cho táo vào túi ni lông rồi đưa cho cô. Khương Nghê xách túi, bước ra khỏi tiệm trái cây.

Giờ này, bên ngoài khu trường quay vẫn sáng đèn, có đoàn làm phim đang tụ tập ăn uống. Khương Nghê bước đi vô vị, có chút hối hận vì đêm nay lại ra ngoài mua táo.

Cô lại nhìn quả táo trong túi ni lông, những mảnh ký ức cũ kỹ chợt hiện về.

“Tần Nghiễn, em muốn ăn táo.”

“Muốn ăn thì tự mua.”

“Không, em muốn anh mua cho cơ.”

“……”

Cô với tay nắm lấy tay áo Tần Nghiễn. Anh khẽ cau mày, giây tiếp theo lại đưa tay đỡ lấy cô: “Đi đứng thì phải nhìn đường chứ em.”

Cô ngẩng đầu, nhìn gương mặt tuấn tú, góc cạnh của người đàn ông, khóe môi cong lên.

“Nhìn đường……” 

Giọng nói trầm thấp quen thuộc của người đàn ông vang lên. Khương Nghê chợt hoàn hồn. Cô vội nhìn về phía trước mặt, ngay giữa đường có một viên gạch.

Khuất trong bóng tối, bóng dáng cao ngất của Tần Nghiễn ẩn hiện mờ ảo. Thế nhưng giọng nói trầm ấm, đầy nam tính kia, Khương Nghê dù có muốn cũng không thể quên được.

Khương Nghê cẩn thận bước qua viên gạch vỡ, quay đầu tìm kiếm Tần Nghiễn.

Anh tựa lưng vào bức tường, gáy hơi nghiêng, điếu thuốc đang nhả khói nhẹ kẹp hờ trên môi. Tần Nghiễn khẽ nâng mắt, thong thả kẹp điếu thuốc vào giữa các ngón, đôi mắt sắc lạnh quét qua người Khương Nghê.

Trong ánh sáng nửa sáng nửa tối, ngũ quan của anh càng trở nên rõ nét và thu hút. Chỉ một cái ngẩng đầu hay cúi xuống, ánh sáng và bóng đổ dường như trải dài vô tận, đưa Khương Nghê trở về với hình ảnh Tần Nghiễn ngày nào.

Sự chính trực và nét bất cần hòa quyện lạ thường trong khí chất anh. Từng nét nơi khóe mắt đều toát lên vẻ ngông nghênh, thậm chí trong đôi mắt sâu thăm thẳm, lạnh lẽo ấy, Khương Nghê còn nhìn thấy một sự tàn lụi âm thầm, như gấm vóc mục rữa, cháy thành tro tàn, để lại vẻ hoang sơ, tịch mịch.

Lúc bấy giờ, cô tò mò muốn tìm hiểu.

Liệu một người đàn ông như anh, khi trái tim xao động, có nét gì đáng yêu không? Và khi tình yêu gõ cửa, anh sẽ trở nên dịu dàng hay mạnh mẽ hơn?

Giờ đây, bốn mắt chạm nhau, những mảnh kí ức hỗn loạn ùa về. Nó dữ dội tựa trận bão tuyết năm xưa ở Khang Lâm, càn quét khắp cánh đồng hoang, xé toạc cả bầu trời, mang theo sức mạnh gần như hủy diệt mà ập tới cô.

Âm thanh huyên náo từ những cửa tiệm nhỏ thi thoảng lọt vào, nhưng rồi lại mờ đi, tựa như bị ngăn cách bởi một trận bão tuyết. Không gian xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại hai người họ đối diện nhau, ánh mắt dán chặt vào một điểm. 

“Ọt ọt……”

Một âm thanh đột ngột xé toạc không gian im lặng, phá vỡ ánh mắt chạm nhau không lời. Khương Nghê giật mình cụp mi, thoáng chút lúng túng.

“Bữa tối chỉ có một quả táo thôi à?” Tần Nghiễn lên tiếng hỏi.

“Có cả rau xanh nữa.”

“Chỉ là rau luộc không à?”

“……”

Tần Nghiễn nghe nói giới nghệ sĩ rất chú trọng giữ dáng, nhưng không ngờ ở Khương Nghê lại có một phương pháp giữ dáng độc đáo như vậy. Anh nhìn cô, một cô gái với thân hình mảnh mai, được bao bọc trong chiếc áo len kim đen, bên dưới là quần jeans dài đến mắt cá chân.

Đôi chân gầy như que tăm thế này thì cần gì phải ăn kiêng nữa chứ.

“Ấy!” Khương Nghê còn chưa kịp phản ứng, Tần Nghiễn đã bước tới hai bước, giật lấy cái túi trên tay cô: “Anh làm gì vậy?”

“Tịch thu.”

“?”

Tần Nghiễn nắm lấy ống tay áo len rộng thùng thình của cô, kéo cô đi về phía cửa hàng nhỏ bên cạnh.

“Anh đừng có kéo kéo tôi như thế.” Khương Nghê gạt tay anh ra.

Tần Nghiễn quay người nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm: “Khi ấy em cứ giằng co mãi, tôi có mở miệng nói gì đâu?”

Không.

Dù lời lẽ chẳng nhiều, nhưng anh lại có thói quen nhíu mày. Và mỗi khi đôi mày rậm ấy nhíu lại, dù có chút khó chịu hay bất lực ban đầu, thì cuối cùng anh vẫn sẽ đầu hàng trước những đòi hỏi có phần ngang ngược của cô.

Lời đáp trả như một mũi tên trúng đích, khiến Khương Nghê câm nín. Một cảm giác choáng váng ập đến, như thể cô vừa trực tiếp chứng kiến tòa án của số phận đang phán quyết.

Sau chút lưỡng lự, cả hai cũng bước vào. Khương Nghê lướt mắt qua thực đơn treo tường, nhận ra ngay đây là một quán mì.

“Nhìn xem, cô muốn ăn gì?”

“Tôi không ăn.”

Tần Nghiễn thoáng nhìn cô.

“Mai chạy quanh núi đấy. Tính xỉu dọc đường cho người ta khiêng về hả?”

Khương Nghê: “……”

“Ọt ọt….”

Bỗng dưng, chiếc bụng “réo” lên một tiếng không đúng lúc tựa như muốn biểu tình với Khương Nghê.

Khương Nghê mím môi: “Dù có ăn, tôi cũng không thể ăn ở đây được.”

Tần Nghiễn khó hiểu.

“Anh có muốn mai lên hot search không?” Khóe môi Khương Nghê nhếch nhẹ, cô hỏi ngược lại.

Tần Nghiễn: “…….”

Nhìn Tần Nghiễn trầm mặc, một cảm giác đắc thắng ập đến trong lòng Khương Nghê. 

Tần Nghiễn hẳn cũng nhận ra sự sơ suất của mình. Anh áy náy nói lời xin lỗi với chủ tiệm. Sau đó kéo tay áo Khương Nghê, nhanh chóng rời đi.

“Này, anh đi nhanh quá rồi đó!” Khương Nghê thở d.ốc, gần như không theo kịp tốc độ của Tần Nghiễn.

Anh dừng phắt lại, bàn tay đang nắm chặt bỗng nới lỏng: “Đợi tôi ở đây.”

Tần Nghiễn bước vào tiệm trái cây, rồi chẳng mấy chốc lại đi ra, vẫn với chiếc túi nhựa trên tay. Khi anh đến gần, Khương Nghê mới nhìn rõ món đồ vừa được thêm vào. Đó là một gói mì bò sốt cay.

“Anh muốn tôi ăn cái này sao?”

Tần Nghiễn không đáp lời.

“Anh biết không, đã năm năm ròng tôi chẳng động đến món này. Chỉ một chén thôi, tôi sẽ phải chạy bộ…”

Tần Nghiễn ngắt lời, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô: “Có muốn ăn không?”

Khẽ chạm vào ánh mắt đen sâu của anh, Khương Nghê thầm đáp trong lòng: Muốn chứ.

Mì gói, thứ mà lâu lâu cô lại thèm đến cồn cào, nhưng lần nào cô cũng tự nhủ phải kiềm chế.

“Muốn ăn thì im lặng mà ăn.”

Tần Nghiễn chỉ cần nhìn thôi cũng biết.

Cả hai cứ thế đi, một người đi trước, một người theo sau. Anh vẫn giữ sự im lặng quen thuộc, còn cô lại để tâm trí mình bay lượn tới những miền suy tưởng khác.

Thật kỳ lạ, mỗi khi nhớ lại việc ăn mì gói, hình ảnh Tần Nghiễn lại hiện lên rõ nét trong tâm trí cô. Lần ấy, tuyết rơi dày đặc, đột ngột phủ trắng cả vùng Khang Lâm, khiến cả hai bị mắc kẹt giữa con đèo. Anh đã chẳng ngại khó khăn, mượn nước nóng từ phòng trực của lính gác, cẩn thận pha cho cô một tô mì gói nóng hổi, vị sườn hầm nấm hương ấm lòng.

Giữa tiết trời se lạnh, tô mì nóng hổi như xoa dịu cả cơ thể và tâm hồn.

Trong số ít ỏi những ký ức về mì gói của Khương Nghê, đó lại là bát mì ngon nhất mà cô từng được ăn.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã tới cổng khu vực trường quay. Tấm rèm cửa được vén lên, Tần Nghiễn bước vào phòng bảo vệ. Khương Nghê đứng bên ngoài, tai cô lọt tiếng anh cất lời hỏi xin: “Anh trai, cho tôi xin nước nóng để úp bát mì với.”

“Khách sáo gì chứ, cứ tự nhiên mà dùng.”

Người đàn ông này kiệm lời, ấy vậy mà chẳng khó khăn gì để làm quen với bất cứ ai. Thực ra, phần lớn thời gian anh chỉ lười mở lời, như thể đó là sự kiêu hãnh ngấm vào tận xương tủy.

Vài phút sau, Tần Nghiễn xuất hiện với bát mì nghi ngút khói trên tay: “Phòng họp hay phòng nghỉ?”

Khương Nghê đáp: “Phòng họp đi.”

Vì là không gian khép kín, mùi hương trong phòng nghỉ cứ lưu luyến mãi chẳng chịu bay đi đâu.

Tần Nghiễn thoáng sững sờ nhìn cô, như thể không ngờ cô lại vâng lời đến vậy.

Hai người tiến đến phòng họp gần nhất.

Tần Nghiễn một tay đẩy nhẹ, cửa liền hé mở.

Tiếng ‘tách’ gọn lỏn, công tắc được bật, ánh sáng trắng tinh khôi lập tức bủa vây khắp phòng họp. Cả không gian bỗng chốc bừng sáng, giống hệt một giảng đường đại học với những hàng ghế dốc.

Vừa đặt tô mì xuống bàn, Tần Nghiễn đã sải bước đến khung cửa sổ. Khương Nghê lặng lẽ ngồi vào chỗ, chống cằm, ngắm nhìn tấm lưng vững chãi của người đàn ông.

Tô mì gói năm ấy, ngon đến độ khắc sâu vào ký ức cô, trở thành hương vị tuyệt vời nhất. Bao năm tháng trôi qua, một thoáng xúc cảm bất chợt lại khiến cô thèm được nếm lại hương vị ấy một lần nữa.

Vậy là cô cứ thế đi theo anh.

Tần Nghiễn chợt quay người, bắt gặp đôi mắt trong veo, tinh khiết của cô.

Cả hai như có sợi dây vô hình, ánh nhìn cứ thế tìm thấy nhau trong thoáng chốc.

Khương Nghê bật cười: “Anh có thấy nơi này cứ như một lớp học đại học không?”

Tần Nghiên đáp lại bằng một tiếng “ừ” trầm thấp rồi tiến đến đứng ngay trước bàn. Dáng người cao lớn của anh sừng sững đối diện, buộc Khương Nghê phải ngước nhìn để bắt gặp ánh mắt anh.

Trong đôi mắt trong veo ấy. Đuôi mắt hơi cong vút, đồng tử đen láy như hút trọn cả ngàn vì sao. Hình ảnh đó gợi nhớ về màu tuyết và ánh trăng diệu kỳ nhất trên núi Cống Lạp của những năm về trước.

Tần Nghiên cụp mi, lướt qua vẻ trong sáng đến khó tả trong đôi mắt Khương Nghê. Anh khẽ cúi đầu nhìn đồng hồ Bắc Đẩu nơi cổ tay: “Thêm một phút thôi.”

Khương Nghê khẽ nhướng mày: “Anh cứ đứng chình ình thế, tôi ăn kiểu gì đây?”

Tần Nghiễn mím môi, rõ ràng đang đợi cô nói tiếp.

Khóe môi Khương Nghê khẽ cong, ngón tay thon dài chống cằm, đôi mắt sáng lấp lánh như sao.

“Anh cứ nhìn tôi ăn như thế, tôi lại dễ liên tưởng đến cô giám thị ngày xưa. Cô ấy cứ đứng cạnh dòm bài thi, làm tôi tiêu hoá không nổi mớ bài luôn á.”

Tần Nghiễn: “……”

Cô vẫn vậy, mọi lý lẽ đều do cô nắm giữ.

Trong căn phòng họp, Tần Nghiễn khẽ nhếch cằm, ra hiệu cho Khương Nghê nhích vào phía dãy bàn sáu người.

“Ngồi bên cạnh không được à?” Khương Nghê lướt mắt qua chỗ ngồi gần lối đi.

“Tôi ngồi bên cạnh như vậy, cô không sợ tiêu hóa không nổi à?”

“……?”

Tần Nghiên cười khẩy, chất giọng trầm khàn đầy cuốn hút. Khương Nghê dõi theo bóng lưng cao lớn của anh, cho đến khi anh ngồi lên trên chiếc ghế sau lưng cô.

“Được rồi đó, cô ăn đi.”

Tiếng nhắc nhở của Tần Nghiễn vang lên sau lưng cô.

Khương Nghê rũ mi, ánh mắt dán chặt vào chiếc hộp mì bò hầm đỏ thẫm. Cô từ từ bóc lớp giấy bạc, hương thơm nóng hổi bay ra. Kia không còn là mùi vị quen thuộc của năm xưa, nhưng sự ấm áp thì vẫn vẹn nguyên.

Hơi nóng làm đôi mắt trong veo của cô chợt rưng rưng.

Khương Nghê khẽ hít mũi, cầm nĩa lên và gẩy mì. Bên dưới những sợi mì lộn xộn, cô chạm phải một miếng gì đó cứng và gẩy lên. Là một lát xúc xích.

Món này, sau khi cô chính thức gia nhập giới giải trí, đã trở thành một điều cấm kỵ trong chế độ ăn uống của cô.

“Này, chàng trai lạnh lùng kia ơi.” Khương Nghê mười chín tuổi cười hì hì, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết: “Thêm cho em một cây xúc xích nữa đi. Mì gói mà không có xúc xích thì chẳng khác nào linh hồn lìa khỏi xác đâu chứ!”

Tần Nghiễn liếc nhìn cô, khẽ nhếch mép. “Có mà ăn là may rồi, đừng có được voi đòi tiên.”

Trên xe, vỏn vẹn một bát mì. Tần Nghiễn thì cứ thế nuốt trọn bữa tối bằng mấy miếng bánh quy nén khô khốc.

Phòng họp bậc thang tĩnh mịch đến lạ. Khương Nghê vẫn giữ nguyên ánh mắt cụp xuống, ăn uống hết sức từ tốn. Ngay cả tiếng húp mì cũng nhỏ đến không ngờ.

Một lúc sau, đáy hộp mì đã lộ diện. Bên trong đó chẳng còn sót lại dù chỉ một sợi.

Khương Nghê từ từ đứng lên.

Phía sau, Tần Nghiễn cũng vừa đứng dậy.

Khương Nghê xoa xoa cái bụng nhỏ chẳng tồn tại: “Anh có biết, một bát mì tôm này tiêu tốn của tôi hết 2000 cái nhảy dây không?”

Rõ là được voi đòi tiên.

Tần Nghiên nhìn cô. Ánh mắt sâu thẳm và tĩnh lặng, hệt như những tảng đá bị sóng biển vỗ về trong đêm tối.

Cái cách cô nói chuyện vừa rồi, phảng phất chút kiêu kỳ đáng yêu chẳng hề cố ý. Đây mới chính là Khương Nghê mà anh biết.

Trước đây, điều cô thích nhất chính là làm nũng với anh một cách bất cần lý lẽ.

Cánh tay Khương Nghê đang đặt trên bụng dưới bỗng chốc cứng đờ. Cô thừa nhận mình rất sợ cái nhìn của Tần Nghiễn. Bởi vì, cô sẽ chẳng thể nào giữ mình lại, mà cứ thế tự nguyện say đắm vào đôi mắt đen hút hồn ấy.

Khoảng lặng trùm xuống, ngột ngạt.

Anh nhẹ nhàng lướt qua cô, thu dọn mấy thứ còn sót lại trên bàn.

“Tần Nghiễn.”

Anh dừng tay trong thoáng chốc, ánh mắt vẫn hướng xuống.

Khương Nghê bất chợt khựng lại, bản thân cô cũng không hiểu vì sao mình lại vừa gọi tên anh như vậy.

Khoảnh khắc cô cất tiếng gọi tên anh, sau bao ngày xa cách đã khiến không gian như ngưng đọng.

Một sự lúng túng khó tả len lỏi giữa hai người.

Khựng lại một nhịp, Khương Nghê vội vàng chữa cháy. Lời nói không qua não cứ thế tuột ra: “Món này không ngon đâu, lần sau đổi sang canh gà hầm nấm hương nhé.”

Lời vừa thốt ra, ngay cả cô cũng ngẩn người.

Tần Nghiễn ngước mắt, ánh nhìn đặt trọn lên người cô.

Anh nhếch môi, ánh nhìn toát lên vẻ bất cần đầy quyến rũ.

“Khương Nghê.” Anh gọi tên cô, chất giọng khẽ khàng nhưng đầy uy lực.

“Đừng có được voi đòi tiên.”

Ký ức ngủ yên bất chợt ùa về, chẳng khác nào ánh sáng trắng bùng lên trong căn phòng rực rỡ, xua tan mọi góc khuất, không còn chút u ám nào vương lại.

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong đáy sâu đen thẳm của Tần Nghiễn, Khương Nghê thấy rõ hình ảnh ngẩn ngơ của chính mình.

Một tầng ánh sáng mỏng lắng đọng trong mắt anh, cái nhìn đó tựa như ngọn lửa đang rực cháy.

Bình Luận (0)
Comment