Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Chương 14

Tháng Ba ở Thành Đô, ngày ngắn hơn đêm.

Khương Nghê cuộn mình trên sofa êm ái trong căn suite khách sạn sang trọng, bên cạnh là cuốn thi tập bìa xanh ngọc lục bảo. Những đóa hoa mùa hạ rạng rỡ như nhảy múa trên trang bìa. Ở phía góc dưới cùng đã sờn nhẹ vì những lần lật giở.

Suốt mấy năm qua, cuốn thơ đó đã trở thành vật bất ly thân của cô, sánh đôi cùng sợi dây cầu vồng ấy. Hai thứ đó tựa như một lời nhắc nhở về những điều quý giá.

Cánh mắt vừa nhắm lại, ánh sáng và hình ảnh trong đầu liền chạy qua như ngựa phi nước đại, tất cả đều là chuyện cũ năm năm trước ở cao nguyên Xuyên Tây.

Trừ khoảng thời gian đầu cả hai cách biệt, Khương Nghê đã hiếm khi nào nghĩ đến những điều này, có lẽ do tối nay cô và Tần Nghiễn tiếp xúc quá đỗi gần gũi.

Hình ảnh Cống Lạp phủ đầy tuyết lại ùa về trong tâm trí cô. Tuyết trắng xóa cuồn cuộn, che kín cả bầu trời, như thể muốn hóa bạc mái đầu của cả hai chỉ sau một đêm.

Mãi cho đến tận năm giờ sáng hôm đó, khi cô vẫn còn ngái ngủ thì bị Tần Nghiễn đánh thức. Xe cứu hộ cuối cùng cũng đến.

“Xe cứu hộ đến rồi.”

Khẽ mở mắt, tầm nhìn của Khương Nghê vẫn còn hơi nhòe. Nhiệt độ trong xe thật dễ chịu, cô ngồi ở hàng ghế sau, đắp trên người chiếc áo khoác nam màu đen. Mùi xà phòng ở cổ áo thật thanh khiết, sạch sẽ đến lạ.

Bên ngoài cửa sổ xe, một màu trắng xóa vô tận, chẳng thể nhìn thấy điểm dừng.

Dù đội cứu hộ đã đến, thế nhưng dường như họ đang bận rộn với một vụ tai nạn khác. Khi tiếng gõ cửa kính xe vang lên, Tần Nghiễn biết đó là chủ chiếc xe đang được xử lý. Anh từ tốn hạ cửa kính xuống.

“Chào anh.” Người đó hơi chững lại, chắc hẳn là bị cái lạnh buốt từ ánh mắt và khí chất của Tần Nghiễn làm cho ngần ngại. Anh ta liếc nhìn hàng ghế sau rồi lên tiếng.

“Xe cứu hộ đến rồi, anh có muốn tôi đưa đến bệnh viện trong thành phố kiểm tra không?”

Lời này hướng về phía Khương Nghê, cũng như thành phố được nhắc đến không đâu khác chính là Thành Đô, cách cô ba trăm cây số về phía sau.

Nơi cô đã liều mạng chạy trốn, làm sao có thể có chuyện quay lại chứ?

“Không cần.” Khương Nghê đã tỉnh, buông một lời đáp lạnh lẽo.

“À… vậy thì…”

“Không.” Khương Nghê khẽ lắc đầu, lời từ chối bật ra tự nhiên, gọn lỏn như thể đã kịp suy đoán được câu hỏi sắp đặt trên môi người đối diện.

Người vừa đến thoáng chút ngượng ngùng, không gặng hỏi thêm, chỉ liếc mắt nhìn Tần Nghiễn rồi bỏ đi.

Gió lạnh từ cửa sổ xe ùa vào, xé tan chút hơi ấm còn sót lại.

Khương Nghê kéo chiếc áo khoác phao đen lên cao hơn, che kín cằm và sống mũi, chỉ còn đôi mắt đen láy, trong veo lộ ra ngoài. Hàng mi rậm và dài khẽ cụp xuống, giấu đi ánh sáng trong đáy mắt.

Trong gương chiếu hậu, ánh mắt của Tần Nghiễn chạm phải ánh nhìn vô hồn của cô.

“Cô định không về thật sao?” Anh đã nắm bắt được điều đó từ cuộc đối thoại chập chờn của họ.

Không có dấu hiệu gì cho thấy cô bé này sẽ quay đầu.

Khương Nghê ngước mắt, ánh nhìn của cả hai chạm nhau qua tấm gương chiếu hậu.

Cô lắc đầu.

Anh im lặng, không biết phải nói gì thêm.

Không gian trong xe bỗng trở nên đặc quánh, nặng nề đến nghẹt thở.

Một lúc lâu sau, Tần Nghiễn khẽ nói: “Tôi không tiện đưa cô đi cùng đâu.”

Anh là đàn ông trưởng thành, mà lại để một cô gái xa lạ ngồi trong xe thế này, quả thực có chút bất tiện.

“Em hứa sẽ ngoan mà.”

“……”

Khoang xe lại chìm vào tĩnh lặng.

“Chờ đường thông, tôi sẽ đưa em đến thị trấn gần nhất.”

Khương Nghê im lặng. Thị trấn nhỏ phía trước chính là Khang Lâm, đích đến đầu tiên trong chuyến đi của cô.

Cánh cửa xe bật mở, Tần Nghiễn cầm bao thuốc lá trên bảng điều khiển và bước xuống. Qua tấm kính xe sẫm màu, ánh nhìn của Khương Nghê đọng lại trên bóng dáng anh. Anh cắn điếu thuốc giữa đôi môi, khẽ nghiêng đầu, châm lửa.

Bình minh hé rạng trên đỉnh núi tuyết sừng sững.

Làn sương trắng tan biến vào không trung, tựa như bức tranh thủy mặc giao hòa cùng màu tuyết bất tận, phác họa nên vẻ đẹp góc nghiêng đầy cuốn hút của anh.

Khương Nghê chỉ biết ngắm nhìn anh, từ gương mặt cương nghị đến điếu thuốc trên những ngón tay gầy guộc, rõ ràng mạch lạc. Đặc biệt là những đầu ngón tay có chút chai sần, cứ như sinh ra để chạm vào da thịt cô, tạo nên một sự rung động khó diễn tả thành lời.

Cảm giác này, thật dễ khiến con người ta nghiện.

“Bịch!”

Một tiếng động rất nhỏ, có thứ gì đó khẽ tuột khỏi túi áo phao. Khương Nghê cúi xuống nhặt lên, đó là một tấm thẻ quân nhân.

Trên ảnh thẻ nền đỏ, người đàn ông mặc quân phục thẳng thớm, cà vạt đồng màu ép sát cổ áo sơ mi lính, vô cùng ngay ngắn.

Mái tóc húi cua quen thuộc, gương mặt đẹp trai cùng đường nét sắc sảo. Nhưng khi khoác lên mình bộ quân phục này, vẻ ngoài của anh lại càng thêm phần uy nghiêm, chính trực.

Ánh nhìn của Khương Nghê dừng lại ở mục tên….Tần Nghiễn.

Thì ra anh tên là Tần Nghiễn.

Nhìn sang cột tuổi, anh hơn cô những năm tuổi.

Sinh nhật anh lại đúng vào tháng một.

*

Trong căn phòng khách sạn, Khương Nghê khẽ rũ mi, đưa tay với lấy tập thơ đang đặt trên bàn.

Đó là tập thơ “Những Con Chim Bay Lạc” của Tagore(1).

Ngày còn bé xíu. Những lúc có mẹ ở bên, bà thường thủ thỉ bên tai cô những vần thơ ngọt ngào, đặc biệt là Tập Thơ Những Con Chim Bay Lạc của Tagore này. Mẹ của cô yêu nhất câu ‘Sống như đóa hoa mùa hạ’, bà thường nói: “Con gái à, đời người phải sống như đóa hoa mùa hạ bung nở rực rỡ, rồi tĩnh lặng như đêm thu dịu êm. Khi sống thật kiêu sa, khi ra đi thì thật bình thản.”

Thuở ấy, Khương Nghê còn quá bé để hiểu thấu những lời ấy. Chỉ đến khi trưởng thành, cô mới vỡ lẽ, cả cuộc đời này, mẹ cô đã sống đúng như câu thơ bà yêu thích nhất.

Bà rời đi khi tuổi đời vừa chạm ngưỡng hai mươi lăm, cái tuổi rực rỡ như đóa hoa hạ đang độ khoe sắc nhất.

Nhưng Khương Nghê chẳng thích câu thơ ấy. Câu mà cô tâm đắc lại là một câu khác kìa.

Khẽ lật trang thơ ố vàng, những dòng chữ in nhỏ xíu đập vào mắt Khương Nghê – “Em là cánh chim giữa trời hoang, tìm thấy bầu trời trong ánh mắt anh.”

Trước mắt cô hiện lên đôi mắt ấy, thăm thẳm màu mực, sâu hút.

Anh đã đến vào những ngày tháng cô đơn và lạc lõng nhất cuộc đời cô, trao cho cô sự ấm áp và bình yên mà bao năm cô luôn kiếm tìm. Mãi cho đến sau này, cô vẫn luôn khao khát nó như thuở ban đầu, dù biết rằng đó là liều thuốc độc, là ngọn lửa thiêu thân.

Anh nói: Khương Nghê, đừng có được voi đòi tiên.

Khương Nghê chỉ lặng lẽ ngẩng mặt, dùng cuốn thơ che đi nửa khuôn mặt.

Được voi đòi tiên sao?

Không, không chỉ vậy thôi đâu.

Cô đã nghĩ mình sẽ bỏ qua, nếu Tần Nghiễn không đến gần.

Nhưng khoảnh khắc anh chạm vào, cô đã không thể dừng lại. Niềm khao khát như được anh lấp đầy từng khoảng trống, từ nhỏ bé đến bao la.

*

Sáng hôm sau, bầu trời nặng trĩu những đám mây đen.

Đêm qua, dự báo đã cảnh báo Thành Đô sẽ đón một trận mưa rào mạnh. Y như rằng, đến gần trưa nay, cơn mưa đã trút xuống không ngừng. Bởi vậy, buổi tập huấn chiều nay đành phải hủy bỏ. Cổ Hạng Đào đã chuyển hướng, cùng mọi người tiếp tục đọc kịch bản.

Buổi đọc kịch bản hôm nay, phần cao trào chính là cảnh đội y tế cùng đội cứu hộ Hồng Sao dốc sức cứu người giữa hiện trường nhà sập. Cổ Hạng Đào đã cẩn thận mời Tần Nghiễn đến nghe để có cái nhìn chân thực nhất.

Tống Uy Hành và Khương Nghê đang nhập tâm với đoạn đối thoại của mình trong phòng họp, thì tiếng nói của Tần Nghiễn bỗng vang lên, cắt đứt mạch cảm xúc.

“Chỗ này chưa đúng,” Tần Nghiễn khẽ cụp mắt, ngồi lặng lẽ trên ghế. Anh không hề cầm kịch bản, chỉ lẳng lặng lắng nghe từ đầu đến cuối.

“Theo kịch bản, đây phải là một không gian sinh tồn dạng mái dốc. Thế nên, điểm đột phá để tìm kiếm cứu nạn phải ở tầng một của bức tường không bị hư hại, và vị trí cấp cứu đúng nhất là ở phía Tây, không phải Đông.”

Cả phòng họp như nín thở, những cái nhìn bối rối cứ quẩn quanh. Tần Nghiễn khẽ nâng mi, đối diện với bao ánh mắt dò xét ấy, anh hít một hơi thật sâu trước khi đứng lên.

Anh sải bước đến chỗ Cổ Hạng Đào, tay cầm lấy hai chiếc cốc trên bàn. Kịch bản dày cui được lật mở. Chỉ trong thoáng chốc, anh đã phác thảo một bản đồ kiến trúc đơn giản lên đó.

“Khi động đất xảy ra, bức tường bên này đã đổ sập hoàn toàn.” Tần Nghiễn rút một chiếc cốc ra, kịch bản đang đặt trên những chiếc cốc nghiêng đi: “Đây chính là một không gian sinh tồn đơn giản nhất kiểu mái dốc.”

Anh gõ nhẹ ngón tay lên vị trí còn lại, nơi chiếc cốc vẫn nằm yên: “Đây mới đúng là chỗ cần sơ cứu cho nhân vật chính.” 

Cổ Hạng Đào lặng đi một chút. Chi tiết nhỏ nhặt này, ông đúng là đã không để tâm đến.

Từ vị trí chếch phải Cổ Hạng Đào, tầm nhìn của Khương Nghê hoàn toàn hướng về phía Tần Nghiễn. Cô kinh ngạc nhận ra, anh không hề có kịch bản trong tay. Ấy vậy mà chỉ dựa vào đoạn hội thoại của họ, đã có thể chỉ ra những chi tiết vô lý trong cốt truyện.

Tần Nghiễn khom lưng, hai tay chống chặt mép bàn trước mặt, ánh mắt không rời.

Trong tích tắc, anh quay mặt đi. Vô tình khiến cho Khương Nghê bất ngờ va phải đôi mắt đen hun hút của anh.

Anh chẳng hề né tránh, dường như đã biết trước từ lâu cô đang nhìn mình.

Khẽ giật mình, Khương Nghê vội cụp mắt. Cô cố ý cắt đứt ánh nhìn giao nhau, ngón tay mềm mại siết chặt mép kịch bản.

Những giọt mưa nặng trĩu ào ào trút xuống ô cửa kính phía sau, tạo thành những đường nước không theo quy luật nào. Rầm! Một tia sét giáng xuống…..

“Đội trưởng!” Trương Hải Lâm lao vội vào, tay quệt ngang vệt nước trên mặt: “Mái che tạm ở phía đông nam trường quay sập rồi, có người của đoàn phim đang mắc kẹt bên dưới!”

Sắc mặt Tần Nghiễn thay đổi ngay lập tức. Cùng lúc anh xoay người, tập kịch bản đặt hờ trên cốc kia đổ xuống, kéo theo toàn bộ mô hình kiến trúc sụp đổ không còn gì. Cổ Hạng Đào còn đang loay hoay giữ chiếc cốc chao đảo, Tần Nghiễn đã chẳng còn ở lại, lập tức rời khỏi phòng họp.

Cơn mưa như trút nước bên ngoài. Ánh chớp vụt sáng xé đôi bầu trời đặc quánh, rồi lại nhanh chóng chìm vào giữa những tầng mây đen nặng nề.

Ngoài khung cửa sổ, cơn mưa nặng hạt cứ thế trút xuống. Từng giọt tí tách trên mặt kính, tạo thành những dòng nước xiên vẹo, làm mờ đi tầm mắt của Khương Nghê.

Bầu trời bị những cụm mây chì nặng trĩu đè nén. Một dáng người cao ráo, mạnh mẽ bất ngờ xông vào màn mưa như trút.

Dù khung cảnh chẳng rõ nét, nhưng Khương Nghê vẫn nhìn rõ mồn một.

Buổi đọc kịch bản phải tạm dừng đột ngột. Cổ Hạng Đào quyết định cho cả đoàn nghỉ ngơi, đồng thời cùng với các nhân viên khác đi kiểm tra các vấn đề an toàn trong đoàn làm phim của mình.

Khương Nghê vừa về đến khách sạn đã đi đi lại lại không ngừng trong phòng khách dưới ánh mắt dõi theo của Tiểu Khả. Sự bất an hiện rõ mồn một trên từng bước chân của cô.

“Đăng Đăng à, chị làm sao thế?”

Bước chân Khương Nghê khựng lại, ánh mắt cô dán vào màn mưa dày đặc ngoài ô cửa kính sát đất.

Cô khẽ liếm môi, cố nén sự bồn chồn đang dâng lên trong lòng: “Không có gì đâu.”

Tiểu Khả nhíu mày, chớp chớp mắt đầy vẻ khó hiểu.

Khẽ hít sâu một hơi, Khương Nghê thả mình xuống sofa gần đó, tiện tay với lấy kịch bản trên bàn trà. Cô vùi đầu vào đó, tìm cách xao nhãng bản thân.

Thời gian cứ thế trôi đi, từng chút một. Khương Nghê ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, kim giờ đã dịch chuyển từ số ba sang số bốn lúc nào không hay.

Kịch bản trong tay cô vẫn mở đúng trang của một giờ trước, như thể thời gian đã ngưng đọng.

Khương Nghê không thể nào tập trung được. Thay vào đó, ký ức lại đưa cô trở về những ngày đầu năm, khi đang quay phim ở nước ngoài. Một bản tin đã in sâu vào tâm trí cô về việc một thành viên IAR đã hy sinh bản thân, bị thương tật vĩnh viễn, trong nỗ lực giải cứu một người mắc kẹt dưới đống đổ nát trong trận sóng thần Naga.

Ban đầu, khi Cổ Hạng Đào tìm đến, nhắc về kịch bản “Ngược Lối” thì cô đã bị chủ đề cứu hộ ấy mê hoặc hoàn toàn.

Thử hỏi có công việc nào lại đầy rẫy hiểm nguy đến thế? Ấy vậy mà những con người ấy, vẫn luôn một lòng xông pha vào tâm điểm của hiểm nguy, bất chấp mọi thảm họa. Đúng như lời ca tụng của bao người là họ chính là ngọn hải đăng thắp lên hy vọng sống cho những trái người đang chìm trong tuyệt vọng.

“Trời ơi, kinh khủng vậy à?” Tiếng Tiểu Khả đột ngột cất lên, cắt ngang dòng tư tưởng của Khương Nghê. Cô bật ngẩng đầu lên: “Cái gì mà kinh khủng?”

Tiểu Khả đưa điện thoại đến trước mặt Khương Nghê: “Là đoàn phim dân quốc bên cạnh đó, đang quay ở Thành Đô thì cái trường quay tạm bị sập nửa bên.”

Khương Nghê nhìn màn hình điện thoại, cả một mảng tường đổ nát đập vào mắt, đồng tử khẽ co lại. Mưa như trút nước, khắp nơi lầy lội, tan hoang. Một nhóm người đang nỗ lực cứu hộ, chỉ thấy bóng lưng họ.

Ánh mắt lướt qua, không thấy bóng dáng Tần Nghiễn đâu cả.

“Sao cái phim trường này lại đổ sập được chứ? Không biết những người bên trong có ổn không, đã được cứu ra chưa?” Tiểu Khả thì thầm, lòng dâng lên một nỗi lo lắng.

Khương Nghê đã đứng bên ô cửa kính, nhìn ra ngoài. Nền trời đặc quánh một màu u ám, mưa trút xuống như thể cả ngân hà đang dốc cạn, nhấn chìm mọi thứ vào bóng tối mịt mù.

Khi màn đêm buông xuống, thông tin về vụ sập phim trường tạm thời ở Thành Đô nhanh chóng trở thành tâm điểm. Ngay lập tức, hàng loạt đoàn làm phim đang quay tại đây đồng loạt trấn an dư luận, khẳng định họ đang ráo riết kiểm tra an toàn, đặt sự an nguy của diễn viên và toàn bộ ê-kíp lên hàng đầu.

Trong nhóm chat chung, Khương Nghê bắt gặp tin nhắn mới nhất của Cổ Hạng Đào @Tất_cả_mọi_người: “Huỷ buổi tập trung ngày mai do thời tiết.”

Một nhân viên trong đoàn làm phim gửi ảnh hiện trường phim trường đổ nát: [Nghe nói huấn luyện viên của chúng ta bị thương rồi.]

Khương Nghê sững sờ trong thoáng chốc, rồi bất ngờ đứng bật dậy. Tiểu Khả đang ngồi ở đầu ghế sofa bên kia, chớp chớp mắt khó hiểu: “Sao vậy chị?”

Đầu óc Khương Nghê như ngưng đọng trong giây lát, rồi cô cấp tốc lao về phía cửa.

“Nè! Đăng Đăng, chị định đi đâu vậy?”

Đáp lại lời gọi của Tiểu Khả là một tiếng “Rầm!” đinh tai, cánh cửa phòng bị đóng sập không chút nương tay.

Tiểu Khả đứng sững, vội vã vứt miếng táo đang ăn dở, chân mang dép lê lẹt quẹt: “Chị chờ em đã! Ngoài trời thì đang mưa như trút nước còn chị thì không cầm theo ô nữa đó!”

Khương Nghê đã nhanh chóng chạy đến thang máy, nhưng nó vẫn đứng im ở tầng 16, không có dấu hiệu di chuyển. Cô quay phắt lại, lao vào lối thoát hiểm bên cạnh. Dưới ánh đèn cảm ứng lần lượt sáng lên, Khương Nghê vịn chặt tay vịn, đôi chân không ngừng nghỉ, gần như là phóng như bay từ tầng mười xuống.

Ngoài khách sạn, mưa trút xuống như thác.

Trời đất như xích lại gần, chỉ cách nhau gang tấc bởi những tầng mây đen kịt đang đè nặng lên phim trường rộng mênh mông.

Chỉ một chấm vàng leo lét của đèn đường lạc lõng trong bóng đêm, nơi cơn mưa nặng hạt đang không ngừng xối xả.

Khương Nghê cứ thế nhào vào màn mưa như thác đổ, chỉ vài bước thôi là đã ướt sũng từ đầu đến chân. Gió giật mạnh, mưa lạnh buốt tát vào mặt, cô quệt tay rồi dồn sức chạy về phía khu nhà kính đã đổ nát.

Một luồng sáng vụt đến từ phía xa, phơi bày những đường mưa liên hồi, dày đặc trong vệt sáng xuyên qua màn đêm u ám.

Khương Nghê hơi chững bước, nheo mắt lại, sự xuất hiện đột ngột của ánh sáng khiến cô nhất thời chưa kịp thích ứng.

Chiếc SUV đen vừa dừng bánh.

Không chần chừ, cửa xe bật mở, để lộ một thân hình cao ráo, nam tính từ vị trí tài xế. Chiếc dù đen cũng ngay lập tức được giương lên, che chắn.

Chú thích:

Tagore: tên phiên âm là Ra-bin-đra-nát Ta-go, tên khai sinh Rabindranath Thakur, 7 tháng 5 năm 1861 – 7 tháng 8 năm 1941, biệt danh: Gurudev, Kabiguru, và Biswakabi) là một nhà thơ Bengal, triết gia Bà La Môn, nhạc sĩ và nhà dân tộc chủ nghĩa người Ấn Độ được trao Giải Nobel Văn học năm 1913, trở thành người châu Á đầu tiên đoạt giải Nobel. Ông còn là tác giả của bài Quốc ca Ấn Độ (Jana Gana Mana) và Bangladesh (Amar Sonar Bangla). Quốc ca của Sri Lanka lấy cảm hứng từ các tác phẩm của ông.
Bình Luận (0)
Comment