Giúp anh… cởi áo ra.
Ánh mắt Khương Nghê chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm của Tần Nghiễn. Nơi đó dường như ẩn chứa chút trêu chọc. Vì bản thân anh tin chắc cô sẽ không dám, không dám có quá nhiều tiếp xúc thân thể với anh.
Một dòng cảm xúc đối nghịch trỗi dậy trong cô, thứ cảm giác tưởng chừng đã ngủ yên.
“Vậy thì, đành làm phiền cô rồi, cô Khương.” Tần Nghiễn khẽ lên tiếng, lời lẽ nghe sao mà khách sáo đến lạ.
Cánh tay anh vẫn giữ nguyên tư thế lửng lơ, ánh mắt hạ xuống, những tia trêu chọc và vẻ tinh quái trong đáy mắt chẳng chút che giấu.
Rõ ràng, anh công khai thừa nhận với Khương Nghê rằng mọi chuyện đều do anh cố tình gây ra, nhằm khiêu khích cô, vì anh tin cô sẽ không dám.
Bất chợt, một ngón tay thon thả lướt nhẹ, móc lấy mép chiếc áo phông xanh thẫm.
Cảm giác mềm mại, mịn màng khó tả từ đầu ngón tay cô lướt qua, khiến ánh nhìn của Tần Nghiễn thoáng ngưng đọng, toàn thân anh vô thức trở nên căng thẳng.
Khương Nghê ngước mắt, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào anh, một tia khiêu khích nhẹ nhàng dấy lên.
Khóe môi Tần Nghiễn bất chợt cong lên, đáy mắt gợn sóng cười nhàn nhạt, ngay cả giọng nói trầm thấp cũng dường như thấm đẫm ý cười.
“Cô sờ đi đâu đấy?” Anh hỏi.
Trái tim Khương Nghê đập mạnh, ngón tay cô lập tức cứng lại. Ngón cái cô chạm vào chiếc khuy kim loại hoài cổ, cảm nhận được một sự căng chặt lạ thường.
Nóng ran.
Ngón tay thoáng chốc bỏng rát, Khương Nghê khẽ nắm lấy mép vải cotton: “Phiền đội trưởng Tần nhấc tay lên cao một chút.”
Cô nén lại mọi bối rối và ngượng ngùng, đôi môi đỏ mọng khẽ mím, gương mặt vẫn giữ vẻ bình thản.
Tần Nghiễn khẽ cúi nhìn cô, nụ cười nơi khóe môi vẫn vương vấn.
Anh chiều theo ý cô, lại nâng cao tay thêm một chút.
Giá mà Khương Nghê chịu khó diện đôi cao gót thì đã không phải hối hận thế này.
Chiếc áo thun vải cotton bị vén cao, để lộ từng đường nét rắn rỏi, quyến rũ. Cô không những không giúp Tần Nghiễn cởi được áo mà còn vì muốn kéo nó xuống, lỡ tiến thêm một bước nhỏ.
V.òm ng.ực vững chắc, mang theo hơi nóng của cơ thể, tỏa ra mùi hormone nam tính pha lẫn hương xà phòng thanh mát.
Khương Nghê đảo mắt, bối rối không biết giấu đi đâu.
Ánh mắt cô vô thức lướt qua, rồi dừng lại trên một vết sẹo chéo dài khoảng hai tấc ở ngực trái của Tần Nghiễn. Vết thương đã lành, hằn lên một đường màu hồng nhạt.
Chỗ này, ngày xưa, làm gì có vết sẹo nào.
Khóe mắt Khương Nghê thoáng qua sự ngỡ ngàng, trong khi đầu ngón tay cô vẫn còn nắm chặt mép áo thun thì nó đã bị giật phắt đi.
“Vẫn ngốc như ngày nào.”
Câu nói nhẹ tênh, như gió thoảng qua.
Tần Nghiễn kéo vạt áo, khéo léo xoay người khi rút tay về, không cho Khương Nghê nhìn thấy vết thương trước ngực nữa.
Khi anh bình thản cởi bỏ quần áo, Khương Nghê mới bàng hoàng nhận ra mình vừa bị lừa một vố.
Anh công khai trêu chọc cô, lại còn trắng trợn chê cô ngốc.
Ngốc đến mức khó tin như thế này đây.
Nhớ lại căn nhà gỗ nhỏ bé dưới chân núi tuyết năm nào. Khi đó cô cứ mãi chật vật với chiếc khóa kim loại trên thắt lưng, không sao tháo ra được. Tần Nghiễn đã nhận xét về cô chỉ với một câu như thế.
Sắc hồng nhạt trên gò má vừa kịp lắng xuống lại bỗng chốc bừng lên, bỏ lỡ cơ hội phản pháo anh.
Để cô dễ dàng hơn, Tần Nghiễn đã ngồi xuống mép giường. Tay đưa gói vô trùng và thuốc sát trùng đến trước mặt Khương Nghê.
“Phiền cô Khương rồi.”
Khẽ chạm vào vết xước trên vai Tần Nghiễn, ngọn lửa giận nhỏ bé trong lòng Khương Nghê lập tức tắt ngúm.
Anh vẫn quay lưng lại với cô, để tấm lưng trần phơi bày hoàn toàn trước mắt cô.
Từng đường nét cơ thể gợi cảm đến nhức mắt, thế nhưng trên bờ vai phải lại vương một vệt xanh tím loang lổ cùng những hạt máu li ti.
Nhìn thôi cũng đủ thấy đau.
Khương Nghê nuốt khan, bàn tay đang xé túi vô trùng chợt hơi run lên, nhưng giọng điệu vẫn không chút khoan nhượng: “Không phải anh nói mình có thể tự xoay sở à?”
“Với cái nhìn vừa rồi của cô, tôi thật sự không thể không nghe theo.”
Bàn tay Khương Nghê cầm que bông khẽ siết lại.
Tần Nghiên đang nói đến ánh mắt cô nhìn anh khi cô y tá yêu cầu anh cởi áo.
“Tôi không có.” Khương Nghê nhỏ giọng phản bác, khí thế đã yếu hẳn đi.
“Ừm.” Tần Nghiễn khẽ đáp, dường như chấp nhận sự yếu lòng của cô. Giọng anh nhàn nhạt nhưng đầy ẩn ý bổ sung: “Dù sao thì cũng chỉ mình cô được thấy, tôi đây chẳng có gì để mất.”
Trái tim Khương Nghê đột ngột thắt lại, que tăm bông trong tay cô cũng vì thế mà gãy đôi.
Tần Nghiễn liếc nhìn cô, ánh mắt lướt qua tia thẩm định mỏng manh.
Một lúc sau, anh chậm rãi quay đầu lại: “Cô Khương, cô nhẹ tay thôi nha.”
Khương Nghê: “……”
Cầm chiếc tăm bông mới tinh từ gói vô trùng, Khương Nghê nhẹ nhàng vặn nắp tuýp thuốc.
Đập vào mắt cô là mảng da bầm tím đến đáng sợ. Tay cô cầm que bông mà vẫn chưa dám chạm vào. Lần đầu tiên phải làm công việc bôi thuốc cho người khác, Khương Nghê thật sự sợ hãi không biết liệu mình có làm hỏng mọi chuyện hay không.
Ở phía trước, Tần Nghiễn đột nhiên nói thêm hai từ rất khẽ: “Không đau.”
Anh cứ như thể đã nhìn thấu tâm tư cô từ lâu, một cách tinh tế. Chỉ hai từ ấy, vậy mà lại có thể xoa dịu nỗi sợ hãi và bối rối đang giằng xé trong lòng cô.
Khương Nghê cố gắng tiết chế lực tay. Cô nhẹ nhàng thoa lớp thuốc mát lạnh lên từng chấm máu li ti, tỉ mỉ từng chút một.
Mỗi lần bông gòn mềm mại chạm vào da thịt, tựa như một nụ hôn khẽ khàng. Tần Nghiễn cụp mắt, môi mím chặt thành một đường sắc lạnh, bắp tay anh khẽ căng lên từng thớ cơ.
Không phải vì đau.
Mùi thuốc mát lạnh quyện cùng hương thơm đặc trưng của cô. Tần Nghiễn đã ngửi thấy ngay khi Khương Nghê lại gần. Một mùi hương trong trẻo như sương đêm đọng lại trên cỏ dại, nhưng cũng quyến rũ tựa đóa hồng nở trong hoang mạc.
Mùi hương ngọt ngào đến nao lòng len lỏi trong không khí lạnh lẽo, như một lời mời gọi đầy quyến rũ.
Sau khoảnh khắc choáng váng vì cái lạnh, là cảm giác say đắm, triền miên không dứt.
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên ngoài hành lang, phá vỡ sự tĩnh lặng: “Vâng, tôi biết rồi. Anh yên tâm, lát nữa tôi sẽ liên hệ với bệnh viện ngay.”
Người đến là bác sĩ Lý.
Tiếng bước chân đều đặn tiến lại gần, rồi sau tấm rèm xanh “cạch!” Tiếng cửa phòng y tế mở tung.
Không còn đường lui, Khương Nghê nhanh chóng khuỵu người xuống cạnh giường. Cô ôm chặt lấy bông băng và thuốc mỡ. Chiếc giường bỗng trở thành lá chắn duy nhất của cô trong khoảnh khắc cấp bách đó.
Khổ nỗi chiếc giường quá thấp, chẳng tài nào che nổi dáng người cô. Khương Nghê hoảng hốt dịch sang bên nửa bước, vội vàng kéo ống quần Tần Nghiễn, rồi khuỵu hẳn xuống trước mặt anh, ý muốn dùng thân hình cao lớn của người đàn ông để che chắn cho mình.
Cô ngước mắt nhìn Tần Nghiễn, đôi mắt trong veo bỗng sáng rực lên, ẩn chứa sự hoảng loạn tột độ. Nếu ai đó bắt gặp cô và anh trong tình cảnh này, ở chung một phòng, thì có nói cả trăm lời cô cũng không thể nào giải thích nổi.
Ngón tay thon dài của Khương Nghê siết chặt vạt áo quân phục hơi cứng, cô lại rướn người thêm chút nữa. Sự hoảng loạn xâm chiếm tâm trí, cô lén liếc nhìn về phía tấm rèm, chắc chắn rằng mình sẽ không bị phát hiện, rồi vội vàng thu ánh mắt về, cả người gần như vùi hẳn vào lòng Tần Nghiễn.
Tần Nghiên khẽ dang rộng chân, mi mắt rủ xuống, không rời mắt khỏi người phụ nữ đang quỳ gối trước mặt anh. Mái tóc đen mềm mại xõa sau lưng, che đi bờ vai thon thả, ẩn hiện một mảng da trắng ngần dưới cổ, mịn màng như ngọc quý.
Hàng mi dày khẽ động, che đi những cảm xúc sâu kín. Từ góc nhìn của anh, cô chỉ lộ ra chiếc mũi nhỏ hơi đỏ vì cảm cúm và đôi môi căng mọng, mời gọi.
Hương thơm quyến rũ dường như mãnh liệt hơn, là sự giao thoa đầy mê hoặc giữa chút lạnh giá của sương sớm nơi hoang dã và vẻ kiều diễm của đóa hồng cô độc. Một sự đối lập đầy kịch tính nhưng lại gợi cảm đến nhức nhối, len lỏi vào từng nhịp thở.
Tần Nghiễn không cách nào dứt được tầm nhìn khỏi bờ môi đỏ mọng mềm mại của Khương Nghê.
Cảm nhận được sự chú ý, Khương Nghê ngước lên. Khoảnh khắc mắt hai người giao nhau, cô khẽ liếm môi, đôi môi đỏ mọng ánh lên sắc nước.
Cái đẹp đầy hoang dại ấy mang theo một sự mê hoặc chết người, khơi dậy trong anh một thôi thúc muốn xâm chiếm và tàn phá.
Anh muốn có được cô, muốn thấy đóa hồng dại nở rộ như mây trời rực lửa này.
Tần Nghiên ngoảnh mặt đi, cố gắng rời tầm mắt, yết hầu anh khẽ trượt lên xuống.
“Đội trưởng Tần?” Bác sĩ Lý đứng ngoài rèm, cất tiếng hỏi.
“Ừm.”
Ngón tay Khương Nghê siết chặt ống quần anh. Qua lớp vải mỏng manh, Tần Nghiễn dường như cảm nhận được sự mềm mại từ vân tay cô đang cọ xát trên bắp chân mình.
Yết hầu anh khẽ trượt lên xuống, vô thức tạo nên một nét gợi cảm.
Đúng lúc ấy, rèm che bị vén lên một góc, hé lộ nửa thân người: “Thuốc…”
“Tôi tự thoa xong rồi.” Tần Nghiễn bất chợt lên tiếng: “Vài hôm nữa Nhậm Bân sẽ trở lại đội. Có gì nhờ anh quan tâm cậu ấy một chút nhé.”
Bác sĩ Lý khẽ nhíu mày, chỉnh lại chiếc kính trên sống mũi một cách điềm tĩnh: “Ồ, không vấn đề gì, đó là điều nên làm mà.”
Nhìn vết thương trên vai Tần Nghiễn, anh ta lại dặn dò: “Ba ngày tới đừng để vết thương dính nước, nhớ thoa thuốc đúng giờ.”
Đội trưởng IAR này mang theo khí chất người lạ chớ đến gần, khiến một người là bác sĩ như anh ta cũng thấy rụt rè thu tay lại, ngại sự lạnh lùng của anh.
Rèm cửa lại rủ xuống, lần nữa nhốt cả hai vào cùng một bầu không khí.
Khương Nghê vẫn không tài nào nhúc nhích. Cô vẫn níu chặt ống quần Tần Nghiên, như sợ anh sẽ bất ngờ phản bội, đẩy cô vào thế khó. Đôi môi mềm mại, đỏ thắm run run, tựa như đang hỏi anh rằng: chúng ta phải làm gì bây giờ?
Ánh nhìn trong trẻo của Khương Nghê nhuốm vẻ nài nỉ ngọt ngào. Cô hiếm khi để lộ ánh mắt ấy, nhưng chỉ cần Khương Nghê chủ động tỏ ra ngoan ngoãn, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp đến mức siêu thực, cô lại giống hệt một cô mèo nhỏ yếu ớt, khiến người ta động lòng trắc ẩn.
Tần Nghiễn không cất tiếng, chỉ nhẹ nhàng ra hiệu bằng mắt: Đứng lên đi.
Hình ảnh cô quỳ xuống đối diện ấy đủ sức khiến con tim anh như muốn lạc nhịp.
Khương Nghê vội lắc đầu, ánh mắt lại hướng ra ngoài rèm. Dường như sợ bị ai đó phát hiện, cô lại rướn người sát hơn vào phía Tần Nghiễn.
Càng đến gần, cô càng nhận ra điều gì đó bất thường. Đôi mắt sáng ngời lấp lánh như có ánh sao, nhưng tất cả sự chú ý của cô lại đổ dồn vào một chỗ.
Lớn quá….cả một bọc.
Một cảm giác nóng ran bất chợt lan khắp đôi má, khiến Khương Nghê không biết phải đặt ánh mắt mình vào đâu. Cô bàng hoàng ngước lên, để rồi va phải ánh nhìn đầy áp lực của Tần Nghiễn.
Lời muốn nói chợt nghẹn lại, chìm sâu vào cổ họng. Gương mặt cô, vốn trắng như tuyết, giờ đây đã đỏ bừng.
Tần Nghiên khẽ nghiêng đầu nhìn sang, nụ cười ẩn hiện trên môi, ánh mắt như muốn nói….Cô nhìn xem mình vừa làm gì đi.
Khương Nghê: “……”
Ngón tay anh lướt trên màn hình điện thoại đặt ở đầu giường, tìm kiếm một cái tên. Chẳng mấy chốc, âm thanh rung mạnh mẽ phát ra từ phòng y tế. Bác sĩ Lý nghe điện thoại, liên tục đáp lời rồi vội vàng rời đi, dáng vẻ đầy bận rộn.
Một tiếng thở phào nhẹ nhõm thoát ra, báo hiệu Khương Nghê đã tìm được lối thoát khỏi mớ bòng bong.
Cô đứng dậy, nhưng một cảm giác choáng váng ập đến khiến chân cô khuỵu xuống. Thật may, Tần Nghiễn đã ở đó, nhanh như chớp kéo cô vào lòng.
Chỉ trong tích tắc, khoảng cách của họ bị rút ngắn đến mức cô gần như hoàn toàn chìm vào lòng Tần Nghiên. Lòng bàn tay cô đặt trên bờ vai rộng của anh, cảm nhận rõ ràng sự tiếp xúc da thịt, cùng với sự rắn rỏi và hơi ấm rực lửa đang lan tỏa.
Giây phút hoảng loạn ập đến, Khương Nghê nhận ra sự khác lạ trên cơ thể Tần Nghiễn.
“Anh… buông ra.”
“Chân em không còn mềm nhũn nữa rồi à?”
“……”
Gò má Khương Nghê nóng ran, chỉ một khoảnh khắc thôi, cô buộc lòng phải thừa nhận, mình đã suy diễn lung tung. Nhất là chất giọng trầm ấm đặc trưng của Tần Nghiễn, hệt như lúc trước.
Giọng điệu y chang.
Cách nói năng cũng vậy.
Đôi mắt thâm trầm của Tần Nghiễn như hút lấy cô. Khương Nghê khẽ rụt mình. Cô vịn nhẹ bờ vai anh, từ tốn lùi ra khỏi cái ôm ấm áp.
“Bác sĩ… là anh đuổi đi sao?”
“Phải.”
“…….”
Một khoảng lặng khó xử bỗng nhiên ập đến, khiến cô không biết phải nói gì tiếp. Khương Nghê cúi đầu, ánh mắt lướt qua những múi cơ khỏe khoắn nơi vòng eo anh: “Anh… nên mặc áo vào đi thôi.”
Một tiếng cười trầm thấp, cực khẽ, thoảng qua tai Khương Nghê. Tần Nghiễn lướt sát qua cô, cúi xuống nhặt chiếc áo thun vắt trên giường. Khương Nghê đứng bất động, ánh mắt lướt qua trần nhà rồi lại dừng ở sàn gỗ màu nâu nhạt.
Cô hoàn toàn không biết phải làm gì nữa hết.
Bất chợt, một mã QR xuất hiện ngay trong tầm mắt. Khá ngạc nhiên, Khương Nghê quay sang nhìn Tần Nghiễn.
Anh đã mặc xong áo phông, hơi nhướng cằm: “Thêm WeChat đi.”
“Hả…..?”
Khương Nghê nhìn anh chằm chằm, rồi bất chợt một nụ cười nhẹ nở trên môi. Đúng lúc đó, giọng Tần Nghiễn vang lên: “Nãy cô bảo là lo cho Nhậm Bân mà? Để tôi gửi WeChat của cậu ta cho cô.”
“…..” Khoé môi cô nhếch lên một cách khó xử, rồi khẽ đáp: “Ừm.”
Khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi nghiêm lại. Cô lấy điện thoại ra, không quét mã QR của Tần Nghiễn mà đưa thẳng QR WeChat của mình đến trước mặt anh.
Tần Nghiễn khẽ nhướng mày.
Khương Nghê cong môi, bắt chước dáng vẻ vừa rồi của anh, cằm hơi nhếch lên đầy vẻ tự tin: “Tôi chưa bao giờ chủ động kết bạn với ai.”
Luôn là người khác tự tìm đến tôi.
Đúng là đỏng đảnh đến không thể tả.
Đáy mắt Tần Nghiễn gợn lên ý cười đầy mị hoặc. Đầu lưỡi khẽ chạm vào vòm miệng, anh bật ra một tiếng cười nhẹ mang theo chút trêu tức. Sau đó anh giơ máy lên, lướt nhanh qua tấm danh thiếp của Khương Nghê.
Chấm đỏ vừa lóe lên, thông báo kết bạn thành công.
Ánh mắt Khương Nghê lướt nhanh đến ảnh đại diện WeChat của Tần Nghiễn, đó là hình của một đỉnh núi tuyết phủ trong ánh hoàng hôn rực rỡ.
*
Khi Khương Nghê trở về khách sạn, bắt gặp Tiểu Khả đang cắm cúi chơi game trên sofa. Cô bé cáu kỉnh: “Cái kiểu chơi gì mà dở tệ vậy trời, đúng là…”
Tiểu Khả đã than vãn đủ đường, không tài nào nghĩ ra từ nào diễn tả. Vừa nghe thấy tiếng động, cô bé quay đầu nhìn ra cửa, đúng ngay lúc Khương Nghê bước đến, cả mũi lẫn má đều đỏ ửng một cách đáng yêu.
Màn hình điện thoại vứt chỏng chơ trên sofa, Tiểu Khả đã chẳng còn tâm trí đâu mà chơi game nữa: “Đăng Đăng à, chị sao thế? Mặt đỏ bừng lên hết… Có phải cảm cúm nặng hơn rồi không? Sốt à chị?”
Khẽ hít mũi, Khương Nghê cố giữ vẻ bình thản: “Không có.”
Cô làm bộ ngáp dài, giọng đầy vẻ mệt mỏi: “Ưm, buồn ngủ quá đi mất. Thôi, chị đi ngủ đây. Sáng mai còn một cảnh quay lớn cần phải chuẩn bị nữa.”
Cánh cửa phòng ngủ đóng lại, Tiểu Khả chậm rãi chớp mắt, một nỗi băn khoăn mơ hồ vẫn còn đọng lại.
Trở về phòng riêng, Khương Nghê tựa người vào thành giường, ánh mắt trong suốt của cô dường như lạc đi đâu đó. Mọi chuyện diễn ra tối nay rõ ràng đã lệch khỏi quỹ đạo quen thuộc. Nếu là ngày trước, đối diện với tình trạng mất trật tự như thế này, cô sẽ không ngần ngại mà chấm dứt ngay lập tức, không để lại bất kỳ kẽ hở nào cho mối quan hệ giữa cả hai.
Thế nhưng, tối nay thì khác…
Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, tin nhắn từ Tần Nghiễn hiện ra.
[Em về chưa?]
Khi nãy, cô rời đi trước Tần Nghiễn cả một đoạn khá xa.
Khung chat hiện lên hai dòng tin nhắn mới, là cuộc trò chuyện giữa cô và Tần Nghiên.
Khương Nghê thoáng có cảm giác như thể họ chưa từng chia xa.
Nhớ lại lý do Tần Nghiễn thêm WeChat mình lúc nãy, Khương Nghê cố tình trêu chọc: “WeChat của đội trưởng Nhậm đâu? Phiền anh gửi sang cho tôi với.”
Tần Nghiễn đáp: “Ồ, giờ mới nhớ, cậu ấy không dùng WeChat.”
Khương Nghê: “…”
Có thể tìm một lý do nào đó tệ hơn được không trời?
Cô thầm nghĩ, nhưng không hiểu sao, Khương Nghê lại muốn nhếch môi cười. Khóe môi vừa cong lên đã bị cô mạnh mẽ kéo trùng xuống lại. Khương Nghê mở bộ sưu tập sticker ra. Cô lướt tìm một cái phù hợp nhất với tâm trạng hiện tại, ngón tay cô lướt nhẹ một cái.
[Ôm chặt.jpg]
Trong khung chat, một chú mèo con mềm mại đáng yêu nhào tới. Nó ôm chặt lấy một chú chó lớn, trên đầu chú mèo còn có bong bóng thoại tròn xoe viết chữ “cọ”.
Khương Nghê: “……”
Vừa lúc cô nhấn thu hồi tin nhắn, tin của Tần Nghiên cũng nhảy ra.
Tần Nghiên: [Cứ cọ đi, nhưng đợi tôi tắm sạch sẽ đã rồi hãy cọ.]
“!!!” Khoảnh khắc đó, Khương Nghê như thể nhìn thấy rõ Tần Nghiễn đang nói những lời trêu ghẹo ấy với gương mặt tỉnh bơ kia.
Mặc dù cảm giác ngượng ngùng dâng lên đến tận kẽ chân, nhưng kỹ năng diễn xuất của Ảnh hậu Kim Lộc không phải là thứ có được nhờ may mắn. Khương Nghê vô cùng điềm tĩnh đáp: “Chẳng lẽ anh không biết, trong giới giải trí bọn tôi, chuyện “lỡ tay” là điều thường tình sao?”
Tần Nghiễn: ”Ồ.”
Chỉ một tiếng ”ồ” cụt lủn.
Cô đã chuẩn bị sẵn cả một “kịch bản” trong đầu rồi, vậy mà anh chỉ đáp lại bằng một tiếng ”ồ” như thế? Khương Nghê đang định phản công thì bất chợt nhớ đến lời dặn dò của bác sĩ khi nãy.
“Bác sĩ dặn, ba ngày không được dính nước.”
Tần Nghiễn: “Không tắm không được.”
Ể?
Khương Nghê còn chưa kịp tiêu hóa hết mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu thì tin nhắn từ Tần Nghiễn lại nhảy vào màn hình:
Tần Nghiễn: “Sẽ không xẹp được.”
Khương Nghê nhíu mày, những nếp gấp nhỏ hằn sâu giữa đôi lông mày thanh tú.
“Gì không xẹp được?”
“Là chỗ nào bị sưng lên ư?”
Nghĩ đến vết thương trên vai và lưng của Tần Nghiễn, tim Khương Nghê bỗng thắt lại, cảm giác lo lắng dâng trào không kìm được. Thế nhưng, chờ mãi, chờ mãi vẫn không thấy anh hồi âm.
Khương Nghê bắt đầu thấy bồn chồn, lòng nóng như lửa đốt. Cô lại tiếp tục gửi vội một dấu chấm hỏi.
Mãi một lúc sau, một tin nhắn thoại xuất hiện. Chỉ vỏn vẹn ba giây ngắn ngủi.
Khương Nghê khẽ chạm vào màn hình. Trong căn phòng tĩnh lặng, giọng nói trầm thấp, khàn khàn đầy mê hoặc của người đàn ông vang lên, vương chút ý cười mỏng manh:
“Em nói xem, là chỗ nào?”