Ngày hôm sau, Thành Đô chìm trong màn mưa không ngớt, trời vẫn giữ nguyên cảnh báo xanh thẫm.
Buổi đọc kịch bản buổi sáng vẫn diễn ra theo lịch trình. Cơn cảm của Khương Nghê đã thuyên giảm đáng kể, chỉ còn tiếng nói còn hơi khàn và cổ họng vẫn khô rát.
Hôm nay là cảnh đối diễn giữa Khương Nghê và Trần Mạn Mạn, trong đó Khương Nghê vào vai chị gái Nhậm Hiểu khuyên nhủ em gái Nhậm Hi, với một đoạn thoại khá dài.
Khương Nghê cố gắng kìm nén sự khó chịu, hoàn thành xong đoạn thoại của mình, vặn nắp chai nước uống một ngụm. Cô chợt nghe Trần Mạn Mạn đối diện cất giọng đầy vẻ ngây thơ: “Đạo diễn ơi, đoạn thoại của chị Khương Nghê hình như cần cảm xúc hơn nữa thì phải? Giọng chị ấy dịu dàng quá, tôi không nhập tâm được.”
Ánh mắt Cổ Hạng Đào lướt qua Khương Nghê, vẻ xanh xao ốm yếu hiện rõ trên gương mặt cô.
Khương Nghê ung dung đậy nắp cốc, ánh nhìn kiên định xuyên thẳng qua Trần Mạn Mạn, khiến đối phương không khỏi lúng túng, cúi mặt giấu đi vẻ bất an. Đôi môi Khương Nghê bất chợt nhếch lên, một nụ cười nửa vời xuất hiện. “Nghe cô nói cứ như thể tôi phải tràn đầy cảm xúc hơn thì cô mới có thể nhập tâm được ấy nhỉ?”
Trần Mạn Mạn: “…..”
Xung quanh, những người khác đều im lặng như tờ, chỉ chăm chú dõi theo màn đối đầu nảy lửa giữa hai người.
Duy chỉ có Cổ Hạng Đào và Tống Uy Hành trao nhau một cái nhìn. Tống Uy Hành thong thả dựa lưng vào ghế, những ngón tay hờ hững gõ nhẹ lên mặt bàn, dáng vẻ hoàn toàn của một kẻ đứng ngoài xem kịch vui.
Cổ Hạng Đào day mi tâm, khẽ thở dài.
Mấy bà cố nội này thật hết nói nổi mà.
Giữa giờ nghỉ, Cố Hạng Đào gọi Khương Nghê vào phòng nghỉ riêng. Chưa để ông kịp mở lời, Khương Nghê đã lên tiếng trước: “Đạo diễn Cổ, tôi rất tôn trọng ông. Nhưng nếu ông muốn khuyên tôi làm hòa với Trần Mạn Mạn, thì không cần phí lời đâu.”
Cổ Hạng Đào khẽ mỉm cười, pha cho Khương Nghê một ấm trà: “Này, trà bảy vị. Cái này giúp cô dịu họng, dễ thở và giọng nói trong trẻo hơn đấy.”
Khương Nghê mím môi, chìm vào im lặng.
“Tiểu Khương à, tôi lớn hơn cô những hai mươi tuổi, do đó tôi luôn xem cô như đứa con gái của mình vậy.” Cổ Hạng Đào nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “À phải rồi, cô biết tôi có một cô con gái chứ? Con bé đang học đại học, nhỏ hơn cô mấy tuổi à. Không những thế, con bé còn là fan của cô nữa đấy.”
Khương Nghê biết Cố Hạng Đào không hề ra vẻ, cô cũng có thể cảm nhận được thiện chí của ông ấy. Nhưng bao năm nay, mỗi khi đứng trước sóng gió, cô vẫn luôn theo bản năng dựng lên những chiếc gai nhọn hoắt. Đó vừa là để tấn công, vừa là để bảo vệ chính mình.
Cổ Hạng Đào ngước mắt nhìn cô: “Khương Nghê, tôi từng xem phim của cô. Cô là một diễn viên có biết diễn xuất và vô cùng tài năng. Bớt đi sự sắc sảo này, con đường cô đi mới có thể xa hơn được.”
Lời khuyên này là một kim chỉ nam từ những người đi trước.
Khương Nghê nhếch môi. Đương nhiên là cô biết rõ đạo lý cứng quá thì sẽ dễ gãy rồi.
“Cảm ơn lời chỉ bảo của đạo diễn Cố.”
Cái cách cô cười giả lả khiến Cổ Hạng Đào nghẹn lại. Ông biết, dẫu có nói cạn lời thì Khương Nghê cũng chẳng bao giờ thay đổi. Đơn giản là ông thấy tiếc cho một nhân tài. Một phần cũng là vì cô gái ấy cũng trạc tuổi con gái ông nên mới không kìm được mà nói thêm vài câu.
“À, cô cứ coi như là tôi chưa nói gì vậy.”
Khương Nghê vẫn mỉm cười: “Tôi nói rồi. Nếu ông đến để khuyên can, thì không cần đâu.”
Cổ Hạng Đào: “……”
Trong buổi đọc kịch bản kế tiếp, Khương Nghê không chỉ quyết liệt với Trần Mạn Mạn mà còn tự thử thách giới hạn của bản thân. Dù cuống họng khó chịu đến nghẹt thở, cô vẫn dốc hết cảm xúc và năng lượng vào từng câu chữ. Khi đoạn thoại cao trào nhất vừa dứt, cổ họng Khương Nghê như muốn bốc hỏa, cơn ho chực trào nhưng cô vẫn kiên cường nuốt xuống, chỉ hé nụ cười nửa miệng, ánh mắt đối đầu thẳng tắp về phía Trần Mạn Mạn, không một chút nhượng bộ.
Nụ cười của Trần Mạn Mạn cứng đờ trên môi, lời khen thốt ra nghe cứ giả lả: “Kỹ năng đài từ của chị Khương Nghê quả là điêu luyện.”
Khương Nghê chỉ mỉm cười dịu dàng đáp lại: “Vậy thì em nên học hỏi nhiều hơn nữa nhé.”
Nụ cười trên mặt Trần Mạn Mạn tắt hẳn. Ánh mắt cô ta nhìn Khương Nghê lộ rõ vẻ ghen ghét không thể che giấu.
Khương Nghê đột ngột đứng dậy, ánh mắt lướt qua Trần Mạn Mạn như không khí, sau đó thẳng thừng rời khỏi phòng họp. Từ Giai Dật dường như đã đợi sẵn, lập tức đuổi theo và cất tiếng: “Chị có bận gì không, em mời chị nước ép.”
Khương Nghê biết, Từ Giai Dật muốn nói chuyện riêng với mình.
Cô khẽ gật đầu, chấp thuận: “Được.”
Cả hai cùng lên tầng mười sáu. Từ Giai Dật gọi hai ly nước ép táo, rồi chọn một góc khuất để ngồi. Lúc này gần giờ ăn trưa nên quán nước khá vắng vẻ.
“Ghê gớm thật, lúc đó em chỉ muốn đứng lên vỗ tay hoan hô chị thôi đó!” Từ Giai Dật chạm nhẹ cốc mình vào cốc Khương Nghê, ánh mắt đầy vẻ thán phục.
Khương Nghê nhướn mày, hơi bĩu môi: “Cậu gọi tôi đến đây chỉ để nạp đường vào người rồi nghe cậu ba hoa vậy hả? Thôi, tôi đi đây.”
Vừa dứt lời, Khương Nghê đã định đứng dậy.
“Ấy, đừng!” Từ Giai Dật vội vàng giữ cô lại, liếc nhanh hai bên rồi hạ giọng thì thầm: “Triệu Quang Vũ đến Thành Đô, chị không biết sao?”
Khương Nghê nhấp một ngụm nước ép. Vị táo thanh ngọt trượt xuống cổ họng, làm dịu đi cảm giác khô khát: “Ồ.”
“Ồ á?” Từ Giai Dật nhướng mày.
“Chứ sao nữa? Chẳng lẽ chị còn cần thuê người ôm hoa, giơ biển hiệu ra đón ông ta à?”
Từ Giai Dật: “……”
Cái miệng của Khương Nghê đúng là muốn chọc tức người ta mà!
“Hôm nay Trần Mạn Mạn dám nhắm vào chị như thế, rõ ràng là ỷ vào Triệu Quang Vũ đến Thành Đô, có người chống lưng cho cô ta. Triệu Quang Vũ đã đầu tư vào bộ phim này của chúng ta. Ngay cả đạo diễn Cổ cũng phải nể mặt ông ta ba phần, sao chị cứ nhất quyết phải đối đầu trực diện với Trần Mạn Mạn vào lúc này chứ?”
Lại một người nữa muốn khuyên nhủ cô.
Khương Nghê miên man trong dòng suy nghĩ.
Thấy vậy, Từ Giai Dật tưởng cô đã lọt tai, liền nói thêm: “Triệu Quang Vũ ở trong giới này rất được lòng người. Chị thật sự không cần thiết phải đắc tội với anh ta đâu.”
“MK Capital đổi chủ rồi à?” Khương Nghê bỗng dưng hỏi một câu chẳng ăn nhập gì.
Từ Giai Dật có chút ngớ người: “Đâu có.”
Khương Nghê: “Chẳng phải MK Capital mới đúng là đơn vị đầu tư cho bộ phim của chúng ta sao? Mà người đứng sau MK Capital lại là vợ của Triệu Quang Vũ?”
Từ Giai Dật: “……”
Ai cũng biết, ông trùm truyền thông Triệu Quang Vũ lẫy lừng của ngày hôm nay, ngày xưa chỉ là một nhân viên quèn ở MK Capital. Sau này khi ông ta cưới được thiên kim tiểu thư nhà họ MK mới có được vị thế như bây giờ.
Khương Nghê khẽ ‘chậc’ một tiếng, môi nhếch lên đầy vẻ mỉa mai: “Loại này phải gọi là cực phẩm bám váy phụ nữ rồi.”
Từ Giai Dật thoáng giật mình. Liếc thấy Khương Nghê vẫn thản nhiên thưởng thức nước ép, dường như chẳng mảy may để tâm đến những chuyện thị phi vớ vẩn kia, tự nhiên cậu lại cảm thấy mình quá đỗi tầm thường và giả tạo.
Vì kiêng dè thế lực, cậu ấy đành diễn theo.
Bỗng chốc, Từ Giai Dật bật cười, khóe môi khẽ nhếch. Đôi mắt màu hổ phách ôm trọn tia nắng xuân dịu dàng ngoài cửa sổ, hệt như có những vì sao đang nhảy múa.
Khẽ cắn đầu ống hút, Khương Nghê nhíu mày: “Sao cậu lại trưng cái điệu cười xã giao giả tạo đó?”
“…….” Khóe môi Từ Giai Dật cong lên sâu hơn, để lộ hàm răng trắng bóng: “Đột nhiên thấy chị thú vị thật.”
“Giờ mới thấy à? Cậu không phải bị mù đấy chứ?”
“……”
Từ Giai Dật nhìn Khương Nghê không chớp mắt, nụ cười trên môi vẫn vẹn nguyên: “Vâng, có lẽ trước đây em bị mù thật.”
Khương Nghê chẳng buồn đôi co với cậu ta, cúi đầu xem tin nhắn mới trên điện thoại.
Khi Tần Nghiễn và Tống Uy Hành bước vào, điều họ thấy là cảnh tượng này: nắng rọi qua cửa kính sát đất, trai xinh gái đẹp ngồi đối diện nhau, Từ Giai Dật còn cười tươi rói tựa ánh xuân.
Khương Nghê quay lưng về phía họ, không thấy rõ biểu cảm, nhưng chỉ riêng cảnh tượng ấy cũng đủ mãn nhãn rồi.
Tống Uy Hành nhìn theo ánh mắt của Tần Nghiễn, khẽ nhướn mày.
“Đừng nói chứ, Khương Nghê và Tiểu Từ cũng ra dáng cp đấy.”
Tần Nghiễn liếc xéo Tống Uy Hành.
Tống Uy Hành nhếch mép: “Không biết cảm giác ‘cp’là gì à? Ý là ‘cặp đôi’ đấy.”
Tần Nghiễn: “…”
Phía bên này, Khương Nghê hoàn toàn không nhận ra sự khác lạ phía sau, chỉ cúi đầu nhấp nước trái cây.
Tiểu Khả gửi tin nhắn cho cô, nói về hoạt động thương mại cuối tuần này tổ chức ở Thành Đô.
“Đội trưởng Tần?” Từ Giai Dật nhìn Tần Nghiễn và Tống Uy Hành cách đó không xa, buột miệng nói.
Khương Nghê khẽ sững, rồi quay phắt đầu, ánh mắt không lệch đi đâu mà va đúng vào Tần Nghiễn.
Ánh mắt người đàn ông đổ thẳng lên chỗ cô và Từ Giai Dật, lông mày hơi chau lại.
Khương Nghê từ từ nuốt ngụm nước ép trong miệng, lại nghĩ đến đoạn tin nhắn thoại Tần Nghiễn gửi đêm qua: “Cô nói xem là ở đâu?”
Cô không phải cô gái nhỏ chưa trải sự đời, dĩ nhiên hiểu ý ngoài lời của anh là gì.
Má bất giác nóng bừng, Khương Nghê cụp mắt, hơi khó xử vuốt lại mấy sợi tóc mai bên tai. Rõ ràng là hành động vô thức, nhưng cơ thể lại có phần cứng đờ.
Từ Giai Dật cũng rụt mắt lại: “Khỏi nói cũng biết, cái mặt của đội trưởng Tần đây, đặt trong giới mình, đúng là đỉnh của chóp. Em nghe nói nhiều cô gái trong đoàn phim đều cực kỳ có hứng thú với anh ấy đó, còn có người định tỏ tình nữa đấy.”
“Tỏ tình?”
“Ừm.”
“Lỡ đâu người ta đã có bạn gái rồi thì sao?”
Từ Giai Dật gật đầu, “Cũng phải ha. Đẹp trai thế này, không có bạn gái thì vô lý thật.”
Khương Nghê: “…”
Rõ ràng là cô tự đặt ra giả thuyết, nhưng bị Từ Giai Dật nói vậy, Khương Nghê lại thấy hơi không chắc chắn.
Có bạn gái rồi sao?
Ngón tay Khương Nghê bấu chặt ly nước trái cây, liếc thấy nụ cười rõ mồn một của Từ Giai Dật, Khương Nghê mím môi, gương mặt xinh đẹp theo đó mà căng ra.
“Sao mà cậu lắm chuyện thế, người ta có bạn gái hay không thì liên quan gì đến cậu chứ.”
Từ Giai Dật: “……?”
*
Vì thời tiết không thuận lợi, buổi tập huấn chiều nay bị hủy.
Cả đoàn làm phim đã hay tin Nhậm Bân bị thương phải nhập viện từ hôm qua. Chiều hôm đó, Cổ Hạng Đào lái xe chở Khương Nghê và Tống Uy Hành cùng đến bệnh viện thăm Nhậm Bân.
Khi mấy người họ đến nơi, được báo là Nhậm Bân vừa làm kiểm tra xong. Khương Nghê ôm bó huệ tây tươi rói bước vào: “Đội trưởng Nhậm.”
Ánh mắt chạm nhau, nhưng lại là Tần Nghiễn.
Anh đang đứng bên giường bệnh của Nhậm Bân, có vẻ như đang căn dặn điều gì đó.
Nụ cười trên môi Khương Nghê đông cứng lại, cô quả thật không ngờ sẽ lại gặp Tần Nghiễn ở đây.
Vừa thấy người đến, Nhậm Bân vừa bất ngờ vừa mừng rỡ khôn xiết, định ngồi dậy thì Cổ Hạng Đào đã nhanh nhẹn bước đến: “Từ từ đã nào, cậu cứ nằm nghỉ đi.”
Sự ngượng nghịu thoáng qua bị phá vỡ, Khương Nghê nhanh chóng chỉnh lại vẻ mặt, theo sau Cổ Hạng Đào đi vào. Cô đặt bó hoa lên tủ đầu giường, môi nở nụ cười rất tươi: “Đây là chút tấm lòng của mọi người, chúc đội trưởng Nhậm sớm khỏe lại.”
“Cảm ơn mọi người ạ, thực ra chẳng có gì đâu, đôi ba ngày nữa là tôi ra viện rồi, lại còn để ba người phải nhọc công chạy đến đây một chuyến rồi.” Nhậm Bân cười rất văn vẻ, cũng hơi ngượng nghịu.
Cổ Hạng Đào vẫy tay, liền tiếp lời: “Cái sự nhọc công này có thấm vào đâu, so với mấy đứa thì hoàn toàn không đáng nhắc tới. Tối qua đạo diễn Trương có nói chuyện với tôi về tình cảnh lúc ấy, nghe mà tôi hết hồn hết vía, may có các cậu ở đó, bằng không thì chắc chắn có chuyện lớn rồi.”
“Vâng, đây vốn là công việc của chúng tôi.” Nhậm Bân khiêm tốn nói.
Anh ấy vốn tính cách trầm lặng, sau khi chào hỏi xã giao vài câu với Cổ Hạng Đào mới nhận ra Khương Nghê và Tống Uy Hành vẫn còn đứng đó, thậm chí chưa có chỗ ngồi.
“Chuyện là…”
“Không sao đâu, đừng ngại.” Cổ Hạng Đào nhận ra sự khó xử của Nhậm Bân, xua tay ý không bận tâm, rồi ngồi xuống chiếc giường bệnh trống bên cạnh.
“Đạo diễn Cổ muốn uống gì, tôi đi mua cho.” Tần Nghiễn lên tiếng, ánh mắt lướt về phía Khương Nghê.
Cổ Hạng Đào: “Gì cũng được, cứ nước khoáng là được.”
“Thầy Tống và cô Khương thì sao?” Tần Nghiễn lại hướng mắt về Tống Uy Hành và Khương Nghê.
Tống Uy Hành thường ngày hay hóng chuyện, liếc nhìn Khương Nghê, cười tủm tỉm như một con cáo già: “Tôi uống nước khoáng thôi.”
Khương Nghê chạm ánh mắt Tần Nghiễn, khẽ ho một tiếng: “Cổ họng tôi hơi khó chịu, muốn xem có đồ uống nóng không.”
Ý là, cô và Tần Nghiễn sẽ đi cùng nhau.
Tống Uy Hành hơi nhướn mày, ánh mắt đầy vẻ thích thú hướng về Tần Nghiễn. Tần Nghiễn lãnh đạm lướt nhìn anh ta, rồi lại khẽ “ừm” một tiếng với Khương Nghê, giọng nói rõ ràng đã dịu đi.
Nhậm Bân và Cổ Hạng Đào đang trò chuyện, chẳng hề hay biết sự khác thường ở đây. Vậy nên chỉ có Tống Uy Hành chống cằm, vẻ tò mò hiện rõ trong mắt không tài nào giấu được.
Tần Nghiễn và Khương Nghê đã ra khỏi phòng bệnh, hành lang vắng lặng, không một tiếng động. Bệnh viện thuộc khu phim trường này bình thường cũng không có nhiều bệnh nhân.
“Vết thương của anh… đỡ hơn chưa?” Khương Nghê mở lời hỏi, cô cố tình đi theo ra ngoài, thực ra chỉ muốn hỏi về vết thương ở vai phải của anh.
Tần Nghiễn khẽ “ừm” một tiếng, chẳng có thêm cảm xúc gì. Khương Nghê nhạy cảm nhận ra luồng khí lạnh lẽo, cứng nhắc toát ra từ anh, như thể ai đó đã làm anh không vui.
Hai người nối gót nhau rời khỏi khu nhà bệnh. Tần Nghiễn bước ra lề đường. Khi lần tay vào túi quần rút hộp thuốc lá, bắt gặp ánh mắt Khương Nghê ở phía sau, động tác khều điếu thuốc bỗng khựng lại.
“Em có phiền không?” Anh lên tiếng hỏi.
Khương Nghê khẽ lắc đầu.
Tần Nghiễn thật ra không hút thuốc nhiều, chỉ khi nào tâm trạng đặc biệt bức bối thì mới thèm.
Ví dụ như lúc này, anh nhìn Khương Nghê mà lòng thấy bứt rứt khôn nguôi, dường như từ buổi sáng ở quầy nước của khách sạn nhìn thấy cô, cái cảm giác bứt rứt này vẫn chưa hề lắng xuống.
Tống Uy Hành bảo cô và Từ Giai Dật trông như một cặp, vậy mà sao anh lại chẳng nhận ra điểm nào.
Bị Tần Nghiễn nhìn chằm chằm như vậy, Khương Nghê bối rối, đưa tay chạm nhẹ lên má:”Sao thế? Có gì… không đúng à?”
“Không.” Tần Nghiễn chỉ cảm thấy cổ họng ngứa rát, rất cần một thứ gì đó để xoa dịu.
Anh đẩy nắp hộp, gõ nhẹ một điếu thuốc ra ngoài.
Nắng trưa rọi qua tán lá xum xuê của cây đa cổ thụ, tạo thành những vệt sáng loang lổ.
Tần Nghiễn cúi đầu, điếu thuốc ngậm hờ trên môi, châm lửa từ ngọn lửa xanh lam của chiếc bật lửa. Khói thuốc lập tức bừng lên, nhưng anh lại chợt nhớ đến lời Khương Nghê vừa nói…..cổ họng không thoải mái.
Trưa đó, Tống Uy Hành đã bảo anh rồi: Khương Nghê lại cãi nhau với cô diễn viên họ Trần cùng đoàn, vì muốn thoại cho trôi chảy, cô cứ cố nhịn cái họng đang khó chịu.
Tần Nghiễn không hút, những ngón tay xương xương bóp tắt điếu thuốc, ngẩng lên nhìn Khương Nghê.
“Bị bắt nạt à?”
Khương Nghê sửng sốt, không biết sao anh lại hỏi đột ngột như vậy. Cô nhớ đến lời Cổ Hạng Đào, lời Từ Giai Dật, họ đều đã thử khuyên cô đừng đối đầu trực diện với Trần Mạn Mạn.
Khương Nghê bỗng nhoẻn cười, vuốt nhẹ sợi tóc bên tai: “Sao thế? Bộ đội trưởng Tần cũng đến khuyên tôi nên sống ôn hòa với thiên hạ đấy à?”
Tần Nghiễn cau mày, tiện tay dụi tắt thuốc, cảm giác nóng rát thoáng chốc in lên đầu ngón tay.
“Ai thèm bảo em sống ôn hòa? Đã bắt nạt lại rồi chứ?”
Anh hỏi cứ như đúng rồi, Khương Nghê lại hơi sững người.
Vở kịch nhỏ:
Sau này, có người hỏi Tần Nghiễn: “Từ bé là anh được giáo dục, học lễ nghĩa. Lúc nào cũng phải đối xử tốt với người khác, thế mà tại sao đến Khương Nghê thì lại chỉ quan tâm cô ấy đã bắt nạt lại người ta hay chưa vậy?”
Tần Nghiễn nhìn người phụ nữ đang chơi đùa với mèo cách đó không xa, khóe môi khẽ nhếch: “Thế giới này cần phải biết điều, nhưng cô ấy thì không cần.”
(Đội trưởng Tần nhà mình đúng là một tay cuồng vợ!)
Cảm ơn các bảo bối đã “cho ăn”, Đội trưởng Tần lại tiếp tục phát lì xì đây ~