Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Chương 18

Bệnh viện vắng lặng, gió xuân hiu hiu.

Thế nhưng, trái tim của Khương Nghê lại rung động mất rồi. 

Ngày hôm đó, Cổ Hạng Đào đã khuyên cô, Từ Giai Dật cũng khuyên cô. Ngay cả Quan Cầm cũng gọi điện nói đi nói lại chuyện cũ, bảo cô nên kiềm chế bớt tính khí của mình, không cần thiết phải chí chóe với Trần Mạn Mạn như vậy.

Chỉ có Tần Nghiễn, sau khi biết chuyện này, câu hỏi đầu tiên anh hỏi cô là: đã bắt nạt lại chưa?

Khương Nghê ngước mắt, ánh sáng lốm đốm đậu trên đôi mắt trong veo của cô.

Tần Nghiễn đứng dưới gốc cây, hàng lông mày hơi nhíu lại, thế nhưng lại càng thêm phong thái tuấn tú. Đầu ngón tay anh kẹp điếu thuốc, tỉ mỉ quan tâm đến sự không thoải mái của cô.

Khương Nghê vẫn luôn biết Tần Nghiên thực ra là người vô cùng tỉ mỉ. Đôi môi đỏ mọng nhếch lên, cô hỏi ngược lại: “Làm sao mà tôi có thể để mình chịu thiệt được chứ?”

Người con gái đẹp, khi cười lên lại càng thêm chói mắt.

Mắt Tần Nghiễn hơi nheo lại, gật đầu: “Không chịu thiệt là được.”

Anh quay người, sải bước tới thùng rác, vứt điếu thuốc đã dập. Thấy Khương Nghê không đi theo, lại ngoảnh đầu nhìn lại.

Gió hiu hiu, nắng ấm áp, ánh dương chan hòa.

Khương Nghê cứ thế đoan trang đứng dưới gốc cây. Váy dệt kim dài khoác ngoài chiếc áo len màu yến mạch rộng thùng thình, mắt trong veo, nụ cười rạng rỡ.

Bóng hình chồng chéo, Tần Nghiễn bỗng như thấy được hình ảnh Khương Nghê ở dưới chân núi tuyết Cống Lạp năm năm trước.

Đẹp như ráng sớm, rực rỡ như hoa sen.

Khương Nghê bước tới, khẽ nghiêng đầu, nhìn vào mắt Tần Nghiễn.

“Trong số mọi người, tôi cứ nghĩ anh là người dạy tôi đối xử tốt với người khác nhất.”

Khương Nghê không rõ vì sao sau này Tần Nghiễn lại rời quân đội để đến IAR. Thế nhưng cô tin chắc rằng, nền giáo dục từ nhỏ Tần Nghiễn nhận được nhất định là những nội dung như “yêu thương đoàn kết”.

Tần Nghiễn khẽ dừng, khóe môi từ từ nhếch lên một độ cong. Anh đáp lại ánh nhìn dò xét trong mắt Khương Nghê, giọng trầm thấp đáp lời cô: “Đối xử tốt với người khác là việc của tôi, em chỉ cần bảo vệ tốt bản thân là được rồi.”

“Tại sao chứ? Tôi và anh có gì khác biệt đâu?” Khương Nghê hỏi ngược lại.

Đầu ngón tay cô cuộn lại, móng tay mỏng manh ấn vào phần thịt mềm trong lòng bàn tay. Cô muốn biết, cô và anh có gì khác biệt. Hay nói cách khác, Khương Nghê của hiện tại và của năm năm trước, trong lòng Tần Nghiễn, có còn như cũ không.

“Không có gì khác biệt.” Tần Nghiễn khẽ dừng, ánh mắt lướt qua ý cười: “Vì em ngốc.”

Khương Nghê: “…….?”

Chưa đợi Khương Nghê kịp phản ứng, Tần Nghiễn đã sải bước về phía siêu thị nhỏ. Khương Nghê vội vã chạy theo, “Anh nói gì cơ? Ai ngốc chứ?”

Cô theo phản xạ níu lấy vạt áo Tần Nghiễn. Cô cố ý đối mặt với ánh mắt anh, ra chiều như không làm rõ thì sẽ không bỏ qua.

Thu ngân trong siêu thị thò đầu ra, tò mò nhìn về phía họ. Tần Nghiễn liền đứng chắn trước Khương Nghê, che khuất cô hoàn toàn, rồi lại cụp mắt nhìn ngón tay đang nắm chặt tay áo mình của cô.

“Đại minh tinh, chú ý hình tượng chút đi.”

“……”

Khương Nghê lúng túng buông tay, rồi vội vàng móc kính râm từ túi áo len ra đeo vào. Đôi môi mềm mại đỏ mọng mím chặt, chẳng còn vẻ nhặng xị ban nãy nữa.

Tần Nghiễn nhìn dáng vẻ có chút điệu bộ của cô, khẽ bật cười.

Giọng cười đó trong trẻo.

Khương Nghê đè giọng, hung dữ cảnh cáo: “Không được cười.”

“Ừm.”

Đáp lại là một tiếng “ừm” phảng phất ý cười.

Khương Nghê: “…….”

*

Khi Tần Nghiễn và Khương Nghê trở lại phòng bệnh thì Cổ Hạng Đào và Tống Uy Hành đều không có ở đó.

Nhậm Bân đang tựa đầu giường nhắn tin, thấy hai người bước vào liền giải thích: “Thầy Tống đi nghe điện thoại rồi, đạo diễn Cổ nói lên lầu xem mấy anh chị em tổ làm phim “Thanh Y” bên cạnh đó.”

Đoàn làm phim gặp chuyện ngày hôm qua chính là “Thanh Y”.

Tần Nghiễn mua vài chai nước cùng một túi hoa quả. Khương Nghê đi phía sau anh, tay giữ một cốc đồ uống nóng.

Tần Nghiễn lấy hai quả táo từ trong túi ra, rồi rời khỏi phòng bệnh.

Nhậm Bân nhìn Khương Nghê. Gần đây anh ấy vẫn luôn theo dõi chương trình hẹn hò có Khương Nghê tham gia với tư cách khách mời, hằng ngày đều cùng Trương Hải Lâm phát cuồng vì vẻ đẹp của Khương Nghê.

“Cô Khương, cô có thể ký tên cho tôi không?” Nhậm Bân tính tình hướng nội, lúc này không có người khác ở đây nên mới dám ngỏ lời với Khương Nghê.

Khương Nghê thoáng ngạc nhiên, đặt cốc thức uống nóng trong tay xuống: “Được chứ, anh muốn ký vào đâu đây?”

Nhậm Bân đưa tới một cuốn sổ.

Khương Nghê nhận ra cuốn sổ này, y hệt cuốn lần trước Trương Hải Lâm và Tần Nghiễn có. Cô nhấc bút, định đặt bút vào chính giữa cuốn sổ thì đầu bút khựng lại….

Lần trước, cô ký tên cho Tần Nghiễn cũng ở ngay vị trí đó. Đã vậy cô còn ký rất to, rất nổi bật.

Khương Nghê cầm bút, chẳng hiểu sao lại chuyển đầu bút sang chỗ trống ở góc trên bên phải, nghiêm túc ký xuống tên mình.

Khương Nghê trả lại cuốn sổ cho Nhậm Bân. Anh ta vui vẻ nhìn chữ ký trong sổ: “Cảm ơn cô Khương, sau này thằng nhóc Trương Hải Lâm đó không thể khoe khoang trước mặt tôi nữa rồi.”

Khương Nghê mỉm cười, Trương Hải Lâm là người hâm mộ của cô, điều đó cô biết.

“Lần tới xem show của cô, tôi sẽ mở cuốn sổ này ra, đặt trước mặt Trương Hải Lâm. Cho nó xem cho bỏ tức, đến lúc đó tôi cũng sẽ bảo anh Nghiễn lấy cuốn của anh ấy ra nữa.”

Khương Nghê bật cười, cắn môi, đoạn lại dò hỏi: “Đội trưởng Tần của các anh… cũng xem chương trình giải trí ư?”

“Có chứ.” Nhậm Bân không hề nghi ngờ: “Nhưng không xem thường thôi. Đội trưởng Tần không mấy quan tâm đến những thứ này đâu.”

“Ồ.”

Khi Tần Nghiễn bước vào, những gì anh nghe được chính là hai câu đối thoại này của Khương Nghê và Nhậm Bân.

Anh nhìn Khương Nghê. Cô khẽ nhếch khóe môi với anh, rồi lại giữ vẻ mặt nghiêm nghị.

Tần Nghiễn: “…”

Khương Nghê phớt lờ Tần Nghiễn, quay sang tiếp tục trò chuyện với Nhậm Bân: “Đội trưởng Nhậm đang xem cái show “Tâm Động Vô Bờ” phải không? Đã xem đến tập nào rồi?”

“Tâm Động Vô Bờ” là một chương trình hẹn hò thực tế mà Khương Nghê tham gia ghi hình năm ngoái, hiện đang trong giai đoạn phát sóng nóng hổi.

“Tập nào tôi cũng theo dõi hết đó. Cô Khương có thể không biết, nhưng trong đội chúng tôi rất nhiều thanh niên là người hâm mộ của cô đó, họ còn gọi cô là nữ thần cơ.”

“Khụ…..” Tần Nghiễn khẽ ho một tiếng, đánh dấu sự hiện diện của mình.

Anh đưa một quả táo đã rửa sạch cho Nhậm Bân, rồi từ chiếc túi đựng đồ trên bàn lấy ra một con dao gọt hoa quả.

Ngón tay thon dài của người đàn ông cầm con dao gọt hoa quả, đặt lên lớp vỏ táo, rồi lại ngước mắt liếc nhìn Khương Nghê.

Khương Nghê bị quả táo trong tay Tần Nghiễn thu hút. Chính xác hơn là cô bị động tác anh một tay cầm táo, một tay cầm dao gọt hoa quả hấp dẫn.

Cô chợt ngước mắt lên, ánh nhìn giao nhau với Tần Nghiễn.

Trong ký ức, cô gái tay cầm một quả táo, đang nghiêng đầu, nhìn người đàn ông ngồi đối diện….

“Tần Nghiễn, em muốn ăn táo.”

Người đàn ông nhếch mép, nhìn cô, không chút động lòng.

Khương Nghê đưa quả táo đỏ mọng đến trước mặt Tần Nghiên: “Anh gọt cho em đi, táo không gọt vỏ, em sẽ không ăn đâu.”

Tần Nghiễn: “…….”

Hồi ấy, Tần Nghiễn đầy vẻ chê bai. Anh bảo cô toàn thói hư tật xấu, chẳng biết là ai chiều hư đến thế. Vừa dạy dỗ cô, anh vừa gọt xong một quả táo.

Một trái táo gọt rất đẹp được đưa đến, Tần Nghiễn mặt lạnh tanh vẫn không quên mắng thêm cô một câu: “Không có lần sau.”

Không có lần sau.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, Khương Nghê nhìn đôi mắt đen thẳm của Tần Nghiễn. Cô không biết khoảnh khắc vừa rồi, liệu họ có cùng nghĩ đến một chuyện.

Chuyện trái táo.

Chuyện không có lần sau kia.

Tần Nghiễn cụp mắt xuống: “Còn cần gọt vỏ không?”

Anh hỏi một câu rất khẽ, ngón cái tì vào sống dao.

“Cần ạ.” Khương Nghê cũng khẽ đáp hai chữ.

Thực ra thì không cần nữa.

Mấy năm nay công việc bận rộn, bao nhiêu thói quen nhỏ nhặt cô đều tự mình ép bỏ. Chẳng còn yếu ớt như trước, cũng chẳng ai có thể vô điều kiện nuông chiều cái sự đỏng đảnh của cô mãi được.

Tần Nghiễn “ừ” một tiếng. Anh cụp mắt, không nói thêm, chỉ chuyên tâm gọt táo.

Nhậm Bân ngồi trên giường. Anh ta nhìn nhìn Khương Nghê rồi lại nhìn nhìn Tần Nghiễn, sao cứ thấy là lạ.

Một quả táo tròn trịa đã gọt vỏ xong, Tần Nghiễn giơ tay, định đưa cho Khương Nghê. Tống Uy Hành bước vào: “Ồ, táo kìa. Tôi thích ăn táo cực luôn.”

Vừa nói, anh ta liền không khách sáo cầm lấy quả táo vừa gọt từ tay Tần Nghiễn, khóe miệng còn hơi cong lên cười: “Cảm ơn đội trưởng Tần.”

Ánh mắt lạnh lùng của Tần Nghiễn dừng trên người Tống Uy Hành. Tống Uy Hành chỉ cười hiền lành, cắn một miếng táo giòn tan: “Ừm, ngọt thật.”

Tần Nghiễn: “…….”

Một bên, Khương Nghê hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ cong lên thành một vòng cung nhạt.

Tần Nghiễn mím môi, lại lấy từ trong túi ra hai quả táo, xoay người bước nhanh ra khỏi phòng bệnh. Ngọn lửa bát quái trong đáy mắt Tống Uy Hành chưa tắt, cắn một miếng táo xuống, khóe miệng lại nhếch lên cười: “Chắc cô Khương không biết, tôi và đội trưởng Tần là bạn từ nhỏ đấy.”

Trong lòng Khương Nghê sớm đã có đoán trước. Cơ mà cô vẫn không hiểu vì sao mà Tống Uy Hành lại đột nhiên nói đến chuyện này.

Tống Uy Hành nhận ra vẻ dò hỏi trong đáy mắt Khương Nghê, chậm rãi nói: “Tôi biết Tần Nghiễn ba mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên được ăn táo do chính tay cậu ấy gọt đấy.”

Trái tim của Khương Nghê khẽ nảy lên. Vô tình nhìn thấy nụ cười trong mắt Tống Uy Hành, sáng rỡ, giống như một con cáo. Ngón tay Khương Nghê buông thõng bên người khẽ cuộn lại. Cô không chắc Tống Uy Hành biết bao nhiêu, nhưng nhìn dáng vẻ này, hẳn là vẫn chưa biết quan hệ giữa cô và Tần Nghiễn.

Anh ta đang dò xét cô.

Khương Nghê kéo chặt chiếc áo len khoác ngoài trên người, khóe môi cong lên cười, cực kỳ bình tĩnh đáp: “Vậy thì thầy Tống không thể phụ lòng quả táo này được, phải ăn cẩn thận đó nha.”

Nói xong, cô đứng dậy, nụ cười trên môi không hề giảm bớt: “Tôi ra ngoài một lát, thầy Tống cứ dùng thong thả.”

Tống Uy Hành nhướng mày.

Thú vị đấy. Cả hai cái người này đều rất thú vị.

*

Anh không biết có phải minh tinh nào cũng có khí chất như vậy không. Chỉ cần một mình đứng đó thôi cũng đã thành một khung cảnh như thước phim điện ảnh. Từ hàng mi khẽ rủ đến ánh mắt khép hờ, tự toát ra vẻ quyến rũ riêng.

Nhưng Khương Nghê là như thế.

“Có việc gì sao?” Tần Nghiễn hỏi.

Khương Nghê vốn định hỏi, Tống Uy Hành có biết chuyện trước đây của bọn họ không nhưng lời đến bên miệng, cô vẫn không thể hỏi ra.

Có chút đột ngột, cũng không biết nên bắt đầu từ câu nào, rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp.

“Không.”

“Nói dối.”

“…….” Khương Nghê khẽ cong khóe môi, ánh mắt trong veo, lại mang theo ý tứ so đo.

“Đội trưởng Tần mắt sáng như đuốc, liếc mắt một cái đã nhìn ra tôi nói dối, khó trách cảm thấy mấy chương trình tạp kỹ của chúng tôi chẳng có gì hay, không thích xem.”

Tần Nghiễn: “…….”

Chẳng trách người ta nói, cô nương này thù dai như đỉa vậy.

Tần Nghiễn chăm chú nhìn cô gái trước mặt, ngắm gương mặt xinh đẹp rực rỡ đến mức quá đáng kia. Đôi mắt long lanh, đôi môi đỏ mọng, vẻ kiêu sa quá mức.

Ánh mắt chợt hạ xuống, đáy mắt đen sâu ẩn chứa ý cười nhạt nhòa, dừng lại trên vành tai trắng mềm của Khương Nghê.

Hành lang im phăng phắc. Ánh đèn huỳnh quang hắt lên mùi thuốc khử trùng nồng nặc.

Khương Nghê chỉ cảm thấy vành tai nóng lên. Đầu ngón tay chai sạn của Tần Nghiễn khẽ véo nhẹ vành tai cô: “Sau này, cứ đeo đôi bông tai đó đi.”

Khương Nghê chợt ngẩn người.

Lớp da chai sượt qua làn da mềm mại, cảm giác run rẩy lan đến sau tai, những sợi lông tơ nhỏ bé dựng đứng cả lên, một cảm giác tê dại khó tả trong khoảnh khắc lan tỏa khắp tứ chi, đến tận mỗi đầu ngón tay.

Khương Nghê khó khăn mà chậm rãi nuốt khan.

Tần Nghiễn đã rụt tay về, sải bước đi ngang qua cô, một câu nói trầm thấp rõ ràng lọt vào tai cô: “Hơi ồn ào, nhưng khá thú vị.”

Khương Nghê nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Tần Nghiễn, vô thức đưa tay xoa xoa vành tai.

Nóng, rất nóng rất nóng.

Lời tác giả:

Đội trưởng Tần đó, anh ấy không chỉ mê show hẹn hò, anh ấy còn xem cả trailer tập sau nữa cơ đấy : ) 

Một người đàn ông mà đến cả vợ mình đeo khuyên tai gì vào tập tới cũng biết luôn mới ghê ~

Vở kịch nhỏ:

Rất lâu sau đó….

Tần Nghiễn lấy ra một quyển sổ từ hồi còn ở IAR, mở ra, hai chữ “Khương Nghê” sáng rõ được ký ngay chính giữa trang sổ.

Khương Nghê giật lấy quyển sổ. Cô lật xem, sau chữ ký của cô, quyển sổ này không hề có dấu vết đã được sử dụng. Cô rúc vào lòng Tần Nghiễn, nghiêng đầu: ”Ờm, đội trưởng Tần coi trọng em đến vậy cơ à.”

Tần Nghiễn thuận thế từ phía sau ôm trọn lấy người cô, hôn lên má cô: “Người dưng nước lã thôi.”

Khương Nghê có một quy định bất thành văn về chữ ký, chỉ ký ở góc. Chính giữa, chỉ có một người được ký, bởi vì anh đã từng nói, đó là vị trí quan trọng nhất.

Bình Luận (0)
Comment