Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Chương 46

Trong lòng bàn tay, một cảm giác nặng trịch thân quen, đầy ắp đến lạ.

Tần Nghiễn khẽ cúi đầu, ngắm nhìn gương mặt Khương Nghê ửng hồng vì câu nói vừa rồi. Anh nhẹ giọng hỏi: “Nói anh nghe, tối nay rốt cuộc có chuyện gì vậy em?”

Khương Nghê khẽ cọ đầu gối, rúc sâu hơn vào lòng Tần Nghiễn. Ngoài kia, Trương Hải Lâm và Nhiệm Bân vẫn đang xem bóng đá, nên Khương Nghê không dám lớn tiếng, đành kìm giọng hỏi: “Đội trưởng Tần lúc nào cũng hỏi han như vậy sao?”

Giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại ấy, trong đêm càng thêm phần quyến rũ.

“Anh hỏi sao cơ?” Tần Nghiễn tinh nghịch trêu chọc.

Môi hồng mềm mại bị cắn nhẹ, không để lộ dù chỉ một tiếng động khác lạ. Khương Nghê nhìn Tần Nghiễn, đôi mắt đen láy ướt át, long lanh.

Cứ phải trêu chọc người ta trước, rồi mới chịu hỏi chuyện.

Thế mà nơi tận sâu trái tim lại càng lúc càng mềm đi. Khương Nghê khẽ hít mũi, thỏ thẻ: “Anh muốn biết điều gì?”

“Vừa rồi em sợ hãi như vậy là vì điều gì, hả em?” Tần Nghiễn khẽ điều chỉnh lực ở tay, kiên nhẫn xoa bóp giúp cô thư giãn, giọng anh trầm ấm: “Chỉ cần em muốn nói, bất cứ điều gì cũng có thể kể cho anh nghe.”

“Thế nếu em không muốn thì sao?” Khương Nghê khẽ hỏi.

“Vậy thì điều đó có nghĩa là…” Tần Nghiễn nhìn thẳng vào mắt Khương Nghê, ánh mắt sâu thẳm: “Anh vẫn chưa đủ tốt để em có thể hoàn toàn dựa dẫm.”

Một khoảnh khắc im lặng bao trùm.

“Không phải đâu.” Khương Nghê chậm rãi cất lời: “Không phải anh không đủ tốt, chỉ là em… em không thể nào…”

Không thể nào hoàn toàn dựa dẫm vào một ai đó.

Chưa từng có ai dạy cô cách phải dựa dẫm, và trong suốt quãng thời gian dài đằng đẵng ấy, cũng chẳng có ai để cô có thể dựa vào.

Ánh mắt họ chạm nhau, Khương Nghê nhìn Tần Nghiễn, nhìn sâu vào đôi mắt đen huyền của anh. Có lẽ, cô nên thử xem sao?

Một lúc sau, Khương Nghê tiếp lời, giọng nói mềm mại vang lên trong đêm tĩnh mịch càng thêm trong trẻo lạ thường: “Tần Nghiễn, anh có hận em không?”

Ngón tay Tần Nghiễn khựng lại, động tác trong lòng bàn tay cũng trở nên lộn xộn.

Khương Nghê ngước mắt lên, đôi mắt đen láy, mềm mại nhìn anh.

“Ngày xưa em đối xử với anh như vậy, chắc chắn anh phải…”

“Từng hận.” Tần Nghiễn đột ngột ngắt lời cô, hai từ ngắn ngủi vang lên rồi lại trầm ấm hẳn đi: “Từng hận, nhưng thời gian trôi qua, cũng chẳng còn hận nữa.”

Khương Nghê bỗng thấy cả trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt, tức tối đến mức không thở nổi.

Anh nói không hận, liệu có phải cũng đồng nghĩa với việc, trong suốt năm năm đằng đẵng ấy, đối với Tần Nghiễn, cô chỉ là một người xa lạ không hề gợi lên bất kỳ cảm xúc nào sao?

Tần Nghiễn cúi mắt nhìn cô gái trong lòng, nhìn đôi mắt long lanh hơn hẳn của cô.

“Tuy không biết em đang nghĩ linh tinh gì, nhưng Khương Nghê à…”

Anh gọi tên cô, giọng nói đặc biệt nghiêm túc.

“Trước khi đến Thành Đô, anh đã xem qua ê-kíp sản xuất của bộ phim này. Bởi vì là em nên anh mới đến.”

Một câu nói ấy xua tan mọi lo lắng và băn khoăn của Khương Nghê.

Cô không muốn để bản thân bị những cảm xúc tồi tệ chi phối, bèn cố ý hạ giọng: “Vậy, anh đến để trả thù em sao……”

Tần Nghiễn khẽ cười, bàn tay siết chặt hơn, hôn lên khóe môi cô.

“Anh đến để bắt nạt em.”

Giữa màn đêm tịch mịch, Tần Nghiễn như ý nguyện, đã lắng nghe được tiếng lòng mình mong mỏi.

Anh đoán, hẳn phải có một đoạn quá khứ đau thương đến nhường nào đã khiến Khương Nghê trở nên yếu đuối và bất chấp đến vậy. Cô tìm đến anh, như một đứa trẻ, chỉ để mong được anh ấp ôm vào lòng. Việc phải bóc tách những ký ức ấy chắc chắn chẳng hề dễ dàng, và Tần Nghiễn hy vọng chút tình thú tưởng chừng không đứng đắn này có thể giúp cô thả lỏng hơn, bớt căng thẳng, bớt sợ hãi.

Dù màn đêm có sâu lắng đến mấy, vẫn có thể thấp thoáng nhìn thấy gò má Khương Nghê ửng hồng.

“Anh mà cứ như vậy, em sẽ không nói nữa đâu……” Cô vùi mặt vào ngực Tần Nghiễn, đôi tay siết chặt lấy chiếc áo phông của anh, vo nát phần vải mềm mại ở eo thành từng nếp nhăn.

Một lúc lâu sau, đợi cảm xúc dần lắng xuống, Khương Nghê mới khe khẽ cất lời: “Anh có biết vì sao hồi đó em lại đến núi tuyết Cống Lạp không?”

Tần Nghiễn im lặng.

Anh đã từng chứng kiến ánh mắt tuyệt vọng của Khương Nghê bên vách núi tuyết, từng nghe cô nói trong căn nhà gỗ nhỏ: “Đời người sẽ có một khoảnh khắc, hoặc vài khoảnh khắc, cảm thấy chết đi cũng chẳng phải là chuyện xấu.”

“Tần Nghiễn, lúc đó em…” Khương Nghê khẽ dừng lại. Những chuyện cô không muốn nhắc đến nhất. Ấy vậy mà giờ đây, trong đêm tĩnh lặng này, lại được cô giãi bày với người mà cô quan tâm nhất.

“Em……đã trốn khỏi nhà.”

Khương Nghê lướt qua những u tối và tủi hổ. Cô chỉ nhắc đến nhà họ Khương, nhà họ Hàn, người cha ‘đáng kính’ của cô và cuộc hôn nhân sắp đặt khiến cô ghê tởm.

Thế nhưng, dù chỉ kể vắn tắt, khi nói đến cuối cùng, Khương Nghê vẫn vùi mình vào ngực Tần Nghiễn, nước mắt làm ướt đẫm vạt áo anh.

Việc khơi lại những chuyện cũ đau lòng chẳng khác nào lột da lóc xương, khiến cô máu thịt bầm dập.

May mắn thay, có Tần Nghiễn ở bên.

Giọng Khương Nghê mỗi lúc một nhỏ, cô như một đứa trẻ mắc lỗi, đứt quãng cầu xin sự tha thứ: “Em lúc đó không phải là không chờ anh, em đã chờ anh đến đón… Nhưng họ đã đến, tìm thấy em và bắt em về.”

Khương Nghê ngẩng đầu, đôi mắt ướt đẫm lệ long lanh.

Tần Nghiễn cúi xuống hôn lấy giọt lệ nơi khóe mắt cô, ấm nóng và hơi mặn.

“Anh không trách em. Nếu như anh thật sự trách em, anh đã không đến đây rồi.”

Tần Nghiễn nhớ lại, khi nhiệm vụ kết thúc, đồng đội mới nói cho anh biết rằng họ không hề đón được cô gái họ Khương nào ở trấn Khang Lâm cả. Chủ quán bảo hôm đó có mấy người đến và cô gái ấy đã đi cùng họ.

Trong điện thoại anh, tin nhắn “Thải Thải: Tần Nghiễn, chúng ta chia tay đi.” vẫn nằm đó. Thời điểm đó là năm ngày sau khi anh rời trấn Khang Lâm. Sau đó, anh gọi lại cho Khương Nghê nhưng không bao giờ liên lạc được nữa.

“Tần Nghiễn, em xin lỗi…” Khương Nghê vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn lên khóe môi anh: “Em… lúc đó em muốn đi tìm anh lắm, nhưng em không thoát ra được… Họ nhốt em lại, cho người giám sát em…”

Cô nghẹn ngào, muốn giải thích nhưng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ muốn được hôn, dùng cách này để bày tỏ lòng mình. Khi ấy, cô nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, giống như một cái xác không hồn, chờ đợi số phận dơ bẩn đã định sẵn.

Tần Nghiễn đáp lại nụ hôn của cô, nhẹ nhàng xoa sau gáy cô: “Đừng xin lỗi, không cần xin lỗi…” Cổ họng anh nghẹn lại. Thậm chí Tần Nghiễn còn không dám hỏi, sau đó thì sao?

“Tần Nghiễn.” Khương Nghê siết chặt cổ anh, áp sát vào, như thể đang vội vã muốn chứng minh điều gì đó. Lời nói của cô đứt quãng, nhưng mỗi chữ thốt ra đều như cứa vào tim Tần Nghiễn: “Tần Nghiễn… anh ôm em một lần nữa đi. Em vẫn trong sạch, thật đấy……Bọn họ không thể làm gì được em, em thà chết chứ không bao giờ…..”

Khóe môi chợt đau nhói, vị tanh của máu lập tức lan ra. Trong đáy mắt sâu thẳm của Tần Nghiễn đọng lại một màu tối sầm: “Không được nói từ đó nữa.”

Anh nâng niu gương mặt cô, khẽ hôn đi vệt máu vương khóe môi, dịu dàng tựa như đang ôm trọn báu vật quý giá nhất cuộc đời. Đôi môi anh lướt nhẹ, lần mò từng đường nét kiều diễm, tinh tế trên ngũ quan nàng, chậm rãi, tỉ mỉ.

“Thải Thải của anh, em là tuyệt phẩm độc nhất vô nhị trên thế gian này.”

Tần Nghiễn thì thầm, rồi lại vùi mình vào vành tai mềm mại và chiếc cổ trắng ngần, để lại hơi ấm phả ra trên nốt ruồi son rực rỡ, rồi dần dần luồn xuống.

Khương Nghê hiểu, Tần Nghiễn đang dùng cách này để nói cho cô biết rằng anh chẳng hề bận tâm những điều đã qua. Đôi môi dịu dàng lướt trên vành tai cô, hơi thở anh bỏng rát: “Vì là Khương Nghê nên anh thương hết.”

Vành tai mềm mại một lần nữa bị anh nuốt trọn, đầu lưỡi anh nhẹ nhàng lướt qua. Anh kiên nhẫn lạ thường, nhưng cũng đầy kiềm chế, từng chút một khơi gợi, đánh thức mọi h.am m.uốn, chỉ để mang lại cho cô khoái cảm tột độ.

Anh ghé sát tai cô thì thầm: “Vì là Khương Nghê nên anh mới muốn làm.”

Ánh trăng ngoài khung cửa không biết từ lúc nào đã khuất sau tầng mây, dường như thẹn thùng không dám chứng kiến cảnh xuân tình nồng nàn đêm nay.

Tần Nghiễn siết chặt eo Khương Nghê, vén làn tóc đen nhánh mềm mại, để lại từng dấu hằn phớt hồng trên chiếc gáy trắng ngần.

Cách một bức tường, đội bóng vừa mới ghi thêm một bàn thắng. Bình luận viên điên cuồng gào thét, Trương Hải Lâm phấn khích thét lên: “Đệt!”

Nhậm Bân ôn tồn nhắc nhở: “Nhỏ tiếng chút đi, đội trưởng Tần đang ngủ đó.”

Khương Nghê ngượng ngùng khi nghe cuộc đối thoại ấy, khiến cô cảm thấy vừa căng thẳng lại vừa kí.ch th.ích.

Nụ hôn của Tần Nghiễn lướt đến sau tai cô, anh cũng khẽ nhắc nhở: “Nhỏ tiếng chút nào em yêu.”

Hai âm thanh chồng lên nhau. Tần Nghiễn siết chặt eo cô, hôn lên chiếc gáy trắng như tuyết. Mắt Khương Nghê khẽ run, đôi mắt ướt đẫm long lanh như sương.

Cổ tay cô bị giữ chặt, rồi dịu dàng bị vòng ra sau lưng, cơ thể mất đi điểm tựa, Khương Nghê buộc phải ngẩng đầu, chiếc cổ thon dài trắng nõn hằn đầy những dấu hôn đỏ ửng.

“Brm…..brm…..”

Điện thoại trên bàn rung lên, màn hình sáng trưng.

Những nụ hôn dày đặc vẫn không ngừng, Khương Nghê khẽ gọi tên Tần Nghiễn: “Tần Nghiễn… điện thoại kìa.”

Cuộc ân ái đang dở dang, tiếc nuối chẳng thành.

Tần Nghiễn liếc nhìn điện thoại trên bàn, số quen thuộc hiện lên màn hình. Đáy mắt đen thẫm dâng lên những con sóng ngầm, ánh nhìn khẽ khựng lại một thoáng, rồi anh buông tay, chuyển sang giữ lấy xương hàm Khương Nghê, khẽ cắn nhẹ lên đôi môi mềm mại, đỏ mọng của cô. Hôn xong, anh vơ lấy chiếc chăn mỏng bên cạnh, đắp phủ kín người Khương Nghê, cuốn cô trọn vào trong.

Khương Nghê vẫn còn dư âm, cả người vẫn chút ngỡ ngàng. Tần Nghiễn nắm lấy vai cô, ánh mắt kiên định: “Anh xin lỗi, lại phải để em một mình rồi. Thời gian gấp gáp, anh chỉ nói ba điều thôi.”

“Thứ nhất, không được nghĩ linh tinh, không được đoán lung tung. Với anh, em là Khương Nghê tốt nhất trên đời này.”

“Thứ hai, khi làm nhiệm vụ, điện thoại sẽ không luôn ở bên cạnh. Khi nào cầm được, anh sẽ gọi cho em ngay. Nếu không kịp trả lời, nhất định là đang thực hiện nhiệm vụ, đừng lo lắng, đừng suy nghĩ vẩn vơ.”

“Thứ ba……”

Tần Nghiễn khẽ dừng lại, nhìn đôi mắt ướt át của Khương Nghê, cô dường như vẫn chưa hoàn hồn sau cơn triều dâng vừa rồi.

“Thứ ba, anh sẽ tự bảo vệ mình thật tốt, nhất định bình an trở về.” Tần Nghiễn giữ lấy gáy Khương Nghê, đặt thêm một nụ hôn thật sâu lên đôi môi hơi sưng của cô: “Đợi anh về nha em. Năm năm trước anh không đồng ý chia tay, vậy nên em mãi là bạn gái của anh. Không được… tùy tiện định nghĩa lại mối quan hệ của chúng ta nữa.”

Dứt lời, Tần Nghiễn vớ vội chiếc áo phông cạnh gối, đưa tay mặc vào. Ngay trước khi cuộc gọi bị ngắt, anh ấn nút nghe: “Bộ trưởng Trần.”

Lại một cuộc chia ly đột ngột. Thậm chí không cho Khương Nghê một lời để nói, Tần Nghiễn đã chỉnh tề xong xuôi.

Anh khoác lên mình bộ đồ cứu hộ màu xanh đậm, cả người nghiêm nghị và cao lớn, dòng chữ IAR in trên ngực lấp lánh ánh lạnh trong màn đêm.

Đó là sứ mệnh, cũng là vinh quang của anh.

Khương Nghê khẽ sững sờ, ngồi trên giường. Ngay khoảnh khắc trước khi mở cửa, Tần Nghiễn bất chợt quay đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.

Cánh cửa khép lại, Khương Nghê nghe thấy tiếng Trương Hải Lâm và Nhiệm Bân thì thầm, rồi cánh cửa ngoài cũng hoàn toàn đóng sập.

Cơ thể cô cuối cùng cũng dần lắng xuống, Khương Nghê khẽ đảo mắt, ánh nhìn có chút vô định.

Vừa rồi, Tần Nghiễn đã nói gì vậy?

Anh nói không được tùy tiện định nghĩa lại mối quan hệ của họ……”Năm năm trước anh chưa từng đồng ý chia tay, em vẫn luôn là bạn gái của anh.”

Khương Nghê nhắm mắt lại. Cô nhớ rõ tin nhắn chia tay ngày đó.

Đó là đêm trước khi cô sắp bị đưa đến nhà họ Hàn, Khương Hoài Viễn đã tiếp đón một vị khách quý. Vì thân phận của vị khách rất đặc biệt, Khương Hoài Viễn gần như đã điều động tất cả người trong nhà ra tiền sảnh và nhà bếp.

Họ hẳn nghĩ rằng liều thuốc đã đủ, cô căn bản không thể trốn thoát.

Và quả thực, cô không thể thoát khỏi cánh cửa phòng đó. Tất cả những vật sắc nhọn trong phòng đều đã bị cất đi, căn phòng trống trải, thứ duy nhất có thể lấy mạng cô chỉ là chậu hoa treo bằng gỗ thô trên bệ cửa sổ.

Chậu hoa được treo trên một cái đinh sắt.

Cô dồn chút sức lực cuối cùng, bò đến bên cửa sổ, trèo lên bệ. Cô muốn với lấy chậu hoa đó, nhưng lại không còn chút sức lực nào.

Cô không thể đứng dậy được.

Cách ô cửa kính, khu vườn phía sau trong đêm đông vẫn sáng rực ánh đèn. Cô nghe người làm nói Khương Ninh Hi tối nay cũng ăn diện lộng lẫy, tất cả cũng vì vị khách quý này.

Khương Nghê dõi theo ánh sáng rực rỡ trong màn đêm, cách một ô cửa sổ như cách một thế giới khác, căn phòng của cô chìm trong tĩnh lặng.

Bỗng nhiên, một bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt. Người đàn ông khoác chiếc áo khoác đen, đứng dưới cột đèn đường cổ kính, đang ngậm thuốc lá và gọi điện thoại. Một ánh sáng cô độc, một người xa lạ.

Trong khoảnh khắc hoảng hốt, Khương Nghê nảy ra một ý nghĩ. Liệu rằng đây có phải là cơ hội cuối cùng của cô không? Cô điên cuồng đập vào cửa sổ, nhưng cánh tay yếu ớt chẳng thấm vào đâu. Hơi thở phả lên kính tạo thành một màn sương mờ, cô dùng đầu ngón tay viết hai chữ: “Cứu tôi”.

Người đàn ông kết thúc cuộc gọi, dập tắt điếu thuốc rồi bước về phía ánh đèn. Ánh mắt Khương Nghê dần tan rã, tia hy vọng cuối cùng của cô cũng vụt tắt.

Thế nhưng, khoảnh khắc tiếp theo, người đàn ông dường như cảm nhận được điều gì đó. Anh ta bất chợt quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm, trong veo.

Mãi về sau, Khương Nghê mới biết, vị khách mà Khương Hoài Viễn trọng thể tiếp đón đêm đó, người mà Khương Ninh Hi đã phải ăn diện lộng lẫy để gặp gỡ, chính là người đàn ông này. Anh ta tên là Phong Hách Thành, người nắm quyền điều hành gia tộc họ Phong ở Thượng Hải. Là một gia tộc mà Khương Hoài Viễn một lòng muốn bợ đỡ, bám víu.

Phong Hách Thành đã đưa cô ra khỏi nhà họ Khương. Anh ta đích thân đưa cô vào giới giải trí, nâng đỡ cô trở thành Ảnh hậu sáng chói như bây giờ.

Và năm đó, trong cuộc giao dịch tưởng chừng thua lỗ toàn tập ấy, Phong Hách Thành chỉ đưa ra một yêu cầu duy nhất. Anh ta sẽ đưa Khương Nghê rời khỏi Khương gia, còn Khương Nghê phải cắt đứt mọi liên hệ với quá khứ, bao gồm cả nhà họ Khương ở Thành Đô. Bao gồm cả số điện thoại trong danh bạ của cô được lưu là: “Người mà Thải Thải yêu nhất”.

Khương Nghê không còn lựa chọn nào khác, cô cũng đưa ra một yêu cầu: “Vậy tôi muốn nói với anh ấy một tiếng”.

Người là do cô chủ động trêu chọc, vậy thì hãy để cô tự tay cắt đứt. Khương Nghê cầm điện thoại, nhìn những tin nhắn trò chuyện cũ giữa cô và Tần Nghiễn, khóe mắt khẽ cong lên một nụ cười, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi. Đầu ngón tay cô run rẩy, bảy chữ ngắn ngủi, cô đã gõ sai không biết bao nhiêu lần:

[Tần Nghiễn, chúng ta chia tay đi]

Khoảnh khắc vừa gửi tin nhắn đi, Khương Nghê liền hiểu rằng cô đã đánh mất đi điều trân quý nhất trong cuộc đời mình.

Có lẽ cô không có số phận may mắn, và hoàn toàn không xứng đáng với một Tần Nghiễn tuyệt vời đến thế.

Một Tần Nghiễn tốt đẹp nhường ấy, không nên bị lôi kéo vào cuộc sống đầy rẫy bất ổn của cô.

Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, Khương Nghê cuộn chặt tấm chăn quanh người, cổ họng nghẹn đắng không thốt nên lời. Cô khẽ nuốt khan. Cũng ngay khi đôi mắt nhắm lại, nước mắt đã không kìm được mà tuôn rơi.

*

Đêm đã về khuya, chiếc SUV hầm hố lao nhanh trên cao tốc đến sân bay quốc tế Thành Đô.

Một trận sóng thần vừa ập xuống vùng Yamora ở Thái Bình Dương, gây ra thảm họa cho hàng chục nghìn người, cần cứu trợ khẩn cấp. Bộ chỉ huy IAR tại Nam Cảng lập tức liên hệ Tần Nghiễn, để anh dẫn đội đi hỗ trợ.

Tần Nghiễn ngắt cuộc gọi từ bộ chỉ huy Nam Cảng. Ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ xe. Khắp nơi tĩnh lặng, chỉ có vài ngôi sao lẻ loi nhấp nháy.

“Thế nào?” Nhậm Bân vừa lái xe vừa hỏi.

“Máy bay đã chờ sẵn ở sân bay rồi, bốn mươi phút nữa là cất cánh.”

Giọng anh Tần Nghiễn trầm thấp, lạnh lẽo đến lạ. Nhận thấy điều bất thường, Nhiệm Bân khẽ quay đầu nhìn thêm. Ánh mắt Tần Nghiễn sâu thẳm, đóng băng, toát ra sự hung dữ mà Nhiệm Bân chưa từng thấy bao giờ.

Một lúc sau, Tần Nghiễn mở điện thoại, tìm tên “Ôn Yến Thanh” trong danh bạ.

[Ôn Nhị, giúp tôi tra hai người này.]

[Khương Hoài Viễn và Hàn Viễn ở Thành Đô.]

Lời tác giả:

Sau bao mất mát, Đăng Đăng cuối cùng cũng đã tìm thấy anh. Với Tần Nghiễn cũng vậy, cô chính là định mệnh anh hằng mong ngóng.

Họ chính là người mà cả hai cùng thầm thương trộm nhớ, là báu vật luôn hiện hữu trong tâm trí, là tất cả những gì họ trân trọng nhất. Giữa biển người mênh mông, họ chỉ chọn duy nhất đối phương, nguyện cả đời này không ai có thể thay thế được.

Tình cảm họ dành cho nhau, vốn dĩ vẫn luôn cùng chung một nhịp đập.

Thời tiết trở lạnh rồi, các tình yêu nhớ giữ ấm nhé!

Bình Luận (0)
Comment