Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Chương 47

Sau khi Trương Hải Lâm đưa Tần Nghiễn và Nhậm Bân ra sân bay, thì quay về đã là 5 giờ sáng. Hôm nay không phải theo đoàn, cậu định về ngủ bù một giấc.

Đi ngang qua phòng Tần Nghiễn, thấy cửa không đóng, Trương Hải Lâm đã lướt qua rồi lại khựng lại. Ánh mắt cậu vô tình chạm vào tấm ga trải giường nhăn nhúm, và với một người từng là lính gương mẫu trong việc sắp xếp nội vụ, Trương Hải Lâm không thể chịu nổi.

Bước vào phòng, cậu càng thấy rõ hơn không chỉ ga giường nhăn nhúm mà cả chăn cũng được gấp một cách xiêu vẹo. Căn bệnh nghiện sạch sẽ của cậu lại tái phát.

“Đội trưởng, anh bị sao vậy? Trước đâu anh có cẩu thả thế đâu?” Trương Hải Lâm lẩm bẩm. Cậu tiến đến, kéo chăn đã được gấp rồi ra, tỉ mỉ gấp lại từng nếp, từng nếp một.

Có lẽ nào là do anh đi vội quá chăng?

Trương Hải Lâm không khỏi nghĩ tới cái “Lừa Đảo Nhỏ” đã khoe khoang chuyện nội vụ với đội trưởng tối qua. Chẳng lẽ vì bị chọc tức mà đội trưởng Tần nhà cậu lại bất cần như thế?

Không thể nào, đây hoàn toàn không phải phong cách của đổi trưởng đâu.

Vừa suy tư, Trương Hải Lâm vừa gấp xong chiếc chăn vuông vắn. Cậu chàng vui vẻ định đặt gối lên trên, nhưng rồi ánh mắt tinh tường của cậu chợt phát hiện một sợi tóc trên chiếc vỏ gối màu xám đậm của Tần Nghiễn.

Trương Hải Lâm cẩn thận dùng đầu ngón tay kẹp lấy sợi tóc mảnh mai, đưa ra nơi có ánh sáng từ cửa sổ.

Trời đất ơi! 

Một sợi tóc nhỏ, dài và cong nhẹ!

Đây rõ ràng là tóc của phụ nữ mà!!

Trương Hải Lâm sững sờ.

Cả IAR này, ai mà chẳng biết Tần Nghiễn xưa nay giữ khoảng cách với phụ nữ. Vậy thì sợi tóc này từ đâu mà có?

Lại còn trên giường nữa chứ!!!

Mãi đến khi đi ăn trưa, Trương Hải Lâm vẫn không sao tiêu hóa nổi thông tin gây sốc này.

Vùng Yamora quả thật chịu thiệt hại nặng nề. Chỉ trong vỏn vẹn một buổi sáng, trận sóng thần kinh hoàng đã khiến hơn 300.000 người dân chịu ảnh hưởng, nhà cửa ven biển đều bị cuốn trôi, ước tính thiệt hại kinh tế lên đến hơn 8 tỷ euro.

Trương Hải Lâm thì lòng nóng như lửa đốt. Cậu khoong những lo cho Tần Nghiễn và Nhậm Bân, mà còn bận tâm đến những người anh em đang ở tiền tuyến tham gia cứu hộ nữa.

“Phật Tổ Như Lai, Quan Thế Âm Bồ Tát, Ngọc Hoàng Đại Đế, cùng chư vị thần tiên trên trời cao ơi. Mong các vị hãy phù hộ đội trưởng, đội phó Nhậm và tất cả mọi người trong IAR đều được bình an vô sự.” Trương Hải Lâm vừa lẩm nhẩm khấn vái, vừa bước nhanh về phía nhà ăn.

“Nè!” Tiếng Tiểu Khả chợt vang lên. Trương Hải Lâm vì mải niệm chú nên suýt chút nữa thì va hẳn vào người Khương Nghê.

“Cô Khương, xin lỗi nhé. Tôi…..” Trương Hải Lâm gãi đầu: “Tại tôi cứ mải cầu mong cho đội trưởng và các anh em khác được bình an nên không để ý đường đi.”

Khương Nghê thoáng chút bối rối khi giáp mặt Trương Hải Lâm, nhớ lại chuyện tối qua cậu ta vẫn còn đang xem trận bóng ngay sát vách. Nhưng rồi, khi những dòng tin tức sóng thần Yamora cuồn cuộn trên mạng ập đến. Hình ảnh Tần Nghiễn hiện lên trong tâm trí, cái cảm giác ngượng nghịu ấy liền tan biến nhanh chóng.

“Anh Tần… đội trưởng Tần và mọi người đến nơi cả rồi chứ?”

“Rồi ạ.” Trương Hải Lâm gật đầu: “Đến từ sáng sớm rồi.”

“Vậy liệu có nguy hiểm gì không?” Vừa dứt lời, Khương Nghê nhận ra mình hơi sốt ruột, liền dịu giọng hơn: “Do tôi thấy tin tức nói, tình hình thiên tai ở khu vực đó có vẻ rất nghiêm trọng.”

Vẻ mặt Trương Hải Lâm thoáng chút lúng túng không biết nói sao: “Nguy hiểm… nói thế nào nhỉ. Đương nhiên là có chứ, làm nghề như chúng tôi thì lần nào ra nhiệm vụ mà chẳng đối mặt với hiểm nguy.”

Thấy Khương Nghê sắc mặt khẽ biến. Trương Hải Lâm liền vội vã tiếp lời: “Nhưng cô Khương à, cô cứ yên tâm. Tất cả chúng tôi đều là những nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp, biết cách đối phó với nguy hiểm mà. Đội trưởng của chúng tôi, anh ấy đúng là một biểu tượng của IAR đấy. Anh ấy có thể điều khiển trực thăng lơ lửng trên vách núi cheo leo, có thể một mình tiến sâu vào hang động ba mươi mét, có thể… Cô Khương, cô sao vậy?”

Mỗi lời Trương Hải Lâm nói ra, chân mày Khương Nghê lại càng nhíu chặt thêm một phần. Những chuyện cô chưa từng biết, chưa từng chứng kiến ấy, hóa ra lần nào cũng nguy hiểm đến vậy, nghe mà khiến người ta sởn tóc gáy.

Tiểu Khả lườm Trương Hải Lâm một cái: “Anh nói vớ vẩn gì thế, đừng có dọa Đăng Đăng sợ chứ.”

Trương Hải Lâm gãi đầu, anh ta… có hù dọa gì đâu, toàn là sự thật mà.

“Huấn luyện viên Trương, anh định sang rủ Lệ Gia đi ăn trưa à?” Khương Nghê chợt hỏi.

Bị nữ thần hỏi bất ngờ, Trương Hải Lâm hơi ngượng ngùng: “Cô Khương, cô đừng gọi tôi như vậy. Cô cứ gọi tôi là Hải Lâm hoặc Tiểu Lâm Tử cũng được ạ.”

“Tôi cũng định đi ăn đây, hay là mình đi chung luôn nhé?”

“À…? Ồ, vâng… được ạ…”

*

Ngồi trong nhà hàng khách sạn, Trương Hải Lâm vẫn ngỡ mình đang mơ.

Nữ minh tinh mà cậu vẫn hằng ngưỡng mộ trên màn ảnh, nay lại ngồi ngay trước mặt, cùng cậu dùng bữa.

Nữ thần trong lòng cậu không chỉ có nhân cách tuyệt vời mà còn rất đỗi gần gũi nữa đó.

Nhìn đĩa rau xanh của Khương Nghê, Trương Hải Lâm rốt cuộc cũng không kìm được thắc mắc bấy lâu: “Cô Khương à, cô ăn ít thế này mỗi ngày không đói sao?”

“Quen rồi. Ăn nhiều sẽ khó lên hình đẹp.”

“Ai bảo chứ? Cô Khương dù thế nào cũng xinh đẹp hết!”

Khương Nghê khẽ cười: “Thế còn các cậu? Ở căn cứ thì ăn gì? Tập luyện… có cực nhọc lắm không?”

“Cũng ổn lắm ạ. Khẩu phần ăn ở căn cứ rất ổn luôn ấy. Chỉ là cái đợt em ở Pháp, ăn không quen đồ ăn bên đó, vẫn thấy đồ Trung Quốc mình là ngon nhất. Còn chuyện huấn luyện, có vất vả gì đâu, ai cũng tập luyện như thế cả, quen rồi.”

“Cậu với đội trưởng Tần… cả đội trưởng Nhậm nữa. Mọi người quen biết nhau lâu chưa?” Khương Nghê vừa ăn rau vừa hỏi một cách khéo léo.

Cô nhớ lời Tần Nghiễn dặn dò trước khi đi, cô sẽ không để anh lo lắng. Nhưng về năm năm bỏ trống đó, cô chưa kịp hỏi, đành phải tìm hiểu chút ít từ Trương Hải Lâm.

“Tôi đã theo đội trưởng Tần Nghiễn bốn năm rồi.” Nhắc đến anh, Trương Hải Lâm đầy vẻ hãnh diện: “Cô Khương biết không, đội trưởng Tần của chúng tôi là đội trưởng trẻ nhất lịch sử Đội Cứu hộ Đặc nhiệm IAR đấy. Trước khi đến IAR, anh ấy làm bên Hải quân Đánh bộ. Cô Khương có biết Giải đấu Binh chủng Thế giới chứ? Đội trưởng Tần chúng tôi từng vô địch đấy!”

Khương Nghê đã tìm hiểu. Á quân năm đó là Jeyden.

“Đội trưởng của tôi ấy, trông có vẻ nghiêm, hơi dữ một chút, nhưng thật ra rất tinh ý và chu đáo. Cô đừng để vẻ ngoài của anh ấy làm mình sợ nhé.”

“Ừm, tôi biết mà. Tôi không sợ anh ấy đâu.”

“Hả?”

Khương Nghê thấy mình lỡ lời, khẽ cười nhìn Trương Hải Lâm: “Anh cứ nói tiếp đi.”

“Ồ.” Trương Hải Lâm ngây người gật đầu: “Thôi thì nói chuyện của tôi vậy. Năm đầu tiên tôi vào IAR, bố tôi bệnh nặng, tốn kém lắm. Mẹ tôi mất sớm, nhà còn hai em gái đang đi học, điều kiện khó khăn, đâu có đủ tiền chữa bệnh cho bố.”

Nói đến đây, mắt Trương Hải Lâm thoáng đỏ hoe.

“Hồi đó, cứ tập luyện xong là tôi lại một mình trốn trong ký túc xá mà khóc. Sau này đội trưởng biết chuyện, anh ấy không chỉ cho tôi vay một khoản tiền lớn, mà còn nhờ người đưa bố tôi vào bệnh viện tốt nhất tỉnh. Bố tôi thoát chết trong gang tấc. Từ khoảnh khắc ấy, tôi đã tự nhủ với bản thân rằng, cả đời này, mạng sống của Trương Hải Lâm tôi đây thuộc về đội trưởng.”

Khương Nghê có thể hình dung ra Tần Nghiễn ngày ấy. Một người mềm lòng như anh, chắc chắn sẽ dốc hết sức giúp đỡ Trương Hải Lâm. Đó cũng là lý do vì sao bất kỳ ai từng tiếp xúc với anh đều bị anh chinh phục. 

Chính trực, chân thành, ẩn sau vẻ ngoài có phần lạnh lùng ấy lại là cả một trái tim ấm áp vô ngần.

Thấy Khương Nghê có vẻ đang thất thần, Trương Hải Lâm chợt nghĩ về những lời đồn đại trong đoàn phim về sự không hòa hợp giữa cô và Tần Nghiễn.

Trương Hải Lâm khẽ đằng hắng: “Cô Khương này, thật ra thì… đội trưởng của chúng tôi đối xử với cô rất tốt. Anh ấy rất quan tâm đến cô luôn đó.”

“Hở?” Khương Nghê hơi sững lại.

Cô bé Tiểu Khả bên cạnh cố gắng kìm nén mong muốn buôn chuyện, chăm chú lắng nghe.

“Chắc cô không biết đâu. Lúc mà đội trưởng của chúng tôi trước khi lên máy bay còn căn dặn tôi kỹ lưỡng vô cùng. Nào là phải chăm sóc cô thật chu đáo, cô là nhân vật chính, có nhiều cảnh quay, cần được để mắt và hỗ trợ nhiều. Cô đừng thấy anh ấy thường ngày có vẻ nghiêm khắc, thực ra anh ấy quan tâm cô dữ lắm đó.”

Khương Nghê thật sự là rất muốn đáp lại lời của cậu rằng, anh ấy bình thường đâu có nghiêm khắc với tôi.

Mà có cho, anh ấy cũng chẳng dám nghiêm khắc với tôi.

Cơ mà Khương Nghê lại nghĩ, lời Trương Hải Lâm nói chắc chắn có chút quá. Tần Nghiễn đời nào lại bảo Trương Hải Lâm phải đặc biệt chiếu cố cô dâu chứ? Chắc là do anh và Nhậm Bân vắng mặt, trong đoàn chỉ còn mỗi Trương Hải Lâm, nên mới dặn dò cậu ta quan tâm giúp đỡ mọi người nhiều hơn đó mà.

Thế nhưng, biết đâu trong cả mớ lời dặn dò ấy, lại có một câu riêng chỉ dành cho cô thì sao? Kiểu như là: “Cô ấy quay nhiều cảnh, nhớ phải để mắt kỹ một chút.”

Khương Nghê khẽ cười.

“Cô Khương này, nói thật thì đội trưởng bọn tôi là người đàn ông tốt lắm, mỗi tội hơi trầm tính thôi à.” Trương Hải Lâm chốt lại.

Khương Nghê phì cười: “Ai không biết lại tưởng anh đang mai mối cho đội trưởng nhà anh đấy chứ!”

“Ơ?” Trương Hải Lâm cười hiền khô, gãi đầu: “Đâu có, đội trưởng bọn tôi có quan tâm gì đến con gái đâu.”

Tiểu Khả đang húp canh gần đó, suýt chút nữa thì phun hết ra. Cô bé sặc sụa đến đỏ bừng cả mặt.

“Không phải, ý tôi không phải vậy.” Trương Hải Lâm vội vàng giải thích: “Ý tôi là, đội trưởng của chúng tôi không có tâm trí hẹn hò hay gì đâu. Mấy năm nay ở đội, bao nhiêu người đã giới thiệu đối tượng cho anh ấy rồi, vậy mà anh ấy chẳng chịu gặp ai…”

Đùng một cái, Trương Hải Lâm chợt khựng lại, nhớ ra sợi tóc phụ nữ trên giường Tần Nghiễn.

“Sao thế?” Khương Nghê thấy Trương Hải Lâm đột ngột im bặt thì càng tò mò: “Chẳng chịu gặp ai, rồi sao nữa?”

Trương Hải Lâm ấp úng, bắt gặp ánh mắt đầy mong đợi và dò xét của Khương Nghê, anh ta hơi khó từ chối.

Chắc cô Khương không phải là người nhiều chuyện đến mức đi kể lung tung đâu nhỉ.

“Thì……tôi thấy……” Trương Hải Lâm hạ giọng: “Hình như đội trưởng nhà bọn tôi, có người rồi….”

Tim Khương Nghê đập thịch một cái, vành tai bất giác đỏ bừng.

Cô nuốt khan: “Sao anh lại nghĩ vậy?”

“……” Trương Hải Lâm lại nhìn quanh hai bên: “Cô Khương này, tôi nói với cô rồi thì cô đừng có kể cho ai đấy nhé. Sáng nay tôi…..tôi phát hiện có một sợi tóc dài của phụ nữ trên gối của đội trưởng đó.”

“……” Khương Nghê theo bản năng đưa tay sờ đuôi tóc mình.

“Tôi đoán. Chỉ đoán thôi nha, người này chắc là ở ngay trong đoàn mình thôi à.”

Khương Nghê: “……..”

Màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn tiểu Khả lén lút gửi tới từ bên cạnh.

Cô bé mếu máo: [Đăng Đăng ơi, đồ em chuẩn bị cho chị, chị không dùng rồi T_T]

Khương Nghê: “……”

*

Mười ngày trôi qua, Khương Nghê vẫn chẳng nhận được tin tức gì từ Tần Nghiễn. Giao thông và điện đóm ở Yamora vẫn đang được khôi phục, mọi liên lạc đều bị gián đoạn. Cô chỉ có thể tìm kiếm thông tin về anh qua tin tức.

Những bản tin sóng thần tràn ngập, hàng chục vạn người mất nhà, những câu chuyện đau lòng về người thân tử nạn. Nhiều nhân vật công chúng đã ra tay giúp đỡ. Khương Nghê chăm chú theo dõi các thông báo quyên góp trên mạng. Và rồi, cô nhìn thấy tên Tập đoàn Khương Hoài Viễn trong danh sách, với khoản ủng hộ là 1 triệu nhân dân tệ.

Chẳng phải mới hôm qua, trên bản tin, Khương Hoài Viễn còn ra rả nói về công tác từ thiện, tô vẽ mình như một doanh nhân đầy lòng nhân ái đó sao?

Khương Nghê mím môi.

Trong phòng khách sạn, chiếc TV vốn im lìm bỗng được sống dậy, chuyển kênh…hiện lên khung cảnh Yamora chìm trong trận bão đêm.

Đường xá tan hoang, nhà cửa sập đổ khắp nơi. Mưa trút nước xuống đống đổ nát trong màn đêm tĩnh mịch. Phóng viên mặc áo mưa đứng giữa phố, đôi lúc hình ảnh còn chập chờn, đen ngòm cả màn hình.

“Hiện tại, vì giao thông và điện chưa được khắc phục. Do đó, hầu hết các chuyến hàng cứu trợ đến vùng gặp nạn đều đang bị cản trở. Có rất nhiều người dân đang thiếu thốn đủ đường, đặc biệt là vật tư y tế cơ bản và thuốc men thiết yếu.”

Ánh mắt Khương Nghê găm chặt vào màn hình. Đêm mưa đen kịt, bóng người lướt qua sau lưng phóng viên, chẳng thể phân biệt đâu là người dân gặp nạn, đâu là nhân viên cứu hộ.

Lướt qua một khung hình, dưới chiếc lều tạm bợ, một bà lão run rẩy tránh mưa, trên mình khoác chiếc áo cứu hộ xanh thẫm, ba chữ ‘IAR’ in rõ nơi ngực áo, tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo trong đêm tối.

Đôi mắt Khương Nghê bỗng cay xè, chua xót.

Tiểu Khả thấy Khương Nghê cứ đứng ngồi không yên vì lo cho Tần Nghiễn, bèn bước lại ngồi cạnh cô, nhẹ nhàng an ủi: “Cũng chưa chắc đã là quân phục của đội trưởng Tần mà chị. IAR có biết bao nhiêu người…”

Lời nói chưa dứt, Tiểu Khả đã kịp nhận ra mình lỡ lời. Thật ra, chuyện đó có phải áo của Tần Nghiễn hay không cũng chẳng quan trọng, bởi lẽ IAR vốn dĩ là một biểu tượng, đại diện cho rất nhiều người giống như anh.

“Đăng Đăng à, chị đừng lo lắng quá. Đội trưởng Tần tài giỏi như vậy, nhất định sẽ bình an vô sự thôi.”

Khương Nghê khẽ hít hít mũi, yếu ớt “ừm” một tiếng rồi hỏi: “Chị Cầm bên đó nói sao rồi?”

Tiểu Khả biết Khương Nghê đang hỏi về chuyện quyên góp.

“Chị Cầm đã chuyển khoản đợt đầu theo dặn dò của chị rồi. Còn hai đợt sau thì phải đợi thêm hai ngày nữa, do dòng tiền chưa xoay vòng kịp.”

Khương Nghê gật đầu, mở điện thoại nhắn tin cho Tần Nghiễn:

[Hôm nay em quay hai cảnh lớn, vì trạng thái tốt nên đã sớm đóng máy rồi. Bữa tối Tiểu Khả nấu cho em cháo rau xanh ngon lắm, em có nghe lời anh, không suy nghĩ lung tung nữa đâu. Anh cũng nhất định phải tự bảo vệ mình thật tốt nhé.]

Suốt mười ngày qua, Khương Nghê vẫn luôn gửi những tin nhắn như thế. Đoạn tin nhắn tựa lời thủ thỉ tâm tình, kể tỉ mỉ mọi chuyện xảy ra trong ngày cho Tần Nghiễn nghe.

Dù cô biết, anh sẽ chẳng hồi âm. 

Nhưng không sao cả.

Lần trước khi họ chia xa, cô đã gửi cho anh một tin nhắn quá đỗi tàn nhẫn.

Lần này, Khương Nghê muốn Tần Nghiễn khi mở điện thoại ra sẽ thấy thật nhiều tin nhắn tươi sáng, vui vẻ từ cô, tất cả đều là những chuyện thường ngày, hạnh phúc.

Cô muốn anh biết, cô vẫn đang rất ngoan ngoãn chờ anh trở về.

*

Tại Yamora, kim đồng hồ đã điểm mười một giờ đêm.

Những cơn mưa tầm tã không ngớt đã và đang khiến công tác cứu hộ thêm phần khó khăn. Giữa trung tâm thành phố, Sở chỉ huy cứu nạn vẫn sáng đèn rực rỡ, báo hiệu một đêm trắng nữa lại về.

Các chuyên gia cứu hộ tinh nhuệ từ khắp nơi trên thế giới, thuộc Tổ chức IAR, đang cùng nhau bàn bạc về những biện pháp ứng phó sắp tới. Giữa tình cảnh giao thông và điện lưới tê liệt trên diện rộng, làm thế nào để đảm bảo cuộc sống cơ bản cho người dân vùng thiên tai và ngăn ngừa những thảm họa thứ cấp sau trận siêu sóng thần là ưu tiên hàng đầu.

Người đàn ông Trung Quốc đứng đầu, trong chiếc áo phông mỏng màu xanh đậm, đang nhẹ giọng trao đổi với một chuyên gia người Anh tóc vàng mắt xanh. 

Đôi mắt sâu thẳm của anh hằn rõ những tia máu đỏ, trên gò má còn vương vết trầy xước khá rõ, thế nhưng vẫn không hề suy suyển đi nét tuấn tú, phong trần. 

Khuôn mặt anh góc cạnh, sống động đến từng đường nét, quả thực là sự ưu ái tuyệt đối từ tạo hóa, khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến một người đầy khí chất, luôn sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.

“Đội trưởng Tần.” Nhậm Bân vội vã bước vào, ghé sát tai Tần Nghiễn thì thầm. Ánh mắt Tần Nghiễn khẽ lóe lên, anh đứng dậy, theo phản xạ đưa tay định với lấy chiếc áo phía sau lưng, nhưng rồi mới nhận ra chiếc ghế đã trống không. 

“Áo của anh đã đưa cho một bà cụ vào chiều tối rồi mà.” Nhiệm Bân khẽ nhắc.

Tần Nghiễn lên tiếng, ánh mắt trầm tĩnh lướt qua những người trong bàn: “Thông báo cho tổ Đặc nhiệm Cứu hộ Một và Hai, năm phút nữa tập hợp dưới lầu chỉ huy. Khu vực Naiga, cách trung tâm thành phố Yamora năm mươi cây số, vừa xảy ra sạt lở đất.”

Có người hít ngược một hơi.

Vì cách xa bờ biển, khu vực núi Naiga có hai trại cứu trợ nạn dân lớn. Dù có một khoảng cách nhất định so với vùng núi, nhưng sau khi sạt lở, rất có thể sẽ xảy ra tình trạng nước biển tràn ngược hoặc sạt lở bùn đá.

Tần Nghiễn im lặng một lát, đoạn quay sang dặn dò người đàn ông tóc vàng mắt xanh bên cạnh: “Dan, tôi đi Naiga đây, chỗ này giao lại cho anh đấy.”

Người đàn ông Anh cau mày, vừa định nói gì đó, Nhiệm Bân đã nhanh chóng ngăn lại: “Đội trưởng, anh vẫn còn bị thương mà.”

“Không sao.”

Đôi quân ủng đen giẫm mạnh xuống đất, Tần Nghiễn đã xoay người, sải bước dài đi về phía cửa. Nhiệm Bân vội vàng đi theo: “Vậy tôi đi cùng anh.”

Tần Nghiễn khẽ khựng lại, rồi quay đầu dặn dò Nhiệm Bân: “Chuyện tôi bị thương, không được nói cho Trương Hải Lâm biết.”

Trương Hải Lâm thuộc tuýp người không biết giữ mồm giữ miệng. Nhỡ đâu lỡ lời nói với Khương Nghê thì cô nhất định sẽ lo lắng cho anh mất. Nhậm Bân cau mày gật đầu.

Màn đêm mưa lạnh lẽo.

Bên ngoài sở chỉ huy, mưa như trút nước. Hai chiếc xe tải hạng nặng đã sẵn sàng chờ lệnh. Tần Nghiễn sải bước đến, gạt vội nước trên mặt rồi leo lên bậc cửa xe.

Ngay cổng sở chỉ huy, một phóng viên đang đưa tin trực tiếp.

Vừa lúc phóng viên quay người, Tần Nghiễn cúi đầu chui vào trong xe: “Tình hình đường đi đến Naiga thế nào rồi?”

“Đường gần nhất thì chỉ có mỗi hai mươi kilomet đầu có thể đi xe được, còn đoạn sau thì chỉ có thể đi bộ thôi. Nếu đi đường vòng, theo lối vận chuyển vật tư cứu trợ, phải mất sáu tiếng.”

Tần Nghiễn khẽ gật đầu: “Đi đường tắt.”

Mưa đêm tầm tã, bầu trời chìm trong một màu đen đặc quánh. Trong tầm mắt chỉ có hai luồng sáng từ đèn xe chiếu rọi, soi rõ màn mưa như thác đổ.

Hai chiếc xe tải hạng nặng nối đuôi nhau rời khỏi sở chỉ huy cứu hộ, lao về phía khu vực Naiga vừa xảy ra sạt lở.

Người tài xế lái xe là một chàng trai trẻ. Cậu ta được bên trụ sở chỉ huy của IAR Nam Kinh cử đến Yamora để tham gia cứu hộ.

Cái tên Tần Nghiễn thực sự đã quá quen thuộc với cậu.

Suốt mười ngày cứu hộ đầy gian nan vừa rồi, đó là cuộc chiến sống còn để thông suốt tuyến đường huyết mạch của Yamora. Cậu ta đã tận mắt thấy vị chỉ huy trẻ tuổi này đã không ngừng nghỉ, chỉ trong 27 giờ ngắn ngủi đã thiết lập thành công con đường sống đầu tiên cho Yamora, đưa được đợt vật tư cứu trợ đầu tiên đến nơi an toàn.

Hai đợt dư chấn sau đó đã phá hủy phần lớn các tuyến đường vận chuyển. Nếu không có lô vật tư ban đầu, Yamora giờ đây đã càng thêm khó khăn gấp bội.

Cậu ta còn hay tin. Hôm trước một điểm cứu trợ bị sập, khi đó Tần Nghiênz đã không ngần ngại lao vào cứu người và bị thương ở eo.

“Đội trưởng Tần, hay anh nghỉ một chút đi?”

Đến cả những thành viên cứu hộ giỏi nhất Nam Kinh cũng không khỏi chạnh lòng khi thấy đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ của Tần Nghiễn. Dẫu có là người thép cũng không thể chịu đựng được cường độ công việc khủng khiếp như vậy.

“Đội trưởng Tần, anh chợp mắt đi. Tôi từng được huấn luyện cấp tốc ở Yamora nên rất quen thuộc đường xá ở đây.”

“Không sao cả.” Tần Nghiễn đưa mắt nhìn ra màn đêm đặc quánh ngoài cửa sổ. Những hạt mưa không ngừng đập vào kính, tạo thành những vệt nước lớn.

Vẫn còn hai điểm cứu trợ ở Naiga đang trú ngụ hơn hai vạn người cần được tiếp cận.

“Anh cứ làm việc bất chấp thế này, khéo mà chị dâu biết được thì sẽ xót anh lắm đấy.”

Tần Nghiễn khẽ dừng lại, như có một dòng suy nghĩ thoáng qua.

Cả chiếc xe chìm vào im lặng trong giây lát. Khi chàng trai trẻ quay lại nhìn, Tần Nghiễn đã khép hờ mi.

“Hai mươi phút. Nếu tôi chưa tỉnh, cứ gọi tôi dậy.”

“Vâng ạ.”

Chỉ chưa đầy hai phút, tiếng thở đều đặn và nhẹ nhàng đã vang lên bên cạnh. Chàng trai trẻ mỉm cười.

Thì ra là anh cũng có vợ. Đúng là lời vợ nói luôn hiệu quả nhất nhỉ?

*

Một giờ sáng, Khương Nghê vẫn trằn trọc tựa mình bên giường, ánh mắt không rời khỏi màn hình. Cô miệt mài xem đi xem lại đoạn tin tức vừa phát sóng tối nay, như thể muốn tìm kiếm điều gì đó bị ẩn giấu.

Trong khung cảnh mưa đêm giăng lối tại sở chỉ huy cứu hộ Yamora, hai hàng thành viên IAR đứng nghiêm trang, sẵn sàng lên đường. Bất chợt, một bóng người cao lớn, vạm vỡ lao nhanh từ trong sở chỉ huy ra, sải bước vội vã về phía chiếc xe tải hạng nặng.

Ngay sau đó, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh tiến lại gần, bình tĩnh trả lời phỏng vấn của phóng viên.

Anh ta trả lời rành mạch bằng tiếng Anh: “Chỉ huy Tần của chúng tôi hiện đang dẫn đội đến khu vực Naiga, nơi vừa được báo cáo xảy ra sạt lở đất.”

Đoạn phim chỉ vỏn vẹn ba mươi giây, ấy thế mà Khương Nghê đã xem đi xem lại không biết đã bao nhiêu lần rồi. Dù ánh sáng mờ ảo khiến bóng dáng cao gầy ấy có đôi chút không rõ nét, nhưng chỉ với một thoáng lướt qua, Khương Nghê đã có thể khẳng định chắc nịch. Người đàn ông đó chính là Tần Nghiễn.

Khương Nghê lại lấy điện thoại ra, tiếp tục gửi tin nhắn cho Tần Nghiễn.

[Em thấy anh trên bản tin rồi. Nãy em chỉ nhìn thấu một thoáng thôi mà em biết ngay là anh đó.]

[Tần Nghiễn, anh bảo em đợi anh về mà. Anh phải nhớ là không được có chuyện gì đâu nha!]

Gần ba giờ sáng, Khương Nghê mới ngủ thiếp đi. Chắc vì trước đó cô đã xem quá nhiều cảnh mưa đêm Yamora, nghe quá nhiều tin tức “Đội trưởng Tần của chúng ta đã dẫn đội đến khu vực Naiga, nơi vừa xảy ra sạt lở đất”, nên giấc mơ chìm trong bóng tối, toàn là thành phố ngập mưa bão.

Cô mơ thấy những ngôi làng tan hoang sau trận sóng thần, mơ thấy bóng dáng những bà cụ trong bộ đồng phục cứu hộ IAR, mơ thấy tiếng cầu cứu thảm thiết của những người dân mắc kẹt trong vũng bùn lầy. Và rồi, cảnh tượng sạt lở đất khủng khiếp ấy lại tái hiện…..

“Đội trưởng Tần…..”

Một tiếng hô hoán xa lạ vang vọng.

Khương Nghê bàng hoàng tỉnh giấc. Cô bật ngay dậy khỏi giường, lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ, ở phía đông xa xa mặt trời đã bắt đầu ló dạng.

Bình Luận (0)
Comment