Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Chương 61

Khương Nghê không ở lại căn cứ lâu. Dù sao thì cô cũng biết là mọi người còn phải tập luyện, cô cũng không muốn thật sự làm phiền công việc của Tần Nghiễn.

Vừa lái xe về đến khách sạn, Khương Nghê đã nhận được điện thoại của Tiểu Khả, giọng gấp gáp: “Chị Đăng Đăng ơi, không xong rồi. Có chuyện rồi!”

Tiểu Khả vừa nói chuyện với cô em bên bộ phận thu thập thông tin mạng của êkíp. Cô ấy kể rằng có thấy một bài đăng trên diễn đàn cộng đồng, là về Tần Nghiễn.

Khương Nghê nhấp vào đường link Tiểu Khả gửi đến– “Ỷ quyền thế nên ức hiếp người khác? Sự thật đen tối đằng sau việc chuyên gia cứu hộ IAR bị cắt cụt hai chân.”

Mỗi một từ ngữ đều đủ sức thu hút ánh nhìn.

Chủ bài đăng đã viết một đoạn dài gần nghìn chữ, xuyên suốt bài không hề nhắc đến một cái tên cụ thể nào, nhưng lại khéo léo ám chỉ và kể lại tường tận mọi chuyện giữa Tần Nghiễn và Trần Hạo.

Cái người tự xưng là người nhà nạn nhân đó, rõ ràng là từng câu từng chữ đều toát lên vẻ tính toán, muốn thao túng dư luận. Khương Nghê làm việc trong showbiz đã lâu, cô đã quá quen thuộc với những kiểu văn bản thế này.

Chỉ cần đọc qua là cô đã có thể đoan chắc, đây là chiêu trò của một công ty truyền thông rồi.

Tiểu Khả: [Đăng Đăng ơi, làm sao bây giờ? Nếu chuyện này mà bung bét ra, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến đội trưởng Tần đó chị.]

Khương Nghê thực sự không nghĩ rằng mọi chuyện lại đột nhiên diễn biến theo chiều hướng này. Bà cụ nhà họ Trần vẫn chưa liên hệ với cô, nhưng xem ra gia đình người chị họ của Trần Hạo đã không thể chờ đợi thêm nữa. Mục đích của họ quá rõ ràng: Tần Nghiễn muốn mọi việc yên ổn thì phải bỏ tiền ra thôi.

Có điều, họ dường như vẫn còn chút kiêng dè, bằng không thì đã chẳng chỉ dám đăng bài trên một diễn đàn cộng đồng mà có thể nói là khá vắng vẻ như vậy.

Khương Nghê tin chắc rằng, điều họ muốn chỉ là tiền chứ không phải gây rối.

Tiểu Khả cũng đã hiểu kha khá về toàn bộ sự việc này rồi.

[Đăng Đăng mình có phải đưa tiền cho họ không chị?]

[Thế này thì đúng là bắt nạt trắng trợn mà!]

Khương Nghê: [Đương nhiên là không đưa tiền rồi.]

Số tiền này một khi đã đưa đi, gần như sẽ xác nhận lời nói của Trần Hạo là thật.

Thực ra, Khương Nghê có cảm giác, dù Tần Nghiễn đã hứa sẽ xử lý ổn thỏa, nhưng suốt thời gian ở Hồ Thành, anh ấy rõ ràng đã mềm lòng, anh ấy chủ động lùi bước, muốn đợi Trần Hạo tự mình mở lời.

Nếu không có bài đăng hot trên diễn đàn tối nay thì Khương Nghê cũng có thể cùng anh chờ, nhưng giờ đây……

Khương Nghê trầm ngâm chốc lát, rồi gọi cho Tiểu Khả: “Em cùng chị đến bệnh viện một chuyến.”

“Dạ? Bây giờ luôn ạ?”

“Ừ.”

Khương Nghê định gặp bà cụ họ Trần thêm một lần nữa, đây là lối thoát tốt nhất hiện tại.

*

Tám giờ tối, bầu trời âm u suốt nửa ngày lại bắt đầu lất phất mưa phùn.

Một chiếc xe sedan màu đen khiêm tốn lướt đi trong màn mưa giăng. Đèn pha phía trước rọi sáng những hạt mưa đêm li ti. Sau khi rẽ qua một ngã tư, chiếc xe dừng lại trước cổng Bệnh viện Nhân dân số Một Hồ Thành.

Vì là buổi tối và trời lại mưa nên bệnh viện không có nhiều người.

Khương Nghê đi thẳng lên tầng ba. Vừa đến gần phòng bệnh của dì Chu và bà cụ Trần, cô đã nghe thấy tiếng cãi vã vọng ra từ bên trong.

Khương Nghê đứng ở cửa, lặng lẽ nhấn nút ghi âm.

Giọng một người đàn ông hung dữ vang lên từ trong phòng bệnh: “Đồ già chết tiệt này. Nếu bà còn dám nói lung tung nữa, bà có tin tôi giết chết bà không?”

Tiếp đó là tiếng bà lão nức nở khóc lóc: “Các người không thể làm như vậy được! Đội trưởng Tần đã giúp các người trả biết bao nhiêu tiền trước Tết rồi, sao các người còn xúi giục thằng Hạo đi hại cậu ấy chứ?”

“Bà ơi.” Giọng người phụ nữ hiển nhiên đã dịu dàng hơn rất nhiều, mang theo âm điệu đặc trưng của người Hồ Nam: “Bà cứ yên tâm dưỡng bệnh đi, chuyện này bà không cần phải lo lắng đâu. Đợi tụi con giúp thằng Hạo lấy được tiền bồi thường, con sẽ mua cho bà một căn nhà lớn ở thành phố. Đây chẳng phải cũng là tâm nguyện của thằng Hạo sao?”

Bà lão vẫn còn thút thít khóc: “Các người không thể như vậy được… Người làm việc gì, ông trời đều đang nhìn thấu hết cả đấy……”

Cửa phòng bệnh chợt bị kéo ra. Khương Nghê vội vàng tắt điện thoại. Cô đội mũ tai bèo và đeo khẩu trang, nhìn về phía người đàn ông hung tợn.

“Cô là ai? Đang làm gì đấy!” Người đàn ông gằn giọng hỏi.

“Tôi đến thăm bệnh nhân.” Khương Nghê không hề hoảng sợ chút nào, đôi mắt trong veo vẫn bình tĩnh không gợn sóng, thẳng thắn nhìn người đàn ông mặt đầy dữ tợn. Bàn tay buông thõng bên người cô lại siết chặt chiếc điện thoại.

Đúng lúc ấy, người đàn ông thoáng chút e dè.

“Đi đi đi, xem xong rồi thì đi lẹ, đây là bệnh viện đó.”

Giờ phút này, cô cũng không tiện vào thêm nữa. Khương Nghê quay người, kéo tay Tiểu Khả, khe khẽ nhắc cô bé còn đang ngây người: “Đi thôi.”

Dáng vẻ bên ngoài của cô vẫn điềm tĩnh là thế, nhưng trái tim bên trong đã treo ngược lên tận cổ họng, đập thình thịch, như muốn nhảy vọt ra ngoài. Mãi cho đến khi vào trong thang máy, cả người cô tựa hẳn vào thành buồng. Lúc này đây Khương Nghê mới dần cảm thấy có điểm tựa, máu huyết trong người cũng từ từ ấm lại.

Mở lại đoạn ghi âm vừa rồi. Từng tiếng đối thoại trong phòng bệnh vang lên qua tai nghe, Khương Nghê khẽ hít sâu một hơi.

May quá, đoạn ghi âm này rất đầy đủ, rất rõ ràng.

“Chị Đăng Đăng.”Tiểu Khả vẫn chưa hết bàng hoàng: “Bây giờ phải làm sao đây chị. Mình có nên đưa đoạn ghi âm này cho đội trưởng Tần không?”

Khương Nghê im lặng.

Đoạn ghi âm này chính là bằng chứng then chốt để vạch trần lời nói dối của Trần Hạo. Bảo Tần Nghiễn tự tay bóc mẽ Trần Hạo thì có lẽ anh sẽ làm, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ rất giằng xé.

Khương Nghê không muốn anh khó xử.

“Chuyện này, tạm thời đừng nói cho Tần Nghiễn biết.”

“Sao ạ?”

Đoạn ghi âm là do chính cô ghi lại. Khương Nghê nghĩ, vậy thì cái vai phản diện này……chi bằng cứ để cô làm.

Tiểu Khả đoán được ý cô: “Chị định…”

“Chị định giao thẳng đoạn ghi âm này cho tổ điều tra của trụ sở IAR.”

*

Tại khu huấn luyện.

Sau bữa tối, đến là khoảng thời gian thư giãn thường ngày. Cuộc sống ở đây vốn khô khan, nên giờ này các chàng trai trẻ thường tụ tập ở phòng sinh hoạt chung, nào là đánh bài, chơi bi-a, bóng bàn, rồi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.

Tối nay, cả đám lại quây quần bên nhau. Không có gì quá lạ, chủ đề mà tất cả đều tâm đầu ý hợp lựa chọn chính là….về đại minh tinh Khương Nghê.

Chuyện Khương Nghê xuất hiện ở sân huấn luyện chiều nay đã lan truyền khắp cả căn cứ rồi. Mấy anh chàng đang tham gia huấn luyện mô phỏng hôm đó đến giờ vẫn còn phấn khích không thôi, còn những người không được chứng kiến thì cứ tiếc hùi hụi, hối hận vô cùng.

Khi Tần Nghiễn bước vào phòng sinh hoạt, anh thấy ngay bên bàn bi-a, một cậu lính trẻ đang nói năng hăng say, miệng lưỡi liến thoắng: “Nói chứ, nữ minh tinh đúng là khác hẳn! Dáng chuẩn, mặt xinh, nhìn ngoài còn đẹp hơn cả trên ti vi luôn ấy chứ, cái mặt cứ như quả trứng gà bóc vỏ vậy. Sau này, tôi mà tìm bạn gái, nhất định phải tìm người như Khương Nghê!”

Tần Nghiễn: “…..”

Thấy Tần Nghiễn vào, mọi người liền đứng dậy chào hỏi: “Chào huấn luyện viên Tần ạ.”

Tần Nghiễn khẽ gật đầu: “Đang chơi bi-a à?”

Tần Nghiễn liếc nhìn những tờ giấy dán trên bàn: “Thua thì bị phạt gì thế?”

“Dạ?” Một cậu lính trẻ ngơ ngác hỏi lại.

Bởi lẽ, Tần Nghiễn đến căn cứ Hồ Nam đã hai tháng rồi, nhưng hầu như chưa bao giờ ghé qua phòng sinh hoạt. Ban đầu họ cứ nghĩ anh giữ vẻ nghiêm nghị của một huấn luyện viên, nhưng sau này mới biết anh thường xuyên chơi bóng rổ ngoài trời cùng mọi người. Thì ra là do anh chỉ không thích mấy trò như bi-a hay xì phé đồ thôi.

Có người trả lời câu hỏi của Tần Nghiễn: “Dán giấy, rồi bắt chước con rùa. Ai thua nhiều nhất thì mai phải mời mọi người ăn kem ạ.”

Trò chơi quả thật rất đơn giản.

Tần Nghiễn cầm lấy cây gậy bi-a bên bàn, ước lượng một chút rồi nói: “Chơi một ván đi.”

Anh nhìn thẳng vào cậu lính trẻ vừa nãy còn khen Khương Nghê dáng chuẩn mặt xinh kia.

Cậu lính này vốn dĩ rất bạo dạn, hoạt bát. Vừa thấy Tần Nghiễn lại muốn chơi, trong lòng còn có chút háo hức muốn thử sức.

“Vâng, vậy huấn luyện viên Tần muốn chơi kiểu gì ạ?”

“Kiểu nào cũng được, tùy cậu muốn chơi gì. Nhưng mà…” Tần Nghiễn khẽ dừng lại: “Hình phạt cho người thua cuộc thì phải do tôi quyết định.”

“Huấn luyện viên, chúng ta còn chưa đánh mà sao anh đã biết chắc mình thắng rồi?”

Tần Nghiễn khẽ nhếch môi, bật cười thành tiếng.

Cậu lính trẻ cũng bị khích tướng, liền đáp: “Được thôi, nghe lời anh! Nhưng nếu huấn luyện viên thua, anh cũng phải nghe lời tôi đấy nhé.”

Tần Nghiễn cầm gậy bi-a xoa phấn, khẽ nhướng mí mắt, chạm phải ánh mắt khiêu khích của đối phương rồi đáp: “Được.”

“Vậy thì mình chơi chín bi nhé. Chúng ta cũng không cần khai cuộc nữa, huấn luyện viên ít khi chơi nên anh cứ đi trước đi ạ. Ba ván định thắng thua.”

Điều này tương đương với việc nhường Tần Nghiễn một bi một cách khéo léo.

Tần Nghiễn cong môi, gật đầu: “Lát nữa cậu đừng có mà hối hận đấy nhé.”

Mười phút sau, chàng trai trẻ đã phải hối hận. Khuôn mặt kia méo xệch.

Vì được cầm quyền mở màn nên Tần Nghiễn đã một gậy vét sạch bàn. Anh thắng liên tiếp ba ván, thậm chí còn chẳng cho cậu ta cơ hội để đặt lại gậy.

Chàng trai ngượng ngùng đứng chết trân tại chỗ. Đám đông xung quanh vẫn đang không ngừng hò reo trêu chọc.

“Ối trời ơi, huấn luyện viên Tần đỉnh của chóp!”

“À hóa ra huấn luyện viên không phải là không thích chơi, mà là thấy bọn tôi gà mờ quá thôi!”

“Huấn luyện viên ơi là huấn luyện viên! Sao anh giỏi thế, dạy tôi với ạ!”

……

“Ơ… ơ… em còn chưa kịp chạm gậy nữa mà!” Chàng trai cố gắng bào chữa cho mình: “Không thể tính là em thua được!”

Tần Nghiễn gật đầu: “Vậy thì ván nữa nhé, lần này cậu đi trước.”

Lần này, chàng trai trẻ không còn dám ra vẻ ta đây nữa mà nghiêm túc khai cuộc. Cầm gậy đánh từng bi một cách cẩn thận. Đến khi đánh đến bi số 6, bi lại không vào lỗ.

Tần Nghiễn khẽ nhếch môi, liếc nhìn cậu ta một cái.

Bên cạnh, có người cảm thông bình luận: “Xong rồi!”

Dưới ánh mắt dõi theo của tất cả mọi người, Tần Nghiễn khẽ khom người, tay cầm gậy bi-a. Vóc dáng thẳng tắp của anh hơi cong xuống, chiếc áo thun xanh đậm ôm sát lấy từng đường cơ bắp săn chắc ở phần eo và bụng, từ từ tạo thành những nếp gấp nhẹ. Cánh tay anh thon dài, rắn rỏi, ẩn chứa một sức mạnh rõ rệt.

Trên bàn bi-a, ánh đèn trắng sáng chói rọi xuống, làm nổi bật đường nét góc cạnh trên khuôn mặt trầm tư của anh. Những ngón tay thấy rõ khớp xương rõ ràng đặt nhẹ trên mặt bàn nhung xanh. Ánh mắt tập trung cao độ vào một điểm duy nhất.

“Boong…..”

Một tiếng động trong trẻo vang lên, bi số 6 chính xác rơi gọn vào lỗ.

Đây rõ ràng là một cuộc đấu không có chút hồi hộp nào, lại một lần nữa kết thúc với việc Tần Nghiễn thắng liên tiếp ba ván. Khi viên bi số 9 cuối cùng vào lỗ, Tần Nghiễn từ từ đứng thẳng dậy, thu lại gậy.

Chàng trai đứng đối diện anh đã đỏ bừng mặt: “Huấn luyện viên, anh bắt nạt người khác! Rõ ràng anh giỏi đến thế mà còn…”

Cậu ta nuốt phần câu sau vào trong, nhắm mắt lại: “Anh nói đi, muốn phạt thế nào?”

Khóe môi Tần Nghiễn khẽ nhếch: “Phạt cậu ngày mai dọn dẹp tất cả nhà vệ sinh nam của căn cứ.”

Để tránh việc cậu ta cứ rảnh rỗi sinh nông nổi, chỉ toàn nghĩ đến chuyện tìm đối tượng nào.

Mọi người cười ồ lên, chàng trai lắp bắp: “Dọn… dọn nhà vệ sinh á?”

Cậu ta gần như không thể tin nổi.

“Sao, không muốn à?”

“Dọn… dọn thì dọn!”

Tần Nghiễn hừ nhẹ một tiếng, bật cười.

Chiếc điện thoại của anh vẫn đặt trên bàn, một tin nhắn mới đến, màn hình chợt sáng lên sau một rung động nhẹ.

“Mẹ kiếp….”

Trương Hải Lâm thật sự không tin nổi vào mắt mình. 

Cậu ta đứng ngay cạnh bàn bi-a, điện thoại của Tần Nghiễn gần trong tầm với, thế nên thoáng cái đã nhìn thấy ngay màn hình khóa của anh ngay. 

Mọi người xung quanh cũng ùn ùn ngoảnh đầu nhìn theo. Thế là, hình ảnh nữ minh tinh với làn da trắng, dáng người nuột nà, đôi chân dài miên man trên màn hình điện thoại của Tần Nghiễn….. cứ thế hiện ra rõ mồn một trước mắt bao người.

Cô gái trong ảnh diện một bộ lụa đỏ mềm mại. Tấm mạng che mặt khẽ bay lên để lộ nửa khuôn mặt. Kèm theo đó còn là đôi chân trắng ngần vắt chéo trên nền cát vàng mênh mông.

Chẳng ai khác, đó chính là bức ảnh Khương Nghê đã âm thầm gửi cho Tần Nghiễn.

Tất cả mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc.

Khương Nghê vừa tham gia bộ phim “Lương Châu Dẫn”z Trong phim cô đóng vai thiếu nữ biên cương lanh lợi, do đó nét kiều diễm của cô nàng bỗng chốc trở thành đề tài nóng hổi được bàn tán không ngừng trong căn cứ. Không ít chàng trai đã thức đêm, cố gắng đào bới thông tin từ lúc cô ấy nổi tiếng đến tận bây giờ. Do đó nên cái tạo hình này của Khương Nghê thì họ quen thuộc đến mức không thể quen hơn được nữa.

Thậm chí có người còn đùa rằng. E là căn cứ Hồ Nam của chúng ta giờ đây đích thị là động cuồng nhan sắc Khương Nghê rồi!

Huống hồ, Trương Hải Lâm lại là fan cứng của Khương Nghê, nên tuyệt đối không thể nhìn nhầm người được.

Cậu ta ngẩng phắt đầu lên, gương mặt choáng váng tột độ.

Một chàng trai trực tiếp hét lớn: “Trời ơi! Đội trưởng, hóa ra anh cũng là fan cứng nhan sắc của Khương Nghê à?!”

Tần Nghiễn: “……”

Thậm chí còn có người huýt sáo đầy trêu chọc: “Tôi đã bảo rồi mà, làm gì có ai thoát khỏi được gương mặt này của cô Khương chứ. Để mà nói, cô ấy là nữ thần trong lòng cánh đàn ông tụi tôi, thì cũng không hề quá chút nào đâu nhỉ.”

“…..” Tần Nghiễn mím chặt môi, ánh mắt trầm tĩnh lại rồi thản nhiên tắt màn hình điện thoại.

Có người tiếp tục trêu ghẹo: “Huấn luyện viên, anh đừng có mà ngại ngùng gì cả. Cô Khương xinh đẹp thế cơ mà, làm fan nhan sắc của cô ấy thì có gì mà phải xấu hổ chứ.”

Tần Nghiễn: “……”

“Đúng đó, đúng đó, những người hâm mộ không phải ai cũng có trưởng fan hay sao. Huấn luyện viên, sau này anh chính là trưởng fanclub của căn cứ Hồ Nam chúng ta… à không, tôi… Huấn luyện viên, tôi không có ý chửi anh đâu nhé…….”

Tần Nghiễn: “…………”

Mọi người vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ rằng hóa ra vị giáo quan của họ thì ra cũng đổ Khương Nghê, chỉ có Trương Hải Lâm là nhìn Tần Nghiễn với vẻ tiếc nuối ra mặt.

Ấy vậy mà, người đời giờ cứ bảo ba quan đi theo ngũ quan là có lý do cả! Còn nhớ hồi ở phim trường không, đội trưởng và cô Khương đã đối đầu nhau không biết bao nhiêu lần, ai nấy đều xì xào bảo là hai người họ không ưa gì nhau.

Thế mà bây giờ thì hay rồi đó!

Trương Hải Lâm lại liếc nhanh sang điện thoại của Tần Nghiễn. Ai đó đã lén lút đặt ảnh của người ta làm hình nền. Vậy đó mà miệng thì cứ hùng hổ ra vẻ nghiêm khắc, nhưng trong lòng thì rõ ràng là thấy người ta xinh đẹp mê hồn.

Thế này thì gọi là gì đây?

Đúng là đội lốt chứ còn gì nữa!

Đầu óc Trương Hải Lâm một khi đã bay bổng thì khó mà kiểm soát được. Anh ta nghĩ đến ga trải giường của Tần Nghiễn, nghĩ đến những khát khao không được giải tỏa của một người đàn ông lớn tuổi độc thân, rồi lại nghĩ đến bức ảnh của Khương Nghê…

Đứng trước nhiều người như vậy, Trương Hải Lâm tự thấy mình cần phải giữ thể diện cho Tần Nghiễn.

Thế là anh ta rút điện thoại ra, lén lút gửi tin nhắn cho Tần Nghiễn.

[Đội trưởng ơi, anh nói thật cho em biết đi, mỗi ngày anh lén lút “làm” ấy, có phải cũng là ngắm bức ảnh của cô Khương không hả? (Khóc lớn)]

Tần Nghiễn vừa nhìn thấy tin nhắn: “……”

Tần Nghiễn chỉ muốn chửi thề một trận.

*

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Khương Nghê gọi điện cho Tần Nghiễn.

Cô chẳng đả động gì đến chuyện của Trần Hạo, chỉ tủm tỉm hỏi anh: “Đội trưởng Tần tối nay có nhớ quý cô Khương Khương không nè?”

Dạo gần đây, cô cứ say mê mấy vai “quý cô Khương Khương” và “đội trưởng Tần” như thế.

Tần Nghiễn nhớ lại chuyện vừa xảy ra ở phòng hoạt động, khóe môi khẽ cong lên: “Nhớ thì sao chứ, giờ đây trong mắt mọi người, anh chỉ là một kẻ háo sắc, thèm muốn sắc đẹp của quý cô Khương Khương mà thôi.”

“Hả?”

“Bị phát hiện rồi.” Tần Nghiễn tựa vào đầu giường: “Cái hình nền em bắt anh đổi tối qua ấy.”

Khương Nghê: “……”

Tối qua, Tần Nghiễn cứ nằng nặc đòi cô chụp lại một bộ ảnh khác chụp ở Tây Bắc ngày trước. Hồi đó, dù cô gần như để lộ đôi chân trần nhưng thực tế lại mặc đến ba chiếc quần bảo hộ cơ đấy.

Nhưng rơi vào tay Tần Nghiễn, cái “chụp lại” này hoàn toàn biến chất.

Lúc đó Khương Nghê ngại ngùng không chịu, Tần Nghiễn thì cứ xấu tính vô cùng. Anh cứ hết dỗ dành lại lừa gạt, dùng đủ mọi chiêu trò.

Khi tuyến phòng thủ cuối cùng sắp sửa sụp đổ đến nơi, Khương Nghê liền đưa ra một yêu cầu. Anh muốn cô chụp lại ư? Được thôi, nhưng anh phải đồng ý đổi màn hình điện thoại thành bức ảnh kia đã.

Còn bây giờ thì……Khương Nghê tiếc hùi hụi.

Cô vẫn còn chút hy vọng cuối cùng mà hỏi: “Bị mấy người… phát hiện rồi?”

“Mấy chục người ấy chứ.”

Khương Nghê: “……”

Khương Nghê “oa” một tiếng, chui tọt vào trong chăn. Giọng cười trầm ấm của Tần Nghiễn vang lên từ đầu dây bên kia: “Em ngại gì chứ, rõ ràng người mất mặt là anh mà.”

À, phải ha!

Khương Nghê lại kéo chăn xuống, ngước nhìn trần nhà trắng tinh.

“Tần Nghiễn à, anh vừa nói gì cơ? Đáng xấu hổ ư?”

Tần Nghiễn: “…..”

“Sao, làm fan sắc đẹp của quý cô Khương Khương thì đáng xấu hổ lắm sao?”

Tần Nghiễn thích dáng vẻ kiêu căng, tinh nghịch của cô. Tính cách đó cứ sống động lại rạng rỡ, nên anh cũng chiều theo ý cô mà đùa lại.

“Tần Nghiễn sai rồi, xin quý cô Khương Khương cứ phạt ạ.”

Giọng anh trầm khẽ, vương chút vui vẻ.

Khương Nghê khẽ hừ một tiếng, sự kiêu căng càng được dịp bộc lộ.

“Những bé cưng thích gương mặt này của quý cô Khương Khương nhiều vô kể. Em không thèm loại fan sắc đẹp thiếu thành ý như anh đâu đó!”

“Vậy em muốn gì?”

“Ưm……”

Khương Nghê không biết, chưa nghĩ ra.

“Cẩu liếm* đi?” (Nghĩa bóng: người si mê, nịnh bợ, phục tùng tuyệt đối)

“Cái gì cơ?”

Khương Nghê bật cười thành tiếng: “Em nói bừa thôi mà, đội trưởng Tần cứ làm người cho đàng hoàng đi.”

Tiếng cười mỏng nhẹ của Tần Nghiễn xuyên qua ống nghe, lọt vào tai Khương Nghê. Chỉ vậy thôi mà dường như có dòng điện xẹt qua, khiến màng nhĩ cô tê dại.

“Nhưng mà đội trưởng Tần của em, không muốn làm người chút nào.”

Khương Nghê: “……?”

“Hoặc là…..” Tần Nghiễn khẽ ngừng, giọng chùng xuống một thoángd “Em muốn… được ‘liếm’ thế nào đây?”

Khương Nghê giật mình, vùi mình trong chăn lăn lộn trên giường.

Những hình ảnh gần đây từng khung một lướt qua trong đầu cô.

Cô đã sống thanh tâm quả dục suốt năm năm. Thế nhưng tại sao mà vừa gặp Tần Nghiễn, tư tưởng đã phóng vùn vụt lên hẳn đường cao tốc thế này?

Tần Nghiễn nghe thấy tiếng chăn sột soạt: “Sao thế hả em?”

Khương Nghê che mặt, ư ử.

Tần Nghiễn khẽ cười: “Em đừng có ư ử nữa, nói chuyện đi.”

Khương Nghê bỗng khựng lại, tự cuộn mình thành một con nhộng.

“Tối qua anh đâu có nói thế.”

Tần Nghiễn: “……”

“Khương Nghê.”

Tần Nghiễn nghiêm túc gọi tên cô. Giọng anh trầm thấp khiến Khương Nghê cũng không khỏi trở nên trịnh trọng theo: “Dạ?”

“Nói chuyện khác đi.” Tần Nghiễn dừng một chút: “Sáng mai năm rưỡi anh còn phải huấn luyện, không muốn lại thức trắng đêm đâu.”

“…… ” Khương Nghê phồng má, chỉ thấy vành tai nóng bừng: “Thức trắng đêm à…..”

“Đội trưởng Tần, anh thức trắng đêm là để làm gì thế ạ?”

“Em nói xem để làm gì?”

Lời tác giả:

Hãy làm những điều anh thích á.

Và về sự hiểu lầm của Tần Nghiễn đối với “liếm cẩu”, Trương Hải Lâm đã thẳng thắn nhận xét bằng hai từ: đê tiện (cực kỳ)!

Bình Luận (0)
Comment