Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Chương 62

Ba ngày sau, trụ sở IAR ở Hồ Nam đón mấy vị khách không mời mà đến, đó là thành viên của tổ điều tra từ tổng bộ IAR.

Khương Nghê biết chuyện này khi đang ở bệnh viện. Tối hôm đó, cô nghe thấy gia đình họ Trần gây sự trong phòng bệnh, nên mấy hôm nay vẫn luôn nghĩ cách giúp dì Chu chuyển sang một bệnh viện có điều kiện tốt hơn.

Thứ nhất là để tiện cho bà tĩnh dưỡng, hai là cô cũng lo rằng tên anh rể nghiện cờ bạc của Trần Hạo sau này sẽ trút giận lên dì Chu mất.

Hôm nay cô đến đây, chính là để đưa dì Chu sang bệnh viện khác.

Dì Chu không có con cái, thấy cô hiếu thảo như vậy thì vừa cảm động, vừa ngại cô vất vả: “Chuyện này con cứ nói với ông một tiếng là được rồi mà. Sao lại tự mình chạy đến bệnh viện làm gì thế hả con?”

“Không sao ạ, tiện thể con đang nghỉ phép mà. Dì đợi con một chút. Để con đi tìm bác sĩ lấy phim chụp nhé.”

Vừa lấy phim từ khoa X-quang về, Khương Nghê vừa ra khỏi thang máy thì đã bị bà cụ Trần chặn lại.

“Cô Khương, tôi đã nghĩ mấy ngày rồi. Tôi……” Bà cụ ngừng lại một lát: “Tôi bằng lòng nói rõ mọi chuyện với các lãnh đạo của IAR. Thằng Hạo nhà tôi mấy chục năm nay vẫn luôn hiền lành, thật thà. Tôi không thể để nó mắc sai lầm này được.”

Khương Nghê vẫn đang đeo khẩu trang, có người bên cạnh tò mò nhìn sang.

Cô gật đầu: “Vâng, bà đợi cháu một chút. Chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh hơn để nói chuyện ạ.”

Vừa ra khỏi bệnh viện, Khương Nghê liền gọi điện cho Trương Hải Lâm.

Đầu dây bên kia, giọng Trương Hải Lâm hồ hởi vang lên: “A lô, ai đó ạ?”

“Là Khương Nghê đây!”

Trương Hải Lâm: “!!!”

Á á á á á á á á! Trương Hải Lâm chỉ muốn hét thật to thôi. Cậu chàng vội nhìn lại màn hình điện thoại, 138****8868, hóa ra đây chính là số của nữ thần cậu mà!

“Cô Khương… cô tìm tôi có chuyện gì thế ạ?”

“Hải Lâm……”

Trương Hải Lâm thấy lòng mình cứ bay bổng. Cô Khương vừa mới gọi cậu là Hải Lâm đấy!

Khương Nghê khẽ ngừng một chút rồi nói: “Tôi muốn nhờ anh giúp một việc.”

*

Sáng hôm sau,

Tại một văn phòng trong tòa nhà chính của căn cứ Hồ Nam, Tần Nghiễn đang ngồi một bên bàn dài. Phía đối diện là các nhân viên đến từ trụ sở IAR, họ đến đây là để điều tra về việc, liệu Tần Nghiễn có đúng là đã có hành vi không đúng đắn nào tại hiện trường sau vụ động đất lớn ở Ghana hay không.

Ông Mã, một trong những người phụ trách của căn cứ Hồ Nam, cũng ngồi đối diện Tần Nghiễn. Vị đàn anh lớn tuổi này mở lời với câu nói thẳng thắn: “Nếu như nói huấn luyện viên Tần làm chuyện thất đức như vậy. Tôi, chú Mã này, là người đầu tiên không tin!”

Các nhân viên của trụ sở IAR mỉm cười gật đầu: “Ông đừng nóng vội. Lần này chúng tôi đến đây, thứ nhất là dựa trên kết quả điều tra trước đó, chúng tôi đã có một nhận định sơ bộ về sự việc. Thứ hai là bởi vì bốn ngày trước, chúng tôi đã nhận được một đoạn ghi âm đáng ngờ.”

Nhân viên nhấn nút phát, loa máy tính phát ra tiếng ồn ào.

“Cái đồ già không biết chết kia…”

Đoạn ghi âm được phát lên chính là đoạn mà Khương Nghê đã lén ghi lại bên ngoài phòng bệnh vào đêm hôm đó.

Một đoạn ghi âm vỏn vẹn chưa đầy ba phút. Khi nó kết thúc, tất cả mọi người đều chìm vào im lặng. Phòng họp hoàn toàn tĩnh lặng. Mãi một lúc sau, một nhân viên từ tổng bộ mới lên tiếng phá vỡ sự tĩnh mịch: “Đội trưởng Tần à, với đoạn ghi âm này, anh có điều gì muốn nói không?”

Tần Nghiễn ngước mắt lên, hỏi lại: “Đoạn ghi âm này từ đâu mà có?”

Nhân viên kia hơi khựng lại, rồi thành thật đáp: “Địa chỉ IP cũng ở Hồ Nam.”

Hồ Nam sao?

Gần như ngay lập tức, Tần Nghiễn nghĩ đến một người:

“Cốc cốc cốc…”

Ông Mã lên tiếng đáp: “Mời vào.”

Cánh cửa được đẩy ra, tiếp đó là phần gác chân của chiếc xe lăn. Đáng tiếc, phần gác chân ấy lại trống rỗng. Tần Nghiễn nhìn qua, đôi mắt đen thẳm gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa. Anh thấy chiếc xe lăn từ từ được đẩy vào, một người đàn ông trẻ tuổi với làn da trắng nõn đang ngồi trên đó. Nhìn kỹ, cậu ta còn có nét giống một nam diễn viên nào đó, một gương mặt rất ưa nhìn.

Chỉ có điều, đôi mắt vốn từng rạng rỡ giờ đây lại tối sầm, vô hồn, chất chứa một vẻ u uất xám xịt.

“Trần…” Tần Nghiễn nghẹn lời.

Đây là lần thứ hai Tần Nghiễn gặp lại Trần Hạo kể từ khi cậu ta tỉnh lại sau ca phẫu thuật cuối năm ngoái.

Người đẩy Trần Hạo vào là chị họ của anh ta, cũng chính là người phụ nữ đã gây náo loạn đoàn phim “Ngược Lối” hôm đó. Trần Hạo liếc nhìn Tần Nghiễn, vẻ mặt không chút biểu cảm, chỉ gật đầu với nhân viên của tổng bộ IAR.

Người nhân viên khẽ cúi đầu, nói: “Trần Hạo, chúng tôi đã nắm rất rõ toàn bộ sự việc. Chúng tôi muốn xác nhận lại với anh một lần nữa, tại hiện trường cứu hộ ở Ghana lúc đó, có phải Tần Nghiễn đã đẩy anh, khiến anh bị bức tường đổ sập đè trúng không?”

Tần Nghiễn nhìn Trần Hạo, ánh mắt dừng lại trên đôi môi mỏng của cậu ta.

Đôi môi tái nhợt khẽ run rẩy một chút, rồi thốt ra một từ ngữ nhẹ bẫng: “Phải.”

Giết người diệt tâm, quả nhiên là thế.

Tần Nghiễn bỗng bật cười, một tiếng cười trầm đục. 

Lần trước, anh chưa được nghe Trần Hạo tự mình thừa nhận, chỉ là trụ sở IAR Pháp đã chuyển lời Trần Hạo khi ra lệnh điều động anh mà thôi. 

Nhưng giờ đây, Tần Nghiễn đã tận tai nghe được cái tiếng “phải” ấy từ chính miệng Trần Hạo.

Khoảnh khắc này, đột nhiên anh cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường. 

Bao nhiêu nỗi niềm day dứt, tự trách, hối hận… những cảm xúc đan xen phức tạp, cùng với khuôn mặt đẫm máu của Ninh Vĩ hiện về trong những giấc mơ đêm khuya, những thứ tưởng chừng như sắp đè bẹp anh, dường như sau một tiếng “phải” ấy, tất cả đều dần tan biến.

Tần Nghiễn nhìn Trần Hạo, khóe môi từ từ nhếch lên, dõi theo bàn tay Trần Hạo đang đặt trên tay vịn xe lăn khẽ run rẩy.

Nhân viên công tác lại hỏi Tần Nghiễn: “Đội trưởng Tần, anh nghĩ sao?”

Tần Nghiễn ngả người vào lưng ghế, cả người bỗng chốc thư thái, ngồi chẳng còn giữ nổi dáng vẻ nghiêm chỉnh: “Chẳng có gì để nói, vậy là tốt rồi.”

“Được.” Nhân viên gật đầu. “Vậy chúng ta sẽ nghe lại đoạn ghi âm này.”

Ngay khoảnh khắc nút ghi âm sắp được nhấn, Tần Nghiễn lên tiếng ngăn lại: “Đừng bật nữa.”

Các nhân viên hơi ngẩn người, nhìn nhau.

Tần Nghiễn chỉ nhìn Trần Hạo: “Ba năm trước, khi cậu mới đến IAR, tôi nhớ cậu từng nói với tôi rằng ước mơ lớn nhất của cậu là mua được một căn nhà ở trung tâm Hồ Nam này cho bà nội.”

Các ngón tay của Trần Hạo đặt trên tay vịn từ từ siết chặt thành nắm đấm. Gia cảnh cậu ta vốn nghèo khó, từ nhỏ đã sống cùng chị họ nhưng người thân thiết nhất lại là bà nội. Thế nhưng bà nội sức khỏe yếu, tự chăm sóc mình đã là khó khăn, nói gì đến việc chăm sóc cậu ta. Những năm qua cậu ta đã cố gắng vươn lên, chỉ mong có thể để bà an hưởng tuổi già. Nhưng đời không như là mơ, sự nghiệp của cậu ta vừa khởi sắc thì ông trời lại cướp đi đôi chân, khiến cậu ta trở thành một kẻ tàn phế hoàn toàn.

Trần Hạo càng không ngờ, một câu nói vô tình của cậu ta ba năm trước, Tần Nghiễn lại nhớ lâu đến vậy.

Thấy Trần Hạo lộ vẻ xúc động, người phụ nữ đứng phía sau cậu ta đột nhiên lên tiếng: “Hạo à, em đừng để những lời ngon ngọt của tên đó lừa phỉnh. Em thử nghĩ xem, chân em mất đi như thế nào? Nếu em còn đôi chân, chẳng lẽ lại phải lo lắng một căn nhà sao?”

“Cậu ta đúng là không phải lo một căn nhà. Cơ mà cả nhà các người nợ bên ngoài hơn hai mươi triệu. Chắc hẳn là đang sắp lo đến chết rồi nhỉ?”

Cánh cửa phòng họp đột ngột mở ra. Khương Nghê trong chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng cùng quần jean dài, mái tóc dài xoăn nhẹ mềm mại xõa sau lưng.

Đôi môi đỏ mọng quyến rũ, ánh mắt nàng rực sáng, nhìn thẳng về phía chị họ của Trần Hạo, khí chất ngời ngời. Thế nhưng, vẻ nữ hoàng ấy chưa giữ được ba giây, khi chạm phải ánh nhìn dò xét của Tần Nghiễn, đôi mắt Khương Nghê liền khẽ né tránh.

Còn Trương Hải Lâm đang đứng phía sau Khương Nghê. Ngay khi thấy Tần Nghiễn như vậy, cậu chẳng khác nào chuột gặp mèo.

“Cô nói vớ vẩn gì thế!” Người phụ nữ sốtvội lên tiếng, “Hạo à, em đừng nghe cô ta nói bậy. Làm sao mà chị có thể là loại người…”

“Tôi nói vớ vẩn ư?” Khương Nghê lách người sang một bên: “Bà Trần ơi, bà nói đi ạ.”

Phía sau Khương Nghê, một bà lão tóc bạc phơ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Trần Hạo ngỡ ngàng cả người: “Bà nội…”

“Thằng nhóc Hạo này, cháu hồ đồ quá!” Bà cụ Trần lao vào. Khoảnh khắc bà nhìn thấy Trần Hạo đang ngồi trên xe lăn, đôi mắt già nua lại tức thì ứa lệ.

Chị họ của Trần Hạo đã đổi số điện thoại của cậu ta. Luôn miệng nói rằng anh bị trầm cảm do chấn thương và đang điều trị tâm lý. Đây là lần đầu tiên bà nội có thể gặp cháu trai kể từ khi Trần Hạo về nước.

Trần Hạo rõ ràng không ngờ bà nội lại xuất hiện. Cậu ta muốn đứng dậy, tay chống vào tay vịn xe lăn, rồi chợt nhận ra một cách mơ hồ rằng cậu ta đã không còn đôi chân nữa. Cậu ta sẽ không bao giờ đứng dậy được.

Những điều cậu ta đã cố gắng và chiến đấu vì nó. Những gì cậu ta từng nghĩ đến, cuối cùng rồi cũng sẽ rời bỏ cậu ta mà đi.

Người đàn ông lại khẽ ngả người vào xe lăn một cách chán nản. Thậm chí ngay cả động tác ngã ngồi như trước kia, cậu ta cũng không còn làm được nữa.

“Bà nội, sao bà lại đến đây?” Trần Hạo cất tiếng, giọng điệu lạ lùng thay lại rất bình tĩnh.

Cậu ta giờ đây chẳng còn gì cả, tuyệt đối không thể để mất số tiền trợ cấp kếch xù này. Chỉ có nó, cậu ta mới mua được căn nhà ở khu tốt nhất Hồ Nam này cho bà nội, để bà an hưởng tuổi già.

“Hạo à, nếu bà không đến. Chẳng lẽ con định cứ thế mà hồ đồ mãi sao?” Bà cụ Trần nhìn Tần Nghiễn một lượt, rồi lại quay sang cháu trai, nghẹn ngào mấy bận. Cuối cùng, bà vẫn run rẩy cất lời: “Nếu bà không đến, con thật sự định để đội trưởng Tần phải chịu tiếng bất nghĩa sao…?”

Một câu nói vừa thốt ra, bà cụ đã bật khóc không thành tiếng. Đứa cháu trai mà bà yêu quý biết bao, từ bé đã lương thiện, chính trực. Ấy vậy mà giờ đây, bà lại phải đích thân nói cho mọi người biết, thằng bé đang nói dối, đang lừa gạt. Vì tiền, nó không ngần ngại đổ tội cho chính đội trưởng của mình.

Ngón tay Trần Hạo khẽ run lên, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh đến lạ: “Bà nội nói gì, con không hiểu ạ.”

“Con hồ đồ quá rồi!” Bà cụ lớn tiếng gọi: “Đội trưởng Tần đã thay anh rể con lấp một cái lỗ lớn đến vậy. Cơ sao con có thể còn giúp cả nhà họ, đi vu khống đội trưởng Tần cơ chứ!”

“Bà nội nói gì ạ?” Trần Hạo hơi sững sờ, nhất thời có chút ngơ ngác.

Bà cụ Trần lại nhìn người phụ nữ phía sau Trần Hạo: “Chính các người xúi giục thằng Hạo! Đừng hòng để thằng Hạo nhà tôi nói dối lừa tiền cho các người!”

Sự thật dường như đã sáng tỏ, mấy nhân viên của trụ sở IAR trao đổi ánh mắt với nhau. Trương Hải Lâm vẫn đứng im một bên, bị lời nói của bà cụ Trần làm cho kích động, chẳng còn bận tâm đến ánh mắt lạnh băng của Tần Nghiễn. Cậu xông thẳng tới: “Trần Hạo. Thằng mẹ kiếp, mày đúng là một thằng hèn!”

Nhớ lại những lời vừa nghe được ngoài cửa, Trương Hải Lâm tức đến nổ phổi: “Mày có biết đội trưởng đã xem sẵn nhà cho mày ở Hồ Nam rồi không? Cả chín mươi triệu tiền đặt cọc cũng ứng trước cho mày rồi đấy. Anh ấy bảo mày khó khăn lại có hiếu, sau này có cơ hội thì từ từ trả lại.”

Ai cũng nói là nước mắt đàn ông không dễ rơi, Trương Hải Lâm gạt nước mắt: “Mấy năm nay đội trưởng đối xử với mày thế nào. Chính mày rõ hơn ai hết, mày mẹ kiếp chỉ vì chút tiền mà hãm hại đội trưởng như vậy!”

Trần Hạo cứng đờ. Từng lời của bà nội, từng lời của Trương Hải Lâm, cứ như những quả bom, nổ đoàng đoàng trong tai cậu ta. 

Đánh nát tâm trí cậu ta thành một khoảng trống rỗng.

Mãi một lúc, Trần Hạo mới chầm chậm quay đầu. Cậu ta nhìn Tần Nghiễn, trong đôi mắt xám xịt vô hồn cuối cùng cũng xuất hiện một chút sắc màu khác lạ. Là nỗi đau buồn tột cùng.

“Đội……”

“Thôi khỏi.” Tần Nghiễn đứng dậy, cắt ngang lời Trần Hạo. Tiếng “đội trưởng” này, anh không dám nhận.

Tần Nghiễn bước đến trước mặt Trần Hạo: “Từng quen biết nhau, vậy cũng coi như một cách tốt để đoạn tuyệt. Sau này……”

Anh khẽ dừng lại: “Hãy ở bên bà thật tốt.”

Dứt lời, Tần Nghiễn liếc nhìn Khương Nghê vẫn ngoan ngoãn đứng cạnh đó rồi sải bước về phía cửa.

“Đội trưởng!” Trần Hạo vẫn không kìm được mà gọi to, giọng nói khàn đặc.

Cậu ta đã gọi tiếng này suốt ba năm, đây là người cậu ta kính trọng và ngưỡng mộ nhất.

Bước chân của Tần Nghiễn khẽ khựng lại. Thế nhưng chỉ là một thoáng thôi. Anh vẫn giữ lưng thẳng tắp, yết hầu khẽ động nhưng không hề dừng lại, rồi cứ thế sải bước ra khỏi phòng họp.

Khương Nghê ra hiệu cho Trương Hải Lâm đuổi theo Tần Nghiễn. Ấy vậy mà Trương Hải Lâm lại từ chối, cậu lắc đầu lia lịa như trống bỏi.

Khương Nghê cũng không dám. Cô cảm thấy Tần Nghiễn đã tức giận rồi. Mà là kiểu rất khó dỗ dành đấy.

“Không phải, chuyện này là sao vậy?” Chị họ của Trần Hạo vẫn chưa hoàn hồn sau cú quay xe bất ngờ này. Cô ta nhìn Trần Hạo lại nghĩ đến khoản nợ khổng lồ đang đè nặng trên vai, Trần Hạo là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô ta mà.

“Hạo à, em phải tin chị. Cái tên họ Tần kia nhà nó có tiền, mình cứ…”

“Cút!” Trần Hạo gằn giọng quát.

Người phụ nữ kia sững sờ.

Khương Nghê nhìn cô ta, chợt nhớ ra một chuyện khác: “Nhắc đến tiền, cái bài đăng trên diễn đàn là do cô thuê người đăng phải không? Cô có biết tội phỉ báng là gì không?”

“Cô… cô nói linh tinh gì đó…..”

“Tôi có nói linh tinh hay không thì trong lòng cô rõ nhất. Còn cô muốn nói gì, xin lỗi nhé…..” Khóe môi Khương Nghê thu lại nụ cười: “Hãy nói chuyện với luật sư của tôi đi.”

Một màn kịch lố lăng cuối cùng cũng hạ màn.

Ông Mã, người nãy giờ chỉ lên tiếng đúng một câu lúc mở màn, giờ mới hoàn hồn. Ông nhìn Khương Nghê, nhíu mày: “Cô Khương, cô… sao lại ở đây?”

Khương Nghê: “À……”

*

Đang giữa trưa, nắng hè trên đảo cực kỳ gay gắt.

Khương Nghê đi mãi đến chỗ luyện tập. Từ xa, cô đã thấy người đàn ông đứng dưới gốc cây hút thuốc. Tần Nghiễn một tay đút túi, điếu thuốc kẹp giữa các ngón tay, nhưng đôi mắt đen thẳm của anh đã sớm khóa chặt lấy cô.

Khương Nghê nuốt khan, chầm chậm tiến lại gần. Cô dừng ở vị trí cách Tần Nghiễn chừng hai sải tay, khẽ ngẩng đầu nhìn anh.

Tần Nghiễn lấy điếu thuốc ra khỏi môi, buông thõng xuống bên người, dùng ngón tay cái miết tắt mẩu tàn đỏ rực. Sau đó anh mới ngước mắt nhìn Khương Nghê đang rụt rè không dám bước tới.

“Cô Khương đây định nói chuyện với tôi ở khoảng cách này sao?”

Khương Nghê: “……”

Trời quang mây tạnh thế này, lại còn đang ở trong căn cứ, hơn nữa… Tần Nghiễn đang giận, cô cảm nhận được điều đó nên có chút nhát gan, cũng có phần hơi sợ.

Tần Nghiễn nhìn cô cứ mãi chần chừ. Kiểu như muốn tiến lên nhưng lại không dám làm lòng anh càng thêm bực bội.

“Nói đi.”

Khương Nghê: “…..”

Hung dữ quá!

Khương Nghê vẫn cố nhịn cái khí chất lạnh băng của Tần Nghiễn, lại nhích thêm nửa bước về phía trước. Cô cố gắng nặn ra một nụ cười mà mình cho là đẹp nhất: “Anh giận à?”

Anh hung dữ, cô liền giả ngoan.

Đó chính là chiến thuật của Khương Nghê khi đối phó với Tần Nghiễn.

“Anh không thể giận sao?” Tần Nghiễn hỏi ngược lại, khí chất lạnh lùng vẫn vô cùng áp bách.

Khương Nghê: “……”

Thái độ gì thế này? Dù Khương Nghê cô đây có sai đi chăng nữa nhưng hễ nghĩ đến việc Tần Nghiễn lại chất vấn mình vì người ngoài, cô lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Khó chịu từ đầu đến chân!

Khương Nghê cũng có cái tôi của riêng mình, gương mặt xinh đẹp lập tức căng thẳng: “Đương nhiên là anh có thể tức giận, nhưng anh có thực sự muốn tự tay vạch trần lời nói dối của Trần Hạo không? Hôm nay nếu em không đứng ra làm kẻ xấu này, lẽ nào anh cứ định để cậu ta lừa gạt mãi sao?”

Nghiễn chọc cho tức chết rồi. Vị chua chát nghẹn ứ nơi cổ họng, chẳng thể nuốt xuống cũng không thể bật ra.

Tần Nghiễn khẽ cau mày, nhìn đôi mắt cô đã ngấn nước: “Em nghĩ anh tức giận vì chuyện này ư?”

“Chứ còn gì nữa?” Khương Nghê cứng nhắc hỏi lại.

Tần Nghiễn nhẹ nhàng thở dài một hơi, bước nửa bước tới gần, kéo khoảng cách giữa hai người. Anh cúi đầu nhìn cô gái đang giận dỗi phồng má: “Em có biết tự ý ghi âm như vậy nguy hiểm đến mức nào không? Lỡ bị phát hiện thì em tính sao đây hả?”

Ơ…..

Vừa giây trước, Khương Nghê còn hậm hực ra mặt vì bực bội, thế mà giờ đây cô nàng bỗng im bặt, ngay cả giọng hỏi cũng mất hẳn sự tự tin: “Anh… vì chuyện này mà giận hả?”

“Chứ còn gì nữa?” Tần Nghiễn lạnh lùng đáp lại bằng một câu hỏi ngược.

“…..” Khương Nghê khẽ phồng má, trong lòng thầm véo tay mình.

Tần Nghiễn với ánh mắt lạnh băng lại đang nhìn cô đang bày ra vẻ mặt nhút nhát đáng yêu đó.

“Anh thật sự bị em làm cho tức chết mất thôi.”

“Không thể thế được đâu.” Khương Nghê khẽ đáp: “Anh mà chết, em sẽ thành góa phụ mất!”

Tần Nghiễn: “……”

Như chợt nhớ ra điều gì, Khương Nghê ngẩng đầu lên, trong đầu cô tràn ngập cuộc đối thoại với ông Mã ở sân huấn luyện hôm nọ.

Cái nghề nguy hiểm này, chỉ một chút sơ sẩy thôi là máy bay có thể rơi, người có thể mất mạng.

Khương Nghê bỗng chốc thấy hơi hoảng hốt: “Em… em nói cho anh biết, anh đừng có mơ em sẽ thủ tiết vì anh nhé! Em nói thật đó, nếu anh mà chết trước em, em sẽ đi tìm một ông chú nào đó thật đẹp trai, ngày ngày cùng ổng…..”

Gáy cô đột nhiên bị giữ chặt, những lời còn lại của Khương Nghê bị chặn đứng trong cổ họng. Tần Nghiễn nghiêng đầu, hôn lên đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô, bịt chặt cái miệng đang nói lung tung ấy. Và cũng là để….

Xả đi bao nhiêu sự bứt rứt, lo lắng và cảm giác sợ hãi đã giày vò anh suốt cả một buổi sáng nay.

Anh hiếm khi có cảm giác sợ hãi. Ngay cả khi đối mặt với môi trường cứu hộ nguy hiểm nhất, anh vẫn có thể giữ được cái đầu tỉnh táo và bình tĩnh. Thế nhưng hôm nay, trong phòng họp, khi nghe đoạn ghi âm đó, biết được địa chỉ IP gửi đến là từ Hồ Nam. Khi đó Tần Nghiễn gần như ngay lập tức khẳng định rằng, đoạn ghi âm này là của Khương Nghê.

Anh quá hiểu gia đình người chị họ của Trần Hạo là loại người như thế nào. Lỡ như lúc đó Khương Nghê mà bị phát hiện… Anh thật sự không dám nghĩ tới nữa.

Cái ý nghĩ ấy, chỉ cần thoáng xuất hiện thôi cũng đủ khiến Tần Nghiễn cảm thấy sợ hãi tột cùng, như thể máu trong người cũng đông cứng cả lại.

Thế nhưng, Khương Nghê lại chẳng có tâm tư phức tạp đến vậy. Cô cứ thế níu lấy cánh tay Tần Nghiễn, ú ớ không thành lời.

Đây là sân huấn luyện mà lại đang là ban ngày, bất cứ lúc nào cũng có người đi ngang qua.

Cuối cùng, Tần Nghiễn cũng rủ lòng thương mà buông tha cho cô, nhưng bàn tay anh vẫn giữ chặt gáy Khương Nghê. Anh khẽ cụp mắt, hỏi cô: “Em muốn ngày nào cũng làm gì với ông ta?”

Khương Nghê: “…..”

Cô bị hôn đến đỏ bừng mặt, lại vừa sợ bị phát hiện. Khương Nghê không khỏi cảm thấy k.ích th.ích, đầu óc cô đã sớm chẳng còn tỉnh táo nữa.

“Hửm?”

“Em…” Chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Tần Nghiễn, Khương Nghê nuốt khan. Bản năng cầu sinh trỗi dậy mạnh mẽ.

“Em… em ngày nào cũng nói chuyện của hai đứa mình hồi trước với ông ta…”

Tần Nghiễn bật cười khẽ: “Đúng là một tương lai đầy hứa hẹn.”

Khương Nghê vẫn còn căng thẳng, mắt láo liên nhìn quanh: “Không có ai ở đây chứ…?”

“Không đâu, giờ là giờ ăn trưa, sẽ không có ai đến đây cả.” Tần Nghiễn cụp mắt nhìn cô: “Sao em lại tìm được đến đây?”

“Em đoán thôi, chắc anh sẽ ở sân tập. Cũng giống như em đôi khi không vui, em cũng sẽ ở lại một mình trong phim trường sau khi hết cảnh quay vậy đó.” Khương Nghê không biết diễn tả cảm xúc này thế nào, chỉ là một cảm giác mách bảo.

“Có lẽ, chúng ta đều có bản năng sẽ tìm đến những nơi quen thuộc để tìm kiếm cảm giác an toàn.”

Tần Nghiễn nghe vậy, chỉ thấy lòng mình mềm lại.

Bé cưng của anh. Có lúc thì ngầu lòi như nữ hoàng, lúc thì lại dịu dàng lại chẳng khác nào cô bé con đáng yêu.

Khương Nghê vẫn có chút lo lắng: “Thật sự… không ai đến đây đâu chứ?”

“Em sợ bị phát hiện à?”

Khương Nghê không biết nữa, hình như cũng chẳng sợ lắm. Nếu sợ thật, hôm nay cô đã chẳng xuất hiện ở phòng họp, đã tránh đi và để Trương Hải Lâm đưa bà nội của Trần Hạo vào rồi.

“Nhỡ mà bị phát hiện thì….” Tần Nghiễn khẽ dừng lại, nhìn đôi mắt mềm mại của Khương Nghê: “Anh sẽ đường hoàng công khai với họ là…”

“Là sao ạ?”

Tần Nghiễn nhếch mép cười, ánh mắt kiên định: “Em là vợ anh, cho họ chết khiếp vì ghen tị luôn!”

Tác giả: 

Đám trai tráng trong căn cứ: Anh đúng là đồ cáo già mà!

Bình Luận (0)
Comment