Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Chương 67

Tháng 9 vừa tới, Khương Nghê đã lên đường tới vùng Tây Bắc để góp mặt trong bộ phim ‘Diêu’. Vì chỉ đóng vai phụ, cô không có quá nhiều cảnh quay và các phân đoạn cũng tương đối độc lập, nên thời gian ở đoàn phim dự kiến khoảng 20 ngày.

Cũng trong khoảng thời gian đó, Tần Nghiễn buộc phải kết thúc kỳ nghỉ sớm vì một cuộc điện thoại. Anh phải quay về căn cứ Hồ Nam để tham gia ghi hình phim tài liệu quảng bá IAR.

Một lần nữa, họ phải cách xa nhau.

Có những lúc Tần Nghiễn rảnh rỗi thì Khương Nghê lại bận đóng phim. Đến khi Khương Nghê tan làm thì cũng đã tờ mờ sáng rồi, cô không muốn làm phiền Tần Nghiễn nghỉ ngơi.

Vì Cúc Bình Chương yêu cầu khá cao nên cảnh quay của Khương Nghê buộc phải kéo dài thêm hai tuần nữa. Đến khi cô trở lại Thượng Hải thì đã là giữa tháng Mười.

Chiếc xe bảo mẫu màu đen vừa đỗ gọn trong bãi đậu xe ngầm của khu chung cư, Khương Nghê vừa đẩy cửa xe ra thì một người đàn ông đã lao tới, gọi lớn: “Tiểu Nghê!”

Tiểu Khả cứ tưởng là fan cuồng nên vội vàng che chắn cho Khương Nghê phía sau lưng.

Người đàn ông túm chặt cửa xe, chặn đường Khương Nghê và Tiểu Khả: “Tiểu Nghê…”

Hai chữ vừa thốt ra thì đã bị tài xế kiêm bảo vệ khóa tay ra sau lưng, đè x.uống đất.

“Tiểu… Á…”

Người đàn ông đau điếng, rụt người lại.

Khương Nghê gạt Tiểu Khả sang một bên. Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn Khương Hoài Viễn đang bị đè dưới đất, khẽ nghiêng đầu.

“Tiểu Nghê, con… con nghe bố nói đã…”

Tiểu Khả che miệng lại, thì ra đây là…..Đăng Đăng không nhận ông ta là bố, vậy thì ông ta cũng chỉ là người dưng.

Khương Nghê gật đầu ra hiệu cho bảo vệ. Bên bảo vệ liền nới lỏng tay nhưng vì sự an toàn của Khương Nghê, vẫn giữ chặt tay Khương Hoài Viễn.

Khương Hoài Viễn run rẩy đứng dậy, quần tây dính đầy bụi bẩn, trông có vẻ khá thảm hại.

“Tiểu Nghê à, bố… bố đã đến tìm con mấy lần rồi. Bọn họ… họ bảo con đi đóng phim ở nơi khác, bố…” Khương Hoài Viễn ngừng lại một chút: “Tiểu Nghê, công ty ở nhà đang gặp chút vấn đề, con có thể…”

Khương Nghê bỗng bật cười khe khẽ: “Có thể để con bị bố đưa đi một lần nữa không, hả?”

Khương Hoài Viễn vội vàng lắc đầu: “Không phải, không phải đâu. Trước đây là bố hồ đồ, bố biết lỗi rồi. Tiểu Nghê, con…con có thể cho bố mượn một ít tiền được không?”

Như thể sợ Khương Nghê sẽ từ chối: “Không nhiều đâu, chỉ tám mươi triệu thôi. Bố lấp đầy lỗ hổng của công ty rồi sẽ tìm cách trả lại cho con ngay.”

Khương Nghê im lặng.

Đấy, nhìn xem. Đây là cái người được gọi là bố của cô đấy.

“Tiểu Nghê.” Khương Hoài Viễn trầm giọng xuống: “Dù sao con đóng phim kiếm được cũng khá, nể mặt Tiểu Phượng mà…”

“Khương Hoài Viễn!” Khương Nghê bất ngờ lên tiếng, ngắt lời Khương Hoài Viễn: “Ông không có tư cách nhắc đến tên mẹ tôi.”

Lời cuối cùng của Khương Tiểu Phượng trước khi qua đời, chính là hối hận vì đã quen biết Khương Hoài Viễn. Cuộc đời bà, tuy huy hoàng nhưng ngắn ngủi, Khương Hoài Viễn chính là vết nhơ duy nhất.

Bởi vậy, Khương Tiểu Phượng đã từng dặn Khương Nghê: “Thải Thải, chữ Khương trong tên con, là Khương của Khương Tiểu Phượng. Bất cứ khi nào con muốn, con cứ nói với mọi người, mẹ con là Khương Tiểu Phượng.”

“Tiểu Nghê…” Khương Hoài Viễn nhìn Khương Nghê, đôi mắt già nua mờ đục dường như ánh lên vẻ đau xót.

Nhưng điều đó hoàn toàn không thể lay chuyển Khương Nghê dù nửa phần.

Cô khẽ nhìn về phía bảo vệ. Bên phía bảo vệ hiểu ý, gật đầu.

“Tiểu Nghê!”

Khương Hoài Viễn giãy giụa nhưng lại bị đám vệ sĩ ghì chặt cứng ngắc. Khương Nghê đã bước qua ông ta, đi thẳng vào thang máy.

Phía sau, Khương Hoài Viễn có lẽ nhận ra chiêu bài tình cảm chẳng còn tác dụng, liền gào lên đầy giận dữ: “Chuyện của nhà họ Hàn, nhà họ Lý có phải đều do mày giật dây không? Mày chỉ muốn tất cả bọn tao chết hết, mày đúng là đồ súc sinh mắt trắng nuôi không lớn mà….ấy….”

Khương Hoài Viễn bị lật úp xuống sàn.

Một tuần trước đó, một bản tin tài chính đã làm rúng động khắp Thành Đô.

“Vụ sáp nhập Dược phẩm Vượng Đạt đổ bể, người kiểm soát thực tế bị nghi ngờ liên quan đến án mạng.”

Người kiểm soát thực tế của Dược phẩm Vượng Đạt là Hàn Viễn, một doanh nhân rất có tiếng tăm ở Thành Đô. Theo nguồn tin nội bộ, ông Hàn Viễn dù đã ngoài sáu mươi, đã bị đưa đi thẳng từ văn phòng.

Và trước Hàn Viễn, nhà họ Lý ở Thành Đô vốn làm về bất động sản nhiều năm, cũng vừa mới ngã ngựa.

Tiểu Khả theo sau Khương Nghê, cảm nhận được khí chất lạnh lẽo toát ra từ cô, khẽ ghé sát: “Đăng Đăng ơi.”

Khương Nghê ngẩng đầu, thấy cô bé có vẻ thận trọng, liền hỏi: “Sao vậy? Em cứ nghĩ chị sẽ đau lòng, buồn hay sao?”

Tiểu Khả khẽ cắn môi.

Cô bé nào có hay. Đúng thật là Khương Nghê vốn dĩ đã từng có một gia đình trọn vẹn, bố mẹ yêu thương và chiều chuộng cô hết mực.

“Sẽ không đâu.” Khương Nghê nhìn bóng mình in trên vách toa xe sáng loáng.

Giờ đây, cô đã hoàn toàn học được cách không lãng phí dù chỉ một chút cảm xúc cho những kẻ không liên quan.

Bọn họ thật sự không đáng.

*

Sáng hôm sau, trời thu trong trẻo, nắng vàng rực rỡ.

Chuyện Khương Nghê quay về Thượng Hải, Tần Nghiễn vẫn chưa hay biết. Cô muốn đến thẳng căn cứ để tạo cho anh một bất ngờ nho nhỏ.

Tiết trời mùa thu ở Hồ Nam thật dễ chịu, có thể nói là quãng thời gian đẹp nhất trong năm. Khương Nghê lái xe đến căn cứ Hồ Nam. Như nhiều lần trước đó, cô tìm gặp ông Mã trước tiên.

Bộ phim tài liệu của IAR đã quay xong rất thành công, hiện đang trong giai đoạn hậu kỳ. Phía Bách Xuyên cho biết, sớm nhất là giữa tháng 11 có thể ra mắt.

Ông Mã cảm ơn Khương Nghê đã giúp đỡ kết nối. Sau khi được chấp thuận, ông ấy đã đặc cách làm cho cô một thẻ thông hành đặc biệt.

Nhận được tấm thẻ, Khương Nghê nheo mắt cười tít lại. Dù là qua lớp kính râm vẫn thấy rõ nét rạng rỡ.

Tay Khương Nghê vẫn cầm tấm thẻ thông hành, cô đưa ra ánh nắng lật qua lật lại, như đang xem xét kỹ lưỡng. “Chú Mã, tấm thẻ thông hành này có gì khác với thẻ gia đình của các chú không vậy?”

“Hả?” Ông Mã hơi khựng lại: “Tác dụng thì giống nhau hết mà, đều là để tiện việc ra vào thôi. Nhưng nếu có thẻ gia đình thì cháu có thể vào cả khu ký túc xá nữa đó.”

Khương Nghê trầm ngâm gật đầu, dường như đang cân nhắc điều gì: “Vậy thì, nếu muốn làm thẻ gia đình, cần những giấy tờ gì ạ?”

Ông Mã dù có chất phác đến mấy, lúc này cũng đã nhận ra có gì đó không ổn. Ông đưa mắt dò xét cô minh tinh trước mặt: “Cô Khương à, không lẽ cháu thật sự muốn…”

“Dạ.” Khương Nghê khẳng định, một cái gật đầu nhẹ.

Ông Mã nuốt nước bọt, không tin vào tai mình nữa. Chẳng ngờ lời nói đùa bâng quơ hôm nọ mà Khương Nghê lại thật sự định tìm đối tượng ở căn cứ Hồ Nam của họ sao?

Khương Nghê cười tủm tỉm nhìn ông Mã: “Chú Mã, cái đám cưới trên không lần trước chú nói còn tính không ạ?”

Ông Mã đờ đẫn gật đầu: “Đương nhiên là còn chứ.”

“Vậy thì được rồi!”

Thấy Khương Nghê định quay đi, ông Mã vội vàng gọi giật lại: “Cô Khương!”

“Chú còn chuyện gì nữa ạ?”

“Tôi… tôi mạn phép hỏi một câu nhé…” Ông Mã biết điều này không tiện lắm, nhưng ông thật sự quá đỗi tò mò. Không biết là chàng trai may mắn nào đã lọt vào mắt xanh của cô gái xinh đẹp này.

“Chú cứ nói đi ạ.”

“Cô Khương đã ưng ý ai rồi…?”

“À thì……” Khương Nghê phồng má.

“Nếu cháu ngại thì cứ coi như tôi chưa…”

Khương Nghê mỉm cười: “Đâu có gì mà ngại ạ. Cháu ưng ý đội trưởng Tần nhà chú đó!”

Ông Mã: “..…!”

Ối trời, Tần Nghiễn cơ á!

Nhưng nghĩ lại thì, đúng là chỉ anh mới hợp tình hợp lý thôi.

Chắc là sau vài lần tiếp xúc với Khương Nghê, thấy cô ấy tính tình tốt lại chẳng có chút nào dáng vẻ ngôi sao, nên ông Mã mới nổi lòng tốt bụng.

“Cô Khương à, cô đừng trách tôi lắm lời nhé. Huấn luyện viên Tần nhà chúng tôi…..”

“Sao ạ?” Khương Nghê tò mò muốn biết vế sau.

“Nói thế này cho cô dễ hiểu nhé, huấn luyện viên Tần hồi còn ở trụ sở IAR, có rất nhiều cô gái theo đuổi. Ngoài ra cũng có không ít lãnh đạo còn giới thiệu đối tượng cho cậu ấy nữa, thế nhưng… cô cũng thấy đấy, cứ độc thân mãi thôi.”

Ông Mã thầm nghĩ, ý của mình chắc là rõ ràng lắm rồi, Tần Nghiễn khó mà theo đuổi được.

“Ôi, huấn luyện viên Tần nhà chú được săn đón đến thế cơ à?”

Ông Mã: “…..”

Cái cô bé này đúng là bât trọng tâm đặc biệt thật.

“Thế này đi, tôi nói thẳng với cô nhé. Huấn luyện viên Tần nhà chúng tôi khó tán lắm.”

“Cháu biết mà.” Khương Nghê gật đầu.

Cô đâu phải chưa từng theo đuổi đâu chứ.

Ông Mã: “?”

“Chú Mã ơi.” Khương Nghê cong mắt cười duyên: “Hay chú giúp cháu một việc nhé?”

Ông Mã đáng xấu hổ nhận ra mình vậy mà lại đồng ý.

“Cô cứ nói đi.”

“Khoảng thời gian trước đội trưởng Tần còn chưa nghỉ phép hết, hay chú cứ để anh ấy nghỉ tiếp đi ạ?”

“Cái này…..” Ông Mã tỏ vẻ khó xử: “Cái này tôi nói không có tác dụng đâu. Với cả còn phải hỏi ý huấn luyện viên Tần đã.”

Khương Nghê cười tủm tỉm gật đầu: “Dạ.”

Bước ra khỏi văn phòng ông Mã, Khương Nghê đi thẳng đến sân tập. Căn cứ Hồ Nam thường ngày chỉ toàn những chàng trai trẻ trong bộ quân phục màu xanh đậm, bỗng nhiên xuất hiện một cô gái dáng vẻ thướt tha, lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Khương Nghê đi qua, nhận không ít ánh mắt dò xét.

“Cô… cô Khương?”

Cuối cùng cũng có người nhận ra cô.

Khương Nghê khẽ dừng bước, xoay người lại, khóe môi cong lên. Người gọi cô thì cô không quen, cả cái căn cứ Hồ Nam này, số người cô quen chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Khương Nghê gật đầu: “Là tôi.”

Chàng trai trẻ mặt đầy kinh ngạc: “Cô… cô…”

Khương Nghê mỉm cười nhẹ nhàng: “Tôi đến tìm huấn luyện viên Tần của các cậu.”

“?”

*

Hôm nay là ngày nghỉ.

Tần Nghiễn đến làm một số thủ tục điều chuyển công tác. Chuyện của Trần Hạo đã có kết luận rõ ràng, căn cứ ở Pháp đã thông báo cho anh từ một tháng trước, nói rằng anh có thể về đơn vị bất cứ lúc nào.

Thế nhưng Tần Nghiễn lại từ chối.

Anh đã nộp đơn xin điều động, dự định sẽ ở lại Hồ Thành lâu dài.

Vừa bước ra khỏi tòa nhà hành chính, từ xa, Tần Nghiễn đã thấy một đám người vây quanh sân tập. Hai chàng trai trẻ vừa đi ngang qua anh đã gọi một tiếng “Huấn luyện viên Tần”, rồi lại tiếp tục buôn chuyện….

“Thật sự là Khương Nghê sao?”

“Đúng là không sai chút nào.”

Trong một khoảnh khắc, Tần Nghiễn tưởng mình nghe nhầm. Thế nhưng anh lại nghe thấy chàng trai kia tiếp tục nói: “Ông nói xem. Một nữ minh tinh nổi tiếng nha cô ấy, sao ngày nào cũng chạy đến căn cứ của chúng ta vậy?”

Tần Nghiễn: “Quay lại đây.”

Hai chàng trai vừa đi được ba bước lập tức dừng lại, quay đầu nhìn Tần Nghiễn.

Tần Nghiễn nhíu mày: “Các cậu vừa nói, ai đến?”

Một trong hai chàng trai nhanh nhảu đáp: “Khương Nghê ạ, nữ minh tinh đó ạ.”

Tần Nghiễn: “……”

Chàng trai còn lại dường như nhớ ra điều gì đó, bèn cười toe toét: “Huấn luyện viên, chẳng phải anh cũng thích Khương Nghê sao? Đi thôi, bọn em đi xin chữ ký, anh đi cùng luôn thể!”

Tần Nghiễn: “…………”

Khi Tần Nghiễn bước tới, anh thấy cô gái dáng người mảnh mai đang bị vây quanh bởi một nhóm đàn ông. Các chàng trai ở căn cứ rất tự giác xếp hàng, ai nấy đều cầm trên tay một cuốn sổ.

“Huấn luyện viên Tần, anh cũng đến à?” Một chàng trai đứng cuối hàng chào Tần Nghiễn. Anh liếc nhìn, phía trước ít nhất cũng phải có sáu bảy chục người đang xếp hàng.

“Mấy cậu đang làm gì thế?” Tần Nghiễn hỏi.

“À, đang xếp hàng xin chữ ký ạ.”

“…..” Tần Nghiễn khoanh tay. Ánh mắt hướng về phía xa, ba thành viên đang vây quanh Khương Nghê, cùng nhau tạo dáng số hai.

Chàng trai kia chợt hiểu ra: “Ồ, sau khi xin chữ ký xong, còn có thể dành ba mươi giây để chụp ảnh cùng cô Khương nữa. Nhưng mà, điều kiện tiên quyết là phải trả lời đúng câu hỏi chuyên môn về cứu hộ do huấn luyện viên Trương đặt ra đã.”

“…..” Tần Nghiễn khẽ hừ một tiếng. Đúng là dạy mà chơi, chơi mà học đây mà.

Anh khoanh tay, đứng vào cuối hàng. Chẳng mấy chốc, phía sau anh lại có thêm không ít người xếp vào.

Có mấy chàng trai đến sau thì thầm to nhỏ:

“Là huấn luyện viên Tần đấy.”

“Cậu không biết à. Huấn luyện viên Tần thích Khương Nghê lắm đó, màn hình điện thoại của anh ấy chính là ảnh của Khương Nghê đấy.”

Tần Nghiễn cụp mắt xuống, khóe môi khẽ cong lên.

Họ nói cũng đúng.

Anh đúng là thích Khương Nghê thật.

*

Khương Nghê bắt gặp Trương Hải Lâm ở ngay cạnh sân tập. Lúc ấy, cô đang bị vây quanh bởi bảy tám chàng trai trẻ đang nhao nhao xin chữ ký và chụp ảnh cùng, xa xa còn có cả một nhóm khác đang chạy tới. 

Mọi người đều vô cùng nhiệt tình, đến nỗi Khương Nghê dường như cũng không nỡ từ chối.

Trương Hải Lâm nghĩ bụng, cứ thế này thì không ổn, thế là cậu bèn nhanh trí dựng ngay một gian hàng tại chỗ. Khương Nghê có thể ngồi ký, còn cậu đứng một bên chịu trách nhiệm ra câu đố. 

Ai trả lời đúng thì mới được đặc quyền chụp ảnh cùng thần tượng của cậu. 

Chứ đâu thể dễ dàng có được tấm ảnh chung với nữ thần của cậu như vậy!

Cách này quả nhiên đã đánh bật được một nhóm người, Trương Hải Lâm đắc ý ra mặt, tiếp tục ra câu hỏi: “Nghe cho rõ đây, về tốc độ góc khi rẽ treo…..”

“Không được lớn hơn 12°, khi chuyển hướng 360° lơ lửng gần mặt đất thì cần phải hoàn thành khi tốc độ gió không quá 7 mét/giây.”

Một giọng nam trầm ấm mà trong trẻo vang lên, phát âm rõ ràng, câu trả lời chuẩn xác và đầy đủ. 

Trương Hải Lâm từ từ ngẩng đầu lên, còn Khương Nghê cũng ngẩn người nhìn người đàn ông trước mặt.

“Đội trưởng…..” Trương Hải Lâm nuốt khan.

Khương Nghê thì lại khẽ cụp mắt xuống, im lặng không nói lời nào.

Trong tầm mắt cô, xuất hiện một bàn tay đẹp đẽ của người đàn ông. Ngón tay đó thon dài, các khớp ngón hơi cong.

“Tôi không mang sổ, cô Khương ký vào đây nhé.”

Khương Nghê: “…..”

Phía sau Tần Nghiễn, có người khẽ kêu lên: “Ối trời!”

“Đúng là huấn luyện viên Tần đỉnh thật!”

Trương Hải Lâm cứng họng: “Đội trưởng, cái này… không hợp lý lắm đâu ạ.”

Thế nhưng Tần Nghiễn chẳng thèm để ý đến Trương Hải Lâm, chỉ chăm chú nhìn Khương Nghê.

“Cô Khương có ký không?”

Khương Nghê mím môi, hàng mi cong vút khẽ rung động, rồi bất ngờ nắm lấy tay Tần Nghiễn, thoăn thoắt hai nét bút, ký tên mình vào lòng bàn tay anh. 

Cây bút mềm mại, ngón tay cô cũng mềm mại, chạm vào lòng bàn tay anh khẽ nhột. Tần Nghiễn từ từ khép bàn tay lại, giữ chặt hai chữ “Khương Nghê” trong lòng bàn tay mình.

Mấy chàng trai phía sau thấy vậy thì bắt đầu hăm hở: “Tôi cũng muốn cô Khương ký lên tay tôi!”

Khương Nghê ngước mắt lên, đôi mắt đen láy trong veo ẩn chứa vẻ tinh nghịch. Cô muốn xem thử, Tần Nghiễn sẽ xử lý tình huống này ra sao.

Tần Nghiễn khẽ cười khẩy, hất cằm về phía Trương Hải Lâm: “Nghỉ chút đi, để tôi.”

Trương Hải Lâm: “?”

Mấy chàng trai xếp hàng sau Tần Nghiễn: “…..”

Tần Nghiễn từ từ đi đến bên cạnh Khương Nghê, khoanh tay. Một chàng trai theo sau anh, mặt mũi lo lắng, run rẩy đưa quyển sổ ra trước mặt Khương Nghê, thì nghe Tần Nghiễn hỏi: “Thiết kế động cơ đẩy hỗn hợp của SB-1 Challenger trước đây đã được thử nghiệm và xác minh trên những loại máy bay nào?”

Chàng trai: “……”

Không trả lời được.

Mất cơ hội chụp ảnh.

Mỗi câu hỏi tiếp theo đều vô cùng lạ lẫm và hóc búa, khiến các chàng trai ai nấy đều mặt mày ủ rũ. Ngược lại, Tần Nghiễn thì thấy rõ tâm trạng vui vẻ hẳn lên. Cuối cùng, có một chàng trai dũng cảm hơn, bất phục lên tiếng với Tần Nghiễn: “Huấn luyện viên, anh làm thế này là phạm quy!”

Tần Nghiễn khẽ nhướng mày: “Đây là cách để thúc đẩy các cậu tiến bộ.”

Chàng trai: “……”

Khương Nghê khẽ cúi mắt, khóe môi hơi cong lên. 

Đúng là mượn cớ một cách hoa mỹ mà.

Gần tối, hàng dài người xin chữ ký cuối cùng cũng kết thúc. Trong ánh hoàng hôn mùa thu, Khương Nghê cầm chai nước suối trên bàn, vặn vặn nắp, rồi khẽ cong đôi mắt nhìn Tần Nghiễn: “Đội trưởng Tần, em không vặn được.”

Tần Nghiễn: “……”

Những chàng trai đi ngang qua ai nấy đều lộ rõ ánh mắt ngưỡng mộ.

Tần Nghiễn cầm chai nước suối từ tay Khương Nghê, khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng xoay một cái, nắp chai đã mở. Khương Nghê đón lấy, vẫn ngọt ngào nói: “Cảm ơn đội trưởng Tần ạ.”

Ông Mã, đứng cách đó không xa đã buôn chuyện được hai mươi phút, thấy cảnh này thì thầm nghĩ trong lòng: À, ra là nữ minh tinh theo đuổi người ta cũng dùng chiêu này!

“Em về từ khi nào?” Tần Nghiễn hỏi.

“Hôm nay ạ.”

“Hôm nay về, hôm nay đã bắt đầu quậy rồi sao?”

“Ưm…” Khương Nghê phồng má lên: “Đó chẳng phải là vì người ta quá nhớ đội trưởng Tần sao?”

Tần Nghiễn: “……”

Đám đông đã tản đi hết, cô mới dám táo bạo như vậy.

“Tối nay em ở đâu?”

Khương Nghê chớp mắt, đậy nắp bút lại: “Người cần gặp thì em đã được gặp rồi, tối nay em về nhà.”

Tần Nghiễn: “……”

Lời tác giả:

Đăng Đăng: Thả thính xong là chạy liền đó nha! (^▽^)

Đội trưởng Tần: Đẹp mặt ghê ha! 

Bình Luận (0)
Comment