Tần Nghiễn đã xin nghỉ phép.
Thật chất, kỳ nghỉ của anh vốn dĩ vẫn chưa kết thúc, chỉ vì cần quay phim quảng bá nên mới bị gọi về căn cứ. Nghe tin này vào bữa tối, ông Mã như hóa đá.
Thế này… thế này có nghĩa là mọi chuyện đã thành rồi sao?
Cùng lúc đó, Tần Nghiễn và Khương Nghê vừa về đến căn hộ của cô ở Thượng Hải. Từ lối vào, qua sofa đến cầu thang, quần áo và túi xách vương vãi khắp sàn nhà, như một dấu vết của sự vội vã.
Khương Nghê được Tần Nghiễn ôm bổng lên lầu. Cô vòng tay quanh cổ anh, cơ thể khẽ nhổm lên, một động tác đủ để anh dễ dàng đặt những nụ hôn ấm nóng, vụn vặt lên hõm cổ mềm mại của cô.
“Có nhớ anh không?” Tần Nghiễn khẽ hỏi, giọng anh khàn đặc.
Khương Nghê ngước đầu lên. Chiếc cổ trắng ngần, thanh tú uốn lượn một đường quyến rũ, để lộ những mạch máu xanh mờ ẩn dưới làn da trắng muốt.
“Nhớ……”
“Em nhớ chỗ nào cơ?” Tần Nghiễn vừa hôn cô, một tay vẫn đỡ lấy Khương Nghê, tay kia luồn ra sau gáy nhỏ nhắn, khẽ vuốt ve.
Đó chính là điểm cực kỳ nhạy cảm của Khương Nghê.
Cô khẽ rên một tiếng, đành ngoan ngoãn chiều theo ý Tần Nghiễn mà đáp: “Chỗ nào… cũng nhớ hết.”
Anh bật cười khe khẽ.
Cả hai cùng bước vào phòng ngủ. Khương Nghê chìm vào chiếc giường mềm mại, nhưng đôi tay vẫn quấn chặt lấy cổ Tần Nghiễn không rời. Cô thật sự rất nhớ anh. Trước đây, mỗi lần vào đoàn phim nửa năm trời, Khương Nghê chẳng thấy vấn đề gì. Vậy mà giờ đây, chỉ mới xa nhau hơn một tháng, cô đã nhớ anh đến phát điên.
“Anh có biết không…..” Khương Nghê vòng tay qua cổ Tần Nghiễn, kéo anh cúi thấp xuống: “Ở đoàn phim, em nhớ anh nhiều lắm luôn đó.”
Tần Nghiễn nhìn đôi mắt dịu dàng, đen láy của cô, yết hầu anh khẽ động: “Em nhớ anh lắm hả?”
“Em nhớ anh…” Khương Nghê hơi nhổm dậy, ghé sát tai Tần Nghiễn, giọng khẽ khàng mà đầy mê hoặc: “Anh biết không, mỗi khi nhớ anh đến phát điên là em lại tự thỏa mãn bản thân đấy.”
Ánh mắt Tần Nghiễn khẽ co lại, nơi đáy mắt sâu thẳm, d.ục v.ọng tối tăm bùng lên cuồn cuộn. Tựa hồ lời nói vừa rồi vẫn chưa đủ để đốt cháy, Khương Nghê lại mềm mại, nhỏ nhẹ thì thầm bổ sung: “Nhưng mà trong tâm trí của em, lúc nào cũng chỉ có duy nhất đội trưởng Tần thôi à.”
Tần Nghiễn nhìn cô gái diễm lệ, xinh đẹp tuyệt trần trước mắt, đôi mắt anh nhuộm ý cười dịu dàng. Đôi môi đỏ mọng khêu gợi, từng lời cô nói ra đều như cố tình trêu chọc, đúng thật là một yêu tinh quyến rũ.
Cổ tay cô bỗng chốc bị anh giữ chặt, Khương Nghê khẽ nghiêng đầu, để mặc Tần Nghiễn vùi mặt vào hõm cổ mình. Đôi môi anh mát lạnh, dán chặt vào gáy cô, hôn m.út không ngừng nghỉ. Trên làn da trắng ngần xuất hiện từng vệt đỏ ửng, nhưng Tần Nghiễn vẫn như một con mãnh thú không biết no đủ, vẫn tham lam m.út nhẹ lấy cô.
Khương Nghê thở d.ốc, cho dù chỉ là những nụ hôn như thế này thôi cũng khiến cô sắp không thể chống cự nổi nữa rồi.
Một lát sau, Tần Nghiễn nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng n.ắn b.óp những ngón tay mềm mại trắng nõn của cô, “Cục cưng à.” Giọng anh trầm khàn, hơi thở đã sớm trở nên hỗn loạn: “Em tự thoả mãn cho anh xem, được không em?”
……
Khương Nghê nằm dài trên chiếc giường êm ái, tấm chăn mỏng gần như kéo đến tận cằm. Qua cánh cửa phòng tắm, Tần Nghiễn đang tắm.
Không lâu sau, một tiếng “tách” khe khẽ vang lên, cửa phòng tắm mở ra. Hơi nước ẩm ướt hòa cùng mùi bạc hà biển thoang thoảng tràn ra, Khương Nghê lập tức nhắm nghiền mắt lại.
Tần Nghiễn bước đến, vừa lau mái tóc còn vương hơi ẩm, vừa nhìn cô gái đang giả vờ nhắm mắt ngủ.
Anh khẽ bật cười. Giọng nói trầm thấp đầy sức hút, mang theo rung động từ lồng ng.ực.
Khương Nghê: “……”
Cô vừa mới làm một chuyện thật sự ngượng ngùng trước mặt Tần Nghiễn. Giờ phút này đây, cô cứ thấy ngại ngùng mà không dám đối diện với anh.
Tần Nghiễn tiện tay đặt chiếc khăn lên bàn, rồi ngả người lên chiếc giường lớn. Anh nhẹ nhàng ôm Khương Nghê vào lòng, ngón tay vuốt ve lọn tóc xoăn nhẹ của cô, bàn tay còn lại thì đan chặt lấy tay Khương Nghê, mười ngón tay giao thoa.
Anh khẽ vuốt ve những ngón tay thon dài trắng nõn của cô, nhẹ nhàng nắn nón những chiếc móng tay tròn trịa, rồi lại dùng vân tay hơi chai sần của mình lướt nhẹ trên phần thịt mềm mại ở đầu ngón tay cô.
Thế nhưng, chính những cử chỉ dịu dàng và đầy lưu luyến ấy lại càng khiến Khương Nghê thêm đỏ mặt. Bởi lẽ, vừa nãy, cô đã ở ngay trước mặt Tần Nghiễn, làm đúng như những gì anh mong muốn. Dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, cô đã làm lại những hành động mà cô đã làm tại đoàn làm phim mỗi khi nhớ anh.
Thế mà, Tần Nghiễn vẫn chẳng chịu buông tha cô dễ dàng, còn bắt cô phải gọi cả ba tiếng ‘Đội trưởng Tần’ nữa.
Khương Nghê hơi không chịu nổi những cái vuốt ve mang ý ám chỉ của Tần Nghiễn. Cô muốn rút tay về nhưng lại bị anh giữ chặt.
“Anh không trêu em nữa.” Tần Nghiễn nghiêng đầu hôn lên đỉnh tóc cô: “Vừa nãy anh hơi không kiểm soát được, em… còn khó chịu không?”
“…” Khương Nghê khẽ run hàng mi: “Hết rồi ạ.”
“Thật không? Để anh xem nào.”
“Đừng mà.”
Khương Nghê xoay người, vòng tay ôm lấy eo Tần Nghiễn, vùi vào lòng anh thủ thỉ giọng khàn khàn: “Lần sau anh cũng phải… cũng phải làm em thoả…”
“Hửm?”
Khương Nghê cắn môi: “Anh cũng phải tự làm cho em xem.”
Tần Nghiễn hơi sững sờ, rồi bật cười thành tiếng. Anh nhìn cô gái đang vùi mình trong lòng, đôi má trắng ngần ửng lên sắc hồng mê hoặc.
Rõ ràng là đã ngại đến không chịu nổi rồi, vậy mà vẫn còn muốn tìm cớ để trả đũa.
Trong đáy mắt Tần Nghiễn đọng lại ý cười mỏng, ý định trêu chọc Khương Nghê lại nổi lên.
“Ồ,” anh gật đầu ra chiều nghiêm túc: “Vậy nếu… anh dám làm, em dám nhìn không?”
Khương Nghê: “……”
*
Một tuần sau, Khương Nghê đến Kinh Thành thử vai cho bộ phim “Ngọc Chiếu” của Mai Niệm, đây là kịch bản mà Quan Cầm đã sớm chọn lựa cho cô. Cùng lúc đó, Tần Nghiễn nhận được thông báo từ IAR Hồ Nam, yêu cầu anh quay về căn cứ tham gia khóa huấn luyện cứu hộ khẩn cấp trên không kéo dài ba tuần.
Ngày thứ hai của khóa huấn luyện, họ đến một hòn đảo nhỏ cách Hồ Nam tám mươi cây số. Hòn đảo này rộng hơn một nghìn cây số vuông, là hòn đảo lớn nhất vùng duyên hải Đông Nam. Trên đảo có một khu nghỉ dưỡng được xây từ rất nhiều năm trước nhưng vì không có người quản lý trong thời gian dài nên đã cơ bản hoang phế.
Tần Nghiễn và nhóm của Trương Hải Lâm vừa lên đảo không lâu thì một trận đất rung núi chuyển xảy ra. Trước đó, họ đã nhận được thông báo rằng sau khi khu nghỉ dưỡng đổi chủ, nó sẽ được nâng cấp và cải tạo. Hôm nay, một trong những khách sạn cao tầng tại đó sẽ bị phá hủy bằng thuốc nổ.
Chẳng mấy chốc, mặt đất ngừng rung lắc. Tần Nghiễn giơ bộ đàm lên, ra lệnh: “Tổ bay số một, số hai vào vị trí; tổ bay số ba, số bốn đợi lệnh.”
Trương Hải Lâm theo sát Tần Nghiễn, đôi mắt hơi nheo lại nhìn cuộn khói đen cuồn cuộn bốc lên đằng xa.
Trong bộ đàm vọng tới tiếng hồi đáp:
“Tổ một đã sẵn sàng.”
“Tổ hai đã sẵn sàng.”
“Huấn… huấn luyện viên Tần, không hay rồi ạ!”
Tần Nghiễn khẽ nhíu mày: “Sao thế, nói rõ ràng xem nào.”
“Hình… Hình như có một mỏ khoáng sản cạnh khu nghỉ dưỡng…..bị sập rồi ạ.”
Ánh mắt Tần Nghiễn bỗng ngưng đọng: “Sao lại có mỏ khoáng ở đó?”
“Dạ… Dạ không biết ạ.”
Tần Nghiễn: “Hỏi cho rõ!”
Cuộc diễn tập cứu hộ trên không đòi hỏi những yêu cầu cực kỳ khắt khe về địa hình và không phận. Trước khi lên đảo, họ đã được phía chính quyền cung cấp bản đồ toàn bộ hòn đảo và hoàn toàn không hề phát hiện ra bất kỳ mỏ khoáng sản nào.
Nếu đúng là có mỏ, vậy chỉ còn một khả năng duy nhất là mỏ lậu, khu mỏ bị khai thác trái phép.
Một lát sau, tin tức lại vọng đến qua bộ đàm, một giọng nói trầm ổn, dứt khoát hơn vang lên: “Báo cáo huấn luyện viên, cách điểm nổ tại khu nghỉ dưỡng về hướng 9 giờ có hai mỏ đồng nhỏ. Vụ nổ đã gây sạt lở núi, ước tính có khoảng ba mươi người đang bị mắc kẹt.”
“Ưu tiên cứu người trước đã.” Tần Nghiễn đáp lại, rồi quay sang nhìn Trương Hải Lâm: “Thông báo cho tổ một và tổ hai, lập tức đến hiện trường tai nạn.”
Dứt lời, Tần Nghiễn lao thẳng đến chiếc trực thăng gần nhất. Trên đường bay đến địa điểm xảy ra sự cố, anh đã nắm bắt thêm nhiều thông tin từ tổ ba.
Hai mỏ đồng này được khai thác mà không có giấy phép liên quan. Khu nghỉ dưỡng đã ngừng hoạt động nhiều năm, cộng thêm điểm khai thác lại nằm ở phía bên kia ngọn núi, nên phía khách sạn đã không hề hay biết trước khi tiến hành vụ nổ mìn.
Hơn nữa, đã có ba người thiệt mạng rồi.
Tần Nghiễn khẽ chửi thề một tiếng.
Khi trực thăng hạ cánh xuống hiện trường vụ tai nạn, khói bụi cuồn cuộn, phần núi bị sạt lở đã bị cát vàng và đá vụn vùi lấp gần hết. Lực lượng y tế và cứu hộ vẫn chưa đến, vài công nhân vừa được cứu ra đang nằm vật vã r.ên rỉ bên đường, máu trên người dính đầy bụi bẩn. Một số người không bị mắc kẹt thì hoảng sợ, số khác đã bắt đầu chăm sóc đồng nghiệp.
Tất cả mọi người đều mặt mũi lấm lem bụi đất, hiện trường hỗn loạn vô cùng.
Ánh mắt Tần Nghiễn nặng trĩu. Mỗi lần đối mặt với cảnh tượng như vậy, lồng ng.ực anh lại như bị tảng đá đè nặng.
Trong tình thế ngặt nghèo ấy, điều duy nhất Tần Nghiễn có thể làm là tận dụng mọi cơ hội để chạy đua với tử thần, giành giật từng mạng người.
Chiến dịch cứu hộ diễn ra liên tục suốt chín tiếng đồng hồ. Khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, theo xác nhận của chủ mỏ, ngoại trừ ba nạn nhân tử vong ngay từ đầu cùng một người bị vùi lấp sâu nhất, tất cả những người còn lại đều đã được giải cứu thành công.
Tần Nghiễn đang sắp xếp công việc hậu sự. Vì vụ việc liên quan đến khai thác trái phép, họ còn phải phối hợp bảo vệ hiện trường để phục vụ công tác điều tra và truy cứu trách nhiệm sau này.
Một công nhân chợt nắm lấy cánh tay Tần Nghiễn: “Đội trưởng Tần, còn… còn một người nữa ạ.”
“Ai vậy?”
“Ông chủ Khương đến từ Thành Đô.”
Tần Nghiễn khẽ sững người.
“Ông Khương chính là sếp lớn của bọn tôi đấy ạ.” Một công nhân gạt đi vết bụi bẩn trên mặt: “Hôm nay ông ấy đến thị sát. Lúc vụ nổ xảy ra, ông ấy đang cùng chủ thầu ở sâu trong mỏ.”
Chủ thầu chính là người bị vùi sâu nhất, khi được cứu ra đã không còn dấu hiệu sự sống.
Nhưng Tần Nghiễn chỉ khẽ sững sờ trong chốc lát, rồi quay sang gọi Trương Hải Lâm: “Hải Lâm, chuẩn bị máy bay cứu hộ K11 đi, vẫn còn người bị mắc kẹt.”
Đang là đêm khuya, ánh sáng lờ mờ và địa hình phức tạp càng làm tăng độ khó cho công tác cứu hộ. Tần Nghiễn để Trương Hải Lâm lái máy bay cứu hộ, còn mình thì đeo dây an toàn.
“Đội trưởng, hay anh để tôi xuống đi ạ.”
Điểm bị vùi sâu nhất nằm gần trung tâm ngọn núi, vị trí cực kỳ hiểm trở, bắt buộc nhân viên cứu hộ phải đeo dây, thả mình từ trên cao xuống, rồi tìm kiếm những người bị vùi lấp.
Khi nãy cứu chủ thầu, chất đất ở đó đã hơi lỏng lẻo rồiz giừo đây vào bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra sụt lún lần hai, hậu quả thì không thể lường trước được.
Tần Nghiễn cài chặt khóa an toàn, ngước mắt nhìn Trương Hải Lâm: “Bay treo quay đầu trong vòng 12°, lát nữa thao tác cho tôi xem.”
Trương Hải Lâm: “……”
Đã đến nước này rồi mà vẫn còn nhắc chuyện đó sao?
Trương Hải Lâm vốn là tinh anh của IAR, kỹ thuật bay lơ lửng thuần thục đến mức thượng thừa. Vậy mà, giây phút máy bay dừng lại ổn định, tay cậu vẫn khẽ run lên. Tần Nghiễn, vừa định cúi người ra khỏi khoang, quay đầu nhìn Trương Hải Lâm, thản nhiên nhận xét: “Vẫn chưa đạt yêu cầu.”
Trương Hải Lâm: “…..”
“Đội trưởng.” Trương Hải Lâm nghẹn giọng: “Anh… hãy cẩn thận.”
Tần Nghiễn khẽ “ừ” một tiếng, rồi nhanh chóng móc khóa dây, cả người thoăn thoắt tụt xuống.
Khi chiếc boot quân đội màu đen chạm đất, một ít đất cát lạo xạo trôi xuống. Tần Nghiễn liền cúi thấp người, cố gắng giảm thiểu tối đa lực tác động của cơ thể lên nền đất cát.
Dây cứu hộ có độ dài nhất định, mà khu vực tìm kiếm lại quá rộng. Tần Nghiễn không còn cách nào khác đành phải tháo khóa sau lưng.
Không lâu sau, giữa sự hoang tàn, một tiếng kêu cứu yếu ớt, mơ hồ vọng đến: “Cứu… cứu mạng…”
Tần Nghiễn lần theo tiếng động, tìm đến nơi. Dưới lớp đất cát bị hai tảng đá lớn chèn ép, anh nhìn thấy Khương Hoài Viễn.
Lúc này đây, Khương Hoài Viễn chỉ còn lộ ra mỗi khuôn mặt, lấm lem bụi đất, đến nỗi không còn nhận ra dung mạo ban đầu. Những ngón tay bị đá đè nát bươm, máu thịt lẫn lộn, đầu ngón tay khẽ run rẩy.
Ông ta nhìn người đang đến gần, đôi môi khô khốc khẽ mấp máy: “Cứu… cứu tôi…”
Khương Hoài Viễn đã thấy dòng chữ IAR trên ngực Tần Nghiễn. Ông ta biết, họ là những tinh hoa cứu hộ xuất sắc nhất trên thế giới.
Tần Nghiễn cũng nhìn người đàn ông trước mặt.
Đây chính là Khương Hoài Viễn, người bố mà Khương Nghê vẫn thường nhắc đến.
Kẻ đã vì danh vọng, lợi ích mà vứt bỏ vợ con. Thậm chí ngay cả con gái ruột của mình cũng có thể dùng làm quân cờ trao đổi.
Cô gái nhỏ của anh, Thải Thải. Một người con gái rực rỡ là thế, mà đoạn ký ức u tối nhất trong cuộc đời lại do chính người đàn ông này ban tặng.
Khương Hoài Viễn, kẻ gây ra mọi bất hạnh trong hai mươi bốn năm cuộc đời của Khương Nghê.
Và giờ đây, ông ta đang nằm rạp dưới đất, cầu xin anh cứu giúp.
Ánh mắt Tần Nghiễn sâu thẳm, đôi mắt đen nhánh như nhuốm thêm một lớp băng giá.