Ngày hôm sau.
Ánh nắng ban trưa vừa dịu đi, đã có vài bóng người háo hức đổ về phía sân tập của phim trường. Tiểu Khả đứng tần ngần bên khung cửa sổ, mắt long lanh nhìn ra: “Đăng Đăng, chị em mình cùng nhau nghênh ngang ra đó trước đi!”
Khương Nghê lười biếng rúc sâu hơn vào chiếc sofa mềm mại, giọng điệu có chút ngái ngủ: “Hôm qua thông báo mấy giờ?”
“Hai giờ ạ.”
“Bây giờ là mấy giờ?”
“Mười hai giờ… rưỡi.”
Khương Nghê không đáp lời, chỉ khẽ kéo chiếc gối ôm vào lòng: “Chị về phòng ngủ một lát, một giờ rưỡi gọi chị dậy.”
Có lẽ đêm qua cô không ngủ ngon giấc, cảm giác lạ lẫm của chiếc giường mới vẫn còn vương vấn.
Tiểu Khả: “……”
Đăng Đăng nhà cô ấy, lúc nào cũng mang một vẻ bình thản đến nao lòng.
Kim đồng hồ vừa điểm một giờ năm mươi lăm, Khương Nghê khoác lên mình bộ đồ thể thao màu đen, lặng lẽ bước vào sân tập, bên cạnh cô là Tống Uy Hành.
“Chào thầy Tống ạ.”
Tống Uy Hành khẽ gật đầu. Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh lạnh lùng của Tần Nghiễn bất chợt hiện lên trong tâm trí anh ấy, khiến anh ấy không khỏi nhìn Khương Nghê thêm một lần nữa.
Anh ấy và Tần Nghiễn lớn lên cùng nhau, nếu nói Tần Nghiễn bị thu hút bởi vẻ đẹp của Khương Nghê, anh ấy tuyệt đối không thể tin được. Những năm tháng học trò, bao nhiêu gương mặt xinh xắn nguyện theo sau Tần Nghiễn, nhưng đáp lại chỉ là sự hờ hững đến đáng thương, một kẻ cô đơn tự tại.
Vậy nên, giữa họ nhất định ẩn chứa một câu chuyện khác.
Tần Nghiễn càng im lặng, đáy lòng Tống Uy Hành lại trào dâng cơn sóng tò mò khó tả.
Sau bài học nhớ đời hôm qua, sân tập đã đâu vào đấy. Các học viên đứng thành hàng ngũ chỉnh tề. Tần Nghiễn, Nhậm Bân và Trương Hải Lâm lặng lẽ đứng quan sát.
Dưới vô vàn ánh mắt đổ dồn, Khương Nghê và Tống Úy Hành khoan thai tiến đến, nhập vào đội hình. Tần Nghiễn thoáng đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay: 13:59:27.
Khi anh ngước lên, bắt gặp ánh mắt Tống Uy Hành đang mỉm cười đầy ẩn ý.
Đôi mắt sắc bén của Tần Nghiễn lướt nhanh qua Tống Uy Hành, rồi khẽ khựng lại trên bóng hình mảnh mai của Khương Nghê.
Hôm nay, Khương Nghê khoác lên mình bộ đồ thể thao đen tuyền, mái tóc đuôi ngựa cao càng tôn lên vẻ đẹp thanh thoát. Đôi môi đỏ như cánh hoa khẽ mím, gương mặt lạnh lùng không chút gợn sóng, ánh mắt nghiêm túc hướng về phía trước.
Tần Nghiễn dời tầm nhìn.
Năm hàng bình nước dã chiến được bày ngay ngắn trên mặt đất. Tần Nghiễn lướt nhìn đội hình, giọng nói trầm thấp vang lên: “Hôm nay, chúng ta sẽ có bài huấn luyện hành quân dã ngoại hai mươi km.”
Lời vừa dứt, trong hàng ngũ đã có tiếng r.ên rỉ khe khẽ. Ánh mắt lạnh lùng của Tần Nghiễn quét qua, người đó lập tức im bặt, đứng thẳng tắp.
“Đội hình hành quân chia làm ba đội,” Tần Nghiễn tiếp tục: “Tôi, huấn luyện viên Nhậm và huấn luyện viên Trương mỗi người phụ trách một đội. Theo thứ tự hàng, mỗi người nhận một bình nước. Hàng một, số một, bước ra!”
Người đàn ông bị gọi tên vội vàng bước lên, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Tần Nghiễn: “C…có chuyện gì vậy?”
“…” Tần Nghiễn mím môi, ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm.
Phía sau có tiếng nhắc nhở nhỏ: “Nhận bình nước…”
Bấy giờ anh ta mới biết mình cần phải làm gì. Vừa định cất bước, ánh mắt của Tần Nghiễn đã khẽ lướt qua, tựa như có lực vô hình ngăn cản động tác của anh ta lại.
Trương Hải Lâm hiểu ý ngay lập tức, cất giọng: “Số hai hàng một!”
Rõ ràng, bình nước của người số một hàng đầu đã bị người kế tước lấy.
Người đàn ông lộ rõ vẻ khổ sở. Một diễn viên hạng xoàng, không người giúp đỡ. Cả chặng đường dài đằng đẵng sắp tới sẽ không có nước, nghĩ thôi đã thấy con đường phía trước thật khó khăn.
Mọi người trong hàng ngũ lần lượt nhận đồ, không ai để ý đến sự khó khăn của anh ta.
Khi tất cả đã ổn định vị trí với bình nước trên tay, Tần Nghiễn cúi xuống nhặt một chiếc bình, giọng điệu dứt khoát: “Hàng một và hai, đi theo tôi.”
“Báo cáo huấn luyện viên!”
Giữa hàng ngũ chỉnh tề, một giọng nữ trong trẻo vang lên, thu hút ánh mắt Tần Nghiễn. Là Khương Nghê.
Cô vẫn nhìn thẳng phía trước. Bình nước quân dụng nghiêng nghiêng bên hông, dáng đứng thẳng tắp.
“Tôi xin chuyển đến hàng ba.”
Tần Nghiễn: “……”
Hàng ba… là do Nhậm Bân dẫn đầu.
Vài ánh mắt tò mò đổ dồn về phía Khương Nghê, dường như đang ngầm bàn tán về sự khiêu khích công khai này.
Cũng phải thôi, một đại mỹ nhân, lại là minh tinh như Khương Nghê, đi đến đâu mà chẳng được nâng niu, vậy mà hôm qua lại bị Tần Nghiễn thẳng tay phạt chạy tận mười lăm vòng cơ đấy.
Ánh mắt Tần Nghiễn sâu thẳm nhìn Khương Nghê.
“Yêu cầu bị bác bỏ.” Anh xoay người, hai chữ lạnh lùng mà dứt khoát: “Xuất phát.”
Khương Nghê: “…..”
Khoảnh khắc Tần Nghiễn xoay người, Khương Nghê dõi theo bóng lưng anh. Dáng người thẳng tắp như lưỡi kiếm sắc lạnh của người đàn ông ấy đã sải bước về phía đầu hàng. Cô cắn nhẹ môi, cũng kiên định xoay người bước theo.
Hai mươi cây số đường rừng đối với những thành viên cứu hộ IAR chẳng thấm vào đâu. Thế nhưng đối với dàn minh tinh màn bạc này, quả thực là một thử thách. Đặc biệt là những người vốn quen với cuộc sống ít vận động.
Mới đi chưa đầy ba cây số, đã có người bắt đầu tụt lại phía sau.
Tối qua, đạo diễn Cổ Hạng Đào đã đặc biệt tìm gặp Tần Nghiễn. Ông luôn miệng dặn dò anh phải chú ý đến thể lực của mọi người trong quá trình huấn luyện, đừng thực sự coi đám diễn viên này như lính mà rèn.
Tần Nghiễn thầm hiểu rõ điều đó.
Liếc nhìn đồng hồ, anh cất giọng: “Dừng lại nghỉ năm phút.”
Hai giờ rưỡi chiều, giữa cái nắng gay gắt nhất trong ngày, Tần Nghiễn đi dọc xuống cuối đội hình. Khi lướt qua Khương Nghê, ánh mắt anh dừng lại trên cô.
Khương Nghê vẫn nhìn thẳng phía trước, gương mặt không chút biểu cảm, chỉ có gò má trắng nõn hơi ửng hồng.
Hai nữ minh tinh bị tụt lại trước đó đã đuổi kịp, là Trần Mạn Mạn và một người nữa tên Đường Thi Vận.
Trần Mạn Mạn vừa đi vừa than thở với Đường Thi Vận: “Mệt chết đi được! Hai mươi cây số, bộ tưởng ai cũng trâu bò như bọn họ chắc?”
“Đúng đó! Nắng to thế này mà không cho che ô, kem chống nắng nào chịu nổi? Đi hết hai mươi cây số này chắc chân em nổi cơ bắp mất!” Đường Thi Vận phụ họa, vừa nói vừa nhìn xuống đôi chân mình.
Cô ta có vóc dáng khá đẹp, đặc biệt là đôi chân dài.
Câu nói đó vừa vặn chạm vào nỗi đau của Trần Mạn Mạn. Biết mình lỡ lời, Đường Thi Vận vội im bặt, rồi gượng cười: “Chị Mạn… Trời nóng thế này, chị có muốn uống chút nước không?”
“Ai thèm thứ nước bẩn thỉu này, không biết có phải là nước máy không nữa.” Trần Mạn Mạn hất mạnh bình nước Đường Thi Vận đưa tới, khiến cô ấy không kịp giữ, bình nước cũng vì thế rơi thẳng xuống đất.
Nắp bình bật ra, dòng nước trong veo chảy tràn, len lỏi đến tận chân Tần Nghiễn.
Bên cạnh Trần Mạn Mạn, người ngồi đầu hàng một lúc trước còn than khát giờ nuốt khan một tiếng. Anh ta đã rớt lại phía sau rồi, không còn là số một nữa.
Tần Nghiễn ngước mắt, cả đám người xung quanh im bặt. Hôm qua Trần Mạn Mạn đã chứng kiến thủ đoạn của Tần Nghiễn, giờ phút này vừa căng thẳng vừa xấu hổ nhìn gương mặt lạnh lùng kia.
“Em… em không cố ý mà.” Cô ta lí nhí, giọng có chút lắp bắp.
Chuyện Đường Thi Vận cố gắng lấy lòng Trần Mạn Mạn trong đoàn phim không còn là bí mật. Cô ta cuống quýt lấy xuống chiếc bình nước thứ hai đang đeo, giọng điệu có phần luống cuống: “À, đúng rồi, đây mới là bình của Mạn Mạn, vừa nãy em nhầm.”
Khuôn mặt Trần Mạn Mạn thoáng đỏ lên vì xấu hổ, cô đẩy nhẹ Đường Thi Vận ra: “Không cần cô giả bộ tốt bụng.”
Tần Nghiễn khẽ cúi người. Anh nhặt chiếc bình nước lấm lem bùn đất lên, động tác nhẹ nhàng vặn chặt nắp.
Ánh mắt anh lướt qua Trần Mạn Mạn, giọng điệu thản nhiên: “Nếu cảm thấy không sạch thì đừng uống.”
Chừng tám chín chục bình nước kia đều là công sức của Trương Hải Lâm và Nhậm Bân cẩn thận đổ đầy từng bình từ sáng. Tần Nghiễn ban đầu không mấy đồng ý, nhưng Trương Hải Lâm chỉ cười hiền lành bảo, các tiền bối trong đoàn đã vất vả đọc kịch bản rồi, anh ta buổi sáng cũng không có việc gì.
Tần Nghiễn không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi xoay người sải bước về phía trước đoàn: “Hết năm phút, tiếp tục di chuyển.”
Địa hình núi ở khu vực phim trường quanh co hiểm trở. Cân nhắc đến sức lực của mọi người, Tần Nghiễn cùng Nhậm Bân và Trương Hải Lâm đã đặc biệt chọn ba con đường dễ đi hơn. Thế nhưng, đi được một nửa, phần lớn mọi người đều lộ vẻ mệt mỏi, tốc độ của đoàn cứ thế chậm dần.
Đến lần nghỉ chân thứ năm, cả đoàn người rệu rã như những kẻ bại trận. Mỗi người tự tìm một góc để nghỉ ngơi. Khương Nghê đứng dưới bóng râm, đôi mắt khẽ híp lại, dõi theo ánh mặt trời đang dần ngả bóng.
Ánh xuân dịu dàng không gắt, vậy mà gò má cô đã ửng lên một vệt hồng nhàn nhạt. Hai năm lăn lộn trên phim trường khiến làn da Khương Nghê trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, thật sự khó chống chọi với cái nắng nhẹ này.
Bỗng nhiên cô cảm thấy một ánh mắt đang dõi theo mình. Khương Nghê khẽ nghiêng đầu. Không ngờ, ánh mắt cô chạm ngay vào đôi mắt sâu thẳm của Tần Nghiễn.
Đôi mắt đen ấy tĩnh lặng như biển đêm, sâu hút không đáy. Chỉ một thoáng chạm mắt thôi, cũng đủ khiến tim cô khẽ run lên, một cảm giác khó tả lan tỏa.
Khương Nghê vội cụp mắt xuống, cổ họng khẽ nghẹn lại, cố gắng đè nén sự xao động vừa nảy sinh. Cô vặn mở nắp bình nước, đổ một chút ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng vỗ lên gò má đang hơi rát của mình.
Giọng nói lạnh lùng, cứng rắn của Tần Nghiễn bất ngờ vang lên: “Tôi nhắc mọi người, còn tám cây số nữa, đừng lãng phí nước.”
Khương Nghê khựng lại, trong lòng có chút khó hiểu.
Có người bên cạnh khẽ liếc nhìn cô, chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của Khương Nghê, liền hiểu ý quay đi. Khương Nghê lại đổ thêm chút nước vào lòng bàn tay, vỗ nhẹ lên mặt.
Hành động này của cô, trong mắt người khác, chẳng khác nào một sự thách thức ngầm với Tần Nghiễn. Khương Nghê không mấy để tâm. Cô biết Tần Nghiễn vẫn đang nhìn mình, thản nhiên vặn chặt nắp bình, tựa lưng vào thân cây, khép mắt dưỡng thần.
Cách đó không xa, Tần Nghiễn thu hồi ánh mắt. Anh bước về cuối hàng, nhìn người đàn ông đang thở d.ốc trước mặt.
“Đội trưởng Tần!” Giọng nam vang lên, đầy vẻ lo lắng. Đó là Lương Bằng, người ngồi hàng đầu, vị trí số một.
Lương Bằng cố gắng nuốt xuống sự khô khốc nghẹn ứ trong cổ họng, đôi môi đã nứt toác. Bất ngờ, Tần Nghiễn đưa bình nước của mình đến gần. Lương Bằng thoáng khó hiểu nhìn anh.
“Chưa ai dùng đâu, còn sạch lắm.”
“Không… tôi không có ý đó.” Lương Bằng vội vàng xua tay.
“Vậy thì cầm lấy đi.”
Lương Bằng ngơ ngẩn nhận lấy bình nước từ tay Tần Nghiễn: “Cảm… cảm ơn đội trưởng Tần.”
Tần Nghiễn khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua toàn bộ đội ngũ, dừng lại trên người Khương Nghê một nhịp. Lương Băng là người cực kỳ nhạy bén, vừa rồi cũng cảm nhận được sự khác lạ giữa Khương Nghê và Tần Nghiễn.
“Đội trưởng Tần, anh đừng nghĩ nhiều. Cô Khương trước đây bị dị ứng da đã đi khám bác sĩ, chắc là lo lắng tái phát thôi.”
“Dị ứng da?”
“Vâng, lúc đó tôi bị nổi mề đay, tình cờ gặp cô ấy ở bệnh viện.” Lương Bằng uống một ngụm nước, sắc môi dần hồng hào trở lại, nhớ đến chuyện cũ thì khẽ mỉm cười.
“Con gái ai chẳng thích xinh đẹp. Huống chi cô ấy còn làm trong giới giải trí, chuyện ồn ào năm đó lớn đến mức nào cơ chứ.”
Tần Nghiễn khẽ nhíu mày, Lương Băng không nói thêm gì.
Chốc lát, giờ nghỉ kết thúc, đoàn người lại chậm rãi di chuyển.
Khương Nghê vẫn giữ vị trí ở giữa và cuối hàng. Cô cố ý tạo khoảng cách xa với Tần Nghiễn phía trước, ánh tà dương vừa vặn phủ lên gò má.
Gò má khẽ rát.
Chỉ vài phút sau, Tần Nghiễn đã đi từ cuối hàng lên. Anh lướt qua bên cạnh Khương Nghê. Bóng dáng cao lớn của anh trong thoáng chốc bao trùm lấy cô trong một vùng tối.
Là bóng của Tần Nghiễn.
Bóng hình cao lớn đó khựng lại một nhịp, Khương Nghê chìm vào khoảng sáng tối nhập nhòe, rồi hoàn toàn được bao phủ. Ánh chiều tà kéo dài bóng lưng Tần Nghiễn, nghiêng nghiêng đổ trọn lên người cô, tựa như một vòng bảo vệ dịu dàng.
Có bóng râm che chắn, gò má Khương Nghê bớt rát bỏng. Cô ngước mắt, bóng dáng cao ngất của Tần Nghiễn ở ngay phía trước. Sống lưng anh thẳng tắp, bờ vai rộng ngang, dường như người bên cạnh vừa nói điều gì đó. Tần Nghiễn khẽ cúi đầu, đốt xương nơi gáy ẩn hiện sau cổ áo sơ mi màu xanh.
Mái tóc anh cắt ngắn gọn gàng.
Khương Nghê cụp mắt, trong đôi đồng tử trong veo thoáng qua một tia cảm xúc nhàn nhạt. Cô khựng lại một chút, cố ý thả chậm bước chân.
Tần Nghiễn vẫn giữ nguyên tốc độ. Phần lớn thân thể Khương Nghê lại phơi ra ngoài nắng, không còn bóng râm che chở, ánh mặt trời gay gắt trực tiếp thiêu đốt gò má, cảm giác nóng rát lại từ sâu trong da thịt trào lên.
Khương Nghê mím môi, có chút bướng bỉnh, lại có chút bất lực.
Như giằng co trong thoáng chốc, cô lại chủ động bước nhanh hơn, một lần nữa thu mình vào bóng hình của Tần Nghiễn.
Phía trước cô, khóe môi người đàn ông cao lớn khẽ cong lên. Trong đôi mắt đen thoáng hiện ý cười nhàn nhạt và sự thấu hiểu, rõ ràng mọi động tác nhỏ của cô gái phía sau đều nằm trong tầm mắt anh.
*
Khi màn đêm buông xuống, đoàn người lưa thưa trở về trường quay. Trước đó, Tần Nghiễn đã dặn dò mọi người về đến nơi thì nghỉ ngơi, ngâm chân nước ấm.
Khương Nghê vừa về đến cổng, Tiểu Khả đã vội vã đón cô.
“Đăng Đăng, chị mệt lắm rồi đúng không?”
“Cũng tạm.” Khương Nghê khẽ nuốt khan, cổ họng có chút khô rát: “Chỉ là mặt chị hơi rát.”
“Lại bị dị ứng nữa hả?” Tiểu Khả lo lắng nhíu mày.
“Không sao, về làm dịu da là được.” Nói rồi, Khương Nghê đưa tay định sờ túi quần, nhưng động tác khựng lại.
“Sao vậy chị?” Tiểu Khả hỏi.
Khương Nghê lại sờ s.oạng hai bên túi quần và túi áo, chiếc móc khóa của cô biến mất rồi.
Cô vội vàng xoay người bước nhanh về hướng vừa đi.
“Đăng Đăng à, chị lại đi đâu vậy?” Tiểu Khả hốt hoảng đuổi theo.
“Chị làm mất móc khóa rồi.”
Món đồ này có ý nghĩa vô cùng lớn với Khương Nghê. Suốt những năm tháng qua, dù đặt chân đến nơi nào, cô cũng cẩn thận mang theo bên mình.
“Chị về nghỉ ngơi đi ạ, để em giúp chị tìm.” Tiểu Khả nắm chặt lấy tay áo Khương Nghê, lo lắng nói.
“Không cần đâu, chị tự đi được. Lát nữa đạo diễn Cổ họp sau bữa tối, em giúp chị nghe ngóng nhé.” Khương Nghê khẽ lắc đầu.
“Em….”
Lời chưa kịp thốt ra, Khương Nghê đã vội vã chạy băng qua con đường.
Phía bên kia, Tần Nghiễn và Lương Bằng đang cùng nhau đi về. Anh luôn đi cuối đội hình trong hai km cuối, chỉ để chắc chắn rằng không ai bị bỏ lại.
“Đội trưởng Tần, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh.” Lương Bằng ái ngại gãi đầu, anh ta biết ơn vì Tần Nghiễn đã nhường bình nước cho mình. Nhưng cũng vì thế mà cả một buổi chiều dài và đến tận tối mịt, Tần Nghiễn vẫn chưa có giọt nước nào vào bụng.
“Không sao, cậu mau về nghỉ ngơi đi.”
Ngay khi câu nói vừa dứt, một bóng dáng nhỏ nhắn vội vàng lướt qua Tần Nghiễn và Lương Bằng.
“Hình như là Khương Nghê…” Lương Bằng khẽ nói.
Tiểu Khả cũng hớt hải đuổi theo: “Đăng Đăng!”
“Đợi một chút.” Tần Nghiễn không kịp ngăn Khương Nghê, nhưng anh đã kịp giữ Tiểu Khả lại, giọng anh trầm xuống: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trong lòng Tiểu Khả như lửa đốt, trời đã tối đen như mực, nơi này lại là vùng núi hoang vu, ngay cả vệ sĩ cũng không có bên cạnh. Cô bé nghẹn ngào: “Chị Đăng Đăng bị mất đồ quan trọng nên là chị ấy muốn quay lại tìm.”
Ánh mắt Tần Nghiễn chợt trở nên nghiêm nghị, anh nhìn bầu trời đang tối dần, khẽ quát: “Hồ đồ!”
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Nghê: Ừ.
Chuyện bên lề:
Đăng Đăng nằm sấp trên giường, chống cằm, đôi mắt cong cong ý cười. Ngón tay mềm mại trắng nõn khẽ đẩy ba hạt trên bàn tính sang bên phải: 5 điểm.
Đội trưởng Tần: ^_^