Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Chương 8

Bóng tối nhạt nhòa dần buông xuống, may mà vẫn còn đủ để Khương Nghê nhận ra những lùm cây ven đường.

Cô vội vã bật đèn flash điện thoại. Chùm ánh sáng yếu ớt cố gắng xua tan màn đêm. Đôi mắt không ngừng dò tìm, mơn man kí ức về nơi đánh rơi thứ đồ quan trọng.

Tiếng bước chân vội vã phá tan sự tĩnh lặng phía sau.

“Khương Nghê.”

Giọng nam trầm thấp, mang theo sự gấp gáp.

Khương Nghê khựng lại, xoay người. Tần Nghiễn đã đứng ngay trước mặt cô, lồng ng.ực phập phồng nhẹ, trên trán lấm tấm mồ hôi mỏng.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, Tần Nghiễn gọi thẳng tên cô một cách nghiêm túc như vậy.

Ngón tay Khương Nghê siết chặt chiếc điện thoại, đôi môi đỏ mềm khẽ mím lại: “Đội trưởng Tần.”

Chỉ vỏn vẹn ba từ khẽ khàng.

Nói xong, Khương Nghê lập tức quay đi, vệt sáng tròn từ chiếc điện thoại vẫn kiên nhẫn rà soát từng tấc đất. Bóng tối mờ ảo bị khuấy động, hiện ra một góc cây cỏ hoang dại.

Ánh mắt Tần Nghiễn thoáng vẻ không vui, dừng trên sườn mặt lạnh nhạt của Khương Nghê: “Mất gì?”

“Móc khóa.”

“Nhất định phải tìm sao?”

“Nhất định phải tìm thấy.”

Tần Nghiễn ngước mắt nhìn trời, bóng tối hoang vu của núi đồi dần bị màn sao dày đặc nuốt chửng. Anh khẽ lên tiếng, giọng trầm ấm: “Móc khóa thế nào? Cô tả tôi nghe đi, tôi sẽ tìm giúp cô.”

Khương Nghê thoáng ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Tần Nghiễn. Cô cứ ngỡ anh sẽ khuyên cô nên quay về ngay.

Đôi mày Tần Nghiễn vẫn nhíu lại, lộ rõ vẻ lo lắng: “Nhiều nhất nửa tiếng nữa thôi là trời tối hẳn rồi, đi đường núi ban đêm không an toàn. Nói tôi biết móc khóa ra sao, tôi sẽ đi tìm.”

Ánh mắt Khương Nghê chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt. Trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng và bóng tối như hòa quyện, cô dường như thấy lại hình ảnh anh của năm năm trước, trên cao nguyên Xuyên Tây.

“Nhất định phải đi sao?”

“Nhất định phải đi.”

Mùa đông năm ấy khắc nghiệt lạ thường. Cả dãy núi Cống Lạp bị phủ trắng bởi cơn bão tuyết bất ngờ, vậy mà Khương Nghê vẫn một mực đòi lên núi.

Cuối cùng, Tần Nghiễn đã lái xe đưa cô vào sâu trong màn trắng xóa.

Khi đó, họ còn chưa quen biết gì nhau.

Hoặc chính xác hơn, sự xa cách đến từ phía anh. Bản tính người đàn ông này vốn băng giá, tựa như một tảng băng khó tan. Thoáng chốc hồi tưởng, Khương Nghê dứt dòng suy nghĩ.

“Không cần anh giúp, tôi tự mình đi.”

Dứt lời, cô nắm chặt chiếc đèn pin, tiếp tục bước đi trong màn đêm đang sẫm lại.

Bóng tối mỗi lúc một dày đặc. Vầng trăng non yếu ớt ôm lấy hai cái bóng, đổ dài xuống mặt đất cằn cỗi, gần như chạm vào nhau, phác họa một nét mập mờ, quyến luyến giữa nơi hoang vu.

Khương Nghê nghẹn lời, ý định khuyên Tần Nghiễn quay lại tan biến trong im lặng.

Có nói cũng vô dụng thôi. Người đàn ông này cố chấp dã man, ai nói gì cũng không nghe.

Cô dứt khoát để anh đi theo.

Màn đêm từ từ bao phủ, chỉ còn tiếng chim hót vọng lại từ những rặng cây xa.

Đột ngột, một tiếng kêu ai oán vang lên, tựa như tiếng khóc nức nở khiến lòng người se lại.

Dù Khương Nghê vốn mạnh mẽ, bước chân cô vẫn khựng lại, ánh mắt ngơ ngác hướng về nơi âm thanh phát ra.

Tần Nghiễn: “Là cú xám, loài chim sống về đêm.”

Tần Nghiễn trầm giọng, một lời giải thích đơn giản xua tan nỗi bất an trong lòng cô. Khương Nghê khẽ đáp, ngón tay thon dài khẽ vuốt những sợi tóc mai, cố gắng che giấu sự bối rối thoáng qua.

“Loài chim này thường xuất hiện ở vùng núi, còn có cả những loài lớn hơn như cú mèo.” Tần Nghiễn dừng lại một chút, ánh mắt dịu dàng lướt qua gương mặt cô gái dưới ánh trăng nhàn nhạt. “Ngoài chim chóc, ban đêm trong núi còn có những loài động vật lớn khác đi săn mồi, ví dụ như lợn rừng, rắn vòng, sói núi…”

“Tần Nghiễn!”

Khương Nghê khựng lại, đôi chân như đóng băng trên mặt đất, ánh mắt sắc lẻm phóng về phía người đàn ông bên cạnh.

Tần Nghiễn khẽ bật cười, giọng điệu mang theo chút trêu chọc: “Cứ tưởng cô gan dạ lắm cơ.”

Khương Nghê: “……”

Cô nghiến răng nhìn gương mặt có chút hả hê của anh, bất ngờ, cổ tay cô bị siết nhẹ. Bàn tay anh ấm áp, bao trọn lấy tay cô, một cảm giác bỏng rát khẽ lan tỏa, khiến cô muốn tránh né.

Tần Nghiễn không buông, ngón tay thon dài của anh khẽ lướt qua tay cô, lấy đi chiếc điện thoại, rồi anh tắt đèn pin một cách dứt khoát. Bóng tối lập tức bao trùm.

Khương Nghê khẽ run, ngay lập tức, một vệt sáng mạnh mẽ hơn nhiều, chiếu sáng một vùng không gian rộng lớn hơn xuất hiện.

Tần Nghiễn trả điện thoại cho cô, giọng điệu có chút quan tâm ẩn giấu: “Để đèn lát nữa hết pin thì cô nhóc trợ lý lại cuống lên mất.”

Dù Khương Nghê đã gửi tin nhắn cho Tiểu Khả, thông báo rằng cô đang ở cùng Tần Nghiễn rồi.

Khương Nghê mím môi, ánh mắt lại liếc về chiếc đèn pin dã ngoại trong tay Tần Nghiễn. Rõ ràng có thứ xịn sò như vậy mà giờ anh mới lấy ra, đúng là cố tình muốn xem cô bẽ mặt.

Một ngọn lửa vô hình bỗng dưng bùng lên trong lòng.

“Nói đi, cái móc khóa trông như thế nào?”

Ngọn lửa trong lòng tức khắc bị dập tắt. Gương mặt nghiêng tuấn tú của người đàn ông rơi vào đáy mắt cô. Dù sao đi nữa, anh chịu giúp cô tìm đồ, trong lòng Khương Nghê vẫn cảm kích.

“Một cái móc khóa bện bằng dây cầu vồng.”

“Quan trọng lắm sao?”

Giọng điệu hờ hững như một câu hỏi vu vơ.

“Ừm.” Khương Nghê khẽ đáp.

“Lần cuối cùng cô thấy nó là khi nào?”

“Khoảng bốn giờ chiều.” Lúc đó Tần Nghiễn đi bên cạnh cô, che đi ánh nắng chói chang. Cô theo bản năng sờ túi áo, móc khóa vẫn còn ở đó.

Tần Nghiễn khẽ xoay đầu, ánh mắt sâu thẳm như đêm tối khẽ lướt qua Khương Nghê. Trong đáy mắt ấy, sự dò xét hiện lên rõ ràng, không chút che giấu, tựa như muốn nhìn thấu tâm can cô.

Cảm giác bị ánh mắt ấy bao trùm khiến Khương Nghê sống lưng lạnh toát. Cô vội vã quay mặt đi, giả vờ chăm chú nhìn bụi cây dại xơ xác bên đường.

Một lát sau, ánh mắt như có như không kia cuối cùng cũng rời khỏi cô, Tần Nghiễn không hề lên tiếng.

Khương Nghê bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra mà nói, cô rất sợ Tần Nghiễn sẽ hỏi đến cùng là tại sao lại nhớ rõ ràng đến vậy. Dù trong đầu đã chuẩn bị sẵn cả trăm lý do để đối phó, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn không khỏi chột dạ.

Khoảnh khắc bốn giờ mười lăm phút chiều, khi đoàn người dừng lại nghỉ ngơi, Khương Nghê đã vô tình liếc nhìn đồng hồ. Đó cũng là lúc cô nhìn thấy Tần Nghiễn bước về phía cuối hàng, nơi Lương Băng đang đứng một mình.

Anh đã trao bình nước của mình cho Lương Băng.

Nhưng những điều nhỏ nhặt này, Khương Nghê tuyệt đối không muốn Tần Nghiễn hay biết.

Cô đã từng trải qua sự sắc bén trong nhận thức và khả năng phân tích đáng kinh ngạc của anh.

Đây là đầu tiên, Khương Nghê cảm thấy hoài nghi về khả năng che giấu cảm xúc của chính mình.

“Từ bốn giờ chiều đến bây giờ, tám km. Tổng cộng là nghỉ bốn lần dọc đường đi. Chúng ta đi nhanh hơn đoạn này, tập trung tìm kiếm ở vị trí cách đây hai km nữa là có thể sẽ thấy.”

Khương Nghê ngơ ngác: “Vì sao?”

Tần Nghiễn khẽ ngừng lại.

Suốt hai km cuối, Tần Nghiễn giữ khoảng cách vừa phải với đoàn người, tầm mắt đó vẫn luôn kiên định dõi theo Khương Nghê. Anh tin chắc, nếu cô sơ ý đánh mất điều gì, anh sẽ là người đầu tiên nhìn thấy.

“Không là vì gì cả.” Anh nói, ánh mắt sâu thẳm: “Chỉ cần nhìn nhiều hơn, cảm nhận nhiều hơn, sẽ tự khắc có đáp án.”

Khương Nghê im lặng. Lời nói của anh khơi gợi một dòng suy nghĩ miên man trong lòng cô.

Bốn mươi phút sau, họ đặt chân đến điểm dừng chân quen thuộc. Cây đa cổ thụ uy nghi đứng đó, tán lá xòe rộng như một chiếc ô khổng lồ, những chùm rễ rủ xuống chạm đất, tạo nên một khung cảnh xanh mát và tĩnh lặng.

Tần Nghiễn cầm đèn pin, chậm rãi di chuyển quanh gốc đa, ánh sáng trắng quét qua từng tấc đất.

Phía bên cạnh là con dốc dựng đứng, cỏ cây dại mọc chen chúc, tạo thành một bức tường xanh rậm rạp và đầy chông gai.

“Có phải cái đó không?” Giọng Tần Nghiễn chợt vang lên, phá tan sự tĩnh lặng.

Khương Nghê dõi theo ánh đèn pin. Ở giữa bụi cây dưới dốc, lấp lóe một vòng dây bện cầu vồng quen thuộc.

“Là nó!” Cô vừa thốt lên, chân đã muốn bước xuống, nhưng cổ tay chợt bị một bàn tay ấm áp giữ lại.

“Bộ cô muốn chết hả?”

“Tôi định…..”

“Giữ lấy cái này.” Tần Nghiễn đặt chiếc đèn pin vào lòng bàn tay Khương Nghê, không để cô kịp phản ứng, anh đã cúi người, dùng tay làm trụ trượt xuống con dốc đứng.

Anh di chuyển quá nhanh, ngọn đồi dốc phủ đầy cây bụi và cỏ dại dưới chân anh cứ như thể mặt đất bằng phẳng, chỉ trong nháy mắt, Tần Nghiễn đã ở dưới đáy dốc.

Khương Nghê không dám chậm trễ, nhanh chóng hướng ánh đèn về phía anh.

Trong quầng sáng rõ rệt, một chiếc vòng nhỏ xíu với đủ màu sắc, trông chẳng giống một chiếc móc khóa, mà tựa như một chiếc vòng đeo tay. Tần Nghiễn nhặt nó lên từ đám cây thấp, cẩn thận gỡ bỏ những mẩu lá khô nhỏ xíu bám vào. Anh nhận ra, viền của chiếc vòng đã bị mòn, có lẽ nó đã tồn tại được một thời gian khá dài.

Khương Nghê đã nói, bằng mọi giá phải tìm được.

Có vẻ như, đó là một vật vô cùng quan trọng đối với cô.

Tần Nghiễn thu gọn sợi dây vào túi áo trước ngực, đôi ủng quân sự kiên định đặt trên gờ dốc nhô ra.

“Anh coi chừng…” Giọng Khương Nghê vừa cất lên, đầu ngón tay cô chợt nhói đau. Cô giật mình nhận ra mình đã ngồi xổm xuống từ bao giờ, một bàn tay nắm chặt cành khô bên rìa vực.

Có lẽ vì quá lo lắng, đầu ngón tay mềm mại của cô đã bị những chiếc gai nhỏ xíu trên cành cây cào xước, lấm tấm vài hạt máu đỏ tươi.

Tần Nghiễn chỉ cần mấy động tác đã leo lên trên, nhẹ nhàng tựa như gió thoảng. Khương Nghê bấy giờ mới tỉnh táo lại, sự bất an của cô quả thật không cần thiết. Người đàn ông này chính là đội trưởng trẻ tuổi đầy bản lĩnh của đội cứu hộ đặc nhiệm IAR kia mà.

Khương Nghê nắm chặt chiếc đèn pin trong tay, khi vừa đứng dậy, bắp chân cô khẽ run lên, một cảm giác tê dại lan tỏa khiến cả người cô nghiêng đi mất kiểm soát.

Nhưng chỉ trong tích tắc, một vòng tay ấm áp đã kịp thời ôm lấy cô.

Cánh tay rắn chắc của Tần Nghiễn khóa chặt nơi eo cô, hai thân thể bất ngờ áp sát vào nhau, giữa đêm tối tĩnh lặng dường như không còn khe hở.

Xuyên qua lớp vải mỏng, Khương Nghê cảm nhận rõ ràng sự rắn rỏi của cơ bắp dưới áo anh, mạnh mẽ và đầy nam tính.

Hơi thở mạnh mẽ phả vào chóp mũi cô, mang theo mùi hương nam tính đặc trưng, vừa mát lạnh lại vừa gợi cảm, xa lạ mà thân quen đến lạ, khơi dậy những rung động khó tả.

“Cẩn thận.”

Tần Nghiễn cao hơn Khương Nghê cả một cái đầu, giọng nói trầm khẽ của anh lọt vào tai cô.

Cùng lúc đó, cả hai người đều thốt ra hai chữ giống hệt nhau.

Vừa nãy thôi, Khương Nghê cũng đã nói “cẩn thận” với Tần Nghiễn.

Vòng tay đang siết chặt nơi eo bỗng chốc buông lỏng. Khương Nghê vẫn vùi mặt, hơi thở còn vương vấn mùi xà phòng nhàn nhạt, sạch sẽ từ người anh.

Tần Nghiễn lấy ra từ túi chiếc vòng dây cầu vồng cũ kỹ, đưa cho cô: “Đây.”

Chiếc vòng sờn cũ nằm gọn trong ngón tay người đàn ông. Trên đó còn vương chút bụi mờ. Khương Nghê nhận lấy, nhẹ nhàng phủi nhẹ.

Ánh trăng dịu dàng phủ lên gương mặt nghiêng trắng ngần của cô, làm mềm mại những đường nét vốn đã quá đỗi sắc sảo.

“Cảm ơn.” Khương Nghê khẽ ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào ánh nhìn sâu lắng của Tần Nghiễn.

Đôi mắt đen huyền như bầu trời đêm. Một thoáng ánh sáng khẽ lay động, sâu thẳm như vực xoáy dịu dàng, khiến người ta không tự chủ mà muốn chìm vào.

Khương Nghê nhanh chóng cúi đầu.

“Không có gì.” Tần Nghiễn cũng thu lại ánh mắt đang dừng trên người cô.

Bốn bề yên tĩnh lạ thường.

Ánh trăng nhạt nhòa len lỏi qua tán lá rậm rạp của cây đa cổ thụ, phủ lên hai người những vệt sáng nhạt nhòa.

Ánh sáng khẽ lay, tựa như những ký ức lặng lẽ giữa họ.

“Đi thôi.” Vẫn là giọng Tần Nghiễn khẽ khàng phá vỡ sự tĩnh mịch.

“Ừm.” Khoảnh khắc Khương Nghê nhấc chân, một cơn tê buốt lại lan dọc cổ chân. Cô khẽ rít lên, mày khẽ chau lại.

“Sao thế?” Tần Nghiễn quay sang, ánh mắt lo lắng nhìn cô.

“…Chân tôi bị tê rồi.”

Tần Nghiễn khẽ nhíu mày.

Ánh trăng vẫn lạnh lẽo.

Tần Nghiễn nhìn chăm chú cô gái trước mặt, ánh trăng dịu dàng phủ lên gương mặt xinh đẹp của cô một vẻ quyến rũ khó cưỡng. Cô là một nữ minh tinh được bao người vây quanh, không phải là một đặc vụ mạnh mẽ của IAR, nên có chút yếu mềm cũng không sao cả.

Vì vậy, anh. Với tư cách là huấn luyện viên của cô, quan tâm đến cô một chút, cũng là điều đương nhiên.

Tần Nghiễn thầm nghĩ.

Khương Nghê khẽ cắn môi, nhẹ nhàng cử động cổ chân.

Thực ra, không chỉ chân tê, mà lòng bàn chân cô cũng âm ỉ đau. Vừa nãy, tâm trí cô hoàn toàn đặt vào sợi dây kia nên cơn đau đã bị bỏ quên. Giờ đồ vật đã tìm thấy, cảm giác đau nhức mới bắt đầu lan tỏa.

Bất ngờ, Tần Nghiễn xoay người, chống hai tay lên đầu gối, lưng hơi cúi xuống trước mặt cô.

Khương Nghê ngơ ngác nhìn anh.

Tần Nghiễn quay đầu, đôi mắt đen láy tựa ánh trăng hoang vắng.

“Không phải là không đi được sao?”

“…..”

Khương Nghê nắm chặt sợi dây trong tay: “Không cần, cảm ơn…”

“Khương Nghê.” Tần Nghiễn gọi tên cô, ba chữ trầm thấp vang lên: “Đừng cậy mạnh.”

Đi một quãng đường dài như vậy, chắc chắn đôi chân cô không chỉ tê mỏi đơn thuần thôi đâu.

Tần Nghiễn vẫn mặc bộ đồng phục huấn luyện màu xanh đậm, tấm lưng rộng rãi, bờ vai thẳng tắp. Hôm nay anh không thắt lưng, vì khom người, vạt áo hơi bị kéo lên, để lộ viền chiếc áo thun màu xanh sẫm bên trong, ôm sát eo và bụng.

Phong cảnh ẩn dưới lớp áo kia, cô đã từng thấy qua, quả thật như Tiếu Bối Lạc nói, rất thu hút.

Nhưng giờ phút này, Khương Nghê chẳng còn chút tâm tư xao động nào. Trong đáy mắt chợt thoáng qua một nỗi cay xè.

Giọng điệu quen thuộc, lời nói quen thuộc.

Khương Nghê nắm chặt đèn pin, nghẹn giọng. Cô cố gắng nuốt xuống vị chua chát đang dâng lên.

Cô vốn dĩ không thích kiểu ủy mị giả tạo.

Tần Nghiễn quay đầu: “Ngại à?”

“…” Khương Nghê giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi có gì phải ngại chứ?”

“Vậy thì lên đây.”

“…..”

“Nè.” Khương Nghê lên tiếng, lấy bình nước của mình xuống. Cầm lấy quai, đưa đến trước mặt Tần Nghiễn.

Tần Nghiễn khẽ nhướng mày: “Đến nước cũng muốn tôi vác?”

“…” Khương Nghê liếc anh một cái: “Không muốn uống thì thôi.”

Khương Nghê khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng trên đôi môi anh hơi khô khốc. Vì bình nước của anh đã đưa cho Lương Băng. Suốt cả một buổi chiều dài, có lẽ Tần Nghiễn chưa hề uống giọt nào. Dù với họ, chuyện này có lẽ chẳng lạ lẫm gì, nhưng trái tim Khương Nghê lại không thể làm ngơ.

Nhất là khi anh vừa giúp cô tìm lại chiếc vòng tay.

“Cảm ơn.”

Tần Nghiễn không hề khách sáo. Anh vươn tay lấy bình nước, nhẹ nhàng vặn nắp.

Anh không chạm môi vào miệng bình. Thay vào đó là lịch thiệp ngửa cổ, uống liền hai ngụm.

Nắp bình được đóng lại. Ánh mắt Tần Nghiễn lướt qua cổ chân cô, giọng anh trầm thấp: “Thật sự không cần tôi cõng?”

Khương Nghê trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt có chút bướng bỉnh: “Tôi không yếu đuối đến thế.”

Cô khẽ nhấc chân, bước đi có chút khập khiễng, nhưng vẫn cố chấp lướt qua người Tần Nghiễn: “Nhanh lên, sáng mai tôi còn phải dậy sớm.”

Tần Nghiễn dõi theo bóng lưng kiên cường của cô, khóe môi bất giác vẽ nên một nụ cười nhạt.

Anh sải bước đuổi theo. Khi đến gần Khương Nghê, anh bất ngờ đưa tay khẽ chạm vào đuôi tóc cô.

Khương Nghê khựng lại.

Tần Nghiễn lại cúi người xuống, giọng nói mang theo ý cười: “Lên nào.”

Khương Nghê khựng lại một thoáng, đúng lúc Tần Nghiễn ngước mắt lên. Ánh nhìn của hai người chạm nhau giữa không gian tĩnh lặng, nơi ánh sáng và bóng tối hòa quyện.

Tần Nghiễn cất giọng, mang theo chút ý vị: “Với tốc độ này của cô, có lẽ đến sáng cũng chưa chắc về đến chỗ quay nữa.”

Khương Nghê im lặng, không biết đáp lại thế nào.

“Còn ngẩn người ra đó nữa.” Tần Nghiễn tiếp lời, giọng trầm hơn: “Tôi sẽ bế cô về bây giờ đấy. Đến lúc đó đừng trách tôi không quân tử, sờ mó cô hay gì nữa.”

Đôi mắt Khương Nghê chợt mở lớn, ngay cả khóe mắt cũng trở nên tròn xoe vì ngạc nhiên.

Tần Nghiễn nhìn sâu vào đôi mắt ấy, trong đáy vực thẳm đen láy ánh lên một tia sáng mờ ảo.

“Có phải chưa từng ôm đâu.”

Tác giả: 

Cho đội trưởng Tần điểm cao nè!

Bình Luận (0)
Comment