Bước sang ngày mới, phòng làm việc của Khương Nghê đã cập nhật một bài đăng công khai trang trọng hơn: Xin chân thành cảm ơn sự quan tâm và những lời chúc phúc của quý vị. Mọi tin tức tốt lành, phòng làm việc sẽ nhanh chóng thông báo tới quý vị ngay khi có thể [biểu tượng trái tim].
Vế sau của thông báo này nhằm hồi đáp làn sóng bình luận kết hôn đã tràn ngập Weibo cá nhân của Khương Nghê vào tối qua.
Sau một đêm khuấy đảo dư luận, từ khóa #KhươngNghê_côngkhai_tìnhcảm# vẫn hiên ngang chiếm lĩnh vị trí số một trên bảng xếp hạng tìm kiếm. Sự nhiệt tình bàn tán của toàn bộ cộng đồng mạng không hề suy giảm, thậm chí còn muốn dùng kính hiển vi để phóng đại mọi chuyện.
Tuy nhiên, những khoảnh khắc Tần Nghiễn và Khương Nghê xuất hiện chung khung hình lại cực kỳ ít ỏi. Phần lớn chỉ là những tin đồn bên lề được hé lộ từ các thành viên trong đoàn làm phim “Nghịch Hành”. Hễ thông tin vừa xuất hiện trên mạng và gây chú ý, lập tức lại bị một thế lực vô hình nào đó gỡ bỏ.
Do đó, cộng đồng mạng chỉ có thể tự trao đổi thông tin với nhau trên khu vực bình luận của trang Weibo chính thức, tự tìm kiếm những mẩu đường nhỏ để thỏa mãn sự tò mò.
[Ủa, sao Đăng Đăng không tự ra cảm ơn mà lại để studio làm thay vậy? Tui có một thắc mắc quá à!]
[Sao mà vô tư thế không biết, giờ này là mấy giờ rồi? Mới có chín rưỡi! Đăng Đăng dậy nổi không chứ???]
[Ơ, cho mình hỏi ké với, sao Đăng Đăng không dậy được vậy ạ?]
[Đúng rồi đó, kể rõ hơn đi bà! Tui không thiếu tiền mạng đâu!]
[Ngồi hóng một câu trả lời chuẩn chỉnh [icon mèo]]
[Gợi ý này: <Đội Trưởng Cứu Hộ Cùng Người Vợ Bé Nhỏ Kiều Mị>, <Ảnh Hậu Quyến Rũ Và 365 Ngày Cực Lạc>, <Hằng Đêm Hoan Lạc>, cầm lấy đi không cần cảm ơn tui đâu nho [icon chó]] (fanfic đó~~~~)
[Oa, đây có phải là cánh cửa dẫn đến một thế giới mới không vậy [icon che mặt]]
[Cảm ơn chị em nha, tôi đi đọc liền đây nè!]
[Tự nhiên cuộc đời tui bỗng chốc tròn đầy đến lạ từ khoảnh khắc này!]
…….
Trong căn hộ, Khương Nghê vừa tỉnh giấc thì bên cạnh đã chẳng còn ai. Đêm qua, nửa đầu thì cùng Tần Nghiễn quấn quýt, nửa sau lại vắt óc bàn bạc với Quan Cầm về phương án ứng phó tiếp theo, Khương Nghê gần như trắng đêm không chợp mắt.
Cánh tay trắng ngần từ trong tấm chăn mỏng khẽ vươn ra, trên làn da trắng nõn vẫn còn vương những vệt đỏ hằn. Khương Nghê vớ lấy điện thoại xem giờ, mới mười một giờ. Cô trở mình, định bụng sẽ ngủ thêm một giấc nữa.
Mi mắt vừa khép lại thì tiếng điện thoại đã rung lên bần bật. Khương Nghê lại lần mò lấy chiếc điện thoại, màn hình sáng trưng tên “Tiếu Bối Nhạc”. Cô uể oải bắt máy: “Alo…”
“Ái chà! Cậu đúng là vẫn còn ngủ thật đấy à! Dân cư mạng bảo cậu giờ này chẳng thấy phản hồi gì, y như rằng là vẫn đang say giấc nồng, tớ ban đầu còn chẳng tin!” Chẳng biết nghĩ đến điều gì, Tiếu Bối Nhạc “hì hì” cười mấy tiếng, nghe như mụ phù thủy già: “Cô Khương của chúng ta… vất vả rồi nhé.”
Khương Nghê: “……?”
“Cậu nói cái gì cơ…..”
Vừa dứt lời, Khương Nghê chợt khựng lại.
“Ôi trời, sao giọng cậu khàn đặc vậy?” Trong ống nghe, Tiếu Bối Nhạc cảm thán một tiếng: “Anh người yêu của cậu đúng là chẳng biết tiết chế gì cả, đúng là đáng ghen tị quá đi.”
Khương Nghê nghẹn lời.
Cô hắng giọng, nhưng vẫn còn khàn khàn: “Tớ buồn ngủ lắm, cậu tốt nhất là có chuyện gì quan trọng thì hãy nói đi nhé.”
“Chậc chậc, đã mười một giờ rồi mà vẫn còn buồn ngủ à? Xem ra đêm qua quần nhau ác liệt lắm đây.”
“Đêm qua tớ gần như là thức trắng đấy.”
“Trời ạ……”
Khương Nghê hơi cạn lời: “Tớ thức là vì còn phải bàn chuyện phản hồi với chị Cầm mà!”
“Được rồi, được rồi, bàn chuyện phản hồi đây. Bé cưng Khương Nghê của chúng ta chỉ chuyên tâm vào công việc thôi, chứ nào có phải thức trắng đêm vì mải mê với đàn ông đâu, đúng không nè!”
Khương Nghê: “……”
Vội vàng nói tiếp trước khi Khương Nghê kịp cúp máy, Tiếu Bối Nhạc líu lo: “Cục cưng à, nói chứ cậu đỉnh thật đấy, công khai hẳn ra luôn như thế cơ à? Cậu không biết đâu, bây giờ fan của cậu vừa khóc rưng rức bảo thất tình, vợ đã có người yêu. Họ còn rầm rộ lập siêu thoại couple của cậu với Tần Nghiễn, thậm chí cả truyện đồng nhân, số chữ cũng tầm cỡ 2 nghìn từ rồi đấy. Viết mùi mẫn, gợi cảm đến nỗi tớ đọc còn phải đỏ mặt luôn này.”
Khương Nghê: “…….”
Truyện đồng nhân mà ngay cả Tiếu Bối Nhạc cũng thấy đỏ mặt. Nói thật, Khương Nghê cũng chẳng dám đọc đâu.
“Sao nào, có muốn tớ gửi link cho không?”
“Không cần.”
“Ok, tớ coi đây là đồng ý rồi nhé. Đợi cúp máy tớ sẽ gửi cho cậu ngay nha.”
“…….”
Tiếu Bối Nhạc vốn chẳng có việc gì, chỉ đơn thuần là gọi đến chỗ Khương Nghê để tám chuyện. Vừa dập máy, điện thoại của Khương Nghê lại rung lên, chính là bộ truyện đồng nhân nức tiếng gần xa ấy.
Tên tác phẩm: <365 ngày hoan lạc của Ảnh hậu xinh đẹp>
Khương Nghê: “……”
365 ngày ư, chẳng phải là làm liên tục mà không nghỉ ngơi cả năm sao?
Với suy nghĩ chỉ đọc cho biết, không tin có thể khiến mình đỏ mặt tim đập nhanh đến thế. Khương Nghê mở đường link ra.
Khương Nghê hoàn toàn sững sờ khi nhìn vào mục lục.
Đập vào mắt cô là hàng loạt từ ngữ nhạy cảm nằm giữa chữ “g” và “i”, chỉ vỏn vẹn bảy chương mà đã miêu tả tới ba cảnh.
Khương Nghê: “……”
[Tiểu thuyết bây giờ táo bạo đến vậy sao?]
Tiếu Bối Nhạc: [Cái đó còn tùy xem là ở đâu chứ! [Đầu chó]]
Tiếu Bối Nhạc: [Nhưng mà, cậu cũng có thể cùng Tần Nghiễn nhà mình thử thực hành theo kịch bản này từng cảnh một xem sao!]
Khương Nghê: “…….”
Thực hành cái gì đây? Ai là người làm ai đây chứ?
Cô hoàn toàn không muốn tuổi trẻ của mình lại phải gắn bó với chiếc giường hết nửa đời còn lại đâu.
Cốc cốc…..
“Em đã tỉnh rồi sao?”
Cùng lúc tiếng Tần Nghiễn vang lên, Khương Nghê vội vàng đóng lại đường dẫn trên trang web.
Cửa phòng được đẩy ra, Tần Nghiễn bước vào. Anh khoác lên mình bộ đồ mặc nhà thoải mái, cả người toát lên vẻ tinh thần sảng khoái. Mỗi khi Khương Nghê nhìn thấy Tần Nghiễn trong hình dáng này, lại luôn có một ảo giác rằng chính mình đã bị anh vắt kiệt sức lực suốt cả một đêm dài.
Tần Nghiễn tiến đến bên giường ngồi xuống, vuốt ve mái tóc bồng bềnh của Khương Nghê: “Em có muốn dậy dùng chút gì không?”
Khương Nghê cọ nhẹ vào lòng bàn tay anh: “Em không muốn cử động chút nào hết á.”
“Anh đâu có bảo em cử động đâu.”
“…….”
Đoạn ký ức đêm qua đột ngột tràn về trong tâm trí cô, không hề có chút báo trước. Cô đã kiệt sức đến độ chẳng muốn nhúc nhích dù chỉ một ngón tay, trong khi Tần Nghiễn lại tràn trề sinh lực, tinh thần phơi phới.
Khương Nghê cất tiếng kháng nghị: “Em hết sức rồi, không muốn nhúc nhích nữa đâu.”
Tần Nghiễn đáp lại cô: “Không cần em phải động đậy đâu mà.”
Khương Nghê đờ đẫn nhìn Tần Nghiễn, vành tai trắng ngần của cô thoắt cái đã ửng hồng. Tần Nghiễn nhận ra sự khác lạ của cô. Cũng từ đáy mắt trong veo ấy, anh đã đọc được lời ngầm ý: Đây là ban ngày đó!
“Bé Khương Khương của anh đang nghĩ gì thế?” Tần Nghiễn khẽ nhéo má Khương Nghê: “Sao tai lại đỏ bừng lên thế này?”
“Đâu… đâu có!” Khương Nghê phủi tay anh ra, vội vàng bịt chặt tai lại.
Tần Nghiễn bật cười khe khẽ. Tiếng cười nhẹ tênh ấy tràn đầy sự nuông chiều.
Anh cúi xuống lấy chiếc áo phông sạch trên đầu giường: “Dậy thôi em?”
Khương Nghê nhìn chiếc áo phông, vẫn nằm im không muốn nhúc nhích.
“Hay anh giúp em mặc nhé?”
Khương Nghê cong mắt, chủ động đưa tay ra: “Vậy thì, đành làm phiền đội trưởng Tần rồi.”
Tần Nghiễn khẽ nhếch môi. Anh nhẹ nhàng nhấc Khương Nghê ra khỏi chăn, giúp cô mặc chiếc áo thun rộng thùng thình rồi lại nâng niu mắt cá chân trắng nõn, xỏ qua hai ống quần.
Khương Nghê tìm không thấy dép, mà Tần Nghiễn lại chẳng cho cô đi chân trần trên sàn. Cô nhìn quanh một lượt, dứt khoát giẫm lên đôi dép của anh, ngẩng đầu lên, cong mắt cười với Tần Nghiễn.
Tần Nghiễn bật cười bất lực, tay vẫn giữ lấy gấu quần, giúp cô kéo quần lên ngay ngắn rồi mới vuốt nhẹ eo cô, trêu chọc: “Đây chẳng phải là anh đang được trải nghiệm trước niềm vui làm bố trước sao?”
Khương Nghê vòng tay ôm lấy cổ anh, khẽ hỏi: “Vậy… anh có thấy vui không?”
Tần Nghiễn trầm ngâm.
“Hửm?” Khương Nghê chớp chớp mắt.
“Vui chứ.” Tần Nghiễn gật đầu. Khoé môi anh khẽ cong, đôi mắt đen láy dường như lấp lánh sự ấm áp, dịu dàng.
“Vậy……anh có muốn vui vẻ hơn nữa không?”
Tần Nghiễn khẽ nhướng mày.
“Bé không còn sức đi vào phòng tắm nữa rồi, bố Tần có thể bế bé đi không ạ?”
Nói đoạn, Khương Nghê ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, cánh tay đang vòng qua cổ Tần Nghiễn còn khẽ lắc lắc.
Thoắt cái, cả người cô liền lơ lửng.
Tần Nghiễn một tay đỡ lấy hông Khương Nghê, nhẹ nhàng bế cô lên. Khương Nghê đung đưa đôi chân thon dài trắng nõn, ý cười trong mắt càng thêm rạng rỡ: “Cảm ơn bố!”
Nói rồi, cô còn khẽ chạm môi mình vào môi Tần Nghiễn.
Tần Nghiễn khẽ cười một tiếng, cứ mặc kệ cô trêu chọc.
Anh bế cô vào phòng tắm, đặt ngồi bên cạnh bồn rửa mặt, Khương Nghê chống hai tay lên mặt đá cẩm thạch, đôi chân nhỏ vẫn không ngừng đung đưa.
Tần Nghiễn đứng một bên. Anh giúp cô lấy nước, nặn sẵn kem đánh răng, sau đó mới ngước mắt nhìn cô: “Há miệng nào.”
“Đội sưởng Tần*, bình thường anh cũng chăm sóc người khác như vậy sao?” (Đoạn này tôi cố ý để sưởng nhé mấy bà, một phần vì nữ chính đang ngậm kem đánh răng nên cách phát âm sẽ không đúng. Tôi để sưởng theo âm đọc sai của người Việt Nam mình khi mình đánh răng thôi nha, còn đúng ra là “Tần vị trưởng” và “Tần đội trưởng”, “秦胃长” là cách phát âm sai của “秦队长”.)
Tần Nghiễn rút bàn chải ra: “Nói đàng hoàng vào em.”
Khương Nghê chu môi, phồng má lên như một chú chuột hamster nhỏ đang cười khúc khích.
Hai người cứ thế đùa nghịch trong phòng tắm một lúc lâu, mãi đến khi Tần Nghiễn bế Khương Nghê xuống lầu.
“Anh có nấu một ít cháo đậu đỏ, em ăn lót dạ trước đã, lát nữa anh sẽ đưa em đi ăn ngoài.”
Khương Nghê cong môi cười, gật đầu lia lịa.
“Chúng ta đi hẹn hò phải không anh?”
Họ chưa bao giờ có một buổi hẹn hò đúng nghĩa. Bây giờ, dường như mọi chuyện đã ổn rồi.
“Em có muốn đi đến nơi nào đặc biệt không?” Tần Nghiễn hỏi.
“Có ạ.” Khương Nghê lại gật đầu, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ chạm vào lồng ng.ực Tần Nghiễn: “Ở đây này.”
Tần Nghiễn cụp mắt xuống, nắm lấy ngón tay cô: “Vốn dĩ vẫn luôn ở đây mà.”
“Luôn luôn ở đây sao?” Khương Nghê nghiêng đầu hỏi.
Tần Nghiễn nhìn cô thật sâu, ánh mắt trầm lắng. Khương Nghê bị nhìn đến mức hai má nóng bừng: “Em… em uống cháo…”
Cô định quay người đi, nhưng ngón tay lại bị Tần Nghiễn giữ chặt: “Chỉ cần ai đó không chạy lung tung, thì sẽ luôn ở đây.”
“Em không có chạy lung tung đâu nhé.” Khương Nghê khẽ phản bác, rồi lại ngước mắt nhìn Tần Nghiễn.
Bốn mắt chạm nhau, ánh cười trong đôi mắt mềm mại của cô cũng quấn quýt không rời: “Nơi mà nhiều người thèm muốn như vậy, đương nhiên em phải chiếm giữ thật chặt, đừng hòng em nhúc nhích nửa bước.”
Tần Nghiễn khẽ cong môi.
Nhìn cô cười rạng rỡ như vậy.
Vẻ kiêu sa, nũng nịu ấy thật khiến người ta rung động.
*
Giữa tháng mười một, tiết trời ở Thượng Hải dần trở lạnh.
Khương Nghê và Tần Nghiễn cùng nhau bước ra ngoài, cả hai khoác lên mình chiếc áo khoác đen, thoạt nhìn cứ ngỡ là đồ đôi.
“Thế này có ổn không anh?” Khương Nghê nhẹ nhàng khoác tay Tần Nghiễn, khẽ đưa mắt nhìn quanh.
Cô chẳng hề đeo kính râm hay khẩu trang, cảm giác này vừa mới lạ mà lại vừa thân quen. Huống hồ, bên cạnh cô lúc này còn có cả Tần Nghiễn nữa chứ.
“Tại sao lại không chứ?” Tần Nghiễn khẽ nắm lấy bàn tay cô, rồi từ từ đan mười ngón tay vào nhau: “Sau này, chỉ cần em muốn thì ngày nào chúng ta cũng có thể như thế này.”
Thải Thải của anh. Cô gái xinh đẹp rực rỡ nhất cả cuộc đời anh đáng lẽ phải luôn được đứng dưới ánh nắng mặt trời, thật tự tin, sống động và nồng nhiệt như thế này hơn nữa.
Trong khu dân cư, những cây bạch quả được trồng rất nhiều, khi thu về, lá bạch quả dần chuyển sang sắc vàng óng ả, tạo nên một mảng màu rực rỡ. Lúc này đang là giờ cơm trưa, khu dân cư không có nhiều người qua lại. Khương Nghê và Tần Nghiễn sánh bước bên nhau, từ đằng xa đã thấp thoáng thấy một bóng hình quen thuộc.
Người phụ nữ ấy khoác trên mình chiếc áo khoác cashmere màu khoai môn dịu dàng, đôi chân uyển chuyển trên đôi giày cao gót thanh mảnh. Ánh mắt nàng hiền hòa, toát lên khí chất dịu dàng, đằm thắm.
Khương Nghê thoáng khựng lại, ánh mắt xinh đẹp ánh lên vẻ ngạc nhiên khi thấy Lương Thư Linh bỗng dưng xuất hiện ở khu dân cư của mình.
“Chị Thư Linh? Chị… sao chị lại ở đây?”
Lương Thư Linh khẽ mỉm cười với Khương Nghê, rồi ánh mắt từ từ chuyển sang Tần Nghiễn. Nụ cười trên môi nàng càng tươi tắn, càng… hiền dịu hơn hẳn.
Tần Nghiễn: “…”
Không gian xung quanh bỗng chốc tĩnh lặng, chỉ có ánh nắng len lỏi qua kẽ lá ngân hạnh, tạo thành những vệt sáng lấp lánh.
Tần Nghiễn khẽ ho một tiếng, rồi cất lời: “Mẹ.”
Giải thích nhỏ nhỏ:
“nằm giữa ‘g’ và ‘i'”: Trong tiếng Việt, các từ có chứa vần “i” thường được phát âm sau “g” có thể tạo thành những từ có ý nghĩa nhạy cảm hoặc tục tĩu (ví dụ như xxx)