Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Chương 71

Mẹ á……?

Khương Nghê sững sờ trong phút chốc. Cô ngây người nhìn Lương Thư Linh, rồi lại chầm chậm quay đầu sang, nhìn Tần Nghiễn đứng bên cạnh bà.

“……” Tần Nghiễn khẽ cúi đầu, đưa tay lên chạm nhẹ vào chóp mũi.

Lương Thư Linh vẫn giữ nụ cười trên môi, ánh mắt hiền từ, nhẹ nhàng đặt lên người Khương Nghê: “Nghe nói khu chung cư này môi trường rất tốt. Bởi vậy nên mẹ đến xem thử, định là…”

Nói đến đây, Lương Thư Linh lại liếc nhìn Tần Nghiễn một cái.

Không đưa Khương Nghê về nhà thì thôi đi, đằng này ngày nào cũng bám riết ở nhà con gái người ta như thế này thì ra thể thống gì nữa đây?

Dù Lương Thư Linh có chút chê Tần Nghiễn, nhưng xem ra thì bà vẫn rất quý mến Khương Nghê.

“Đăng Đăng à, chị nghe nói khu chung cư của em có một căn hộ tám trăm mét vuông rất đẹp đó.” Lương Thư Linh đưa mắt nhìn phía sau Khương Nghê: “Hình như là ở ngay tòa nhà của em thì phải.”

Khương Nghê gật đầu: “Dạ vâng, chị Thư Linh. Căn hộ ấy ở ngay tầng trên nhà em ấy ạ.”

Vừa dứt lời, Khương Nghê chợt thấy hơi lúng túng, hình như cô nên gọi là “dì” mới phải.

Lương Thư Linh thì chẳng bận tâm: “Không sao đâu em, em cứ thích gọi gì thì gọi. Gọi dì thì chị còn thấy mình bị già đi ấy chứ, gọi chị Thư Linh là được rồi.”

Tần Nghiễn: “…….”

Tần Nghiễn không khỏi cảm thấy đau đầu.

Cả nhà họ Tần, ai nấy đều sợ ông Tần, thế nhưng Tần Nghiễn thừa biết là mẹ của anh, Lương Thư Linh, mới thật sự là người khó chiều nhất. Từ nhỏ được nhà họ Lương cưng chiều, kết hôn rồi lại được ông Tần nuông chiều. Do đó bà cứ như trẻ con vậy, đã thế lại còn được nước làm tới……

Thật ra, Lương Thư Linh có vài nét tính cách khá giống Khương Nghê.

Bảo sao hai người họ lại hợp nhau đến thế.

Tần Nghiễn bỗng nhiên nhẹ nhõm hẳn. Anh nắm chặt tay Khương Nghê, sợ cô nàng sẽ giận dỗi, đối diện với Lương Thư Linh mà ra dáng che chở cho người yêu hết mực.

“Mẹ à, mẹ đừng trêu cô ấy nữa mà. Sao hôm nay mẹ lại có thời gian ghé qua đây vậy ạ?”

Thấy con trai ra sức bênh Khương Nghê, Lương Thư Linh chỉ biết bĩu môi.

Bà nghĩ bụng, giá mà ông Tần ở đây, thể nào ông ấy cũng sẽ bênh vực bà rồi dạy cho cái thằng nhóc này một bài học!

Lương Thư Linh liếc nhìn căn hộ phía sau Khương Nghê, đoạn nói: “Đã bảo là đến xem nhà mà!”

“Mẹ định mua nhà ở đây thật sao?” Tần Nghiễn ngạc nhiên hỏi.

Lương Thư Linh nguýt anh một cái rõ dài: “Mẹ có kém tinh tế đến mức đó đâu cơ chứ? Nhà nào của mẹ chẳng to đẹp hơn chỗ này biết bao nhiêu!”

“Mẹ chỉ là muốn…..” Bà hơi ngừng lại, rồi đổi giọng nói khéo léo hơn: “Muốn hai đứa được ở rộng rãi, thoải mái hơn một chút thôi mà.”

Khương Nghê: “……”

Căn hộ của Khương Nghê, tính cả trên lẫn dưới, đã rộng gần bốn trăm mét vuông rồi, thực sự là rất thoáng đãng. Thế nhưng nghĩ lại, đối với Lương Thư Linh mà nói, có lẽ ngay cả phòng chứa đồ của cô ấy cũng không chỉ dừng lại ở bốn trăm mét vuông đâu nhỉ…

Thấy Khương Nghê dù sao vẫn còn chút ngượng ngùng, Lương Thư Linh liền xua tay: “Hai đứa không cần để ý đến mẹ đâu. Mẹ có hẹn mấy cô bạn đi trà chiều rồi, xem nhà xong là mẹ đi ngay thôi. Hai đứa không phải định đi hẹn hò à? Nhanh đi đi chứ, đứng ngây ra đây làm gì? Muốn ngày mai lại lên hot search lần nữa à?”

Khương Nghê: “……”

Tần Nghiễn: “……”

“À mà còn nữa.” Lương Thư Linh nhìn sang Tần Nghiễn: “Ông nội con bảo, có thời gian thì về nhà một chuyến đó.”

Cái từ “nhà” này, đương nhiên là ý chỉ nhà họ Tần ở Bắc Kinh rồi.

Tần Nghiễn siết chặt tay Khương Nghê, ý của ông nội chắc hẳn là muốn anh đưa Khương Nghê về cùng.

Tần Nghiễn gật đầu: “Vâng, mấy hôm nữa con sẽ về ạ.”

Cho đến khi cả hai ra khỏi khu dân cư, Khương Nghê vẫn còn đôi chút mơ hồ.

“Chị Thư Linh… À không, dì Lương……” Khương Nghê vẫn chưa quen với cách xưng hô này: “Sao lại là…?”

“Mẹ anh ham chơi lắm.”

“Ơ?”

Tần Nghiễn nắm tay Khương Nghê, nhẹ nhàng bóp những ngón tay mềm mại của cô.

“Mẹ anh là con út trong nhà họ Lương. Trên bà còn hai người chị và một anh trai nữa. Bà ngoại anh lại mất sớm, nên mẹ gần như được ông ngoại và cả nhà họ Lương cưng chiều mà lớn lên. Sau này, khi gả cho bố anh…”

“À, em hiểu rồi.” Khương Nghê trầm ngâm: “Chú ấy hẳn là rất yêu dì, mọi việc đều chiều theo ý dì nên mới hình thành tính cách như vậy, đúng không?”

Thật ra, trước đây khi tiếp xúc với Lương Thư Linh, Khương Nghê đã có cảm giác rằng sự dịu dàng của Lương Thư Linh là do được cưng chiều từ nhỏ mà thành. Chỉ những người thực sự được yêu thương và che chở từ bé đến lớn mới có được sự ngây thơ gần như không vướng bụi trần.

Một phần cũng nhờ bà luôn đối xử hoà đồng với mọi người, do đó nên thế giới này lại dịu dàng với bà hơn rất nhiều.

Tần Nghiễn mỉm cười, gật đầu: “Cũng có thể nói là thế. Em đừng trách bà ấy, mẹ anh chẳng hề có ý xấu với em đâu. Bà ấy quý mến em lắm đó.”

“Em có chút ghen tị với dì Lương.”

“Ồ?”

Khương Nghê nghiêng đầu: “Lúc nhỏ được gia đình cưng chiều, lớn lên thì chồng lại hết mực yêu thương. Cả anh, với vai trò con trai, chắc chắn cũng rất mực yêu thương và nhường nhịn bà ấy đúng không?”

Tần Nghiễn khẽ đưa tay, vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mại của cô: “Anh đảm bảo, sau này em cũng sẽ được như vậy thôi.”

Dọc đường, sớm đã có người nhận ra Khương Nghê và Tần Nghiễn nhưng thấy hai người cứ như chẳng màng đến xung quanh, nên chẳng ai dám lại gần.

Cuối cùng, một cô gái mạnh dạn bước tới: ‘Đăng Đăng ơi, em là fan của chị đó. Em hâm mộ chị rất lâu rồi. Em có thể chụp một tấm ảnh cùng chị… cùng hai anh chị được không ạ?'”

Khương Nghê liếc nhìn Tần Nghiễn. Cô biết anh vốn không thích chụp ảnh, huống hồ đây lại là loại ảnh rất có khả năng bị đăng lên mạng.

Cô đưa điện thoại của cô gái kia cho Tần Nghiễn: “Nè, anh giúp tụi em chụp đi, phải chụp thật đẹp nha.”

Chụp xong, cô gái chắp tay cảm ơn rối rít: “Đăng Đăng à,  chị thật tốt. Em chúc chị và đội trưởng Tần phải thật hạnh phúc nha!”

Khương Nghê mỉm cười: “Cảm ơn em.”

Thấy cô gái kia chụp ảnh thành công, lại có một cậu trai trạc tuổi tiến tới: “Đăng Đăng, em…”

“Xin lỗi.” Tần Nghiễn lại thẳng thừng ngắt lời đối phương: “Xin hãy cho chúng tôi chút không gian riêng, rất cảm ơn sự thông cảm của cậu.”

Cậu trai kia nhìn Khương Nghê đầy vẻ mong đợi: “…..”

Khương Nghê cong môi, khẽ gật đầu với đối phương: “Xin lỗi cậu nha.”

Đoạn hội thoại nhỏ này ngay tối hôm đó đã được người qua đường thuật lại một cách sinh động và đăng lên mạng.

Người đăng: Lúc đó mị phì cười luôn, ánh mắt đội trưởng Tần nhìn tình địch đúng là không trượt đi đâu được. Anh ấy cứ siết chặt tay Đăng Đăng, kiểu như là sợ chị ấy đồng ý chụp ảnh cùng cậu nhóc kia vậy á.

[Aaa, cảm giác như đang ở đó luôn. Cảm ơn người đăng đã chia sẻ nha!]

[Hahaha, tui đã có thể hình dung ra cảnh đội trưởng Tần ghen rồi!]

[Chắc đội trưởng Tần không biết đâu nhỉ, tình địch của ảnh nhiều dữ luôn á!]

[Fan Đăng Đăng ai cũng tự nhận là vợ bả hết cả ấy chứ! [hình chó]]

[Xin hỏi người đăng đã gặp Đăng Đăng và bạn trai cô ấy ở đâu thế ạ? Muốn đến đó tình cờ gặp quá!]

[Tui thấy mọi người vẫn nên tôn trọng cuộc sống riêng tư của Đăng Đăng thì hơn á! Cho ẻm thêm chút không gian đi mà.]

[Đồng ý luôn, để cho người ta yên ổn hẹn hò đi. Tụi mình  cứ lặng lẽ đẩy thuyền là được rồi.]

……..

Lúc này, Khương Nghê và Tần Nghiễn đang nép mình trong xe ở giữa đỉnh núi đêm khuya tĩnh lặng. Bọn họ cùng nhau thưởng thức một bộ phim giữa không gian rộng lớn, không một bóng người.

Đó là một bộ phim đen trắng từ những năm 50 của thế kỷ trước. Phim chủ yếu kể về một ngày đầy lãng mạn nhưng cũng lắm điều kỳ lạ của nàng công chúa hoàng gia cao quý, xinh đẹp và chàng thường dân.

Khương Nghê đã xem bộ phim này không biết bao nhiêu lần nhưng có lẽ vì người bên cạnh, cô vẫn xem rất say sưa. Cô nép trọn trong vòng tay Tần Nghiễn, ung dung nhận những món ăn vặt anh thỉnh thoảng đút cho.

Tần Nghiễn ôm cô vào lòng, ánh mắt lơ đãng nhìn màn hình phim một lúc rồi nói: “Lần gần nhất anh xem phim là hai năm trước.”

“Ồ?” Khương Nghê ngẩng đầu nhìn anh.

“Ở Frankfurt(1), anh xem cùng em gái anh, đó là phim….” Tần Nghiễn cúi xuống, chạm vào đôi mắt đen láy, mềm mại của Khương Nghê: “Giếng Nước.”

Khương Nghê hơi ngạc nhiên.

“Giếng nước” chính là bộ phim đã mang về cho Khương Nghê giải Nữ chính xuất sắc nhất tại lễ trao giải Kim Lộc. Trong phim, cô vào vai một cô gái sinh ra và lớn lên giữa đại ngàn. Cả cuộc đời cô gái đó chưa một lần bước chân ra khỏi núi rừng, gói gọn trong vòng xoay quanh một cái giếng. Sau này, khi giếng nước bị phá hủy, cô cũng trút hơi thở cuối cùng bên bờ giếng cạn trong một đêm đông giá buốt.

Khương Nghê cắn nhẹ môi, những ngón tay thon trắng tinh khẽ mân mê chiếc cúc áo của Tần Nghiễn: “Anh thấy……em diễn có tốt không?”

“Ừm. Ảnh hậu Kim Lộc, xứng đáng vô cùng.” Tần Nghiễn đưa ra lời nhận xét rất công tâm.

“Thật sao ạ?”

Tần Nghiễn nghiêng đầu: “Chứ sao nữa? Em mà lại không tự tin vào diễn xuất của mình thế à?”

“Đâu có, em chỉ đang nghĩ. Lúc đó, sao anh… lại đi xem phim của em vậy?”

Tần Nghiễn vuốt ve lọn tóc xoăn nhẹ của Khương Nghê, hồi tưởng lại cảm xúc của mình lúc bấy giờ.

Hồi đó, Tần Dao nằng nặc đòi đi xem. Khi ấy anh cũng đâu biết nữ chính của bộ phim là Khương Nghê. Mãi cho đến khi cô gái mặc chiếc áo bông vải thô màu đỏ xuất hiện trên màn ảnh, giữa một ngôi làng miền núi hoang tàn.

Làn da cô vàng vọt, mái tóc búi kiểu phụ nữ không hợp với tuổi, đang ngồi trên xe lừa. Ba ngày trước, cha cô đã dùng cô để đổi lấy hai vò rượu từ người đàn ông què ở nhà bên.

Cô gái ngoái nhìn ngôi nhà đất xập xệ mình đã sống mười mấy năm trời, đôi mắt đen láy lại trong veo như lưu ly.

Lúc đó, cô vẫn chưa biết tương lai sẽ ra sao, chỉ biết cuối cùng mình cũng đã thoát khỏi người cha cờ bạc. Đôi mắt trong veo ấy ánh lên khao khát và ước mơ về một cuộc sống sắp tới.

Và đôi mắt ấy, cũng đã in sâu vào lòng Tần Nghiễn.

“Hửm? Sao lại im lặng thế?”

“Đang nghĩ về cảm giác khi anh nhìn thấy em lúc đó.”

“Cảm giác gì ạ?”

“Xinh đẹp.”

“……” Khương Nghê nghịch chiếc cúc áo trên ngực Tần Nghiễn, mân mê viền tròn của nó: “Đâu có xinh, đó là vai diễn xấu nhất của em mà.”

“Xấu sao?” Tần Nghiễn quay đầu. Anh ngắm nhìn cô, nhìn đôi mắt long lanh ướt át của cô. Khoé mắt trong veo như chứa đựng một dòng suối trong.

Tần Nghiễn cúi đầu, đôi môi mát lạnh khẽ đặt lên mí mắt trắng ngần của Khương Nghê.

“Anh thấy chẳng xấu chút nào.”

Cái đêm sâu thẳm ở Frankfurt đó, cô gái ấy dù mặt lấm lem bùn đất đó lại đẹp đến nao lòng anh.

Bộ phim vẫn tiếp tục, công chúa hoạt bát xinh đẹp và điệp viên cải trang đang đánh nhau túi bụi, hiện trường một mảnh hỗn độn.

Khương Nghê được Tần Nghiễn ôm trọn trong lòng, những ngón tay thon trắng của cô bị giữ chặt trên lưng ghế, mềm mại nõn nà như búp măng non. Tần Nghiễn khẽ xoa lòng bàn tay cô, bàn tay đàn ông rộng lớn, lớn hơn tay cô cả một vòng. Những ngón tay đan xen, rồi lại bị anh nhẹ nhàng ấn xuống, xoa nhẹ, rồi lại khẽ vuốt ve.

Nụ hôn của Tần Nghiễn rơi xuống mí mắt, sống mũi, gò má của Khương Nghê, sau đó phong tỏa đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô. Lưng ghế được hạ thấp, trước mắt là những vì sao lấp lánh qua cửa sổ trời.

Núi thật cao, ánh sao kia cũng thật sáng.

Cảm giác ấm áp mềm mại cứ thế lưu luyến, dừng lại sau vành tai mẫn cảm của Khương Nghê. Môi cô khẽ hé, khe khẽ rên lên một tiếng.

Dường như không hài lòng với việc mình lúc nào cũng là người bị khám phá, Khương Nghê vòng tay ôm lấy cổ Tần Nghiễn, đôi môi mềm mại chủ động tìm đến, nhẹ nhàng chạm vào cổ anh. Cô học theo cách Tần Nghiễn đã vô số lần làm, khẽ m.út nhẹ một cái bên cổ anh.

Tần Nghiễn khựng lại, cúi mắt nhìn cô gái trong lòng.

Đôi mắt Khương Nghê long lanh, trong đôi mắt đen thẳm của Tần Nghiễn, cô thấy bóng hình mình thật quyến rũ.

“Tiến bộ rồi đấy à?” Tần Nghiễn cất tiếng, giọng nói trầm khàn.

“Chứ còn tại ai……” Khương Nghê khẽ đáp: “Đội trưởng Tần dạy giỏi quá mà.”

Dù là ở chốn núi non vắng người, cô cũng không dám lớn tiếng tùy tiện.

“Thế đội trưởng Tần dạy em thêm vài điều khác nữa nhé?”

“Dạ?”

Núi xanh trăng sáng, bốn bề tĩnh lặng.

Bộ phim đen trắng dưới màn đêm dần đi đến hồi kết, kỳ nghỉ hoang đường mà hạnh phúc của công chúa đã kết thúc, họ nhìn nhau đầy thâm tình, công chúa nói: “Tạm biệt.”

Ống kính từ từ kéo ra xa….

Dưới chân núi, chiếc xe jeep màu đen khẽ rung lắc.

Bình Luận (0)
Comment