Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Chương 72

Vào cuối tháng 11, tiết trời ở Thượng Hải ngày càng trở lạnh. Một đợt không khí lạnh tràn về, mang theo hơi ẩm mằn mặn của gió biển, khiến Khương Nghê cũng chẳng muốn ra ngoài hơn Khương Điềm Điềm là mấy.

Bộ phim “Ngọc Chiêu” của Mai Niệm đã chốt lịch khai máy vào cuối tháng 3 năm sau. Ngoài việc hợp tác với Á Man và E-House, Khương Nghê không còn lịch làm việc nào khác. Do đó ngày nào cô cũng vùi mình trong căn hộ để đọc kịch bản.

Hôm đó, sau khi Lương Thư Linh rời đi, bà đã nhờ quản gia khu chung cư để lại cho Khương Nghê một chùm chìa khóa. Đây chính là căn hộ siêu sang trọng, rộng tận 800 mét vuông ở tầng trên của cô. Lương Thư Linh bảo căn nhà rằng bà đã đặt cọc xong rồi, khi nào Khương Nghê có thời gian thì cứ báo quản gia một tiếng. Bên phía quản gia sẽ giúp cô hẹn lịch với chủ nhà để cùng đi làm thủ tục sang tên.

Khương Nghê đã lên xem nhà rồi, quả thật nội thất trang trí vô cùng ưng ý. Không gian vừa đơn giản mà lại sang trọng, có thể dọn vào ở bất cứ lúc nào. Khương Nghê không khỏi ngạc nhiên trước hiệu suất làm việc của Lương Thư Linh. Cô cũng khẽ bày tỏ sự bất ngờ của mình với Tần Nghiễn.

“Mấy người có tiền như anh, mua nhà chắc dễ như mua rau thôi nhỉ?”

Khi ấy, Tần Nghiễn đang mải mê chơi đùa cùng bé Khương Điềm Điềm. Anh thuộc tuýp người ngày thường luôn toát lên vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị, chỉ cần cau mày một cái cũng đủ khiến người khác sợ hãi, vậy mà giờ đây, khi bên cạnh một sinh vật bé nhỏ, anh lại trở nên dịu dàng và kiên nhẫn đến thế.

Tần Nghiễn ngưng việc trêu chọc Khương Điềm Điềm lại, ánh mắt dịu đi: “Ít ra anh không phải người như vậy.”

“Anh nói gì ạ?” Khương Nghê ngạc nhiên hỏi.

Tần Nghiễn khẽ xoay nhẹ cây gậy trêu mèo trong tay, đoạn nói: “Ngày mai anh sẽ đưa thẻ lương và toàn bộ số tiền tiết kiệm của mấy năm nay cho em giữ.”

“Đưa em làm gì chứ? Em đâu có…..”

“Để em quản lý đó.” Tần Nghiễn dùng chùm lông vũ mềm mại trên đầu cây gậy trêu mèo nhẹ nhàng vuốt ve cằm Khương Nghê: “Từ nay về sau, mọi khoản tiền trong nhà đều do cô Khương quyết định. Dù em muốn mua rau hay sắm căn nhà, tất cả đều theo ý em.”

Khương Nghê khẽ giật mình, cô tự cảm thấy cằm mình nhồn nhột.

Cô còn chưa kịp đưa tay gạt đi, bé Khương Điềm Điềm đã nhanh chân hơn, dùng hai cái đệm thịt nhỏ xíu ôm chặt lấy chùm lông đang khẽ lay động. Tần Nghiễn bật cười đầy cưng chiều, xoa xoa cái đầu mềm mại của Khương Điềm Điềm: “Được rồi, biết là của cục cưng mà.”

Khương Nghê: “…..?”

Khương Nghê giơ tay, khẽ gãi cằm. Lông vũ mềm mại chạm vào da thịt, mang đến một cảm giác ngứa ngáy thật lạ, như thể đang gãi đúng chỗ ngứa trong tim vậy.

Tần Nghiễn lúc này đã cúi đầu, trở lại với màn tương tác cùng Khương Điềm Điềm.

Nhìn một người một mèo chơi đùa vui vẻ không ngừng, Khương Nghê liền nhích lại, từ phía sau vòng tay ôm lấy cổ Tần Nghiễn: “Anh nói xem. Liệu sau này anh có con rồi, có phải cũng sẽ thế này không?”

Tần Nghiễn nghiêng đầu: “Vậy sinh một đứa xem sao?”

“Em không thèm đâu!” Khương Nghê hừ hừ: “Nhìn thôi là cũng biết ngay sẽ thành nô lệ của con thôi. Nhỡ mà có con thật, chắc là anh chẳng thèm chơi với em nữa luôn quá.”

“Đâu có.” Tần Nghiễn xoay người, kéo Khương Nghê ngồi lên đùi mình: “Anh vẫn thích chơi với em hơn mà.”

Khương Nghê nhìn thấy ý cười trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh, cùng với vẻ tinh nghịch đan xen, má cô chợt đỏ bừng: “Ai… ai thèm chơi với anh.”

Vừa dứt lời, Khương Nghê toan đứng dậy, nhưng lại bị Tần Nghiễn giữ chặt: “Thế bé Khương Khương, tối nay em muốn chơi gì nào?”

Khương Nghê: “……”

*

Sau bữa tối, Tiểu Khả ghé qua căn hộ của Khương Nghê để mang đến mấy bộ sườn xám mẫu.

Đây là những thiết kế mà đội ngũ phục trang của bộ phim “Ngọc Chiêu” đã đích thân đến đo từ trước, kết hợp với hình tượng nhân vật trong phim “Ngọc Chiêu” và khí chất của Khương Nghê. Tổng cộng có sáu bộ sưu tập với hai mươi bảy bộ trang phục, trong đó sườn xám chiếm phần lớn.

Hôm nay, Khương Nghê nhận được mỗi bộ sưu tập một mẫu để thử. Sau khi cô phản hồi lại thì các chuyên gia phục trang sẽ tiếp tục điều chỉnh cho phù hợp với cô hơn. 

Khi Tần Nghiễn bước vào phòng ngủ, anh thấy Khương Nghê đang đứng trước gương, loay hoay cài khuy sườn xám ở phần nách.

Trên nền thảm lông trắng muốt trước gương, Khương Nghê để chân trần. Chiếc sườn xám lụa tơ tằm màu xanh mực ôm sát lấy cơ thể cô, tôn lên những đường cong quyến rũ.

Tà sườn xám xẻ cao, để lộ một khoảng da trắng nõn nà ở bên đùi.

Khương Nghê quay người lại, nhìn Tần Nghiễn với vẻ mặt hơi hờn dỗi: “Có phải là em béo lên rồi không anh?”

Cổ áo sườn xám vẫn còn mở, để lộ một mảng da thịt trắng mịn như ngọc. Yết hầu Tần Nghiễn khẽ trượt lên xuống, anh thản nhiên bước đến gần, ánh mắt dừng lại ở chiếc khuy cài bên ngực Khương Nghê. 

Phần đầy đặn bên trong đã bị che đi gần hết.

“Không cài được à?” Tần Nghiễn hỏi.

Khương Nghê nhíu mày: “Thiếu mất gần nửa phân.”

Kích cỡ này là do chuyên gia phục trang đích thân đo hồi đầu tháng, mới qua có bao lâu chứ?

“Chắc chắn là gần đây ăn uống thả ga nên béo ra rồi.”

“Chưa chắc đâu.” Tần Nghiễn thay tay Khương Nghê, khẽ nhón lấy chiếc khuy màu xanh thẫm. Vải lụa tơ tằm mềm mại lướt qua mu bàn tay anh, vừa tinh tế vừa mát lạnh. Tần Nghiễn cúi mắt, động tác trên tay vô cùng tập trung.

Nhưng đúng là, không cài được thật.

Khương Nghê muốn khóc thật sự. Chỉ là dạo gần đây cô có hơi buông thả bản thân trong chuyện ăn uống có xíu thôi, vậy mà nhanh đến mức đã bị cân nặng phản bội rồi sao.

“Em phải đi chạy bộ thôi!”

“Cũng không hẳn là do béo đâu.” Tần Nghiễn giữ lấy cổ tay Khương Nghê, ánh mắt lướt qua trước ngực cô.

Anh vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, nhìn Khương Nghê trong gương với bộ sườn xám chưa chỉnh tề.

“Lớn hơn rồi.”

Khương Nghê: “…?”

“Không phải nói, massage thường xuyên sẽ lớn hơn sao?”

“…”

Khương Nghê bị Tần Nghiễn ôm chặt hơn, lại nghe anh hỏi bên tai: “Đây là trang phục của cảnh nào vậy em?”

Khương Nghê cũng nhìn mình trong gương.

Cô rất thích màu lá cây đậm, bận vào trông tôn da hơn rất là nhiều.

Giờ đây, chiếc sườn xám ôm sát từng li từng tí cơ thể cô, siết eo thon gọn, nhưng những chiếc khuy bên hông lại vì quá căng mà không cài được, khiến vạt áo trước ngực mở rộng. 

Mái tóc dài xoăn nhẹ buông xõa trước ngực, càng thêm phần quyến rũ cho khung cảnh đầy mê hoặc này.

“Là lúc Ngọc Chiêu đến Thượng Hải, làm ca nữ trong vũ trường.”

Trước đây, Ngọc Chiêu ở làng chài nhỏ sẽ không mặc những bộ trang phục lộng lẫy và gợi cảm như thế này. Mãi đến khi cô đến Thượng Hải, trở thành trụ cột của các vũ trường, thì dần dần mới có được phong thái quyến rũ ấy.

“Có cảnh tình cảm không?” Tần Nghiễn lại hỏi.

Khương Nghê gật đầu: “Có.”

Nhận thấy sự im lặng của cô, Tần Nghiễn hiểu ra: “Cảnh quay có táo bạo lắm không?”

“Không đâu.” Khương Nghê vội vàng lắc đầu: “Bây giờ những cảnh quay quá táo bạo không qua được kiểm duyệt đâu. Chỉ là…..”

“Chỉ là gì?” Tần Nghiễn nghịch những chiếc khuy không cài được ở bên hông Khương Nghê.

“Chỉ là….. hơi ám muội một chút.”

“Ám muội đến mức nào?”

“…..”

Khương Nghê nhớ lại một cảnh trong đó.

Ngọc Chiêu và vị tư lệnh quân đội sẽ đứng trong phòng thay đồ phía sau sân khấu.

Không có cảnh quay thực tế, chỉ có hình bóng và âm thanh mà thôi.

Khương Nghê khẽ nuốt nước bọt.

Môi Tần Nghiễn mềm mại áp vào sau tai cô, anh hạ giọng hỏi: “Khó nói đến vậy sao?”

Anh khẽ dừng lại, rồi lại hỏi: “Vậy… em có muốn anh giúp em tập thử cảnh này không?”

Khương Nghê: “……”

Cảnh như thế này thì tập thế nào đây?

Tần Nghiễn đã bắt đầu tự mình tìm cách rồi.

“Cục cưng à, em đừng nhắm mắt. Tự nhìn chính mình trong gương đi.” Tần Nghiễn nhắc nhở bên tai cô.

Anh thực sự giống như một người thầy, đang giúp cô tập diễn.

Khương Nghê từ từ mở mắt, chiếc gương lớn phản chiếu hình ảnh cô đầy quyến rũ, vạt sườn xám được kéo lên cao. Khương Nghê muốn nhắm mắt lại, nhưng Tần Nghiễn lại khẽ véo cô.

Anh ép cô mở mắt, nhìn xem mình đang bị phân tích từng chút một như thế nào.

“Có thể…..tắt đèn được không?” Khương Nghê đỏ hoe khóe mắt, giọng nói mang theo chút van nài.

Tần Nghiễn lại từ chối thẳng thừng: “Không được. Tắt đèn rồi, em làm sao nhìn được phản ứng của mình? Làm sao mà cảm nhận được cảm xúc của nhân vật đây hả em?”

Khương Nghê muốn nói rằng, đoạn này cô không cần phải cảm nhận cảm xúc của nhân vật, vì vốn dĩ sẽ không có cảnh quay thực tế nào cả.

Nhưng dường như mọi lời giải thích đều trở nên vô nghĩa, Tần Nghiễn đang rất hào hứng.

Một lát sau, phía sau vang lên tiếng “xoạt”, giống như có thứ gì đó bằng nhựa bị xé ra.

Khương Nghê quay đầu lại, đôi mắt đen láy long lanh ánh nước, thì thấy Tần Nghiễn không biết lấy đâu ra một cái cần câu mèo hoàn toàn mới. Cần câu dài một thước, đầu gắn lông vũ trắng mềm mại, nhẹ như bồ công anh.

Khương Nghê chợt nhớ đến cảm giác ngứa ngáy khi những sợi lông mềm mại ấy lướt qua cằm mình ban ngày, cô vô thức nuốt nước bọt.

Tần Nghiễn không bỏ qua hành động nhỏ bé ấy của cô, anh cầm cây cần câu mèo mảnh khảnh: “Thích không?”

“Đừng mà…”

Đây là đồ chơi của Khương Điềm Điềm cơ mà.

Nhưng những sợi lông mềm mại đã lướt vào lớp vải lụa tơ tằm.

Dưới phòng khách, ánh đèn tường vàng dịu nhẹ vẫn sáng. Trên bàn trà, hai chú cá hề đang bơi lội vui vẻ trong bể cá.

Khương Điềm Điềm vẫn đang tự chơi với chiếc cần câu mèo mà nó và Tần Nghiễn đã chơi cùng nhau ban ngày. Bỗng nhiên, chú mèo xinh đẹp khựng lại, rồi dẫm chân lên đệm thịt nhỏ chạy về phía cửa ra vào.

Tủ âm tường dưới cùng đã không còn làm khó được Khương Điềm Điềm nữa, nó dễ dàng mở cửa tủ, đôi mắt long lanh như ngọc nhìn chằm chằm vào chiếc tủ trống rỗng.

“……?”

Trên lầu, chiếc cần câu mèo mảnh khảnh đã bị ném sang một bên từ lâu.

Những sợi lông mềm mại đã ướt sũng, dính bết vào nhau.

Khương Nghê nhìn mình trong gương, trên mặt gương nhẵn bóng đầy những dấu vân tay li ti.

Màn hình điện thoại trên bàn chợt sáng lên, là điện thoại của Tần Nghiễn.

Tần Dao: [Anh ơi, tháng sau ông ngoại đến Bắc Kinh đó]

Tần Dao: [Anh có về không?]

Tần Dao: [Anh có định dẫn chị dâu về cùng không vậy?]

Tần Dao: [Cắn chăn.jpg]

*

Sáng hôm sau, Khương Nghê tỉnh giấc bởi một cuộc điện thoại của Tiếu Bối Nhạc.

Tiếu Bối Nhạc la lớn trong điện thoại: “Á á á á á á. Cậu đó, sao không nói cho tớ biết nam chính trang bìa số tháng 9 của MOD là Tần Nghiễn!”

Khương Nghê vẫn chưa hoàn hồn sau giấc ngủ: “Cái gì cơ?”

Đầu dây bên kia, Tiếu Bối Nhạc ngừng lại một chút.

“Cục cưng à, cái giọng của cậu… Dù biết là thế, nhưng hai người cũng phải biết kiềm chế một chút chứ!”

Khương Nghê: “……”

“Cứ thế này mà kí.ch th.ích phụ nữ độc thân đó, không tốt lắm đâu nhé?”

Khương Nghê bị Tiếu Bối Nhạc chọc cho bật cười: “Bạn trai lai 19 tuổi của cậu đâu rồi?”

“Chia tay rồi.” Tiếu Bối Nhạc thở dài: “Cứ hay động tay động chân. Người gì đâu mà non choẹt, chẳng có tí kinh nghiệm nào cả.”

Khương Nghê: “……”

“Cậu nói bìa tạp chí nào cơ?” Khương Nghê nhíu mày: “Sao cậu biết… người trên bìa là Tần Nghiễn?”

“Đâu chỉ mình tớ biết, giờ cả mạng xã hội đều biết cả rồi!”

Khương Nghê: “……”

Khương Nghê mở điện thoại, thấy ngay từ khóa chói chang đang đứng đầu hot search: #KhươngNghêMODbìađôitìnhnhân#

Ban đầu, bộ ảnh bìa này đã nhận được vô số lời khen ngợi, doanh số phát hành kỳ đó đã trực tiếp phá kỷ lục doanh số của MOD trong vòng 5 năm gần đây.

Còn lần này, có một fan hâm mộ đã dùng kính hiển vi để so sánh video tập luyện của Tần Nghiễn khi anh ở nước ngoài, rồi khẳng định chắc nịch rằng nam người mẫu không lộ mặt trên bìa kia ắt hẳn là Tần Nghiễn.

Khu vực bình luận như vỡ tan tành.

[Áaaaaaa, có ai hiểu cảm giác này không? Bà đây phát cuồng rồi, cạn máu luôn rồi nè!]

[Tớ hiểu mà, tớ hiểu mà. Lúc mà bộ ảnh bìa này vừa tung ra là tớ đã chảy máu mũi rồi. Không ngờ luôn đấy!]

[Không ngờ, là tình yêu đích thực [mắt lấp lánh]]

[Cái múi bụng này, cái cạp quần này. Trời ơi, cứ như muốn tuột ra luôn đó trời…]

[Cái tay của Đăng Đăng đặt ở vị trí đó. Nhìn kiểu như đang đo kích thước thì phải [mặt đỏ bừng]]

[Kích thước thật đáng kinh ngạc [máu mũi]]

[Còn vết son môi ở cổ nữa kìa! Nghe nói là do đích thân Đăng Đăng ịn lên, thật là gợi cảm chết người!]

[Ngoài vết son môi, hai người họ không làm gì khác nữa sao? Nếu là bạn trai mị, mị chắc chắn không nhịn được [ngón tay chụm vào nhau]]

[Các chị em, các chị em thật sự không cần thể diện nữa rồi đúng không?]

[Nhắc nhẹ một câu. Đây là ảnh, không phải phim nhé!]

……

Khương Nghê: “…..”

Bình Luận (0)
Comment