Tháng Mười Hai. Giữa lòng thành phố Bắc Kinh, tiết trời se lạnh, gió bấc thổi hun hút.
Khương Nghê đã đặt chân đến thành phố này để đóng phim không biết bao nhiêu lần. Từ quay chương trình đến tham gia sự kiện, thế nhưng lần này lại khác .
Trong chiếc xe sedan đen tuyền kín đáo, Khương Nghê ngồi thẳng thắn bên cạnh Tần Nghiễn. Những ngón tay thon dài trắng nõn đặt ngay ngắn trên đầu gối. Kể từ khoảnh khắc người tài xế đeo găng tay trắng xuất hiện và cung kính gọi Tần Nghiễn là “cậu chủ”, sự căng thẳng của Khương Nghê vẫn chưa hề vơi bớt.
Cô chỉ biết ông ngoại của Tần Nghiễn thuộc nhà họ Lương, là một gia tộc hào môn ở Thâm Quyến thôi, còn về gia đình họ Tần thì cô vẫn chưa biết gì. Trước khi đến, Khương Nghê cũng từng hỏi Tần Nghiễn, anh chỉ nói rằng người nhà anh rất dễ gần, cô không cần phải lo lắng.
Nhưng lúc này, Khương Nghê vẫn căng thẳng đến tột độ.
Cảm giác này giống hệt lần đầu tiên cô đi thử vai trong đời.
Thậm chí, cô còn muốn mở điện thoại ra hỏi Tiếu Bối Nhạc xem khi Lương Thư Linh từ Thâm Quyến gả đến Bắc Kinh, là gả vào nhà họ Tần nào nữa cơ.
Bàn tay cô được bọc lấy. Lòng bàn tay Tần Nghiễn vẫn khô ráo và ấm áp, mang đến cho cô một cảm giác an ổn lạ thường.
“Căng thẳng à?”, Tần Nghiễn hỏi.
Khương Nghê liếc nhìn người tài xế đang ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh ở hàng ghế trước rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng có chút ạ.”
Cô lo lắng không biết lát nữa mình có thể hiện tốt không, lo rằng liệu gia đình anh có thích cô không.
Mặc dù Tần Nghiễn luôn miệng nói rằng không cần phải lo lắng những điều đó, nhưng Khương Nghê không thể kiểm soát được bản thân mình.
Tần Nghiễn khẽ cười: “Vậy có khi anh còn căng thẳng hơn em ấy chứ?”
“Sao cơ?”
Anh khẽ bóp ngón tay Khương Nghê, rồi trầm ngâm một lát.
“Dù sao đi nữa, đây cũng là lần đầu tiên anh dẫn một cô gái về nhà mà.”
Khương Nghê hơi khựng lại. Đôi mắt đen láy, mềm mại của cô lập tức ánh lên nụ cười.
Cô rất thích cái “lần đầu tiên” này.
*
Lần này, họ cùng nhau trở về với căn nhà cổ của nhà họ Tần.
Xe chạy một mạch từ sân bay về giao lộ phía Tây, rồi dừng chân trước một khuôn viên cổ kính, đẹp tựa tranh vẽ.
Tường trắng, mái ngói đen. Cánh cửa đỏ son mở rộng.
Lương Thư Linh đã đợi sẵn ngoài cửa, bên cạnh bà còn có một cô gái trẻ trung, xinh đẹp. Khương Nghê vẫn nhớ cô gái này, hình như tối hôm đó ở bệnh viện, cô ấy cũng ở bên cạnh Lương Thư Linh, có lẽ đây chính là Tần Dao, em gái của Tần Nghiễn.
Khương Nghê cùng Tần Nghiễn bước xuống xe. Lương Thư Linh mỉm cười hiền từ nhìn cô: “Đăng Đăng, mừng con về nhà!”
Câu nói của bà không phải là “mừng con đến nhà họ Tần” mà trực tiếp là “về nhà”, khiến trái tim Khương Nghê lập tức cảm thấy ấm áp và nhẹ nhõm hơn nhiều. Mọi lo lắng trên suốt chặng đường dường như tan biến đi hết.
Tần Dao đã sớm đứng ngồi không yên rồi. Nếu không nhờ Lương Thư Linh dặn dò kỹ lưỡng hết lần này đến lần khác, có lẽ cô bé đã sớm chạy đến Thượng Hải để làm phiền Tần Nghiễn và Khương Nghê rồi. Vậy mà giờ đây, nữ thần lại xuất hiện ngay trước mắt luôn, đôi mắt cô bé sáng rực.
“Đăng Đăng ơi, Đăng Đăng à, em là Tần Dao. Dao Dao không uống thuốc á, chị có nhớ không? Cái ID này chị có ấn tượng gì không ạ? Em thích chị mấy năm nay rồi đó, từ cái bức ảnh đầu tiên khiến chị nổi tiếng, em đã ghiền chị rồi í.”
Nữ thần đột nhiên trở thành chị dâu, Tần Dao nằm mơ cũng không dám mơ đến cảnh tượng này.
Lương Thư Linh huých nhẹ Tần Dao: “Sao còn chưa mau đưa Đăng Đăng vào trong nhà đi, bên ngoài trời lạnh lắm.”
“Dạ được ạ!” Tần Dao chỉ mong được quấn quýt bên Khương Nghê, cô bé rất tự nhiên vòng tay qua khoác lấy tay Khương Nghê: “Đăng Đăng, để em dẫn chị đi gặp ông bà nội em, cả ông ngoại em nữa nha.”
Khương Nghê khẽ mở đôi môi anh đào. Cô quay đầu nhìn Tần Nghiễn. Anh chỉ gật đầu với cô, ý bảo cô đừng quá căng thẳng.
“Không sao đâu em.” Lương Thư Linh vỗ nhẹ lên mu bàn tay Khương Nghê: “Chị với A Nghiễn nói chuyện riêng một lát, rồi sẽ trả về cho em mà. Nếu em thấy hồi hộp quá, cứ ngồi đợi bọn chị ở sảnh phụ một lát cũng được.”
Khương Nghê bị Lương Thư Linh trêu ghẹo, có chút ngượng ngùng. Giừo đây câu nói muốn Tần Nghiễn đi cùng càng khó nói ra hơn.
Bỗng nhiên, cổ tay cô bị nắm lấy. Hoá ra là Tần Nghiễn đã nắm chặt tay cô.
“Không cần…..” Khương Nghê theo phản xạ lịch sự từ chối, nhưng ngón tay cô lại bị Tần Nghiễn siết chặt hơn.
Hai người họ đan chặt mười ngón tay vào nhau, Tần Nghiễn cúi đầu nhìn cô: “Đi thôi, để anh dẫn em vào.”
Gia đình họ Tần đối với cô còn xa lạ, anh sẽ không để cô phải một mình đối mặt.
Tần Nghiễn lại quay sang nhìn Lương Thư Linh: “Mẹ có gì cứ để lát nữa hãy nói.”
Lương Thư Linh cũng chẳng vội vàng gì lúc này, chỉ là bị bộ dạng cưng chiều vợ của con trai chọc cho bật cười. Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, là bà đã không suy nghĩ kỹ càng. Trong cả gia đình họ Tần, Khương Nghê chỉ thân thiết với Tần Nghiễn, chắc chắn sẽ ỷ lại anh nhiều hơn.
“Được rồi được rồi. Mẹ biết rồi, mau vào đi!”
Nhìn nữ thần bị cướp mất, Tần Dao là người đầu tiên không chịu.
Cô bé khoác tay Lương Thư Linh: “Chẳng qua cũng chỉ là lần đầu tiên đưa vợ về nhà thôi mà. Mẹ nhìn anh ấy kìa, cứ làm như chuyện gì to tát lắm ấy.”
Lương Thư Linh gỡ tay Tần Dao xuống: “Con vào trong đi cùng chị dâu con đi, để chị ấy đỡ bỡ ngỡ. Mẹ còn phải đứng đây đợi chồng mẹ nữa, con đừng có đi đâu cũng làm bóng đèn thế chứ.”
Tần Dao: “…….”
*
Trong phòng khách chính, ngoài ông bà nội Tần, còn có cả Lương Quốc Chương.
Khương Nghê trước đó đã từng gặp qua Lương Quốc Chương rồi. Còn ông nội Tần và bà nội Tần thì đúng như cô vẫn hình dung. Hai cụ trông vô cùng phúc hậu, ánh mắt hiền từ và nụ cười ấm áp.
Đúng như Tần Nghiễn đã dặn dò trước đó, người nhà họ Tần rất dễ nói chuyện.
Khương Nghê đi theo Tần Nghiễn, lần lượt chào hỏi từng người. Ba vị trưởng bối đều mỉm cười gật đầu với Khương Nghê, ánh mắt ngập tràn vẻ yêu mến và hài lòng.
“Cháu ngoan, lại đây với bà nào.” Bà nội Tần vẫy tay gọi Khương Nghê lại, kéo cô ngồi xuống bên cạnh, rồi nghiêng đầu nhìn thật kỹ: “Đúng là một cô bé xinh đẹp, may mắn của nhà họ Tần chúng ta đó!”
Khương Nghê được khen đến mức hơi ngượng ngùng, đôi mi dài khẽ cụp xuống.
Ở bên cạnh, ông nội Tần khẽ ho một tiếng: “Bà đừng dọa con bé Khương sợ, không phải bà nói đã chuẩn bị rồi sao……”
“Trời ạ, ông xem trí nhớ của tôi đó!” Vừa nói, bà Tần vừa tháo chuỗi ngọc Phật đang đeo trên cổ xuống: “Lần đầu gặp cháu, bà chẳng có gì ra hồn để tặng cả. Chuỗi ngọc Phật này là do cụ nhà bà trao cho bà khi bà về nhà chồng với ông ngoại thằng bé đó, cũng coi như một món kỷ vật vậy.”
Không màng đến việc Khương Nghê từ chối, bà nội Tần nhẹ nhàng đeo chuỗi ngọc Phật xanh biếc lên cổ cô, rồi không ngừng gật gù: “Ừm, đúng là bọn trẻ các cháu đeo trông đẹp hơn hẳn!”
Khương Nghê biết món đồ này quý giá, nhưng lại chẳng nỡ từ chối tấm lòng của bà nội Tần, đành ngượng ngùng nhận lấy: “Dạ, cháu cảm ơn bà ạ.”
“Ôi dào, con đừng khách sáo với bà làm gì. Sau này, từ trong ra ngoài, trên dưới cái nhà họ Tần này, đều là của con hết!”
Khương Nghê: “……”
Cô thật sự không dám nhận đâu.
Chẳng bao lâu sau, Tần Chính Minh đã xong việc công, trở về. Khương Nghê vẫn ngồi cạnh bà nội Tần, dõi theo bóng dáng cao lớn của người đàn ông bước vào. Ông khoác chiếc áo khoác dài đen, quần tây đồng màu, ngũ quan đoan chính, đôi mắt sâu thẳm đầy cuốn hút.
Khương Nghê khẽ giật mình, chợt đứng phắt dậy.
Gương mặt quá đỗi quen thuộc này, trước đây Khương Nghê chỉ từng nhìn thấy ở một nơi duy nhất.
Trên tivi.
Tần Chính Minh thì lại chẳng có chút khách sáo nào, ông cười hiền lành gật đầu với Khương Nghê: “Cứ tự nhiên như ở nhà nhé con, không cần câu nệ đâu.”
Mãi đến khi đã nhận mặt hết cả nhà họ Tần, rồi lại bị Tần Dao kéo ra khỏi chính sảnh với lý do “Em muốn dẫn chị dâu đi thăm thú đó đây”, Khương Nghê vẫn còn hơi mơ màng.
“Đăng Đăng ơi, chị có bị giật mình không thế?” Tần Dao nheo mắt cười tươi với Khương Nghê: “Em đoán chắc là anh hai không dám nói cho chị biết đâu nhỉ.”
Tần Dao dùng từ “không dám”, Khương Nghê khó hiểu: “Tại sao lại không dám?”
Tần Dao cười tít mắt, để lộ chiếc răng khểnh nhỏ xinh: “Thì sợ chị căng thẳng quá, không chịu đi cùng anh ấy chứ sao nữa.”
Khương Nghê không đáp lời, chỉ khẽ nhếch môi.
Lại nghe Tần Dao tiếp lời: “Thật ra chị chẳng cần phải lo lắng chút nào đâu. Anh hai em lớn thế này rồi, cơ mà đây là lần đầu tiên anh ấy dẫn con gái về nhà đấy. Từ bố mẹ em, ông bà nội đến cả ông ngoại nữa, ai cũng mừng húm cả lên!”
Tần Dao rướn người sát lại tai Khương Nghê, khẽ thì thầm: “Trước đây em có nghe lỏm bà nội với mẹ em nói chuyện, hai người cứ lo anh hai thích con trai, làm bà nội em sầu dữ dội luôn cơ.”
Khương Nghê: “…….”
*
Không khí gia đình nhà họ Tần thật sự rất ấm cúng. Bữa tối, cả nhà quây quần bên nhau, rộn rã tiếng cười nói, y như bao gia đình bình thường khác vậy. Điều này, suốt hai mươi bốn năm cuộc đời mình, Khương Nghê chưa từng được trải nghiệm, nên cô cảm thấy vừa lạ lẫm vừa ấm lòng vô cùng.
Sau bữa tối, Tần Nghiễn được bố của anh là Tần Chính Minh gọi vào văn phòng riêng. Khương Nghê một mình ở trong phòng, tranh thủ trò chuyện với Tiếu Bối Nhạc.
Tiếu Bối Nhạc: [Sao rồi, cậu có bị gia thế nhà họ Tần làm cho choáng váng không đó?]
Khương Nghê: [Cậu biết hết rồi đúng không? Sao không nhắc tớ một tiếng?]
Tiếu Bối Nhạc: [Ôi dào, bạn yêu của tớ ơi! Cậu đánh giá tớ cao quá rồi đấy, tớ nào có bản lĩnh đó chứ.]
Tiếu Bối Nhạc: [Sau này cậu sẽ rõ thôi, giới nhà giàu cũng có ranh giới riêng của họ. Mấy nhà như gia tộc họ Tần, gia tộc họ Ôn hay là gia tộc họ Yến ấy. Bọn họ có thế giới của riêng cả đấy, dân thường như bọn mình thì chẳng thể nào chen chân vào nổi đâu.]
Tiếu Bối Nhạc: [Bà chủ trẻ ơi, sau này xin hãy nâng đỡ tiểu nhân này thật nhiều hơn nha!]
Khương Nghê: “……”
Đúng là nói năng bậy bạ mà.
“Đang nói chuyện với ai mà cười tươi thế, em yêu?” Tần Nghiễn bước vào phòng, đóng cửa lại, ánh mắt anh dừng lại trên nụ cười chưa tan trên đôi mắt và môi của Khương Nghê.
“À, Tiếu Tiếu… Anh và bố… nói chuyện xong rồi sao ạ?”
“Ừ.” Tần Nghiễn gật đầu, kéo Khương Nghê ôm vào lòng, cằm anh tựa vào vai cô.
Khương Nghê nghiêng đầu nhìn anh: “Bị bố la à?”
“Ừ.” Tần Nghiễn khẽ đáp, ngắm nhìn hàng mi cong vút cùng đôi mắt quyến rũ của Khương Nghê: “Thì… bố biết chuyện trước đây của hai đứa mình rồi. Bố bảo anh… là một tên khốn nạn.”
Hồi đó Khương Nghê mới mười chín tuổi. Cũng đúng thôi, ai biết chuyện rồi cũng phải mắng Tần Nghiễn một câu “đồ khốn nạn” cả.
“Thế nhưng mà……” Tần Nghiễn hơi ngừng lại.
“Thế nhưng mà sao cơ?”
“Giờ thì anh lại đặc biệt cảm ơn cái thằng khốn nạn ngày đó của mình. Nếu không phải năm xưa anh đã khốn nạn thì…..” Tần Nghiễn liếc mắt, đáy mắt đen thẳm nhuộm vẻ tinh quái: “…..làm sao anh tìm được cô vợ xinh đẹp như em chứ?”
“Đồ không đứng đắn!”
Tần Nghiễn bật cười khẽ.
Màn hình điện thoại chợt sáng lên, là tin nhắn của Yến Tích.
[Anh hai, nghe nói anh về rồi à?]
[Có muốn ra ngoài làm vài ván không?]
Tần Nghiễn quay sang hỏi ý Khương Nghê: “Em có muốn ra ngoài chơi không?”
“Bây giờ á?”
“Ừ.”
Khương Nghê nảy sinh ý muốn đi chơi: “Đi đâu ạ?”
Tần Nghiễn cúi đầu, nhắn tin lại cho Yến Tích: [Ở đâu?]
Yến Tích: [Núi Ngọc Tuyền.]
*
Khương Nghê được Tần Nghiễn đưa xuống hầm gửi xe, nhìn thấy dàn siêu xe xếp thành hàng dài trong bãi đỗ xe rộng lớn, cô vẫn không kìm được mà nuốt khan. Dù giờ đây cô đã là một phú bà với khối tài sản hàng trăm triệu, nhưng có lẽ cả đời này cô cũng sẽ chẳng thể nào sở hữu được nhiều chiếc xe sang trọng đến thế. Thậm chí có vài chiếc cô còn không nhận ra nhãn hiệu nữa.
“Em có thể hỏi, chúng ta đi chơi cái gì vậy ạ?”
Lúc Khương Nghê hỏi câu ấy, Tần Nghiễn đã đưa cô vào chiếc Lykan(1) rồi. Tần Nghiễn khom người giúp cô cài dây an toàn, khóe môi khẽ cong lên nụ cười: “Đưa em đi vài vòng.”
Chiếc xe đen tuyền lướt êm ái ra khỏi hầm, thẳng tiến về phía núi Ngọc Tuyền ở phía Tây ngoại ô. Lúc này, dưới chân núi Ngọc Tuyền, đã có sáu chiếc siêu xe khác đậu thành hàng, bên đường một nhóm nam thanh nữ tú đang hò reo, náo nhiệt.
Tiếng động cơ gầm rú vang vọng từ cuối con đường núi. Yến Tích tựa vào xe liếc nhìn, rồi lại nhìn sang Ôn Yến Thanh đối diện: “Đến rồi à?”
Ôn Yến Thanh khoanh tay, trên sống mũi là chiếc kính gọng vàng mảnh, khóe môi khẽ nhếch.
“Hiếm đấy.”
Một lát sau, chiếc Lykan đen bóng loáng dừng lại vững vàng ở vị trí thứ bảy. Tần Nghiễn đẩy cửa bước xuống xe, dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, anh vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ lái.
Khương Nghê khom người bước ra từ trong xe, ánh đèn xe chiếu lên đôi mắt và hàng lông mày đẹp đến nao lòng của cô, khiến đám đông đang ồn ào bỗng chốc im bặt. Ngay sau đó, là những tiếng reo hò, huýt sáo lớn hơn, cuồng nhiệt hơn, vang vọng không ngừng.
Khương Nghê khẽ sững sờ một thoáng, rồi khóe môi cong lên nụ cười, bị sự náo nhiệt giữa đêm khuya này cuốn hút. Từng bông tuyết nhỏ li ti rơi xuống từ bầu trời, lấp lánh trắng xóa trong cột sáng của đèn xe.
Đôi mắt đen láy của Khương Nghê sáng rực lên, cô chìa tay ra: “Tuyết rơi rồi.”
Mắt cô lấp lánh, cười rạng rỡ như một đứa trẻ. Đây là trận tuyết đầu mùa của Bắc Kinh năm nay. Những hạt tuyết trong veo đậu trên mái tóc, trên vai Tần Nghiễn. Khương Nghê chợt mơ hồ nhớ đến một câu nói:
“Sương tuyết phủ bạc đầu, cũng coi như là bạc đầu cùng nhau.”
Tác giả:
Để tôi hé lộ một chút nha. Nếu sắp xếp về dòng thời gian thì câu chuyện của Tần Nghiễn và Khương Nghê sẽ diễn ra trước một chút so với Yến Tích và Ôn Yến Thanh đấy. Hiện tại thì Yến Tích vẫn còn là 1 chàng sinh viên phóng khoáng, chưa vướng bận sự đời. Còn Ôn Yến Thanh vẫn chưa là đại gia khủng đâu (/ω\).
À, chương sau sẽ là màn cầu hôn đấy!
Câu ‘Sương tuyết phủ bạc đầu, cũng coi như bạc đầu cùng nhau’ được lấy từ trên mạng, không phải do tôi sáng tạo ra đâu á nha.
Chú thích:
Lykan: Lykan HyperSport là siêu xe hiếm, sản xuất giới hạn của W Motors, một công ty có trụ sở tại Các Tiểu Vương quốc Ả Rập Thống nhất. Chỉ có bảy chiếc được sản xuất và đây là chiếc xe đắt nhất xuất hiện trong Furious 7.