Đêm đã về khuya, tuyết đầu mùa cũng là đà rơi.
Dưới chân núi, bảy chiếc siêu xe đỗ thành hình bán nguyệt, đèn xe sáng choang, từng luồng ánh sáng vàng rực rỡ chiếu rõ những hạt tuyết li ti đang rơi.
Tần Nghiễn đứng chắn trước Khương Nghê, giúp cô tránh đi gió tuyết từ phía cửa núi. Anh khẽ cúi đầu, vươn tay chỉnh lại cổ áo khoác cho cô, ân cần hỏi: “Em có lạnh không?”
Khương Nghê cong cong khóe mắt, lòng bàn tay trắng nõn hứng lấy những bông tuyết nhỏ, cảm giác lành lạnh. Cô bỗng nảy ra ý trêu chọc: “Lạnh chứ, đội trưởng Tần phải hà hơi mới hết được.”
Vừa nói dứt lời, cô đã luồn bàn tay mát lạnh vào cổ Tần Nghiễn.
Tần Nghiễn thoáng giật mình vì lạnh, nhưng rồi bắt gặp ánh cười tinh nghịch rõ mồn một trong mắt Khương Nghê. Anh liền đưa tay áp lên mu bàn tay hơi lạnh của cô, nhẹ nhàng trêu lại: “Cục cưng à, cứ cho sâu vào nữa đi, đừng ngại nhé.”
Anh nắm lấy mu bàn tay Khương Nghê, nhẹ nhàng luồn vào trong vạt áo ấm áp của mình.
Khương Nghê khẽ phồng má, cảm nhận được những ánh mắt xung quanh đang đổ dồn về phía mình. Cô vội muốn rụt tay lại nhưng lại bị Tần Nghiễn siết chặt lấy.
Người đàn ông cụp mắt, đáy mắt lấp lánh như có ngàn vì sao, phản chiếu màn đêm và cả màu tuyết.
Một bên, Yến Tích và Ôn Yến Thanh liếc nhìn nhau, thầm trao đổi bằng ánh mắt.
Yến Tích: Đây là anh mình sao?
Khóe môi Ôn Yến Thanh khẽ cong lên nụ cười mờ nhạt, gọng kính vàng phản chiếu ánh sáng mỏng manh.
Trong đám đông, một chàng trai tóc xanh vọt ra: “Anh Nghiễn ơi, không giới thiệu một tiếng sao ạ?”
Lâm Thiếu Thần từ lâu đã biết chuyện lùm xùm giữa Khương Nghê và Tần Nghiễn rồi, giờ thấy Tần Nghiễn trực tiếp dắt người ta ra mắt thế này, đám bạn thân từ nhỏ của họ sao mà không hùa nhau trêu chọc cho được. Dù gì Tần Nghiễn cũng cô đơn gần ba mươi năm nay rồi, đây là lần đầu tiên mọi người thấy anh dẫn theo một cô gái bên cạnh, lại còn thân mật đến thế.
Trong đám đông, có người trêu ghẹo….
“Tôi nói nhé, cái này có phải gọi là càng im lặng càng bùng nổ không?”
“Haizz, anh Nghiễn nhịn bao năm nay. Cuối cùng cũng được khai trai rồi đấy……”
Người đang trêu chọc chưa kịp nói hết câu đã bị ánh mắt lạnh lùng của Tần Nghiễn làm cho nghẹn lời.
Vẫn là Lâm Thiếu Thần lanh mồm lanh miệng nhất, cười toe toét: “Chị dâu, em là Lâm Thiếu Thần. Chị cứ gọi em là Khương Nghê… à không, gọi Thiếu Thần thôi là được ạ.”
Đám đông xung quanh phá lên cười ầm ĩ.
“Chào cậu.” Khương Nghê cũng cong mắt cười, đưa tay về phía Lâm Thiếu Thần.
Nhìn bàn tay trắng nõn mềm mại đưa đến trước mặt, Lâm Thiếu Thần liếc vội Tần Nghiễn một cái, nhưng lại không dám nắm.
“Anh Nghiễn, em…..có được nắm không?”
Khương Nghê mỉm cười, Tần Nghiễn cũng kéo mỉmcười theo: “Không được.”
Lâm Thiếu Thần: “……”
Chậc, biết ngay mà!
“Anh ơi, làm vài ván không?” Một giọng nam trầm ấm vang lên.
Khương Nghê nghe tiếng thì ngước nhìn, bắt gặp một chàng trai nổi bật lạ thường. Trông cậu ta có vẻ trẻ hơn Tần Nghiễn, dáng vẻ lười biếng mà vẫn toát lên vẻ quý phái khi dựa vào xe, nhìn là biết ngay được nuôi dưỡng trong một gia đình danh giá.
Bên cạnh chiếc xe thể thao màu bạc sau lưng cậu ấy còn có một người đàn ông khác. Người này đeo kính gọng vàng, trông nho nhã, điềm đạm nhưng ẩn chứa sự sắc sảo hơn nhiều.
Tần Nghiễn giới thiệu với Khương Nghê: “Đây là Yến Tích, còn kia là Ôn Yến Thanh.”
Khương Nghê chợt nhớ lời Tiếu Bối Nhạc từng nói. À, chắc đây chính là người của gia tộc họ Tần, gia tộc hoi Ôn và gia tộc họ Yến đây mà……
“Em có muốn chơi một chút không?” Tần Nghiễn hỏi Khương Nghê.
“Nhưng trời đang đổ tuyết, liệu có nguy hiểm không anh?”
Tần Nghiễn dịu dàng xoa nhẹ sau gáy cô: “Em quên hai đứa mình quen nhau thế nào rồi sao?”
Giữa ngày tuyết phủ trắng xóa ở Khang Lâm, Tần Nghiễn đã tháo xích chống trượt trên xe mình để tặng cho người khác…..
“À, em suýt quên mất! Đội trưởng Tần của chúng ta đúng là có tay lái thần sầu mà!”
Tần Nghiễn gật đầu: “Kỹ thuật lái xe của đội trưởng Tần quả thực là rất tuyệt vời.”
Khương Nghê: “……”
Nhóm người này hiển nhiên là đã quen với việc phá đảo mọi cuộc vui, chút tuyết trên núi này nào có đáng là gì. Thế là cả lũ ùa lên xe. Mấy cô gái định lên xe của Yến Tích và Ôn Yến Thanh, nhưng hai anh chàng lại chẳng hề ga lăng chút nào, trực tiếp đóng sập cửa rồi khóa chặt lại luôn.
Còn xe của Tần Nghiễn thì, có Khương Nghê ngồi đó rồi, ai mà dám lên nữa.
Mà ngay cả khi Khương Nghê không có mặt, cũng chẳng ai dám bén mảng tới.
“Hai người họ…..” Khương Nghê nhìn hai chiếc xe đã nổ máy quay đầu.
Tần Nghiễn liếc mắt: “Ghế phụ lái sao có thể tùy tiện cho người khác ngồi được chứ?”
“Ồ?” Khương Nghê nghiêng đầu, dò xét Tần Nghiễn: “Vậy không biết trước đây ghế phụ lái của đội trưởng Tần đã từng ‘tiếp đón’ bao nhiêu cô gái rồi?”
Tần Nghiễn khẽ cong môi, nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, tay lái cực nhanh xoay một vòng: “Nhiều lắm!”
Khương Nghê: “?”
Chiếc xe đã ổn định quay đầu, Tần Nghiễn lại thong thả bổ sung: “Khương Nghê, Đăng Đăng, quý cô Khương Khương, bé cưng Khương Khương, bé Đăng Đăng….. Sau này có lẽ sẽ còn nhiều hơn nữa.”
Khương Nghê: “…..”
Khóe môi cô cong lên, Khương Nghê muốn kìm lại mà không sao nén được nụ cười.
Chiếc Lykan dáng vẻ thể thao lướt đi vun vút, băng qua con đường đèo quanh co. Bốn bề tối đen như mực, chỉ có ánh đèn pha phía trước rọi sáng cảnh núi rừng âm u.
Rừng cây xào xạc, đêm đông cũng vì thế mà trở nên tịch mịch hơn.
Khoảnh khắc hai chiếc xe chạy song song, Khương Nghê liếc nhìn sang bên cạnh. Thung lũng mờ mịt, vách núi dựng đứng ngay bên tay. Cô nuốt nước bọt, tim thắt lại nhưng nhịp đập lại càng thêm rộn ràng.
“Em có thể mở cửa sổ không anh?”
Tần Nghiễn nghiêng đầu: “Em không sợ à?”
Trong mắt Khương Nghê ánh lên sự phấn khích: “Không sợ!”
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, gió rét ào ạt ùa vào, mang theo hơi lạnh buốt của núi rừng đêm khuya. Khương Nghê rụt cổ lại nhưng nụ cười trên khóe mắt lại càng tươi hơn.
Hơi thở lạnh buốt, cái lạnh thấu xương khiến mạch máu dường như cũng đông cứng lại.
Khương Nghê giang tay, hét lớn vào thung lũng: “A……”
Gió lạnh ùa vào khiến má cô ửng đỏ, ho sù sụ. Khoé mắt cũng ướt đẫm.
Cô vừa ho vừa khúc khích bật cười.
“Cũng điên phết nhỉ.”
Tần Nghiễn mỉm cười. Trong ánh mắt đó của anh tràn đầy cưng chiều, thốt ra câu.
“Có chút kí.ch th.ích.”
Sau khi được thả phanh thỏa thích, Khương Nghê liền ngả người vào ghế, hít thở từng ngụm khí lớn.
Thật kí.ch thí.ch, nhưng cũng thật thư thái biết bao. Nơi đây không có những ràng buộc của ánh đèn sân khấu, cô có thể sống thật với chính mình, chỉ là Khương Nghê mà thôi.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã vòng lên đến đỉnh núi. Khương Nghê bất ngờ nhận ra, họ là những người đầu tiên có mặt tại đây.
Kỹ năng lái xe của Tần Nghiễn quả thật điêu luyện, anh đã vượt qua không chỉ một mà rất nhiều xe khác. Nhưng mà Khương Nghê lại không hề hay biết, đó là khi gần đến đỉnh núi thì cả Yến Tích và Ôn Yến Thanh đã vô cùng ăn ý giảm tốc độ cùng lúc.
Trên đỉnh núi có một đài quan sát, những cành thông còn vương tuyết đọng. Không biết từ lúc nào, ai đó đã treo một chiếc đèn mờ giữa kẽ lá, ánh trăng ngàn hòa cùng ánh đèn, tạo nên một vầng sáng cô độc, lung linh. Khương Nghê bước xuống xe, nhiệt độ trên đỉnh núi lạnh hơn dưới chân nhiều, nhiều nơi tuyết đã phủ dày một lớp, mỗi bước chân giẫm lên đều phát ra tiếng “ken két” trầm đục.
Tần Nghiễn lấy từ trong xe ra một chiếc khăn len màu đỏ thẫm, dịu dàng quấn quanh cổ Khương Nghê như một chiếc khăn choàng. Lớp len mềm mại che đi gió tuyết, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, chóp mũi đã hơi ửng đỏ lên vì lạnh.
Khương Nghê bước đến rìa đài quan sát, phóng tầm mắt xuống thung lũng đen thẫm. Mượn chút ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn cô độc, cô lờ mờ thấy rừng thông đã phủ đầy tuyết trắng bao la.
Xa xa, những chiếc xe thể thao đang uốn lượn ở lưng chừng núi, vẽ nên những đường cong mượt mà.
“Bộ mấy anh thường xuyên chơi trò này à?” Khương Nghê hỏi.
“Hồi mới đi học thì anh hay chơi lắm, sau này bận quá nên chẳng có thời gian nữa.”
Tần Nghiễn từ phía sau vòng tay ôm lấy Khương Nghê, chiếc áo khoác rộng của anh mở ra, bao trọn cả người cô trong hơi ấm áp. Áo khoác bọc cô lại kín mít, không để gió tuyết lọt vào dù chỉ một chút.
Mu bàn tay cô được anh nắm lấy. Lòng bàn tay Tần Nghiễn lúc nào cũng ấm áp và khô ráo, nhẹ nhàng ủi lên làn da hơi se lạnh của cô.
“Có giống núi tuyết ở cao nguyên Xuyên Tây ngày xưa không em?” Tần Nghiễn khẽ hỏi.
Khương Nghê nhìn chăm chú một lúc, rồi lắc đầu: “Không giống.”
“Tuyết ở Khang Lâm lớn hơn cái này nhiều, trắng xóa một màu, khiến người ta…” Khương Nghê bỗng nhớ lại khung cảnh lần đầu gặp gỡ Tần Nghiễn.
Trong cái không gian tuyết trắng mênh mông ấy. Con người ta bỗng mơ hồ muốn được cùng ai đó bạc đầu trọn đời, ngay trong một đêm.
Ngón tay cô bỗng hơi lạnh. Đó là cảm giác kim loại lạnh buốt từ từ trượt dọc theo da ngón giữa, rồi dừng lại ở gốc ngón tay.
Khương Nghê cúi đầu. Cô cố ya mượn chút ánh đèn và ánh trăng mờ nhạt, cuối cùng lại nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đang nằm trên ngón giữa tay trái của mình.
Một viên kim cương hồng hình trái tim được cắt gọt tinh xảo, xung quanh đính những viên kim cương nhỏ li ti.
Tần Nghiễn nhẹ nhàng nắm lấy vai Khương Nghê, xoay cô lại. Ánh mắt sâu thẳm của anh đọng lại một tia sáng mỏng manh, phản chiếu màu tuyết và ánh trăng.
Khương Nghê vẫn chưa hoàn hồn khỏi chiếc nhẫn, đôi mắt đen láy mềm mại vẫn còn chút ngây ngẩn.
Cô nhìn Tần Nghiễn, nhìn anh khẽ khuỵu gối trước mặt cô, từ từ quỳ xuống một chân.
Suốt ba mươi năm qua, ngoài bài vị tổ tiên của nhà họ Tần, đây là lần đầu tiên Tần Nghiễn cam tâm tình nguyện khuỵu gối trước một người.
Anh nắm chặt ngón tay Khương Nghê rồi ngẩng đầu lên. Đường quai hàm căng chặt, ánh mắt tràn đầy sự thành kính.
Gió tuyết bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, từng đoá bông tuyết nhỏ li ti rơi xuống áo khoác của Tần Nghiễn, làm ướt đi hàng lông mày sắc sảo của anh.
“Khương Nghê.”
Anh gọi tên cô, một cách vô cùng nghiêm túc và trân trọng.
“Anh từng gặp một cô gái dưới chân núi Cống Lạp. Cô ấy rực rỡ tựa mặt trời chói chang nhất trên đỉnh núi tuyết. Ngay lúc đó, anh đã thề với thần núi Cống Lạp, rằng anh nhất định phải dâng tặng tất cả những gì tốt đẹp và quý giá nhất trên đời này đến trước mặt cô ấy.”
Khương Nghê lấy tay che miệng, đôi mắt đen láy mềm mại đã ướt đẫm lệ.
“Chặng đường phía trước còn nhiều điều chưa biết. Quãng đời còn lại cũng rất dài, anh không biết mình có thể cùng em đi đến chặng nào… Thế nhưng anh sẽ cố gắng hết sức mình, để thời gian ấy dài thêm một chút, dài thêm một chút nữa.”
“Anh tham lam muốn mỗi sáng thức dậy, người đầu tiên anh nhìn thấy là em. Và cả mỗi tối trước khi chìm vào giấc ngủ, đều có em ở bên cạnh anh.”
Một năm có bốn mùa. Từ ban ngày đến đêm đen, chỉ có mỗi mình em.
Giọng Tần Nghiễn trầm ấm hơi ngừng lại, anh nhẹ nhàng hỏi: “Còn em, có đồng ý gả cho anh không? Làm vợ của anh nhé?”
Cùng anh, như đêm trên núi Ngọc Tuyền này, nắm tay nhau đến khi bạc đầu.
Đôi mắt đen láy của Khương Nghê ngập tràn nước, khóe mắt đã hơi ửng đỏ.
“Ai đời như anh chứ.” Cô hít hít mũi, giọng nghèn nghẹn, mang theo vẻ nũng nịu, kiêu kỳ vốn có khi ở bên Tần Nghiễn: “Nhẫn đã đeo cho người ta rồi mới hỏi có đồng ý hay không.”
Tần Nghiễn khẽ cong môi: “Không kìm được, anh chỉ muốn nhanh hơn một chút, muốn giữ chặt em lại.”
“Vậy rốt cuộc là, có muốn không?”
Khương Nghê nhìn Tần Nghiễn, đôi mắt trong veo ngập tràn ánh nước. Cô nắm chặt tay anh, nhẹ nhàng đáp lại một chữ.
“Muốn.”
Một chữ nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định.
Tần Nghiễn nắm lấy tay cô, mượn lực cô đứng dậy, rồi bất chợt bế bổng Khương Nghê lên. Khương Nghê khẽ kêu lên một tiếng nhỏ, tay cô vịn lấy vai anh, chạm vào ánh mắt Tần Nghiễn đang tràn ngập ý cười, rồi từ từ vòng tay ôm lấy cổ anh.
Khương Nghê cứ thế được Tần Nghiễn ôm, xoay tròn hết vòng này đến vòng khác.
“Em chóng mặt rồi, bỏ em xuống đi.” Khương Nghê cong cong khóe mắt, giọng nói cũng lây nhiễm ý cười.
“Anh say rồi.” Tần Nghiễn đáp lại cô, ánh mắt lại càng thêm sâu lắng: “Tần Nghiễn anh có tài cán gì mà có thể cưới được Khương Nghê như em đây làm vợ chứ.”
Khương Nghê bị ánh mắt rực lửa của anh nhìn đến đỏ mặt.
“Bỏ em… xuống đi.” Cô khẽ khẩn cầu.
Ngay khoảnh khắc đôi chân cô cuối cùng cũng chạm đất vững vàng, Tần Nghiễn nghiêng đầu, bàn tay giữ lấy sau gáy Khương Nghê, hôn lên đôi môi mềm mại ửng hồng của cô.
Đôi môi hơi lạnh, nhưng lại mang theo hơi nóng bỏng rực.
Xung quanh dường như có tiếng hò reo. Trong khoảnh khắc, bầu trời bỗng sáng bừng, từng chùm pháo hoa vụt bay lên từ đỉnh núi, nở rộ giữa màn đêm dày đặc, những tia sáng vàng rực rỡ gần như thắp sáng cả ngọn núi Ngọc Tuyền.
Yến Tích khẽ nhướng mày, Ôn Yến Thanh hừ một tiếng cười. Lâm Thiếu Thần cùng một đám bạn thân là cậu ấm, cô chiêu trong giới hò reo lớn: “Chúc mừng anh Nghiễn, chị dâu trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!”
Khương Nghê khẽ đẩy Tần Nghiễn ra, pháo hoa sáng rực, họ được bao phủ trong vòng ánh sáng, xung quanh là những bóng người cười nói huyên náo.
Ấy thế nhưng Tần Nghiễn lại chẳng hề bận tâm đến ánh mắt tò mò của mọi người, ngược lại còn siết chặt cô hơn, nhẹ nhàng m.út lấy đôi môi mềm mại đến lạ thường của Khương Nghê.
“Đừng nhúc nhích, để anh hôn thêm chút nữa.” Giữa những hơi thở trao nhau, Tần Nghiễn khẽ thì thầm.
Khương Nghê nhỏ giọng: “Họ đang nhìn…”
“Cứ để họ nhìn.”
Tác giả:
Tui ghen tị với hai người đó quá! : )