Chúc Kim Hạ than thở:
“Nóng chết đi được!”
Cô đẩy cửa bước vào, tay vừa xách đồ đạc vừa gọi điện thoại thúc giục Thời Tự mau đến giúp đỡ, vừa trách móc.
“Đến cửa hàng tiện lợi mà phải đi xa thế này, sao nó không thể mở ở tầng trệt chứ!”
Thời Tự đặt cái máy khoan điện xuống, vòng qua đống thùng giấy lộn xộn trên sàn, nhận lấy hai túi đồ trong tay của cô.
Vừa rồi, Chúc Kim Hạ ra ngoài mua nước, Thời Tự nói muốn đi mua giúp cô, nhưng bị Chúc Kim Hạ giữ lại.
“Anh cứ tiếp tục sửa tủ đi, việc này giao cho em.”
Căn nhà mới đang được sửa sang, đồ uống đã hết sạch, gọi bên ngoài thì phải mất nửa tiếng mới đến, nhưng họ khát quá, không thể chờ được.
Cửa hàng tiện lợi ở ngay trong khu, mấy phút đi đường thật ra không hề xa, nhưng vào giữa trưa hè nắng chang chang như này…
Chúc Kim Hạ vừa bước ra bên ngoài, liền lập tức hối hận. Cái nắng gay gắt của mùa hè, nóng đến bỏng da rát thịt, cô gần như có thể nghe thấy tiếng tí tách của những giọt mồ hôi nhỏ, lăn dài trên da.
Thời Tự mở túi ra nhìn, chỉ có hai chai nước suối, còn lại toàn là nguyên liệu nấu ăn.
Anh hơi dừng lại: “Em mua đồ ăn à?”
“Đúng vậy.” Chúc Kim Hạ gật đầu: “Hôm qua Trình sư huynh và thầy đến tham quan căn nhà mới, không phải mua củi, dầu, muối, tương, giấm, trà sao? Gia vị đầy đủ cả rồi, hôm nay chúng ta sẽ tự nấu ăn luôn.”
Từ khi bắt đầu sửa sang căn nhà mới, hai người họ đã liên tục ăn đồ bên ngoài, ăn nhiều dầu mỡ và muối đã ngán đến mức muốn ói.
Thời Tự trầm ngâm một lúc: “Anh cũng muốn nấu ăn, nhưng cô giáo Chúc trông khỏe mạnh như thế này, sao lại quên mất một điều?”
“Điều gì?”
“Nhà chưa mua nồi.”
“… “
Mùa hè này, Chúc Kim Hạ và Thời Tự bận rộn ngoài dự kiến, bởi vì họ mua căn nhà mới.
Nhà cách Viện Địa chất không quá xa, nếu lái xe thì mất khoảng mười phút.
Diện tích không lớn, khoảng 100 mét vuông, nhưng ở Bắc Kinh, nơi đất đai đắt đỏ như vậy thì cũng tương đối tốt rồi.
Theo tính cách của Thời Tự, anh cũng không chú trọng đến việc ăn ở, mua sắm đồ đạc cho phòng càng ít càng tốt, nhưng vì nhà có “người phụ nữ trung niên đam mê nghệ thuật” này, nóng lòng muốn tự tay thiết kế “tổ ấm trong mơ” cho họ, anh chỉ nhờ công nhân làm phần cơ bản, phần còn lại đều do cả hai người tự hoàn thành.
Từ đó trở đi, Chúc Kim Hạ bắt đầu say mê với những quyển sách nhỏ về thiết kế, thường hay thực hành trên sân thượng, chỉ tiếc là kiểu trang trí quá cầu kỳ, cô ấy mới vừa quyết định biến sân thượng thành một quầy bar, thì vài phút sau đã thay đổi ý định, chuyển sang thiết kế một phòng trà nhỏ.
Thời Tự ban ngày phải đi làm, chỉ có thể tranh thủ cuối tuần đến căn nhà mới, do đó quyền điều hành hoàn toàn rơi vào tay Chúc Kim Hạ, anh trở thành người làm việc vất vả.
Một khi mùa hè đến, anh và đám học sinh tiểu học cũng không khác nhau là mấy, đều được thả lỏng.
Chúc Kim Hạ mỗi ngày đều ngủ một giấc thật sâu, thức dậy liền đạp chiếc xe đạp nhỏ, từ lúc Thời Tự thuê được phòng trọ, cô không còn phải lo lắng về việc đi đến căn nhà mới nữa.
Cho đến một ngày, Thời Tự nhìn cô một lúc: “Chúc Kim Hạ, em có bị đen đi không?”
Chúc Kim Hạ giật mình, chạy vào phòng tắm ngắm nghía hồi lâu, cuối cùng chán nản bước vào phòng ngủ, thề sẽ từ ngày mai bắt đầu đi xe buýt, vứt bỏ xe đạp nhỏ, nhất quyết không chịu đi xe đạp dưới nắng nữa!
Chẳng qua là khi vừa tắt đèn, tay của một người đàn ông rơi vào trên đùi và mông của cô, trầm ngâm trong chốc lát, nói thẳng vào trọng tâm: “Đi xe đạp được nửa tháng rồi, hình như săn chắc hơn rồi.”
Chúc Kim Hạ mắt sáng lên, khoan đã, xe đạp vàng nhỏ, cô cảm thấy mình vẫn còn có thể cứu vãn tình hình!
(*)Xe đạp vàng nhỏ” (小黄车) là dịch vụ chia sẻ xe đạp phổ biến ở Trung Quốc, xe thường có màu vàng và người dùng có thể thuê thông qua ứng dụng di động.
Phía căn nhà mới, dù Chúc Kim Hạ mỗi ngày đều tới, nhưng phần lớn thời gian cô dành cho việc cân nhắc các phương án sửa sang, có thể nói là vận động trí não nhiều hơn vận động thể chất.
Đương nhiên, những việc vặt vãnh, cô cũng tự mình làm được. Đến khi cần đến kỹ năng thực tế, ví dụ như lắp đặt đồ đạc trong nhà, hoặc vận chuyển đồ nặng, cô sẽ tự động lui lại, để Thời Tự xử lý.
Vì thế, Kim Hạ không ít lần thầm nghĩ: “Thì ra đây chính là điều được truyền tụng — ‘nam nữ phối hợp, làm việc không mệt’?”
Việc sửa sang không quá vất vả, trừ khi gặp phải những trở ngại bất ngờ, thì mới hơi tốn công một chút.
Thời Tự im lặng, nhấc mắt khỏi đống hàng hóa cần lắp đặt chồng chất như núi, nói: “Anh đề nghị, chúng ta nên mời một người thợ sửa sang.”
Sự phối hợp giữa nam và nữ, trong hoàn cảnh anh hoàn toàn nghe theo lời Kim Hạ, thì cô ấy đương nhiên không thấy mệt.
Anh đề nghị mời thêm thợ sửa sang, như vậy cả hai đều đỡ vất vả hơn.
Chúc Kim Hạ chợt nhận ra: “… Có phải vì em sắp xếp quá nhiều việc, nên anh cảm thấy vất vả không?”
Thời Tự đang cân nhắc “lực bất tòng tâm” bốn chữ đó, bỗng nghe cô tự trách:
“Em quá hào hứng, lại quên mất anh mỗi ngày còn phải đi làm, sau giờ làm việc vẫn phải chạy đến đây, làm thêm giờ để sửa sang nhà cửa…” Chúc Kim Hạ áy náy đứng trước mặt anh, vỗ nhẹ vào vai anh: “Không sao đâu, nếu anh không làm nổi nữa thì chúng ta vẫn có thể mời thợ đến nhà.”
“…”
“Không cần.”
Anh không làm nổi nữa.
Bốn chữ đó, nghe thế nào cũng thấy kỳ cục.
Đàn ông kiêng kỵ nhất là bị nói “không làm nổi”, với bản tính hiếu thắng cả đời, Thời Tự cứng đầu xách máy khoan lên, bắt đầu lao vào vòng công việc mới.
Đêm đó, sau khi trải qua một đêm làm việc vất vả, Chúc Kim Hạ mới mơ màng hỏi: “Anh làm việc cả ngày, buổi tối lại sửa sang, làm sao tinh thần có thể tốt như vậy…?”
Thời Tự mỉm cười, kéo cô vào lòng, tìm cho cô tư thế thoải mái hơn: “Vậy thì em nói lại đi, anh có được không?”
Chúc Kim Hạ: …?
Cô có bao giờ nói phương diện này của anh có khiếm khuyết đâu?
Cô cố gắng nghĩ xem mình đã làm gì khiến Thời Tự hiểu lầm, cuối cùng không nhớ ra được, chỉ có thể dựa vào lòng anh và ngủ thiếp đi.
“Mệt quá, ngủ thôi…”
Thời Tự cúi xuống nhìn cô ngủ say, Kim Hạ an tâm dựa vào anh, ngủ ngon lành.
Tính ra, dù không có lời an ủi, nhưng hình ảnh cô mệt mỏi dựa vào anh vẫn là điều tuyệt vời nhất đối với anh.
Người đàn ông trung niên mạnh mẽ kia khẽ mỉm cười, cũng chìm vào giấc ngủ.
Giá cả căn hộ ở Bắc Kinh rất cao, để mua được căn hộ này, Thời Tự đã dùng hết số tiền tiết kiệm của mình trong nhiều năm, vậy mà vẫn còn khoản trả góp hàng tháng phải thanh toán.
Chúc Kim Hạ từng nói, thực ra không cần mua nhà, bọn họ có ngôi nhà ở Miên Thủy, của cô cũng chính là của anh.
Thời Tự cười khẽ, Chúc Kim Hạ ánh mắt thoáng chút trêu chọc khi nhìn anh. Được rồi, nơi đó từng là chỗ mà cô và Vệ Thành đã có biết bao kỷ niệm. Vì vậy, cô nhanh chóng đổi lời: “Anh cũng có nhà ở xã Nghi Ba mà, là gia đình khá giả, còn có cả biệt thự nữa cơ mà!”
“Đó là của chú Vượng.”
Chúc Kim Hạ cười: “Thực sự không ổn thì căn phòng ký túc xá nhỏ ở trung tâm giáo dục không phải vẫn còn đó sao? Đốn Châu luôn giữ nó cho anh, dù sao cũng có một nơi để dung thân.”
Thời Tự không nói nhiều, chỉ quan tâm đến ngôi nhà mới, vào lúc hoàng hôn thì dẫn cô đi xem căn nhà đã mua.
Chúc Kim Hạ hỏi giá cả, cảm thấy rất sốc: “Vậy chúng ta nhất định phải mua nhà ở Bắc Kinh sao? Thực ra thuê nhà cũng ổn mà…”
Trong cuộc trò chuyện hôm đó, Thời Tự phá lệ nói rất nhiều.
“Chúc Kim Hạ, em luôn rất độc lập, em tự mua xe, tự mua nhà, đến hôm nay em vẫn luôn chăm sóc anh. Thực tế là sau khi chúng ta ở bên nhau, em cũng đã vì anh bỏ ra nhiều hơn.”
“Em luôn chạy đi chạy lại giữa Bắc Kinh và Miên Thủy, em luôn ở bên cạnh anh, lúc anh bận rộn, em chưa bao giờ phàn nàn điều gì, ngược lại luôn an ủi anh rằng không sao cả, một mình em vẫn rất hạnh phúc.”
“Anh đôi khi nghĩ, thực ra không có anh, em vẫn có thể sống rất tốt, vậy nên anh luôn muốn làm điều gì đó cho em.”
Làm điều gì đây?
Chính trong dịp Tết năm nay về nhà đón Giao Thừa cùng bà nội, khi được người già tùy miệng hỏi tiền thuê nhà ở Bắc Kinh là bao nhiêu, nhìn thấy biểu cảm vô cùng sửng sốt của đối phương, Thời Tự mới chợt nhận ra anh có thể cho cô điều gì.
Một mái ấm theo nghĩa thông thường.
Hai người sống ở hai nơi khác nhau, rất khó để có được cảm giác thuộc về. Đặc biệt với Thời Tự, suốt cuộc đời sống một mình, từng lo lắng ăn xong bữa này không có bữa sau, lo lắng trời tạnh mưa rơi ngày mai không biết thân ở nơi đâu, sau đó lo lắng chú Vượng có thể sẽ không cần anh, có thể một ngày nào đó không có chỗ ở cố định. Anh chưa bao giờ có một bến đỗ vững chắc, một ngôi nhà thực sự thuộc về mình, không phải lo lắng về việc bị trôi dạt.
Anh cũng muốn dùng cách của mình để nói với Chúc Kim Hạ rằng, trong khoảng thời gian yêu nhau, những gì cô ấy từng làm cho người khác trong mối quan hệ trước đây, bây giờ anh cũng có thể làm cho cô ấy.
Gió máy lạnh thổi ào ào, ăn dưa hấu, hai người dành cả cuối tuần cho việc sửa sang căn nhà mới.
Chúc Kim Hạ ngồi tê liệt trên ghế sofa, hài lòng ngắm nhìn căn phòng hiện lên từ những bản vẽ thiết kế của mình, thốt lên: “Thời Tự, em phát hiện chất liệu của những đồ nội thất này thật sự rất tốt!”
Chúc Kim Hạ thường tìm kiếm các thiết kế trên mạng, nhưng tiếc là không có đồ nội thất tương tự ở trong nước. Một đêm nọ, cô nằm trên giường, đầy hứng khởi, không cần lời thúc giục của ai, Thời Tự đã nhanh chóng tìm ra được những thiết kế cô muốn.
Tiếp đó là chiếc tủ quần áo.
Sau đó là bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch.
Thời Tự còn dựa vào những lời miêu tả của cô, thêm vào một vài tính năng hữu ích, hoặc cải thiện những phần không cần thiết.
Trong khi Chúc Kim Hạ đang nhiệt tình khen ngợi, Thời Tự cười nhưng không nói gì, chỉ bỗng nhớ đến Trình sư huynh mấy năm về trước.
À, sư huynh đã nói gì nhỉ?
“Đọc tài liệu nhiều năm như vậy, hóa ra là vì hôm nay.”
Khi đó, Trình Hựu Niên đứng khoanh tay, nhìn Thời Tự trong phòng thí nghiệm đang thử từng tài liệu một. Cuối cùng, anh cũng bị lôi vào để thử nghiệm cùng. Hai “trụ cột tương lai” trong truyền thuyết của Viện Địa chất cùng nhau làm thêm giờ, chỉ vì tìm ra chất liệu mặt bàn có thể đạt được hiệu quả bóng sáng như mong muốn của “bà xã tương lai” ai đó, mà không tiếc công sức.
Các sư huynh khác từ ngoài đi ngang qua không hay biết gì, thấy hai người họ làm việc cật lực trong phòng thí nghiệm, đều tấm tắc khen ngợi họ là niềm tự hào của viện.
Sau chuyện này, Trình sư huynh bị một hộp cơm đuổi theo, hai người vội vã ăn cơm hộp bên ngoài phòng thí nghiệm, anh cười khẩy:
“Tôi là tấm gương sáng sao? Rõ ràng chỉ là nạn nhân của việc bị vợ quản lý chặt chẽ thôi.”
Anh cười nhìn Thời Tự, đúng là người Tứ Xuyên mà.
Nhưng ngày hôm sau, Thời Tự lại bị Trình sư huynh kéo đi vào giờ tan tầm.
“Sao vậy?” Thời Tự rất khó chịu vì sắp được về nhà, nhưng lại bị kéo trở lại phòng thí nghiệm.
Trình Hựu Niên mặt không đổi sắc nói: “Tối qua về nhà, tôi kể chuyện vui cười của cậu cho vợ tôi nghe, cô ấy vỗ trán bảo đúng thế thật, sao em lại không nghĩ ra anh còn có thể dùng vào việc này chứ?
Thời Tự: “… Sau đó thì sao?”
“Sau đó cô ấy nhanh chóng tìm một mẫu thiết kế theo yêu cầu của mình, muốn tôi tìm loại vật liệu nhẹ nhất mà chắc chắn nhất để làm cho cô ấy một cái tương tự.”
“…”
Cổ nhân nói, đền ơn đáp nghĩa.
Vì bánh ít, bánh quy lại, Thời Tự đành phải làm thêm giờ, lại một lần nữa cùng sư huynh tiến hành thử nghiệm vật liệu.
Kết luận 1: Sửa sang nhà cửa thật sự rất vất vả.
Kết luận 2: Đừng mua nhà, sẽ trở nên bất hạnh.
Dù sao thì cuối cùng họ cũng dọn vào nhà mới, Thời Tự đã có những giấc mơ bình yên và hạnh phúc.
Trong giấc mơ, chú Vượng cười nhìn anh, anh cũng cười nói với chú rằng anh đã có một ngôi nhà.
Ngôi nhà này thuộc về anh và Chúc Kim Hạ, tràn đầy hơi ấm của mùa hè.
Từ đó, xuân hạ thu đông, ba bữa ăn bốn mùa, ở thành phố lớn này, anh không còn là kẻ lang thang, anh có nơi để về.
Chúc Kim Hạ chính là bến đỗ của anh.
••••••••
Lời tác giả:
Chỉ còn hai chương nữa thôi~