Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang

Chương 34

Chúc Kim Hạ tìm thấy Hạp Tây Lạp Mỗ dưới gốc cây to sau nhà ăn.

Giữa trưa nắng gắt, cô bé ngồi thu mình trong một khoảng bóng râm mát nhỏ hẹp, khóc đến nghẹn ngào.

Nghe thấy tiếng gọi, cô bé quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô: “Cô đi đi! Đừng giả vờ tốt bụng nữa!”

Đáng tiếc, gương mặt lem luốc nước mắt, đôi mắt ngấn lệ, trông chẳng khác nào một con thú con đang gầm gừ, chẳng có chút uy hiếp nào.

Chúc Kim Hạ dừng lại cách đó vài bước, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, cô không lại đó, cô chỉ đứng đây nói chuyện với em thôi.”

Không nhắc đến chuyện đánh nhau lúc nãy, cô chuyển sang những chuyện khác — hỏi cô bé cao bao nhiêu, ba mẹ có cao không, có phải do di truyền không.

Tâm tư trẻ con rất đơn giản, ban đầu còn hậm hực không chịu nói, nhưng sau khi chuyển hướng chú ý, dần dần đã lạc đề.

Chúc Kim Hạ khéo léo dẫn dắt câu chuyện, chẳng mấy chốc đã biết được mẹ của cô bé đã qua đời khi sinh ra em, em được ba nuôi nấng từ nhỏ.

Trước đây chưa biết rõ ngọn ngành, ấn tượng của cô về Hạp Tây Lạp Mỗ chỉ có hai điều, một là cao, hai là mạnh mẽ. Trong lớp chẳng ai dám bắt nạt em.

Giờ ngẫm lại, có lẽ vì được ba nuôi dạy, quá trình trưởng thành thiếu vắng sự góp mặt của nữ giới nên em mới sống như một cậu con trai.

Thấy cô bé đã nguôi giận phần nào, Chúc Kim Hạ mới quay lại chủ đề ban đầu.

“Không phải cô bênh vực Giáp Thố mà là đang phê bình em vì em đã động tay đánh người.” Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định bênh vực cho Vu Tiểu San.

“Nhưng cậu ta chửi em trước!”

“Thằng bé mắng em là nó sai, nhưng em đánh bạn học chảy máu cam, vậy em cũng sai luôn.”

Đánh nhau và mắng nhau, cái nào có vẻ nghiêm trọng hơn?

“Vậy em phải làm sao? Em không đấu khẩu lại cậu ta!”

Chúc Kim Hạ tiến lại gần, ngồi xổm xuống: “Vậy cô hỏi em, nếu một chú chó cắn em một cái, em có cắn lại nó không?”

“Cắn chứ!” Cô bé đáp không chút do dự.

Vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của cô bé khiến Chúc Kim Hạ phì cười, như nhìn thấy chính mình hồi bé, thù dai nhớ lâu. Cô không muốn dập tắt sự mạnh mẽ của cô bé. Thực tế là một đứa trẻ lớn lên trong gia đình không trọn vẹn, mạnh mẽ một chút cũng không có gì là xấu.

“Chó thì đầy lông, em cắn nó một cái, chẳng phải miệng em cũng sẽ dính đầy lông sao?”

Hạp Tây Lạp Mỗ khựng lại một chút, sau đó chữa ngượng: “Em có thể đá nó!”

Chúc Kim Hạ: “…”

Chúc Kim Hạ: “Chó đáng yêu như vậy, em nỡ lòng nào đá nó sao?”

Cô đã thành công đánh lái sang chuyện khác, khiến cô bé ngơ ngác.

Chủ đề nhanh chóng chuyển sang chó rất đáng yêu, chó là bạn tốt của con người, chúng ta không nên bắt nạt chó.

Chúc Kim Hạ dỗ cô bé nín khóc rồi lại giúp em cột lại tóc.

Không ngờ Hạp Tây Lạp Mỗ lại đột nhiên nắm lấy tay áo cô.

“Cô Chúc, cô Vu nói con gái không được động tay đánh người.”

Cô gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy hôm nay em sai, là sai vì em đã động tay đánh người, hay là sai vì em là con gái?”

“Tất nhiên là sai vì động tay đánh người.”

“Vậy nếu em là con trai—”

“Cũng không được động tay đánh người.” Chúc Kim Hạ sửa lại lời của Vu Tiểu San vừa nói: “Dù là nam hay nữ, đều không được động tay đánh người. Chuyện này không liên quan gì đến giới tính.”

Hạp Tây Lạp Mỗ nói, nhưng đàn ông trong làng cứ động một tí là đánh nhau, va phải nhau, hái trộm quả nhà ai, gà nhà ai bị mất,… tất cả đều giải quyết bằng cách đánh nhau.

Đó là vấn đề tồn tại lâu đời ở vùng núi này.

Chúc Kim Hạ nói: “Cho nên ba em mới cho em đi học, mục đích của việc học là để sau này có thể dùng cách tốt hơn để giải quyết vấn đề, chứ không phải chỉ dựa vào sức mạnh.”

“Nhưng nếu gặp phải người không nói lý lẽ thì sao? Nếu đối phương ra tay trước thì sao? Em không đánh trả, chẳng phải là cam chịu bị đánh sao?”

Chúc Kim Hạ cột xong bím tóc cho em, ngừng một chút rồi khẽ nói: “Trong trường hợp không chịu thiệt thòi, chúng ta có thể đánh trả trước, đó là tự vệ chính đáng.”

Rồi cô nói tiếp: “Nhưng phải nhớ là dừng lại đúng lúc, phải biết nhanh chóng rời khỏi hiện trường!”

Cô nháy mắt với Hạp Tây Lạp Mỗ, khiến cô bé bật cười khanh khách.

Cuối cùng là một lời nhắc nhở rất thực tế: “Nếu thể hình chênh lệch quá lớn, chúng ta đừng ra tay, có thể chạy thì cứ chạy, đừng có mà cứng đầu.”

Hạp Tây Lạp Mỗ cười toe toét.

“Cô Chúc, cô thật tốt, không giống cô Vu, lúc nào cũng đối xử phân biệt nam nữ.”

Hả?

Cô không hề muốn khơi dậy sự bất mãn của học sinh đối với Vu Tiểu San.

Chúc Kim Hạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô Vu không phải phân biệt đối xử, chỉ là không muốn con gái chịu thiệt thòi, dù sao thì phần lớn con gái không giống em, vừa cao to vừa khỏe mạnh, nếu gặp phải con trai to con hơn thì rất dễ bị bắt nạt.”

“Không, cô ấy chính là phân biệt đối xử!” Hạp Tây Lạp Mỗ tố cáo: “Cô ấy không bao giờ dạy con trai giặt quần áo, cũng không quản tụi nó có tắm rửa hay không, nhưng con gái mà không chịu khó vệ sinh, quần áo bốc mùi, cô ấy sẽ phạt chúng em squat và chạy quanh sân trường.”

“…”

“Tại sao chỉ phạt mỗi con gái mà không phạt con trai? Cô ấy chính là phân biệt đối xử!”

Chúc Kim Hạ nghẹn lời, đúng lúc đó, phía sau vang lên tiếng bước chân, cô quay đầu lại thì thấy Vu Tiểu San.

Bốn mắt nhìn nhau, cô ngượng ngùng, còn Vu Tiểu San lại thản nhiên.

Tóc đã được cột gọn gàng, cô vỗ vai Hạp Tây Lạp Mỗ, bảo em ra sân chơi. Cô bé rõ ràng vẫn còn e ngại Vu Tiểu San, chạy vụt đi.

Chưa kịp để cô bé chạy xa, Vu Tiểu San đã lên tiếng: “Cô không nên khuyến khích con bé.”

Chúc Kim Hạ ngẩn người. “Tôi khuyến khích em ấy cái gì?”

“Khuyến khích em ấy tự vệ chính đáng, hành động tùy cơ ứng biến—”

“Tôi nói sai sao?”

“Lời nói không sai, nhưng đối với con bé và lũ trẻ ở đây thì không phù hợp!”

Chúc Kim Hạ ngơ ngác, cô không hề trách móc Vu Tiểu San xử lý bất công, vậy mà đối phương lại quay sang trách cô.

Có lẽ nhận ra cô có điều muốn nói, lại e ngại điều gì đó, Vu Tiểu San đi thẳng vào vấn đề: “Có gì thì nói thẳng ra, không cần phải nói giảm nói tránh với tôi. Người vùng núi chúng tôi không thích kiểu cách của người thành phố.”

“Kiểu cách gì?”

“Giả tạo.”

Chúc Kim Hạ gật đầu, cũng có chút bực tức: “Phải, các người chỉ có kiểu trọng nam khinh nữ thôi.”

Hai người lời qua tiếng lại, cuối cùng không ai nói với ai nữa, ai đi đường nấy.

Xui xẻo là chỗ này nhỏ hẹp, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu gặp mặt, chỉ trong chiều hôm đó, hai người đã chạm mặt nhau vô số lần ở sân trường và văn phòng, người thì quay mặt đi, người thì nhìn thẳng, chẳng ai thèm chào hỏi ai.

Trong văn phòng, khi có giáo viên khác nói chuyện bằng tiếng Tây Tạng, cũng không còn ai dịch cho Chúc Kim Hạ nghe nữa, trước đây đều là Vu Tiểu San ngồi bên cạnh đóng vai trò phiên dịch, không để cô trở thành người ngoài cuộc.

Giờ đây, cả phòng cười nói vui vẻ, chỉ có mình cô không hiểu gì, lạc lõng giữa đám đông.

Chúc Kim Hạ không phải người kiên nhẫn, nghĩ đi nghĩ lại, trước bữa tối, cô đã gõ cửa phòng bên cạnh, là phòng của Vu Tiểu San.

Cốc cốc cốc.

Cánh cửa sắt mở ra, Vu Tiểu San từ khe cửa nhìn cô, giọng điệu không mấy thiện cảm: “Có chuyện gì?”

“Không có chuyện gì thì không đến được sao?”

“Vậy là rảnh rỗi sinh nông nổi.”

Hai người giằng co một lúc.

Cánh cửa sắt hé mở bên cạnh bỗng mở toang, Đốn Châu tay cầm xẻng đang đứng trong phòng: “Hai người làm gì vậy?”

“Liên quan gì đến cậu.”

“Không liên quan đến cậu.”

Hai người đồng thanh đáp.

Đốn Châu sợ hãi đóng sầm cửa lại.

Cậu ta vừa xen ngang, hai người cũng không giữ được bình tĩnh nữa. Chúc Kim Hạ hít sâu một hơi: “Vào trong nói hay nói ở đây?”

“Chẳng phải sợ trong phòng bừa bộn, người thành phố như cô chê sao?” Miệng thì nói vậy nhưng Vu Tiểu San vẫn mở cửa.

“Yên tâm, tôi cũng không lấy cô làm vợ, bẩn thỉu thế nào cũng không liên quan đến tôi.”

“…” Vu Tiểu San tức đến mức khoanh tay trước ngực: “Vậy cô đừng vào nữa, nói chuyện ở đây đi.”

Chúc Kim Hạ gạt tay cô ấy ra, tự ý bước vào. Nhìn lướt qua một lượt: “… Quả nhiên bừa bộn thật.”

Vu Tiểu San mặt mày đen xì. Chúc Kim Hạ móc ra một thanh kẹo Snickers từ trong túi ra đưa cho cô ấy.

“Làm gì vậy?” Vu Tiểu San không nhận.

“Dỗ cô đấy.”

Sống ròng rã hai mươi mấy năm trời vẫn chưa thấy ai dỗ người kiểu này. Vu Tiểu San trêu chọc: “Cách dỗ người của cô thật là độc đáo.”

“Đây không phải là tình yêu đặc biệt dành cho người đặc biệt như cô sao?”

Hai người nhìn nhau, cuối cùng đều bật cười.

Vu Tiểu San nhận lấy thanh kẹo xong cũng cho cô vào nhà, còn rót cho cô cốc nước: “Ngồi đi.”

Chúc Kim Hạ nhìn chiếc ghế sofa chất đầy quần áo: “Ngồi ở đâu?”

“Bảo ngồi thì ngồi đi, lắm lời thật.” Vu Tiểu San lườm cô một cái: “Toàn quần áo sạch, chưa kịp gấp thôi, tôi còn chưa chê mông cô bẩn, cô đã chê quần áo tôi nhiều.”

Đều là người thẳng thắn, không vòng vo tam quốc, hai người đi thẳng vào vấn đề.

Vu Tiểu San nói, ở vùng núi này, con gái sống đã vất vả, cô ấy không quá công bằng cũng là vì muốn tốt cho chúng.

“Vùng núi khác với bên ngoài, hôm qua cô cũng đến làng thăm hỏi rồi đấy, chẳng lẽ không nhận ra sao? Ở nhà phần lớn là phụ nữ, rất nhiều bé gái học hết tiểu học là nghỉ. Dù sao cũng phải lấy chồng, học nhiều để làm gì? Đàn ông vùng núi ở nhà là vua, không phải làm việc nhà, có phụ nữ hầu hạ. Ở đây, đánh vợ là chuyện bình thường. Nếu tôi không nghiêm khắc với mấy đứa con gái này, sau này thiệt thòi vẫn là chúng.”

“Nhưng chúng đã đến trường, mục đích của việc học chẳng phải là để thay đổi những điều này sao?”

“Cô Chúc, nơi này của chúng ta chỉ là một trung tâm giáo dục.”

“Trung tâm giáo dục thì sao?”

“Môi trường xung quanh ở đây như vậy, chỉ thay đổi được vài đứa trẻ thì có ích gì?”

“Sự thay đổi luôn bắt đầu từ mỗi cá nhân. Phải có người thay đổi trước, mới có thể thay đổi được môi trường xung quanh.”

“Nói thì dễ. Cô còn chưa biết đâu, người Tây Tạng chuộng tục lệ hai anh em lấy chung một vợ, hai người đàn ông chung một người phụ nữ, nếu thật sự xảy ra xô xát, dù cô có cao to như hai đứa Hạp Tây Lạp Mỗ cộng lại, liệu có đánh lại được không? Cô định dùng lời lẽ để nói đạo lý với họ sao?”

“…”

“Tôi cũng muốn nói với chúng về bình đẳng nam nữ, nhưng môi trường xung quanh vốn dĩ đã không bình đẳng.” Vu Tiểu San nói: “Tôi chỉ sợ Hạp Tây Lạp Mỗ miệng lúc nào cũng hô hào bình đẳng, sau này trở về làng cãi lại đàn ông rồi bị cả làng quay lưng lại.”

Chúc Kim Hạ còn muốn biện minh, nhưng câu nói tiếp theo của Vu Tiểu San đã chặn họng cô.

“Cô Chúc, lúc đó cô đang ở đâu?”

Cô mấp máy môi nhưng không nói nên lời.

Cuối cùng, Vu Tiểu San kết thúc cuộc trò chuyện. Cô ấy nói: “Vũ khí mà hôm nay cô đưa cho con bé, biết đâu ngày mai lại trở thành hung khí đâm ngược lại nó.”

Rời khỏi phòng ký túc xá của Vu Tiểu San, Chúc Kim Hạ không đến nhà Thời Tự ăn cơm. Cô đứng rất lâu bên sân trường, cho đến khi ánh sáng le lói nơi đường chân trời chuyển từ màu xanh lam sang vàng úa, cuối cùng chìm vào bóng tối.

Tin nhắn trong điện thoại đến muộn màng, là của Vệ Thành. Anh ta vừa mới nhìn thấy trong khung chat xuất hiện thêm một file tài liệu.

Vệ Thành: [Cuối cùng cũng chịu trả lời tin nhắn rồi sao?]

Chưa kịp để Chúc Kim Hạ trả lời, tin nhắn tiếp theo đã đến.

Vệ Thành: [Sao vậy, giáo sư Chúc không nghe điện thoại, là chê nói chuyện với tôi nóng rát họng nên chuyển sang gõ chữ sao?]

Vệ Thành: [Đã trốn lên tận núi rồi, sao không giả chết luôn đi?]

Vệ Thành: [Đây là hiện hồn về đó à?]

Mấy cuộc gọi đến, nói chuyện cũng chẳng vui vẻ gì, thường thì chưa nói được mấy câu đã chuyển sang trách móc lẫn nhau, Chúc Kim Hạ mới nảy ra ý định viết thư để giao tiếp, nhưng không ngờ anh ta lại phản ứng như vậy.

Ngón tay cô lướt trên màn hình, cuối cùng chỉ nhắn lại một câu: [Anh xem đi, xem xong rồi nói tiếp.]

Vệ Thành mở file tài liệu, mới đọc được một câu đã cười lạnh lùng thoát ra.

[Em không thấy buồn cười sao? Ở bên nhau bảy năm, chưa từng nhận được một lá thư nào từ em, vậy mà lá thư đầu tiên nhận được, lại là thư chia tay.]

Chúc Kim Hạ cứng họng.

So với cô gái học ngành tự nhiên như cô, Vệ Thành đúng là chàng trai lãng mạn hơn, khi mới quen nhau, anh từng viết tặng cô những bài thơ ba dòng, bảy năm sau đó, anh luôn ghi nhớ từng ngày lễ, hoa hồng và thư tình chưa bao giờ thiếu.

Cô cũng từng nghĩ đến việc viết thư lại, nhưng ba chữ “Em yêu anh” khi viết ra giấy, luôn khiến cô cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.

Từ nhỏ, cô đã được dạy dỗ rằng: “Kim Hạ, con nhất định phải trở nên xuất chúng.” Chủ nghĩa hiện thực dạy cô rằng, cách yêu một người tốt nhất không phải là hoa và lời đường mật, mà là sự nỗ lực thiết thực.

Vì vậy, cô cố gắng học hành, phấn đấu trong công việc. Rồi thì mua nhà, mua xe. Cô chia sẻ tất cả những gì mình nỗ lực có được với Vệ Thành, nhưng cuối cùng lại ngày càng xa cách.

Rõ ràng cô đã rất cố gắng, nhưng dường như chẳng có việc gì làm đúng.

Đốn Châu từ trên lầu thò đầu ra: “Cô Chúc, ăn cơm thôi!”

Chúc Kim Hạ ngẩng đầu nặng trĩu lên: “Tới ngay đây.”

Bầu không khí bữa tối còn u ám hơn cả bữa trưa. Đốn Châu liên tục nháy mắt với Thời Tự, tiếc là đá ném ao bèo, cuối cùng chỉ đổi lại một câu của Thời Tự: “Mắt em bị giật à?”

Đốn Châu thầm mắng, anh mới bị giật, cả nhà anh mới bị giật! Mắng thầm được một nửa, cậu nhận ra mình cũng bị lôi vào, chỉ đành ấm ức cúi đầu ăn cơm.

Đúng ngày thứ ba, sau bữa tối, học sinh theo lệ thường tập trung ở sân trường nhảy điệu Oa Trang. Đốn Châu lại có ý tưởng mới.

“Đến đây cô Chúc, tôi dạy cô nhảy, nhảy một chút cho khuây khỏa.”

Chúc Kim Hạ không phải người biết từ chối, cô biết tâm trạng mình hôm nay không tốt, cả bàn ăn cơm, hai anh em nhà này đều ăn ít hơn mọi khi…

Dưới sự nhiệt tình mời mọc của Đốn Châu, cô như một cái xác không hồn gia nhập vào hàng ngũ nhảy Oa Trang. Tiếc là khởi đầu không suôn sẻ, mới nhảy được hai phút đã bị trật chân.

Đốn Châu cuống cuồng chạy đến, hỏi cô bị ngã chỗ nào.

“Không sao.”

“Sao lại không sao được? Để tôi xem nào!”

Cậu ta vừa định vén quần cô lên, vừa định cõng cô về ký túc xá. Cả ngày hôm nay chất chứa quá nhiều cảm xúc, lúc này bỗng chốc dồn nén, Chúc Kim Hạ hất tay cậu ra.

“Có thể để tôi yên một chút được không?”

Người con gái lúc nào cũng tươi cười lại hiếm khi nổi giận, Đốn Châu đứng đực mặt ra đó.

Lết về đến ký túc xá, Chúc Kim Hạ ngồi trên giường ngẩn người.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô nhất thời không thể tiêu hóa nổi, lúc thì nghĩ đến Hạp Tây Lạp Mỗ, lúc thì nghĩ đến Vệ Thành, lúc thì nhớ đến chú Vượng, lúc thì nhớ đến Đốn Châu bị cô hất tay.

Lòng bàn tay lúc này vẫn còn nóng ran, đủ để biết lúc đó cô ra tay mạnh đến mức nào.

Chúc Kim Hạ kéo gối ôm, vùi mặt vào đó, không biết đã bao lâu thì cô mơ màng nghe thấy tiếng gõ cửa, lúc này mới giật mình nhận ra mình đã ngủ quên.

“Ai đấy?”

Tiếng gõ cửa ngừng lại một chút: “Là tôi.”

Ngoài cửa là Đốn Châu, từ giọng điệu đến thần sắc đều mang vẻ ngượng ngùng, trên tay cậu còn cầm theo chai thuốc xịt.

“Lúc đi ngủ mới nhớ ra phòng y tế có cái này.” Cậu cúi đầu nhìn chân cô: “Có nghiêm trọng không?”

“… Không nghiêm trọng.” Chúc Kim Hạ nhận lấy thuốc, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Cô hỏi Đốn Châu: “Còn cậu, tay thế nào rồi?”

“Tay? Tay tôi làm sao?” Đốn Châu khó hiểu nhìn tay mình, một lúc sau mới sực tỉnh: “À, ý cô là lúc nãy hả?” Cậu cười ngốc nghếch: “Yên tâm, không đau đâu. Tôi da dày thịt béo, nếu mà tôi còn thấy đau thì chắc chắn là cô bị gãy xương rồi.”

Hai người nhìn nhau cười, Chúc Kim Hạ xin lỗi, Đốn Châu rộng lượng không chấp nhặt, một cơn sóng gió nhỏ tan biến trong vô hình.

“Đúng rồi, còn cái này nữa.” Cuối cùng, Đốn Châu đưa nốt túi nilon trên tay cho cô: “Anh trai tôi cùng lão Lý vào thành phố, tiện thể mua cho cô.”

Chúc Kim Hạ bưng ly trà sữa, ngồi trên giường ngẩn người.

Ly trà sữa size siêu lớn, trên miếng nhãn nhỏ xíu chi chít chữ:

Đường đầy đủ, thêm thạch dừa, thêm trân châu, thêm khoai môn, thêm pudding, thêm đậu đỏ, thêm thạch phô mai…

Miếng nhãn nhỏ bé gần như không chứa hết được danh sách topping.

Một ly trà sữa, một nửa là topping.

Chúc Kim Hạ chụp ảnh gửi cho Thời Tự: [Đây là trà sữa hay cháo thế???]

Thời Tự nhanh chóng nhắn lại: [Tôi đâu có uống mấy thứ này, là nhân viên cửa hàng gợi ý đấy.]

Chúc Kim Hạ: [Gợi ý kiểu gì?]

Thời Tự: [Cô ấy hỏi tôi thêm gì, tôi hỏi cô ấy cái gì ngon, cô ấy bảo là combo “Cả nhà sum vầy”, ai uống cũng thích.]

Chúc Kim Hạ: [Bị lừa rồi kìa.]

Thời Tự: [Không ngon à?]

Chúc Kim Hạ: [Dở tệ.]

Cô ngồi khoanh chân trên giường, cắn ống hút, trong miệng đầy vị ngọt lợ cố gắng phân biệt đâu là khoai môn đâu là đậu đỏ, tay thì lạch cạch gõ chữ:

[Lần sau đừng bỏ khoai môn với thạch dừa, chỉ thêm đậu đỏ thôi.]

Rồi cô bổ sung thêm một câu: [Đường chỉ cần một phần ba là đủ.]

Thời Tự nhìn thấy tin nhắn, bật cười một cách khó hiểu.

… Vừa nói dở tệ, vậy mà đã tính toán xem lần sau thêm gì rồi.

Chẳng mấy chốc, Chúc Kim Hạ lại hỏi: [Anh mua trà sữa ở đâu thế? Khoai môn nở hết cả rồi.]

Anh khựng lại một chút trước màn hình máy tính, gãi cằm, sau đó mới cầm điện thoại lên: [Lão Lý vào thành phố có việc, tôi mượn xe chú ấy đi lấy ít đồ, lúc về ghé qua quán trà sữa mua đại.]

Chúc Kim Hạ thầm nghĩ, bảo sao sau bữa tối không thấy anh đâu.

Cô ngồi trong phòng mở sách Ngữ văn ra soạn bài, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm trà sữa, chẳng mấy chốc đã uống hết sạch.

Lúc ra sân trường rửa mặt, trường học đã chìm trong yên tĩnh. Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy lão Lý ở tiệm sửa xe từ ký túc xá giáo viên đi ra, bước chân thoăn thoắt, mặt mày hồng hào.

“Cô Chúc, rửa mặt à?” Lão Lý chào hỏi cô.

Cô nhổ bọt kem đánh răng trong miệng: “Chú lại uống rượu rồi ạ?”

“Rượu mơ của Hiệu trưởng ngâm xong rồi, tôi nếm thử hộ cậu ấy.” Lão Lý tặc lưỡi, “Lúc cậu ấy đi còn đầy một hũ, lúc về đã vào bụng tôi mất một nửa rồi, haha.”

Chúc Kim Hạ ngẩn người: “Không phải hai người cùng vào thành phố sao?”

Lão Lý cũng ngẩn người: “Không có, tối nay tôi có đi đâu đâu, cứ ở trên lầu uống rượu thôi.”

“Vậy Thời Tự đâu?”

“Cậu ta á? Cậu ta mượn xe tôi vào thành phố, bảo là đi mua gì đó, sợ đi xe máy làm đổ.”

Lão Lý uống kha khá, không nhớ rõ lắm, trên đường về tiệm sửa xe còn vừa đi vừa nghĩ: “Mua cái gì nhỉ? Haiz, cái đầu của tôi…”

Bình Luận (0)
Comment