Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang

Chương 35

Nhổ bọt kem đánh răng ra, Chúc Kim Hạ quay đầu chạy vội về phía ký túc xá giáo viên, cô rảo bước lên tầng ba, gõ cửa rầm rầm như muốn phá nhà.

Gõ cửa kiểu này vào nửa đêm, rất nhanh sau đó, từ trong phòng đã vang lên tiếng Thời Tự bực bội.

“Ai đấy?”

“Là tôi.” Giọng cô căng thẳng, mang theo chút gì đó hối lỗi: “Chúc Kim Hạ.”

Vừa nghe thấy là cô, bên trong im lặng một lúc.

“Tôi nằm nghỉ rồi, có chuyện gì mai nói.”

Trong mắt Chúc Kim Hạ, hành động này của anh rõ ràng là đang chột dạ.

Cốc cốc cốc.

Lại một tràng gõ cửa dồn dập, như thể cô muốn tháo cả cánh cửa sắt ra.

“Mở cửa, Thời Tự.”

Cũng tại anh, cứ nghĩ cô là giáo viên tình nguyện, lại là tiểu thư thành phố, nên lúc nào cũng chiều chuộng cô quá mức, cả trường chỉ có mỗi mình cô dám được voi đòi tiên như thế.

Thời Tự mặt mũi tối sầm, vội vàng khoác đại chiếc áo ba lỗ, mặc quần đùi ra mở cửa.

“Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không—”

Chúc Kim Hạ đứng trước cửa, không để anh nói hết câu đã gặng hỏi: “Không phải nói lão Lý vào thành phố có việc, tiện thể cho anh đi cùng sao?”

Anh gắt, cô còn gắt hơn.

Chúc Kim Hạ vừa rồi một hơi chạy lên tầng ba, lúc này hơi thở còn gấp gáp, hai má ửng hồng.

“…” Thời Tự nhìn cô một lúc: “Sao vậy?”

Chúc Kim Hạ nhìn thẳng vào anh, hỏi từng chữ một: “Lão Lý có đi cùng anh không?”

“…”

Thời Tự không trả lời.

Cũng chẳng cần anh phải trả lời, bởi vì cô đã có đáp án trong lòng rồi. Chúc Kim Hạ gạt anh sang một bên, sải bước đi vào bếp. Trên tủ có một cái hũ ngâm rượu, lúc ăn cơm tối còn đầy, vậy mà giờ đã vơi đi một nửa.

Cô quay đầu lại: “Rượu đâu?”

Thời Tự đứng ở cửa, vẫn im lặng.

Mãi cho đến khi cô từ trong bếp đi ra, lại đứng trước mặt anh, cao giọng hỏi lại lần nữa: “Hỏi anh đấy, rượu đâu?”

Lúc này anh mới đáp: “Chẳng phải cô đã biết rồi sao? Lão Lý uống rồi.”

Một người vừa đi, một người đã tới, nghĩ cũng biết là cô đã biết chuyện rồi.

Chúc Kim Hạ siết chặt tay, hỏi tiếp: “Mua trà sữa ở đâu?”

“Huyện.”

“Tối muộn rồi anh đến huyện làm gì?”

Đây là gì đây? Tra khảo ép cung sao?

Thời Tự day day mi tâm: “Chẳng phải đã nói rồi sao, đi lấy ít đồ—”

“Thời Tự.” Chúc Kim Hạ nhìn anh: “Nói thật đi.”

Căn phòng im lặng một lúc, anh buông tay xuống.

“Đi mua trà sữa.”

“…”

Cô biết mà.

Cô biết mà!

Chúc Kim Hạ như quả bóng bị bơm căng, thái dương giật giật đau nhức. Tính ra, sáu giờ ăn cơm tối, mười một giờ đã có trà sữa, đi đi về về chỉ mất năm tiếng đồng hồ…

“Anh lái xe quá tốc độ hả?”

“Tối muộn rồi không có bán, nên tôi chạy nhanh một chút.”

“Anh không muốn sống nữa à!”

Chúc Kim Hạ suýt chút nữa thì nhảy dựng lên. Một bên là núi, một bên là sông Kim Sa, lỡ mà lật xe thì chỉ có nước chết, vậy mà anh còn dám lái xe quá tốc độ.

Thời Tự nói: “Con đường này tôi chạy bao nhiêu năm rồi, nhắm mắt cũng lái được.”

“Anh còn dám nhắm mắt lái xe hả???”

“…”

Thời Tự: “Chúc Kim Hạ, cô bình tĩnh một chút đi.”

Lúc này cô giống như pháo diêm chạm lửa, chẳng còn lý lẽ hay logic gì nữa. Bản thân Chúc Kim Hạ cũng nhận ra điều đó, cô nhất thời im lặng, trong đầu rối bời.

Bóng đèn trên trần nhà đã cũ, không biết bám bao nhiêu bụi, chẳng sáng sủa gì cả.

Trong lúc này, Chúc Kim Hạ vẫn còn rảnh rỗi để suy nghĩ, hay là không phải do bụi bẩn nhiều, mà là do bóng đèn công suất thấp, anh ta keo kiệt như thế, dùng bóng đèn công suất thấp nhất cũng là điều dễ hiểu.

Thế nhưng, người keo kiệt như vậy, lại lái xe đi đi về về mất năm tiếng đồng hồ, chỉ để mua cho cô một ly trà sữa.

Vậy mà còn dở tệ muốn chết!

Chúc Kim Hạ gần như không thể nhớ nổi ly trà sữa đó có vị gì, chỉ nhớ là khoai môn bị nở bung, dính đầy răng, đậu đỏ không được tươi, nhai mãi không nát.

Cô đứng ngây ra đó, bỗng nhiên nhận ra, rốt cuộc mình đang tức giận vì điều gì? Cô căn bản không có lý do gì để nổi giận cả.

Một luồng khí phách vô cớ nào đó đã tiếp thêm cho cô dũng khí để đập cửa rầm rầm, xông lên chất vấn, truy hỏi đến cùng, thế rồi sao?

Thế rồi phát hiện ra, khí phách đó đã tan biến vào hư vô, chỉ còn lại một cái xác rỗng.

Ngước mắt lên nhìn Thời Tự. Chiếc áo ba lỗ nhăn nhúm, tuy đã được giặt đến bạc màu, nhưng trên vai dường như có một lỗ rách.

Râu trên cằm đã lún phún mọc dài ra. Sáng nay vừa từ trên núi xuống, trường học đã có cả đống việc chờ anh giải quyết, nên anh cũng chưa kịp cạo râu, lúc này dưới ánh đèn mờ ảo, nó hiện lên xanh xao, khiến người ta nhớ đến những dãy núi xa xa ẩn hiện trong màn sương lúc xuống núi.

Chúc Kim Hạ im lặng quá lâu, cuối cùng anh là người lên tiếng trước.

“Dở đến mức đấy à? Có cần phải nổi giận đùng đùng như thế không?” Giọng điệu anh có chút bất lực.

“Dở.” Chúc Kim Hạ nhìn chằm chằm vào lỗ rách trên vai áo anh: “Dở muốn chết.”

Thời Tự khựng lại, giọng điệu có chút bất lực: “Vậy lần sau tôi không mua nữa.”

“Lần này cũng không nên mua.” Cô siết chặt tay, càng nhìn lỗ rách trên áo anh càng thấy bực bội: “Xăng không tốn tiền sao? Anh rảnh rỗi lắm à? Không phải keo kiệt lắm sao, làm cái việc lỗ vốn này để làm gì?”

Dùng số tiền đó mua một cái áo mới không tốt hơn sao, cũng nhìn xem trên người anh đang mặc cái gì kìa, rách nát hết cả rồi.

Giọng điệu của Chúc Kim Hạ rất khó nghe, nhưng Thời Tự lại càng thêm bình tĩnh, anh nhìn cô hồi lâu.

“Tôi lên mạng tìm hiểu, tâm trạng không tốt thì phải làm sao.”

Cô khựng lại, ánh mắt từ lỗ rách trên áo anh chuyển lên mặt anh.

“… Bình luận bên dưới đa phần là uống một ly trà sữa, ăn chút đồ ngọt sẽ ổn.”

Chết tiệt!

Chúc Kim Hạ buột miệng chửi thề: “Anh là đồ ngốc à? Lời cư dân mạng nói anh cũng tin sao?”

“Thử xem sao, dù sao cũng không thiệt.”

“Không thiệt? Tiền xăng không phải tiền hả!”

Thời Tự thản nhiên cười: “Mất thì mất thôi, có phải tiền của cô đâu.”

“…” Chúc Kim Hạ cứng họng, sau đó lại hỏi: “Vậy nếu trà sữa không có tác dụng thì sao?”

Thời Tự hất cằm về phía bàn trà, Chúc Kim Hạ quay đầu lại, nhìn thấy trên bàn có một túi nilon, bên trong đầy ắp, trên túi in logo của siêu thị, giống hệt cái túi anh từng đưa cho cô ở khách sạn.

Cô bước tới lục lọi một hồi, Snickers, Dove, thạch… toàn là đồ ngọt.

Cô biết anh không ăn những thứ này, cũng biết anh keo kiệt đến mức nào, với mức độ tiêu xài của Thời Tự, thì chúng chính là hàng xa xỉ.

Trong lòng cô càng thêm bối rối. Chúc Kim Hạ bỗng quay phắt lại.

“Tại sao?”

“Tại sao cái gì?”

“Tại sao lại mua những thứ này?”

“Chẳng phải tâm trạng cô không tốt sao?” Anh có vẻ như rất đương nhiên.

Tâm trạng không tốt thì phải mua trà sữa, mua đồ ngọt sao?

Ai tâm trạng không tốt anh cũng lái xe năm tiếng đồng hồ đi mua à?

Keo kiệt đến mức áo rách cũng không chịu thay, vậy mà lúc này lại không tiếc tiền xăng sao?

Vô số câu hỏi nghẹn ở cổ họng, chen chúc nhau, muốn nói ra, nhưng cuối cùng chỉ thốt lên được một câu: “Anh biết tôi đang hỏi gì mà.”

Lồng ngực Chúc Kim Hạ phập phồng, cô nhìn anh chằm chằm: “Thời Tự, tại sao anh lại đối với tôi tốt như vậy?”

Căn phòng chìm vào im lặng.

Thời Tự nhìn ánh mắt thẳng thắn của cô, có chút bất đắc dĩ.

Anh đối xử tốt với cô à?

Có lẽ vậy.

Có lẽ con người sinh ra đã không thể miễn dịch với một số thứ. Thời Tự tự nhận mình không phải người tốt bụng gì, nhận lời quản lý trường học cũng chỉ là vì chú Vượng, còn đám trẻ con trong trường, tuy anh có để tâm, nhưng phần lớn là xuất phát từ trách nhiệm lý trí, chứ không phải tình cảm.

Thế nhưng đối với Chúc Kim Hạ, anh lại sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ.

Điều kỳ lạ hơn là, rõ ràng cô chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt anh.

Lúc ngã xuống sông, anh vớt cô lên, cô lại vùng vẫy như con cá mắc cạn, nhất quyết bắt anh nhảy xuống nhặt vali.

Rõ ràng người ướt sũng, bị gió thổi run cầm cập, anh tốt bụng đưa áo cho cô, vậy mà cô lại không chịu nhận.

Điều kiện trường học tồi tàn, cô lập tức muốn bỏ cuộc, dù anh có níu kéo thế nào cũng không lay chuyển được.

Lúc mới tiếp xúc, anh cứ nghĩ cô chỉ là bình hoa di động nông cạn, kiêu ngạo.

Cho đến khi cô cắn miếng bánh tsampa đó; cho đến khi cô nhìn thấu kế hoạch nhỏ của anh nhưng vẫn quyết định ở lại; cho đến khi cô thức khuya soạn bài, dốc hết tâm sức cho công việc giảng dạy.

Vùng núi cao, điều kiện sống khắc nghiệt, giáo viên từ thành phố đến đều không thích nghi được. Chúc Kim Hạ cũng không ngoại lệ, nhưng cô chưa bao giờ than vãn một lời nào.

Thời Tự từng chứng kiến cảnh cô bị chuột và dơi dọa đến hoa dung thất sắc giữa đêm khuya, cũng từng thấy cô vất vả chiến đấu với nhà vệ sinh khô, thấy cô ngày nào cũng gánh nước lau người gội đầu, cũng thấy cô vì khí hậu khô hanh mà môi nứt nẻ chảy máu.

Nhưng mỗi lần anh hỏi han, cô đều tỏ ra không có chuyện gì, ánh mắt sáng ngời kiên định.

Sau đó thì sao?

Sau đó là ở trấn Ngưu Gia, cô bị gã say rượu đuổi theo một đường, hoảng sợ đến mức hồn vía lên mây nhưng vẫn cúi đầu im lặng, không hé răng nửa lời.

Mãi cho đến khi anh nâng cằm cô lên, mới nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ. Thế nhưng, cho dù là như vậy, đôi mắt ấy vẫn cứng đầu đến lạ thường.

Phải hình dung sự trái ngược này như thế nào, Thời Tự không biết. Tại sao trên người một con người lại tồn tại sự mâu thuẫn như vậy, anh cũng không rõ.

Anh chỉ biết rằng, khi Chúc Kim Hạ nghiến răng nghiến lợi không chịu để lộ chút yếu đuối nào, người bối rối chính là anh.

Đối với sự kiên cường giấu đầu hở đuôi ấy của cô, anh lại có một loại bản năng muốn che chở.

Thời Tự không chịu nổi việc người khác khóc, nhưng lại càng không chịu nổi việc Chúc Kim Hạ không khóc.

Cả ngày hôm nay cô đều không được vui, anh cũng vậy. Bởi vậy mới nhất thời hồ đồ mượn xe lão Lý, lái xe đi đi về về mất năm tiếng đồng hồ, chỉ vì một ly trà sữa bị cô nhận xét là “dở muốn chết”.

Trên đường về, anh cũng cảm thấy khó tin, tự hỏi bản thân rốt cuộc bị làm sao, không tính toán tiền xăng à, không nghĩ đến việc lãng phí thời gian à.

Thế nhưng, trên ghế phụ vẫn là ly trà sữa nằm im lặng.

Uống vào sẽ thấy vui vẻ, cư dân mạng đều nói như vậy.

Thời Tự không có ý nghĩ gì khác, chỉ là vô thức hy vọng cô được vui vẻ.

Đùa giỡn cũng được, chanh chua cũng được, mỉa mai cũng được, cái gì cũng được.

Đừng khiến anh đứng ngồi không yên nữa.

Đáng tiếc là nửa đêm nửa hôm, Chúc Kim Hạ lại chạy đến ký túc xá của anh, còn dùng ánh mắt đó nhìn anh. Tuy là đang chất vấn, nhưng trong mắt cô vẫn ánh lên vẻ dễ vỡ.

Thời Tự không hiểu nổi, trà sữa cũng đã uống rồi, sao cô ấy vẫn không vui? Internet đúng là nơi pháp luật không thể nào chạm tới, đâu đâu cũng có lừa đảo, toàn đưa ra những lời khuyên vớ vẩn.

“Hỏi anh đấy, Thời Tự.”

Thời Tự bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn.

Cô hỏi anh cái gì nhỉ?

… Tại sao lại đối xử tốt với cô như vậy.

Anh im lặng hồi lâu. “Sao lại hỏi nhiều tại sao thế? Cô đến đây dạy học tình nguyện, tôi chăm lo cho cuộc sống thường ngày của cô, chẳng lẽ không đúng sao?”

“Tốt cũng phải có chừng mực, anh không thấy mình đã làm quá rồi sao?”

“Tôi không thấy thế.”

“Ăn cơm là sinh hoạt thường ngày, lấy nước là sinh hoạt thường ngày, nhưng lái xe năm tiếng đồng hồ đi mua trà sữa thì là sinh hoạt thường ngày cái nỗi gì nữa?”

Thời Tự thản nhiên, thầm nghĩ logic của cô cũng thật chặt chẽ.

“Nói chuyện đi.” Chúc Kim Hạ cao giọng.

Anh còn chưa kịp lên tiếng, cánh cửa ký túc xá bên cạnh bỗng hé mở, Vu Tiểu San bị đánh thức bởi tiếng ồn xuất hiện sau cánh cửa.

“Hai người làm gì thế, nửa đêm nửa hôm rồi còn cãi nhau?” Ánh mắt cô ấy như súng máy, quét qua quét lại trên mặt hai người. Cô ấy dùng khẩu hình miệng hỏi Chúc Kim Hạ: “Cần tôi giúp không?”

Chúc Kim Hạ lắc đầu với cô ấy.

Thời Tự nói: “Bàn chút việc.” Nói rồi anh khép hờ cửa lại, quay sang nói với Chúc Kim Hạ: “Cửa không cách âm, cô nói nhỏ thôi.”

“Sao thế, chột dạ à?” Cô cười lạnh.

“…”

“Chột dạ thì đóng cửa lại đi.”

Thời Tự không động đậy, một lúc sau mới nói: “Mở cửa đấy.”

“Bây giờ mới biết tránh hiềm nghi à.” Chúc Kim Hạ cười lạnh: “Lúc lặn lội đường xa mua trà sữa, sao anh không nghĩ đến việc tránh hiềm nghi?”

Vậy bây giờ là sao?

Xét xử lưu động à?

Thời Tự bực bội trong lòng, ngàn lần không nên, vạn lần không nên mua ly trà sữa đó.

Cô vẫn đang giục giã: “Anh nói đi.”

Thời Tự day day thái dương, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ: “Tôi mua trà sữa là có ý tốt, tôi không ngờ cô lại nổi giận.”

Chính bởi vì là ý tốt, tốt quá, tốt đến mức cô không thể nào gánh vác nổi.

Chúc Kim Hạ nhớ đến lời trách móc của Vệ Thành, nói cô là kẻ vô ơn bội nghĩa, đối xử tốt với cô bao nhiêu cũng bằng thừa, nói cô là con chó hoang không thuần hóa được.

Cô cũng chẳng còn thời gian tâm trí để so đo xem anh ta nói là chó hay là sói nữa, rốt cuộc có thể để cô yên ổn ở một loài duy nhất được hay không.

Cô ngẩn người một lúc, ánh mắt từ túi đồ ăn vặt chuyển sang cách bài trí trong phòng.

Bát đĩa ăn tối xong vẫn còn trong thau nhựa, mẻ mất một miếng cũng không nỡ thay, nhưng anh chưa bao giờ lấy cái mẻ cho cô dùng.

Trong rổ có hoa quả, tuần đầu tiên là táo, lê và chuối, sau khi phát hiện ra cô không thích ăn lê, tuần thứ hai chỉ còn lại táo và chuối.

Cả ngày hôm nay chất chứa quá nhiều cảm xúc, Chúc Kim Hạ quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Đừng đối xử tốt với tôi như vậy nữa, tôi không trả nổi đâu.”

Thời Tự bật cười: “Tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc bắt cô phải trả.”

“Ai cũng nói vậy cả.” Chúc Kim Hạ nghiến răng: “Ban đầu ai cũng nói chỉ muốn đối xử tốt với tôi, không cần tôi báo đáp, nhưng đến cuối cùng đều trách móc tôi.”

“Trách móc cô cái gì?”

“Vô ơn bội nghĩa. Ăn cháo đá bát. Nuôi ong tay áo.” Cô cố gắng kìm nén, đè nén tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng.

“Ai nói vậy?”

“…” Hơi thở cô ngày càng nặng nề.

Thời Tự nhìn cô một lúc, bỗng nhíu mày: “Chẳng phải cô rất đanh đá sao, sao không cãi lại anh ta là anh ta đang nói bậy đi?”

Chúc Kim Hạ ngẩn người.

“Ăn cháo đá bát thì đã sao, vô ơn bội nghĩa thì đã sao?” Thời Tự nói: “Chẳng phải anh ta nói không cần cô báo đáp sao? Sao cô không phản bác lại?”

Chúc Kim Hạ mấp máy môi, còn chưa kịp lên tiếng, đã bị Thời Tự cắt ngang.

Anh hỏi: “Chúc Kim Hạ, tôi đã muốn hỏi cô từ lâu rồi, cái miệng của cô ngoài việc dạy học, đùa giỡn, thì có biết nói lời từ chối, biện bạch cho bản thân hay không?”

“Cái gì?”

Thời Tự nói: “Đến vùng núi này, cô phải hòa đồng với mọi người, lúc vui thì cười, lúc không vui cũng phải cười. Có ai dí súng vào đầu cô, bắt ép cô phải cười nói niềm nở sao?”

Anh nhìn cô với vẻ khó hiểu.

“Không thích ăn mướp đắng thì đừng ăn, không thích uống sữa dê thì đừng uống, tại sao Đốn Châu ép cô ăn là cô lại ăn, thà phải nôn ọe cũng không chịu từ chối?”

“Đa Cát đã quá đáng như vậy rồi, cô còn phải giữ hòa khí bề ngoài. Sao cô không mắng lão ta cút đi, tránh xa cô ra, khó đến thế sao? Lão ta tỏ thái độ với mọi người thì đã sao, liên quan gì đến cô? Cô cứ phải ra vẻ người tốt, chuốc say bản thân làm gì?”

“Còn hôm nay nữa. Ý kiến bất đồng với Vu Tiểu San, cô không có miệng à? Rõ ràng cô không đồng ý với cách nói của cô ấy với Hạp Tây Lạp Mỗ, sao cô không phản bác lại?”

“…”

Tim Chúc Kim Hạ như ngừng đập. Anh ấy biết hết rồi.

“Cả ngày hôm nay tâm trạng không vui, ủ rũ, vậy mà còn ép bản thân phải cười, cười còn khó coi hơn khóc. Đốn Châu rủ cô nhảy Oa Trang là cô nhảy, nhảy với bộ dạng như sắp chết đến nơi rồi, cô đang nhảy Oa Trang hay đang tế thần vậy?”

“…”

Rõ ràng là cô đến để chất vấn anh, vậy mà cuối cùng, người nói năng hùng hồn lý lẽ sắc bén lại là anh.

“Chúc Kim Hạ, tôi không hiểu nổi, cô lấy đâu ra cái tính cách thích làm hài lòng người khác vậy. Nếu không muốn cười thì có thể không cười. Nếu không muốn nói thì có thể im lặng. Việc gì cũng không muốn làm, thì từ chối thẳng thừng là được rồi. Sao cô cứ phải chiều lòng tất cả mọi người như vậy?”

“Anh nói đủ chưa?” Chúc Kim Hạ ngẩng phắt đầu lên: “Anh biết cái gì? Anh chẳng biết gì cả!”

Thời Tự chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, cô đã đóng sầm cửa bỏ đi mất.

Bình Luận (0)
Comment