Hôm qua ban ngày Lương Kiến Thành đến Quảng Châu tham dự một cuộc triển lãm, buổi tối lại đến bến cảng Trung Sơn đích thân giám sát 25 container lên tàu hàng. Số hàng xuất khẩu này trị giá sáu triệu đô la Mỹ, xuất qua Nga.
Sáu triệu đô la Mỹ này là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cứu vớt một nhà máy sản xuất nhu yếu phẩm đang trên bờ vực phá sản.
Làm xong việc về tới nhà là bốn giờ sáng, gió biển làm cổ họng anh khô khốc khó chịu.
Lúc Minh Tịch gọi điện thoại đến, Lương Kiến Thành đang ở trong phòng chờ của sân bay Quảng Đông chuẩn bị về Hải Cảng. Chuyến bay bị delay, anh chống trán nửa tựa vào ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, vô tình ngủ thiếp đi.
Anh có tật xấu gắt ngủ, vừa ngủ dậy mà bắt anh nói chuyện là anh rất lạnh lùng.
Trước đó anh ngủ khá say, chuông điện thoại reo nửa phút cũng không nghe thấy, là nhân viên phục vụ trong phòng chờ VIP gọi anh dậy —— “Anh Lương, anh có điện thoại...”
Vì gia giáo nên bất kể trong công việc hay cuộc sống, Lương Kiến Thành hầu như đều giữ chữ tín trong những chuyện lớn, càng không phí tâm tư để nói dối trong những chuyện nhỏ.
Nghe Minh Tịch ở bên kia điện thoại hỏi như vậy, anh thoáng sắp xếp lại logic, tìm ra được vấn đề nằm ở đâu.
“Đúng vậy.” Lương Kiến Thành đưa ra câu trả lời rõ ràng. Về câu nói của Minh Tịch – ‘Trước đây anh định tuyển em làm nhân viên kinh doanh xuất nhập khẩu sao?’
Lời anh dặn dò Maggie trước đó là: Dẫn cô ấy đi tham quan công ty, giới thiệu các hoạt động đơn hàng năm nay của Tinh Hải. Công ty hiện tại tuy nhỏ nhưng chỉ cần cô ấy chịu học thì anh sẽ đích thân hướng dẫn cô ấy.
Anh không biết Maggie đã nói gì với Minh Tịch, nhưng chắc chắn không phải nói theo lời anh dặn. Minh Tịch đã tìm được việc làm, cô cũng không quen Maggie, nên sẽ không đến mức nói dối về chuyện này. Vậy tại sao Giang Mỹ Thiến lại làm như thế? Trong lòng Lương Kiến Thành đã có suy đoán, nhưng anh thực sự không muốn đoán theo hướng đó, như vậy càng chứng tỏ anh có mắt nhìn người cực kém.
Nghe Lương Kiến Thành thừa nhận ‘đúng vậy’ qua điện thoại, Minh Tịch cũng hiểu ra. Cô nắm chặt điện thoại, cười khẽ, nếu đã lỡ thì cũng chẳng có gì phải hối tiếc nữa.
“Cảm ơn sếp Lương, cảm ơn anh đã coi trọng em.” Minh Tịch luôn coi mình là người thấp bé, trong lời nói của cô tràn đầy lòng biết ơn chân thành.
Lương Kiến Thành hiện tại cũng không tiện trách Maggie tự ý quyết định. Dừng lại giây lát, anh hỏi: “Em được nhận vào công ty nào?”
“Em được nhận vào trung tâm thương mại Long Mậu, làm nhân viên văn phòng tổng hợp.” Cô trả lời.
Hiện tại nghề nhân viên văn phòng là một công việc khá ổn, cũng phù hợp với những cô gái mới bước chân vào xã hội. Long Mậu là một thương hiệu lớn, việc kinh doanh bách hóa cũng tốt, quả thực là một nơi làm việc ổn định để cô kiếm tiền bất kể thị thường có như thế nào. Chẳng trách giáo sư Lương khó tính lại có thể chấp nhận công việc này.
“Được.” Lương Kiến Thành tự nhiên chuyển chủ đề, “Ở Long Mậu có một quán cà phê khá ngon, tôi thường đến đó bàn công việc, đợi khi nào em chính thức đi làm, tôi mời em uống cà phê.”
“... Ồ.” Cô suýt chút nữa thì ho sặc.
Thảo nào Maggie kia lại mời cô uống cà phê, hóa ra là do ông chủ dạy.
”Vâng, cảm ơn sếp Lương…”
“Em đâu có đến công ty tôi làm việc, không cần phải gọi tôi là sếp Lương.” Lương Kiến Thành trêu cô, giọng anh không còn khô khốc như vừa mới tỉnh dậy mà đã thoải mái hơn rất nhiều, “Tôi hơn em vài tuổi, nếu em muốn thì…”
Minh Tịch vui vẻ nói ngay: “Vậy em gọi anh là anh Lương nhé?”
Lương Kiến Thành ở đầu dây bên kia thoáng khựng lại: “....Tùy em thôi.”
“Vậy em cúp máy đây, anh Lương....”
“Em cúp đi.”
Minh Tịch vội vàng cúp máy!
Thời gian cuộc gọi hiển thị là 7 phút 2 giây.
Chưa đầy nửa phút sau, một tin nhắn báo nợ cước phí ập đến ——
Nợ mười tệ hai hào.
Minh Tịch:…
Cô thở dài, trong lòng thầm mắng mình vô dụng. Bây giờ cô còn keo kiệt xót mấy đồng lẻ này, sau này làm sao có bản lĩnh kiếm được cả ngàn vạn đây?
Còn nữa, vừa rồi cô gọi anh là anh Lương cái nỗi gì chứ? Bộ không thấy ghê tởm à? Tại sao không nhân cơ hội này gọi Lương Kiến Thành một tiếng đại ca Lương, anh trai Lương, hoặc anh Lương đẹp trai gì đó?
Mắc gì cô phải giả bộ khách sáo với anh!
Tại sao lại như vậy? Nguyên nhan đơn giản là do Lương Kiến Thành quá đẹp trai. Nếu anh có vẻ ngoài bình thường hoặc nhạt nhòa hoặc xấu xí, cô đã sớm gọi anh là anh trai hoặc anh trai ruột gì đó rồi. Đối với một người có gia cảnh tốt, năng lực mạnh, có chỗ đứng ở Hải Cảng, bất kể là nhận anh làm anh trai giả hay anh họ, thậm chí có bắt cô đổi sang họ Lương như anh, cô cũng đều chấp nhận được.
Nhưng anh đẹp trai quá!
Đàn ông đẹp trai... đôi khi thật phiền phức. Chỉ cần xử lý không khéo léo là sẽ khiến người ta cảm thấy cô có ý đồ xấu, mà cô lại đang tuổi xuân thì, là độ tuổi biết quyến rũ đàn ông.
Cô không thể đánh mất lương tâm được. Giáo sư Lương đã tìm việc cho cô, cô lại còn muốn dụ dỗ con trai ông ấy, như vậy còn ra thể thống gì nữa?
Minh Tịch thầm giễu cợt bản thân.
-
Tuy tết Dương lịch đã qua, nhưng không khí chào đón năm 2000 đầy hào hứng vẫn tràn ngập trong sự kỳ vọng của mọi người. Một tháng sau, Tết Nguyên Đán lại trở thành trọng tâm của màn ăn mừng náo nhiệt này.
Minh Tịch vào làm cuối năm, trúng ngay thời điểm bận rộn nhất của trung tâm thương mại Long Mậu.
Không có thời gian thực tập chuyển giao, cô trực tiếp bắt tay vào làm việc.
Cô học rất nhanh, lại có nhiều ý tưởng trong công việc, chỉ cần một tuần là đã thích nghi với mọi thứ.
Cô chỉ là một nhân viên văn phòng nhỏ, công việc không mấy quan trọng nhưng lại vặt vãnh đầy nhàm chán. Công việc hằng ngày là thẩm định chứng từ và xử lý việc đổi trả hàng của khách hàng VIP.
Kiểm tra hóa đơn chứng từ hàng hóa đòi hỏi sự cẩn thận, hơn nữa còn phải giữ thái độ niềm nở với khách VIP đổi trả hàng trực tiếp, song cả hai việc này đều không làm khó được cô.
Điều phiền phức hơn là hai chị lớn ở văn phòng.
Họ đều là người bản địa Hải Cảng, kết hôn từ sớm. Một người có chồng làm ở công ty nước ngoài, một người có chồng làm ở cơ quan có thu nhập cao, trong nhà đều không thiếu tiền, mục đích của việc cậy nhờ quan hệ để vào Long Mậu là tìm một công việc nhàn hạ giết thời gian.
Cuối năm ai cũng bộn bề nhiều việc, ngoài công việc chính thì việc nhà của các chị lớn cũng khá nhiều. Từ khi Minh Tịch vào làm, cô trở thành ‘ứng cử viên sáng giá’ để họ rũ bỏ gánh nặng công việc, quay về chăm lo gia đình. Công việc của họ không khó, chỉ là hơi phiền phức.
Hàng ngày ngoài việc hoàn thành công việc của mình, Minh Tịch còn phải mang công việc của các chị lớn về ký túc xá để làm thêm.
“Cứ làm bình thường thôi, miễn đừng để xảy ra sai sót là được.”
Thái độ của các chị lớn rất thoải mái, tinh thần làm việc thì không có gì để chê, nhưng sự thật là... vô trách nhiệm. Văn phòng có hai cái máy tính, bình thường toàn bị họ dùng để chơi solitaire (trò xếp bài nhện). Hai người họ chơi thân với nhau nên thường khoe khoang, so sánh mức lương và phúc lợi của chồng, nhưng tất cả đều không bằng việc.... Họ mua giày dép và áo khoác hàng thật giá thật ở khu hàng nhập khẩu của trung tâm thương mại Long Mậu.
Trong mắt họ, một người phụ nữ có thể mua được áo khoác và giày dép ở khu hàng hiệu nhập khẩu của Long Mậu mới thực sự là người sành điệu và có điều kiện.
Minh Tịch đến Long Mậu được một tuần nhưng chưa từng dạo qua khu hàng nhập khẩu xa xỉ nhất của Long Mậu, vừa hay có một nhân viên bán hàng cần cô mang chứng từ qua đó, cô bèn tranh thủ cơ hội liếc qua vài lần.
Không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã giật hết cả mình. Một đôi giày còn đắt hơn cả tháng lương của cô!
Đến khu giày dép nam, cô còn nhìn thấy đôi bốt mà Lương Kiến Thành đi trong lần đầu tiên hai người gặp nhau. Khi nhìn thấy giá trên đó, cô lập tức cảm thấy đôi bốt này không còn đẹp nữa, trong lòng tự nhiên bộc lộ suy nghĩ giản dị và chân thật của một người dân ở tầng lớp thấp bé đối với vật chất.
Bỏ nhiều tiền như vậy để mua một đôi giày, để làm gì chứ?
Minh Tịch không hiểu. Nhưng khi nhìn thấy những người phụ nữ thành thị mặc quần áo hợp thời trang cho dù ngoài trời đang xuống dưới không độ, thong thả dạo bước trong khu vực nhập khẩu với phong thái tao nhã, ánh mắt khi thì dịu dàng khi thì xét nét, nhưng tuyệt nhiên không hề có sự gò bó hay e dè.... thế là sự khó hiểu trong lòng cô cũng dần tan biến.
Trên đời này có những người thiếu tiền như cô, nhưng cũng có những người không thiếu tiền.
Và dù chỉ là thiểu số thì vẫn có những người không thiếu tiền và thích tiêu tiền.
Trong số những người thiểu số đó còn có những người không thiếu tiền, thích tiêu tiền và còn tiêu tiền một cách hoang phí!
Cùng ở trong trung tâm thương mại, nhưng nhân viên bán hàng ở khu vực nhập khẩu lại xinh đẹp hơn nhân viên bán hàng ở các khu vực khác, gương mặt luôn trang điểm kỹ càng, nói chuyện thì nhỏ nhẹ, như thể đã được đào tạo qua.
“Đừng coi thường mấy cô nhân viên bán hàng đó nhé, lương của họ cao lắm, một tháng riêng tiền hoa hồng thôi cũng bằng lương của chúng ta rồi.”
Một chị lớn trong văn phòng nói như vậy, rồi lắc đầu bảo: “Kiếm được nhiều tiền thì sao chứ? Ngày nào cũng phải ngoác miệng ra cười, khom lưng cúi đầu vất vả lắm.”
Minh Tịch không sợ vất vả, nghe xong rất động lòng.
Chị lớn nhận ra được, nhìn cô nói: “Em không làm được đâu, phải biết nói tiếng Anh, mấy đồ nhập khẩu này phần lớn đều là người nước ngoài đến mua. Nếu đổi từ đô la Mỹ sang Nhân dân tệ thì đâu có đắt.”
Minh Tịch nghe xong càng động lòng hơn.
Vậy chẳng phải rất phù hợp với cô sao! Cô giỏi tiếng Anh, cô cũng biết khom lưng cúi đầu…
Quan trọng nhất là!
Cô cười rất tươi!
Chị lớn đánh giá cô, thấy cô xinh xắn lanh lợi lại nhiệt tình giúp đỡ mọi người, nên cũng tốt bụng dặn dò cô gái tỉnh lẻ này vài câu với giọng điệu kiểu cách:
“Bây giờ em còn trẻ, muốn kiếm nhiều tiền hơn cũng không sai, nhưng tiền bạc kiếm bao giờ cho đủ! Làm thân con gái quan trọng nhất là tìm được người đàn ông tốt đáng tin cậy để kết hôn. Lương của nhân viên Long Mậu cũng ở mức tạm chấp nhận, tính ra cũng không khác mấy so với những người làm việc trong các cơ quan chính thức.”
“Em chỉ cần làm tốt công việc của mình, rồi sẽ có người để vào mắt thôi, như vậy chẳng phải tốt hơn mấy nhân viên bán hàng kia sao? Chị cũng không có ý kiến gì về họ đâu, nhưng phụ nữ chúng ta phải trong sạch, chỉ cần bị tạt ít nước bẩn thôi là coi như bỏ!”
Vừa nói dứt lời, một chị lớn khác tao nhã gắp một miếng bánh đậu xanh cho vào miệng, sau đó giả vờ thở dài chen vào một câu: “Chỉ có thể nói mỗi người một mục tiêu khác nhau thôi, tiền thì ai mà không thích.”
Chị lớn nhiệt tình hơn lắc đầu, tiếp tục bày tỏ suy nghĩ của mình: “Nói thì nói vậy, chứ không thể làm vậy được... Thật ra tôi cũng hiểu mấy cô nhân viên bán hàng đó nghĩ gì, chẳng phải là muốn tiếp cận người giàu rồi gả cho họ sao? Nhưng mấy người giàu tinh ranh lắm, xung quanh những người kiếm được nhiều tiền đó có bao giờ thiếu phụ nữ vây quanh chứ, họ rành quá rồi. Cuối cùng người mà họ muốn cưới về làm vợ vẫn là những người phụ nữ đảm đang ngây thơ thôi... Bé Minh à, em phải nhìn xa trông rộng một chút, biết chưa?”
Minh Tịch vốn là người biết nghe lời khuyên, cô cũng hiểu rõ đạo lý trên đời này, huống chi chị lớn đã nói thẳng thắn như vậy.
Nhưng cô chỉ nghe những lời khuyên phù hợp với mình thôi. Đạo lý trên đời có rất nhiều, mỗi người đều có lý lẽ của riêng mình. Không có đúng sai, chỉ có nguyên nhân và kết quả.
...
Cơ hội đến vào những lúc ta không ngờ đến nhất. Cuối năm khu hàng nhập khẩu thiếu gấp một nhân viên bán hàng, giám đốc Lý định tổ chức đăng ký nội bộ để chọn người.
Minh Tịch trước giờ vẫn kiên trì học tiếng Anh, khẩu ngữ của cô vốn đã tốt, lại thận trọng và gan dạ. Lúc thấy cô đến đăng ký, giám đốc Lý còn ngạc nhiên giây lát. Văn phòng Long Mậu chẳng phải tốt hơn nhân viên bán hàng sao? Cô gái này rốt cuộc là có tham vọng lớn hay là vô tâm vô phế đây?
Mặc dù.... thu nhập của nhân viên bán hàng ở khu nhập khẩu khá khả quan.
Minh Tịch thành thật nói thẳng: “Công việc bán hàng giúp người ta rèn luyện được rất nhiều thứ, người làm công việc bán hàng có thể làm tốt công việc văn phòng, nhưng nhân viên văn phòng chưa chắc đã làm được công việc bán hàng.”
Giám đốc Lý cũng là người thông minh, biết Minh Tịch là người do Song Dương giới thiệu đến. Long Mậu và Song Dương cũng được xem là đối tác lâu dài, nể mặt Song Dương, giám đốc Lý mới tìm cho Minh Tịch một công việc tốt, ai ngờ cô gái này lại đầy tham vọng, còn muốn thông qua bán hàng để rèn luyện bản thân…
Giám đốc Lý đương nhiên sẽ không từ chối Minh Tịch, huống hồn bản thân Minh Tịch đáp ứng đủ các tiêu chí, ngoại hình cũng nổi bật nhất trong số những người ứng tuyển.
Cô biết cách nói chuyện, không hề rụt rè, cũng không sợ người khác. Người như vậy quả thực là sinh ra để làm bán hàng.
Chỉ là…
Giám đốc Lý chỉ vào tóc của Minh Tịch: “Cô phải dưỡng lại mái tóc... Biết trang điểm không? Nếu không biết thì cô tìm Hà Linh Na, cô ấy là người trang điểm giỏi nhất trong bộ phận bán hàng, cô tìm cô ấy học hỏi một lớp, cứ bảo là ý của tôi.”
Minh Tịch nhớ kỹ, nghiêm túc gật đầu.
Giám đốc Lý là người tốt, cũng đi lên từ quản lý từ nơi khác đến nên tương đối biết cách dùng người. Dương Mẫn Văn giới thiệu người này cho anh ta, anh ta cứ tưởng chỉ là đồng hương của Dương Mẫn Văn. Bây giờ để ý lại mới thấy, Dương Mẫn Văn là người của Cố Song Dương, chẳng lẽ Minh Tịch có liên quan đến Cố Song Dương?
Con người sống trong mạng lưới quan hệ ắt phải cẩn thận, giám đốc Lý ngẫm nghĩ giây lát, bèn hỏi ra: “Minh Tịch, cô có quen biết tổng giám đốc Cố của Điện Máy Song Dương à? Là quan hệ họ hàng gì sao?”
Câu hỏi này quá đột ngột…
Minh Tịch ngạc nhiên nhướn mày, giọng điệu khó hiểu pha chút đùa cợt hỏi ngược lại: “Sao anh lại hỏi vậy? Chẳng lẽ trông tôi và tổng giám đốc Cố giống nhau sao?”
Giống thì không giống. Nếu không có quan hệ gì thì thôi vậy....
Trong lòng giám đốc Lý rất hài lòng về Minh Tịch, cô biết quan sát, biết làm việc, biết ăn nói, người như vậy có thể bồi dưỡng được.
“Được, quyết định chọn cô đi. Tiếng Anh của cô giỏi hơn hẳn mấy người đăng ký kia, tôi chọn cô thì họ không có gì để nói cả.”
Minh Tịch mặt mày hớn hở: “Cảm ơn giám đốc Lý.”
Giám đốc Lý khá hài hước, gật đầu nói: “Nếu họ đến kiếm chuyện với cô thì cô cứ dùng tiếng Anh cãi lại họ. Như vậy họ cãi không lại cô đâu.”
Phòng kinh doanh của Long Mậu có nhiều nhân viên nữ, thường xuyên vì chút hoa hồng và lợi ích mà gây gổ nhau, giám đốc Lý đã quen với việc phụ nữ thích kiếm chuyện.
Minh Tịch vẫn giữ nụ cười trên môi, trong lòng không tránh khỏi có chút tự đắc. Cô không đắc ý vì mình giỏi giang nên được chọn, mà là vì ra ngoài kiếm sống được đào tạo thêm kỹ năng thật sự rất hữu dụng... Cô vẫn phải đọc sách nhiều hơn, học hỏi nhiều hơn nữa mới được.
-
Minh Tịch không làm nhân viên văn phòng nữa mà chuyển sang làm nhân viên bán hàng ở quầy nhập khẩu, hai chị lớn trong văn phòng đều thở dài ái ngại cho cô.
Họ thở dài vì văn phòng thiếu đi một người chăm chỉ làm việc, cũng thở dài vì Minh Tịch quá nôn nóng, trong lòng chỉ nghĩ đến việc kiếm thêm tiền.
Mấy cô gái tỉnh lẻ này đúng là khác biệt, chuyện gì cũng dám làm, không sợ người khác chỉ trỏ hay đánh giá. Thanh danh đối với họ giống như giấy vệ sinh không đáng giá, dường như chỉ có tiền nắm trong tay mới là thật.
Minh Tịch thấy rõ phản ứng và thái độ của mấy chị lớn. Trong lòng cô cũng hiểu rõ tại sao họ lại đối lập với mình.
Họ có thật sự suy nghĩ cho cô không, hay là thật lòng tiếc nuối vì cô đi sai đường?
Không phải, tất cả những tiếng thở dài và sự muốn nói lại thôi đó chỉ là vì cô không chọn đi con đường giống như họ.
Trên đời này, vì để chứng minh con đường của mình là đúng, đạo lý mình nói ra là hay, mọi người thường không nghĩ cách chứng minh bản thân, mà lại đi chặn đường và bóp méo đạo lý của người khác, thậm chí dùng đạo đức để chỉ trích và đả kích đối phương.
Hiểu được đạo lý này, Minh Tịch cũng không khó chịu nữa.
Trước khi đi, cô đến một tiệm bánh gần đó mua bánh hạt đào và bánh mật tam đao, gói cẩn thận rồi biếu riêng cho hai chị lớn người bản địa trong văn phòng.
Họ cười cho qua, nhận lấy rồi để sang một bên trên bàn làm việc. Món quà nhỏ không cần phải cảm ơn đặc biệt, như vậy có vẻ mất giá.
“Sau này không muốn làm nhân viên bán hàng nữa thì chị sẽ giúp em nói với giám đốc Lý một tiếng, rồi điều em trở lại là được.” Chị lớn nhiệt tình hơn nói vậy, nghe giọng điệu thì có vẻ giám đốc Lý khá nghe lời chị ấy.
Minh Tịch cười cảm kích.
Chị lớn còn lại thì càng thờ ơ, thái độ không liên quan đến mình, tựa như Minh Tịch muốn vào hang cọp thì chị ta cũng không cản nổi.
Nhưng, dù họ có muốn ngăn cản thì cũng không ngăn cản được cô.
Không phải chỉ riêng họ, mà có thể nói là tất cả mọi người, ai cũng không thể ngăn cản cô —— đi kiếm càng nhiều tiền càng tốt.
Ngày 19 tháng 1 năm 2000, Minh Tịch chính thức trở thành nhân viên bán hàng của quầy hàng thời trang nam nhập khẩu Long Mậu.
Người hướng dẫn cô chính là Hà Linh Na.
Người này đã dạy Minh Tịch trang điểm và ăn mặc, đến từ Quảng Châu, có thể nói tiếng Anh kiểu Quảng Đông, doanh số bán hàng cũng rất tốt.
Cô ấy cũng là người bạn đầu tiên mà Minh Tịch kết bạn được ở đây.