Ngày Mai Tươi Sáng - Tùy Hầu Châu

Chương 16

Trung tâm thương mại Long Mậu là một trung tâm thương mại liên doanh trong và ngoài nước, vị trí tốt nhất ở lầu một lầu hai đều được phân cho khu nhập khẩu.

 

Ban đầu những mặt hàng nhập khẩu xa xỉ này chỉ dùng để thỏa mãn nhu cầu mua sắm của các doanh nhân nước ngoài, nhưng hiện tại chúng đã dần trở thành mục tiêu tiêu dùng của giới nhân viên văn phòng cao cấp và những người giàu có ở Hải Cảng này.


Lúc Minh Tịch còn làm trong văn phòng, mỗi lần nhắc tới đồ ở khu nhập khẩu là giọng điệu của mấy chị gái trong văn phòng luôn vừa hâm mộ lại dè bỉu.


Hâm mộ vì bọn họ không thể thường xuyên mua sắm ở đó, nhiều nhất là vào các dịp lễ tết mua cho mình thêm vài món. Còn lý do dè bỉu thì lại càng thái quá, bảo là những người giàu có thật sự ở Hải Cảng đều sang Hồng Kông Nhật Bản mua sắm cả rồi!


Minh Tịch muốn hỏi, bộ người giàu cũng phân biệt thật giả sao?


Đến đây, đến chỗ cô mà mua! Chỉ cần đơn giá có thể lên đến năm con số.... Không! Chỉ cần bốn con số thôi, thì đều là người giàu đối với cô.


Cô tuyệt không đánh giá là giả!


Làm nhân viên văn phòng có thể bắt tay vào việc ngay, làm lâu rồi sẽ quen tay. Nhưng nhân viên bán hàng thì khác, phải tinh mắt khôn khéo, còn phải biết tiến lùi thích hợp.


Hằng ngày Minh Tịch đều đi theo chị Linh Na để học hỏi. Ban ngày cô bắt chước tư thế đi đứng nói chuyện, buổi tối học thuộc lòng thông tin sản phẩm.


Cô có trí nhớ tốt, nhạy bén với những con số, giá cả quần áo, giày dép, túi xách, không cần tốn sức học thuộc lòng, chỉ cần nhìn vài lần là khắc sâu vào tâm trí.


Ngoài ra Minh Tịch còn tăng thêm độ khó cho mình, học thêm hình thức chất liệu hoặc thậm chí đặc điểm nơi sản xuất, không chỉ có thể giới thiệu rõ ràng bằng tiếng phổ thông mà Tiếng Anh cũng rất lưu loát.


Người hướng dẫn cảm nhận được sự nhiệt tình với công việc của học trò, nên cũng tốt bụng ‘truyền thụ’ cho cô vài bí quyết bán hàng. Minh Tịch rất biết ơn chị Linh Na, chỉ cần có thời gian là cô sẽ giúp chị Linh Na làm chút việc riêng.


Một người làm việc trong sáng đối nhân xử thế chân thành, bất kể ở đâu cũng đều được yêu thích.


Chẳng mấy chốc Minh Tịch đã hoàn thành đơn hàng đầu tiên trong đời, bán được hai chiếc khăn lụa nhập khẩu.


Cô thành công bán được đơn hàng nhỏ như khăn lụa nên không ai thấy ghen tị, nhưng Minh Tịch cũng rất vui vẻ, còn mời ba nữ nhân viên bán hàng và một nam nhân viên bán hàng ở quầy khác ăn uống. Cô xởi lởi như thế, đợi đến khi bán được đơn hàng thứ hai thứ ba, những nhân viên bán hàng khác cho dù ghen tị thật thì cũng không tiện nói gì.


Sau khi trở thành nhân viên bán hàng, Minh Tịch cảm giác ngày nào mình cũng chìm trong công việc, cải thiện trong suy nghĩ, bản thân cũng trưởng thành nhanh chóng.


Con người trưởng thành rồi sẽ có sự thay đổi. Loại thay đổi này là sự khác biệt từ trong ra ngoài.


……


Buổi sáng ở ký túc xá.


Minh Tịch mặc bộ đồ Tết mà Long Mậu phát cho nhân viên bán hàng, áo khoác đồng phục màu đỏ, bên trong là áo len đen tuyền phối với váy ngắn đến đầu gối, chân đi giày cao gót da mềm màu đen, dáng vẻ có thể sánh ngang với nhân viên văn phòng cao cấp bên ngoài.


Ồ, không phải nhân viên văn phòng cao cấp, cô chỉ là một nhân viên bán hàng mới vào nghề thôi.


Minh Tịch dí dỏm tự trêu chọc mình, nghĩ nếu Thái Ny nhìn thấy cô bây giờ chắc hẳn sẽ kinh ngạc không thôi.


Nhìn vào gương, Minh Tịch tiếp tục trang điểm cho mình, tóc ngắn ngang tai dùng kẹp tăm ghim gọn gàng sau tai...


Cô còn mua áo ngực mà chị Linh Na giới thiệu, sau khi mặc vào, lớp m út dày dặn đã giúp nâng đỡ bộ ng ực trẻ trung, khiến dáng người vốn gầy gò của cô thoáng cái đầy đặn hơn hẳn.


Với một lớp trang điểm nhẹ nhàng, cô trong gương ngoại trừ sắc mặt tươi tắn ra còn có chút xinh đẹp sắc sảo.


Thật là kỳ diệu, khi một người cô gái có d*c vọng thì vẻ ngoài cũng sẽ quyến rũ hơn. Minh Tịch nhìn vào gương nhếch khẽ khóe miệng, thở ra một hơi, lại đưa tay lau sương trắng trên mặt gương đi.


Đầu óc đột nhiên hiện lên một người.


Khuôn mặt sạch sẽ đoan chính nhưng cũng không mất đi vẻ gợi cảm, dáng người cao ráo thanh tú, đối nhân xử thế luôn điềm đạm mà hờ hững.


Lương Kiến Thành nói mời cô uống cà phê... Thì ra chỉ là nói cho qua chuyện. Đã lâu vậy rồi anh cũng chẳng đến tìm cô, xem ra chỉ là một câu khách sáo vô tâm.


Trong những điều chị Linh Na dạy, có cách phân biệt giữa những người giàu có. Chị Linh Na nói người có tiền cũng chỉ chia làm hai loại: khách sáo và hống hách.


Lương Kiến Thành đương nhiên thuộc loại khách sáo.


Minh Tịch có chút khó chịu, nếu bây giờ cô cũng là một người giàu có, hoặc là bố mẹ cô đều rất yêu cô, cô nhất định sẽ không bởi vì chút lạnh lùng và khách sáo của Lương Kiến Thành mà cảm thấy buồn bã hoặc bi ai.


Bởi vì khi đó cô chắc chắn sẽ còn lạnh lùng hơn anh! Còn khách sáo xa cách nữa!


Cô còn có thể giả tạo đến mức đáng sợ nữa là....!


-


Gần cuối năm nên các công ty bên ngoài cũng bắt đầu nghỉ, trung tâm thương mại lại là thời điểm khách khứa đông đúc.


Nhộn nhịp náo nức, tràn đầy sức sống.


Một khi cuộc sống độc lập tự cường đã bắt đầu, con người sẽ coi thường cuộc sống cứ luôn dựa dẫm vào người khác trước đây. Gần đây cuộc sống đang tràn đầy hy vọng, Minh Tịch cũng sắp quên đi cặp đôi Minh Đức Thành và Dương Vũ Mị kia.


Cô cũng không biết bây giờ họ đang ở đâu. Nghĩ lại thì tốt nhất cả đời này đừng liên lạc nữa.


Trung tâm thương mại Long Mậu nằm ở trung tâm thành phố, ký túc xá quy định rõ ràng không được nấu ăn, thế nên mỗi sáng sớm Minh Tịch đều pha một chén ngũ cốc mang đi, trên đường lại mua hai bánh bao lấp đầy bụng.


Hải Cảng là thành phố lớn, giá bánh bao cũng đắt hơn Nghi Thành, bánh bao chay ở Nghi Thành ba hào, bánh bao thịt năm hào. Tiệm ăn sáng gần Long Mậu bán bánh bao chay tám hào, bánh bao thịt tận một tệ rưỡi!


Đúng là ăn cướp mà!


Để ăn sáng rẻ hơn, ngày nào Minh Tịch cũng dậy sớm mười phút, quẹo vào con hẻm trong phố để mua bữa sáng, không ngờ lại tìm được mấy quán bánh mỡ hành ngon, bổ, rẻ.


Lần nào cô cũng mua thêm hai cái, mang cho chị Linh Na một cái.


Cuối năm trời lạnh, thành phố biển người đông khí vượng, mùa đông cũng không ấm hơn Nghi Thành bao nhiêu. Minh Tịch mặc áo bông ôm bánh mỡ hành từ trong con hẻm đi ra, thở ra hơi trắng. Sợ bánh lạnh không ngon nên cô tranh thủ vừa đi vừa ăn, cuối cùng khi gần đến cổng phía Đông của trung tâm thương mại Long Mậu, bánh mỡ hành trên tay cũng không còn lại bao nhiêu.


Một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cửa cửa bên hông của Trung tâm thương mại Long Mậu, là một chiếc xe quen thuộc, đầu xe dựng một vòng tròn đơn giản nhưng đầy tính biểu tượng, bên trong bị chia làm ba phần.


Minh Tịch vô thức dừng bước nhìn thoáng qua. Xe dừng ở quán trà Quảng Đông đối diện, là quán trà sáng Quảng Đông duy nhất dưới chân Long Mậu. Chị Linh Na là người Quảng Châu, từng giới thiệu với cô quán trà Quảng Đông này, nói là há cảo tôm và bánh bao xá xíu trong đó rất chính tông.


Hương vị giống nhau nhưng đắt hơn ở Quảng Châu rất nhiều.


Ngày hôm qua Minh Tịch chốt được hai đơn hàng lớn, lúc nghỉ trưa cũng đến Từ Ký mua một phần xá xíu, nhân viên phục vụ của Từ Ký dùng hộp nhỏ tinh xảo gói lại, sau đó cất vào trong một túi giấy kraft dày dặn. Cô xách chiếc túi nhỏ xinh đẹp đó trên tay, cảm giác Hải Cảng vào cuối năm đều trở nên lãng mạn.


Giống như có cảm ứng kỳ diệu, Lương Kiến Thành thong thải sải bước từ quán trà sáng ra, trên tay xách hai túi đồ ăn sáng. Chiếc túi Từ Ký lãng mạn với Minh Tịch lại bị Lương Kiến Thành ném thẳng vào thùng rác bên cạnh, sau đó anh tiện tay mở cửa xe rồi ném cặp công văn vào trong xe.


Anh không nhìn thấy cô, trực tiếp lên xe.


Minh Tịch cắn xong một miếng bánh mỡ hành cuối cùng, lau đi vết dầu mỡ trên môi. Cô cũng không gọi Lương Kiến Thành, xoay người bước vào trung tâm thương mại Long Mậu.


Người nghèo thường không có khái niệm về người giàu, cảm giác chênh lệch nhất chính là sự đối đãi với cùng một sự vật.


Bắt gặp Lương Kiến Thành xuống xe mua điểm tâm, lại tùy ý đối đãi với đồ ăn sáng của Từ Ký như thế, cảm xúc chân thật nhất trong lòng Minh Tịch là ghen tị. Cô thật sự ghen tị với một người giàu có có thể đối đãi tùy tiện với xá xíu....


Minh Tịch cũng cạn lời với chính mình, cô cảm thấy mình mới chính là phần xá xíu đó!


Khi sự khó tin đạt đến cực hạn, Minh Tịch lại đổ lỗi hết thảy cho công việc. Chắc là do cô đi làm đến phát điên rồi.


Sáng nay Minh Tịch không lên quầy, được sắp xếp đến nhà kho kiểm kê hàng hóa, buổi trưa trở về thì thấy chị Linh Na và một nhân viên bán hàng khác tên là Đinh Hiểu đang tán gẫu.


Đinh Hiểu là một người dễ gần, nhưng đối với ai cũng na ná như nhau.


Minh Tịch đi vào, Linh Na gọi cô qua rồi lấy hai túi quần áo nam lớn trong quầy đưa cho cô.


“Em đưa cái này sang Thương Mại Quốc Tế Tinh Hải ở tòa nhà Trung Kim đối diện, giao cho trợ lý Maggie. Đây là quần áo sếp Lương đã đặt trước, vừa mới nhận được hàng.”


Cái gì? Sao lại trùng hợp thế? Minh Tịch hiếm khi nghẹn lời, lông mi hơi cụp xuống, có chút khó xử nhìn chị Linh Na.


Chị Linh Na trêu cô: “Sao vậy? Chốt được mấy đơn hàng là không muốn chạy việc vặt nữa à?”


Minh Tịch xấu hổ mím môi, thành thật nói: “Lúc trước em từng đến Tinh Hải phỏng vấn...”


Đinh Hiểu là một người cao ráo, ánh mắt tinh ranh đánh giá cô từ trên xuống dưới, cũng trêu chọc cô: “Vậy thì càng tốt, còn quen đường nữa chứ.”


“Chị Đinh của em ơi! Em nói thật với chị nhé...” Minh Tịch nhìn Đinh Hiểu với vẻ mặt bất đắc dĩ, vô cùng chân thành nói, “Em không thích cô Maggie ở đó lắm, chủ yếu là cô ấy không thích em, lúc phỏng vấn cô ấy đã thể hiện thái độ không hài lòng với em rồi..... Cho nên để tránh cho khách hàng không thoải mái, vẫn là đừng sắp xếp em đi thì hơn.”


Đinh Hiểu đột nhiên che miệng cười, không cho là đúng: “Sao lại trùng hợp thế? Cái cô Maggie kia tuần nào cũng tới chỗ chúng ta lượn lờ mấy vòng, lượn xong lại không mua, khiến cho mấy nhân viên bán hàng như chúng ta vừa ghét vừa sợ. Em cứ mạnh dạn mang qua đó đi, ông chủ của Thương Mại Quốc Tế Tinh Hải đẹp trai lắm, cứ để anh ta thử quần áo, không vừa thì mang về.”


Thật sao? Minh Tịch nhìn về phía chị Linh Na, Linh Na gật đầu với cô, xác nhận lời Đinh Hiểu nói là thật.


Đã như vậy, Minh Tịch đảo mắt một vòng, linh hoạt thăm dò: “Vậy em cứ nghênh ngang đến đó nhé?”


“Đi đi, em hỏi nhiều như thế chẳng phải là muốn bọn chị tiết lộ chút tin tức sao?” Chị Linh Na nhìn thấu cô.


Minh Tịch:...... Không thể nào! Chút tâm tư này cũng bị phát hiện sao?


-


Sau lần phỏng vấn đó, Minh Tịch lại tới cao ốc Trung Kim.


Cảm giác rất khác nhau. Lần đầu tiên tới nơi này vì mục đích xin việc nên cô cứ thấp thỏm bất an quan sát xung quanh, còn lần này cô đã có công việc của mình, tuy rằng chỉ là người giao hàng nhưng cũng đường hoàng bước vào.


Minh Tịch mặc đồng phục của nhân viên bán hàng Long Mậu, chân đi giày cao gót da mềm, trên tay xách theo túi mua sắm giá trị xa xỉ, lịch sự nho nhã đi vào thang máy lên lầu 9.


Vì đã quen đường nên cô đi thẳng đến Thương Mại Quốc Tế Tinh Hải. Cửa công ty mở rộng, cũng không cần bấm chuông.


Lần này tới đây, số người làm việc trong Tinh Hải đã nhiều hơn lần trước. Công ty thoạt nhìn cũng rất náo nhiệt, lối đi nhỏ trước quầy lễ tân chất đống đồ tết hải sản cao ngất, chắc là chuẩn bị phát quà Tết cho nhân viên.


Bận quá nên cô cũng quên mất sắp đến tết Âm lịch rồi. Hôm qua cô nói chuyện với Thái Ny, xác định tết Âm lịch năm nay không về Nghi Thành. Nhưng mùng hai tết cô có thể nghỉ liền ba ngày, vẫn chưa nghĩ ra kế hoạch như thế nào.


Hôm nay là ba mươi Tết, hẳn cũng là ngày cuối cùng nhân viên Thương Mại Quốc Tế Tinh Hải đi làm. Maggie ngồi trước quầy lễ tân, không nhìn thấy cô đi vào, mặt không cảm xúc cúi đầu nhìn điện thoại di động, hình như là đang nhắn tin.


Minh Tịch cong khóe môi đi thẳng tới chỗ Maggie, cười nhạt gọi một tiếng: “Maggie?”


Nghe thấy có người gọi mình, khuôn mặt Maggie rõ ràng hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía người gọi cô ta —— Minh Tịch.


Sau đó sắc mặt cô ta càng ngỡ ngàng hơn.


Maggie của hôm trước còn tươi tắn rạng rỡ, hôm nay sao lại nhìn có chút thất thần thế nhỉ.


Minh Tịch càng cười tự nhiên hơn, còn có thêm vài phần thân thiết khi nhìn thấy người quen.


Một khuôn mặt sáng ngời sinh động làm sao.


Maggie thoạt đầu không nhận ra, một chốc sau mới biết là Minh Tịch. Cô ta vô thức cau mày thốt ra một câu: “Byron không có ở đây, anh ấy ra ngoài rồi.”


“Tôi không tìm Byron, tôi tìm trợ lý Maggie của Byron.” Cô rất kiên nhẫn nói.


“Có chuyện gì?” Maggie liếc mắt, không nhìn thẳng vào cô, trông có chút chột dạ.


Đều là người làm công, ông chủ không có ở đây nên muốn tác oai tác quái chứ gì! Minh Tịch biết hết, cô cũng không làm khó Maggie, xách hai túi quần áo lớn lên quầy lễ tân.


“Phiền cô chuyển cho sếp Lương, nếu không vừa người thì có thể liên lạc với tôi, tôi sẽ tới lấy lại.” Minh Tịch vừa nói vừa vừa để lại số điện thoại di động của mình lên tờ giấy ghi chú ở quầy lễ tân.


“Đây là số của tôi, bây giờ tôi đang làm nhân viên bán hàng ở Trung tâm thương mại Long Mậu, nếu có gì cần cứ tìm tôi.” Thuận tiện quảng cáo cho mình xong, Minh Tịch đưa cho Maggie tờ giấy ghi chú.


Trên giấy ngoại trừ số điện thoại di động còn có một ký hiệu khuôn mặt tươi cười đáng yêu.


Người này thật đúng là...!


Maggie thật sự không ngờ Minh Tịch lại làm nhân viên bán hàng. Nếu hiểu lầm đã được giải quyết, vì sao cô không đến Tinh Hải làm nhân viên kinh doanh xuất nhập khẩu, chẳng phải tốt hơn một nhân viên bán hàng sao? Ngày Lương Kiến Thành từ Quảng Châu về đã đến tìm cô ta, anh nghiêm túc nhấn mạnh rằng mình không thích trợ lý tự ý chủ trương....


Vậy là Maggie không còn là trợ lý của Lương Kiến Thành nữa.


Cô ta đúng là tự bê đá đập vào chân mình.


“...Sao cô không tới đây làm việc?” Maggie tiếp nhận túi xách, đặt ở trong quầy lễ tân, nhịn không được hỏi Minh Tịch.


Minh Tịch cũng không khoe khoang, giọng điệu không mặn không nhạt nói: “Bởi vì Trung tâm thương mại Long Mậu tốt hơn, ngoài việc liên doanh trong và ngoài nước ra thì còn có ký túc xá nhân viên, lương của nhân viên bán hàng khu nhập khẩu lại cao, còn không cần tốn tiền mua quần áo.”


Ngày phỏng vấn Maggie còn nói với cô một chuyện, đó là phải giữ hình tượng cho công ty, tốt nhất là ngày nào cũng phải thay đổi quần áo. Sau khi thực tập đủ ba tháng, công ty cũng sẽ cung cấp tiền mua quần áo.


Không ngờ trong lòng Minh Tịch lại nghĩ như vậy.


Thật đúng là thiết thực lại thiển cận...... Chỉ có người nơi khác mới nghĩ như vậy thôi. Maggie nhướng mắt nhìn bộ đồng phục nhân viên bán hàng và bảng tên của Minh Tịch, trên bảng tên ngoại trừ hai chữ Minh Tịch bằng tiếng Trung ra thì còn có tên tiếng Anh là Lamia.


Tên tiếng Anh rất hay...


“Bye bye.” Minh Tịch rời đi, không quên tặng Maggie một nụ cười thân thiện.


Mặc kệ Maggie nhìn cô như thế nào, cô vẫn đối xử chân thành với Maggie.


Chị Linh Na nói cho cô biết, làm nhân viên bán hàng thì không nên hơn thua việc người khác đối xử với mình như thế nào, mà quan trọng là cách mình đối xử với người ta ra sao. Câu này rất có lý, cô phải ghi nhớ thật kỹ.


Trên đời này năng lượng bảo toàn, cô bỏ ra nụ cười, nói không chừng hồi đáp lại cô là thành tích và tiền bạc. Nếu như tình yêu trên thế giới này đều không liên quan đến cô, cô càng phải thẳng thắn thành khẩn hướng về phía tiền bạc, đúng không!


Nghĩ như vậy, bước chân Minh Tịch càng thêm nhẹ nhàng, thang máy đi xuống, cô sải bước đi ra ngoài.


Đang định bước ra khỏi cửa xoay thì phía sau có người gọi cô lại.


“Minh...... Tịch?”


“Cô Minh!”


Đầu tiên là một tiếng Minh Tịch như đang xác định, sau đó là một tiếng cô Minh đầy chắc chắn mang theo ý cười thú vị.

Bình Luận (0)
Comment