Đối phương gọi cô như vậy, hẳn không phải là một người rất thân thiết.
Có lẽ chỉ là người có duyên gặp mặt một lần.
Minh Tịch dừng bước, chậm rãi xoay người, nâng tầm mắt nhìn về phía người gọi cô lại, đồng thời mỉm cười chào hỏi người đàn ông mặc âu phục trông rất thành đạt đang đứng cách đó không xa.
Thì ra là ông chủ của Thương Mại Quốc Tế Hải Âu.
“Sếp Hạ, chúc mừng năm mới!” Minh Tịch bước tới hai bước, chủ động thăm hỏi.
Cô vẫn giữ khoảng cách một mét với đối phương, mặt hơi ngước lên, vừa có thái độ cung kính lại có dáng vẻ điềm tĩnh của một người phụ nữ ra xã hội làm việc. Ông chủ Hạ là sếp của công ty đầu tiên cô đến phỏng vấn, về tình về lý cô đều nên bày tỏ sự kính trọng với đối phương hơn là với người qua đường. Có điều hiện tại cô không mưu cầu công việc ở chỗ anh ta nữa, nên cũng không cần nịnh nọt quá mức, như thế sẽ làm mất đi vẻ đoan trang của bản thân.
Minh Tịch giữ đúng chừng mực, nhưng người đàn ông kia lại không biết tốt xấu tiến lên ba bước, trực tiếp rút ngắn khoảng cách giữa anh ta và cô. Tiếp xúc quá gần, rất có thể sẽ gây ra mạo phạm.
“Thì ra cô vào trung tâm thương mại Long Mậu làm việc rồi à?” Hạ Viễn nhận lời thăm hỏi của cô, lên tiếng hỏi cô.
Minh Tịch ngẩng đầu, có thể nhìn thấy tầm mắt Hạ Viễn đang quan sát cô, cô vừa kinh ngạc lại vui mừng. Thật ra thì cô và sếp Hạ - một trong những ông chủ của Hải Âu chỉ có duyên phỏng vấn, so ra còn không thân bằng ông chủ Hoàng cũng của Hải Âu.
Dù sao sếp Hoàng cũng đã tới Nghi Thành.
Cô cũng không ngờ sếp Hạ chỉ mới gặp cô một lần mà vẫn còn nhớ cô, trước đó còn có thể gọi chính xác tên cô.
“Đúng ạ, tôi vào đó làm được nửa tháng rồi.” Minh Tịch ngượng ngùng thu lại nụ cười trên mặt, cung kính đáp lời.
“Aiza, vậy mà lúc trước tôi còn chờ cô trả lời, đáng tiếc quá. Không ngờ cô đã sang trung tâm thương mại Long Mậu làm việc rồi. Nhưng vậy cũng tốt, tới công ty lớn rèn luyện trước rồi sau đó chuyển sang nghiệp vụ kinh doanh, như thế sẽ càng xuôi chèo mát mái hơn.” Hạ Viễn nói chuyện rất tự nhiên, dù là ngữ điệu hay vẻ mặt đều tràn đầy tự tin, tựa như một ngày nào đó cô sẽ trở lại công ty anh ta vậy.
Đương nhiên Minh Tịch cũng sẽ không từ chối bất cứ lời mời chào nào. Bất kể người khác có ý xấu ý tốt hay có mục đích lợi ích với cô, cũng là do bản thân cô có giá trị. Cô cũng không phải kiểu người ‘đến gì đón đó’, nhưng cũng nên biết mở lòng.
Hạ Viễn quả thực có hứng thú với Minh Tịch, anh ta lấy một tấm danh thiếp trong túi âu phục ra, đưa tới.
“Đây là danh thiếp cá nhân của tôi, cô giữ lại trước đi. Chỉ cần có ý tưởng gì cũng có thể tìm tôi trò chuyện.” Hạ Viễn nói.
Minh Tịch tự nhiên nhận lấy, ra vẻ tiếc nuối nói: “Xin lỗi sếp Hạ, tôi vẫn chưa có danh thiếp, hiện tại tôi đang làm ở quầy quần áo nam nhập khẩu của trung tâm thương mại Long Mậu. Một người thành đạt phong độ như anh chắc là khách quen của Long Mậu rồi nhỉ, lúc đổi mùa thêm áo anh nhất định phải nhớ đến tôi nhé!”
Mặc kệ nói gì thì cô cũng phải chêm thêm lời quảng cáo cho bản thân.
“Cái này còn cần phải nói sao? Bây giờ tôi đang bận chút việc...” Hạ Viễn nâng cổ tay lên, nhìn cô với ánh mắt trêu chọc, “Nếu không bây giờ tôi đã đến ủng hộ cô vài đơn rồi. Cuối năm mà, ai chẳng muốn phát tài.”
Minh Tịch tươi cười rạng rỡ, càng thân thân thiện đáng yêu: “Sếp Hạ hào phòng lại tốt bụng như thế, chắc chắn anh sẽ cực kỳ phát tài, mãi mãi phát tài. Tôi thì chỉ nhờ vào các anh, phát tài chút đỉnh thôi.”
Người biết lấy lòng thì ngay cả lời nói cũng dễ nghe, Hạ Viễn hài lòng nhìn Minh Tịch, sau đó mới chịu rời đi. Trước khi đi còn để lại lời khẳng định rõ ràng: “Được được được, lần sau tôi sẽ đến tìm cô! Nếu không tìm thì cô cứ gọi điện cho tôi, dù bận đến đâu tôi cũng sẽ đến ủng hộ cô.”
“Cảm ơn sếp Hạ, tạm biệt sếp Hạ, anh đi thong thả nhé.” Minh Tịch nói liền ba câu, thấy Hạ Viễn đi xa mới quay lưng lại.
Nụ cười thân thiện trên mặt đột nhiên tắt ngấm, gần như biến mất trong nháy mắt.
Cách đó không xa có hai chậu vạn tuế lớn cành lá tốt tươi che khuất tầm nhìn, phía sau vạn tuế là khu tiếp khách của đại sảnh cao ốc Trung Kim, đặt hai dãy ghế sofa và bàn trà, có thể dùng làm nơi tiếp đón tạm thời những vị khách quý.
Lương Kiến Thành ngồi đó kiên nhẫn chờ ông chủ bên nhà cung cấp Ninh Thị đến. Hôm nay là ba mươi Tết nên đường xá ở Hải Cảng kẹt xe nghiêm trọng, ông chủ của Ninh thị cũng bị kẹt trên đường nửa tiếng rồi.
Cũng chính vì vậy mà Lương Kiến Thành đã ngồi đây chờ được nửa tiếng.
Lương Kiến Thành không hề thấy phiền hà khi phải chờ đợi. Đối với một người luôn bận rộn với công việc như anh, thì đây là cơ hội tốt để anh sắp xếp lại những suy nghĩ về công việc và cuộc sống gần đây. Anh đã hoàn thành công việc chính là thành lập nên Tinh Hải, tiếp theo đó phải nghĩ xem nên phát triển thế nào, năm sau có nên mua thêm nhà máy để dự trữ tài nguyên hay không. Còn về cuộc sống thì là chuyện hôn nhân đại sự mà lão Lương cứ liên tục dặn anh phải thận trọng.
Trong công việc anh rất xông xáo, cũng không ngại rủi ro, nên không có gì phải phiền não. Năm nay lợi nhuận của Tinh Hải rất khả quan, hoàn toàn có thể đầu tư vào việc mở rộng thiết bị.
Nhưng chuyện hôn nhân thì anh thực sự vẫn chưa nghĩ ra được. Anh không biết một người gặp thất bại trong hôn nhân như lão Lương lấy đâu ra kinh nghiệm để khuyên anh một cách chắc chắn như vậy. Chẳng lẽ thất bại cũng là một loại kinh nghiệm?
Lúc Minh Tịch xách hai túi đồ lên thang máy, Lương Kiến Thành đã nhìn thấy cô, nhưng không nhận ra cô ngay. Mãi đến khi Minh Tịch đi xuống tay không, còn bị ông chủ Hạ của Hải Âu gọi lại, cô bước tới chào hỏi xã giao....
Thì anh mới dần nhận ra cô!
Trong suốt quá trình đó cô cười tươi như hoa, vừa thân thiện lại lịch sự đáp lời ông chủ Hạ. Hạ Viễn thao thao bất tuyệt, còn đưa cho cô một tấm danh thiếp. Cô cất cẩn thận vào túi, lúc xoay người rời đi thì nụ cười lập tức tắt ngấm.
Lương Kiến Thành chứng kiến toàn bộ quá trình, trong lòng vừa có chút buồn cười, lại không khỏi ngạc nhiên.
Lần trước anh gặp cô là ở Nghi Thành, sau khi cô đến Hải Cảng thì hai người cũng chỉ liên lạc qua điện thoại hai lần, mà gọi điện thì không nhìn thấy người. Cho nên ấn tượng và cảm nhận của anh về cô vẫn còn dừng lại ở Nghi Thành.
Dù cô có gan dạ và thông minh đến đâu, thì vẫn luôn là cô sinh viên mà bố anh muốn chiếu cố. Một khi đã có nhận thức này, anh không có bất kỳ cảm giác và trải nghiệm nào về giới tính nam nữ đối với cô.
Nhưng lúc này khi nhìn thấy cô nói chuyện với Hạ Viễn, anh có thể cảm nhận rõ ràng——Minh Tịch đã trở thành một người phụ nữ.
Dù là phụ nữ thì cô vẫn còn rất trẻ.
Sự khác biệt giữa một cô gái và một người phụ nữ là gì? Theo cách nói của Henry thì con gái thường sẽ khóc lóc đòi đàn ông cho kẹo, nhưng phụ nữ thì sẽ dùng kẹo để lừa hết tiền trong túi đàn ông.
Nụ cười thân thiện đẹp mắt mà cô dành cho Hạ Viễn gần như đã trở thành vũ khí của cô. Trên đời này có ai mà không yêu tiền, bất luận là nam hay nữ. Thậm chí có thể nói tiền là một loại quyền lực lưu động, ai cũng muốn sở hữu nhiều hơn để nắm giữ nhiều quyền lực hơn trong xã hội.
Người nghèo mưu sinh, người giàu mưu quyền.
Quan điểm của anh lại khác với Henry. Bất kể là con gái hay phụ nữ, chỉ cần là người có dũng khí và mưu lược, thì không nên nhìn nhận họ một cách thành kiến từ góc độ giới tính. Tiền cũng là tiền của xã hội, chuyện kiếm tiền này chẳng phân biệt nam nữ, chỉ nói đến thủ đoạn.
Chính vì biết rõ mình là một kẻ đặt mưu cầu lợi ích lên trên hết, nên anh mới chấp nhận cuộc xem mắt do mẹ sắp đặt.
Mẹ anh cũng là người biết cân nhắc thiệt hơn.
Năm ngoái, sau khi chính thức đồng ý sự sắp xếp của mẹ, anh đã gặp sáu người phụ nữ ưu tú. Dáng người và khuôn mặt của họ đều khác nhau, nhưng tính cách, gia thế hay thậm chí là cách ăn nói lại na ná nhau.
Cuối cùng, anh chọn Chương Mẫn.
Nguyên nhân rất đơn giản, cô ấy là người ăn mặc ‘kín cổng cao tường’ nhưng vẫn có phong cách nhất trong sáu đối tượng xem mắt của anh. Cách nói chuyện của đối phương cũng dịu dàng, mềm mỏng, lại trật tự và có logic.
Nếu bàn về điểm cộng, thì Chương Mẫn cũng...không xấu.
Lúc chọn Chương Mẫn, anh cũng biết Cố Song Dương không hài lòng lắm, bởi vì bà ấy ưng ý người khác hơn. Dù sao nguồn tài nguyên của nhà họ Chương đã giảm mạnh từ đời bố của Chương Mẫn, cả nhà dốc sức cũng chỉ đủ khả năng đưa Chương Mẫn ra nước ngoài.
Thế nên việc không chọn người tốt nhất trong số sáu người đó vốn là lựa chọn từ góc độ cảm xúc cá nhân của Lương Kiến Thành.
Anh cân nhắc thiệt hơn, sau đó xem xét đến cảm xúc cá nhân. Đây là thói quen làm việc của anh.
Cố Song Dương là mẹ anh, trên đời này không ai hiểu con bằng mẹ. Đó cũng là lý do tại sao tuy mẹ anh không hài lòng lắm, nhưng vẫn bắt đầu cho Dương Mẫn Văn tích cực qua lại với nhà họ Chương.
Dương Mẫn Văn là người Nghi Thành, từng là học trò của bố anh, bây giờ đang là chồng hiện tại của mẹ anh.
Trong chuyện tình cảm khó nói được đúng sai, nếu chỉ bàn về sự thật thì ——Mẹ anh quả thực là một người phụ nữ có sức quyến rũ và năng lực.
-
Minh Tịch rời khỏi cao ốc Trung Kim, Lương Kiến Thành cũng nhanh chóng rời khỏi khu vực nghỉ ngơi trong đại sảnh.
Anh vừa về đến công ty thì Maggie đưa cho anh hai túi quần áo, nhẹ giọng nói: “Cái này là do một nhân viên bán hàng của trung tâm thương mại Long Mậu đưa đến ạ.”
Maggie cố ý không nói tên Minh Tịch.
Lương Kiến Thành cũng không hỏi nhiều. Anh đã biết là ai đưa đến.
Sở dĩ chiều nay công ty đông người là do anh sắp xếp cho tất cả nhân viên đến nhà hàng dùng bữa tối. Mở tiệc chiêu đãi toàn thể nhân viên vào chiều ba mươi Tết đã trở thành thông lệ của các ông chủ ở Hải Cảng.
Tinh Hải với tư cách là công ty mới nhưng nửa năm qua đã đạt được thành tích rất xuất sắc, bữa tiệc tất niên tối nay cũng được tổ chức quy mô lớn, Lương Kiến Thành đã đặt khách sạn năm sao tốt nhất gần đó.
Hôm nay hầu như tất cả nhân viên đều vui vẻ, chỉ có Maggie là trông có vẻ thất thần, hình như còn đang kiểm điểm lại bản thân.
Vốn là một người tự tin và năng động, tại sao lại trở nên như vậy? Lương Kiến Thành không phải kẻ ngốc, ít nhiều cũng hiểu được nguyên nhân trong đó.
Sau khi từ Quảng Châu về anh đã điều Maggie xuống bộ phận hậu cần, không để cô ta làm trợ lý cho anh nữa. Maggie cũng không có ý kiến gì về việc này, nhưng trong công việc liên tục xảy ra sai phạm. Nếu đã như vậy, vấn đề không còn là làm công việc gì nữa, mà là cô ta không còn thích hợp để ở lại Tinh Hải.
Lương Kiến Thành gọi Maggie vào văn phòng. Anh lịch sự lấy ra một xấp tiền dày cộp từ két sắt, đặt lên bàn.
Lão Lương từng nói cách làm việc của anh đã nhiễm tác phong làm việc của mấy ông chủ lớn. Nhưng thực ra với tư cách là một nhà lãnh đạo, việc giữ thái độ công tư phân minh luôn là điều tốt nhất cho cả anh và cấp dưới. Thuở đầu mới khởi nghiệp anh vẫn còn quá non nớt, coi nhân viên như đồng đội và bạn bè của mình.
“Cô Giang, nửa năm nay cô vất vả rồi. Đây là tiền thưởng cuối năm mà cô xứng đáng được nhận, vốn dĩ qua Tết kế toán mới quyết toán tiền thưởng cuối năm. Trong đây có một vạn, chỉ có hơn chứ không kém, tôi đưa trước cho cô.” Lương Kiến Thành mở lời, dùng cách nói uyển chuyển nhất để nói ra quyết định sa thải.
Byron đã nói đến nước này, Maggie cũng không ngốc, lập tức hiểu ra ý anh. Cô ta vừa không thể tin được, vừa xấu hổ nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa ngồi xuống.
“Byron...”
“Cô cứ gọi tôi là tổng giám đốc Lương đi.”
“Vâng, tổng giám đốc Lương.” Maggie cắn môi, giọng nói đột nhiên cất cao, ánh mắt dừng trên khuôn mặt người đối diện, bỗng chốc cảm thấy vô cùng đau lòng.
Lương Kiến Thành từ trước đến nay rất ôn hòa, là kiểu ông chủ tốt bụng chưa bao giờ nổi nóng, nhưng về bản chất anh vẫn là một người lý trí và lạnh lùng. Anh xử lý các vấn đề tình cảm cũng rất dứt khoát rõ ràng, khi đã quyết định rồi thì không cho người ta bất kỳ đường lui nào.
Đây cũng là lý do tại sao Maggie không lập tức xin xỏ cho bản thân.
Đúng vậy. Chuyện mà Lương Kiến Thành đã quyết định thì anh sẽ không bao giờ thay đổi. Không có ông chủ nào thích sử dụng một nhân viên làm việc theo cảm tính, hơn nữa phần cảm tính đó còn dành cho anh.
Từ khoảnh khắc Lương Kiến Thành gọi cô ta là cô Giang, trái tim thủy tinh của Maggie đã vỡ tan thành từng mảnh, chứ đừng nói đến việc Lương Kiến Thành còn trực tiếp sa thải cô ta.
Anh quen gọi nhân viên bằng tên tiếng Anh, trước giờ vẫn gọi cô ta là Maggie hoặc là Mỹ Thiến. Vì cô ta không thích tên tiếng Trung của mình, nên có lần đã cố ý nhắc anh rằng anh cứ gọi cô ta là Maggie.
Maggie có gia cảnh tốt, gan dạ lại tự tin, từ lúc vào công ty đã không gọi anh là tổng giám đốc Lương mà gọi thẳng tên tiếng Anh của anh là Byron... Anh đã nhắc nhở cô ta hai lần, nhưng thấy cô ta không sửa, anh cũng xem như đó là thói quen khẩu ngữ của cô ta mà tôn trọng.
Cô ta không hiểu, một Byron ôn hòa và tôn trọng phụ nữ như vậy tại sao lại có thể nhẫn tâm với cô ta đến mức này?
“Tôi chuyển sang nghiệp vụ khác cũng không được sao?” Rất lâu sau, Maggie vẫn xin xỏ cho bản thân.
Không, phải gọi là thương lượng.
Lương Kiến Thành nở một nụ cười lý trí với cô ta, rồi nói ra một sự thật: “Tôi tin với năng lực và học vấn của cô, nếu cô toàn tâm toàn ý, cô có thể phát triển rất tốt ở các công ty khác.”
Anh nói nghe thật hay, nhưng hoàn toàn không có chỗ để thương lượng.
Mấy chữ ‘toàn tâm toàn ý’ đã nói cho cô ta một sự thật —— anh biết hết mọi chuyện rồi.
Không những biết hành vi của cô ta mà còn biết tình cảm của cô ta.
Maggie đột nhiên có chút kích động, buột miệng thốt ra một câu: “Byron, nếu anh có thể chọn Chương Mẫn, tại sao không cho tôi một cơ hội?”
Lương Kiến Thành kinh ngạc, đồng tử co lại, nhìn Giang Mỹ Thiến với vẻ khó hiểu. Anh không hiểu tại sao cô ta lại nghĩ như vậy... Tại sao anh phải chọn cô ta! Trên thế giới này chẳng lẽ chỉ có hai người phụ nữ thôi sao? Anh phải chọn một nhân viên làm bạn đời tương lai à! Anh bị ‘t1nh trùng lên não’ hay ‘đầu óc úng nước’ mới đưa ra sự lựa chọn này....?
Maggie lại không nghĩ như vậy, cô ta tự cao tự đại nói ra nguyên nhân: “Chương Mẫn đâu có xinh đẹp hơn tôi? Anh không cảm thấy cô ta trông rất khó coi sao?”
“....Gì cơ?” Anh ném ra hai chữ.
Dù Lương Kiến Thành chưa có nhiều tình cảm với Chương Mẫn, hai người cũng chưa chính thức đính hôn, nhưng anh cũng không cho phép một nhân viên sắp nghỉ việc đánh giá vợ sắp cưới của mình như vậy.
“Chẳng lẽ cô tự cho mình rất xinh đẹp?”
Maggie nói năng hùng hồn, nhưng Lương Kiến Thành lại lạnh lùng đáp trả cô ta một câu đầy sát thương. Trong tình huống bình thường, Lương Kiến Thành sẽ không đánh giá ngoại hình phụ nữ, bởi vì làm vậy cực kỳ bất lịch sự. Nhưng câu “khó coi” của Giang Mỹ Thiến đã là một sự công kích cực kỳ ác ý đối với Chương Mẫn. Anh không thể làm như không nghe thấy.
“Gì....cơ?” Đến phiên Maggie không tài nào tin được, há hốc miệng không thốt ra được lời nào.
Mối quan giữa ông chủ và nhân viên vốn dĩ đang tốt đẹp, không ngờ chuyện lại thành ra thế này. Lương Kiến Thành cũng không còn giữ được vẻ ôn hòa nữa, khóe miệng anh thoáng qua vẻ chế giễu, lời nói ra tuy không tục tĩu nhưng lại hoàn toàn đả kích lòng tự tin của một mỹ nữ.
“Tôi chọn Chương Mẫn là vì tôi thích kiểu người như cô ấy, chứ không phải kiểu như cô.” Lương Kiến Thành bổ sung một câu. Anh nói một cách dứt khoát, không cho đối phương chút ảo tưởng nào.
Maggie cuối cùng cũng thoái chí lắc đầu, lại không kìm được hốc mắt đỏ hoe. Cô ta cảm thấy Lương Kiến Thành thật sự không có chút tình cảm cá nhân nào với cô ta.
Cô ta không chỉ là trợ lý của anh mà còn là nhân viên đầu tiên của Tinh Hải. Khi anh từ Điện Máy Song Dương ra ngoài khởi nghiệp, cô ta là một sinh viên ưu tú của Học viện Tài Chính Thương Mại Hải Cảng, nhưng lại dứt khoát từ bỏ một doanh nghiệp nhà nước lớn như Điện máy Song Dương, gia nhập vào công ty chưa biết tương lai thế nào này của anh. Cô ta làm vậy là vì điều gì? Vì tiền đồ hay tiền bạc, rõ ràng cô ta vì anh mà!
Cũng may cho cô ta là ‘chó ngáp phải ruồi’, sau khi Thương Mại Quốc Tế Tinh Hải thành lập, dưới sự quản lý trực tiếp từ nghiệp vụ đến sản xuất của Lương Kiến Thành, công ty đã nhận được đơn hàng liên tục. Nửa năm qua thu nhập của cô ta ở Tinh Hải thực sự cao hơn khi còn làm ở Điện máy Song Dương. Lương Kiến Thành hiện tại có thể đưa Tinh Hải đi đến mức này, tương lai Tinh Hải sẽ ngày càng phát triển hơn nữa.
Trong nửa năm này, Maggie âm thầm nảy sinh ý định ‘gả’ cho người tài, vốn tưởng rằng mình sẽ có cả tình yêu lẫn sự nghiệp. Sớm muộn gì Lương Kiến Thành cũng sẽ hiểu được tình cảm của cô ta. Cô ta xinh đẹp, từ trước đến nay không thiếu người theo đuổi, gia cảnh cũng tốt.
Anh không có lý do gì để không chọn cô ta.
Nhưng quả thật con người nên tin vào vận rủi, năm nay cô ta phạm Thái Tuế, vừa bước sang năm 2000 đã liên tục gặp khó khăn.
Đầu tiên là biết được chuyện Lương Kiến Thành có ý định qua lại với Chương Mẫn và dự định kết hôn, sau đó là cô Minh Tịch kia, cô ta đuổi đối phương giống như đuổi một người thân nghèo kiết xác từ quê lên, không ngờ rằng mình lại có thể vấp ngã ở chuyện này.
“Byron, tôi thật sự thấy tiếc thay cho con mắt thẩm mỹ của anh, anh lựa qua chọn lại, cuối cùng lại chọn trúng một mặt hàng phẫu thuật thẩm mỹ. Chắc anh không biết đâu, mắt hai mí và mũi của Chương Mẫn đều là là hàng độ hết đấy, trước đây cô ta xấu lắm, tôi là bạn học cấp hai của cô ta, tôi biết rõ chuyện này.”
Maggie bất chấp tất cả, lại thốt ra vài câu như sấm sết ngang tai.
Lương Kiến Thành thật sự bị sét đánh trúng, vì quá sốc mà đứng bật dậy khỏi ghế.
“Vẻ đẹp của người phụ nữ không nằm ở khuôn mặt, mà là ở cách cô ấy đối nhân xử thế.” Anh nói với Giang Mỹ Thiến.
Maggie không tin mấy cái triết lý tào lao này, cô ta bĩu môi nói: “Đó là kỳ vọng của đàn ông đối với vợ thôi, chứ với nhân tình thì khác.”
Lương Kiến Thành thất vọng tột độ, không muốn nói thêm gì nữa.
Maggie ngẩng cao đầu, lại cười khẽ, nhìn Lương Kiến Thành nói: “Nếu anh không muốn tôi làm vợ anh thì để tôi làm t ình nhân của anh cũng được, dù sao anh cũng đẹp trai, tôi đâu có thiệt.”
Lương Kiến Thành nhắm mắt lại, mí mắt giật giật.
Maggie càng phát điên hơn, không còn biết giới hạn là gì nữa.
“Tôi nói thật với anh vậy. Thật ra tôi đi theo anh là vì muốn ngủ với anh. Còn anh thì làm bộ làm tịch quyến rũ phụ nữ, quyến rũ được rồi lại không cho ngủ. Tôi còn tưởng anh có vấn đề, ai dè anh lại tính chuyện kết hôn, hơn nữa còn chọn Chương Mẫn! Tôi sự thật nghi ngờ anh có vấn đề về tâm lý đó!”
Sắc mặt Lương Kiến Thành tái mét, anh đặt tay lên bàn, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác không giận mà bật cười. Những lời hoang đường của cô ta khiến anh giận quá hóa cười.
Vốn dĩ Lương Kiến Thành cũng có thể hiểu và bao dung cho việc người sắp bị sa thải tức tối đến phát điên, nhưng vấn đề là người này không phát điên chuyện công việc, mà là phát điên với chuyện riêng của anh.
Lương Kiến Thành đứng thẳng dậy, lần đầu tiên anh vứt bỏ phong độ quý ông của mình, giơ cao ngón tay chỉ vào Maggie rồi hạ xuống, sau đó mới mở miệng: “Cô Giang, tôi thấy cô tuy đã tốt nghiệp đại học nhưng tâm trí vẫn còn ở mẫu giáo, tôi khuyên cô nên quay lại mẫu giáo học thêm vài năm, tiếp thu lại giáo dục về đạo đức và cách sống đi.”
Maggie tính cách cởi mở lại tùy hứng, nhưng không có nghĩa là cô ta không có tự trọng. Bị Lương Kiến Thành chỉ thẳng mặt mắng vô liêm sỉ, cảm xúc bi ai lại lần nữa trỗi dậy. Đôi mắt to tròn của cô ta đẫm lệ, sau đó thốt ra những lời vừa đau lòng lại phẫn uất: “Byron, tôi đã không còn kỳ vọng vào việc anh sẽ thích tôi, nhưng với tư cách là người từng thích anh, tôi tốt bụng nhắc nhở anh một chuyện. Chương Mẫn là một người phụ nữ vô cùng tẻ nhạt, cô ta không hiền lành đoan trang như vẻ bề ngoài đâu. Anh tưởng anh chọn được người phụ nữ an toàn và thông minh nhất, còn đắc ý vì con mắt tinh đời của mình, nhưng biết đâu chính người phụ nữ này mới là người giỏi lừa gạt nhất.”
“...”
Lương Kiến Thành câm lặng, không muốn tiếp tục giao tiếp với cô ta nữa, quay lưng lại vẫy tay ra hiệu cho Maggie rời đi.
Đã náo loạn đến mức này, Maggie không muốn đi cũng phải đi.
“Tôi muốn hỏi anh, ban đầu anh tuyển tôi vào Tinh Hải là vì cái gì? Chẳng lẽ không phải vì tôi xinh đẹp và tự tin sao?” Đây là câu hỏi cuối cùng của Maggie.
Việc Lương Kiến Thành nói cô ta không xinh đẹp là điều Maggie khó chấp nhận nhất, nên cô ta nhất định phải có được câu trả lời của anh.
Lương Kiến Thành vừa mệt mỏi lại lạnh lùng nhìn thẳng vào Giang Mỹ Thiến, thốt ra từng chữ rõ ràng: “Vẻ đẹp của cô thích hợp để làm vũ khí, nhưng ngặt nỗi cô lại dùng nó để đối phó với người hoàn toàn không thưởng thức nó. Maggie, cô mới là người có mắt không tròng đấy.”
Ha. Nếu cả hai đều cảm thấy đối phương ‘có mắt không tròng’, vậy thì Maggie cũng không còn lưu luyến gì nữa. Cô ta kiêu hãnh liếc nhìn một vạn tệ trên bàn, không cầm đi, trực tiếp quay người sải bước rời khỏi văn phòng của Lương Kiến Thành!
Ngay cả tiệc tất niên buổi tối cũng không tham gia nữa...
Hừ, cô ta sẽ chờ xem, Lương Kiến Thành có con mắt nhìn phụ nữ tốt đến mức nào!