Tình huống xảy ra đột ngột, Minh Tịch và Đinh Hiểu là hai người phản ứng lại nhanh nhất, dù thấp thỏm bất an nhưng lại là người xông ra đầu tiên.
Những người khác trong trung tâm thương mại Long Mậu vẫn đứng im không nhúc nhích.
Mọi người đều chưa từng xử lý tình huống này, đám người đang kéo Hà Linh Na kia lại quá hung hãn, trên mặt không có chút lương thiện nào. Chuyện ngoại tình pháp luật không xử lý được, nhưng về mặt đạo lý và khí thế thì rõ ràng nghiêng về phía chính thất. Vấn đề này không sai.
Nhưng khi bị người khác đánh đập làm nhục và bị xé nát nhân phẩm công khai trước mặt bao nhiêu người như thế, còn là bạn bè và sư phụ của mình, vậy thì đâu thể nhắm mắt làm ngơ được?
Minh Tịch không làm được, Đinh Hiểu cũng thế.
Không như Minh Tịch hôm nay mới được tận mắt chứng kiến, Đinh Hiểu đã sớm dự đoán được chuyện này:
Hà Linh Na quen một người bạn trai không thể công khai, cô ấy đã từng nhắc nhở, nhưng lần nào Hà Linh Na cũng giả vờ giả vịt, làm Đinh Hiểu tức đến nỗi muốn tuyệt giao với Hà Linh Na.
Đang lúc mối quan hệ của hai người đi vào ngõ cụt thì Minh Tịch xuất hiện, sau khi cô gia nhập vào đội ngũ bán hàng của bọn họ, Hà Linh Na cố ý kết thân với Minh Tịch, muốn xây dựng một tình bạn mới. Đinh Hiểu vừa tức vừa lo, sợ Minh Tịch bị cô ta lôi xuống bùn, nên đã chủ động kéo Minh Tịch về phía mình.
Minh Tịch còn tưởng mình được lòng của hai người này, song đâu đó cũng tồn tại những khúc mắc phức tạp và tế nhị.
Nhưng hiện tại, Hà Linh Na – người đứng giữa tình bạn này trước khi tan làm còn váy áo rực rỡ, chải chuốt xinh đẹp, giờ đây chỉ có thể dùng hai chữ thảm hại để hình dung.
Tóc tai thì rối bời, vẻ mặt tuyệt vọng, cả người thất hồn lạc phách tựa như vừa chịu một đả kích cực lớn, bước chân thì loạng choạng.
Nếu không phải bị hai gã đàn ông thô kệch kéo giữ, có lẽ cô ta đã đứng không nổi mà trực tiếp ngã bệt xuống đất. Cô ta muốn nhấc tay lên, lại bất lực buông thõng. Cơ thể run lẩy bẩy liên tục bị bọn họ kéo lê.
Đinh Hiểu sốt ruột, trực tiếp lao đến kéo Hà Linh Na lại.
Bộp! Một cái tát giáng xuống.
Đinh Hiểu không kịp phản ứng, đau đớn ôm mặt, giây tiếp theo vẻ mặt đã trở nên hung dữ: “Mẹ kiếp!”
Cô ấy muốn trả đũa nhưng không đủ sức, đối phương đã có chuẩn bị từ trước, lại quá đông người.
Minh Tịch là người nhỏ tuổi nhất trong đây, mặt còn non trẻ, giọng nói lại không phải kiểu khàn khàn, dáng vẻ lúng túng tựa như một một chú thỏ con lạc vào hang sói.
Thấy Đinh Hiểu cao khoảng mét bảy mà vẫn không thể giằng được Hà Linh Na từ tay bọn họ.... cô cũng không thể dùng cứng đối cứng được.
Cũng bởi vì khí thế của bọn cô không đủ, người đến giúp lại ích, nên bắt buộc cô phải mượn thêm ngoại lực.
Minh Tịch quay đầu lại, liếc mắt nhìn đại sảnh rộng lớn. Khựng lại giây lát, cô chạy thẳng đến bục phát biểu. Trên bục phát biểu có đặt một chiếc micro. Không chần chừ quá lâu, cô cầm lấy micro rồi gõ mạnh xuống mặt bàn.
Một tiếng lại một tiếng. Xẹt xẹt xẹt, bịch bịch bịch!
Micro kết nối với loa, tiếp xúc không tốt nên tiếng vang cũng rè rè đinh tai nhức óc, bao gồm cả tiếng va đập mạnh.
Thế là cả hội trường lập tức im phăng phắc, ngừng hẳn tiếng ồn ào bàn tán.
Tất cả ánh mắt đều dồn hết lên bục phát biểu.
Người đến kiếm chuyện có loa cầm tay. Minh Tịch có micro. Micro kết nối với loa của toàn bộ đại sảnh, đợi đến khi tiếng hét của cô cất lên, chắc chắn sẽ to và vang vọng hơn người phụ nữ kiếm chuyện kia rất nhiều!
Hít một hơi thật sâu, Minh Tịch dù toàn thân run rẩy, mặt cũng đầy vẻ căng thẳng, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, đưa micro lên miệng rồi bắt đầu hô lớn: “Có ai không! Bảo vệ đâu! Quản lý đâu! Gọi giùm mấy người đến đây .....a!”
Hơi thở của cô gái đứt quãng chập chờn nhưng âm lượng rất lớn, chất giọng lại trong trẻo, so với người phụ nữ kiếm chuyện trước mắt thì càng khiến người tra chú ý hơn.
Cuối cùng cũng có người phản ứng lại, nhận ra phải có người đến ngăn chặn trò náo loạn này.
“Mấy người còn ngồi đó làm gì! Muốn trơ mắt nhìn người ta bị đánh chết sao!” Minh Tịch đứng trên bục chỉ vào đám người gây chuyện, cánh môi run rẩy nhưng giọng nói càng lúc càng rõ ràng, “Bọn họ đâu phải là cảnh sát! Dựa vào đâu mà dám làm nhục một người phụ nữ, dựa vào đâu mà dám bắt người ta, dựa vào đâu mà dám đến đây gây rối!”
Ba tiếng dựa vào đâu như xé rách cổ họng. Minh Tịch càng hét càng lớn, thậm chí là vỡ giọng.
“Dựa vào đâu! Dựa vào việc cô ta là đồ rẻ tiền!” Người phụ nữ cầm loa tức giận chỉ vào Hà Linh Na, hét lớn, “Đi quyến rũ chồng người ta, tiêu tiền của đàn ông đã có gia đình, phá hoại hạnh phúc gia đình của người ta, không rẻ tiền thì là gì!”
“Rẻ tiền... nhưng không phạm pháp!” Minh Tịch đáp trả.
Người cô tuy gầy nhưng khí thế dần tăng cao, cô tiến lên hai bước, gương mặt dù đã tái nhợt nhưng vẫn điềm tĩnh lạnh lùng tranh luận với đối phương: “Nếu như những lời chị nói là thật, vậy thì cô ấy đã làm sai, nhưng làm sai đến mức nào không phải chỉ do chị nói là được. Chị cũng là phụ nữ, chị dùng cách nhục mạ cực đoan như vậy để đối phó với một người phụ nữ thì cũng đâu có gì đáng kiêu ngạo hay đạo đức.....Chồng chị ra ngoài ngoại tình tại sao chị không đi đánh chồng chị, đánh cô ấy làm gì! Diễn trò cho bàn dân thiên hạ xem như thế, chị không thấy xấu hổ à? Đến cả tôi còn thấy xấu hổ thay cho chị đấy!”
Minh Tịch tuôn một tràng dài, giữa chừng chỉ kịp hít một hơi lấy đà.
Dưới tiếng kêu gào của Minh Tịch, mọi người đến vây xem càng lúc càng đông, người bước tới giúp đỡ cũng nhiều hơn, ít nhất là các nam đồng nghiệp ở trung tâm thương mại Long Mậu cũng đã ra tay, nhanh chóng giằng được Hà Linh Na về.
Hà Linh Na ngã vào lòng Đinh Hiểu, cơ thể run lẩy bẩy không ngừng. Giờ phút này, bất kể là những chuyện trước đây hay việc trước mắt, cô ta chắc chắn đã hối hận rồi.
Minh Tịch đột nhiên bừng tỉnh....
Những điều mà cô thấy thắc mắc hôm nay cuối cùng cũng đã có câu trả lời. Vì sao Hà Linh Na không đến buổi tiệc tất niên cuối năm? Chỉ có một lý do duy nhất, đó là vì người đàn ông ngoại tình kia cũng đang ở đây!
Đồng thời, giám đốc Lý của trung tâm thương mại Long Mậu vừa đi vệ sinh để giải quyết nỗi buồn về, đang dùng hai tay kéo khóa qu@n lại. Hôm nay là tiệc tất niên, là giám đốc nên anh ta có uống hơi quá chén, giữa chừng phải đi vệ sinh hai lần. Lần thứ hai đang đứng trong phòng vệ sinh giải quyết nỗi buồn thì đột nhiên nghe thấy tiếng động lớn từ đại sảnh vọng lại.
Ai bắn pháo hoa à! Hay là tiếng súng nhỉ?
Giám đốc Lý lật đật chạy về, vừa về đến nơi thì nghe thấy Minh Tịch cầm micro gọi tên anh ta —— Giám đốc Lý đâu!
“Tôi đây, tôi đây....” Giám đốc Lý – Lý Kiên cố gắng đẩy đám người ra, với tư cách là ‘quản gia’ của trung tâm thương mại Long Mậu, anh ta đương nhiên không thể để nhân viên của mình bị người ngoài ức hiếp, lập tức anh dũng đứng chắn trước mặt đám người kia.
Lý Kiên cũng cầm điện thoại di động, nói với đám người đó: “....Còn gây rối nữa à! Định gây rối đến sang năm luôn sao! Đám người này đúng là coi trời bằng vung mà. Được thôi, nếu còn muốn kiếm chuyện nữa, bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát!”
Minh Tịch cũng đến bên cạnh Đinh Hiểu, Hà Linh Na đang được Đinh Hiểu ôm chặt trong lòng không quên quay đầu nhìn Minh Tịch, trong ánh mắt tràn đầy sự kính phục và biết ơn sâu sắc.
Tưởng là cừu non lạc vào hang sói, ai ngờ lại là một con hổ dữ!
Minh Tịch không thèm quan tâm người khác nghĩ gì về mình, nếu người của trung tâm thương mại Long Mậu cũng đã đứng ra, vậy thì khí thế của bên cô sẽ áp đảo toàn cục. Bởi vì Hà Linh Na không dám đáp trả lại một câu trước những lời cáo buộc của đám người bên kia, đến đầu cũng không dám ngẩng lên. Thế nên bây giờ chỉ còn cách tìm ra người đàn ông ngoại tình kia thôi!
Minh Tịch ngồi xổm xuống, dùng giọng đủ để ba người nghe thấy, hỏi: “Chị Linh Na, hôm nay gã đàn ông kia cũng ở đây đúng không? Chị chắc chắn biết anh ta có ở đây nên mới không đến, đúng không?”
Nghe Minh Tịch hỏi như thế, Đinh Hiểu đang ôm người cũng sực tỉnh lại, ánh mắt vừa đau lòng lại bức bách nhìn thẳng vào Hà Linh Na.
Cuối cùng, Hà Linh Na không chịu được nữa, gật đầu thừa nhận.
Đinh Hiểu nghiến răng!
Cô ấy còn tưởng Hà Linh Na không tham gia tiệc tất niên là đi hú hí với ông chủ thối tha, nào ngờ là để tránh hiềm nghi!
Không còn gì để mất, cũng học theo “thủ đoạn vô sỉ” của Minh Tịch, Đinh Hiểu giật lấy micro từ tay Minh Tịch, lớn tiếng hét lên: “Tên đàn ông chó chết ngoại tình đâu rồi! Rốt cuộc là ai đã ngoại tình —— cút ra đây cho tôi!”
Người vây xem không ít, nhưng đa phần là hóng hớt nhiều chuyện, còn có một số thì đau đầu không tả xiết.
Nghe Đinh Hiểu nói vậy, mấy gã đàn ông đang đứng vội vàng ngồi xuống. Còn những kẻ không ngồi xuống thì đúng là đầu sắt.
Lương Kiến Thành vẫn đứng yên như cũ, hôm nay anh là chủ nhà, chỉ muốn vụ ầm ĩ này nhanh chóng kết thúc. Đáng ra anh không nên mềm lòng cho quản lý của Cẩm Giang tổ chức tiệc tất niên của trung tâm thương mại Long Mậu chung chỗ với anh....
Đây là tiệc tất niên đầu tiên của công ty mới thành lập, cứ như có người cố tình sắp xếp thêm một chương trình đặc biệt vậy.
Tóm lại, tâm trạng và nhận thức của Lương Kiến Thành hôm nay như ngồi tàu lượn siêu tốc, từ chuyện Giang Mỹ Thiến phát điên trong văn phòng cho đến bữa tiệc hiện tại... Lương Kiến Thành cảm thấy cuộc sống có quy luật và đầy tính nghiêm khắc của mình dường như đã bị ai đó đục một lỗ lớn, bên trong cuồng phong nổi lên, còn kinh hãi hơn cả hỗn loạn.
Thế giới này…
Hóa ra không chỉ có một mình Cố Song Dương là mạnh mẽ.
Mà những người phụ nữ có gan đều mạnh mẽ....
Người cầm loa cũng vậy, người cầm micro cũng vậy.
-
Biết rằng cứ hô hào bắt người như vậy cũng không hay, Đinh Hiểu vỗ vào mặt Hà Linh Na, vừa bực bội lại gấp gáp hỏi cô ta: “Hà Linh Na, nếu hôm nay cô còn muốn sống tiếp thì mau chỉ tên đàn ông đó ra cho tôi!”
Nghe Đinh Hiểu nói vậy, tất cả mọi người bất kể vì mục đích gì đều nhìn về phía Hà Linh Na.
Tựa như phim Hồng Kông đến đoạn cao trào nhất vậy, tâm trạng của mọi người tại hiện trường không ai giống ai, nhưng đều có chung một điểm là nhiều chuyện, đặc biệt là hai chị gái làm ở văn phòng mà lúc nãy Minh Tịch đứng nói chuyện. Ban đầu bọn họ không tham gia một câu nào, bây giờ thấy tình hình đã được kiểm soát thì cũng lên tiếng chêm vào.
“Aiza, mấy người này bị làm sao thế! Tết nhất đến nơi rồi, làm gì mà khó coi quá!” Một chị lớn nói.
Một chị lớn khác còn tiến lên phía trước một bước, ra dáng đàn chị đồng nghiệp, bức ép: “Linh Na à, cô phải chỉ cái gã kia ra! Đừng sợ, cứ chỉ thẳng mặt cái gã đàn ông tồi đã lừa gạt tình cảm của cô đi!”
Đúng là chị lớn, chỉ vài ba câu đã hướng mũi nhọn sang tên đàn ông kia!
Đúng đúng đúng!
Cuối cùng thì mọi người cũng nhận ra, rõ ràng cái gã đàn ông kia mới là tên đầu sỏ!
Trong lúc nhất thời, mọi người đều tò mò không biết tên đàn ông kia rốt cuộc là ai, trong lòng tràn đầy sự khinh bỉ đối với đối phương. Ban nãy ầm ĩ như vậy còn không dám ra mặt, bây giờ càng không có gan xuất hiện ấy chứ!
Với tình hình hiện tại thì nước bọt của những người có mặt trong đại sảnh có thể nhấn chìm tên đàn ông bỉ ổi kia, phải tìm cho bằng được rốt cuộc là ai!
Giờ đây toàn bộ nhân viên đều là những người chính nghĩa, phải tìm cho ra kẻ xấu xa rốt cuộc là ai, người ở đâu!
Bên đám người đến kiếm chuyện cũng không ngờ tình hình lại đột ngột chuyển biến xấu. Bọn họ chỉ muốn khiến Hà Linh Na mất mặt trước công ty, mất việc rồi sớm cút về quê. Đặc biệt là người phụ nữ này dường như cũng không muốn làm liên lụy đến chồng mình, nhất thời luống cuống, muốn giành lại quyền phát ngôn.
Mấy nam đồng nghiệp bán hàng ở trung tâm thương mại Long Mậu cũng trở nên khôn ngoan, không chỉ cướp loa của đối phương mà còn giấu cả micro đi.
Còn có mấy người khác dùng tường người để cản đám người gây sự lại, mục đích chỉ để không ảnh hưởng đến việc Hà Linh Na chỉ mặt tên đàn ông bỉ ổi đó.
Hôm nay chỉ cần Hà Linh Na không chỉ mặt gọi tên, thì tất cả đàn ông ở đây đều không còn trong sạch... Lợi ích chung khiến bọn họ trở nên dũng cảm và đoàn kết hơn.
Trừ Lương Kiến Thành.
Nếu bây giờ anh mà ra mặt kiểm soát tình hình, chẳng khác nào trở thành kẻ thù chung của bọn họ. Bất kể là đám đàn ông này hay là đám người đang xem kịch vui.
-
Cuối cùng, Đinh Hiểu dìu Hà Linh Na bước từng bước về phía lối đi, đi lên phía trước nhất, cho đến khi đến trước bàn chủ của công ty thương mại quốc tế kia. Cũng chính là bàn đầu tiên.
Tiếp đó, dưới sự chứng kiến của bao nhiêu ánh mắt, Hà Linh Na yếu ớt nhưng kiên định giơ tay chỉ về phía bàn này.
Cũng là bàn của Lương Kiến Thành.
Minh Tịch cũng nhìn theo hướng tay của Hà Linh Na, nhìn về phía Lương Kiến Thành.
Lương Kiến Thành:...
Trong lúc nhất thời, những người đàn ông ở bàn này đều trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Cũng không chỉ có Lương Kiến Thành.
Đếm thử thì có đến chín người.
Nhưng trong số những người ở bàn này, người có ngoại hình nổi bật nhất, khí chất tốt nhất, lại còn là ông chủ... thì chỉ có Lương Kiến Thành.
Thế là mọi người đều đổ dồn về phía Lương Kiến Thành, bao gồm cả Minh Tịch.
Trong lòng cô bỗng có chút cảm xúc vi diệu, thầm nghĩ chẳng lẽ lại là anh? Chẳng lẽ anh kết hôn rồi? Anh thật sự là kẻ đạo đức giả, nhân phẩm bại hoại đến mức có vợ rồi còn ngoại tình lừa gạt tình cảm của chị Linh Na sao?
Lương Kiến Thành đau đầu không thôi, chưa kể đến ánh mắt của mọi người, chỉ riêng ánh mắt của một người quen nào đó ở phía đối diện đã khiến anh cảm thấy bất lực toàn tập rồi...
Anh từ nhỏ đã phóng khoáng, lại thích mạo hiểm, hơn hai mươi năm cuộc đời cũng trải qua không ít sóng gió nhỏ.
Trước đây rơi xuống hẻm núi dốc đứng còn không khiến anh cảm thấy kinh hãi và bối rối như bây giờ!
Khụ.
Mọi người cũng không cố ý nhằm vào người đẹp trai...
Nhưng vừa đẹp trai vừa có tiền thì quả thật có vốn để lừa gạt phụ nữ.
Người đàn ông trước mắt thật sự quá đẹp trai, thế là ánh mắt tức giận ban đầu của mọi người bỗng nhiên thay đổi thành vô sỉ một cách rất chân thật. Thôi bỏ đi, đẹp trai như thế thì thôi vậy...
Chậc, nhưng tại sao mọi người lại xác định là Lương Kiến Thành nhỉ?
Bởi vì trong chín người đàn ông ở bàn này, chỉ có một mình Lương Kiến Trì là đang đứng....
Bọn họ cũng không biết sếp Lương đứng lên từ lúc nào, nhưng mọi người thấy anh đứng lên như vậy, quả thật giống như là....
“Anh ta” cuối cùng cũng chịu đứng ra nhận tội rồi!
Cảm giác bị quần chúng vây xem là gì, mấy người cấp dưới ở bàn này đều cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn ông chủ mình lấy một cái. Thật là khó xử mà, ông chủ à, mau ngồi xuống đi!