Ngày Mai Tươi Sáng - Tùy Hầu Châu

Chương 20

Mọi người đều đang tập trung vào Lương Kiến Thành.

 

Ít nhất là nhân viên của Long Mậu đều đang vây xem anh.


Ánh mắt của mọi người rất phức tạp.


Lương Kiến Thành dáng người thẳng tắp, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, thanh cao, thậm chí có thể nói là quá mức chính trực. Cho dù anh chưa lên tiếng giải thích thì ánh mắt đường hoàng ngay thẳng đó cũng đủ chặn đứng những lời chỉ trích của những người xung quanh rồi.


Anh đứng ra chỉ vì anh là ông chủ của Tinh Hải, chịu trách nhiệm chính của buổi tiệc hôm nay. Chứ không phải anh là ‘tên đàn ông’ mà mọi người đang tìm.


Bình tĩnh lại giây lát, Lương Kiến Thành nhìn về phía nhân viên của Long Mậu, đứng trên góc độ khách quan mở lời:


“Hôm nay là tiệc tất niên của hai công ty chúng ta, bây giờ vẫn chưa kết thúc. Vì để không ảnh hưởng đến hứng thú của những người vô tội, tôi đề nghị tìm một nơi khác để giải quyết chuyện này. Nếu vấn đề có liên quan đến vi phạm pháp luật, tôi cũng đề nghị báo với cảnh sát.”


Lương Kiến Thành nhắc đến ‘những người vô tội’, bao gồm cả mình trong đó.


Chậc chậc chậc... thì ra không phải anh.


Mấy chị lớn đứng lẫn trong đám đông bỗng nhiên tỏ ra thất vọng, hóng hớt chuyện nhưng cũng phải dựa vào nhan sắc, có nhan sắc mới khơi gợi hứng thú hơn.


Minh Tịch ban đầu cũng ngơ ngác, ánh mắt mơ hồ, nghe Lương Kiến Thành nói vậy thì cũng hiểu người đàn ông ngoại tình đó không phải là anh, nhưng bây giờ chắc chắn người đó đang ngồi trong bàn chính của anh.


Vậy thì là ai?


Minh Tịch đánh giá từng người một, mỗi lần thấy ánh mắt cô quét qua, nhũng người đàn ông đang ngồi trong bàn này có người thì ngẩng cao đầu, có người thì cúi gằm mặt, chỉ hận không thể chui xuống gầm bàn.


Tính cách khác nhau phản ứng cũng khác nhau, không thể dùng để phán đoán được điều gì....


So với ánh mắt vẫn còn lịch sự của Minh Tịch, thì ánh mắt của Đinh Hiểu khi nhìn bọn họ chẳng khác nào ác bá. Giống như cảnh sát thẩm phán tội phạm vậy.


Vốn dĩ...


Vốn dĩ...


Lương Kiến Thành với tư cách là ông chủ của Tinh Hải, người kia còn đang nằm trong số những vị khách quý do anh mời đến, lại ở trước mặt biết bao nhiêu người như vậy. Thế nên anh định dùng một cách thức tương đối thể diện để giải quyết trò hề này....


Nhưng đáng tiếc là anh vẫn chưa đủ kinh nghiệm để giải quyết chuyện tình cảm rối như mớ bòng bong này.


Lương Kiến Thành dời tầm mắt, lần lượt lướt qua từng người một trên bàn, gương mặt đẹp trai đầy vẻ nghiêm túc nhưng không thiếu sự lạnh lùng, cuối cùng rơi vào một người khách quý ngồi bên phải anh.


Điền Đại Phát đến từ Thành phố Ninh, ông chủ Điền.


Ông chủ Điền là nhà cung ứng cho nhà máy của Lương Kiến Thành, hôm nay cố ý từ thành phố Ninh đến đây để ký với anh hai hợp đồng của năm sau.


Hôm nay đúng lúc Tinh Hải có tiệc tất niên, Lương Kiến Thành đã đứng ra mời đối phương ở lại tham gia. Ông chủ Điền đặc biệt nói cho anh biết vợ ông ta cũng đến đây, nên anh cũng mời luôn. Anh đã chuẩn bị sẵn bàn dự phòng, thêm vài người cũng không thành vấn đề.


Ai dè chỉ có một mình ông chủ Điền đến, nói là vợ mình không được khỏe nên không tham gia nữa.


Lương Kiến Thành nhìn kỹ bà Điền uy phong lẫm liệt cách đó không xa, cũng cảm thấy rất buồn cười. Làm gì có chỗ nào không khỏe, là quá khỏe để tặng cho buổi tiệc tất niên của bọn họ một tiết mục đặc sắc ấy chứ!


Chẳng qua là màn ‘giết gà dọa khỉ’ này của bà Điền thực sự quá khó coi!


Sắc mặt Lương Kiến Thành hơi lạnh xuống, bởi vì dáng người anh cao lớn lại đang đứng nên vừa vặn che khuất Điền Đại Phát phía sau. Điền Đại Phát giống như rùa rụt cổ không dám ló ra ngoài.


“Tổng giám đốc Điền, bà xã nhà anh cũng dữ dội quá nhỉ.” Lương Kiến Thành lạnh lùng mở miệng, “Anh có muốn đứng lên xem thử không?”


Điền Đại Phát: “...”


Cuối cùng, dưới ánh mắt bức bách đầy bất đắc dĩ của Lương Kiến Thành, người đàn ông kia thở dài một hơi nặng nề: “Trời ơi là trời! Thật là mất mặt quá đi!”


Anh cũng thấy vậy, hôm nay ai cũng thấy mất mặt, ngoại trừ cái người cầm micro kia. Lương Kiến Thành nghiêng người, lùi lại phía sau một bước không để lại đường lui, trực tiếp nhường đường cho Điền Đại Phát.


Thế là mọi người đang vây xem lập tức thấy rõ được người đang nấp sau lưng Lương Kiến Thành.


Ê...


Chỉ với tướng mạo như vậy thôi à....


Nhan sắc làm mất hứng quá đi....


Thật là ghê tởm!


Khuôn mặt béo phì của Điền Đại Phát trong nháy mắt đỏ bừng, một lát sau lại biến thành xanh mét, hoàn toàn không dám gặp ai. Ông ta khoanh hai tay trước ngực, chỉ muốn trốn tránh đi ra ngoài.


Muốn đi thì lúc nãy nên đi rồi, bây giờ không thể đi được.


Lương Kiến Thành dùng lời lịch sự nhắc nhở ông ta: “Tổng giám đốc Điền, anh bỏ đi như thế chỗ này biết giải quyết thế nào đây? Bất kể là bà xã hay người tình thì đều là chuyện riêng của anh, tôi là người ngoài không tiện giúp anh giải quyết chuyện này đâu!”


Lương Kiến Thành nói chuyện tính ra vẫn còn lịch sự, nhưng giọng điệu không nhỏ, ít nhất là mọi người đứng gần đó có thể nghe thấy.


Có bài học trước mắt, Lương Kiến Thành cũng sợ mình nói nhỏ quá lại gây ra hiểu lầm không đáng có.


Chuyện đã đến nước này, sự chú ý của mọi người cuối cùng cũng rời khỏi Lương Kiến Thành. Những người chưa nỡ rời khỏi chỉ có thể nói là so với độ hóng hớt chuyện thì muốn ngắm ‘cái đẹp’ nhiều hơn, còn là ‘cái đẹp’ vừa bị lăng nhục.


Sau lưng Lương Kiến Thành có không ít người vây xem lắc đầu ngao ngán, ban đầu trong mắt còn có chút hứng thú, lúc này chỉ cảm thấy người đàn ông kia quá bỉ ổi.


Bị mọi người bắt tại trận, lại bị ánh mắt của đám đông nhìn chằm chằm, Điền Đại Phát mang trên mặt vẻ xấu hổ lại phẫn nộ, khó xử lại không biết làm sao. Đột nhiên ông ta đứng bật dậy, giận dữ đi về phía vợ mình, giơ tay tát một cái.


Ngay sau đó là một câu —— “Quậy đủ chưa?!”


Giờ khắc này, ông ta tựa như cuối cùng cũng tìm được cách giải quyết.


Cái tát này như để trút cơn giận của ông ta, đồng thời cũng làm dấy lên cơn giận của bà xã mình. Xấu hổ phẫn nộ lên đến đỉnh điểm, người đàn ông bỗng quên mất rằng bà xã của mình có khả năng đến đây gây chuyện thì cũng có khả năng nổi khùng nổi điên.


Giây tiếp theo ——


Bà xã của ông ta đánh trả lại một cái, nhưng chưa đủ, lại thêm một cái nữa.


Mọi người kinh ngạc không thôi.


Gương mặt của người phụ nữ đó dữ tợn như muốn xé xác gã Điền Đại Phát ra. Vốn dĩ bà ta còn tính để cho đối phương đường lui, vậy mà ông ta lại không cần chút tình nghĩa cuối cùng này.


“Được thôi, Điền Đại Phát, tôi muốn ly hôn với ông! Tôi sẽ lấy hết tiền bạc của ông!”


Sau đó, tình hình bỗng trở nên kịch tính.


Vừa nghe nhắc đến ly hôn và lấy hết tiền, người đàn ông bỗng nhiên tỉnh táo lại, chút khí thế hùng hổ bỉ ổi ban nãy đã hoàn toàn bị chữ ‘tiền’ dập tắt..... Nói tóm lại là xìu hẳn đi, vừa đối diện với vẻ mặt hung dữ của đối phương là ông ta bỗng quỳ thụp xuống.


Mọi người trợn tròn mắt há hốc miệng.


Minh Tịch ngoài trố mắt kinh ngạc còn cảm thấy ghê tởm đến phát nôn, cảm giác cả tinh thần lẫn thể xác đều bị vấy bẩn.


Đến cô còn nhìn thấy bộ mặt đáng ghê tởm nhất của gã đàn ông này, không biết chị Linh Na đã thấy chưa nhỉ?


Một gã đàn ông không có sức hấp dẫn nào, ngoài có chút tiền ra, ông ta còn có gì đáng để người ta thích nữa!


Đàn ông chỉ cần có tiền là có thể làm ông trời con sao?


Thì ra nhan sắc và tuổi trẻ mà cô hằng tự hào lại rẻ mạt đến thế...


Trong suốt quá trình này gã đàn ông không hề liếc nhìn Hà Linh Na lấy một cái.


Ban đầu ông ta chỉ nghĩ cách vớt vát thể diện, đợi đến khi thể diện không thể cứu vãn được nữa thì lại muốn ra vẻ khí khái đàn ông. Cuối cùng vì tiền mà vứt bỏ đi khí chất, tôn nghiêm và kể cả khí phách đàn ông gì đó.


Tiền... đúng là một thứ rất tốt. Có thể mua được tuổi xuân của một người phụ nữ, cũng có thể mua được cả tôn nghiêm của chính mình, giữa bao nhiêu con mắt nói quỳ là quỳ ngay.


Nhìn đi, nghĩ đi, bản thân ông ta sợ ly hôn không phải là vì yêu, mà là vì tiền.


Ông ta giống như một con sâu trúc mềm nhũn được nuôi lớn bằng tiền, không có tôn nghiêm nhưng vẫn cố vớt vát lấy chút tôn nghiêm hư ảo.


-


Trò hề của buổi tối cuối cùng cũng kết thúc, bởi vì bên các cô không cho phép Điền Đại Phát bỏ chạy.


Là Lương Kiến Thành đã báo cảnh sát.


Điều khiến Minh Tịch bất ngờ là ——


Sau khi báo cảnh sát, cảnh giải quyết khá là êm đẹp, Hà Linh Na nhận được một khoản tiền, ký giấy bãi nại.


Hôm sau, Hà Linh Na về Quảng Đông.


Hà Linh Na nói mình đến từ một huyện nhỏ ở Quảng Đông, gần khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây. Đã lâu lắm rồi cô ta không về nhà ăn tết, nhưng năm nay lại muốn về.


Buổi chiều, Minh Tịch cùng Đinh Hiểu tiễn Hà Linh Na đến bến xe của Hải Cảng.


Mỗi ngày ở bến xe đều có rất nhiều chuyến xe đường dài từ Hải Cảng đi Quảng Châu, chỉ là phải ngồi hai ngày hai đêm. Vé dễ mua hơn vé tàu mùa xuân, chỉ có điều ngồi hơi vất vả lại mệt mỏi.


Có lẽ trước đây cũng là vì đi xe hết chuyến này đến chuyến khác quá vất vả, nên Hà Linh Na mới đi sai đường.


Nhưng dù mệt mỏi hay vất vả đến đâu thì cũng tốt hơn ngày hôm qua.


Trước khi đi, Hà Linh Na tặng cho Minh Tịch chiếc mũ len cashmere do chính cô ta bỏ tiền mua, còn đội lên cho cô.


Bầu không khí chia ly bao giờ cũng buồn bã, vì để khuấy động bầu không khí, Minh Tịch hỏi họ: “Em đội chiếc mũ này trông có đẹp không?”


Đinh Hiểu hiếm khi khen ngợi: “Đẹp.”


Hà Linh Na cười gượng gạo: “Giữ ấm là được.”


Trong lòng Minh Tịch chợt trào dâng chút chua xót, hốc mắt bất giác cũng nóng lên.


Cô liếc nhìn xung quanh, một thành phố phồn vinh và rộng lớn như Hải Cảng nhưng bến xe lại cũ kỹ tồi tàn, khác hẳn với cảm giác trước đây cô từ trên ga tàu hỏa bước xuống, đâu đâu cũng là người lao động tha phương xách theo hành lý lỉnh kỉnh để bắt xe....


“Những đứa con gái nghèo khó như chúng ta, đôi khi xinh đẹp cũng không phải chuyện tốt.” Hà Linh Na nói.


Sau chuyện ngày hôm qua, Hà Linh Na như bị cướp đi tinh thần, cả người không còn chút sức sống nào, giọng nói cũng trở nên khàn khàn thô ráp.


Thấy Hà Linh Na như vậy, Minh Tịch lại cảm thấy đau lòng.


Đinh Hiểu khó chịu thở hắt ra một hơi, chủ yếu là cứ nghĩ đến cái tát tối qua.


“Xin lỗi, Đinh Hiểu.”


Biết vậy đã chẳng đứng ra ngăn cản.


Đinh Hiểu lạnh lùng nhếch khóe môi, không nói một lời. Dừng lại giây lát, cô ấy không nỡ trách móc, chỉ nói: “Thôi. Tôi cũng nhận được bồi thường rồi.”


Hà Linh Na thất vọng, nhìn về phía Minh Tịch.


Miệng Minh Tịch khô khốc, lời nói ra cũng đầy khô khan: “Chị Linh Na, giữ gìn sức khỏe nhé, hẹn năm sau gặp lại chị.”


Hà Linh Na đáp lại một tiếng.


Thực ra trong lòng hai bên đều đã có đáp án, Hà Linh Na sẽ không bao giờ quay lại nữa. Cho dù có quay lại thì cũng không còn là sư phụ của Minh Tịch.


Hợp tan là chuyện thường tình, đối với người giàu có, chia ly là để lần sau gặp lại, họ có thể bay đến một nơi nào đó bất cứ lúc nào chỉ để gặp nhau một lần. Nhưng với các cô, chia ly là một sự kết thúc.


Sau khi Hà Linh Na rời đi, Minh Tịch cảm nhận được một loại cảm xúc chật vật của những cô gái tầng lớp dưới ở thành phố lớn, không có tiền thì không có tôn nghiêm, đây cũng là bài học xã hội đầu tiên mà cô nhận được ngày hôm qua.


Sau đó, cô đi làm bình thường hai ngày, đến mồng Hai tết sẽ được nghỉ.


....


Chuyện xảy ra ở tiệc tất niên giống như một trò hề có có tính châm biếm cực độ, những lời bàn tán khó nghe không thể lập tức tan biến, cũng may là Hà Linh Na đã không còn ở đây.


Mọi người không thấy Hà Linh Na, nhưng lại có thể nhìn thấy Minh Tịch và Đinh Hiểu.


Minh Tịch bỗng trở nên nổi tiếng. Biểu hiện của cô tối hôm đó không chỉ khiến nhân viên của Long Mậu đều biết đến cô, mà ngay cả nhân viên của Tinh Hải đến khu nhập khẩu của Long Mậu mua sắm cũng có thể nhận ra cô ngay.


“Cô chính là cái cô hôm nọ...Aiza! Cô thật là nghĩa hiệp!”


“Cô là người ở đâu, nghe giọng không phải người Hải Cảng.”


“Tối đó bọn tôi sợ hết cả hồn, chưa từng nghĩ sẽ có chuyện như vậy xảy ra, may mà có cô phản ứng nhanh.”


Người đến là khách, Minh Tịch cũng không thể đuổi họ đi, còn phải tươi cười chào đón họ, cười như thể gặp được người thân vậy.


Nam nhân viên ở Tinh Hải càng nói càng hăng, thậm chí còn hăng đến nỗi mua cho cô một đơn hàng.


“Tôi thích những người như cô, chỗ cô có mẫu mới nào hợp với tôi không, lấy ra cho tôi xem thử đi.”


Đã vậy, Minh Tịch cũng không nể mặt nữa. Cô không ngờ chuyện ở bữa tiệc cuối năm lại có thể quảng cáo cho bản thân. Đương nhiên là cô cũng không muốn nổi tiếng theo cách này.


Khách hàng là thượng đế, ủng hộ cô tăng doanh số là đại gia. Minh Tịch chọn ra vài mẫu đang bán chạy đưa cho đối phương lựa chọn. Đối phương cũng không rề rà, chọn ngay một cái, thậm chí còn không cần mặc thử đã quyết định mua luôn.


Thật không ngờ một nhân viên bình thường của Tinh Hải lại có thể mua sắm hào phóng như thế, một chiếc áo len bốn chữ số nhưng không ngần ngại vung tay.


Áo len ở chỗ cô có loại còn lên đến bốn chữ số! Minh Tịch dù đang làm nhân viên ở đây, nhưng lại cảm thấy giống như đang ăn cướp vậy...


“Gói cho tôi thêm một cái nữa, cỡ lớn hơn một số. Tôi mua tặng người nhà.”


“...Vâng!”


Điều bất ngờ hơn là chiếc áo len như ăn cướp này còn bán được hai cái!


-


Đi làm ngày cuối cùng xong thì tết cũng đã qua.


Sáng đầu tiên của kỳ nghỉ, Minh Tịch đứng bên cửa sổ ký túc xá nhìn ra con hẻm vắng vẻ bên ngoài, trong lòng cũng có chút trống trải. Từ trước đến nay cô không thích năm mới, cho nên năm nay được đi làm trong dịp tết là chuyện hài lòng nhất đối với cô.


Hôm qua Thái Ny gọi điện đến, bảo là đêm giao thừa cô ấy ăn được một chiếc bánh chẻo có chứa đồng xu; Đinh Hiểu thì đã sớm giành được vé tàu về quê; mấy chị lớn người địa phương thì đi mua sắm một đống đồ tết....


Hương vị náo nhiệt của ngày tết cô chưa từng được trải qua, lại như vừa lướt qua tim cô.


Sạch sẽ, không để lại dư vị, cũng không khơi dậy sự mất mát của cô.


Chẳng qua là cô hơi buồn chán, đứng bên cửa sổ một lúc lâu ngắm nhìn những người đi đường xách quà về nhà.


Long Mậu cũng có phát đồ tết cho nhân viên, cô cũng nhận được một thùng táo đỏ Phú Sĩ lớn và một túi quà Vạn Vạn.


Mùng một tết cô đã nếm thử một quả táo đỏ Phú Sĩ, còn túi quà Vạn Vạn thì vẫn để nguyên...


Minh Tịch xem điện thoại, lướt lại từng tin nhắn chúc tết mà cô gửi cho từng người trong danh bạ vào đêm giao thừa.


Lúc gửi cho giáo sư Lương cô rất cẩn thận, soạn đi soạn lại hai lần mới gửi.


Ai ngờ giáo sư Lương không trả lời, ngược lại con trai của ông ấy là Lương Kiến Thành lại trả lời cô. Minh Tịch cầm điện thoại xem lại hai tin nhắn ít ỏi giữa cô và Lương Kiến Thành.


“Năm mới vui vẻ, sếp Lương! Chúc anh sang năm Rồng đại cát đại lợi, sự nghiệp như rồng vàng bay cao vạn dặm.”


Lương Kiến Thành trả lời cô vào đêm giao thừa một câu đơn giản: “Tân xuân vui vẻ.”


So với việc Lương Kiến Thành còn trả lời cô một câu “Tân xuân vui vẻ”, thì giáo sư Lương hoàn toàn không thèm để ý đến cô.


Minh Tịch bức bối trong lòng, rõ ràng giáo sư Lương có thể tìm việc cho cô, tại sao lại không để ý đến cô nữa?


Là vì cô chúc chưa đủ chân thành sao?


Minh Tịch kiểm tra lại đoạn tin nhắn đó:


“Tiếng chuông giao thừa vang lên, học trò Minh Tịch kính chúc giáo sư Lương năm 2000 gia đình hòa thuận, vạn sự như ý, sức khỏe dồi dào ạ!”


Đâu có chỗ nào không đúng? Không phải rất đầy đủ, rất chu đáo sao?


Minh Tịch lại nắm chặt chiếc Nokia trên tay, quyết định gửi thêm một tin nhắn chúc Tết cho giáo sư Lương. Dù sao nhà mạng cũng tặng cho cô 50 tin nhắn miễn phí trong dịp tết, không gửi hết cũng lãng phí.


“Giáo sư Lương, học trò Minh Tịch lại đến chúc Tết thầy đây ạ! Kính chúc thầy mọi việc thuận lợi. Ân tình mà thầy dành cho em, em mãi mãi khắc ghi tận đáy lòng. Bất kể thầy ở đâu thì học trò Minh Tịch đều nhớ đến thầy, vĩnh viễn biết ơn thầy! Học trò Minh Tịch kính chúc.”


Dù sao cũng là tin nhắn, cứ cảm ơn hết mình là được rồi! Không sợ sến súa, bởi vì bản thân cô cũng đâu sến súa. Người thấy sến súa nên là giáo sư Lương mới phải....


Quả thực trong lòng cô vô cùng biết ơn giáo sư Lương.


Tin nhắn chúc Tết đêm giao thừa không có hồi âm, nhưng tin nhắn này giáo sư trả lời rất nhanh.


Còn trả lời liền tù tì ba tin:


“Tết thầy đều ở Hải Cảng.”


“Địa chỉ nhà thầy ở Hải Cảng là số 357 đường Thiệu Hưng, phố Tư Minh.”


“Nếu em cũng ở Hải Cảng thì qua đây chơi một lát.”


Minh Tịch:....


Vậy vậy vậy, cô có phải biếu quà nữa không nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment