Ngày Mai Tươi Sáng - Tùy Hầu Châu

Chương 22

Hóa ra Lương Kiến Thành có bạn gái rồi!

 

Minh Tịch nhất thời không hiểu được ý tứ khi giáo sư Lương hỏi câu này, mí mắt cô nhanh chóng cụp xuống, che giấu sự hoảng loạn và nhút nhát do chột dạ gây nên....

 

Thế nào gọi là chật vật? Một giây trước còn đang mập mờ không rõ, một giây sau đã rơi vào thế khó xử, còn chưa kịp có ý đồ gì mà đã biến thành trò cười. Cũng may là chuyện này chỉ có trời biết đất biết cô biết.

 

Cũng may là bọn họ không phát hiện ra sự khác thường của cô.

 

Lương Kiến Thành bình tĩnh đứng dậy cắt cam, anh đặt một đ ĩa cam mọng nước trước mặt Minh Tịch rồi mới xoay người mình bố mình, cất giọng bình thường: “Hôm nay con qua đây cũng là muốn nói với bố chuyện này. Con và Chương Mẫn đã thống nhất ý kiến, vốn định mùng Năm tết hai nhà sẽ gặp mặt ăn bữa cơm, nhưng đêm giao thừa ông nội của Chương Mẫn bị xuất huyết não, hiện tại vẫn đang điều trị trong bệnh viện, nên đành phải dời lại.”

 

Lương Kiến Thành trình bày rất rõ ràng, anh không những đã có bạn gái, mà còn tính đến bước đính hôn luôn rồi.

 

Tim Minh Tịch lúc thì đập nhanh lúc thì đập chậm, như thể mình là kẻ gian có mưu đồ bất chính, đầu óc cũng nóng lên, chẳng lẽ là do đội mũ len sao? Không biết mặt có đỏ không nhỉ? Minh Tịch lén đưa một ngón tay chạm vào má mình.

 

Cũng may là da mặt cô dày. Không nóng.

 

Minh Tịch lại lấy điện thoại di động trong túi ra, mở trò chơi xếp hình Tetris có sẵn trong điện thoại ra giải trí.

 

Tuy cô chơi không tập trung lắm, nhưng nếu cố gắng không để ý đến cuộc nói chuyện của bọn họ, vậy thì cô cũng sẽ không nghe thấy giáo sư Lương và Lương Kiến Thành đang nói gì.

 

Đúng là cô đã mạo phạm quý nhân rồi, thật ra cô chỉ là một kẻ tiểu nhân thấy đồ đẹp nên liếc mắt nhìn thêm vài lần thôi. Cô có gan nhưng không hề có mưu đồ gì cả! Lương Kiến Thành chắc không phải vì thấy cô nhìn anh quá chăm chú nên mới nói thẳng ra đấy chứ...

 

Lương Kiến Thành đương nhiên sẽ không cho rằng biểu hiện của Minh Tịch vừa rồi là có ý với mình, anh không tự luyến như Maggie, cũng không tốn nhiều thời gian cho chuyện tình cảm nam nữ. Nếu không phải Maggie nói thẳng là muốn ngủ với anh, thì trước đó dù đoán được Maggie có ý với mình, anh cũng không có ý định vạch rõ ranh giới như thế. Đàn ông một khi đã vạch rõ ranh giới thì chỉ có hai nguyên nhân, một là anh ta cũng muốn ngủ với người phụ nữ đó, hai là anh ta muốn tránh xa người phụ nữ đó.

 

Còn đối với Minh Tịch, bởi vì có mối quan hệ giữa cô và lão Lương chắn ngang, nên dù trong lòng Lương Kiến Thành có xem cô là một người phụ nữ trẻ tuổi đi chăng nữa, thì với anh, Minh Tịch cũng chỉ là một cây dương liễu nhỏ đang vươn mình phát triển. Anh cũng thưởng thức cô, nhưng sự thưởng thức đó không vướng bận tình cảm nam nữ.

 

Đương nhiên là trong đời này Lương Kiến Thành chưa từng có sự thưởng thức đi kèm với tình cảm nam nữ với một người khác giới nào, nếu không anh đã chẳng đi xem mắt. Anh không tự luyến, nhưng đủ tự tin. Nếu gặp được người phụ nữ khiến anh hứng thú, anh cũng có đủ can đảm và chủ động theo đuổi người ta.

 

....

 

Trong phòng khách, giáo sư Lương và Lương Kiến Thành cũng không tiếp tục đề tài lúc nãy.

 

Vốn dĩ giáo sư Lương đã chẳng muốn quan t@m đến chuyện này, nếu không cần phải tham dự thì chuyện này cứ tạm thời gác lại thôi.

 

Ban nãy ông lên tiếng nhắc nhở cũng không phải nhiều chuyện.

 

Bây giờ Lương Kiến Thành qua lại với mẹ anh khá nhiều, tuy không học được phong cách làm việc nhanh nhẹn của Cố Song Dương nhưng đổi lại ngày càng khéo léo tinh tế, chiếm được thiện cảm từ phái nữ. Điểm này chắc chắn không phải di truyền từ ông, cũng không thể di truyền từ Cố Song Dương, vậy thì anh học được từ đâu?

 

Chắc chắn là từ Dương Mẫn Văn!

 

Vì đã ly hôn rồi nên Lương Dục Tri không tiện đánh giá nhiều về chuyện Cố Song Dương tìm trai trẻ, nhưng nếu con trai ông cũng học theo tác phong đó, thì giáo sư Lương sẽ không còn suy nghĩ vấn đề từ góc độ tốt hay không tốt nữa.

 

......

 

Nhà giáo sư đơn giản trống trải, ngay cả một tấm ảnh gia đình cũng không có.... Minh Tịch để điện thoại xuống, ngoảnh đầu lại thì thấy giáo sư trưng ra vẻ mặt khó chịu, cô lập tức cong môi cười.

 

Vì để Minh Tịch về nhà không quá muộn, khoảng bốn giờ chiều, giáo sư Lương vào bếp luộc sủi cảo.

 

Một đ ĩa gồm hai mươi chiếc sủi cảo khô, mới hơn bốn giờ chiều, dù Minh Tịch có ăn khỏe đến đâu thì cũng không thể ăn hết được một đ ĩa này, nhưng cô lại không dám để thừa.

 

Thấy cô càng lúc càng nuốt không trôi, Lương Kiến Thành chủ động nói: “Ăn không hết thì cứ để lại. Bên chỗ tôi có nuôi một con chó, có thể mang cho nó ăn.”

 

Minh Tịch lập tức hỏi: “Chó nhà anh tên gì?”

 

Lương Kiến Thành: “Tiếu Tiếu.”

 

Minh Tịch cũng không làm khó mình nữa, cô mà còn ráng ăn, có khi không lết ra khỏi được căn nhà này cũng nên. Cuối cùng còn thừa lại sáu cái, cô nói với Lương Kiến Thành: “Vậy tôi mời Tiếu Tiếu ăn nhé.”

 

Lương Kiến Thành: “Được thôi, vậy tôi thay Tiếu Tiếu cám ơn em.”

 

Minh Tịch cười ngượng ngùng, ngoài việc đã no căng ra thì cô cũng không còn suy nghĩ vu vơ nữa. Vì để cho mình được thoải mái, không muốn tâm trạng của mình trở nên phức tạp, cho nên ——

 

Thật ra cô cũng không hẳn là thích Lương Kiến Thành, cùng lắm là không kìm được lòng mà nhìn anh lâu hơn một chút, chuyện này hoàn toàn khác với việc thích.

 

Đến lịch sự thì đi cũng nên tự nhiên. Minh Tịch đứng dậy chào tạm biệt giáo sư Lương, giáo sư Lương còn muốn gói thêm một hộp sủi cảo cho cô mang về, Minh Tịch lấy lý do ký túc xá không được nấu ăn để từ chối.

 

“Năm nay thầy từ Nghi Thành chuyển về Đại học Kinh tế Thương Mại Hải Cảng rồi, lúc nào có thời gian em cứ đến nghe giảng, đợi xếp xong lịch học thầy sẽ gửi lịch cho em.” Giáo sư Lương nói với cô.

 

Thì ra đây mới chính là lý do giáo sư kêu cô đến nhà làm khách. Trong lòng Minh Tịch càng áy náy tột độ: “Cảm ơn giáo sư ạ.”

 

Cô muốn về, chắc chắn Lương Kiến Thành sẽ lịch sự đề nghị đưa cô về. Thế nên Minh Tịch đã tìm sẵn lý do từ chối: “Em thấy gần đây có rất nhiều cảnh đẹp, nên muốn đi dạo một vòng xem thử. Lát nữa em còn có hẹn với đồng nghiệp đi ngắm cảnh đêm sông Mẫn Phố.”

 

Nếu đã như vậy, Lương Kiến Thành cũng không làm khó cô nữa, anh nói từ đây đến Long Mậu cô có thể ngồi tàu điện ngầm tuyến số 1.

 

Thì ra còn có thể đi tàu điện ngầm.... Cô chưa bao giờ được đi tàu điện ngầm! Minh Tịch cười chào tạm biệt hai bố con họ, trước khi đi, giáo sư Lương còn đưa cho cô sáu cuốn sách. Minh Tịch liếc mắt nhìn nội dung cuốn sách, có hơi không hiểu.

 

“Hiện tại trong nước đang triển khai kỳ thi đại học mùa xuân, rất thích hợp với em, nếu em có hứng thú thì cứ thử xem.” Giáo sư Lương nói vậy.

 

Minh Tịch không bày tỏ thái độ gì, nhưng vẫn tỏ ý cảm ơn: “....Cảm ơn giáo sư Lương, em sẽ nghiêm túc cân nhắc ạ.”

 

“Tạm biệt giáo sư.... tạm biệt sếp Lương.” Minh Tịch mang theo sách ra về.

 

-

 

Theo lời hướng dẫn của Lương Kiến Thành, Minh Tịch thật sự tìm thấy trạm tàu điện ngầm. Đây là lần đâu tiên cô ngồi tàu điện ngầm, cảm giác rất mới mẻ.

 

Cảm nhận làn gió mát luồn qua khe cửa tàu khi tàu điện ngầm lao nhanh trong đường hầm, Minh Tịch nhìn cuốn sách trong tay, rơi vào trầm tư:

 

Vốn dĩ cô tưởng mình tìm được một công việc ổn định là tốt lắm rồi, nhưng tìm được công việc ổn định rồi chẳng lẽ lại dậm chân tại chỗ mãi sao? Tàu điện ngầm dừng ở từng trạm, nhưng lại lặp đi lặp lại việc di chuyển trong đường hầm, tựa như vĩnh viễn không có ngày mai.

 

Cuộc đời cô không thể dừng lại một chỗ được, cô cũng không muốn cứ mãi luồn lách trong đường hầm dưới lòng đất, không thấy ánh sáng ngày mai.

 

Nhưng thi đỗ một trường đại học tốt hơn, có được bằng cấp cao hơn, thì liệu cuộc sống có trở nên tươi đẹp hơn không? Minh Tịch ngồi trên ghế dài trong tàu điện ngầm, mở sách ra đọc những tri thức trong đó, tâm trạng dần trở nên rõ ràng hơn ——

 

Giáo sư Lương chắc chắn không có ác ý với cô, nhưng hiện tại cô không có nhiều thời gian, cũng không có gia đình làm bệ đỡ. Cô không thể phí thời gian theo đuổi những kiến thức toàn diện, mà phải khiến những gì mình học được trở nên hữu dụng.

 

Trên con đường đời dài đằng đẵng này, thứ cô muốn không phải theo đuổi, mà là leo cao.

 

Minh Tịch quyết định không quan t@m đến kỳ thi mùa xuân này nữa, cô cũng không quay về ký túc xá mà là đến quán net An Đằng. Năm mới nên quán net rất đông khách, cô phải đợi đến chạng vạng mới có máy ngồi.

 

Cô lên mạng nghiên cứu cách trở thành nhân viên kinh doanh xuất nhập khẩu, cẩn thận ghi lại những chứng chỉ cần thi và thời gian thi.

 

Lúc Thái Ny gọi điện đến, Minh Tịch vẫn đang lướt web. Cô nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, áp ống nghe điện thoại vào tai trái nói chuyện.

 

Biết cô đang online, Thái Ny hào hứng bảo cô đăng ký tài khoản OICQ. (*tức là tài khoản QQ, tháng 11 năm 2000 mới đổi tên thành QQ)

 

Minh Tịch cũng biết OICQ dùng để chat online, nhưng cô vẫn chưa tạo tài khoản. Trong quan điểm của cô hiện tại thì chat online là tiêu khiển giải trí, nên không mấy hứng thú. Không ngờ Thái Ny lại dùng giọng điệu bức bách nói với cô: “Năm nay tài khoản sáu chữ số sắp hết rồi, bây giờ cậu mà đăng ký thì chỉ còn bảy chữ số thôi. Cậu tranh thủ đăng ký đi, đừng để đến tám chữ số lại hối hận không kịp.”

 

Bình thường Thái Ny nói chuyện rất ít khi dùng thành ngữ.... Minh Tịch ngẩn ra một lúc mới hiểu được ý cô ấy, bỗng nhiên cũng có chút kích động. Không phải vì gấp gáp muốn đăng ký tài khoản bảy chữ số cho mình, mà là một khi công cụ giao tiếp này được phổ biến rộng rãi, nó sẽ thay đổi thói quen sinh hoạt, học tập hay thậm chí là làm việc của mỗi người.

 

Trong thời đại phát triển như vũ bão hiện tại, bất kể là suy nghĩ hay hành động đều phải có một thứ bắt kịp thời đại.

 

Minh Tịch lập tức mở trang web OICQ, nhanh chóng đăng ký tài khoản. Quả nhiên giống như Thái Ny nói, là tài khoản bảy chữ số.

 

Thái Ny tiếc nuối thay cô, nhưng cũng mừng vì tháng trước cô ấy đăng ký tài khoản chỉ có sáu chữ số.

 

Minh Tịch bật cười, nảy ra một ý tưởng xấu xa: “Hay là cậu đăng ký thêm mấy cái tài khoản nữa đi, theo tình hình đăng ký hiện tại thì sau này tài khoản bảy chữ số sẽ rất quý hiếm, biết đâu còn bán được tiền nữa.”

 

Thái Ny ngắt ngang lời cô: “Minh Tịch à, sao bây giờ trong đầu cậu chỉ nghĩ đến kiếm tiền thôi vậy!”

 

Cô không nghĩ đến chuyện kiếm tiền thì nghĩ đến chuyện gì đây? Minh Tịch nhìn chiếc máy tính vuông vắn trước mắt. Cô cũng không phải đau đáu chuyện kiếm tiền, mà là nghĩ xem phải làm thế nào để bản thân có năng lực kiếm ra tiền. Nếu tìm được một công việc có thể khiến cô tập trung toàn lực để kiếm tiền, vậy thì cô nhất định sẽ kiếm được tiền.

 

“Tớ còn nhớ cậu nữa.” Minh Tịch nói lời ngọt ngào, cũng rất chân thật.

 

Thái Ny như bị đắm đuối, lặp lại những lời nhung nhớ: “Huhu, tớ cũng vậy!”

 

Con gái cần tình bạn, tình bạn giữa con gái với nhau ngoài việc cổ vũ đồng hành và hỗ trợ lẫn nhau thì còn giống như một tấm gương để cả hai cùng soi lại chính mình, nhìn thấy những mặt mà bình thường bị mình lãng quên. Bất kể Thái Ny hay là bản thân cô thì cũng đều cần một tấm gương như thế.

 

Vì đã có OICQ, Minh Tịch nhanh chóng cúp điện thoại với Thái Ny rồi chuyển sang dùng OICQ để chat online với Thái Ny.

 

Thái Ny cũng giống như cô, đang ngồi trong quán net mới mở của Nghi Thành.

 

[Kể cho cậu nghe một chuyện.]

 

Thái Ny gửi một tin nhắn qua OICQ, khung chat kêu tít tít nghe khá vui tai.

 

[Chuyện gì?] Minh Tịch hỏi.

 

[Lưu Tín Quân liên hệ với tớ, nói là anh ta muốn tìm cậu.]

 

Thấy dòng tin nhắn của Thái Ny, tim Minh Tịch thoáng thắt lại, cô gõ bàn phím trả lời:

 

[Cậu đừng để ý đến anh ta, lần sau anh ta còn tìm tớ nữa thì cậu cứ bảo anh ta đi tìm Minh Đức Thành ấy. Là Minh Đức Thành vay tiền, không liên quan đến tớ.]

 

Thái Ny đánh chữ chậm hơn Minh Tịch, qua một lúc lâu mới gửi đến một câu, còn sai lỗi chính tả.

 

[Anh ta không tìm cậu đòi tiền, anh ta mượn (muốn) theo đuổi cậu.]

 

Minh Tịch cạn lời, gõ lại mấy chữ: [Bảo anh ta cút xéo.]

 

Năm phút sau, Thái Ny gửi lại một dòng:

 

[Này Minh Tịch, tớ có hỏi Đức Tử rồi. Đức Tử bảo là trước đây Lưu Tín Quân từng lăn lộn ở sòng bạc bên Ma Cao, kiếm được khá bộn tiền, mấy cái khu vui chơi giải trí ở Nghi Thành của mình đều là anh ta mở đấy. Cả cái quán net tớ đang ngồi cũng là của anh ta.]

 

Lời nói của Thái Ny chứa đựng rất nhiều thông tin, Minh Tịch lướt kỹ từng chữ một, cố ý hài hước ghẹo lại cô ấy:

 

[Đừng bảo với tớ là cậu vì chút tiền net mà bán đứng tớ nhé?]

 

Hình đại diện con mèo nhỏ của Thái Ny rung rung, một giải lời thích được gửi đến.

 

[Đương nhiên không phải!!]

 

Minh Tịch tin Thái Ny sẽ không làm như vậy.

 

Thái Ny lại gửi tiếp một đoạn: [Đàn ông có tiền nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai, Lưu Tín Quân trông cũng không tệ lắm, chỉ là cái sẹo trên trán trông hơi hung dữ thôi.]

 

Nghe Thái Ny nói vậy, Minh Tịch chợt hiểu ra một vấn đề, cô lại lần nữa đùa cợt cô ấy: [Chuyện này chủ yếu là vẫn là vấn đề của tớ.]

 

Thái Ny bên kia chắc là tò mò lắm, hồi âm rất nhanh: [Vấn đề gì?]

 

Minh Tịch gõ mấy chữ—— 

 

[Tớ không chịu đòn được.]

 

Cuối cùng bên Thái Ny cũng yên tĩnh lại, khung chat cũng không nhảy ra tin nhắn nữa.

 

Nếu bây giờ Minh Tịch đang ở quán net Nghi Thành, hoặc nếu cô có thể xuyên qua camera để nhìn thấy Thái Ny, có lẽ cô sẽ nhìn thấy Thái Ny với dáng vẻ ‘buồn cười mà không dám cười’.

 

Cố gắng nhịn cười đến mức khóe miệng giật giật, cơ mặt gần như căng cứng, Thái Ny hít sâu một hơi, giả vờ quay đầu lại tỏ vẻ không vui nhìn ba người phía sau.

 

Lưu Tín Quân, Đức Tử và Hàn Tuấn Tuấn.

 

Đúng vậy, từ lúc Thái Ny bắt đầu chat online với Minh Tịch là ba người họ đã dán mặt vào màn hình máy tính, đọc kỹ từng chữ một trong mỗi dòng tin nhắn của Minh Tịch.

 

Mấy câu ‘anh Lưu có tiền’, ‘anh Lưu đẹp trai’ trước đó là cũng do Lưu Tín Quân uy hiếp mà ra...

 

Cho đến khi đoạn chat dừng lại ở câu —— [Tớ không chịu đòn được].

 

Bầu không khí im lặng chừng nửa giây, Đức Tử và Hàn Tuấn Tuấn không nhịn được phát ra tiếng cười khúc khích như chuột, trong đó Đức Tử to gan hơn một tí thì cười gần như đứt cả hơi. Hàn Tuấn Tuấn thì kín đáo hơn một chút, nhịn cười đến nỗi mặt và cổ đều đỏ bừng.

 

Nói tới mới thấy khéo, Đức Tử và Hàn Tuấn Tuấn sau khi tốt nghiệp đại học tại chức thì cùng nhau ứng tuyển vào vị trí quản lý mạng ở quán net mới mở tại Nghi Thành, làm được một ngày mới biết ông chủ là Lưu Tín Quân... Không đánh không thành anh em, quen biết được một thời gian, bọn họ phát hiện Lưu Tín Quân có một dàn anh em huynh đệ ở Nghi Thành, trên tay cũng có chút tiền gọi là....

 

Thế là Đức Tử và Hàn Tuấn Tuấn quyết định tạm thời ở lại chỗ Lưu Tín Quân để kiếm cơm.

 

Hôm nay khi Thái Ny đến tìm Đức Tử chơi net thì bị Lưu Tín Quân tóm được.

 

“Anh Lưu...” Thái Ny khẽ li3m môi, vội vàng nói rõ điều kiện, “Anh bảo tôi nói gì tôi cũng nói rồi, bảo tôi làm gì tôi cũng đã làm xong. Anh đã hứa với tôi rồi, nếu Minh Tịch không muốn thì anh cũng không làm khó cô ấy, cũng sẽ không đòi nợ cô ấy.”

 

Lưu Tín Quân không được vui nên cũng lười nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mấy chữ ‘không chịu đòn được’ trong khung chat, nắm đấm cũng dần siết chặt lại, không chút cam lòng hỏi mấy người bọn họ: “Trông tôi hung dữ lắm à? Giống kiểu sẽ đánh phụ nữ sao?” Anh ta đúng là có đánh người, nhưng chỉ đánh đàn ông chứ chưa từng đánh phụ nữ.

 

Thái Ny không ư hử gì, cũng không dám nhiều chuyện, chỉ lặng lẽ liếc nhìn vết sẹo trên trán Lưu Tín Quân. Thật lòng mà nói anh ta có đánh phụ nữ không thì cô ấy không biết, nhưng nếu đã đánh thì chắc chắn người ta chỉ còn nửa cái mạng.

 

.....huhu!

 

“Thôi bỏ đi, anh Lưu.” Hàn Tuấn Tuấn lên tiếng an ủi, ngoài miệng thì an ủi nhưng thực chất là đang ngăn cản.

 

“Đúng đấy anh Lưu, cô ấy không chịu được đòn thì cũng biết làm sao được.” Đức Tử vừa to gan lại mặt dày học theo giọng người miền Bắc nói một câu.

 

Lưu Tín Quân liếc Đức Tử, bực bội nói: “Tự thấy mình hài hước lắm à?”

 

Đức Tử lắc đầu:... không, đâu có hài hước gì.

 

Thái Ny định đánh bài chuồn, trước khi chuồn còn tranh thủ tắt OICQ. Sau đó cô ấy kéo ghế ra, nhanh nhẹn rời khỏi chỗ ngồi.

 

“Tạm biệt anh Lưu, cảm ơn anh vì đã mời tôi chơi net, bố mẹ tôi bảo tôi về nhà ăn cơm rồi, tôi đi trước đây....” Nói xong, tranh thủ lúc Hàn Tuấn Tuấn và Đức Tử đang cản chân Lưu Tín Quân, Thái Ny vẫy tay rồi vọt lẹ ra ngoài.

 

Ôi trời, sao cô ấy có thể đỉnh như vậy! Không ngờ đã giúp Minh Tịch giải quyết được một nửa số nợ rồi.

 

Câu chuyện đầu đuôi là thế này, sau khi Hàn Tuấn Tuấn và Đức Tử làm quản lý của quán net Ngày Mai này, Thái Ny cũng trở thành khách quen của quán net Ngày Mai, rồi dần dần quen với Lưu Tín Quân.

 

Cô ấy cũng biết chuyện nhà Minh Tịch nợ Lưu Tín Quân hai mươi vạn tệ, đó đâu phải là một con số nhỏ, Minh Tịch ở bên ngoài làm công cho dù lương cao đến đâu cũng không trả nổi số nợ này. Thái Ny thầm nghĩ, nếu nhà họ Minh trả hết số tiền này thì Minh Tịch có thể đường hoàng quay lại Nghi Thành rồi. Thế nên khi Lưu Tín Quân tìm cô ấy giúp đỡ, Thái Ny đã lập tức bảo Lưu Tín Quân bớt mơ mộng hão huyền lại, trừ phi đưa ra một chút thành ý.

 

Một câu nói dễ nghe giá năm vạn.

 

Cô miễn cưỡng nói được bốn câu... vậy là hai mươi vạn rồi!

 

Thái Ny vui vẻ chạy về nhà như chú chim sẻ no mồi.

 

Nhưng không may là vừa đến nhà đã nghe tiếng bố mẹ cãi nhau.

 

Bố: “Con bé Ny Ny vô tâm vô phế y hệt như bà.”

 

Mẹ: “Chứ không phải đầu óc chậm chạp giống như ông à!”

 

Bố: “...Bà nói ai đầu óc chậm chạp?”

 

Mẹ: “...Ông nói ai vô tâm vô phế!”

 

Bố: “....Tôi nói con gái chúng ta đấy.”

 

Mẹ: “....Tôi cũng vậy.”

 

Thái Ny: “....”

 

Nếu có thể, Thái Ny cũng không muốn ở lại cái nhà này nữa!

 

Nhưng mà đúng là đầu óc cô ấy chậm chạp thật, một con số lớn như hai mươi vạn mà cô ấy và Lưu Tín Quân chỉ nói miệng. Biết đâu sau này anh ta lật lọng bảo là nói đùa thì biết làm sao đây? Nếu chuyện này mà để Minh Tịch xử lý, cô chắc chắn sẽ bắt Lưu Tín Quân viết giấy nợ ngay tại chỗ.

 

....

 

Ba ngày nghỉ Minh Tịch không có sắp xếp gì, chỉ làm ổ trong quán nét An Đằng. Cô tự mang đồ ăn đến, lúc nào khát thì xin bà chủ quán một ly.

 

Thật ra Minh Tịch rất ít khi buông thả bản thân như vậy, chủ yếu là cô cảm thấy đã tìm được thế giới tinh thần của mình...

 

Trong bữa tiệc tất niên có một nhân viên bán hàng giới thiệu một diễn đàn tên là ‘Thiên Nhai’, nói trên đó có thể học được rất nhiều thứ. Cô tìm được diễn đàn này, lướt đến những thông tin ngành xuất nhập khẩu để xem, sau đó trong mấy ngày nghỉ theo dõi một bài viết có tiêu đề ‘Phân tích và dự đoán tình hình kinh tế thương mại thế giới hiện tại’, chủ bài viết tên là ‘Giang Lưu Đại Đạo’.

 

Minh Tịch vừa xem bài viết vừa ghi chép, vừa lên mạng vừa học tập, gần như thức trắng đêm đốt tiền vào internet.

 

Song cô cho rằng rất đáng giá, cô nghiên cứu từng chữ trong bài viết, thức đêm theo dõi toàn bộ những cập nhật của Giang Lưu Đại Đạo.

 

Có rất nhiều người theo dõi bài viết giống như cô, bọn họ rất cảm kích sự chia sẻ công khai này của Giang Lưu Đại Dạo, tôn xưng người này là ‘Giang Lưu Công Tử’.

 

Những bài viết của Giang Lưu Công Tử trên diễn đàn có ngôn ngữ thấu đáo, thú vị, kiến thức cũng thâm sâu, đã từng đi qua bốn năm quốc gia. Trong bài đăng của mình, ngoài việc đưa ra ý kiến về tình hình kinh tế thương mại, đối phương còn chia sẻ về tập quán giao tiếp khác nhau ở các quốc gia.

 

Từ tín ngưỡng tôn giáo đến văn hóa ẩm thực.

 

Đọc đến chỗ nào thấy khó hiểu, Minh Tịch sẽ đặt câu hỏi ở dưới. Khi đến đoạn kinh ngạc, cô cũng tung hô nhiệt tình. Dưới sự nịnh nọt đầy thành ý này, Giang Lưu Công Tử dần có ấn tượng với cô.

 

Trong một câu hỏi, đối phương gọi cô là ‘Tây Môn Tiểu Đệ’.

 

Ơ....

 

Đối phương tưởng cô là con trai à?

 

Minh Tịch liếc nhìn cái tên mình đặt khi đăng ký tài khoản – Tây Môn Xuy Tuyết. Bởi vì cô thích những hiệp khách mặc áo trắng phấp phới lại có kiếm pháp vô song nên mới lấy cái tên này.

 

“Giang Lưu Công Tử, có thể kết bạn được không ạ?”

 

Gặp được đại thần như vậy quả là vinh hạnh của cô, Minh Tịch thấp thỏm để lại số OICQ của mình ở dưới bài đăng.

 

Điều gây ấn tượng hơn kiến thức là nhận thức, điều khó tiếp cận hơn kiến thức cũng là nhận thức. Dù đã để lại số OICQ nhưng Minh Tịch cũng không trông mong gì nhiều.

 

Một đại thần như Giang Lưu Công Tử chắc sẽ không kết bạn với một kẻ vô danh tiểu tốt như cô đâu. Trong bài đăng này cô hồi đáp khá nhiều, bình luận để lại cũng ngây ngô, điều duy nhất có thể thu hút sự chú ý của Giang Lưu Công Tử là sự hoạt bát của cô.

 

Cô vừa trẻ tuổi lại thiếu kinh nghiệm, nhưng cô dám nói dám hỏi, còn có một cái tên rất ngầu lòi —— Tây Môn Xuy Tuyết.

 

Tây Môn Xuy Tuyết mà đã ra tay thì kiếm như tuyết bay, còn cô gõ chữ thì lạch cạch như sao Hỏa va vào Trái đất.

 

Có lẽ vì ngày lễ lớn nên Giang Lưu Công Tử cũng rảnh rỗi, thường xuyên lên mạng cập nhật nội dung. Sau vài lần trao đổi nội dung với Giang Lưu Công Tử, đối phương đã thêm số OICQ của cô.

 

Nghĩ đến lời tán gẫu của Thái Ny, sau khi kết bạn với Giang Lưu Công Tử, Minh Tịch đếm thử số OICQ của đối phương... không ngờ là năm con số!

 

Chẳng lẽ trong nước vừa có internet là đối phương đã lên mạng lướt sóng rồi sao?

 

Ảnh đại diện OICQ của Giang Lưu Công Tử là vịt Donal ngốc nghếch mặc định của hệ thống, nhưng tên OICQ của anh ta không phải là Giang Lưu Đại Đạo, mà là – Chỉ Cười Không Nói.

 

Minh Tịch bật cười.

 

Trên diễn đàn thì thao thao bất tuyệt, trên OICQ thì chỉ cười không nói, xem ra Giang Lưu Công Tử ngoài đời là một người ‘ngoài lạnh trong nóng’ đây mà.

 

Giây tiếp theo, Minh Tịch nhìn thấy một dòng ghi chú dưới ảnh đại diện của Giang Lưu Công Tử: Không thêm nick nữ.

 

Cô giật cả mình, cảm thấy rất may mắn.

 

..... May mà Tây Môn Xuy Tuyết là con trai!

Bình Luận (0)
Comment