[Giang Lưu huynh thân mến:
Kẻ hèn này ngưỡng mộ Giang Lưu huynh kiến thức uyên thâm, cả quãng đời còn lại chỉ mong có thể học được chút phong thái đ ĩnh đạc của huynh. Sau ba ngày cân nhắc, tiểu đệ mạo muội xin kết bạn với Giang Lưu huynh trên mạng.
Mong Giang Lưu huynh đừng chê kẻ hèn này ngu dốt!
Tây Môn tiểu đệ kính thư.]
Đây là tin nhắn Minh Tịch để lại trong hộp thư riêng OICQ của Giang lưu Công Tử. Vì cô tự xưng là Tây Môn tiểu đệ nên cũng mạo muội gọi một tiếng Giang Lưu huynh.
Nhưng xin lỗi, là cô tự luyến quá rồi —— Giang Lưu Công Tử không trả lời cô!
Bởi vì ngày mai phải đi làm nên Minh Tịch không thể thức khuya chờ hồi âm của Giang Lưu Công Tử được, đành phải offline.
Trước khi rời đi, cô lại nhắn thêm một câu: [Vì đệ phải đi làm xa nên không thể online thường xuyên, nếu Giang Lưu huynh nhắn tin mà đệ không kịp trả lời, mong huynh đừng trách kẻ hèn này chậm chạp.]
Cô không hề trách Giang Lưu Công Tử kiêu ngạo lạnh lùng, ngược lại còn tự hạ thấp mình, mong Giang Lưu Công Tử có chút tình người khi thấy tin nhắn này sẽ không phớt lờ cô.
Về đến ký túc xá, Minh Tịch chốc chốc lại ngâm nga một câu hát, chốc chốc lại luyện khẩu ngữ tiếng Anh, mặc kệ Giang Lưu Đại Đạo có trả lời cô trên OICQ hay không. Chỉ cần add được tài khoản của anh ta là cô đã vui vẻ không thôi rồi.
Trên đời này núi cao còn có núi cao hơn, cao thủ gặp cao thủ. Nếu cô muốn trèo cao thì nhất định phải tìm được mục tiêu.
Mùng ba Tết đến thăm giáo sư Lương thì hay tin Lương Kiến Thành đã có bạn gái, nói thật lòng cô cũng có chút hụt hẫng. Có điều sau ba ngày trôi qua, cô đã không còn thấy hụt hẫng nữa rồi. Trái tim còn non trẻ dễ tổn thương mà cũng dễ phục hồi, đặc biệt là khi thấy mấy câu nói của Giang Lưu Công Tử để lại trên diễn đàn:
“Nếu con người không có mục tiêu để theo đuổi, vậy thì văn minh sẽ suy tàn.”
“Người trong nước hay bảo cứ đụng đến tiền bạc là sứt mẻ tình cảm, nhưng sự tiến bộ lớn nhất của thế giới lại đến từ việc thương mại hóa những hành vi tư lợi và mặc cả. Tiền bạc bị gán cho cái danh là căn nguyên của mọi tội lỗi, nhưng tác dụng và quy luật thực tế của nó lại đầy sự mê hoặc, tựa như một đóa hồng. Người đời yêu hoa thì gọi là tao nhã, yêu tiền thì càng trở nên phong độ, theo đuổi danh lợi cũng là một chuyện khá thú vị.”
Minh Tịch cảm thấy mình đã giác ngộ được nhiều thứ!
Hóa ra khát khao luôn dâng trào không ngừng trong cô là sự đam mê và kỳ vọng vào tiền bạc.
Một chủ blog về tình cảm khác trên Thiên Nhai từng nói, thích một người chẳng qua chỉ là sự chiếu rọi tinh thần và cảm xúc cá nhân.
Minh Tịch cảm thấy câu này rất đúng, nếu cô không làm quen với Giang Lưu Đại Đạo thì làm sao chuyển hóa được tình cảm giấu kín mà cô dành cho Lương Kiến Thành!
Minh Tịch cũng hiểu rõ sở dĩ cô rung động trước Lương Kiến Thành là vì anh đẹp trai, quan trọng hơn nữa là anh có kiến thức, khí chất, thậm chí là tiền bạc và sự nghiệp đều hơn hẳn cô.
Một khi cô thả trôi cảm xúc của mình, những thứ mà Lương Kiến Thành đang sở hữu sẽ không chuyển sang cho cô, ngược lại còn làm tổn thương cô, khiến cô cảm thấy mình thấp kém và đáng thương.
Nhưng Giang Lưu Công Tử thì khác, anh ta chia sẻ kiến thức và nhận thức của mình ở trên mạng. So với việc Lương Kiến Thành nâng cao nhận thức của cô về giai cấp, thì Giang Lưu Đại Đạo trực tiếp mở ra cánh cửa mà cô chưa từng thấy.
Anh ta không hề giấu diếm, cũng chẳng tỏ ý khoe khoang. Ngược lại còn chân thành và hài hước một cách duyên dáng. Kết giao với người như vậy, không chỉ làm phong phú tinh thần của cô, mà còn không làm tổn thương lòng tự trọng và tình cảm của cô, thật sự rất tốt!
Cho dù Giang Lưu Công Tử ngoài đời trông giống con khỉ, cô cũng coi anh ta là Tề Thiên Đại Thánh.
Ngày hôm sau, kỳ nghỉ Tết kết thúc, Minh Tịch hào hứng trở lại khu nhập khẩu của Long Mậu làm việc.
Đinh Hiểu cũng đã trở lại vị trí làm việc, và đúng như cô dự đoán —— chị Linh Na không quay trở lại.
Không chỉ không trở lại mà sáng nay giám đốc Lý còn lấy Hà Linh Na ra làm gương cảnh cáo, hy vọng các nhân viên nữ có tự trọng, giữ khoảng cách với khách hàng nam, không được có bất kỳ hành vi vượt quá giới hạn nào, không được suy nghĩ lệch lạc mà đi sai hướng.
Một khi bị phát hiện, lập tức cuốn xéo.
Minh Tịch gan dạ lại dám nói, cô giơ cao tay hỏi giám đốc Lý: “Vậy nhân viên nam và khách hàng nữ thì sao!”
Nghe Minh Tịch hỏi như vậy, trong cuộc họp có người cười nhạo cũng có người ủng hộ cô. Nhưng dưới sự nhắc nhở của Minh Tịch, các nhân viên nữ cùng đồng lòng chất vấn giám đốc Lý là tại sao chỉ mỗi nhân viên nữ chịu cảnh cáo, còn nhân viên nam lại không cần?
“Đúng vậy. Phụ nữ chúng tôi ra ngoài việc cũng vất vả như đàn ông thôi, tại sao chỉ vì giới tính mà phải chịu tổn thương về mặt đạo đức?” Đinh Hiểu cũng hỏi ngược lại giám đốc Lý.
Giám đốc Lý sợ phụ nữ, lại càng sợ phụ nữ chính trực không nịnh bợ ai.
Dưới sự phản kháng của Minh Tịch và Đinh Hiểu, giám đốc Lý thay đổi thái độ.
Anh ta trừng mắt nhìn Minh Tịch, lần nữa hùng hổ nói: “Nhân viên nam cũng vậy! Tất cả mọi người phải đặt đạo đức lên trên doanh số, bán hàng đi kèm với nhân phẩm, đánh mất nhân phẩm của mình thì không sao, nhưng nếu làm ảnh hưởng đến thương hiệu của Long Mậu, mọi người sẽ không gánh nổi đâu!”
Giám đốc Lý hiếm khi nổi nóng trong cuộc họp, mọi người cũng không dám làm càn nữa. Minh Tịch cũng vậy, cô nghiêng đầu lén liếc nhìn Đinh Hiểu. Đinh Hiểu thì vẫn kiêu hãnh ngẩng cao đầu.
Không biết có phải mình là ‘tên đầu sỏ’ dấy lên làn sóng phản kháng trong cuộc họp hay không, mà sau khi cuộc họp kết thúc, Minh Tịch bị giữ lại một mình.
Trong phòng họp, Minh Tịch và giám đốc Lý mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Giám đốc Lý khá gầy, dáng người trung bình, bất kể ngoại hình hay khí chất đều trông rất lanh lợi. Anh ta xử lý công việc cũng khéo léo, tự lực tự cường leo từ nhân viên bán hàng lên tới vị trí quản lý, bình thường sẽ không động đến nhân viên bán hàng, chỉ là trường hợp của Hà Linh Na quá đặc biệt.
Chuyện ở bữa tiệc tất niên ai ai cũng biết, ngay cả công ty khác cũng đã được xem một vở kịch hay. Mấy nhân viên kinh doanh xuất nhập khẩu toàn chạy việc bên ngoài, một khi đem chuyện này ra bàn tán ngoài xã hội, chắc chắn tin đồn sẽ lan truyền khắp thành phố, cuối cùng Long Mậu bị thiệt hại nặng nhất.
Giám đốc Lý cau mày, nhìn Minh Tịch như thể cô cũng là một trong những nguyên nhân gây ra sự việc này vậy.
Minh Tịch tuy đã hơi ‘rén’ nhẹ, nhưng vẫn đứng thẳng lưng.
“Sao thế, tiếp tục thể hiện cái thần thái của cô hôm đó đi chứ!” Giám đốc Lý nhìn cô, mỉa mai.
Minh Tịch khẽ cúi đầu, rồi lại ngẩng lên nhìn giám đốc Lý, trả lời: “Tôi chỉ như thế trước mặt đàn ông xấu xa thôi, anh là một giám đốc tốt bụng, sao tôi dám chứ.”
Giám đốc Lý nghiến răng, đã muốn chửi lắm rồi nhưng vẫn không thốt nên lời.
Ngày hôm đó Minh Tịch – nhân viên mới của anh ta tuy đã gây ra náo loạn, nhưng nếu không có cô thì ngày đó người mất mặt chỉ có Long Mậu.
Dù thế nào anh ta cũng phải cảm ơn người trước mắt, vì cô đã phản ứng nhanh, nên mới có thể kéo theo công ty đối phương xuống nước cùng.
Bất kể thế nào thì Điền Đại Phát cũng là nhà cung cấp do công ty đối phương mời đến, tuy rằng không liên quan nhiều đến Thương Mại Quốc Tế Tinh Hải, nhưng với tư cách là đối tác mà lại gây ra chuyện mất mặt trước đám đông, chủ nhà buộc lòng phải đứng ra thu dẹp tàn cuộc.
Nghĩ như thế, giám đốc Lý không còn thấy mình xui xẻo nữa.
“Cô có thể liên lạc với người tên Lương Kiến Thành kia đúng không?” Giám đốc Lý mở miệng hỏi, giọng điệu rất chắc chắn.
Thậm chí còn không phải hỏi ý kiến cô, mà là có chuyện sai bảo cô.
Đầu óc Minh Tịch như bị gõ một cái, vô thức ngẩng đầu lên.
Quả nhiên, giám đốc Lý chậm rãi nói ra mục đích đặc biệt giữ cô lại trong cuộc họp hôm nay:
“Tiệc tất niên vừa rồi công ty chúng ta đã xảy ra chuyện náo loạn gây mất thể diện, hôm nay tôi tổ chức cuộc họp cũng vì muốn dặn mọi người đừng bàn tán về chuyện này nữa, nhưng miệng mọc trên mặt người ta, người khác nói gì chúng ta không thể can thiệp được. Chuyện này nếu lan truyền rộng ra sẽ ảnh hưởng rất xấu đến Long Mậu chúng ta.”
Minh Tịch nghe hiểu được, cô hỏi thẳng: “Ý giám đốc Lý là muốn tôi đi tìm Lương Kiến Thành?”
“Đúng vậy. Tôi đã chuẩn bị một chút quà, cô giúp tôi mang đến Thương Mại Tinh Hải Tinh Hải đi. Nói tóm lại là cô phải đích thân mang đến cho tổng giám đốc Lương! Chúng ta không muốn chuyện này lan truyền quá rộng, dù là Long Mậu hay Tinh Hải đều chịu ảnh hưởng không tốt, cũng nhờ tổng giám đốc Lương nhắc nhở những nhân viên tham gia buổi tiệc tất nhiên hôm đó.”
Giám đốc Lý nói rõ ràng, Minh Tịch cũng nghe rõ ràng. Ý của giám đốc Lý là muốn cô thay Long Mậu dùng quà bịt miệng Lương Kiến Thành!
Hiểu thì có hiểu, nhưng vẫn có chỗ cô chưa hiểu được —— ví dụ như tại sao chuyện này lại giao cho cô làm?
....Chẳng lẽ trông cô giỏi chuyện tặng quà vậy sao? Minh Tịch cau may, nhất thời không ư hử gì.
“Cô đem quà đi biếu đi, nếu nhận được phản hồi tích cực, tôi sẽ duyệt cho cô lên chính thức.” Ánh mắt của giám đốc Lý sắc bén như dao, nhìn thấu được suy nghĩ của cô, đưa ra một điều kiện khiến cô không thể từ chối.
Minh Tịch lập tức vứt giáp đầu hàng.
Mới nãy còn ương bướng không chịu nghe lời, nhưng vừa nghe đến chữ ‘lên chính thức’, đôi mắt trong veo của cô gái lại ẩn chứa chút tinh ranh, chầm chậm mở miệng: “...Vậy tôi thử xem sao nhé?”
Giám đốc Lý nghiêm mặt gật đầu.
Trước khi đi, Minh Tịch vẫn còn chút hoài nghi, cô bước ra khỏi văn phòng rồi lại quay về. Vì sao giám đốc Lý biết cô quen Lương Kiến Thành? Nhất là câu nói đầy chắc nịch ‘Cô có thể liên lạc với Lương Kiến Thành đúng không?’.
Nghe cứ như cô và Lương Kiến Trì rất thân thiết vậy.
Anh ta làm sao mà biết được chứ?
Minh Tịch quay lại, giống như một người nghĩ gì nói đó hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Giám đốc Lý ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt bất lực vì dáng vẻ giả ngốc của cô, chỉ có thể nói toạc ra: “Cái người tên Lương Kiến Thành kia là người của Điện máy Song Dương.”
Ồ.
Minh Tịch nhướng mày, rồi sao nữa?
Đã nói như thế rồi mà cô vẫn còn giả nai với anh ta à! Giám đốc Lý trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói thẳng ra: “Cô có thể đến đây làm việc là nhờ vào mối quan hệ của Điện máy Song Dương.”
Một câu nói đủ sức làm sáng tỏ mọi chuyện cho Minh Tịch hiểu. Không ngờ công việc của cô là nhờ vào mối quan hệ với Điện máy Song Dương mà có được. Cô biết rõ công việc của mình là do giáo sư Lương giúp đỡ sắp xếp, không hề liên quan đến Lương Kiến Thành.
Chẳng lẽ giáo sư Lương cũng có liên hệ với bên Điện máy Song Dương?
Ra khỏi văn phòng, Minh Tịch tò mò ‘chút tấm lòng’ của giám đốc Lý chuẩn bị là gì, len lén mở ra xem thử ——
Hai chai rượu và hai cây thuốc lá.
Thế thái nhân tình suy đồi!
-
Năm mới đến thăm bố mẹ, con cái luôn phải mang theo quà.
Hôm mùng ba tết Lương Kiến Thành đến nhà giáo sư Lương vốn đã mang theo không ít quà, nhưng vì món quà Minh Tịch mang đến hôm đó, anh đã để lại hết thuốc lá, rượu và đồ bổ mà anh mang đến trong xe.... sau đó cũng quên mất.
Hôm sau anh lại đến thêm một chuyến.
Tâm ý không thể dùng quà cáp để đo lường, cách thức mà mỗi người thể hiện cũng không giống nhau. Từ trước đến nay lão Lương ít giữ mối quan hệ với học trò, Minh Tịch được xem là người đầu tiên kể từ khi anh biết đến nay.
Hai món quà mà Minh Tịch mang đến hôm đó, tuy lão Lương ngoài miệng cứ chê bai, nhưng hôm sau anh đến lại lấy ra bảo anh xem thử, rồi hỏi anh: “Con bảo con bé kia có phải đang cố ý cợt nhã bố không? Tuổi của bố bây giờ đã phải uống sữa bột dành cho người già rồi sao!”
“Sữa bột người già và sữa bột trẻ em ngoài việc thêm nhiều nguyên tố canxi hơn, thì không khác gì sữa bột thông thường, nếu bố chê sữa bột người già thì uống đỡ sữa bột cho trẻ em cũng được.” Lương Kiến Thành nói như vậy.
Lão Lương trừng mắt lườm anh.
Lương Kiến Thành cũng tự thấy buồn cười, nhìn sữa bột và bánh quy trên bàn, cảm thấy cả căn phòng trở nên thân thiện hơn.
Cảm giác này không chỉ có anh cảm nhận được mà lão Lương cũng vậy. Nếu không ông cũng sẽ không đeo kính lên xem bảng thành phần, rồi lải nhải không ngừng.
So ra thì quà hôm nay anh mang đến còn quý giá hơn nhiều, nhưng lão Lương bảo anh mang về hết đi, bất kể là đồ bổ hay đồ đắt tiền gì ông ấy cũng thấy chướng mắt.
“Chẳng lẽ ăn vào có thể thành tiên.” Giáo sư Lương hừ một tiếng.
Thành tiền thì không, nhưng thành toàn cho chút tâm ý của anh thì có.
Bởi vì còn có việc nên Lương Kiến Thành cũng không ở lại lâu, lúc anh sắp đi, lão Lương lại nhắc đến chuyện của Chương Mẫn.
“Chương Thực Thu hiện tại đang nằm bệnh viện nào?”
“Ở phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Thiên Kim.”
“Ông ta cũng tám mươi rồi nhỉ.”
“Tám mươi hai rồi ạ.”
.....
Giáo sư Lương không biết Chương Mẫn, cũng chưa từng gặp.
Nhưng giáo sư Lương có quen biết Chương Thực Thu – ông nội của Chương Mẫn. Dù không quen người này, nhưng với tư cách là người từng làm trong tỉnh ủy Hải Cảng ngày trước, ông cũng đã từng nghe danh. Trong quan điểm của giáo sư Lương, Chương Thực Thu là một người khá thủ đoạn, sau khi về hưu từng giúp hậu bối lên chức, chẳng qua là hậu bối của nhà họ Chương không có ai đủ năng lực và tâm sức, cưỡng cầu quá lại thành ra không được.
Sống trên đời này quá thanh bạch lại thành ra khác người. Mưu phúc cho đời sau cũng là lẽ thường tình, chỉ là không biết Chương Mẫn là người có tính cách và nhân phẩm thế nào.
“Cô ấy là người khá thực tế, thậm chí là hơi thật thà.” Lương Kiến Thành nói.
“Chẳng lẽ con thích kiểu con gái thật thà?” Giáo sư Lương hỏi thẳng.
Lương Kiến Thành khẽ cười, nói đỡ cho Chương Mẫn: “Con chỉ lo bố có thành kiến với cô ấy thôi.”
Giáo sư Lương cau mày: “Bố đâu có sống với con bé, có thành kiến hay không cũng không quan trọng... Con đừng vội nói tốt cho con bé.”
“Thật thà mà cũng được xem là một đánh giá tốt sao?” Lương Kiến Thành hỏi ngược lại.
“Vậy con nói xem ưu điểm lớn nhất của cô Chương là gì?”
Lương Kiến Thành nhìn bố mình, suy nghĩ kỹ rồi nói: “Chương Mẫn làm việc đâu ra đấy, nói năng biết suy nghĩ, có trình tự. Cô ấy cũng phân biệt được tình yêu và hôn nhân là khác nhau, lối suy nghĩ này khiến con rất an tâm. Hôn nhân là một trò chơi tuân thủ quy tắc của hai người, ai trong chúng ta cũng muốn tìm được một người biết tuân thủ luật chơi.”
Giáo sư Lương nghe xong thì im lặng.
Lương Kiến Thành cũng không nói thêm gì nữa, tuy là xem mắt, nhưng anh đích thực là tìm bạn đời theo lý tưởng của bản thân.
Chuyện ở tiệc tất niên khiến anh càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình: Tìm được một người bạn đời đáng tin cậy và có cùng quan điểm, cuộc đời sẽ bớt đi rất nhiều phiền muộn và biến cố.
Bất kể là vì tình yêu vĩ đại hay thể xác tâm hồn mà ngoại tình, chỉ cần phá hoại quy tắc trò chơi hôn nhân, thì không chỉ đáng xấu hổ mà còn đáng buồn cười. Một người đàn ông vừa đáng xấu hổ lại đáng buồn cười, dù có nhất thời gặp may thì cũng chỉ là tạm thời có được tiền tài và niềm vui mà thôi.
Giáo sư Lương vốn cho rằng con trai mình là một tên ngốc trong chuyện tình cảm, giờ xem ra là tên ngốc cực kỳ tỉnh táo!
“Con không hối hận là được.”
“Con rất thích là đằng khác.”
“....”
-
[Không cần khách sáo, có vấn đề gì cứ để lại tin nhắn, ngày thường huynh cũng bận công việc, không thể trả lời kịp thời cũng mong đệ thông cảm.]
OICQ nhận được phản hồi từ Chỉ Cười Không Nói.
Minh Tịch trở thành ‘con nghiện net’, tan làm xong là đến quán nét ngồi liền hai tiếng. Thấy Chỉ Cười Không Nói hồi âm cho cô trên OICQ, mặt mày cô đều vương ý cười.
Cô không túm lấy đối phương để hỏi đông hỏi tây, mà quyết định —— không làm phiền quá nhiều.
Thêm số của đối phương không có nghĩa là thật sự đã trở thành bạn bè. Nếu cứ hở chút không hiểu lại chạy đi hỏi đối phương, lâu dần đối phương nhất định sẽ cảm thấy cô phiền phức và ngốc nghếch. Cô cũng có đầu óc của mình, gặp vấn đề phải tự suy nghĩ trước.
Giao lưu với người khác tuyệt đối không phải chỉ đơn phương đòi hỏi, mối quan hệ lâu dài chắc chắn sẽ có một ngày đối phương cũng mong chờ sự chia sẻ của cô.
[Giang Lưu huynh, thấy huynh trả lời đệ thật sự rất vui. Đệ đang chuẩn bị thi chứng chỉ hành nghề xuất nhập khẩu, sau này cũng định phát triển theo hướng nghiệp vụ xuất nhập khẩu. Tạm thời đệ không có vấn đề gì nữa, một lần nữa cảm ơn huynh đã tận tình chỉ bảo trên mạng.]
Trước khi offline, Minh Tịch gõ những dòng này.
Đồng thời đổi tên mình thành Một Nụ Cười Đáng Giá Ngàn Vàng. Ảnh đại diện cũng đổi thành chuột Mickey trong hệ thống.
Cô có thể không làm phiền, nhưng không thể để Giang Lưu huynh không có ấn tượng về cô.
Chỉ Cười Không Nói mà gặp Một Nụ Cười Đáng Giá Ngàn Vàng, vậy chẳng phải là phát tài rồi sao!
Minh Tịch mới nghĩ đến thôi mà đã thấy vui vẻ, bước chân rời khỏi quán net An Đằng như muốn bay lên mây.
Nhìn theo bóng lưng này, khóe miệng bà chủ quán net không nhịn được mà cong lên. Dáng điệu này, thần thái này... Cảm giác là sắp phát tài rồi đây!
-
Minh Tịch lại đến cao ốc Trung Kim.
Mỗi lần cô đến đây là cảm giác người biết cô lại nhiều thêm một chút. Lần này còn hơn lần trước, gần như nhân viên của Thương Mại Quốc Tế Tinh Hải đều biết cô.
Trừ một trợ lý mới đến.
Hình như Maggie đã nghỉ làm, người tiếp đãi cô là một người đàn ông trẻ tuổi, dáng dấp trông cũng ổn, thuộc kiểu người văn nhã lại ôn hòa, nói chuyện cũng rất thận trọng.
“Nếu là việc công, cô Minh có thể chờ ở phòng họp; nếu là việc riêng, cô cũng có thể chờ ở văn phòng của tổng giám đốc Lương.”
Minh Tịch thầm nghĩ tặng quà chắc thuộc việc riêng nhỉ. Lát nữa cô tặng quà có thể sẽ không tránh khỏi được màn đưa qua đẩy lại, ở phòng họp một khi bị nhìn thấy thì không hay.
“Việc riêng.” Cô nói.
“Cô Minh, cô có muốn uống chút gì không, ở đây chúng tôi có cả hồng trà và cà phê?” Trợ lý đột nhiên quay lại, dáng vẻ đã bớt đi vẻ khách sáo và thận trọng ban nãy, giọng điệu trở nên nhiệt tình hơn nhiều.
Minh Tịch ‘được yêu mà sợ’, nói: “Vậy thì... cà phê?”
“Cô đã đưa ra một lựa chọn thất bại rồi, tôi giỏi pha hồng trà hơn.” Đối phương còn trêu cô một câu.
Minh Tịch: ... Hơi sợ nha.
Lần này đến đây, cô cảm thấy bầu không khí của Tinh Hải có gì đó rất lạ! Từ lúc cô bước vào đã bắt đầu xì xào bàn tán, trợ lý vốn còn đang bình thường sau khi hòa nhập vào nhóm nói chuyện vài câu rồi quay lại cũng thay đổi hẳn.
Đó là vì trong ngày đầu tiên đi làm Mark đã nghe nói chuyện ở bữa tiệc tất niên, chỉ ước gì mình đi làm sớm hơn một chút. Biết được người đến thăm hôm nay chính là cô gái đã ra tay nghĩa hiệp tối hôm đó, thái độ đương nhiên là khác rồi.
“Cô ngồi xuống sofa đi.” Mark lại sắp xếp cho Minh Tịch ngồi xuống sofa.
Sau đó, cà phê và trái cây được mang lên.
Minh Tịch: .... Đây là đãi ngộ khách quý gì vậy?
Cô đã không còn ‘được yêu mà sợ’ nữa, mà chuyển sang lo lắng bất an! Cô đâu phải là khách hàng lớn đến bàn chuyện làm ăn, cô chỉ là một nhân viên quèn đến biếu quà nhờ vả thôi mà.
Nhưng trước khi đến đây cô đã liên lạc với Lương Kiến Thành. Cô cũng không đề cập đến việc biếu quà, chỉ nói là giám đốc Lý nhờ cô đến làm một việc. Vì là việc công nên Lương Kiến Thành mới bảo cô đến công ty bàn chuyện.
“Cô đừng vội, tổng giám đốc Lương sẽ nhanh chóng về thôi.” Trợ lý cười với cô, trước khi đóng cửa văn phòng còn không quên tự giới thiệu bản thân, nở nụ cười ôn hòa nói, “Đúng rồi, cô Minh, tôi tên là Mark, rất vui được làm quen với cô.”
Minh Tịch: Ồ, chào anh, Mark.
Mark nói Lương Kiến Thành sẽ nhanh về thôi, đúng là anh nhanh về thật. Chờ chưa đến năm phút, ly cà phê trên tay còn chưa uống xong thì cửa văn phòng đã bị đẩy ra.
Nghe thấy tiếng động, Minh Tịch ngẩng đầu lên, thấy sếp Lương vừa mới từ bên ngoài về. Bờ vai người đàn ông thẳng tắp, đôi chân dài đáng ngưỡng mộ, dáng người vốn đã cao ráo lại được chiếc áo khoác cắt may tỉ mỉ tôn lên vẻ rắn rỏi. Khoảnh khắc anh đẩy cửa ra, dường như bầu không khí xung quanh cũng bị vạt áo khoác cuốn theo tràn vào văn phòng.
Minh Tịch liếc nhìn chiếc áo khoác hôm nay Lương Kiến Thành mặc, bởi vì chiếc áo khoác này là mẫu xuân hè mới nhất của Long Mậu.
Ngoài Lương Kiến Thành ra, còn có một người phụ nữ. Cô ta đứng cách Lương Kiến Thành chỉ một bước chân. Nhưng qua một giây sau Minh Tịch mới chú ý đến đối phương.
Khác với Minh Tịch, người phụ nữ này vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô gái đột nhiên đứng dậy khỏi sô pha trong văn phòng, vì ngạc nhiên nên nụ cười trên mặt cũng đột ngột tắt ngấm.
Trong đầu thoáng qua điều gì đó, Minh Tịch lập tức đặt ly cà phê xuống, lịch sự đứng dậy cúi chào Lương Kiến Thành: “Sếp Lương, chào anh!”
Lương Kiến Thành nhất thời không đáp lời.
Chương Mẫn bên cạnh vô thức im lặng, mí mắt khẽ cụp xuống, sau đó cũng nhìn về phía Lương Kiến Thành để xem phản ứng của ánh.