Bất kể làm việc gì cũng phải biết cân nhắc trước sau. So với việc Chương Mẫn giữ thái độ bàng quan quan sát phản ứng của Lương Kiến Thành, trong lòng Minh Tịch lại có chút khó xử. Có thêm một người nữa, vậy thì số rượu với thuốc lá cô mang đến biết giấu đi đâu đây....
Lương Kiến Thành đương nhiên đã nhìn thấy ‘đồ’ mà Minh Tịch đặt ở góc sofa. Trước đó anh cũng đã đoán được nguyên nhân vì sao hôm nay Minh Tịch đến đây, chỉ là không ngờ cô còn mang theo quà. Từ lúc anh quen biết cô đến nây, nếu không phải thấy cô đang biếu quà thì cũng là chuẩn bị quà mang đi biếu.... Hôm nay còn biếu đến chỗ anh.
Lương Kiến Thành cười nhạt trong lòng, vừa định giới thiệu Chương Mẫn bên cạnh cho Minh Tịch làm quen, không ngờ Chương Mẫn đã mở lời trước, cô ta cười nói: “Hóa ra nguyên nhân anh sốt ruột quay về là vì có khách đang đợi.”
Lời này vừa dứt, nụ cười của Lương Kiến Thành chợt khựng lại, khóe miệng cũng hơi trễ xuống, vô thức cảm thấy không thích Chương Mẫn nói câu này.
Câu nói của Chương Mẫn như thể đang tìm lý do cho anh, nhưng đâu đó lại ẩn chứa chút suy đoán và bất mãn, thoạt nghe thì có vẻ là người biết trước biết sau, thực chất lại đang xuyên tạc mối quan hệ giữa anh và Minh Tịch.
Đồng thời Minh Tịch cũng giật mình, nhanh chóng hiểu ra....
Trông cô có chỗ nào giống khách chứ, giống kẻ nịnh bợ thì có! Cô đã hạ mình đến thế rồi... vì sợ sẽ gây ra hiểu lầm gì đó lại rước họa vào thân. Trong lòng Minh Tịch vừa cay đắng lại sốt ruột, chỉ ước gì có thể dán hẳn ba chữ ‘kẻ nịnh bợ’ lên mặt, để chứng minh sự trong sạch của bản thân.
“Nếu đã có khách hàng ở đây, vậy em không làm phiền anh nữa, gặp lại sau.” Chương Mẫn lại nói thêm một câu, giọng điệu khéo léo, thái độ đúng mực.
Cô ta không phải kiểu người hay ghen, tuy rằng trước đó bạn học cũ Giang Mỹ Thiến đã ‘chúc mừng’ cô ta với giọng điệu rất chua chát. Chỉ bằng một câu nói nhưng có thể phá tan sự tự tin và thể diện của cô ta. “Byron là người rất khó chơi, việc cậu có thể dễ dàng có được anh ta như thế, tôi cho rằng không phải là vì cậu có gì đặc biệt. Có lẽ chính vì cậu không có gì đặc biệt nên mới thích hợp làm vợ của anh ta!”
Chương Mẫn sẽ không hơn thua với kiểu người ỷ vào nhan sắc như Giang Mỹ Thiến. Nhưng câu nói này quả thật đã ghim sâu vào đáy lòng cô ta, đặc biệt là khi Lương Kiến Thành luôn dùng thái độ khách sáo lại ôn hòa với cô ta. Anh và cô ta xem mắt rồi kết hôn, hoàn toàn không có cơ sở tình cảm gì. Sau khi quen biết Lương Kiến Thành, Chương Mẫn đã nhiều lần tưởng tượng xem mẫu người phụ nữ mà Lương Kiến Thành thích là thế nào, liệu có phải anh đã từng chịu tổn thương nên mới tìm đến cô ta hay không... Chính vì cô ta suy nghĩ quá nhiều, thành ra càng dễ coi trọng anh.
Thế nên khi vừa nhìn thấy cô gái tóc ngắn đột nhiên xuất hiện trong văn phòng anh, bất kể đối phương có thân phận gì, Chương Mẫn cũng xem đối phương như khách.
“Minh Tịch không phải là khách hàng, mà là bạn.” Lương Kiến Thành mở miệng giới thiệu thân phận của Minh Tịch, trực tiếp phủ nhận cách nói khách hàng.
Giọng điệu cũng khó tránh khỏi nghiêm túc hơn, không phải anh có ý khẳng định thân phận bạn bè của Minh Tịch, mà là từ trước đến nay anh rất rõ ràng trên mối quan hệ nam nữ. Trên chuyện này, một người đàn ông như anh có bị hiểu lầm thì cũng là chuyện chẳng sao.
Nhưng con gái thì khác.
Chương Mẫn tuy không phải quá thông minh nhưng cũng không hề ngờ nghệch, nghe Lương Kiến Thành giải thích như thế, cô ta cũng tự nhận ra lời mình nói trước đó không những không đủ rộng lượng mà còn đầy nhỏ nhen. Trên mặt cô ta thoáng qua vẻ ngại ngùng, lùi một bước hỏi: “Vậy em có làm phiền hai người nói chuyện không?”
Minh Tịch gật đầu, sau đó đổi thành lắc đầu, lập tức biểu thị: “Không làm phiền, thật sự không làm phiền!”
“Vậy thì tốt.” Chương Mẫn khẽ cười, chủ động giới thiệu bản thân với Minh Tịch, “Tôi tên là Chương Mẫn, cũng là... bạn của Kiến Thành.” Ngữ điệu không nhanh không chậm, mang theo sự gia giáo và kiêu hãnh của tiểu thư nhà giàu.
“Chào cô Chương.” Minh Tịch lập tức chào hỏi, khóe miệng cũng mím lại thành một nụ cười, là dáng vẻ cười trong cay đắng. Trong lòng cô quả thực không hiểu nổi, rõ ràng là bạn gái, vì sao lại nói là bạn....
Đó là bởi vì ——
Người ngoài có thể không hiểu, nhưng Lương Kiến Thành có thể hiểu được vì sao Chương Mẫn lại xưng là bạn. Bởi vì đoan chính thì phải kiêu sa quý phái. Cô ta và Lương Kiến Thành quen biết qua xem mắt, vốn là tiến tới hôn nhân, nhưng bởi vì chuyện của ông nội nên bị trì hoãn. Nếu phải định nghĩa mối quan hệ này là bạn trai bạn gái, Chương Mẫn lại không bằng lòng lắm. Trước đây Lương Kiến Thành không nóng không lạnh với cô ta thì có thể thông cảm được, nhưng cô ta đã bày tỏ tình cảm của mình rồi, vậy mà anh vẫn không thay đổi gì, khiến cô ta có chút không thoải mái.
Cô ta có thể chủ động, nhưng chỉ có thể chủ động một bước.
....
Hôm nay cũng là lần đầu tiên Minh Tịch được ‘diện kiến’ cô Chương trong lời đồn, sau khi dần thả lỏng, cô cũng không nhịn được đánh giá đối phương. Cô Chương có vẻ ngoài thanh tú, ăn nói cũng chậm rãi dịu dàng, đích thị là kiểu khuê các thục nữ. Kiểu người thế này cô ít gặp ở Nghi Thành, nên cũng khó lòng phán đoán được tính cách của đối phương.
Nhưng ban nãy Chương Mẫn nói mình là bạn của Lương Kiến Thành, hơn nữa còn nhấn mạnh thân phận bạn bè, trong lòng cô lập tức có một suy đoán: cô Chương không phải người đơn giản.
Nhìn chung Minh Tịch vẫn giữ được bình tĩnh, cô cũng không có gì phải chột dạ, cho dù cô từng có ý với Lương Kiến Thành thì cũng không cần phải áy náy. Lúc cô giận lên còn muốn giết người nữa mà, nhưng cảnh sát đâu thể nói cô phạm pháp được?
“Chào cô Chương, tôi là Minh Tịch, rất vui khi được làm quen với cô.” Nụ cười trên mặt dần trở nên nhiệt tình hơn, Minh Tịch lại tiến lên một bước, cân nhắc giây lát rồi nói năng cực kỳ lưu loát, “Nói ra cũng xấu hổ, nếu sếp Lương không nói tôi là bạn thì thú thực tôi cũng không dám tự xưng là bạn... Tôi là học trò của bố sếp Lương, bây giờ đang làm việc tại Long Mậu, bởi vì có tầng quan hệ này nên giám đốc Lý mới nhờ tôi đến tìm sếp Lương giúp chút việc.”
Thì ra là thế.
Chương Mẫn cảm thấy hơi có lỗi, bởi vì mình đã suy nghĩ quá nhiều. Sau đó cô ta lại cảm thấy chuyện này cũng không trách mình được, ai bảo cô gái trước mắt này xinh đẹp như thế. Trên cơ bản, có lẽ giám đốc của Long Mậu cũng cho rằng vì cô có vẻ ngoài xinh đẹp nên công việc sẽ dễ dàng giải quyết hơn. Nam nữ ra ngoài làm việc, ai mà chẳng dùng nhan sắc làm lợi thế....
“Để tôi bảo Mark đưa em ra ngoài đi tham quan một vòng.”
Sau khi làm quen xong, Lương Kiến Thành quay sang nói với Chương Mẫn. Anh đã nhìn thấy món đồ Minh Tịch để trên sofa, cần phải nói chuyện riêng với cô một lát.
“Ừm.” Chương Mẫn gật đầu, tự giác đi ra ngoài.
Một phen hú hồn.
Đợi Chương Mẫn đi ra ngoài rồi, Minh Tịch âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Từ lúc Lương Kiến Trì nói cô là bạn của anh, đầu óc cô bỗng dưng nóng lên, cũng may là cô không mặc nhiều. Hôm nay thời tiết vừa lạnh còn là đầu xuân, trên đường đến đây mặt mày cô đã tái nhợt, hiện tại đầu óc có hơi nóng lên một tí thì cũng không đến nỗi mặt đỏ bừng.
“Sếp Lương...” Minh Tịch mở lời.
“Lý Kiên đã có lời với tôi rồi, tôi biết phải xử lý thế nào, em quay về báo với anh ta là em đã chuyển lời cho tôi rõ ràng.” Lương Kiến Thành lời ít ý nhiều. Chưa đợi Minh Tịch đưa quà ra, anh đã từ chối trước.
“Tôi không nhận chỗ rượu với thuốc lá này đâu, em mang về đi.” Anh lại nói.
Minh Tịch: “...”
Cô không thể thụ động để mặc người ta nói sao tin vậy được, trên mặt lại treo một nụ cười tiêu chuẩn, nói: “Cảm ơn sếp Lương đã giúp đỡ, chỉ có điều giám đốc Lý cũng đã cố ý mua quà rồi, em mà mang về thì lại không hay lắm.”
Vẻ ngoài xinh đẹp của người phụ nữ chưa chắc đã là vũ khí lợi hại, nhưng nụ cười có lẽ có thể.
“Sếp Lương.... đây chỉ là chút lòng thành thôi, nếu anh không nhận, em thực sự không biết phải ăn nói thế nào với giám đốc Lý. Anh ấy chắc chắn sẽ cảm thấy em không làm được việc.” Minh Tịch cẩn thận nói, nụ cười cũng mang chút dè dặt nhưng không thiếu phần sinh động.
Lương Kiến Thành đột nhiên nghiêm túc đánh giá Minh Tịch. Đôi mắt của người đàn ông có hình dáng rất đẹp, đặc biệt khi nhìn người khác thì trong veo sáng ngời, gần như có thể đi thẳng vào lòng người. Anh cứ thế nhìn thẳng vào Minh Tịch, xem cô diễn tiếp.
Minh Tịch: .....!
“Sao Lý Kiên lại tìm em?” Lương Kiến Thành bất thình lình hỏi một câu.
Minh Tịch thuận miệng nói: “Lẽ nào em làm không được tốt?”
Lương Kiến Thành đi đến bàn làm việc, đưa tay đẩy đống tài liệu và báo giá đang để giữa bàn sang một bên, sau đó quay người lại, dùng giọng điệu thoải mái lại tùy ý nói với cô gái vừa bước chân vào xã hội trước mặt: “Chuyện này nên tìm một người có kinh nghiệm hơn.”
Ý anh là chê cô làm việc còn ‘non và xanh’ sao? Nụ cười trên mặt Minh Tịch đột ngột tắt ngấm, cô khẽ hé môi, tựa như bị câu nói nhẹ bẫng của Lương Kiến Thành điểm trúng huyệt đạo.
Qua một lát sau. Minh Tịch vẫn giữ thái độ lịch sự, đường hoàng đáp lời: “Giám đốc Lý là một vị giám đốc tốt, anh ấy biết bồi dưỡng người trẻ.”
Lương Kiến Thành cười, vốn chỉ là một nụ cười nhạt, nhưng khóe miệng càng ngày càng cong lên. Anh không hề chê cô non trẻ, mà là muốn dựa vào phản ứng của cô để đưa phán đoán.
Nghĩ kỹ lại thì lý do trước mắt chỉ là qua loa lấy lệ. Món quà của Lý Kiên không phải tặng anh, mà là tặng Cố Song Dương của Điện Máy Song Dương, cũng là mẹ của anh. Nhất định là trong Tết Lý Kiên không tặng quà được, nên sau Tết đã tìm cách vòng vo này, bảo Minh Tịch mang đến tặng cho anh.
Đây là nguyên nhân bắt nguồn từ lão Lương, nhưng kết quả lại đến chỗ anh.
Trước đây anh còn cho rằng mọi chuyện quá đơn giản.
Vì đã hiểu rõ mọi chuyện nên Lương Kiến Thành không muốn để Minh Tịch dính vào vũng nước đục này, càng không muốn nói cho Minh Tịch biết về mối quan hệ lợi ích giữa Long Mậu và Song Dương.
“Thế này đi, nếu đã đưa đến đây thì thôi tôi nhận, sau này có dịp tôi sẽ mời giám đốc Lý một ly trà.” Lương Kiến Thành cho cô một lời chắc chắn, hơn nữa còn tạo cho Minh Tịch cơ hội thuận nước đẩy thuyền, “Tôi không có số điện thoại của giám đốc Lý, nhờ em chuyển lời cảm ơn đến anh ta giúp tôi.”
“Không thành vấn đề!” Minh Tịch lập tức nở một nụ cười thoải mái nhẹ nhõm, gương mặt sinh động tự nhiên cũng cong cong theo, lại hỏi Lương Kiến Thành, “Vậy là em xong việc rồi đúng không?
“Nếu giám đốc Lý của các em không tìm em nữa, vậy thì coi như xong việc rồi.” Lương Kiến Thành nói với cô.
Nghe Lương Kiến Thành nói thế, trong lòng Minh Tịch ít nhiều cũng có chút cảnh giác, nhưng cô cũng không hỏi nhiều. Điều quan trọng nhất của một nhân viên quèn là gì, là phải biết giả vờ ngốc nghếch.
“Vậy không còn việc gì nữa thì em xin phép đi trước đây.” Minh Tịch vẫy tay rồi vội vàng rời đi.
Lương Kiến Thành liếc mắt nhìn cô, đáp lời cô: “Tạm biệt.”
Cửa bị cô kéo ra ——
Sau đó Minh Tịch lại tao nhã quay người gật đầu với Lương Kiến Thành, lui lại một bước, đồng thời nở một nụ cười tiêu chuẩn với anh.
Trong suốt quá trình đó, hình ảnh một quý cô công sở biết cách ứng xử đã bắt đầu phác thảo được hình dáng sơ khai. Cô của hôm nay khác hẳn với dáng vẻ anh gặp ở Nghi Thành. Từ mồng ba Tết đến nay, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà cô đã có sự thay đổi rõ rệt.
Người có tố chất, bất kể làm việc hay làm người đều học hỏi cực nhanh. Chỉ trong một thời gian ngắn mà cô đã trở nên đứng đắn và hiểu chuyện như thế, Lương Kiến Thành đột nhiên hiểu ra tại sao bố anh lại vươn tay giúp đỡ cô....
Trên đời này người khiến bố anh nổi giận nhiều vô số kể, nhưng người khiến ông ấy cảm thấy đáng tự hào chắc chắn rất ít.
Cô cố gắng đến như vậy, sao có thể nhẫn tâm đây.
-
Thành tích đầu năm của Minh Tịch thực sự rất đáng nể, tuy chỉ là nhân viên mới nhưng lại trở thành người đứng đầu nhóm bán hàng nhập khẩu của Long Mậu!
Trong buổi tiệc ăn mừng riêng, Đinh Hiểu nói Minh Tịch sinh ra đã hợp với nghề bán hàng, ánh mắt nhìn Minh Tịch có chút phức tạp, vừa ngưỡng mộ vừa cảm động.
Tựa như tình cảm cô ấy dành cho Minh Tịch vậy, vừa thẳng thắn mến mộ, lại vừa có chút ghen tị quang minh chính đại.
Những mẹo bán hàng mà Minh Tịch nắm được thực chất trước đây Linh Na đã từng chỉ cho cô ấy, nhưng cô ấy tỏ vẻ coi thường, còn Minh Tịch thì không chỉ học hỏi chăm chỉ mà còn biết vận dụng linh hoạt. Minh Tịch ăn nói lưu loát, cộng thêm tiếng Anh lại trôi chảy nhất nhóm bán hàng, những khách hàng nói tiếng Anh mà người khác không thể tiếp được, qua đến tay cô lại có thể thương lượng thành công. Một người như thế, nếu không phải cô đứng nhất về doanh số thì còn ai vào đây nữa?
Khóe miệng Minh Tịch lộ rõ ý cười, cũng không khiêm tốn, nhìn thẳng vào Đinh Hiểu nói: “Em thật sự rất hợp với việc kiếm cơm từ người giàu, biết đâu sau này em cũng trở thành người giàu thì sao?”
“Em cứ khoác lác tiếp đi.” Đinh Hiểu hừ khẽ.
Ngẫm nghĩ giây lát, Minh Tịch dùng khớp ngón tay gõ gõ lên má, từ tốn nói ra một câu đầy tâm huyết: “Em quan sát mấy người giàu từng đến cửa hàng của chúng ta rồi, ngoài những người giàu từ trong trứng ra thì còn có người tự mình làm giàu, hoặc là người có bạn đời giàu sẵn.”
“Em nói chuyện huề vốn quá nhỉ?” Đinh Hiểu lườm cô, tròng mắt suýt nữa rơi vào bát của Minh Tịch.
“Cũng đúng ha.” Minh Tịch có gương mặt dễ thương, ánh mắt sáng rực, chóp mũi còn hơi ửng đỏ vì ăn cay, thoạt nhìn giống như một cô gái xinh đẹp đơn thuần, nhưng lời nói ra đầy tham vọng, “Ý em là, chúng ta vẫn có cơ hội trở thành người tự mình làm giàu.”
Đinh Hiểu giật giật khóe miệng: “Em tưởng chị không muốn chắc?”
Khóe mắt Minh Tịch cong cong, cô cười hì hì nói: “Chị muốn chứ. Em cũng muốn.”
“Vậy chúng ta đi đâu cướp đây?” Đinh Hiểu thở hắt ra một hơi.
Minh Tịch ăn no bụng nên cười rất chân thành: “Bây giờ em cũng chưa biết, đợi lúc nào biết em sẽ nói cho chị nghe.”
Đinh Hiểu cạn lời, gắp một cái cánh gà bỏ vào bát cho Minh Tịch.
Một xã hội mà số người kiếm được tiền ngày càng nhiều, thì chứng tỏ cơ hội đổi đời của những người bình thường trong xã hội đó sẽ ngày càng cao. Tiền là tiền của xã hội, người khác có thể kiếm được, tại sao cô lại không thể?
Minh Tịch có thể đùa giỡn khoác lác với Đinh Hiểu, nhưng không thể nói những lời thật lòng thật dạ quá nhiều. Giữa cô và Đinh Hiểu vẫn chưa thân thiết lắm, trên công việc cũng có sự cạnh tranh nhất định. Nhìn chung thì quan hệ giữa cô và Đinh Hiểu phải cần chân thành, nhưng cũng không thể thiếu sự tinh tế.
Trong những cuộc điện thoại gần đây giữa Minh Tịch và Thái Ny, cô cũng nhắc đến Đinh Hiểu. Thấy cô nhanh có bạn mới ở nơi đất khách quê người, Thái Ny quả thật vô cùng ghen tị, nhưng vì ở xa nên chỉ có thể thở dài.
“Trong lòng cậu vẫn còn xem tớ là người bạn tốt nhất chứ?” Thái Ny hỏi với vẻ đáng thương.
“Tất nhiên rồi!” Về điểm này Minh Tịch có thể trả lời Thái Ny một cách chắc chắn.
Nhưng tình bạn không còn là thứ Thái Ny quan tâm nhất hiện tại nữa, vì cô ấy đã bắt đầu chuyển sang than thở về công việc của mình...
Bố mẹ cô ấy dùng hết mối quan hệ cả đời mới xin được cho cô ấy vào làm trong một chi nhánh bưu điện ở một nơi hẻo lánh của Nghi Thành. Công việc của cô ấy không phải là đưa thư, mà là một giao dịch viên tại một chi nhánh ngân hàng tiết kiệm bưu điện ở vùng núi. Công việc hằng ngày là tìm cách moi móc vơ vét của cải của những người nông dân nghèo.
Thật lòng mà nói thì công việc này quả thật không tệ, chỉ cần Thái Ny cố gắng phấn đấu một hai năm là sẽ có được hợp đồng nhân viên chính thức. Giám đốc bưu điện cũng có chút quan hệ họ hàng với bố mẹ cô, nếu không Thái Ny cũng không được sắp xếp đến đây.
Bởi vì nó quá xa.... nếu tự mình tìm thì thật sự không thể tìm được một hơi hẻo lánh như vậy!
Từ Nghi Thành đến đó phải mất hai tiếng ngồi xe buýt, đường thì quanh co khúc khuỷu, cộng thêm việc người mới có quá nhiều việc, nên hai tuần Thái Ny mới về nhà một lần.
Cuộc sống và công việc bỗng trở nên khó khăn, những kỳ vọng về một tương lai tươi sáng trước khi khi tốt nghiệp đột nhiên trở thành một trò cười sau khi ra trường.
Hiện tại Thái Ny muốn về Nghi Thành một chuyến cũng phải đợi đến phép mới được về, đừng nói là đến Hải Cảng chơi với Minh Tịch.
Điều đáng buồn hơn là, mỗi lần gọi điện thoại với Minh Tịch họ lại so sánh khách hàng: khách hàng bên phía Minh Tịch toàn những người giàu có trí thức, đi máy bay như cơm bữa, mua một chiếc áo len đến cả ngàn tệ! Còn khách hàng chỗ cô ấy thì sao? Có khi còn chưa từng đến Nghi Thành, tiền tiết kiệm thì chỉ có vài chục, vài trăm tệ…
Người có vài nghìn tệ tiền tiết kiệm đã là khách hàng cao cấp nhất đối với cô ấy rồi.
Người với người không ai giống nhau, thế giới cũng vậy, tiền bạc cũng không khác gì.
Mỗi lần nhìn thấy những người nông dân dùng đôi bàn tay sần sùi nứt nẻ, móng tay đầy bùn đen cẩn thận lấy ra một bọc tiền giấy lẻ vài hào vào đồng nhét từ bên ngoài vào, dặn cô ấy đếm cẩn thận rồi gửi vào một cuốn sổ tiết kiệm cũ nát, lòng Thái Ny lại càng nặng trĩu.
Ai ngờ cô ấy đã đủ khổ rồi, giám đốc ở đó còn giới thiệu cho cô ấy cuốn sách “Sống còn” của Dư Hoa, đúng là giết người cướp tim mà!
“Minh Tịch, cậu nhận lương tháng đầu tiên chưa?” Thái Ny cắn răng, vẫn không kìm được mà hỏi ra câu tế nhị này.
“Nhận rồi.” Minh Tịch cũng không giấu Thái Ny, báo ra một con số.
“Ôi trời ơi!” Thái Ny vốn còn đang uể oải dựa vào tường văn phòng, chân trái nhẹ nhàng đặt lên chân phải, vừa nghe xong thì không kìm được kích động đứng thẳng dậy, còn loạng choạng suýt ngã về bên trái. Nếu không nhanh tay vịn vào tường, chắc chắn cô ấy đã ngã sấp mặt rồi.
Một nhân viên lâu năm đang đứng cách đó không xa liếc nhìn Thái Ny, cảnh cáo cô ấy đừng có mượn cớ đi vệ sinh để lén gọi điện thoại mãi.
Thái Ny làm ngơ quay người đi, tiếp tục nói ——
“Lắm tiền như thế, mỗi tháng cậu có tiêu hết không?” Thái Ny cố ý lớn tiếng hỏi.
Minh Tịch bên kia cười khẽ, cũng cố ý nói: “Tạm thời không tiêu hết được, dù sao công ty cũng có cung cấp ký túc xá và trợ cấp ăn uống...có muốn tiêu tiền cũng không tiêu được!”
Giọng điệu khoe khoang gì thế này! Thiệt là quá đáng!
Thái Ny hít vào rồi lại thở ra, lồ ng ngực phập phồng lên xuống. Cô phải xin vía của Minh Tịch mới được!
Nếu cuộc trò chuyện này xảy ra trước khi đi làm, Thái Ny chẳng cần nghĩ ngợi gì mà buột miệng nói: Vậy thì để tớ giúp cậu tiêu cho.
Nhưng sau khi đến một nơi hẻo lánh làm nhân viên quèn, Thái Ny đã biết cân nhắc suy nghĩ, nói ra một câu rất tự nhiên: “Vậy số tiền cậu tiêu không hết có thể gửi vào chỗ tớ không? Tớ mở cho cậu một tài khoản nhé?”
Minh Tịch: ....
Câu này không giống với tác phong của Thái Ny lắm.
Đúng vậy... lúc nói câu này, Thái Ny cũng rất đỗi kinh ngạc! Không ngờ suy nghĩ đầu tiên của cô ấy là huy động vốn chứ không phải đầu quân!
Mới đi làm một tháng, cô ấy đã trở nên thực tế như vậy rồi sao!
....Có thể thấy được, một công việc không có tương lai thật sự ảnh hưởng rất lớn đến lối suy nghĩ của một người!
Gần như đã nhào nặn bản tính phù phiếm nông cạn của Thái Ny thành hèn nhát và thực tế!
....