Ngày Mai Tươi Sáng - Tùy Hầu Châu

Chương 7

Minh Tịch chỉ dùng dăm ba câu đã nắm lại được quyền chủ động. Cách thăm dò tốt nhất vẫn là chủ động xuất kích. Cô lo mình sẽ bị Minh Đức Thành bán đi, thế nên trước khi bị ông ấy bàn đi, cô thà tự ‘bán mình’ trước....

 

Minh Đức Thành làm việc rất nhanh, cô phải nhanh hơn ông ấy!


Lời nói của cô quá mức đột ngột, trong lúc nhất thời không phân biệt được thật giả, Minh Đức Thành và Dương Vũ Mị hiếm khi rơi vào tình trạng nghẹn lời.


Minh Tịch ngồi ở phía sau càng nói càng bộc lộ rõ ​​tâm tình của mình. Má cô ửng hồng, đôi mắt tràn ngập sự xấu hổ và cảm động. Cô học theo nữ chính trong phim ấp a ấp úng nói: “Anh ấy đã theo đuổi con được một thời gian rồi. Lúc đầu con cứ nghĩ anh ấy chỉ đang đùa giỡn thôi, nên cũng không để ý đến anh ấy.”


Minh Đức Thành là một lão cáo già, chắc hẳn đã nghi ngờ lời cô nói.


Dương Vũ Mị quay đầu lại, cẩn thận nhìn cô rồi cười giả tạo chế giễu: “Con bé này cũng đáo để thật, có đối tượng tốt như thế sao bây giờ mới nói cho bố mẹ biết.”


Minh Tịch ngượng ngùng quay lại nhìn Dương Vũ Mị, tự giải thích cho mình: “Thì vẫn chưa đâu vào đâu mà ạ? Hôm qua anh ấy nghiêm túc đề nghị hẹn hò với con, còn dự định kết hôn nữa, nên con mới thực sự cảm nhận được sự chân thành của anh ấy.”


“....”


“....”


Minh Đức Thành và Dương Vũ Mị liếc mắt nhìn nhau.


Mặc dù cả hai đều là cáo già ngàn năm, nhưng lúc này bọn họ cũng không thể đoán được lời Minh Tịch nói là thật hay giả. Nếu là giả thì hộp tổ yến đắt tiền kia là thật. Nếu đúng là thật thì quả là sự trùng hợp ngẫu nhiên.


Không thể quyết định được, hai người chỉ có thể đáp qua loa.


“Chắc con bị người ta lừa rồi đấy!” Dương Vũ Mị nhíu mày nói.


Minh Đức Thành cũng lên tiếng: “Cậu ta giàu cỡ nào? Bố có biết cậu ta không? Bố biết rất nhiều người giàu ở Nghi Thành, con nói thử xem tên cậu ta là gì...”


Minh Tịch bịa ra một cái tên từ một địa danh lớn: “Anh ấy... đến từ Hải Cảng.”


“Làm sao con biết người ta ở Hải Cảng?”


“Đúng vậy, sao ông chủ của Hải Cảng lại tới chỗ chúng ta...”


Cả hai đều bắt đầu thắc mắc.


Minh Tịch không hề hoảng hốt mà còn giải thích cặn kẽ. Giọng nói ngây thơ của cô gái trẻ đầy vẻ lo lắng, nghe vào tai cũng không phải hoàn toàn chân thật nhưng có vẻ rất hợp lý: “...Con tình cờ gặp anh ấy trong một lần ra ngoài ăn uống với bạn bè. Anh ấy lái xe Mercedes, mặc áo khoác dài trông rất lịch sự. Lúc đầu con không muốn để ý đến anh ấy, vì con thấy anh ấy quá dẻo miệng, nhưng anh ấy cứ mỉm cười với con, sau đó còn liên tục lời con đi ăn cơm...”


“Anh ấy rất nhiệt tình và chủ động với con. Con cũng biết một người đàn ông đối xử chu đáo với một người phụ nữ như vậy chắc chắn là có ý gì đó, nhưng anh ấy lại sẵn lòng chi tiền vì con...”


Từng lời nói dối tuôn ra như nước suối trong vắt, không có bất kỳ tạp chất nào. Khi một cô gái vứt bỏ cả danh tiết và lòng xấu hổ, bất kể Minh Đức Thành khôn ngoan đến đâu cũng bắt đầu nửa tin nửa ngờ.


Một đối tượng tốt như vậy đột nhiên xuất hiện chắc chắn là có vấn đề, nhưng chỉ cần thêm một điều kiện nữa thì những lời Minh Tịch nói trước đó có lẽ là đúng.


Điều kiện này chính là...


“Anh ấy mặt nào cũng tốt, chỉ có điều hơi lớn tuổi. Con đoán chắc anh ấy đã từng kết hôn rồi, muốn lừa con làm vợ lẽ cho anh ấy.”


Minh Tịch hoàn toàn dẹp bỏ lòng xấu hổ, giả vờ bẽn lẽn nói ra câu này.


Ha! Dương Vũ Mị ngồi ở ghế lái phụ nhúc nhích mông, có chút không thoải mái.


“...Cậu ta bao nhiêu tuổi?” Minh Đức Thành trầm ngâm hỏi.


“Hình như lớn hơn bố mẹ một chút thì phải?” Minh Tịch khẽ nhướng mày.


“...”


Vẻ mặt Minh Đức Thành phức tạp, một lúc lâu vẫn không tiêu hóa được lời nói của con gái.


Thời buổi này quả thực có rất nhiều chủ doanh nghiệp làm những việc bẩn thỉu như vậy. Bọn họ dùng lời lẽ ngọt ngào để quyến rũ một cô gái trẻ, cốt giữ cô ta ở lại bên cạnh mấy năm để mua vui cho mình.


Bản thân Minh Đức Thành đã từng làm điều này.


Minh Tịch bẻ lái như vậy vô hình chung đâm vào vào trái tim Dương Vũ Mị, Dương Vũ Mị ngồi ở ghế phụ lái không khỏi thấy khó chịu.


Minh Đức Thành sờ mũi, ho khan hai tiếng: “Vậy... ông chủ đó có thể cho con bao nhiêu tiền?”


-


Trên đời này không có ai cưỡng lại sức hút của đồng tiền, nhưng cũng rất ít người suốt ngày mở miệng là tiền tiền tiền.


Minh Đức Thành là một trong số đó.


Dương Vũ Mị cũng là một người như vậy.


“Tiền, tiền, tiền, tất cả những gì bố quan tâm chỉ là tiền... Con không ở bên anh ấy vì tiền!” Minh Tịch đột nhiên giả vờ tức giận. Để đánh bại một người không có giá trị quan và đạo đức, bạn phải trơ trẽn và bất chấp đạo đức hơn cả đối phương.


“......!” Minh Đức Thành khịt mũi, gần như chửi thề.


Dương Vũ Mị càng thêm châm biếm, chửi thẳng: “Không phải vì tiền chứ chẳng lẽ vì tình! Con ngốc sao? Vậy mà lại đi tin lời ngon ngọt của lão già chuyên lừa người đó! Con bây giờ còn trẻ đẹp nên lão ta mới tốn thời gian lừa phỉnh con thôi, đợi lừa được rồi con mới biết được bộ mặt thật của người đàn ông đó!”


Dương Vũ Mị càng nói càng nổi giận, cặp mắt liếc háy như muốn bay lên trời.


Minh Tịch mím môi, mục đích đã đạt được rồi, cô không đáp lại nữa.


“Con hiểu rồi.” Cô tỏ ra ngoan hiền trở lại.


Dương Vũ Mị vẫn chưa nói đủ, tiếp tục nói lời chua chát: “Con thì biết cái gì chứ! Đừng để bị lừa rồi về nhà khóc lóc.”


 “...Ồ.” Minh Tịch cong môi đáp, suýt nữa bật cười thành tiếng, nhưng cô đã nhanh chóng cúi đầu xuống, giống như một cô gái làm sai chuyện nhẹ nhàng che mặt lại.


Nếu có thể, cô hy vọng chuyện xảy ra bên nhà dì Tần không phải là điều cô suy đoán...


-


Hai ngày sau Minh Nguyệt sẽ về nước.


Đây là câu mà Dương Vũ Mị và Minh Đức Thành thuận miệng nói trong bữa tối.


Trước đây Dương Vũ Mị cứ lo lắng Minh Nguyệt về nước sẽ không thể tiếp nhận được hiện thực, nhưng bây giờ khi hai người nhắc đến sự trở về của Minh Nguyệt, Dương Vũ Mị lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có chút vui mừng.


Hai ngày sau, cũng là ngày cô thi tốt nghiệp.


“Minh Nguyệt về đúng ngày thứ Hai ạ? Chị ấy đi chuyến bay nào, hạ cánh ở đâu?” Minh Tịch đặt bát xuống, hỏi dồn dập.


Dương Vũ Mị liếc mắt nhìn cô rồi nói: “Lo chuyện của con đi.”


 Minh Đức Thành mỉa mai: “Bố đã hết hy vọng với con rồi, chỉ còn trông mong vào Minh Nguyệt thôi!”


Minh Tịch tự giác câm miệng. Có đôi khi cô cảm thấy ngồi ăn cơm trong cái nhà này thật sự rất khó chịu....


Thứ Hai Minh Nguyệt về, cô thì thi tốt nghiệp. Trong hai ngày cuối tuần, ngôi nhà nghèo nàn này bất ngờ trở nên yên tĩnh và hài hòa hơn hẳn.


Minh Đức Thành tất bật ra ngoài tìm kiếm địa điểm kinh doanh mới, còn Dương Vũ Mị chỉ quanh quẩn trong nhà. Chắc là con gái cưng sắp về nên tâm trạng rất tốt, ngày nào cũng tích cực dọn dẹp nhà cửa.


Minh Tịch chỉ cần ở nhà là lại đeo tai nghe nghe đối thoại tiếng Anh, thỉnh thoảng còn đọc theo và nói ra tiếng.


Dương Vũ Mị cười nhạo cô nói tiếng Anh khó nghe, giống như tiếng vịt kêu vậy.


Minh Tịch không hề tức giận, còn cố ý tăng giọng.


Dương Vũ Mị đi tới, cúi xuống lau sàn nhà. Bà ấy bảo cô nhấc chân lên, Minh Tịch suýt nữa tưởng mình đang nằm mơ... Cảnh tượng này giống hệt như chuyện đã xảy ra với mẹ Thái Ny và Thái Ny.


Cô nhìn Dương Vũ Mị, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.


Dương Vũ Mị bị nhìn chằm chằm thì không được thoải mái, bà ấy siết chặt cây lau nhà, nhíu mày nói: “Nhìn mẹ làm gì, lo học hành đi! Đừng để thi không qua lại lãng phí học phí!”


“...Ồ.”


Dương Vũ Mị cong môi, quay đầu hỏi cô: “Tối nay bố con không có ở nhà, hai chúng ta cứ nấu ăn đơn giản thôi nhé?”


Minh Tịch đeo tai nghe ra hiệu “ok” với Dương Vũ Mị.


Dương Vũ Mị hừ một tiếng rồi đi vào bếp làm việc.


Sau đó, Minh Tịch tháo tai nghe ra. Có lẽ vì ngồi học quá lâu nên hốc mắt cô hơi đau nhức. Cô dụi dụi mắt, quay đầu nhìn mặt trời bên ngoài cửa sổ.


Trên đời này đa phần mọi việc đều không công bằng, ngay cả mặt trời cũng vậy, có nơi nắng nóng có nơi thì thì râm mát. Từ khi đến gia đình này, cô chưa bao giờ ghen tị với cách đối xử khác biệt mà Dương Vũ Mị giành cho cô và Minh Nguyệt, vì cô đã đủ lớn để hiểu chuyện rồi.


Dương Vũ Mị tốt với Minh Nguyệt là bản năng, giống như mẹ của Thái Ny đối với Thái Ny vậy. Còn đối với cô, Dương Vũ Mị không có bản năng, cũng không có bổn phận —— cô chỉ là một người không tốt lắm, nhưng không phải là người quá đáng ghét.


Người đáng ghét nhất trong gia đình này là Minh Đức Thành, ông ấy gạt người lừa tiền phỉnh phụ nữ!


Có lúc cô sợ rằng mình đã nghĩ xấu về hai vợ chồng họ, có lúc cô lại lo bọn họ đã âm thầm bán cô đi...


Người xưa nói thiện và ác nhiều khi chỉ cách nhau một ý nghĩ, câu này thật sự rất có lý.


Buổi tối trước khi đi ngủ, Minh Tịch cầm ấm nước và túi nước nóng ra ngoài đổ đầy nước vào túi. Tay cô rất vững vàng, một tay cầm ấm nước, tay kia cầm túi nước nóng, giống như người bán dầu, không một giọt nước sôi nào bị đổ ra ngoài.


Sau khi chuẩn bị túi nước nóng, cô gõ cửa phòng ngủ của Dương Vũ Mị.


Minh Đức Thành vẫn chưa về nhà. Dương Vũ Mị cuộn mình trong chăn, tay cầm điện thoại di động. Thấy cô bước vào, bà ấy nhanh chóng cất điện thoại xuống dưới chăn.


“Mẹ...”


“Sao giờ này còn chưa ngủ!” Dương Vũ Mị nhất thời sốt ruột, tức giận trừng mắt nhìn cô.


“...Con làm cho mẹ một túi nước nóng đây.” Minh Tịch trầm mặc giây lát rồi giơ cao túi nước nóng trên tay, nở nụ cười nịnh nọt với Dương Vũ Mị.


Vẻ khó chịu trên mặt Dương Vũ Mị biến mất, nhất thời lại rơi vào hoảng loạn.


Minh Tịch làm như không nhìn thấy, cô đi đến cuối giường, nhấc chăn của Dương Vũ Mị lên rồi đặt túi nước nóng bên cạnh chân bà ấy.


“Mẹ thấy ấm chưa?” Minh Tịch ngẩng mặt lên cười toe toét với Dương Vũ Mị.


“...” Dương Vũ Mị nằm cứng đờ trên giường. Hai chân vốn lạnh như băng bỗng tiếp xúc với một túi nước nóng, lòng bàn chân cũng nhanh chóng ấm lên. Đôi chân trong chăn thả lỏng, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại càng không tự nhiên, như thể mũi, mắt và lông mày đang phản ứng riêng biệt vậy.


Minh Tịch không nói thêm gì nữa. Trước khi rời đi, cô cúi xuống đắp chăn cho Dương Vũ Mị.


Cô kéo mép chăn lại cho Dương Vũ Mị để gió không lọt vào trong.


Dương Vũ Mị vẫn không hề nhúc nhích. Một lúc sau, bà ấy nói: “Được rồi, được rồi...ra ngoài đi.”


Minh Tịch đứng dậy đi ra ngoài.


“Này——” Dương Vũ Mị đột nhiên gọi cô.


Minh Tịch quay lại, nhìn Dương Vũ Mị bằng ánh mắt sáng ngời.


Dương Vũ Mị ho khan một tiếng rồi nói: “Trên đầu tủ quần áo trong phòng con có một chiếc chăn mùa đông, nếu thấy lạnh thì lấy mà đắp.”


Minh Tịch lắc đầu: “Không được, đó là chăn mới để dành cho Minh Nguyệt về dùng.”


Dương Vũ Mị: “...”


Minh Tịch: “Mẹ, ngủ ngon.”


Dương Vũ Mị: “...”


“Chát!” Minh Tịch đóng cửa lại, Dương Vũ Mị đột nhiên tát vào mặt mình một cái. Một cái tát đầy tàn nhẫn, đau đến nỗi bà ấy phải mất một thời gian dài mới hoàn hồn lại.


-


Tối Chủ nhật, Minh Tịch theo Dương Vũ Mị và Minh Đức Thành đến một quán mì để ăn tối. Bên cạnh quán mì là một studio chụp ảnh mới mở.


Minh Tịch đề nghị: “Ngày mai Minh Nguyệt về, cả nhà mình cùng chụp một tấm ảnh nhé.”


Dương Vũ Mị không trả lời.


Minh Đức Thành thuận miệng đáp lại một tiếng, giọng nói mơ hồ. Âm thanh duy nhất còn lại trong bầu không khí ngượng ngùng này là tiếng người đàn ông đang húp mì.


Trên bàn có một chai Nhị Oa Đầu, Minh Đức Thành đã uống hết nửa chai.


Minh Tịch nhìn hai người họ, trong lòng có chút cảm khái: Hai con người từng vênh váo là thế, nhưng một khi mất hết tinh thần, dù dung mạo không thay đổi thì cũng chẳng còn ưa nhìn nữa.


Minh Tịch suy nghĩ một lúc rồi nói vài lời động viên: “Nền kinh tế thị trường của Trung Quốc chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn. Con tin rằng chỉ cần bố nghiêm túc với công việc kinh doanh, gia đình chúng ta không chỉ có thể vượt qua khó khăn mà còn có thể sống tốt hơn trước.”


Dương Vũ Mị tiếp lời, vẫn với giọng điệu chế giễu thường ngày: “Con... tự tin quá đấy.”


“Tất nhiên rồi!” Minh Tịch mạnh mẽ gật đầu. Cô mỉm cười với Dương Vũ Mị, rồi lại mỉm cười với Minh Đức Thành, trực tiếp khích lệ Minh Đức Thành: “Điều quan trọng nhất là ông chủ Minh của chúng ta phải có lòng tin, đúng không!”


Cái quái gì thế này...


Minh Đức Thành cảm thấy hơi ngứa mắt, đưa tay dụi mắt.


Minh Tịch bèn xé một mảnh khăn giấy đưa cho ông ấy.


Minh Đức Thành cầm lấy nhưng lại dùng lau mũi, sau đó từ từ lấy hộp thuốc lá trong túi ra rút ​​một điếu châm lửa, rít vài hơi rồi mới lên tiếng.


Lần đầu tiên, Minh Đức Thành nói chuyện như một người cha.


Đây cũng là lần đầu tiên Minh Tịch kiên nhẫn chờ đợi Minh Đức Thành lên tiếng.


Minh Đức Thành nói: “Minh Tịch, bố con là người hồ đồ, không làm nên trò trống gì nên cũng không có gì hay để dạy con. Nhưng trên chuyện nam nữ thì bố lại hiểu rất rõ, nên bố sẽ dạy con chuyện này.”


Cái quái gì thế...


Minh Tịch muốn cười nhưng lại không cười nổi, chỉ nhếch môi cười khổ.


Minh Đức Thành tiếp tục nói: “Con đã lớn rồi, sau này chắc chắn sẽ có đàn ông đến làm phiền con. Bố dạy cho con biết, cho dù lời nói của những người đàn ông con gặp sau này có tốt đẹp đến đâu thì cũng không được tin.”


“Lời nói của đàn ông dù tốt đẹp đến đâu cũng không đáng tin bằng việc trực tiếp đưa tiền. Nên con phải ghi nhớ một điều, tiền của đàn ông đặt ở đâu thì tâm anh ta nằm ở đó.”


“Đừng tưởng có thể dùng việc kết hôn trói buộc được đàn ông, vô ích thôi! Kết hôn chỉ trói buộc được cánh phụ nữ. Sở dĩ đàn ông muốn kết hôn là vì đối phương muốn trói chân người phụ nữ ở nhà, chứ không phải trói buộc chính mình.”


“Điều quan trọng nhất là! Con có thể đùa giỡn với đàn ông, thay đổi người này người khác cũng không vấn đề gì, nhưng tuyệt đối không được tùy tiện sinh con cho anh ta.”


Minh Tịch: “...”


Quán mì yên tĩnh, Minh Đức Thành vẫn nói huyên thuyên, tay thì cầm đũa gõ bàn liên tục, đôi mắt đen láy chốc chốc lại u ám, chốc chốc lại sáng lên.


Người đàn ông này chưa bao giờ là một người chồng tốt hay một người cha tốt. Ông ấy vừa khốn nạn lại ích kỷ, nhưng lại có cách sống sa đọa riêng của mình.


Trước đây mỗi khi Minh Đức Thành nói ra những lời giả dối đó, Minh Tịch đều cảm thấy miệng chó không thể nhổ ra ngà voi.


Song những lời vô nghĩa mà Minh Đức Thành nói hôm nay lại hơi có vẻ... giống con người.


Có một khoảnh khắc, Minh Tịch cảm thấy trái tim cứng rắn của mình khẽ rung động, thậm chí là sụp đổ.


Nhưng, nếu như...


Nếu như hôm qua cô không nhìn thấy một bóng người mà cô đã lâu không gặp ở khách sạn Bạc Mỹ, có lẽ cô đã tin điều đó.


Cô biết họ muốn bắt đầu lại từ đầu. Cô cũng biết Minh Nguyệt trở về là để giúp họ.


Cái nhà này cho dù hỏng bét cũng không thể tan đàn xẻ nghé được.


Nhưng hôm qua...


Hôm qua khách sạn Bạc Mỹ tổ chức triển lãm dệt may Nghi Thành lần thứ nhất, cô đã in một số hồ sơ xin việc đến đó để tìm kiếm cơ hội. Cô không có thư mời nên không thể vào địa điểm tổ chức hội nghị chính, chỉ có thể đợi ở sảnh. Mỗi lần có một người đàn ông trông giống như ông chủ lớn ngồi xuống phòng chờ, cô sẽ trò chuyện với người ta, tiện thể nộp hồ sơ xin việc...


Trong quá trình này cô đã gặp hai người quen: một là Henry – người mà cô đã gặp ở Chợ Nghi Thành, còn người kia là Minh Nguyệt.


Con gái giống bố.


So với cô, Minh Nguyệt có vóc dáng và ngoại hình giống Minh Đức Thành hơn, ngay cả tư thế đi đứng cũng có chút giống.


Minh Tịch chỉ vừa liếc mắt là nhận ra cô gái đó ngay. Hơn nữa đây còn là người mà bọn họ nói vẫn chưa về nước, làm sao lại xuất hiện ở khách sạn Nghi Thành được?


Cô nhìn thấy Minh Nguyệt bước ra khỏi thang máy rồi nhanh chóng đi thẳng ra ngoài.


Cô đứng dậy đi theo cô ta ra ngoài, sau đó tận mắt chứng kiến ​​Minh Nguyệt bước vào chiếc Santana.


Đó chính là chiếc xe mà Minh Đức Thành đang lái.


...


Thì ra Minh Nguyệt đã trở về, đang ở trong khách sạn cao cấp nhất ở Nghi Thành.


Chắc chắn Minh Đức Thành và Dương Vũ Mị biết chuyện này, nếu không Minh Đức Thành đã không lái xe tới đón người.


Nhưng họ cố tình nói dối cô, nhấn mạnh rằng đến thứ Hai Minh Nguyệt mới về.


Tất cả những điều này, dù là những gì cô thấy hay những gì cô đoán, đều nghiệm chứng suy đoán trong lòng cô.


Bọn họ chắc chắn đã lừa được tiền, đang định chuồn đi.


Họ muốn đưa Minh Nguyệt đi cùng, nhưng lại không có ý định đưa cô đi cùng.


...


Hôm qua Nghi Thành tổ chức triển lãm dệt may đầu tiên, hội nghị được tổ chức tại Khách sạn Bạc Mỹ ở trung tâm thành phố.


Để thúc đẩy nền kinh tế thị trường, chính quyền Nghi Thành đã tăng cường nỗ lực thu hút đầu tư. Trong hai ngày cuối tuần, số lượng khách đến khách sạn Bạc Mỹ thật đáng kinh ngạc. Họ đều là doanh nhân đến từ Trung Quốc đại lục, Hồng Kông và Đài Loan, bụng phệ hay ăn vận chỉnh tề đều có.


Người bay từ Mỹ sang như Henry quả là hiếm thấy, nếu không phải được Lương Kiến Thành mời thì anh ta sẽ chẳng đến đây.


Gia đình anh ta tham gia kinh doanh các thương hiệu quần áo tiêu dùng nhanh của Mỹ. Lương Kiến Thành là bạn, là đối tác và là người trung gian của anh ta.


Mấy ngày trước Lương Kiến Thành dẫn anh ta đi tham quan chợ Nghi Thành. Ngoài việc theo dõi sự náo nhiệt, mục đích chính là để anh ta cảm nhận được năng lượng kinh tế đang dần sôi sục của Trung Quốc.


“Chỉ có các nhà máy Trung Quốc mới có thể đáp ứng được yêu cầu của anh, cũng chỉ có năng lực sản xuất của Trung Quốc mới có thể mở ra thị trường cho anh.” Lương Kiến Thành tự tin nói. Cho dù bây giờ các nhà máy Trung Quốc vẫn đang trong giai đoạn khởi động và chuẩn hóa.


Không ai mời không ai điều gì, trước khi ra về, Henry lại ký với Lương Kiến Thành một hợp đồng lớn.


Sau khi nhận được đơn hàng lớn, Lương Kiến Thành cũng đon đả hơn trước, đích thân đến quầy dịch vụ để gọi hai cốc cà phê.


Lúc anh quay lại, Henry đang nhìn về phía cửa xoay của khách sạn, thấy một bóng người cô đơn đang chạy ra bên ngoài.


Lương Kiến Thành nhìn theo tầm mắy anh ta, thấy người nọ biến mất sau cánh cửa xoay của khách sạn.


“Tiếc quá, hai người bỏ lỡ nhau rồi.” Henry lại nói đùa.


Lương Kiến Thành cảm thấy Henry thực sự hiểu lầm chuyện anh thích Minh Tịch. Tình trạng hiện tại của anh không phù hợp để nói những câu đùa như vậy, bèn thẳng thắn kể một chuyện riêng tư: “Nếu mọi chuyện suôn sẻ, năm sau tôi sẽ đính hôn.”


Henry sửng sốt: “Ôi trời, đột ngột thế.”


Lương Kiến Thành: “Đúng vậy, tôi cũng thấy rất đột ngột.”


Henry hỏi: “Cô ấy là người anh quen sao?”


Lương Kiến Thành giải thích đơn giản: “Là người do mẹ tôi sắp xếp. Tôi đã gặp cô ấy vài lần, cảm thấy đối phương khá tốt.”


“Cô ấy có xinh không?”


“Tôi không nhìn kỹ, chắc là cũng ổn đấy.”


Henry lắc đầu, nói đùa: “Anh thật may mắn.”


Lương Kiến Thành cười: “Hy vọng là vậy.”

Bình Luận (0)
Comment