Ngày Mai Tươi Sáng - Tùy Hầu Châu

Chương 8

  Buổi chiều Henry lên đường về nước, Lương Kiến Thành sắp xếp tài xế đưa anh ta đi.

 

Henry và Lương Kiến Thành quen biết nhau từ lúc còn đi học ở Mỹ. Hai người đều thích khám phá thiên nhiên nên thường xuyên rủ nhau đi leo núi. Trong một lần nọ gặp phải tai nạn nghiêm trọng, tình bạn của họ càng thêm gắn bó keo sơn.

 

Cũng chính vì mối quan hệ này mà Henry đã tặng cho Lương Kiến Thành ba đơn hàng lớn làm quà mừng anh quyết định ra riêng.

 

Trước khi lên xe, Henry chợt nói: “Nếu có lễ thật, tôi sẵn lòng vì anh đến Trung Quốc một lần nữa.”

 

Henry đang ám chỉ chuyện lễ đính hôn của anh.

 

Lương Kiến Thành đứng cạnh chiếc xe hơi đen, kéo cửa xe ra. Cả người anh toát lên phong thái tao nhã của một bậc quân tử Trung Quốc, đồng thời cũng không thiếu vẻ sắc bén và quyến rũ của người đàn ông trẻ tuổi.

 

“Được, tôi nhất định sẽ mời anh.” Lương Kiến Thành nói.

 

Henry đã lên đường về nước, Lương Kiến Thành dự định ở lại Nghi Thành thêm một ngày nữa.

 

Đơn hàng của Henry đã giúp công ty mới của anh có một kết thúc năm đầy thuận lợi, chỉ cần sắp xếp ổn thỏa việc sản xuất thì anh không cần vội trở về Hải Cảng. Giáo sư Lương bảo là tết Nguyên Đán ông ấy không về Hải Cảng, anh cũng không tiện khuyên can, nên ở lại đây cùng ông ấy đón năm mới đơn giản.

 

Bầu không khí của hội trường hôm nay cho thấy nền kinh tế trong nước đang dần phục hồi. Ra khỏi khách sạn Bạc Mỹ, Lương Kiến Thành thu về được khá nhiều danh thiếp, mà anh cũng đưa ra không ít.

 

Trước đây Lương Kiến Thành từng làm việc ở Điện Máy Song Dương, nhờ có danh tiếng của Song Dương mà anh mới không phải trở thành một gương mặt xa lạ ở hội trường lần này.

 

“Sếp Lương!” Một vị giám đốc của một doanh nghiệp lớn ở Hải Cảng đuổi theo anh, muốn nói chuyện với anh.

 

Lương Kiến Thành quay đầu lại, mãi một chốc sau mới nhớ ra đối phương. Anh lịch sự hỏi thăm: “Giám đốc La, dạo này công việc thế nào rồi?”

 

“Cũng tạm ổn, nửa cuối năm có thêm nhiều đơn hàng.” Người được gọi là giám đốc La là một người đàn ông vạm vỡ, tuy thấp hơn Lương Kiến Thành một cái đầu nhưng thân hình lại to hơn anh nhiều.

 

“Chúng tôi cũng may nhờ có Song Dương. Năm nay công việc kinh doanh gặp nhiều khó khăn mà các anh vẫn giữ giá đã ký kết từ năm ngoái, cảm ơn nhé.” Giám đốc La nói.

 

Khóe miệng Lương Kiến Thành vương chút ý cười: “Làm ăn phải giữ chữ tín, hợp đồng ký mấy năm thì phải tuân theo mấy năm, thua lỗ cũng không thể mất uy tín.”

 

Giám đốc La liên tục gật đầu.

 

Lương Kiến Thành có chút khó hiểu, hỏi: “Giám đốc La không phải làm gia công điện tử à? Sao lại tham gia hội chợ triển lãm dệt may lần này?”

 

Giám đốc La không hề giấu diếm, thẳng thắn nói: “Thỏ khôn đào ba hang mà, tôi vừa mới thành lập một công ty mới chuyên làm hàng dệt kim, chuyến này đến Nghi Thành là để tìm nhà cung cấp.”

 

Thì ra là vậy.

 

Giám đốc La cũng hỏi anh: “Song Dương TV cũng có ý định làm hàng dệt may à? Để xuất khẩu sao?”

 

Song Dương là một thương hiệu điện gia dụng nổi tiếng ở Hải Cảng, đặc biệt là Song Dương TV đã trở thành một thương hiệu nổi tiếng trong nước. Trước đây khi còn trẻ Lương Kiến Thành từng giữ chức giám đốc bộ phận mua hàng tại Song Dương TV. Một phần là do anh có năng lực, phần còn lại cũng nhờ anh có một người mẹ ưu tú và năng nổ.

 

Đúng lúc này, Lương Kiến Thành lấy một tấm danh thiếp từ trong túi áo khoác ra, lịch sự đưa qua: “Bây giờ tôi không còn làm việc ở Điện Máy Song Dương nữa. Đây là công ty mới của tôi, sau này mong giám đốc La chiếu cố nhiều hơn.”

 

Ờ...

 

Giám đốc La ngạc nhiên nhận lấy tấm danh thiếp màu trắng trên tay Lương Kiến Thành rồi liếc nhìn qua, thấy công ty mới và chức vụ mới của Lương Kiến Thành.

 

Công ty TNHH Thương mại Quốc tế Tinh Hải

 

Tổng Giám Đốc: Lương Kiến Thành (Byron)

 

Điện thoại/Fax: 00XXXXX

 

-

 

Ngày cuối cùng của tháng 12 năm 1999, tức ngày 31, thời tiết lạnh giá.  

 

Trời lạnh đến mức nước nhỏ thành băng. Vừa sáng ra Minh Tịch đã đun nước nóng, ấm nước đun trên bếp phát ra tiếng kêu chói tai. Hơi nóng bốc lên, phun ra làn khói trắng cuồn cuộn.

 

Minh Tịch rửa mặt xong thì đeo găng tay rồi ra khỏi nhà.

 

Hôm nay cô đi thi, Minh Đức Thành và Dương Vũ Mị cũng phải ra ngoài. Hai người họ nói với cô rằng chiều nay Minh Nguyệt sẽ đáp xuống sân bay tỉnh, sân bay tỉnh cách Nghi Thành chỉ hai giờ đi xe, bọn họ muốn đích thân ra đón một chuyến.

 

Đúng rồi.

 

Minh Đức Thành còn nói với cô một chuyện: Chiều thi xong đừng về nhà vội, cứ đến thẳng nhà hàng Kim Hâm trên đường Hoè Bắc ăn cơm, ông ấy đã đặt bàn ở đó rồi.

 

“Chị con về nên chúng ta phải ăn mừng một bữa chứ.” Minh Đức Thành nói như vậy.

 

Minh Tịch ậm ừ cho qua chuyện, trong lòng thì lạnh tanh.

 

Từ đầu đến cuối Dương Vũ Mị gần như không nói gì. Minh Tịch dứt khoát đi chậm lại vài bước, nhìn theo họ lên xe rồi mới đi.

 

“Được rồi, mau đi thi đi.” Minh Đức Thành không nhìn cô, vẫy tay với cô rồi quay lưng lại.

 

Trong suốt quá trình đó Dương Vũ Mị đều cúi gằm mặt, động tác lên xe vội vàng, chân còn hơi trượt.

 

Minh Tịch vẫn đứng thẳng ở đó, dù đã mang bao tay nhưng tay vẫn không ấm lên được. Cho đến khi cửa xe Santana đóng lại, Minh Đức Thành khởi động xe, hai người chuẩn bị đi.

 

Minh Tịch đứng ở đầu ngõ, gió lạnh run người làm tai cô gần như đông cứng lại.

 

Đúng lúc này, cửa ghế phụ đột nhiên mở ra ——

 

Dương Vũ Mị đã lên xe nhưng lại bước xuống.

 

Bà ấy loạng choạng xuống xe, như thể đã đưa ra một quyết định vội vàng nào đó, đột nhiên gọi: “Minh Tịch, con thi xong thì đi đi! Đừng về nhà nữa!”

 

“Đi đi, đừng về nhà nữa ——”

 

Đi đi, đừng về nhà nữa. Đây là lời cuối cùng Dương Vũ Mị để lại cho cô.

 

Minh Tịch muốn đáp lời Dương Vũ Mị, nhưng hé miệng rồi lại thôi, để gió lùa vào làm nghẹn cả cổ họng. Cho đến khi xe của Minh Đức Thành đi xa, khói xe tan hết, cô vẫn đứng bất động ở đầu ngõ.

 

Cô nghĩ, Dương Vũ Mị cố ý xuống xe dặn dò là muốn nói với cô điều gì?

 

Là bảo cô thi xong đến nhà hàng Kim Hâm ăn cơm chứ đừng về nhà, hay là bảo cô cũng rời khỏi Nghi Thành đừng quay lại nữa?

 

Rốt cuộc là ý nào?

 

Minh Tịch mím môi, hai chân như bị rót chì nhất thời không thể di chuyển.

 

Rất lâu sau... cô quay người lại, đi thẳng vào trong.

 

Cô xem như chưa có chuyện gì xảy ra, trở về nhà rồi lại đạp xe đến trường thi. Từ nhỏ đến lớn cô luôn cho rằng chỉ những thứ cầm được trong tay mới là chắc chắn nhất, con đường mình tự quyết định mới là con đường tốt nhất.

 

Minh Tịch hứng gió đến mức đầu cứng đờ, trái tim cũng trở nên sắt đá.

 

Tại sao Minh Đức Thành và Dương Vũ Mị lại chọn ngày hôm nay để bỏ trốn? Bởi vì ngày này vô cùng quan trọng đối với cô. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì cô cũng không thể rời khỏi Nghi Thành, không thể rời khỏi phòng thi.

 

Dù cô có phát hiện ra điều gì bất thường thì cũng không thể phản kháng.

 

Đi đi, đi hết đi! Minh Tịch nghĩ một cách bất cần đời. Trong lòng cô không được phép buồn bã, cũng không ngừng tự nói với bản thân rằng: Vốn dĩ cô cũng định rời khỏi cái nhà này, là cô không cần họ trước!

 

Hai dòng nước nóng hổi đột nhiên xuất hiện trên gò má lạnh lẽo, không ngừng chảy xuống.

 

Gì thế này, cô vậy mà lại khóc.

 

Nước mắt không ngừng tuôn ra, dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể kìm lại. Nước mắt chảy xuống nhanh chóng bị gió lạnh làm khô, lạnh lẽo dính trên má... Minh Tịch siết chặt cằm, cắn chặt răng, cả khuôn mặt như phủ một lớp sương giá của mùa đông.

 

……

 

Trên đời này, ngoài bản thân ra thì mọi thứ đều là vật ngoại thân.

 

Năm mười lăm tuổi Minh Tịch đã viết vào nhật ký một câu bốc đồng như thế này: Nếu tình yêu trên đời này vốn dĩ không dành cho cô, thì xin hãy để những thứ tình yêu vô dụng đó lướt qua cô...

 

Thứ cô không có được chính là thứ vô dụng.

 

Cách thời gian thi chỉ còn năm phút, Minh Tịch mới xuất hiện ở phòng thi. Thái Ny đã ngồi sẵn ở hàng ghế sau đếm bút, chờ đến khi Minh Tịch với mái tóc mái bị gió thổi tung xuất hiện trong lớp, cô ấy cảm thấy không thể tin nổi.

 

…Đây là tạo hình gì vậy?

 

Minh Tịch không nói một lời, bình tĩnh tháo găng tay ra rồi ngồi vào chỗ.

 

Trên người cô chỉ có một tấm thẻ dự thi và một cây bút trong túi áo khoác. Vừa nhận đề thi, cô đã cầm bút cúi đầu làm bài.

 

Ồ, quên viết tên rồi. Bàn tay lạnh cóng thoáng run rẩy, Minh Tịch cố gắng cầm bút viết tên mình thật ngay ngắn.

 

Cũng may là đề thi tốt nghiệp đại học từ xa thực sự rất đơn giản, dù lòng dạ rối bời cũng không ảnh hưởng đến việc làm bài.

 

Trong cả phòng thi Minh Tịch là người làm bài nhanh nhất, còn giúp đỡ Thái Ny ngồi sau vài chỗ. Đợi Thái Ny đối chiếu đáp án xong, cô trực tiếp nộp bài thi không luyến tiếc gì.

 

Vì muốn tìm việc làm nên Minh Tịch đã dùng tiền tiết kiệm riêng mua một chiếc điện thoại di động, làm thẻ sim. Hôm kia cô đến khách sạn Bạc Mỹ còn bắt chuyện với ông chủ, để lại số điện thoại của mình.

 

Buổi trưa đến căn tin ăn cơm xong, Minh Tịch đưa điện thoại cho Thái Ny xem, tiện thể lưu số điện thoại cho Thái Ny.

 

Thái Ny cầm điện thoại của cô mân mê hồi lâu, ngưỡng mộ nói: “Bố tớ nói đợi tớ thi xong cũng sẽ mua cho tớ một chiếc điện thoại di động.”

 

Minh Tịch bình tĩnh gật đầu.

 

“Đây cũng là bố cậu mua cho cậu à?” Thái Ny hỏi.

 

Minh Tịch cười nhạt một tiếng.

 

Thái Ny hiểu lầm, tưởng đâu Minh Tịch ngầm thừa nhận, thật lòng nói: “Thật ra bố cậu đối xử với cậu rất tốt.”

 

Minh Tịch ậm ừ cho qua, tiếp tục ăn cơm.

 

Cô không thể nào nói rằng nếu Minh Đức Thành và Dương Vũ Mị thực sự bỏ trốn, thời gian của cô còn lại có lẽ không còn nhiều nữa...

 

“Tối nay thi xong chúng ta đi trượt băng đi! Sau đó đến chợ Lớn xem pháo hoa, sáng sớm mai chúng ta lại cùng nhau leo núi Thiên Hồ ngắm bình minh thiên niên kỷ.” Thái Ny hào hứng đề xuất kế hoạch buổi tối, nói đến bình minh thiên niên kỷ lại xoa xoa hai tay trông cực kỳ phấn khích.

 

Kế hoạch đón năm mới này cũng không phải một mình Thái Ny nghĩ ra, là mấy bạn học cùng nhau đề xuất. Chẳng qua là hai ngày trước Minh Tịch rời khỏi nhà cô ấy rồi không thấy đâu nữa, nên bây giờ cô ấy mới nói cho cô biết được.

 

Minh Tịch nhìn Thái Ny, trong lòng không chắc chắn lắm: “Tớ không biết tớ có rảnh không nữa....”

 

Thái Ny lập tức làm nũng: “Không được… không cho phép không rảnh, cậu nhất định phải đi! Đã nói là cùng nhau đón năm mới rồi mà!”

 

Minh Tịch khẽ ừ một tiếng.

 

……

 

……

 

Buổi chiều thi tiếng Anh, Minh Tịch làm rất nhanh, cô kiểm soát thời gian nộp bài trước mười phút. Bây giờ cô phải tranh thủ từng giây để làm việc, vừa ra khỏi phòng thi đã leo lên xe vội vã chạy về nhà.

 

Cửa nhà vẫn như cũ, nhưng mở khóa vào nhà cẩn thận đi một vòng mới biết căn nhàgần như đã bị dọn sạch.

 

Cô nhập số điện thoại của Minh Đức Thành vào điện thoại, là số không có thật.

 

Cô lại nhập số điện thoại của Dương Vũ Mị, cũng là số không có thật.

 

Minh Tịch cầm điện thoại, đột nhiên tức giận đến bật cười.

 

Cô không ngờ Minh Đức Thành và Dương Vũ Mị lại chơi cô một vố đầy bất ngờ —— Sau khi cô đi thi, hai người lại quay về thu dọn đồ đạc, cuối cùng chỉ để lại cho cô mấy cái nồi niêu xoong chảo đã cũ nát. Ngay cả hai xâu lạp xưởng phơi bên cửa sổ mà cũng cuỗm đi mất!!!

 

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Minh Tịch cũng đến phòng ngủ rồi dùng hết sức dời chiếc giường đang ngủ ra.

 

Dưới giường cô có một cái thùng, cô mở thùng ra lục tung cả lên, dùng tốc độ nhanh nhất có thể ném quần áo, đồ dùng cá nhân và những món đồ điện tử trân quý nhất của mình vào trong. Có mấy quyển sách, một cái máy nghe nhạc Sony, và một sọt băng cassette tiếng Anh.

 

Một căn nhà nếu đã không có gì để lưu luyến thì thu dọn đồ đạc cũng rất nhanh.

 

Không tốn quá nhiều công sức, Minh Tịch đã thu dọn xong vali hành lý mang đi. Cô kéo khóa vali rồi dựng đứng lên, kéo đi ra ngoài.

 

……

 

Hành động của cô rất nhanh, nhưng kết quả vẫn chậm mất một bước ——

 

Vừa ra khỏi cửa đã gặp ba người đang chặn ở cửa. Chính là những người hôm đó đã gặp ở nhà Tần Lệ.

 

Tên côn đồ cầm đầu tên là Lưu Tín Quân.

 

Giữa thanh thiên bạch nhật nên Minh Tịch không sợ bọn họ giỏi trò bạo lực, cô không hề sợ hãi nhìn bọn họ, kiên quyết kéo vali đi từng bước một ra ngoài.

 

Bọn họ cũng không làm gì cô, chỉ có người đàn ông tên anh Lưu là dựa nửa người vào tường, mắt nhìn chằm chằm cô, đợi cô đến gần mới khàn giọng nói: “Bố cô chạy rồi, mẹ kế cô cũng đã bỏ chạy, cô cũng muốn chạy luôn sao...”

 

Minh Tịch không lên tiếng, tiếp tục đi.

 

Hai người mà anh Lưu dẫn theo dễ dàng chặn cô lại.

 

“Nợ tiền thì phải trả, đây là lẽ tất nhiên, gia đình các cô trốn không thoát đâu.” Một người trong số bọn họ lên tiếng, giọng điệu không hẳn là hung dữ, ngược lại nghe còn khá lý lẽ.

 

Minh Tịch khẽ ưỡn thẳng lưng, quay đầu lại. Đến nước này rồi cô cũng không cần phải giả vờ gì nữa. Anh Lưu trừng cô thì cô cũng trừng lại, tầm mắt chuyển từ vết sẹo trên trán anh ta xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên đôi mắt anh ta, hung hăng trừng ngược lại.

 

“Đúng là con nợ mới là ông nội.” Lưu Tín Quân móc một tờ giấy nợ trong túi ra, ném về phía cô, “Bố cô nợ tôi hai mươi vạn, đây là giấy nợ của ông ta.”

 

Minh Tịch tay nhanh mắt lẹ chụp được tờ giấy nợ.

 

Hai người chặn đường cô định giằng lại tờ giấy nợ, bị Lưu Tín Quân giơ tay ngăn cản: “Để cho cô ta xem. Cô ta biết chữ, đọc hiểu được.”

 

Minh Tịch trong lòng cười thầm, liếc nhìn giấy nợ rồi im lặng trả lại cho anh Lưu.

 

Hóa ra Minh Đức Thành vội vàng bỏ chạy là vì ông ấy đã lấy danh nghĩa mở quán ăn để lừa tiền của Lưu Tín Quân. Trước khi đi còn không dám nhìn cô, vì trong thỏa thuận giấy nợ đã viết những điều khó mà chấp nhận được.

 

“Đúng chưa? Bố cô thật sự nợ tôi hai mươi vạn, trên đó còn viết.... Nếu không trả được số tiền này thì sẽ gả một cô con gái cho tôi làm vợ.” Lưu Tín Quân chậm rãi nói với Minh Tịch, khi nhắc đến chữ vợ, khóe miệng anh ta còn nhếch lên đầy vẻ lố bịch.

 

Minh Tịch khẽ hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh bỉ.

 

Lưu Tín Quân cũng hừ lại: “Hừ cái nỗi gì, cảm thấy mình được hời quá nên ngại không thừa nhận à?”

 

Thời buổi này để làm được côn đồ thì không chỉ không sợ chết mà còn phải mặt dày nữa.

 

“Tôi không thừa nhận tờ giấy nợ này.” Minh Tịch ngước mắt lên, trong lòng nắm chắc phần thắng nên trên mặt cũng đầy khí thế.

 

“Mày không nhận cũng được, vậy thì trả tiền đi.” Một người khác trong bọn họ hung dữ với cô.

 

Lưu Tín Quân liếc xéo người đó.

 

Minh Tịch cũng liếc xéo Lưu Tín Quân.

 

Khung cảnh đột nhiên có chút buồn cười, lại bị vết sẹo dài dữ tợn trên trán Lưu Tín Quân trấn áp.

 

Ban đầu gặp phải đám người này Minh Tịch còn hơi hoảng, nhưng sau khi xem xong tờ giấy nợ thì cô không còn sợ nữa.

 

Cái quái gì vậy chứ! Không có chút quyền hành pháp lý nào mà cũng dám hạn chế tự do thân thể của người khác sao?

 

Minh Tịch nhìn Lưu Tín Quân, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn vài phần: “Oan có đầu nợ có chủ, ai nợ tiền anh thì anh đi tìm người đó mà đòi, nếu là nợ cờ bạc thì lên đồn cảnh sát. Các anh đang tìm bọn họ, tôi cũng tìm bọn họ! Nếu không thấy phiền thì các anh giúp tôi báo cảnh sát luôn đi!”

 

Giọng cô gái bình tĩnh, dáng vẻ không hề sợ hãi, mạnh mẽ thốt ra từng chữ một. Bất kể khí thế hay dáng vẻ đều hơn Minh Đức Thành rất nhiều lần! Anh Lưu trợn to mắt, cố ý tiến lại gần hơn, hung tợn quát: “Mẹ kiếp, mày nói cái gì thế...Mày cũng rành pháp luật quá nhỉ! Vậy tao có thể thông qua mày để tìm Minh Đức Thành đúng không....việc này không phạm pháp chứ!”

 

Việc này đương nhiên không phạm pháp, cô còn có thể phối hợp. Minh Tịch hờ hững lấy điện thoại di động của mình ra, đưa cho anh ta xem: “Anh tự xem lịch sử cuộc gọi đi, trên cùng là số của Dương Vũ Mị và Minh Đức Thành đấy. Trước đó tôi vừa gọi xong, không tin anh gọi lại xem, xác định xem có phải là số điện thoại không tồn tại không.”

 

...Anh ta đã gọi rồi, gọi không được mới đến đây chặn đường!

 

Đúng vậy, cô cũng vậy! Minh Tịch đầy chân thành đồng thời cũng không hề sợ hãi nhìn Lưu Tín Quân, còn tốt bụng giải thích: “Tôi thật sự không biết họ đi đâu rồi, chỉ biết là từ sáng sớm họ đã ra khỏi nhà, các anh có thời gian tìm tôi chi bằng mau chóng đi báo cảnh sát đi.”

 

“Mày nói dối. Nếu mày không biết họ bỏ trốn thì tại sao mày lại chạy, chẳng phải bây giờ mày đang bỏ trốn sao?” Một người đàn ông có khuôn mặt béo núc nhìn chằm chằm vào vali hành lý trong tay Minh Tịch, nói thẳng ra.

 

Không sai. Anh ta nói sự thật. Nhưng cô không thừa nhận.

 

“Hôm nay tôi thi xong nên hẹn bạn bè ra ngoài chơi. Lát nữa bạn tôi sẽ đến đón tôi.” Minh Tịch giải thích.

 

“Xí—” Bọn họ đương nhiên không tin lời cô nói.

 

Không sao cả. Minh Tịch mím môi, giọng nói khe khẽ tiếp tục vang lên:

 

“Bây giờ là xã hội pháp trị, việc tôi trả lời câu hỏi của các anh trước đó là xuất phát từ lương tri chứ không phải trách nhiệm. Nếu các anh nghi ngờ lời tôi nói thì cứ việc báo cảnh sát, xem cảnh sát có bắt tôi không—”

 

“Luật pháp Trung Quốc không có quy định con trả nợ thay cha, càng không có chuyện đem con gái gán nợ. Đừng có giở trò lưu manh với tôi, cho dù các anh không báo cảnh sát thì tôi cũng sẽ báo cảnh sát.”

 

“…”

 

“…!”

 

Giọng Minh Tịch bình tĩnh, lời nói ra lại vô cùng ngạo mạn. Cô dám buông lời cay độc với bọn họ, chứng tỏ cô không phải người dễ chọc. Bọn họ cũng đừng mơ muốn thông qua cô để tìm được Minh Đức Thành. Muốn tìm ông ấy thì tự đi mà tìm, đừng đến tìm cô!

 

Người muốn kiêu ngạo cần có thực lực; không có thực lực thì cũng phải có khí thế. Nếu không trong mắt người khác chỉ là trò cười.

 

Chiều nay khi thi tiếng Anh Minh Tịch kiểm soát thời gian nộp bài trước mười phút, mười phút này là thời gian cô tính toán để thu dọn hành lý.

 

Hôm nay cô đã dám quay về căn nhà này, thì cũng đã tính trước nếu bị đám người đòi nợ của Minh Đức Thành bắt được thì phải làm sao.

 

Đầu ngõ đột nhiên có thêm hơn chục người, đều là đám con trai cùng trường tham gia kỳ thi hôm nay, trong đó còn có anh đại lớp bên cạnh đã từng tỏ tình với Minh Tịch. Dưới sự tập hợp của Thái Ny, sau khi thi xong bọn họ cùng ùa ra khỏi phòng thi, đồng loạt leo lên xe rồi kéo nhau đi về phía đầu ngõ chợ rau.

 

Minh Tịch vô cảm nắm chặt vali, lúc cô quay người lại thì vừa hay nhìn thấy ‘khí thế’ của mình.

 

Một đám người ồ ạt kéo đến, khuôn mặt ai nấy đều nghĩa khí ngời ngời.

 

Mọi người đều trẻ trung và tràn đầy năng lượng, dẫn đầu là bạn thân Thái Ny ngồi chễm chệ trên xe máy của Đức Tử, bên cạnh là anh đại của lớp cơ khí.

 

Gió thổi tung cuốn theo những thứ vụn vặt ở đầu ngõ, Thái Ny ngồi ở phía sau xe máy dù khuôn mặt xinh đẹp bị gió thổi đến biến dạng thì giọng nói cũng không hề run rẩy, dùng sức hét lớn về phía Minh Tịch: “Minh Tịch.... qua đây!”
Bình Luận (0)
Comment