Ngày Mai Tươi Sáng - Tùy Hầu Châu

Chương 9

Minh Tịch, qua đây.

 

Bọn tớ đến đón cậu rồi đây.


Tiếng còi xe máy đồng loạt vang lên như đang khiêu khích, cũng là đang đồng lòng thể hiện một thái độ: Hôm nay bọn họ đều là người của Minh Tịch.


Với tình hình này, cho dù có dùng dao kề cổ cô thì Minh Tịch cũng có thể thoát được.


Minh Tịch nhìn hai người đang chặn đường, lịch sự mở miệng: “Cho, qua.”


Bọn họ vô thức nhìn Lưu Tín Quân.


Lưu Tín Quân vốn xuất thân từ dân côn đồ, không ngờ lại có một ngày anh ta bị đám côn đồ đàn em này uy hiếp, vừa buồn cười lại thấy thú vị. Anh ta nhếch môi, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Minh Tịch, ngông cuồng tuyên bố: “Minh Tịch, mày có gan hơn thằng bố mày nhiều, tao thật sự thích mày rồi đấy. Tao sẽ đợi mày —— đợi đến khi mày tự nguyện gả cho tao!”


Mấy năm gần đây Đại lục đang thịnh hành những bộ phim tình cảm sướt mướt của Hồng Kông và Đài Loan, đám lưu manh đường xó chợ cũng bắt đầu nói chuyện yêu đương. Nhưng chuyện yêu đương này quả thật khiến bọn họ rất hứng thú, người bình thường đều sống bình đạm yên ả, chỉ có những người dám yêu dám hận dám liều mạng mới có cơ hội vào tù thôi, đúng không?


Minh Tịch hơi ngẩng đầu, đáp lời: “Được thôi. Vậy thì cứ đợi đi.”


Cô dứt khoát kéo vali đi đến trước mặt các bạn học. Một bạn nam lớp bên cạnh lập tức xuống xe, nhanh nhẹn để hành lý của cô lên yên sau xe máy. Thái Ny đang ngồi trên xe của Đức Tử chìa tay về phía cô, cô nắm lấy tay Thái Ny rồi trèo lên, ngồi vững sau lưng cô ấy.


Cô đưa tay ôm lấy Thái Ny.


Tiếng động cơ xe máy gầm rú, các bạn học điều khiển xe máy hoặc xe đạp lao nhanh về phía đường chính của Nghi Thành.


Mặt Minh Tịch đã bị gió thổi cho tê cóng, chỉ biết ôm chặt lấy eo Thái Ny.


Thái Ny cũng ôm chặt lấy cậu bạn Đức Tử.


Đức Tử lái xe vừa vững vừa nhanh.


Anh đại Hàn Tuấn Tuấn của lớp bên cạnh cũng bám sát phía sau.


Mọi người hăng hái kéo đến rồi lại ầm ầm rời đi, trên đường thỉnh thoảng lại bấm còi, phô diễn sự khoái trá trong lòng.


Sự dũng cảm và nhiệt huyết hôm nay đã khiến đám con trai trường đại học Phát thanh Truyền hình Trung ương cảm nhận được niềm hưng phấn chưa từng có.


Làn sóng nhiệt huyết của tuổi trẻ giống như bão cát quét đến thời đại này, dù cho tất cả chỉ là hạt cát sông Hằng thì cũng kinh thiên động địa như tích cát thành tháp.


Gió nổi lên từ ngọn cỏ xanh, sóng hình thành từ gợn nước nhỏ.


Bọn họ đã kết thúc kỳ thi, cũng đã thật sự tốt nghiệp, từ ngày mai – ngày đầu tiên của năm 2000, mỗi người bọn họ mang theo sự kích động và mong chờ bước vào xã hội. Bọn họ đều tin rằng, chỉ cần có gan làm giàu thì sẽ có được một cuộc đời huy hoàng...


Không ai có thể coi thường và khinh rẻ bọn họ. Trong thời đại ồ ạt như thác lũ này, sẽ không có ai đi ngược lại ước mơ và nhiệt huyết.


Gió gào rít bên tai, Minh Tịch phải nheo mắt lại, chỉ ước gì có thể vùi mặt vào cổ áo len mãi. Lúc này chỉ cần thở hắt ra một hơi là cô có thể sưởi ấm khuôn mặt lạnh giá của mình trong một giây.


Mặt lạnh, nhưng giờ phút này lòng cô không hề lạnh.



Sắp đến đêm giao thừa nên Nghi Thành tấp nập dòng người qua lại, xe cộ đông đúc.


Trên đường phố chủ yếu là xe máy, xe đạp và xe tải, xe hơi không nhiều. Xe hơi chạy trên đường phố Nghi Thành phần lớn là Volkswagen Santana, Toyota Camry và Tianjin Xiali. Mercedes vẫn còn rất hiếm.


Cầu Giang Ngạn dẫn vào khu trung tâm chính của Nghi Thành hiếm khi đông như mắc cửi. Màn đêm buông xuống, bờ sông lấp lánh ánh đền neon, tiếng xe cộ trên cầu inh ỏi theo từng đợt, như thể đang ăn mừng trước đêm Thiên Niên Kỷ tối nay.


Lương Kiến Thành kiên nhẫn cầm vô lăng, bình tĩnh liếc nhìn ghế phụ. Giáo sư Lương ngồi ở ghế phụ đã hoàn toàn mất hết vẻ điềm đạm, cau mày nhìn dòng xe cộ tắc nghẽn phía trước.


“Nếu không phải tại con cứ muốn ở lại Nghi Thành với bố, có khi bố đã ăn xong bữa cơm Tất Niên rồi!” Giáo sư Lương ương bướng nói.


“Vâng ạ.” Lương Kiến Thành đáp một tiếng, cũng không giải thích thêm. Để giáo sư Lương bình tâm lại, anh lặng lẽ bật nhạc trong xe, phát bài hát của Đặng Lệ Quân.


“Rốt cuộc con muốn ăn món gì mà một hai phải ra ngoài vậy?” Giáo sư Lương lại hỏi, cố nén cơn giận.


“Bố không thích ăn vịt quay sao? Nghi Thành chỉ có nhà hàng Kim Hâm có vịt quay thôi.” Lương Kiến Thành dừng lại giây lát rồi bổ sung một câu, “Cũng coi như chính tông, ông chủ là người Bắc Kinh.”


“Con còn rành Nghi Thành hơn cả bố nhỉ.”


“Năm nay con đến đây bốn chuyến rồi, cũng quen được mấy ông chủ nhà máy. Bọn họ nhiệt tình chu đáo lắm, con được họ chiêu đãi mấy lần nên cũng có chút hiểu biết về mấy nhà hàng quán rượu ở Nghi Thành.”


Giáo sư Lương lắc đầu, sau khi đi làm con trai ông ấy ngày càng mắc bệnh xã giao, điều này không phải là xấu, chỉ là ông ấy vốn là người nghiêm khắc, trước nay luôn ngứa mắt những hành vi a dua theo phong trào, chứ chưa kể đến những thứ khác.


“Vịt quay lúc nào ăn chẳng được, cần gì phải chen chúc hôm nay.” Giáo sư Lương buột miệng nói. Cái gọi là Đêm Giao Thừa Thế Kỷ chẳng qua chỉ là một chiêu trò quảng cáo.


Lương Kiến Thành cười cười không nói gì thêm, anh điềm đạm không thích tranh cãi với người khác, nhưng không phải là không có chút tính khí nào. Từ trước đến nay anh luôn cung kính giáo sư Lương, nguyên nhân chủ yếu là vì anh được một tay giáo sư Lương nuôi lớn.


Lương Kiến Thành kiên nhẫn chờ xe cộ hết tắc nghẽn.


Giáo sư Lương nguôi giận lại bắt đầu phê bình anh: “Bây giờ con ở Nghi Thành quen biết rộng rãi, lái xe Mercedes nói tiếng Tây, cái phong cách làm việc này có gì khác với mấy ông chủ Hồng Kông Đài Loan cơ chứ?”


Lương Kiến Thành ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Không có gì khác.”


Giáo sư Lương lại nói: “Con tự nhận mình là người có năng lực, chức Tổng Giám Đốc bộ phận thu mua của Song Dương còn chưa xứng với chí hướng của con sao?”


Lương Kiến Thành lại ngẫm nghĩ, thành thật trả lời: “Đúng là chưa xứng ạ.”


Giáo sư Lương hừ khẽ, sực nhớ đến một chuyện khác, không những hết giận mà khi nói ra giọng điệu còn có phần ôn hòa. Ông ấy nhìn ra ngoài cửa sổ xe, sau đó quay đầu hỏi: “Con có thể... tìm một vị trí thích hợp ở Điện Máy Song Dương cho một cô gái trẻ không? Vị trí thực tập cũng được…”


Giáo sư Lương thanh cao kiêu ngạo đột nhiên có chuyện nhờ người khác, mà người đó lại là con trai mình, nghe thật là lạ lùng làm sao.


Lương Kiến Thành không hề suy nghĩ đã từ chối thẳng: “Con không còn làm ở Song Dương nữa, có vị trí cũng không sắp xếp được.”


“Vậy công ty của con thì sao, có vị trí nào phù hợp không?”


“Có. Nhưng công ty con không phải là công ty lớn.”


“…”


Giáo sư Lương thật sự muốn đấm vỡ đầu Lương Kiến Thành, con trai ông ấy thoạt nhìn hiền lành, nói chuyện có trước có sau, nhưng không có nghĩa là sẽ không khiến người khác tức giận. Ngược lại kiểu người như vậy một khi đã bị anh nắm thóp thì chỉ có người khác chịu thiệt thôi.


“Thôi được rồi, không làm phiền con nữa. Để bố tự tìm cách.” Giáo sư Lương từ chối chịu đựng, không nhờ vả nữa.


Lương Kiến Thành đột nhiên bật cười, hỏi thẳng một vấn đề: “Ý bố là muốn tìm việc cho cô sinh viên tên Minh Tịch kia phải không?”


Giáo sư Lương: ....


Lương Kiến Thành lại hỏi: “Chẳng phải bố đã đuổi cô ấy ra khỏi nhà rồi sao?”


Giáo sư Lương: ....


Lương Kiến Thành nhân cơ hội này chân thành ‘dạy bố’ cách làm việc: “Con thấy bố làm vậy không hay lắm đâu. Hôm đó bố đã nói không giúp, bây giờ lại đổi ý. Con mà là cô sinh viên đó chắc gì con đã cảm kích? Có khi còn cảm thấy bố đột nhiên thay đổi ý định là có ý đồ bất chính ấy chứ.”


Giáo sư Lương không muốn nghe con trai dạy dỗ, bực dọc nói: “Con chỉ cần cho bố một câu là bên con có thể sắp xếp được không.”


Lương Kiến Thành: “....Được.”


Giáo sư Lương: “Vậy là được rồi!”


Lương Kiến Thành hết lời để nói.


Giáo sư Lương còn đưa ra yêu cầu: “Tối nay con đưa cho bố chức vụ và đãi ngộ phù hợp, bố xem qua rồi sẽ liên lạc với cô ấy.”


Lương Kiến Thành bất lực lắc đầu, giáo sư Lương còn lo lắng anh bạc đãi sinh viên của mình sao?


Quả nhiên, câu tiếp theo của giáo sư Lương là: “...Không biết cái công ty ma của con có đáng tin không nữa.”


“…” Anh còn có thể nói gì, chỉ có thể nói cô gái tên Minh Tịch kia rất được lòng lão Lương thôi. Nếu không phải thật lòng tiếc nuối, hôm đó chắc chắn lão Lương đã không nói ra những lời như vậy.


Khi mới vào làm ở Điện Máy Song Dương, Lương Kiến Thành bị ép làm HR một thời gian, anh đã phỏng vấn không ít ứng viên, tuy mắt nhìn của anh không bằng những người làm lâu năm, nhưng cũng có lý lẽ riêng của mình.


Trong lý thuyết dùng người của anh, dù lão Lương không nhờ anh, chỉ cần có thời cơ thích hợp thì anh cũng sẽ cho cô một cơ hội.


“Bố hút điếu thuốc.” Giáo sư Lương móc thuốc lá từ trong túi ra, nói với con trai.


Lương Kiến Thành hạ cửa sổ xe xuống.


Gió sông lạnh thấu xương lập tức tràn vào xe, giáo sư Lương suýt chút nữa rùng mình một cái. Ông ấy run run châm thuốc, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh sôi động ngoài tiếng gió.


Từng đoàn xe máy ào ào chạy qua, đám thanh niên trên xe có chút quen mắt. Nhìn kỹ lại, đó chẳng phải là cô sinh viên Minh Tịch vừa mới nhắc đến sao?


Ông ấy thấy cô ôm chặt người phía trước, đầu hơi cúi xuống, mái tóc ngắn tung bay trong gió. Phía sau cô là một đám thanh niên ngổ ngáo với số lượng kinh người, một trong số đó còn bám sát phía sau.


Cảnh tượng này trông giống như ong chúa dẫn một đám ong thợ đi kiếm ăn vậy!


Sắc mặt giáo sư Lương có chút trầm xuống.


Lương Kiến Thành cũng có chút kinh ngạc trước cảnh tượng phía trước. Anh đến Nghi Thành cũng đã bốn lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sức sống ở thành phố nhỏ này. Một sức sống không liên quan đến sự phát triển kinh tế, nhưng vẫn tràn trề, mạnh mẽ và khơi gợi cảm hứng.


“Đi theo một đám côn đồ chơi bời như vậy, thà lấy chồng sớm còn hơn.” Giáo sư Lương lại thốt ra những lời định kiến.


Lương Kiến Thành thẳng thắn phản bác bố mình: “Ai mà chẳng có tuổi trẻ để chơi bời, thời con đi học bên Mỹ còn chơi bời hơn họ, sao bố không bảo con lấy vợ sớm đi?”


“…”


Giáo sư Lương đóng cửa sổ xe lại, mắt không thấy tâm không phiền.


Lương Kiến Thành nhìn thẳng về phía trước, khung cảnh thành phố tấp nập, bầu trời xám xịt và cây cầu tắc nghẽn đều trở nên sinh động và cụ thể hơn nhờ bóng dáng trẻ trung rạng rỡ phía trước.


Trong xe, bài hát của Đặng Lệ Quân đang vang lên: Thành phố có lắm chuyện nhỏ nhặt, tràn đầy niềm vui và hạnh phúc, nếu bạn đến thành phố nhỏ, sẽ nhận lại được rất nhiều....


……


Minh Tịch, Thái Ny cùng những người bạn học và anh em tham gia “kế hoạch giải cứu” hôm nay đều tụ tập tại nhà hàng Kim Hâm.


Minh Tịch đề nghị để cô mời khác, Thái Ny lại nói hôm nay mấy bạn nam chung nhau trả tiền. Trong số đó có cả người từng theo đuổi Minh Tịch.


“Cảm ơn cậu.... Hàn Tuấn Tuấn.” Minh Tịch gọi tên đối phương.


Trên mặt Hàn Tuấn Tuấn lộ rõ vẻ kích động, đỏ mặt hỏi: “Minh Tịch, cậu nhớ tên tôi từ khi nào vậy?”


Câu hỏi ngây ngô của Hàn Tuấn Tuấn khiến đám con trai ở đó cười ồ lên, họ dùng một từ để hình dung phản ứng của Hàn Tuấn Tuấn lúc này – “mê gái”!


Minh Tịch không nghĩ nhiều, cười nói: “Nửa năm trước thì phải.”


Nửa năm trước cậu ta chặn đường tỏ tình với cô ba lần, cô không muốn nhớ cũng phải nhớ.


Thì ra cô ấy luôn nhớ mình… Mặt Hàn Tuấn Tuấn càng đỏ hơn, môi mím chặt thành một đường thẳng rồi lại cong lên, làm thế nào cũng không kìm được. Cậu ta cầm đũa gắp lạc rang trên bàn, nhưng mãi mà vẫn chưa gắp được, đợi đến khi gắp được rồi thì hạt lạc lại b ắn ra khỏi đầu đũa ——


Còn bắn trúng Minh Tịch.


Sao lại có trò khôi hài như thế nhỉ.


Mọi người vỗ bàn cười như điên, Thái Ny cũng cười không dừng lại được, người muốn gập cả xuống, trực tiếp nghiêng vào vai Minh Tịch cười run rẩy.


“Đây là tấm lòng của anh Tuấn Tuấn đó, sao lại rớt ra rồi!” Đức Tử trêu chọc.


Đức Tử tên thật là Dương Khang Đức, là bạn thanh mai trúc mã của Thái Ny. Song giữa hai người không có tình cảm nam nữ gì, nguyên nhân là vì Thái Ny không ưa nổi khuôn mặt của Đức Tử, đặc biệt là sau khi dậy thì cậu ấy bị nổi mụn rất nhiều. Đức Tử cũng không chịu được cái tính ‘sáng nắng chiều mưa’ của Thái Ny, nhưng cả hai chơi với nhau từ nhỏ, tình cảm rất sâu đậm. Chỉ cần Thái Ny mở lời nhờ vả, Đức Tử đều không hề do dự giúp đỡ.


Trưa nay đến căn tin ăn cơm, Minh Tịch đã kể chuyện gia đình cho Thái Ny nghe, nếu cô không có chút phòng bị nào thì có lẽ đến thời gian thu dọn đồ đạc bỏ trốn cũng không có. Thái Ny nghe xong bèn liên lạc với Đức Tử, hai người bàn bạc một hồi, quyết định để Minh Tịch nộp bài sớm mười phút về nhà, bọn họ thi xong cũng kéo đến đây.


Tổng cộng mười lăm người, mọi người náo nhiệt chen chúc ngồi ở bàn tròn lớn gần cửa sổ trong đại sảnh nhà hàng, đều là sinh viên nghèo nên trên bàn toàn là món rau rẻ tiền nhất. Món mặn duy nhất là món tủ của nhà hàng này – vịt quay Bắc Kinh.


“Đợi đến khi tự mình kiếm được tiền, ngày nào tớ cũng sẽ ăn một con vịt quay.” Thái Ny cắn miếng vịt quay giòn tan chảy mỡ mà sướng rơn, bỗng nhiên mạnh miệng nói.


Minh Tịch cười theo, đứng dậy lén đến quầy thu ngân thanh toán. Cô có quen ông chủ Kim ngồi ở quầy thu ngân. Ngày xưa ông ấy cũng được xem là bạn của Minh Đức Thành. Trước đây ông ấy vốn là người keo kiệt nhất trong số bạn bè của Minh Đức Thành, nhưng khi có chuyện lại là người đáng tin cậy nhất.


Minh Tịch đứng trước quầy thu ngân, chú Kim lấy từ trong quầy ra một phong bì rồi đưa cho cô.


“Ông ấy để lại cho cháu đấy.”


Minh Tịch mở ra xem, là một xấp tiền.


“Ông ấy còn dặn chú chuyển lời cho cháu... hơi lằng nhằng, nhưng đại khái là bây giờ cháu tốt nghiệp có khả năng kiếm tiền rồi, tự lo liệu cuộc sống cho mình đi, đợi ông ấy ra ngoài gây dựng lại sự nghiệp thì bố con lại đoàn viên.” Giọng chú Kim đầy vẻ bùi ngùi.


Minh Tịch không trả lời, lấy tiền trong phong bì ra đếm, tổng cộng mười tờ.


“Bàn số 9 tổng cộng bao nhiêu tiền ạ?” Cô hỏi chú Kim.


Ông chủ Kim xua tay, hiếm khi hào phóng: “Thôi, chú đã quen bố cháu bao nhiêu năm nay nhưng ông ấy hiếm khi nhờ chú chuyện này, chú cũng hứa sẽ giữ cháu lại ăn một bữa cơm.”


Nói đến đây, ông chủ Kim liếc nhìn bàn tròn gần cửa sổ: “....Tuy rằng hôm nay cháu dẫn người đến hơi đông, nhưng chú Kim cũng chấp nhận luôn!”


Minh Tịch nuốt những lời còn chưa nói ra vào bụng, đổi thành: “Cảm ơn chú Kim ạ.”


Đột nhiên ông chủ Kim thò đầu ra khỏi quầy thu ngân, mở miệng chào đón khách vừa bước vào bằng giọng điệu vô cùng nhiệt tình: “Sếp Lương – mời vào bên trong, đã chuẩn bị sẵn phòng riêng cho các vị rồi!”


Sếp Lương…


Ở Nghi Thành này Minh Tịch chỉ quen một sếp Lương, cô bèn quay đầu liếc nhìn, quả nhiên là hai người họ Lương mà cô đều quen biết.


Một người có chút nhan sắc, người kia thì có chút kiêu ngạo.

Bình Luận (0)
Comment